Chuông điện thoại reo tiếng mộc cầm quen thuộc, Vũ ngái ngủ, tay hướng theo âm thanh sờ soạng, mắt chẳng thèm mở, nhặt điện thoại khẽ trượt trên mặt phím theo thói quen, buông ra một tiếng nhàn nhạt.
- Nghe đây.
- Mày lập tức ra bar Thanh Thủy, ngoài đó xảy ra chuyện.
- Ok Đai ca.
Thân là đàn em, đại ca có lệnh, Vũ tự nhiên phải nhanh chóng đi làm, mặc kệ ngay mọi chuyện khác. Cho dù hiện tại là lúc hắn đang ngủ với vợ đến giai đoạn cao trào.
Mỗi một con người trên thế giới này có riêng những qui tắc nhất định tự đặt ra cho bản thân, ai ai cũng có một loại giới hạn.
Giới hạn mấu chốt của Phụng ca, tự nhiên là một loại quyền lực của những ông trùm. Tuyệt đối không được phép coi nhẹ mệnh lệnh của Phụng ca.
Có thể là anh em chiến hữu, cùng uống rượu, cùng tâm sự, mượn tiền, mượn xe, mượn nhà qua đêm… nhưng tuyện đối đừng ép Phụng ca đi đến điểm giới hạn mấu chốt.
Đi đến bước đó, tự nhiên là cùng Phụng ca trở mặt, vốn cũng chằng còn con đường nào khác để mà đi.
Có thể trở mặt với Phụng ca, loại người có đủ tư cách thật ra không nhiều lắm, nếu chẳng muốn nói là không có ai.Chí ít ở hiện tại hạng người như vậy tuyện đối còn chưa sinh ra trên đời. Kẻ nào dám thử qua, tự nhiên chỉ còn một con đường để đi – Con đường chết!
Bất kể đó là ai, kể cả Vũ, người em kết nghĩa duy nhất của Phụng ca, cũng chưa từng có ý loại nghĩ như vậy.
Mang theo chút tư vị không cam lòng, Vũ ráng mở mắt ra, âm thầm văng tục “Cmn chứ”. Hắn đêm qua ở bar Thanh Thủy túy lúy với đám đàn em, mãi gần mờ sáng mới về nhà. Hiện tại mới hơn bảy giờ, không biết thằng ôn thần ác sát nào mới sáng nổi cơn điên? Mẹ nó chứ, sao lúc tao chưa về, tụi mày không quậy luôn cho đỡ mắc công tao a?
Bực thì bực, đáng để Phụng ca gọi đích thân, xem ra mức độ nghiêm trọng không nhỏ. Từ lâu rồi, loại chuyện cần đến hắn tự thân ra tay vốn không nhiều lắm.
Tự lượm lặt quần áo chung quanh, lục tung cả căn nhà, rốt cuộc cũng còn đôi vớ tương đối sạch. Thân đàn ông độc thân bi ai là thế, ra ngoài thì tên lửa, vụ trụ với mặt trăng, về đến nhà vì một đôi vớ mà nát nảo.
“Ài, xem ra già mất rồi” lắc đầu cười khổ, hắn nhanh chóng bước ra khỏi nhà, từng tế bào như rên rĩ phản đối, khiến hắn bất giác thầm than.
Năm nay hắn đã bốn mươi tuổi, bất quá với lối sinh hoạt không giống người, nhìn như gần năm mươi.
Thân hình hơi gầy, ngoại hình bình thường đến không thể bình thường hơn. Quăng hắn vào đám đông, dù là bạn bè quen biết nếu không để ý, chắc chắn là nhìn không ra.
Có một số người sẽ là tâm điểm của đám đông, một vài người có khí chất trời sinh, cho dù có làm gì, nói gì, cũng luôn luôn thu hút được người khác. Dạng vương giả trời sinh này vài triệu người có một, không quan cũng tướng.
Dạng thứ hai là do được sự giáo dục trong những gia tộc lớn, sinh ra một loại khí chất vương giả thông qua tập luyện bài bản mà có. Dạng này không nhiều, cũng không ít, tất nhiên không quí bằng khí chất vương giả trời sinh.
