Bóng tối bao phủ, hình ảnh chớp động liên tục, cuộc đời của hắn khi ẩn khi hiện trôi qua. Vũ trừng trừng nhìn hình ảnh của mình như đang xem một cuốn phim tư liệu, đầy mốc meo, củ nát.
Hắn đang đứng giữa một căn phòng to, rất nhiều người ngồi, đứng xung quanh. Đây là phòng họp lớn của gia tộc, nơi này chỉ mở ra mỗi khi có vụ việc quá trọng đại, tộc trưởng không tự đơn thân giải quyết được.
Theo trí nhớ của nhưng người lớn tuổi, lần mở phòng họp lớn này cách lần trước khoãng mười tám năm.
Mỉa mai thay, hai lần mở phòng họp đều liên quan đến Vũ, cả hai lần đều là vì tương lai của hắn mà ra. Lần đầu là quyết định tộc trưởng đời kế tiếp, lần này là kế thừa bị phế truất đi.
Đối với một gia tộc có bề dầy lịch sử, công thần của quốc gia, trãi qua nhiều thế hệ chống giặc ngoại xâm, từ vũ khí lạnh cho đến nóng, luôn nhận được sự kính trọng của chính phủ hiện tại. Không thể nghi ngờ, giao gia tộc vào tay một người có suy nghĩ nổi loạn như Vũ là quá nguy hiểm.
Hiện tai mọi ánh mắt đều tập trung lên người của hắn, từng ánh nhìn mang theo nội tâm. Một chút tiếc hận, một chút hâm mộ, một chút vui sướng cố che lấp….Chỉ riêng Vũ vẫn trầm mặc không phản ứng.
- Con suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Tộc trưởng rốt cuộc lên tiếng, bầu không khí xung quanh cô đọng lại, mang theo vẻ im lặng quỉ dị, mơ hồ nghe từng loại âm thanh thở dốc. Vũ cắn môi không nói, khẽ gật gật đầu.
- Đi ngược với chủ trương của gia tộc, con hẳn là biết, từ nay về sau con không thể nhận lợi ích gì từ gia tộc cũng như là sinh sống ở đây. Con vẫn xác định?
Vũ cắn nát răng, mép môi khẽ giựt giựt, rất lâu, hắn cương quyết gật đầu. Tộc trưởng buông một tiếng thở dài không cần che dấu, chậm rãi quay lưng đi.
- Con đi đi.
Vũ quay lưng, khoãng khắc một nơi từng gắn bó gần hai mươi năm, đầy ấp kỷ niệm, thoáng chốc trở thành xa lạ, quả thật có chút tư vị không đành lòng.
Hối tiếc? Khẳng định là có một chút. Bất quá ít ai được biết, một người được chỉ định kế thừa tộc trưởng, có quyền lực tối cao trong gia tộc, một lời thốt ra, có thể làm cho rất nhiều thế lực khác phải nghiêng ngả. Bi ai, lại không có nổi một chủ trương nào cho bản thân mình.
Tất cả đều là vì lợi ích của gia tộc, chủ trương cứ theo các trưởng lão bàn ra mà triệt để thi hành, một loại công cụ không hơn.
Giữa những sự lựa chọn, Vũ chọn cho mình một con đường, một lối đi. Đã đến mức phải lựa chọn, cân đo đong đếm, tự nhiên bất kỳ lựa chọn nào cũng phải trả giá, cho dù là ít hay nhiều, đều phải có một cái giá nhất định.
----------
Hình ảnh chuyển động
Vũ đang là sinh viên đại học…một sinh viên đúng theo nghĩa đen, khuôn mặt có vẻ căng thẳng, nhìn chăm chăm vào monitor CRT 14’ trước mặt.
Hôm nay là ngày thi tốt nghiệp môn cuối, Vũ đang sửa những câu lệnh của phần mềm C+ +. Khởi chạy, báo lỗi. Lại sửa câu lệnh, thêm một lần chạy. Liên tiếp động tác sửa, chạy test, được lập đi lập lại một cách điên cuồng.
Thời gian thi đã hết, chuông reng lên, giám thị thu lại những “đĩa mềm” chứa tài liệu. Vũ vươn vai bước ra khỏi phòng thi.
