Tình hình là đám nghiện gặp phải đầu gấu, bình thường thì chẳng hay ho gì, nhưng lúc này có người can thiệp khiến Hoàng bỗng cảm thấy cơ thể được thả lỏng, đó chính là điều mà gã mong muốn nhất.
Một tên khá to con tách ra khỏi đám và bước tới trước, gã này tuổi chừng ngoài hai mươi. Mặt hắn có một vết sẹo chếch chếch phía dưới đuôi mắt, cắt ngang qua bên má làm gương mặt trông khá ngầu. Y không làm vẻ giận dữ, chỉ khoanh tay trước ngực, hất hàm nói bằng giọng anh chị:
– Trấn lột hả! Ê xì-ke, có biết đây là địa phận của ai không hả mày?
Bọn nghiện đứng im tại chỗ ngoái cổ nhìn, không kẻ nào đáp lại y, chỉ có tiếng gió và tiếng lộp cộp bước đến của mấy tên đồng đảng.
Đám đầu gấu có tất cả sáu tên, ánh sáng không đủ nên nhìn không kỹ mặt, nhưng tướng tá chúng cũng gần tương đương nhau. Chỉ trừ một gã trọc cao lớn bặm trợn, và một thằng nhỏ con hơn hẳn đang cười khúc khích vẻ khinh thường là trông như lạc loài.
Thấy bọn nghiện cứ đứng đực ra không có động tĩnh gì, tên vừa cất tiếng kia chợt cau mày đổi giọng:
– Mẹ kiếp. Chưa nghe danh Cường Mặt Sẹo hả?
Hắn có lẽ đã phát cáu trước thái độ của hai tên nghiện, xem chừng hỏi câu nữa mà không nói là lập tức sẽ xông đến giã cho hai thằng lẻo khoẻo này một trận. Có điều kể cũng lạ, đám đầu gấu hiện đang rất ngông nghênh, hình như bọn chúng chưa nhận rõ nhân dạng của mấy tên nghiện trước mặt. Có thể là do ngược sáng, hoặc do mắt chúng bị tờ mờ, nếu không ắt hẳn sẽ không có thái độ ung dung đến thế.
Một kẻ từ trong đám bước lên, hắn hơi gầy nhưng là kẻ có vẻ mặt sừng sỏ nhất ở đây, lớn tiếng quát:
– Hừ, bọn mày bị câm hết rồi hay sao? Làm gì mà sợ đến mức ấy. Được rồi, khôn hồn thì quỳ xuống xin ông tha, thì tao cho phắn. Để hàng lại đây, thằng oắt kia ăn mặc bảnh bao xem chừng con nhà giàu, có đói thuốc cũng không tới lượt chúng mày đâu!
Hắn vừa dứt lời, tên nghiện đàn em đứng ở vị trí gần hơn bỗng nhúc nhích. Hắn đưa một tay ra phía trước ngực, ánh đỏ liền nhá lên chiếu rộng một vùng không gian màu hồng trùm lấy đám anh chị.
Một tên trong nhóm đầu gấu thấy vậy dài giọng kêu:
– Á… à!
Ngay lập tức có tiếng cười khúc khích rộ theo.
Ánh sáng nhanh chóng thu lại thành dải đỏ rực, quét khắp người mấy tên đầu gấu. Gã sừng sỏ liền đưa một bàn tay thô gầy lên chắn luồng sáng đỏ chói, khiến lòng bàn tay sáng rực nhìn thấy cả những đường máu li ti màu hồng. Hắn khẽ nhích mép cười:
– Sao, lại có cả đồ chơi hả?
Lúc này, Hoàng gần như trở thành kẻ ngoài cuộc, hắn cử động được nhưng không hiểu sao cũng cứ đứng đực một chỗ quan sát. Chỉ vì có mấy kẻ cướp đường xuất hiện mà làm cho tâm trạng của hắn thoải mái hơn khi trước không biết bao nhiêu lần. Chưa bao giờ Hoàng cảm thấy một đám cường đạo mà lại đáng yêu như vậy. Tuy chúng là đấu gấu đầu đảng nhưng đem so với mấy tên nghiện man rợ kia, thì dù có là cướp gì đi nữa trông cũng thật giống như mấy con mèo con.