Dạng thứ ba thì tràn lan, lúc nào cũng gặp, nơi nào cũng có. Tự nhiên là vài kẻ kệch cỡm, có ít tiền, ít hư danh, tự cho mình là đúng, phú quí sinh lễ nghi, là cái rốn của vũ trụ, người ta khinh bỉ vào mặt cũng mặc. Loại này tự nhiên là nhiều, giới ca sĩ quốc gia nào cũng có, không cần nói nhiều ra ở đây, tốn giấy.
Như Vũ thì ngược lại, chỉ hận mình không tan biến luôn vào đám đông. Kiểu “nghề nghiệp” như hắn, tập được thói quen ần mình vào đám đông vốn không dễ dàng gì. Không thể phủ nhận, đạt đến trình độ ẩn mình này của hắn, không biết đã tập luyện mất hết bao nhiêu công phu.
Với bộ dạng như thế, tự nhiên ít ai biết hắn là tên giang hồ khét tiếng nổi tiếng hơn mười lăm năm nay ở thành phố này. Với biệt tài dùng đao, một loại đao tất sát.
Nghe nói, đao của hắn nhanh lắm, chỉ là ít ai biết nó nhanh đến độ nào. Những tên từng vinh hạnh chứng kiến qua, tự nhiên là biết đao nhanh, chỉ bất quá những kẻ đó không còn đủ điều kiện để kể lại. Dưới đao của hắn, xưa nay chưa từng có ai sống sót qua.
Một vấn đề khoác lên mình vẻ kỳ bí, thông thường là trở thành một huyền thoại.
Bất quá ít ai rỏ ràng hơn Vũ, huyền thoại này chẳng phải nhân vật đi mây về gió, một thân một đao tung hoành trong lòng địch như chốn không người.
Huyền thoại này được sinh vốn là dùng bằng mạng và máu tươi của hắn để đổi lấy đem về.
Đao nhanh hay chậm giờ không còn ai biết rỏ, nhưng hiện tại hẳn là nó đang rĩ sét. Thân tại giang hồ, vốn chỉ cần chút hư danh là đủ mặt mũi hô mây gọi gió ở vài địa phương, nói chi đến một thân huyền thoại?
Giang hồ vốn không hẳn tối ngày chỉ lo chém chém giết giết. Có thể dùng lời nói mà khuất phục được đối phương không động binh đao, tự nhiên là không nên để mất hòa khí.
Trọng lượng lời nói được bao nhiêu thì tự xem lại mặt mũi của mình lớn đến cở nào. Thế mới thấy xem phim XHĐ, các bố già chỉ toàn là chống gậy.
Đến một mức độ nào đó, chém giết không còn là con đường khôn ngoan, có nhiều cách hơn để đi đến mục tiêu cuối cùng. Không thể nghi ngờ, bạo lực chỉ là một loại phương tiện, một dấu nhấn đầu tiên mà thôi.
Địa vị càng cao địa bàn tự nhiên là càng rộng, chút mặt mũi ấy anh em địa bàn khác phải cấp, nếu không cấp thì miếng bánh còn lại cũng không có mạng mà ăn.
Thế gian này vốn không có kẻ ngu, chí ít với những hạng giang hồ chém chém giết hơn nửa đời người lại càng phải hiểu rõ, bôn ba cho lắm chẳng qua cũng là vì tiền hay sao? Chút đạo lý ấy mà còn không nắm được, tự nhiên là tìm chết.
Tự vị ngồi trên này luôn luôn tồn tại nếu anh còn bản lãnh. Một khi thất thế, địa vị theo đó bay xa như phù du. Anh em của anh là những người tự tay giết anh, bằng cách này hay cách khác. Vốn không cần thiết phải để người ngoài ra tay, một chút cũng không cần.
Vũ vẫy tay đón xe, mang cái thân mệt mỏi này mà tự lái xe thì có bằng chết. Một chiếc taxi đột ngột cắt ngang mặt đường tấp vào, mang theo vô số lời chửi rủa kèm theo những ánh mắt thù địch.
Nói cho cùng chẳng ai dám làm gì tay taxi, nhưng mọi người cứ thích nhìn với “ánh mắt thù địch“ như thế, có lẽ hy vọng nhìn như thế là giết được người chăng?
- Biết bar Thanh Thủy? Biết? Tốt, chú nhanh hết mức có thể.
