Trời còn tờ mờ sáng, tầm hơn bốn giờ, sương mờ còn giăng giăng trên những ngọn cây, Phi Long đã xuất môn, nhắm hướng bờ sông chạy đến. Kể từ khi đặt ra thời gian biểu tập luyện cải tạo cơ thể, hắn hầu như chưa xao lãng bao giờ. Trừ dịp hôm tết, mắc bận chơi với cháu nên phải nghỉ mấy ngày.
Tạ My xuất giá hơn một năm đã sinh con đầu lòng, là một thằng cu bụ bẫm. Tết vừa rồi hai vợ chồng tỷ phu ghé thăm nhà, nhìn thấy tỷ tỷ vui phơi phới, Phi Long cũng thầm vui, có vẻ như tỷ khá hạnh phúc, chắc bên nhà chồng đối xử cũng tốt, không chịu ủy khuất gì.
Chỉ là hắn không rõ, phụ nử vốn trời sinh ra như thế hay đặc trưng ai cũng như vậy, lấy chồng chưa đến hai năm, mà tỷ tỷ lải nhải không thua gì…bà tám . Quanh đi quẩn lại chỉ là việc thành thân của Phi Long.
- Ngươi thấy con thứ chín của cửu bá như thế nào?......mười ba tuổi…..đoan trang tùy mị…uhm….làm vợ là tốt nhất……sao? Không chịu? Vậy con thứ ba của Lục thúc thì sao?......mới mười bốn, mông đã to như vậy……nhìn là biết dạng sinh đẻ tốt, lo gì khộng có quí tử…..cũng không chịu? Thật ra là ngươi muốn loại người gì hả?....Ah…bên trấn tỷ phu ngươi có cô nương xinh lắm…ngươi nhìn thấy là thích ngay…….
- Tỷ phu, cứu mạng aaaaa
- …………….
Riêng việc thành gia của hắn, tỷ tỷ lải nhải hết ba ngày, khi nghe Tạ My bàn chuyện xem mắt cho hắn với Tạ tổng bổ đầu, hắn thật sự muốn giả ngất, chỉ là chiêu này xài hoài mấy ngày hôm nay đã mất đi tác dụng. Đổ mồ hôi! Ta đây còn chưa biến thái đến mức đi quan hệ với trẻ em dưới tuổi vị thành niên chứ?
Đưa mắt nhìn tỷ phu, vừa tỏ vẻ thông cảm vừa có ý hỏi “ Ca làm sao mà chịu đựng hay vậy?”, đàn ông với nhau, tự nhiên là có một loại giác quan đồng cảm của đàn ông, không nhất thiết phải nói ra thành lời, tỷ phu liếc hắn ý trả lời “hết cách”. Thật đúng là đồ sợ vợ mà.
Trải qua gần ba năm tập nội khí, Phi Long rốt cuộc cũng có chút thành tựu, chân khí đã thành hình. Bất quá do tập luyện hơi trể, thành quả như bây giờ không tính là cao gì, ngày hôm nay miễn cưỡng lắm mới xuất ra nổi ám kình. Nên biết, kiếp trước ở gia tộc, vì được bồi dưỡng trọng điểm, mới năm tuổi hắn đã luyện nội khí, thành tựu so với bây giờ là điều không phải bàn.
Nhưng dù sao, thân thể ngày nào còn bệnh tật ốm yếu, hôm nay đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Dạo trước, hắn dùng thanh đao gổ nặng năm kg, tập bạt đao trên bờ hai trăm lần là quá sức tưởng tượng. Bây giờ trọng lượng đao gổ tăng gấp đôi, luyện dưới nước hơn năm trăm lần vẫn khỏe chán.
Kết thúc bạt đao, Phi Long lững thững từ dưới sông đi lại phiến đá, ngồi xếp bằng theo tư thế thiền, bắt đầu thổ nạp luyện nội khí. Phương pháp nội khí của gia tộc hắn gồm sáu bước, đầu tiên hít một hơi chân nguyên vào lồng ngực, sau đó đưa khí xuống bụng, đẩy lên giữa lưng, chuyễn về thắt lưng, ép lên hai vai, đưa lại về ngực…thở ra. Là hoàn thành một vòng.
Tùy theo mức độ tập luyện, hơi ngày càng dài, mỗi một vòng lặp thổ nạp, sẽ tạo một lực lượng dồn vào chấn khí. Khi chân khí đủ mạnh, sẽ tiến hành công kích huyệt, quá trình xung huyệt này tuyện đối không thể gấp. Nếu lực lượng không đủ mà miễn cưỡng xung huyệt, chân khí sẽ chạy nghịch, nhẹ là tàn phế, nặng thì mất mạng, một dạng “tẩu hỏa nhập ma” trong “truyền thuyết”.
Đến thế giới này gần ba năm, qua nhiều lần dò hỏi, Phi long vẫn chưa nghe nói đến thế lực giang hồ nào to lớn. Đôi khi hắn nghĩ, ở nơi này có thể không có lực lượng cường giả như ở trái đất, vấn đề này làm hắn thở phào không ít.