Nghe có tiếng ai đó thở phì ra đằng mũi, rồi chưa kẻ nào kịp phản ứng gì thì bỗng một ánh đèn khác bắn vọt ra từ đâu đó. Và trong chớp mắt một kẻ nữa hệt như từ trên trời rơi xuống, phịch một cái đáp đất trước mặt đám đầu gấu. Hắn đen đúa, gầy còm, gù gù, dáng dấp quái gở, hơi nhỏ con hơn nhưng có thể khẳng định chắc chắn: hắn cũng chính là một thằng nghiện.
“Chuyện gì thế này? Vẫn còn bọn nghiện nữa ư?”
Hoàng thật không hiểu nổi chúng ở đâu chui ra, và tại sao lại cứ dần dần xuất hiện hết một lượt ở đây thế này. Mọi thứ càng lúc càng quá đà như là đang diễn một bộ phim vậy.
Cả đám đầu gấu giật mình đánh thót, chắc hẳn bây giờ chúng mới để ý kỹ hơn tới những kẻ đối diện. Sự ngông nghênh, lớn lối và coi thường trong giây lát bỗng lặn mất tăm. Chẳng hiểu dưới ánh sáng nhập nhoạng mấy tên đầu gấu có nhìn rõ bọn nghiện không, chỉ thấy gã có biệt danh Cường Mặt Sẹo đứng trước nhất thì mặt nghệt ra đầu tiên. Vết sẹo bầm trên má hơi động đậy như run run, làm mất đi cái uy dữ tợn vốn có.
Tên nghiện vừa tới bước một bước khuệnh khoạng lại gần đám đầu gấu hơn, rồi bật cười khe khé:
– Ước… là Ngọc hoàng hả. Để ôm… vợ Ngọc hoàng à?… He he!
Trong số mấy tên đứng im kia cũng không hẳn là tất cả đều bất động hoàn toàn, có kẻ nhíu mày, có kẻ chớp mắt, có gã nhìn đăm đăm, lại có kẻ vừa mới nghe dứt thì thản nhiên cười ha ha:
– Khốn nạn, thật nực cười. Đúng là bữa giở giời chó má. Mẹ sư, lần đầu tiên trong khu vực Dòng Không Khói này lại có kẻ giỡn mặt băng Sẹo Đầu Đời chúng ta!
Thì ra chính là tên đầu bổ người gầy mà có khuôn mặt sừng sỏ nhất, y đang ngẩng lên trời cười với vẻ sảng khoái đến nỗi rung cả người. Tưởng như lũ nghiện trước mặt gã đó chẳng khác nào lũ hề. Vừa nghe y nói ra danh xưng cái băng đảng là lạ của mình, Hoàng mới chợt nheo mắt để ý, hình như gần thái dương y có một vệt sẹo nhỏ. Nhưng như thế thì kể cũng lạ thật, gã này sẹo đâu phải là to nhất mà làm như là đại ca của băng mặt sẹo vậy. Cũng chưa chắc, biết đâu ở trên ngực hay vị trí nào khác trên mình y lại có cái sẹo khủng bố vằn vện hơn cả cũng nên.
Tiếng cười của tên đứng đầu ồm ồm vang vọng làm cả đám đầu gấu sực tỉnh lại, trông người thì có phần mảnh khảnh mà âm thanh phát ra cũng thật lớn. Tên Cường đứng trước quay lại nhìn y, y được thể hất đầu một cái, cao giọng:
– Lại muốn mất thời gian! Sao còn…
Câu nói còn chưa hết, đã thấy một làn gió xám đen vụt qua, ánh đỏ xéo ngang không trung, bắn thẳng vào mấy tán cây xà cừ bên đường. Tên đầu sỏ chớp mắt đã nằm trong tay thằng nghiện nhỏ con nhất, bị hắn chịt cổ kêu lên mấy tiếng “ư ư”. Hai chân y giãy giụa nhưng không làm sao thoát được, càng giãy thì càng bị bóp chặt.
