Sơn thủy! trên đời này có gì hùng vĩ và đẹp hơn thiên nhiên? Mây mù cuộn ngang núi, dưới chân sông chảy, xa xa là cánh đồng. Cảnh trước mắt giống như một bức tranh thủy mặc, thế ngoại đào viên.
Hơn nửa tháng nay, hắn ngồi ở một tảng đá cố định, ngơ ngáo nhìn sông núi, thi thoảng buông tiếng thởi dài.
Kể từ khi phát hiện ra phiến đá bằng phẳng này, trừ lúc ăn cơm, thời gian còn lại hắn lẻn ra đây ngồi ngắm núi. Chỉ có nơi này mới khiến nội tâm hắn bình an lại được một chút.
Hiện tại hắn chẳng còn là hắn, linh hồn tự nhiên là hắn, thân xác lại không phải của mình. Nói theo cách dân gian là một dạng mượn xác hoàn hồn, văn học mạng thì đích thực là thuộc về một dạng “xuyên không”, bất quá hắn nào biết xuyên không là cái giống gì?
Nơi đây thuộc về một thế giới thời cổ đại, chỉ là theo vài ngày tìm hiểu, hắn chắc chắn nơi này không thuộc về địa cầu, chẳng biết nó là ở nơi đâu trong vũ trụ bao la?
Đối với thân thể mới này hắn cũng hiểu được đại khái, hắn tên Tạ Phi Long, năm nay mười lăm tuổi, là con út của Tạ Thiên Bang, Tạ tổng bổ đầu của thị trấn Thạch Hà. Hắn còn môt người chị tên Tạ My, hơn hắn một tuổi. Qua nhiều ngày, hắn tự nhiên là cảm nhận được sự thương yêu của hai người dành cho hắn, mang một loại cảm giác gia đình.
Nhà họ Tạ đã hai đời làm bổ đầu ở trấn Thạch Hà. Với mức lương một đồng tiền lớn một tháng của Tạ tổng bổ đầu, gia đình họ Tạ ba người thuộc dạng đủ ăn đủ mặc, không tính ra được là dư dả gì.
Còn riêng về hắn – Tạ Phi Long, một thân bệnh tật, hở chút là ngất lên ngất xuống, cho đến hiện tại văn không được, võ càng không xong, khiến gia đình Tạ lão mất bao nhiêu công sức chạy chữa vẫn không mang kết quả, việc này khiến Tạ lão suốt ngày thở ngắn than.
Bất quá rất nhanh hắn nhận ra, Phi Long chỉ mắc một chứng suy hô hấp dẩn đến thiếu máu não, không ngờ trình độ y học nơi này nhiều năm như vậy lại trị không khỏi bệnh. Việc này đối với một người luyện qua khí công như hắn, tự chữa trị là không thành vấn đề.
Vấn đề còn lại sau nhiều ngày suy nghĩ vẫn không có chút manh mối. Nếu nhân quả tuần hoàn, hắn gây ra sát nghiệp, nhưng những gì vay trả của hắn, vốn thộc về địa cầu, vậy đưa hắn đến nơi này để làm cái gì? Sao không là con mèo, con chó gì ở địa cầu?
Hay mục đích mang hắn đến đây là sứ mạng “giải cứu trái đất”, hoặc phá gông xiềng chế độ nô lệ? giúp chị em phụ nử vùng lên, thực thi nam nử bình quyền? Ặc, thôi quên đi, coi như chưa nói.
Khó quá bỏ qua, mắc công suy nghĩ. Thời cổ đại này trừ làm nông hơi vất vả, ngoài ra khá là nhàn, không có việc gì để làm, chẳng thuốc lá, chẳng café quán net. Việc bây giờ quan trọng là khiến cho cơ thể này mạnh mẻ hơn, đợi vài năm quen đường đi nước bước, kiếm ít tiền rồi chu du thiên hạ cũng được.
Qua một kiếp chém chém giết giết nửa đời người, lúc này cũng nên thu liễm một chút, sống cho qua ngày, việc trước mắt không thay đổi được thì cứ chấp nhận, nước lên thì tự nhiên thuyền lên, không cần quá lo lắng.
Hắn ngồi dậy vươn vai, khóe miệng dáng cười cười. Hôm nay tâm trạng có khá hơn một chút.
- Long đệ, ngươi không về ăn cơm sao? không thấy trời đã ngã về chiều à?
Một giọng nói trách móc kèm theo sự lo lắng vang lên, sau lưng hắn xuất hiện một thiếu nữ độ tuổi trăng rằm, má ửng hồng có lẻ vì nàng đi nhanh quá, mang theo vẻ xinh đẹp chất phác cũa những cô gái vùng quê không lẫn vào đâu được - tỷ tỷ Tạ My của hắn.