Hiện tại, hắn tuy tu luyện nội khí khá chậm nhưng không lấy đó làm lo lắng, với cách thu liễm của hắn như ngày hôm nay, nếu thực sự có lực lượng cường giả ở đây, cũng không ai thèm để ý đến một tên nhà quê như hắn làm gì.
Ngưng thổ nạp, phun ra một hơi trọc khí, thu lại cảnh giới minh tưởng, Phi Long từ từ mở mắt. Thấm thoát đã gần trưa, hắn phải về lo cơm nước cho Tạ tổng bổ đầu.
Từ ngày tỷ tỷ đi lấy chồng, nhà đã vắng nay còn thêm vắng, Tạ tổn bổ đầu buồn bã lặng lẽ hẳn. Phi long dù hiểu nhưng cũng ko biết làm sao mà an ủi phụ thân, trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng, đây vốn là việc kinh thiên địa nghĩa.
Muốn phụ thân vui vẻ trừ phi hắn lấy vợ, sinh vài đứa con…..ặc, mà thôi quên đi, nhớ lần trước, tỷ tỷ vừa hâm dọa vừa năn nỉ kéo hắn đi coi mắt. Nhìn thấy con bé mười hai mười ba tuồi, hắn khóc không ra nước mắt, sợ đến già mấy cái vụ này rồi.
Tạ tổng bổ đầu, dạo này có lẽ vì buồn, buổi chiều tối, hay bỏ cơm đi uống rượu với bằng hữu. Khi xưa tỷ tỷ còn ở nhà, phụ thân đóng vai người cha gương mẫu, không đi đêm, trừ phi có công vụ.
Bất quá, Tạ tổng bổ đầu đi đêm, cũng phải tính luôn phần trách nhiệm cho hắn. Kiếp trước sinh ra trong một gia tộc lớn, tự nhiên mấy cái vụ bếp núc này chừng nào đến phiên hắn quản? Sau này ra ngoài sinh sống, nhưng thân sinh viên, đói thì mì gói cơm tiệm, nấu nướng chi cho rách việc?
Vì vậy kể từ khi tiếp nhận sự nghiệp vinh quang và vĩ đại của tỷ tỷ truyền thừa, gần hai năm, căn bản món mặn hắn nấu tổng cộng được….ba món.
Ngoại trừ cơm trắng ra không tính, rau thì hái một rổ chia làm đôi, một phần xào, một phần nấu canh, món mặn là trứng chiên, buổi trưa thì ….chiên trứng. Buổi chiều tối, tùy tâm trạng của Long ca, vui thì….trứng luộc, buồn thì tiếp tục trứng chiên. Một người ăn trứng trong một tháng, thì có lẽ không vấn đề, nhưng một năm, rồi gần hai năm thì thế nào đây? Với tính cách của Tạ tổng bổ đầu, không xách đao giết sạch gà, vịt trong trấn, coi như là tổ tiên của chúng đã phù hộ rồi.
Tự nhiên cơm nước loáng chút là nấu xong, đổ mồ hôi! Có nhiêu đó món, làm cả hai năm, không nhanh mới là lạ. Tạ tổng bổ đầu nhìn bàn cơm, có cảm giác một cơn buồn nôn ập tới, với tay lấy vò rượu rót ra một chén, uống một ngụm lớn áp chế tâm tình, khà mội hơi, buông thõng.
- Ăn cơm.
- Cha ăn cơm.
Thoáng chốc đã hết một chén rượu, Tạ tổng bổ đầu lại rót thêm một chén, không thèm nhìn Phi Long, lầu bầu nói.
- Ngươi năm nay hình như gần mười tám tuổi?
- Đúng rồi cha.
- Thời gian….ài…...ngươi đến lúc cũng nên ra ngoài lịch duyệt….nam nhi ở nhà bếp vốn chẳng phải là cách….chỉ là mẹ ngươi mất quá sớm….uhm….như vầy đi…..ngoài nha môn hiện đang cần một thư ký thay cho tiểu Mã……ngươi có hứng thú không?
- Cha, ta tất nhiên là hứng thú rồi. Khi nào có thể nhận việc?
- Uhm….như vậy ngày mai ta đưa ngươi đi.…ah....chuyện nấu nướng sau này cũng không cần làm nữa……ăn quán được rồi.
Nếu không có Tạ tổng bổ đầu ngồi đây, Phi Long chắc chắc là sẽ nhảy cẫng lên, hét theo một cách cổ điển “hu....hu… hu.. .ra….hu ..ra….”, bất quá hiện tại vẫn ngồi ngay ngắn, mặt không đỏ, tim không nhảy, nhưng lòng thì nở hoa.