Tương lai của những sinh viên ra như thế nào, phụ thuộc rất nhiều vào những chiếc đĩa ấy, mọi việc đã xong, tất cả việc phải làm là chời đợi.
---------
Hình ảnh chuyển một lần nữa. Vũ nhìn thấy Ly.
Ly đứng ngay đó, nơi biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn hò hẹn của cả hai, khác chăng hôm nay cả hai mang theo rất nhiều tư vị khác.
Khuôn mặt nàng đau thương, đầy tư vị bấc đắc dĩ. Hình ảnh này Vũ đã chôn sâu vào lòng mười lăm năm, hôm nay một lần nữa lại tái hiện.
- Chúng ta chắc chắn là không kết quả…cứ coi như là em có lỗi với anh đi. Em chỉ cầu mong cho anh sau này có một cuộc sống thật tốt…….hạnh phúc…..
Nàng đã đi, dư âm câu nói còn đó, Vũ vẫn mang vẽ trầm mặc từ đầu, hắn quả thực không có gì để nói, một chút cũng không.
Sống thật tốt? như thế nào là tốt hả Ly? Hạnh phúc? Như thế nào là hạnh phúc? Ai là người sẽ có câu trả lời đó đây?
Vậy là người đi không nhìn lại, từng bước từng bước, dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất ra khỏi đời hắn, gót giầy giẫm trên đường cứa nát vào tim. Thòi gian luôn xóa nhòa tất cả, tình yêu, lý tưởng, cả khuôn mặt của Ly cũng đã dần mờ mịt.
Mãi riêng tiếng gót giầy vẫn còn ám ảnh hắn. Nhiều năm sau, trong những cơn mộng mị, tiếng gót giày lọc cọc, lọc cọc vang vọng, khiến hắn thống khổ từng cơn.
Giữa những người yêu nhau, vốn không có đúng và sai. Chỉ bất quá riêng tình yêu đôi khi là không đủ.
Có lẽ trên con đường tình yêu vốn phải rãi thêm tiền, dù ít dù nhiều. Đôi khi Vũ hoài nghi bản thân và Ly, tình yêu của hai người liệu có đủ lớn như tưởng tượng?
Có lẽ là không, nàng thuộc mẫu người thiên về lý trí. Để bước qua một vài định kiến, đối với người đầy lý trí mà nói, vốn không hề là việc dể dàng gì.
Vũ thuộc loại con người tình cảm, tính cách quá thiên về cảm tính, lý tưởng hóa nhiều việc không đâu. Hai người vốn khó mà chung một con đường, nhưng chí ít họ cũng có với nhau được bảy năm.
Bảy năm vui buồn chua ngọt, xứng đáng để gọi là một cuộc tình. Hợp rồi tan vốn là lẽ thường tình của nhân loại, không nhất thiết Vũ phải nhiều lời níu kéo. Hắn để Ly ra đi, không một lời.
Có đôi khi, im lặng cũng là một dạng trả lời theo một hình thức nào đó.
-------
Ảnh chuyển.
Trong quán, Vũ cầm lấy ly beer, chạm cốc với người đàn ông to lớn đang ở trần ngồi đối diện. Thân hình gã to bè, phô ra hình xăm một con Rồng vắt dài từ thắt lưng vòng qua trước ngực. Miệng Rồng nằm giữa ngực gã, điểm thêm châu sa đỏ, có cảm giác nó đang nhe răng với một cái miệng đầy những máu.
- Mày uống beer để say, anh mày chết tiền con ạ.
Phụng ca, ngoắc miệng ra cười hềnh hệch, cầm ly beer chạm cốc với Vũ.
- Vậy chuyển qua rượu đi, cho anh đỡ tốn kém – Vũ buông một tiếng nhàn nhạt bất cần đời.
- Ặc, thằng nhóc, nói đùa một chút không được? làm mặt khó với tao? Hôm nay mày uống cỡ nào anh chiều – Phụng ca đột nhiên nghiêm túc – Nhưng nhớ, sau này vì đàn mà mà say là hèn lắm nhóc.
