Về phần chàng thanh niên, bằng với khả năng điền kinh đứng đầu khối học ở trường, chạy thừa sống thiếu chết được một đoạn thì nhảy lên xe để phóng đi. Hắn dồn sức đạp không ngoái lại, vừa lao hết tốc lực ngược về phía con phố cũ vừa luôn miệng kêu cứu không ngừng. Trên đường không có ai nên chắc chẳng người nào cứu được hắn. Mà nếu có ai đó ở trong nhà nghe thấy tiếng kêu, đến lúc chạy ra thì hắn đã khuất dạng, hiển nhiên sẽ chẳng hiểu đầu đuôi có chuyện gì.
Chạy qua mấy ngã ba, ngã tư, không bao lâu, khi Hoàng lờ mờ thấy được bóng người ở xa xa đầu bên kia của con phố thì đã có một tên nghiện đuổi theo tới nơi. Chẳng biết là tên nào, chỉ thấy giọng hắn khè khè gào lớn:
– Oắt con, đứng lại!
Bọn nghiện này quả nhiên thần tốc khác thường, nhanh lẹ y như lúc chúng thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện. Hoàng vốn không chắc lũ ấy có đuổi theo không, đến khi nghe chính giọng bọn nghiện vang tới thật thì kinh hãi không để đâu hết.
“Chẳng lẽ chúng quyết muốn cái xe của mình, cái xe này thì có gì đặc biệt đâu cơ chứ?”
Tay run lẩy bẩy, Hoàng gồng mạnh, chỉ biết đạp, đạp, vừa đạp vừa rú vang dãy phố. Âm thanh bật mạnh khỏi cổ họng nghe chứa chất đầy sự hoảng loạn:
– Cứu… ai cứu với! Cướp… cướp!
Gã tăng tốc, nhưng không ngờ bọn nghiện nhanh đến thế, chỉ vài khắc sau khi tới một ngã tư lớn hơn, chiếc cào cào chậm dần lại, bàn đạp càng lúc càng nặng. Nó đã bị một tên nghiện bám vào và kéo ghì ở phía đuôi. Hắn gừ gừ giọng, nạt gã:
– Ai cướp của mày?
Âm thanh phát ra còn lẫn cả tiếng cười âm âm trong cổ họng, nhẹ nhàng không ra nhẹ nhàng, gay gắt không ra gay gắt, nên càng làm Hoàng rối hơn. Chiếc xe cào cào nháy mắt đã bị giữ đứng lại một chỗ, gã ra sức nhưng không thể đạp nổi nữa.
Tên nghiện rung mạnh một cái làm chiếc xe nghiêng ngả khiến Hoàng phải nhảy xuống đất. Thật may, phía trước có bóng người, mà không phải chỉ một người, con phố này có không ít người qua lại, còn có mấy nhà không xa đều thấy mở cửa. Hoàng cuống quýt kêu lên:
– Cứu… cứu…
Chưa hét được tiếng thứ ba, một bàn tay vừa cứng vừa lạnh đặt lên vai gã, kéo giật lại. Giọng tên nghiện đó có hơi hướm ẩm mốc mà như rên rỉ bên tai:
– Ngươi… oắt con, còn muốn chạy nữa sao!
Những móng tay dài nhọn bấm qua làn áo sơ mi làm đầu vai gã tê buốt, cảm thấy cả hơi thở lạnh ngắt của hắn phả tới sau gáy. Cơ thể trào lên một phản xạ tự nhiên, Hoàng không quay đầu mà vùng mạnh cánh tay:
– Buông ra!
Tên nghiện bất ngờ bị hất mạnh nên không giữ được, phải lùi lại một bước. Ngay lúc ấy, một âm thanh khè khè khác cũng ập tới phía sau:
– Oắt con, chạy đâu hả?
Chẳng kịp định hình thì một cái bóng đã lao xổ vào.
“Bịch”.
Gã nghiện đến sau không kịp hãm nên đâm thẳng vào tên nghiện vừa bị đẩy ra, cả hai lăn chổng vó giữa đường. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, có người phía trước để ý nhưng chưa ai tới, Hoàng cũng còn chưa kịp mừng hụt. Ánh đèn đỏ lóe loẹt xoẹt qua mặt đường. Lũ nghiện ngã lăn lóc chẳng dễ chịu gì nhưng không tên nào kêu ca, một kẻ đã nhanh chóng lật đật đứng dậy, ánh đèn chính là do hắn phát ra.
– Cứ để nó cho ta!
Giọng tên nghiện thứ hai cất lên, trầm trầm mà dứt khoát như ra mệnh lệnh. Hắn cũng đang đứng dậy, thoáng thấy ngoại y màu trắng đục, hình như chính là kẻ đàn anh khi nãy.