Hắn lo nấu ăn đã ngán muốn chết, gần hai năm nay không biết thịt cá là gì. Chỉ là trong lúc lòng hắn nở hoa, bụng Tạ tổng bổ đầu như trẩy hội, khó mà phân biệt được niềm vui của ai lớn hơn ai?
Buổi sáng, theo chân Tạ tổng bổ đầu đi nhận việc, nha môn nằm ở trung tâm thị trấn, tọa lạc ở một vị trí khá đắc địa, lần đầu tiên Phi Long chính thức bước chân vào nơi này.
Tự nhiên, muốn yên ổn khi công tác, bước đầu tiên là chào đồng nghiệp “ma củ”, kính thưa các anh, em “ma mới” vừa tới, xin chiếu cố, xin chiếu cố. Theo cánh tay của Tạ tổng bộ đầu chỉ chỉ, đầu hắn gật gật như gà mổ thóc.
- Trạch huynh, đây là thằng nghịch tử nhà ta. Tiểu tử ngươi, kêu Trạch thúc.
- A, Trạch thúc khỏe.
- Đây là Lục bá.
- A, Lục bá mạnh giỏi.
- Ra mắt Sửu ca đi
- A, Sử ca tốt.
- …………..
Loằng ngoằng hết một buổi, Tạ tổng bổ đầu mới kéo Phi Long vào phòng quản sự.
- Đây là Phúc bá, ngươi sao này làm theo lời phân phối của bá mà hành sự, có việc gì không hiểu thì hỏi, đừng có tự chủ trương, có biết hay chưa? Phúc huynh, ta giao thằng ngịch tử này cho ngươi, làm phiền rồi.
Tạ tổng bộ đầu nói xong, quầy quả đi ngay, bộ dáng ra vẻ như ta đây công vụ bề bộn lắm. Phi Long đứng cười ruồi, ở cái trấn nhỏ xíu như cái lỗ mũi, quanh năm suốt tháng đào không ra một thằng cướp, họa hoằn có vài vụ ăn cắp vặt, thì bận rộn cái công vụ gì?
Phúc bá nhướng nhướng đôi mắt già nua nhìn hắn.
- Ngươi là Tạ Phi Long?
- Chính là vãn bối.
- Tốt, đi theo ta, hôm nay là ngày đâu tiên, cũng không cần phải làm cái gì, ta dẫn ngươi đi xung quanh nắm tình huống…ah….đây là nhà kho….ngươi sau này có xuất nhập gì thì ghi vào sổ….sổ lưu là quyển này….uh…..bên kia là nhà xác….có xác chết đưa vào, ngươi quản....nhớ ghi sổ…uhm…thời gian rãnh tiện tay thì dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ chút….ah…thư từ gửi đến ngươi quản, phân loại ra, đưa đến nơi cần đến….lâu lâu thư bên huyện gửi nhầm qua đây, ngươi đem trả lại là được rồi, biết đường ra huyện không? ..biết à? Tốt, tốt….uhm…cái cái kệ trong phòng của ta, có trà ngon, ngươi muốn uống thì tự nhiên mà lấy..…buổi sáng thì tiện tay thì pha cho ta một bình…ta quen uống đậm, ngươi cho ba nắp trà khô là được…uhm…công việc đơn giản vậy thôi, ta nhớ ra được gì nữa thì phân phó ….ài, già rồi…..nhiều việc nhớ cũng chẳng còn rõ ràng.
Phúc bá làm một hơi không nghỉ, Phi Long khóe mắt giựt giựt, không còn lời gì để nói, CMN chứ, thật là không có nhân quyền mà, thế kỷ hai mươi mốt là ông bị….xử bắn, phát xít này đưa hắn vào đây làm thư ký hay làm tổng quản? Tính sơ sơ có khá nhiều “nghiệp vụ”, thư ký, thủ kho kiêm ngộ tác, đưa thư, sai vặt….đại tổng quản cũng chưa làm được nhiều vậy. Nhịn không nổi phun ra câu nói mát, không nói thì thôi, nói ra còn tức đến mức muốn hộc máu.
- Vậy…có cần tiểu bối dọn nhà xí luôn không?
- Ah, nhà xí thì mỗi tuần đều có người đến dọn. Bất quá…..nếu ngươi muốn làm, ta đây cao hứng còn không kịp – Phúc bá điềm nhiên như không.
Thôi thôi, càng nói với ông già này càng tức chết, ba mươi sáu kế, bỏ chạy là thượng sách. Tránh…người già chẳng xấu mặt nào.
- Đa ta Phúc bá chỉ dẫn, tiểu bối đi dọn dẹp phòng ốc một chút.
- Trẻ nhỏ dể dạy….trẻ nhò dể dạy.
Một trường phong ba nổi lên, sát khí lẫm lẫm, bụi bay mù trời. Ta quét cho ngươi chết, ta quét cho ngươi chết…... Tội nghiệp….lũ nhền nhện vốn chẳng gây thù chuốc oán gì với ai, phong ba bão táp lại từ đâu đổ lên đầu.