Bốn năm tên đứng trước mặt hoảng hồn lùi ngay lại mấy bước, cấm khẩu không nói được câu nào. Cái cổ gầy của tên cầm đầu nằm gọn trong bàn tay dài ngoằng của thằng nghiện mới tới, bị siết mạnh vào yết hầu đau đến nghẹt thở, tuy nhiên vẫn chưa chịu buông xuôi. Y bám vào cánh tay khẳng khiu của tên nghiện, gồng mình khiến cho cả hai rung lên, nhưng trước sau vẫn không thoát nổi. Quả là một tên đầu gấu có ý chí mạnh mẽ, thảo nào y ngồi được ở cái vị trí đại ca của băng nhóm “khét tiếng” khu vực Dòng Không Khói này.
Mặt gã đầu gấu đỏ bừng lên vì tắc thở mà vẫn gồng gắng, rồi cố sức co chân đá một cú thật mạnh. Nào ngờ cú đá dồn sức cũng khá có lực đó lại bị cánh tay kia của tên nghiện chặn đứng một cách nhẹ nhàng. Chỉ thấy tên nghiện gù lưng phát ra mấy tiếng khè khè rồi siết mạnh hơn, đối thủ có lẽ không chịu được nữa rồi, hắn liền vung đôi tay dài ngoẵng đẩy tên đầu gấu về phía trước.
Gã đầu sỏ của băng Sẹo Đầu Đời không đến nỗi ốm yếu nhưng bay đi như một cái bị, văng sạt qua đầu mấy tên đàn em, quàng chân vào người tên sau cùng. Thế là cả hai ngã sụm ra mặt đường, í ới kêu đau không ngớt.
Tất cả diễn ra chỉ trong vòng mười mấy giây, sức mạnh của tên nghiện gầy còm thể hiện ra khiến ai nấy không khỏi kinh ngạc. Hắn mặc dù cũng đã phải giật lùi một bước, nhưng lại thấy bật cười khe khé, đã đáng sợ lại càng đáng sợ hơn.
Tuy nhiên, không phải những kẻ ở đây đều có suy nghĩ như nhau. Gã đầu gấu có tên Cường quay lại, nhìn thấy đồng bọn không sao, nét mặt dường như trong tích tắc trải qua một đợt biến đổi liên tiếp, bỗng thu hết nộ khí trừng mắt hét lớn:
– Khốn kiếp. Dám cướp địa bàn, lại còn dám đánh người của ta à. Giết!
Dứt lời, như một kẻ khí phách nhất hắn nhắm mắt nhắm mũi lao vào thằng nghiện trước mặt. Rồi mấy tên kia như được gợi lên khí tiết bốc đồng cũng xông cả vào một lượt, tay đấm chân đá loạn xà ngầu.
Gã nghiện thứ hai ở ngay cạnh đó, thấy thế liền chiếu ra một quầng sáng đỏ trùm lên hết thảy, hừ một tiếng lập tức nhảy vào cuộc.
Chỉ chưa đầy nửa phút, đám đầu gấu xung phong mấy lần đều bị hai tên nghiện đánh cho kẻ ra lề đường, đứa lên vỉa hè, thằng vào cột điện. Nhưng có vẻ cả đám mới chỉ ăn đòn sơ sơ chứ chưa có gì nghiêm trọng. Riêng gã Cường Mặt Sẹo bị trẹo quai hàm và sái tay là nặng nhất. Cả lũ luôn miệng xuýt xoa, lồm cồm bò đậy nhích lại gần nhau, nét mặt vừa dáo dác vừa đầy vẻ bực bội, chẳng biết có định đánh một trận quyết tử nữa hay không.
Một gã nghiện dùng nhẫn soi vào đám kia, thở ra mấy hơi khò khè nằng nặng, xem chừng chưa hết tức hoặc đánh chưa đã tay, liền bước lên một bước. Chợt một gã đầu gấu le te chạy đến trước mặt hai tên nghiện ấy, chỉ dám đứng cách ngoài hai mét. Đó chính là gã nhỏ nhất trong đám, khom mình run run và chắp tay vái mấy cái thật nhanh, giọng lắp bắp:
– A, a, đại… đại… Bọn em có mắt, có mắt… mà không thấy thái sơn. Không biết mấy đại ca đang hành sự. Hic, xin… xin các đại ca hành, hành tiếp. Bọn em xin… nhường địa bàn!…
Chẳng đợi tên nghiện nói câu nào, cũng chẳng ngẩng lên, vừa dứt lời gã đó đã quay ngoắt đầu chạy về phía đồng bọn, ước chừng còn nhanh hơn cả lúc đánh nhau. Hắn vừa cuống cuồng chạy vừa hét toáng lên:
– Phắn mau… Đồ mặn đấy, đừng có dây dưa thêm!