Nhưng tên nghiện đứng trước dường như không nghe thấy, không để ý tên kia, chỉ nhìn Hoàng chằm chằm. Hắn bước từng bước tới, trong thời khắc này nhìn thì tưởng chậm rãi kỳ thực rất nhanh, theo đà hắn lại nhảy xổ vào. Hoàng tâm thần đã loạn, chỉ phản ứng một cách tự nhiên, hai tay giật phắt một cái, không hề để ý rằng gã đã nhấc cả chiếc xe đã rời khỏi mặt đất và xoay ngược lại, bản thân cũng quay theo nửa vòng. Dù sao động tác ấy cũng làm cái xe chắn lên phía trước thân người, giống như có thêm một lớp bảo vệ cho gã.
Tên nghiện đã đến ngay trước mặt rồi, đầu óc Hoàng rối tung lên, toan hét thêm mấy tiếng cầu cứu, thì đột ngột một chiếc xe thể thao ở đâu đó “vù vù” lao tới bên cạnh, và phanh đứng lại.
“Kít!”
Gã nghiện bị dừng hình bởi một bàn tay lực lưỡng, không ngờ ông ta còn đứng ở xe mà có thể dùng một tay để chặn được cái tên gầy tong teo nhưng khỏe một cách quái đản ấy. Đó là một người đàn ông tuổi trung niên, thân hình cao to, di chuyển rất nhanh, dựng “cạch” chân chống rồi bước ra lớn tiếng hỏi:
– Chuyện gì thế?
Mặt Hoàng đã tái dại, lúc này thần tình không cách nào khởi sắc được, nhưng vẫn là chết đuối gặp cứu hộ, hấp tấp kêu:
– Cứu! Cháu… cháu… bị cướp, cướp!
Gã vừa nhìn người đàn ông chưa rõ mặt, vừa hổn hển nói mà không dám ngoảnh về phía bọn nghiện. Ngay lập tức, chỉ kịp thấy ông ta cau mày, hiển nhiên rất giận dữ, hai tay túm cổ tên nghiện ở cạnh hất văng ra, rồi lao vào chúng. Hoàng trút được gánh nặng nhưng vẫn chưa hoàn hồn, chẳng để ý điều gì khác nữa, nhảy vội lên xe đạp chạy đi, trong đầu tự thúc mình càng nhanh càng tốt.
Ông kia ngoại hình vạm vỡ, không phải vận động viên cử tạ thì cũng là bảo vệ câu lạc bộ thể hình, có khi lại đủ sức trị được bọn nghiện cũng nên. Hoàng vì lo thoát thân nên không rõ diễn biến phía sau ra sao. Chỉ nghe những tiếng hét vang liên tiếp:
– Đuổi… nó!
– Cái gì? Mày định trấn lột à… Mất dạy này… chó chết này… Đồ nghiện ngập, trấn lột này!
– Á. Tránh… ra… Đồ… điên!
– Ôn con, láo này! Hừ, giữa đường giữa chợ ngang nhiên ăn cướp. Nhìn xem… mày có còn là người nữa không… Đồ chó!
– Ấy… ấy!
Hoàng đang lo chạy, ở bên đường vụt có mấy bóng đen nhảy ra cấp tốc đuổi theo, còn nghe cả tiếng khè khè lạnh nhạt vọng tới. Gã rùng mình một lượt, không thể tin được, chưa nhẹ người nổi một khắc đã chỉ biết nghiến răng mà đạp. Không hề chủ động mà bởi hoàn cảnh dồn ép, gã vô tình thúc vận khí lực toàn thân vào đôi chân nên tốc độ đạp cứ như bay. Chiếc xe cào cào này thì không phải loạt tốt hay đắt tiền gì, mà lại chạy quá nhanh nên rất nguy hiểm, nó không vững vàng, lúc nào cũng có thể lật tung giữa đường. Tuy nhiên, hiện giờ chỉ cần nhanh được là may lắm rồi.
Với tốc độ cực nhanh, chỉ một thoáng sau Hoàng đã thấy phía trước là một bầu không gian lạnh lẽo u ám đón đợi, dường như con đường này quen quen. Thì ra hắn đang chạy ngược lại chính con đường lúc trước. Không suy nghĩ gì thêm, Hoàng rẽ ngay vào một đoạn ngã ba khi nãy đi ngang qua, vì dãy phố này trông có vẻ sáng sủa hơn. Xe vẫn đang phóng rất nhanh mà lại vòng gấp nên suýt nữa hắn đã lạng vào một gốc bàng. Rất may Hoàng kịp điều chỉnh tay lái như một vận động viên chuyên nghiệp, vừa cua vừa giữ tốc độ, tiếp tục lao “vù vù” một mạch trên con đường trống chỉ vài bóng người qua lại.