- Anh không hiểu, vốn là hơn bảy năm….em….thật có chút không cam lòng. Tiền quan trọng đến vậy sao? Giữa em và cô ấy…
Vũ buông hơi thở dài, có một số chuyện vốn không thể nào nói ra được bằng lời
- Thằng nhóc, bớt mơ mộng đi. Còn trẻ, có lý tưởng một chút cũng tốt nhưng đừng quá ngây thơ. Mày không tiền không bản lãnh lo cho người ta, có trách thì trách bản thân mày kém. Xã hội này ai không muốn đi lên? muốn ở trên, một là dùng lực, hai là dùng tiền, gia đình con bồ mày nghĩ vậy không hề sai. Mày nghĩ tao tối ngày chém chém giết giết là vì cái gì? Thống nhất giang hồ sao? Quên đi.
- Em vẫn hiểu, chỉ là….
- Bỏ đi, chẳng phải gia đình nó chê mày nghèo không có tương lai thôi hay sao? Nói gia tộc của mày cho gia đình nó nghe, còn dám chê?
- Thôi, đừng nhắc gia tộc em….
- Tùy mày, có phước không biết hưởng. CMN, khối đứa mơ như mày thì không được? Uhm… coi như tao ít học không hiểu dạng tình yêu như tụi bây. Nhưng nhìn chị mày đi, đối với tao thế nào? ….sau lưng thằng đàn ông thành công phải có bóng dáng người phụ nử, chả biết thằng nào nói…. nhưng nó nói đúng. Còn tình yêu ba láp gì của mày, mở miệng ra là bảy, tám năm, yêu nhau tha thiết nghe nổi hết da gà. Phi, chút phong ba chịu không nỗi, nhãm chả buồn nói.
Vũ trầm ngâm, cầm ly beer uống cạn, cố gắng đổi đề tài theo hướng khác.
- Uhm…. đôi lúc em buồn cười…anh với em, vốn là loại người cùa hai thế giới, không biết sao…ài…ngồi với anh có cảm giác thống khoái.
- Kha…. Kha, tao là người giang hồ, trong người mày mang dòng máu kỳ hồ, gặp nhau tự nhiên là hợp… aiz…. không biết loại như mày cái đó từ đâu mà ra. Không biết gia tộc mày dạy dỗ mày ra làm sao!
Vũ cười khổ
- Cái đó thì không có...Uhm…em chỉ là mong muốn, bản thân em là của em. Em không muốn được sắp đặt sẵn như hệ thống lập trình. Bao nhiêu tuổi làm việc, lại đến bao nhiêu tuổi lập gia đình…một dạng hôn nhân chính trị…uhm…nên tạo mối quan hệ với ai, người ta là thù địch với mình…nhất nhất phải làm theo chỉ thị…em không muốn như vậy, anh hiểu không?
- Ah, mấy vấn đề thuộc dạng này không cần kể với tao, hại nảo. Kêu tao đi chém thằng nào thì còn dể, mấy chuyện đấu đá gia tộc….mà thôi quên đi, chỉ biết bây giờ mày buồn, là anh em thì hết khả năng ngồi nghe mày là được rồi.
Phụng ca lại cất tiếng cười to hào sảng quen thuộc. Vũ âm thầm cảm động, bằng hữu chân chính vốn không nhiều. Không thể nghi ngờ tình cảm của Phụng ca đối với hắn, bao nhiêu năm từ khi Vũ rời gia tộc ra đi vẫn không hề thay đổi. Chỉ cần là hắn có việc, giá nào cũng có mặt Phụng ca, việc của hắn chính là việc của Phụng ca và ngược lại.
Bắt Phụng ca ngồi nghe hắn tâm sự, đối với gã mà nói không khác gì một loại cực hình, dạng “ông nói gà bà nói vịt”. Nhưng gã không hề nề hà, chỉ vì Vũ là anh em tốt, mà anh em tốt với nhau là không ngại khó, chỉ thế thôi.
Đột nhiên trong nháy mắt, Vũ sinh ra một loại quyết tâm mãnh liệt. Thực lực và tiền, không phải trước mắt đây không phải là hội tụ đủ điều kiện hay sao?
Rất nhanh về sau, hắn đôi khi nghĩ lại mức độ bồng bột thuở đó, tự nhiên thông ra, hắn hiểu sai hai chử “thực lực” mà Phụng ca đề cập.