N sập cửa xe liếc tài xế, chiếc taxi màu nửa đen đỏ phóng vọt ra đường, kéo theo một vệt khói đen. Thêm vài câu chửi rủa kéo đến, gã tài xế nhếch miện cười đểu. Vũ lấy ra điện thoại, đánh một cuộc cho đàn em dưới tay.
- Sao rồi?
- Anh đến nhanh đi, tình hình không ổn.
- Ok, tao đang chay đến, mày ổn định tình hình đi.
Bỏ điện thoại vào túi, Vũ nheo nheo mắt.
- Có thể nhanh hơn được không?
- Đai ca, đây là nội thành đó, em chạy vầy là nhanh lắm rồi. Công an phạt chết.
Vài tờ tiền xanh xanh vứt ngang vào lòng tài xế, hắn toét miệng cười
- Ok, để em ráng.
Như một làn gió, chiếc taxi chồm lên. Vũ khẽ thở một hơi dài, xã hội kim tiền, có tiền xui ma khiến quỉ củng được.
Nghe đồn ngày xưa dân tình khác một chút, tất nhiên chỉ là một chút, giữa người và người với nhau ngoài tiền còn có thêm một chút tình? Một chút lòng trắc ẩn? Bây giờ tan biến vào đâu?
Vài câu “kinh điển” kiểu vỉa hè lướt nhanh “đa kim ngân phá luật lệ” , “những gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”
.Vũ lắc lắc đầu cười giễu, như ta đây là người tốt sao? Còn không phải hạng người như ta hại xã hội ra nông nỗi này?
Đường thành phố, dòng người như bất tận, luôn luôn có xe tranh thủ lấy từng khoảng trống để vượt lên. Hối hả, hối hả, cảm giác như cho dù phóng đường to ra gấp ba lần hiện tại, vẫn không thể đáp ứng nổi nhu cầu.
Một đoạn cua như mọi khúc cua trong thành phố, bất kỳ là thành phố nào cũng có một đoạn quanh co hơi khó khăn.
Gã tài xế nhấn ga cắt ngang đầu một chiếc taxi, đánh tay lái sang phải, gã vô cua hơi nhanh. Vũ thoáng nhìn qua đồng hồ kilomet, “ôm cua 70km/h, thằng này nên đi đua xe thì mau giàu!” N cười cười.
Vào cua khá tốt, chỉ là đoạn này hơi khuất tầm nhìn. Dạo trước ở đây có gắn một tấm gương lồi, không biết thằng nhóc nào phá phách đem tấm gương đập nát, còn cái khung vẫn không yên, lại bị một thằng nhóc nào khác đập ra bán ve chai.
Chính quyền còn bận nhiều việc khác không tiện gắn lại cái khác. Chuyện xảy ra cũng mới hơn…hai năm, mọi việc cho đến nay vẫn chạy tốt, chả có lý do gì để mà phải gấp.
Với tốc độ của taxi, tự nhiên là chạy ẩu, tầm quan sát vừa mở, trước mắt đã là một chiếc xe buýt đang trờ tới, tốc độ nhanh không kém. Đại khái muốn chứng minh,huyền thoại hung thần của anh em hai ta không phải tự nhiên mà có.
Thời gian đông lại, ý nghĩ của N nhanh hơn tốc độ của hai xe nhiều, duy nhất chỉ một ý “tránh không khỏi”. (cái này ai trải qua mới biết, tác giả không chém)
Chỉ được đến thế mà thôi, hắn hầu như không có được một động tác phản ứng nào, taxi không thắng, tay lái đánh ngang, tình huống này có thắng hay không vốn chẳng quá quan trọng.
“Ầm”
Âm thanh khô khốc, Vũ quay cuồng theo vòng lật của xe, từng vòng từng vòng. Vẫn còn sống nhưng cảm giác tử thần vẩy gọi ngày một lớn hơn.
“Cứ vậy là chết sao? Ài, biết rằng sẽ chết không tử tế gì, chỉ là ngàn vạn lần không nghĩ ra lại là tai nạn xe. Quá vô lý, quá không hợp lý”.
Quả thực có chút thương tâm, có chút không đáng… nhiều tư vị lẫn lộn đan xen như chớp. Tim Vũ chìm xuống, cảm giác như bị một cú đấm thẳng vào mặt nặng ngàn cân, tri giác và thân thể rời tách, chìm dần chìm dần vào trong bóng tối.
