Ngọc Quân Vũ nãy giờ đứng một bên quan sát đột nhiên lên tiếng:
- Bàn tính xong chưa? Xong rồi thì mau giải thích.
Thanh âm rõ ràng mang theo vài phần khó chịu. Ngọc Thiên Lăng khó hiểu nhìn phụ thân.
“Tự dưng phụ thân bực bội gì chứ?”
Thiên Kiều cũng đầu quay lại nhìn trượng phu, thản nhiên trả lời:
- Muội không dùng tài sản của Ngọc gia đi đặt cược, tại sao phải giải thích?
- Không dùng tài sản của Ngọc gia, nhưng muội đang làm tổn hại đến danh dự của Ngọc gia!
- Ta làm tổn hại tới danh dự của Ngọc gia bao giờ!?
- “Lão tiền bối chẳng lẽ lo Ngọc gia ăn gian hay sao” Đây không phải dùng danh dự của Ngọc gia thì là gì?
Thiên Kiều bực mình chỉ vào Ngọc Thiên Lăng:
- Người đi đối chiến là nó. Nó là người Ngọc gia. Chẳng lẽ dùng danh dự Thiên gia bảo đảm nó không gian lận!?
- Với cái tu vi đó của nó, sao có thể đại diện cho người Ngọc gia?
- Đây là ngươi muốn khiêu chiến ta?
Xưng hô từ “huynh - muội” nhanh chóng đổi thành “ngươi – ta”.
- Ta không khiêu chiến ai cả.
- Tự dưng bực bội chất vấn ta, còn bảo Thiên Lăng không thể đại diện cho người Ngọc gia!? Thế chẳng nhẽ nó không phải nhi tử của ngươi?
Minh Phong đứng bên cạnh nhìn hai người lời qua tiếng lại, không tiện lên tiếng, chỉ âm thầm huých tay, ý bảo Ngọc Quân Vũ kiềm chế. Ai ngờ Ngọc Quân Vũ thẳng thừng từ chối:
- Minh Phong lão đệ không cần nhúng tay vào chuyện này.
- Ngọc Quân Vũ, ta hỏi ngươi nốt một câu. Nó có phải nhi tử của ngươi không?
- Cái đó muội phải hỏi bản thân mới đúng.
Thiên Kiều nghe câu trả lời của trượng phu, bực đến mức nắm tay siết chặt lại:
- Tốt. Vậy nó cũng không cần mang họ Ngọc nữa. Thiên Lăng, đi!
Ngọc Thiên Lăng dở khóc dở cười, đứng đờ ra tại chỗ.
“Qua mấy câu nói bản thân liền không phải người Ngọc gia nữa rồi!?”
- Mẫu thân, đi đâu thế?
- Còn đi đâu nữa? Sang Thiên gia.
Thiên Kiều dẫn theo nhi tử ra đến cửa trại thì bị Hộ Thể Chi Hùng chặn lại.
- Ta nói cho muội đi sao?
Minh Phong thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, không tiện ở lại nên tìm cớ rời đi.
- Lão già, muốn thế nào đây?
Xưng hô chính thức từ “ngươi” chuyển sang “lão già”.
- Nói mấy câu đã muốn bỏ đi?
- Lão nương đưa nó đi đổi họ, ý kiến gì?
- “Đưa nó đi đổi họ”!? Muội coi ta là không khí à?
- Không khí đâu có chướng mắt như lão già ngươi?
- Không nói rõ ràng đừng hòng đi đâu cả.
- Lão nương đi đâu chẳng lẽ phải xin phép lão già ngươi?
Nói rồi lập tức quay mặt đi, hướng Hộ Thể Chi Hùng hét lên:
- CÚT!!
Ngọc Thiên Lăng giật mình. Chẳng mấy khi mẫu thân bực đến mức hét lên như thế này.
Thiên Kiều hét lên xong hùng hùng hổ hổ bước tới định ném con gấu xám kia sang một bên. Cánh tay vừa nhấc lên đã bị Ngọc Quân Vũ nắm lấy:
- Còn muốn động chân động tay?
- Lão nương chính là muốn đánh người!
- Rốt cuộc muội muốn thế nào?
- Câu này lão già ngươi tự đi mà hỏi mình! Đang yên đang lành lại động chạm đến lão nương!?
- Thiên Lăng, con ra ngoài trước.
- Ở LẠI.
- Phụ thân bảo ra ngoài.
- Lão già này không phải phụ thân ngươi, không cần nghe lời hắn.
- Không ra ngoài, ta ném ngươi ra.
- Đi ra rồi đừng gọi ta là mẫu thân!
Ngọc Thiên Lăng bất lực nhìn phụ mẫu tranh cãi:
- Hai người dẹp chuyện này sang một bên được không? Một canh giờ nữa đối chiến bắt đầu rồi đấy.
…………..