Ở phía sau, cạnh gốc cây bàng có hai kẻ vừa đứng lại, dáng đứng của chúng thật quái dị, âm thanh phát ra cũng quái dị nốt. Một tên nói:
– Thằng oắt này… đạp xe nhanh gớm nhỉ!… Mà sao… mày không chạy nữa?
Tên kia hừ hừ như tiếng mèo kêu trong cổ họng, đáp lại:
– Đừng lo… cứ cho nó chạy, phía ấy có người rồi.
– Vậy là thế nào… Cứ để nó đi chẳng phải là… vô lý ư?
– Ngu ngốc… thì… khu vực trên đó mới được bố trí, có bọn chặn thằng oắt ấy ngay… Nó không thoát nổi đâu, một thằng nhóc mà…
– Mày… nói hệt như… lão vậy…
– Hừ… ông ấy là người có… trí tuệ. Tao… đương nhiên là giống!
– Vậy… bọn nào ở trên ấy… Nó cướp công bọn ta à?
– Hừ… nếu là mày thì… mày có cướp không?
– Thế là sao… tao chẳng hiểu gì cả?
– Đúng là… đồ ngu, tao cũng đếch hiểu! Nhưng… cứ tranh nhau chỉ tổ hỏng việc.
– Vậy bây giờ… cứ chạy ra đấy có được không?
– Mày thích thì chạy… nhưng đừng… làm điều ngu xuẩn!… Để Ngài tức giận thì… không hay đâu. Còn tao… quay lại tìm ông ấy xem thế nào.
Hai bóng đen ngần ngừ một chốc rồi quay lại lối cũ. Con đường thật yên ắng với những ánh đèn cao áp thắp sáng dọc dãy phố, thấp thoáng bóng cành lá đan xen màu xam xám khẽ lay động ở ven lề, ngoài ra chỉ vọng tới vài thứ âm thanh tạp nhạp. Chợt thấy loang loáng những dải sáng đỏ rực cắt ngang không trung, vệt đỏ chạy xiên xẹo trên những cánh cửa gỗ và những ô cửa kính ở hai dãy nhà hai bên. Tiếng mở cửa “cạch cạch” vang lên, có tiếng người nói khẽ, có cả tiếng cười. Mấy người đi qua để ý liếc nhìn hai bóng đen nhưng không hiểu gì, ánh mắt vừa khinh khỉnh vừa thoáng nét sợ hãi. Thoắt một cái chúng đã biến mất.
Cùng lúc đó, cũng có hai kẻ hom hem quái gở đứng ở một góc phố nơi ngã ba khi nãy, cách đám lùm xùm ở giữa đường kia một đoạn. Chỗ ấy có bóng tối của một cây bàng vĩ đại trùm xuống, ngay bên cạnh căn nhà bọc kính mấy tầng đóng kín cửa. Một tên bực bội cất tiếng:
– Thằng khốn… nào kia vậy, dám phá… việc bọn ta… Giết hết chúng đi!
Quả nhiên nơi này không giống như vùng đất hoang trụ sở của bọn đầu trộm đuôi cướp, đã vào đến khu vực náo nhiệt rồi. Sự thể là ở đây xuất hiện hai tên nghiện ốm xác, xấu xí như quỷ, giữa đường cướp xe, bắt nạt trẻ nhà lành, và mấu chốt là gặp ngay một trang hảo hán tiện đường. Tuy góc phố này chưa phải đông đúc lắm nhưng chẳng mấy chốc đã tụ lại được một đám người. Ai nấy nhao nhao quyết xử bọn nghiện ngập tệ hại phá phách xã hội này cho ra hồn. Dường như họ đã quên mất nỗi ám ảnh, lo lắng về thứ thời tiết quái gở đang trùm lên đầu tất cả.
Tên bên cạnh đáp lại:
– Không được. Ông ấy… dặn không được làm ẩu chỗ đông người, cái kiểu tác phong ngu xuẩn bừa bãi sẽ gây rắc rối gì đấy… Việc này cứ… để ông ấy lo đi!
– Hừ, bọn… người chết tiệt!
– Ông ấy hiểu biết nhiều… chắc có cách xử lý ổn thỏa mà không cần giết chúng. Hơn nữa Ngài cũng không bảo… chúng ta nên làm bừa. Còn không, mày nhảy vào… tham gia giải quyết, tao phải đi xem tình hình thằng nhóc!
– Đúng rồi… còn việc thằng nhóc nữa.