Từ lúc hai xe đâm vào nhau, đến lúc chiếc taxi lật hơn chục vòng rồi dừng lại, người chung quanh mới kịp hoàn hồn.
- Khủng khiếp quá.
- Ông nghĩ xem người trong taxi chết không?
- Nói gì vậy? xe bẹp dúm thế kia mà còn sống? còn không phải người à?
- Uh,chắc là chết, chạy ẩu quá mà.
- Xe nào cũng ẩu…
- Xe buýt có sao không ta?
- Ai mà biết, lại xem xem…..
Tất nhiên, theo thói quen dân tộc ngày hôm nay, người giúp đỡ thì không mấy ai, bu đen bu đỏ bình luận thì khá nhiều. Dòng người tụ tập, lớp này đi, lớp kia lại trờ đến đứng xem. Hai chiếc xe tan nát vẫn nằm đó.
- Chuyện ra sao vậy anh?
- Ah, đụng xe. Thằng buýt đụng thằng taxi, khũng khiếp.
- Có người chết không anh?
- Taxi chết hết hai người, xe buýt chết tài xế, hành khách bị thương khá nhiều.
Rốt cuộc chuyện gì đến đã đến, ngay khúc cua lại có tai nạn nghiêm trọng, người xem quá đông…thành kẹt xe.
Kẹt xe thì tán gẫu cùng nhau, trước lạ sau quen, anh em chung một nước, có gì đâu mà ngại? râm ran bàn chuyện bất hạnh của người khác một cách vô cảm. Ài, tai kiếp vốn là của người khác, ai thì mặc ai, ta đây còn sống là tốt rồi.
Câu chuyện từ ấy lan xa, người chết đã lên hơn mười và đang có chiều huống tăng vọt kiểu hàng Tôm.
Tất nhiên còn có thêm vài tình huống phụ, mà chính quyền dù có nghiệp vụ vĩnh viễn điều tra không ra.
- Nghe nói taxi chở theo con bồ, vừa lái vừa hun bồ nhí.
- Ặx, thật không? ẩu dữ vậy?
- Sao không trời? vợ taxi tới khóc bù lu bù loa ngoài kia, nhận mặt con bồ nhí kìa.
- Trời, ác chết.
………..
Và câu chuyện cứ thế lan xa. Tận trưa, tình hình mới tạm vãn hồi, giao thông lưu loát. Trái đất trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Tồn tại là câu chuyện vẫn lan ra. Uhmn…nghe nói xe buýt hơn hi mươi người tử nạn, không sống một ai.
Người đi kẻ đến, kẻ đến người đi. Người đốt nhanh cúng bái, kẻ xì sụp vái lạy. Uh thì thôi anh chị chú bác chết là cũng yên rồi, em là người ở lại, trăm đắng nghìn cay cho hết kiếp này. Xin các bác phù hộ, em mà trúng xiên ba chiều nay, thì em đốt giấy tiền vàng bạc các bác xài thả cửa, chẳng phải lo.
Vẫn lan xa đến đêm….tivi một đoạn tin ngắn, biên tập viên vô hồn, lược thuật số người tử vong trong tai nạn, vài con số chính xác, thời gian mất tầm khoãng mười giây.
Ít à? nói giỡn chơi, mười giây quảng cáo của nhà đài biết bao nhiêu tiền không? Khơi khơi được lên tivi, mười giây còn chê ít? Không to chuyện thế, có khi còn chả được lên tivi.
Chắc chắn vào ngày hôm sau, con đường sẽ thông thoáng, tai nạn ngày hôm qua lãng đãng như một giấc mơ, ai rãnh hơi mà nhớ.
Còn một số chuyện mới của ngày hôm nay đã và sẽ phát sinh, dư luận cần một cái bụng và một tâm hồn rổng hơn để mà tiêu hóa nó.
Họa chăng, còn vài bà già bán tạp hóa gần đó một chút dư âm.
- Hôm qua bà ạ…
- Uh, kinh bà nhỉ?
- Uh…tôi rớt cả tim….
Mọi vấn đề tự nhiên là của ngày hôm qua. Thời gian thì mãi trôi qua không dừng lại….
---------------
“Thế giới sẽ bị hủy diệt không phải bởi những người làm điều ác, mà bởi những người đứng nhìn mà không làm gì cả” Albert Einstein