- Uhm, đệ…. đang tính về đây.
Hắn gãi gãi đầu phần ra vẻ áy náy, phần hơi ngượng. Nhập gia tùy tục, tự nhiên hắn phải học theo lối xưng hô ở thời đại này. Bất quá việc gọi một thiếu nử mười sáu tuồi bằng chị, quả thật có chút đau đầu.
Nhưng dẫu sao hắn cũng không có lý do gì bài xích quan hệ với gia đình họ Tạ, theo một góc độ nào khác, hắn thực ra còn nợ gia đình này một nhân tình lớn.
- Vậy hai ta cùng về.
Tạ My nở cười hài lòng, vui vẻ hồn nhiên lôi hắn đi, cảm nhiễm tình cảm của tỷ tỷ, khiến hắn trong lòng mang chút tư vị ấm áp. Mặc kệ mọi chuyện, hiện tại nếu đã tiếp nhận gia đình này, thì cũng nên ra dáng một người em, một người con. Coi như là vì thân thể này trả lại phần nhân tình đã trót nhận lấy.
Trải qua thêm một tháng, dưới sự khai thác thác già đời của hắn đối với một thiếu nử tuổi ngây thơ, không lộ ra một chút hình tích, hắn rốt cuộc đã nắm bắt được kha khá hoàn cảnh nơi này, chí ít là không còn nhầm tên hàng xóm.
Chỉ là Tạ My dù sao cũng còn nhỏ, việc làng việc xóm còn biết, xa hơn đến tỉnh thành, so với hắn cũng không biết hơn bao nhiêu.
Khoãnh thời gian này, hắn tăng cường tập luyện thân thề, một là thân thể này khá yếu, hai là có từng trải mới biết, sức khỏe là quan trọng đến dường nào.
Hắn bây giờ có thân thể này, tuy hơi yếu một chút nhưng không thể phủ nhận loại sức mạnh đang tiềm ẩn dưới từng tế bào, loại sức mạnh của tuổi trẻ.
Tuổi trẻ là luôn luôn tốt, ai cũng qua một thời, hắn được những hai lần.Tự nhiên, điều này đối với hắn mà nói, chỉ có dùng sự “ sướng như điên” để mà diễn tả.
Kiếp trước hắn luyện đao trong gia tộc vốn phải trầm mình dưới nước, dùng sức cản của nước mà bạt đao. Ở nơi này điều kiện tất nhiên là không có, hắn dùng thanh gổ nặng năm kg, tạo hình sơ sài làm một thanh đao giả, chỉ là thân thể này còn yếu, nên không dám xuống sông bạt đao.
Đổ mồ hôi! nơi đây không giống thời hiện đại, cảm sốt là chạy ra nhà thuốc Tây mua uống. Ở đây, thương hàn sơ sơ, cũng có thể lấy mạng người dễ như bỡn, hắn hiện tại không có lý do gì để liều mạng như thế.
Thời khóa biểu của hắn, năm giờ sáng là chạy ven sông mười kilomet. Đến sáu giờ đến tảng đá quen thuộc luyện quyền nửa giờ. Nửa giờ còn lại luyện bạt đao, tất nhiên là đứng trên bờ mà luyện. Sau đó luyện khí công, thổ nạp cho đến khi nắng lên đứng bóng là quay về, buổi tối lại thêm một phen thổ nạp.
Cuộc sống cứ thế trôi qua thêm hai tháng, chẳng có gì đáng nói, quá tẻ nhạt. Kiếp trước, sinh hoạt của hắn vốn cũng không nhiều màu sắc gì cho cam, nên tẻ nhạt chút cũng không thành vấn đề. Bất quá với một người quen uống rượu hút thuốc thay cơm như hắn, tự nhiên có chút không quen.
Thuốc lá tất nhiên là không thể có thì đành chịu. Rượu thì đầy ra đấy nhưng uống thì thôi…quên đi. Đối với một cái trấn nhỏ xíu này, trong nhà ai bất kỳ ăn cái gì, một ngày ăn mấy bữa, cả làng đều biết. Hắn đi uống rượu khác nào bảo Tạ tổng bổ đầu một đao đoạn hắn cho xong.
Mặc dù Tạ tổng bổ đầu lương được một đồng lớn, trong mắt của những người khác tất nhiên là không nhỏ. Chỉ là Phi Long biết, gia đình cũng không dư dã gì. Đợt hắn đột nhiên ngất đi lần gần đây, cha hắn chạy tiền lo đại phu chữa bệnh, nợ đến bây giờ trả mãi mới xong.
Ở đâu thì củng phải cần tiền, thế gian vốn không có bữa ăn nào là miễn phí. Hắn đương nhiên tự tin với kiến thức và trình độ của mình, nhanh chóng sẽ kiếm ra được một số tiền lớn.