– Ờ, có hai tên nào kia… chạy tới kìa… Chẳng biết tên oắt con ấy thế nào… Hừ, còn một tên nhắt nữa… không biết ra sao rồi nhỉ?
– Chỉ là một thằng nhóc… thì có gì là khó khăn chứ… Có khi… là xong rồi!
Ở cách khá xa chỗ ấy, nơi mà chàng trai trẻ vẫn đang miệt mài guồng chân không ngừng. Con đường này mặc dù vắng nhưng không phải là không có người qua lại, tuy nhiên Hoàng chẳng hề kêu thêm một tiếng nào. Không hẳn bởi hắn không có ý định cầu cứu, mà có lẽ bởi ngay từ lúc nhảy lên xe hắn đã chỉ biết lo chạy mà thôi. Và vì chạy còn chưa xong nên chẳng có cái ý nghĩ nào khác trụ lại trong đầu được. Hoặc giả, chỉ vài người rải rác như thế kia thì chưa đủ đông để có thể giúp đỡ hắn.
“Hộc, hộc…”
Hắn thở gấp, trên người túa đầy mồ hôi, chắc chính hắn cũng không thể tưởng tượng nổi khi nãy mình chạy nhanh như thế nào. Chiếc cào cào vẫn phóng một mạch, thoáng chốc đã tới cuối con đường, có tiếng người và tiếng xe chạy vọng lại từ phía trước. Lúc này, Hoàng đã xuống sức và mỏi nhừ chân nên vòng bánh xe dần quay chậm hơn trước. Hắn thở hồng hộc, trong đầu tuy mơ hồ nhưng lại có một ý nghĩ hiện lên rất rõ, làm mạch máu ở thái dương hắn cứ giật liên hồi.
“Mình đang làm gì vậy? Bình tĩnh lại nào… Bình tĩnh lại nào… Loạn rồi, tại sao lại sợ như vậy?”
Khi sắp hòa vào dòng người đi đường, Hoàng bất giác quay đầu một cái rất nhanh về phía sau, trong tích tắc quan sát ấy không thấy có kẻ nào đuổi theo cả. Tay phải hắn đồng thời bóp phanh “két” một tiếng, xe đang đà nhanh bắt đầu trở về tốc độ bình thường, lại phát ra mấy tiếng lạch cạch. Có một điều gì đó khó tin quanh quẩn trong đầu Hoàng. Hắn quyết ngoái lại một lần nữa, lần này thì ngó kỹ hơn và đã xác định được, đúng là hoàn toàn không có ai đuổi theo cả. Áp lực kinh khủng nãy giờ trong giây lát đã tan đi đáng kể.
Thở phào, Hoàng thả lỏng chân, có một cơn co giật thắt mạnh từ cổ chân lên đến bắp đùi khiến hắn suýt kêu toáng vì đau. Nhưng cơn đau này lại làm hắn tỉnh táo, hai chân liền duỗi ra để tránh bị chuột rút. Rồi hắn rùng mình xua đi phần nào cái giá lạnh vừa nhiễm vào cơ thể, và hít thở từng hơi thật sâu cho đỡ mệt. Trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại câu chuyện vừa xảy ra.
“Sao mình lại chạy nhỉ? Sao mình lại sợ chúng đến thế chứ? Chúng… chỉ là mấy thằng nghiện, tại sao lại cứ phải sợ chúng quá mức?”
“Lẽ nào… chúng không phải là nghiện… Không phải đâu… Không đúng, mình không sợ nghiện đến như vậy. Chẳng lẽ, chúng là…”
Một ý nghĩ đáng sợ khiến Hoàng run lên. Chợt,
“Kịch, kịch”.
Xe vừa đi qua một cái ổ gà nhỏ, và tiếp tục đâm ra một con phố ngắn dẫn đến sông, tiếng ô tô chạy vù qua trước mặt, Hoàng ngẩng lên, bỗng giật mình.
“Chết mẹ. Mình rẽ nhầm đường rồi, đây không phải lối về nhà!”
Hắn thở dài, rồi ngẫm nghĩ rất nhanh.
“Có nên quay lại không nhỉ, nhỡ… Hay là mình cứ đi tiếp rồi ra đường lớn vòng trở lại. Như vậy thì hơi xa… Nhưng trời vẫn tối, quay lại lỡ… lỡ chúng lại mai phục chặn mình thì sao? Làm thế nào…”
Mặc dù còn đang phân vân, Hoàng vẫn cứ đạp tiếp rồi rẽ phải. Nếu chọn đường này để đi vòng thì có thể sẽ mất thêm mấy cây số nữa, còn không thì phải đi qua cầu sang bên kia sông, cũng chẳng khá hơn là bao.
(hết chương 12)