Bọn chúng xem ra cũng là những kẻ có chút chí khí, nhưng không đến nỗi đần độn tới mức không biết thời thế. Dù có tức mấy đi nữa cũng chẳng gã nào muốn nán lại thêm giây phút nào nữa, vội quay đầu ù té chạy theo kẻ nhanh chân vẫn còn đang hét toáng lên đằng sau kia.
Tên đầu sỏ vẫn chưa bò đậy được, ngứa cổ ho khù khụ, không còn hơi sức để quát tháo chỉ huy, cũng bị đồng bọn xốc nách lôi đi luôn. Thế rồi, được ba bước hắn cũng muốn thoát cho nhanh, liền vùng ra hấp tấp phóng trước. Cả đám ba chân bốn cẳng vừa kêu réo vừa tập tễnh chạy về lối cũ không một lần ngoái lại.
Sau cùng, chỉ có Hoàng là vẫn đứng nguyên si một chỗ, còn tên nghiện đàn anh đã xoay ra phía đối diện từ lúc nào. Mặt gã thần ra với cái suy nghĩ níu kéo:
“Đừng, đừng bỏ đi nhanh như vậy chứ!”
Từ đầu tới cuối cũng không hé ra khỏi răng nổi một tiếng nào.
Đám đầu gấu ấy đột ngột xuất hiện, khuấy động không gian hẻo lánh này một lát, rồi biến mất còn nhanh gấp mấy lần lúc đến. Chẳng có tí ích lợi gì, không những thế lại lôi thêm ở đâu ra một tên nghiện quái đản nữa, giờ thì có cả thảy là ba tên rồi. Liệu có còn thêm tên nào xuất hiện nữa hay không đây.
Hai tên nghiện đàn em chỉ xồ tới, vung tay vung chân mấy cái đã khiến cho cả đám đầu gấu chạy quắn đít, tuy vậy chúng không nói nhiều và cũng không có ý định truy đuổi. Cả hai ngỏng cổ lên nhìn theo một thoáng, xem chừng coi đám kia như mấy con chuột, rồi cùng quay lại.
Và chỉ giây lát, không gian lại nhanh chóng yên tĩnh như trước.
Nét mặt đáng sợ của tên nghiện đàn anh không thay đổi chút nào, hắn từ từ quay lại phía Hoàng, nhợt nhạt, xam xám, xanh xao, không một chút huyết sắc, lạnh lẽo không khí lực. Phần trắng dã trong đôi mắt hõm sâu hơi lay động, con ngươi nhỏ xíu dãn nở hơn và khẽ đảo một vòng. Dường như chính nó đã làm người Hoàng tê rần như có dòng điện chạy bên trong. Có lẽ chẳng ai có thể can thiệp vào chuyện này nữa rồi.
Một tên nghiện bước tới gần gã đàn anh, chính là thằng nghiện nhỏ con hơn mới đến, giọng vẫn hơi khe khé nhưng có phần giữ lễ độ:
– Thưa ngài, có cần tôi giúp không?
– Không cần vội… chỉ là một đứa trẻ thôi mà… Cứ để ta đùa với nó một chút!
Tên nghiện đàn anh hừ khẽ, mắt vẫn nhìn Hoàng đăm đăm, giọng cười khẩy.
Hoàng chỉ biết im như tượng, không phán đoán được điều gì, không dám trực tiếp chạm ánh mắt với kẻ phía trước, khiến bản thân gã cũng giống y như một kẻ vô hồn. Được một hồi, tên nghiện nhách miệng nói:
– Này nhóc, cho ta cái xe nhé!
– Không. Xin… xin lỗi, không, không được!