Chuyên môn mạnh nhất của hắn tự nhiên là lập trình máy tính, vấn đề là máy vi tính ở đâu ra? Hay là chế tạo ra máy vi tính nhỉ? Ặc, thôi quên đi… việc này so với việc chết đi sống lại còn không khả thi bằng.
Muốn nói thì tự nhiên là ai cũng nói được, có thể phân tích tình hình lạm phát của quốc gia, tỷ giá đồng đô, vàng, dầu, phố Wall ….ảnh hưởng như thế nào đến kinh tế thế giới….. hướng khắc phục ra làm sao, cái gì cần làm? cái gì không cần, nhập thô, nhập siêu ra làm sao, căn bản ba ngày ba đêm nói vẫn tốt.
Chẳng qua, nói chơi thì được, muốn bắt tay vào làm thì là vấn đề khác. Rất nhanh hắn đau khổ nhận ra, đống kiến thức “hầm bà lằng“ của người hiện đại như hắn, cộng thêm việc không am hiểu thổ nhưỡng cũng là một vấn đề.
Ngoài ra, muốn làm ăn buôn bán thì phải có vốn, hắn năm nay mười lăm tuổi, dù cho là “tam thập nhi lập” nhưng cũng chỉ là thằng bé con không hơn không kém. Gia đình lại không có tiền, vốn ở đâu ra?
Ăn cướp thì thôi quên đi, cái đạo lý lấy của người giàu…chia cho người nghèo là cái lý do c*c chó nhất. Nam nhi, có một số việc bắt buộc phải làm, có một số việc là thuộc về điểm giới hạn. Hai kiếp người, không có lý do gì để mà đi ăn cướp.
Lai thêm một việc khiến hắn nghiến răng ngiến lợi, bây giờ hắn mới nhận ra, hệ sinh thực vật ở nơi này giống địa cầu đến hơn 99%, tiếng nói hắn nghe vẫn hiểu tốt. Duy nhất chử viết là không giống ai, hắn dám chắc cả địa cầu không có quốc gia nào có chữ viết dạng này, thật là nhân sinh bi ai.
Vậy là theo cách nói của người hiện đại, hắn mù…chử. Phi Long ngán ngẫm lắc đầu, dẹp mơ ước làm giàu qua một bên. Làm cái gì thì làm, tối thiểu cũng phải biết đọc biết viết, nếu không, chuyện gì cũng khỏi phải nghĩ cho hại nảo.
Bữa cơm gia đình, hai món một canh, tự nhiên cuộc sống như thế này là đủ tốt, lắm nhà không có mà ăn. Tạ tổng bổ đầu uống rượu từng chén lớn, một thói quen trước khi dùng cơm. Hắn lắc lắc đầu xua đi mùi rượu quyến rũ, hướng Tạ tổng bổ đầu cười nịnh.
- Cha…..
- Hả? Tạ tổng bổ đầu nhướng mày thay ý hỏi
- Con muốn đi học.
- Ặc, ấm đầu nửa hả con?
Tạ lão nhìn Tạ My ý dò hỏi, cái thằng con này hôm nay lại lên cơn? Lúc trước cầm gậy quật hắn như đuổi heo, hắn sống chết không chịu đi, giờ lại nổi cơn gì nữa?
- Dạo trước ta nhớ ngươi nói muốn theo nghiệp ta, không muốn đi học, giờ là như thế nào?
- Ài, con suy nghĩ qua rồi, dù con muốn làm bổ đầu thì cũng muốn làm đến thần thám, mặc áo choàng vàng, oai phong lẫm lẫm. Không có ít chử trong người sao làm chức cao được cha? Không được chức đại bổ đầu, làm quan huyện miễn cưỡng xem xét cũng được.
Tạ lão trừng trừng muốn rách khóe mắt, con ta đây sao? Quan huyện? miễn cưỡng? Ặc, cái thằng con này.
- Cũng tốt…uhm….mặc dù đại bổ đầu, quan huyện gì đó….mơ ước cũng tốt….chỉ là ngươi nghĩ được như vậy coi trưởng thành rồi…..aiz… tổ tiên Tạ gia coi như có mắt ....uhm….học chử cũng tốt….đừng như cha ngươi…..Ài….. tiểu My, một chốc chuẩn bị ít rượu với trứng, cha dắt đệ đệ con qua nhà ra mắt thầy đồ. Àh…. còn nữa, tiền tiêu vặt mỗi tháng của nó sau này làm tròn một hào đi.
Ặc, đổ mồ hôi! Mừng lễ trưởng thành thì ra thêm được thêm một…xu. Tiền tháng lúc trước đã được chín xu , cái lễ trưởng thành này xem ra cũng quá đơn giản rồi.