Thực lực vốn không hẳn chỉ chuyên dùng nắm đấm để giải quyết mọi vấn đề. Nếu so với nắm đấm, quan quyền không thể nghi ngờ lại là một loại lực lương tối cao hơn.
- Đại ca…..
- Hử?
- Em muốn theo anh làm ăn, em muốn nhanh chóng co thực lực.
- Đừng đùa những chuyện thế này Vũ - Phụng ca tròn
- Em không nói đùa.
- Mày xác định?
- Em xác định.
Khẻ nhíu nhíu mày, đánh giá lại sự quyết tâm của Vũ. Phụng ca đắn đo
- Con đường này, một khi bước lên, khả năng quay lại là không có. Gia tộc cũa mày sẽ như thế nào?
- Em nghĩ kĩ rồi, khả năng của em….. anh tự nhiên là biết.
- Công phu từ gia tộc mày tao tự nhiên biết, chỉ là….
- Đừng…anh em nhiều năm, em chưa xin anh việc gì. Hôm nay anh thành toàn cho em đi.
------
Và từ đó “huyền thoại” được sinh ra. Ít ai biết điều đó xảy ra vô cùng đơn giản, tại quán nhậu tồi tàn, vỏ lon lăn lốc, là nơi bắt đầu cho một cơn ác mộng.
Con người hay đổ thừa cho số phận, chỉ là ít ai chịu hiểu, phần lớn số phận là do chính bản thân mình sinh ra. Một quyết đinh đúng thời điểm sẽ ảnh hưởng đến hết cuộc đời một con người.
Tỷ như Bill Gates, khi ý tưởng lóe sáng. Một quyết định được đưa ra làm thay đổi cả nhân loại.
Ai cũng trầm trồ nhìn vào sự giàu có của ông ta ngày hôm nay, mấy ai biết, khi quyết định không học đại học phải mang theo một sự can đảm lớn đến như thế nào?
Nếu quyết định đó không thành công thì ra sao? Một ván tất thắng, một ván tất bại. Cuộc chơi này vốn không có chổ dành cho hai chữ “giá như”.
“Giết….giết….giết…” âm thanh cuồng nộ vang lên đầy áp bức, lệ máu tung bay. Nhân ảnh chớp lóe, cuộn vào nhau, bức tranh đẫm máu thời Trung cổ dần tái hiện.
- Đến đây.
- Aaaa….mẹ mày….chết đi.
- Giết hết cho tao…..giết.
Đao lóe lên, thân hình nằm xuống. Một đao, một người. Một đao, một mạng.
- Cmn, chạy đi đại ca….
- Lên, san bằng tụi nó……
- Aaaaaa….
Tiếng bàn ghế gãy đổ, ánh lửa cháy, dòng người điên cuồng truy sát theo đám đông qua từng cống rãnh.
- Chết đi…chết đi….
- CMM, chết đi…
- Chết đi…
Vũ ca, một cơn ác mộng. Vũ ca, bao nhiêu người nghe tên mà vỡ mật? Bao nhiêu tên đàn em thần tượng Vũ ca?
Có chút thực lực, có tiền tài. Bất quá, đôi bàn tay thấm đầy máu của Vũ ca rốt cuộc đã run rẩy. Cái tư vị giết người này quả thực là nuốt không trôi, vốn dĩ không hề dễ nuốt.
Những cuộc chém giết không lý do này không phải là lý tưởng, không hề là mục tiêu được lựa chọn.
Ngày đó, Phụng ca đã nói rõ, không có cách nào để quay đầu lại, không một cách nào. Kẻ giết người hàng loạt như Vũ, vốn không dễ dàng quay lưng về hưởng thụ cuộc sống điền viên. Thù củ hận mới, không dể dàng quất ngựa mà đi.
Để rồi hắn thống khổ từng đêm, nhuệ khí tàn dần theo năm tháng, theo đó ngày một tàn dần..........
Vụt tối, hình ảnh gì cũng không còn nữa. Trong hư vô, hắn cảm giác linh hồn đang trôi qua một dòng nước, bồng bềnh bồng bềnh. Thần thức hắn lặng dần, lặng dần, rồi tan biến vào hư vô.
-------------
"Hiện thực chỉ là ảo tưởng, mặc dầu đó là thứ ảo tưởng dai dẳng" Albert Einstein