Hoàng hấp tấp đáp lại ngay như được sắp sẵn từ trước, dù không tin là hắn chỉ muốn cái xe. Thân hình gã hơi chuyển động, đến giờ mới nhúc nhích được một chút, liền cảm thấy cơn đau ở ổ bụng đã giảm, sau một hồi thì hơi thở cũng đã nhẹ dần từ lúc nào. Bản thân hơi ngạc nhiên, có điều với tình hình trước mắt dù cử động được nhưng người Hoàng lại nhanh chóng lạnh toát. Phải nói áp lực từ tên nghiện trước mặt thật quá đáng sợ.
Gã nghiện ngừng lại, một tia sáng nhỏ xíu chợt lóe lên trong mắt, như thực như không, tựa hồ có dòng suy nghĩ rất nhanh chạy qua. Đó là dấu hiệu sống duy nhất trong cái thân xác ấy từ đầu tới giờ. Rồi chẳng để Hoàng kịp nhận định thêm điều gì, hắn đã trợn mắt lên và ngoác miệng lớn hơn:
– Không cho à. Vậy thì cho mượn đi?
Có tiếng cười khe khé rộ lên phía sau lưng tên đàn anh. Rồi một tên nghiện bước tới gần, giơ một tay trỏ vào Hoàng, nói:
– Thưa ngài, cứ bắt luôn là được rồi. Cần gì làm thế?
Tên nghiện đàn anh lừ lừ ánh mắt, chầm chậm quay lại, nhấn giọng:
– Ngươi muốn cản trở ta hả?
Kẻ vừa lên tiếng là gã nghiện thứ hai, hắn hơi cúi người xuống giống như điệu bộ khúm núm, vừa cười khùng khục vừa đáp:
– Tôi không dám!
Tên nghiện nhỏ nhất lại bật lên tiếng cười khe khé vẻ chế diễu.
Hoàng chợt thấy mình tỉnh táo hơn một chút, đầu óc bắt đầu suy nghĩ rõ hơn về điều mà gã khó hiểu ngay từ lúc đầu.
“Bọn chúng không phải là nghiện, là nghiện tại sao lại khỏe kinh khủng như thế được!… Bọn chúng không phải là nghiện… thế thì… là gì?”
Hai chân Hoàng run bắn, suy nghĩ trong đầu hắn như vỡ òa ra, một ý tưởng ngập tràn như nước vỡ bờ “chạy, chạy, chạy”.
Bộ dạng nhăn nhở và tiếng cười của lũ nghiện khiến Hoàng không chịu đựng được nữa, chuyển sang tá hỏa tam tinh và quay trở về với phản xạ cơ bản nhất. Không còn khí phách hay anh hùng rơm gì ở đây hết cả, “bây giờ không chạy thì còn chạy vào lúc nào!”
Hoàng lập tức quay đầu nhanh như chớp, lôi theo chiếc xe cào cào và bỏ chạy, vừa chạy thục mạng vừa ra sức hét ầm lên:
– Cứu… Cứu tôi với. Cướp… cướp!…
Bình thường không có chuyện Hoàng phải hét lên kêu cứu như thế, vì đã từ lâu hắn có thể tự giải quyết những vấn đề trong cuộc sống một mình, chỉ cần là không quá phức tạp. Còn nếu phức tạp quá ắt sẽ có người cùng hắn giải quyết. Nhưng trong tình huống hôm nay thì lẽ ra hắn phải gào lên như thế từ lâu rồi.
Giọng cười của mấy tên nghiện tắt ngấm, thay vào đó là tiếng thở phì ra rất mạnh, một gã nghiện nhảy vọt lên trước:
– Nó chạy rồi kìa!
– Không sao đâu. Nó chỉ là một đứa người trần mắt thịt thôi mà… Chạy làm sao thoát!
Tên nghiện đàn anh vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, chỉ hơi nghiến răng và cười thầm, hắn dặn dò hai kẻ kia vài câu rồi bật mình sải bước hết sức nhanh nhẹn theo phía sau chiếc xe đạp vừa bỏ trốn. Vẻ mặt y điểm xuyết thêm đôi nét thư thái hiếm có, dường như biểu lộ chút gì đó phấn chấn vậy.
(hết chương 11)