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Ngọc Thiên Lăng vẫn đang đứng tại chỗ cũ, bất đắc dĩ tiếp tục nghe màn đấu khẩu của phụ mẫu hắn:
- Ngọc gia chẳng nhẽ nghèo đến nỗi để muội phải đi lừa gạt tài sản từ môn phái khác?
- Lừa gạt!? Đây là đặt cược CÔNG KHAI, do hai bên cùng chấp thuận. Còn nữa, lão nương đặt cược là việc của lão nương, liên quan gì đến Ngọc gia?
- Muội là người của Ngọc gia, sao có thể nói không liên quan!?
- Lão nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Tên lão nương là Thiên Kiều. Có liên quan cũng là liên quan tới Thiên gia.
- Mẫu thân, mẫu thân,… - Ngọc Thiên Lăng cuối cùng không nhịn được nữa gọi nhỏ.
- Chuyện gì?
- Đến giờ rồi!
Thiên Kiều bây giờ mới chú ý tới thời gian. Cơn giận vừa áp chế xuống được một chút nay lại bùng lên:
- Ngọc Quân Vũ, lão nương nói cho ngươi biết. Nếu lần này không phải vì ngươi phá đám, lão nương đã tính kế giúp nó chắc thắng rồi! Nó mà thất bại, lão nương nhất định từ mặt ngươi!
……….
Địa điểm đối chiến được quyết định là ở ranh giới giữa hai địa phận của Âm Huyền tông và Ngọc gia. Khương lão sớm đã ra lệnh cho chúng đệ tử xây dựng lôi đài, sắp xếp ghế ngồi xung quanh. Hơn nữa còn gửi lời mời cho gia chủ, chưởng môn, trưởng lão của hơn mười gia tộc, môn phái lân cận. Trong số này tất nhiên bao gồm phụ thân của Thiên Kiều, đồng thời là Thiên gia gia chủ hiện tại: Thiên Không.
- Cho mời nhiều người tới như vậy, hẳn là sợ mẫu thân không giữ lời đi?
Ngọc Thiên Lăng hết nhìn mấy chục lão quái vật đang ngồi vây quanh lôi đài lại quay sang nhìn đám đệ tử đang chen lấn nhau.
Ô ghế để trống đối diện Khương lão tất nhiên là ghế của Thiên Kiều. Mà hai bên của ô ghế đó lần lượt là vị trí của Ngọc Quân Vũ và Thiên Không.
Thiên Kiều không do dự ngồi lên chiếc ghế kia, cười:
- Khương lão tiền bối quả nhiên coi trọng cuộc đối chiến này!
- Thiên nha đầu, hiện tại bổn tọa muốn nâng mức cược, không biết ý ngươi thế nào?
- Lão tiền bối mời nói rõ.
- Bên Âm Huyền tông đổi thành 100 thánh khí, 200 linh khí.
“Gấp đôi? Âm Huyền tông lại nghĩ ra trò bẩn thỉu gì đây?”
Khương lão nhìn thẳng vào mắt Thiên Kiều, nói rõ ràng từng từ một:
- Còn bên các ngươi, đổi thành 2 thần khí.
Thiên Kiều cười lớn.
- Khương lão tiền bối cho rằng thần khí dễ kiếm như vậy sao? Tiện chân đi dạo vài vòng liền nhặt được?
- Thiên nha đầu, ngươi quá lời rồi. Ngươi có phụ thân là gia chủ Thiên gia, trượng phu lại là gia chủ Ngọc gia. Chỉ dựa vào điểm này, kiếm một thần khí đối với ngươi đâu phải điều gì quá khó khăn!?
- Thiên Kiều ta đặt cược, không liên quan gì đến 2 gia tộc!
- Liên quan hay không bổn tọa không quan tâm. Bổn tọa chỉ cần biết câu trả lời của ngươi. Chấp nhận hay không?
- Không chấp nhận.
- Nha đầu ngươi chắc chắn?
Thiên Kiều đang định gật đầu khẳng định liền bị một thanh âm ngăn lại:
- Khoan đã.
Người vừa lên tiếng là tông chủ của Đường Hiên tông: Đường Cung.
- Tại hạ đại diện cho tông môn, muốn cùng Thiên gia tam tiểu thư hợp tác, không biết có được không?
Ngọc Thiên Lăng đứng phía sau mẫu thân chăm chú nhìn người vừa lên tiếng.
“Đường Hiên tông tông chủ hiện tại không phải trước kia từng là kình địch của phụ thân sao?”
Lúc nãy khi phụ mẫu hắn đấu khẩu có nhắc đến cái tên Đường Cung. Theo như cuộc đối thoại, trước đây Đường Cung và phụ thân hắn cùng lúc theo đuổi mẫu thân. Nhưng kết quả mẫu thân chọn phụ thân, bỏ mặc Đường Cung vẫn một lòng chờ đợi.
“Xét về ngoại hình, địa vị, cách cư xử, hình như phụ thân chả hơn Đường Hiên tông tông chủ điểm nào cả!?”
- Ý của huynh là…
- Ta nguyện lấy ra một thần khí, cùng muội đánh cược. Nếu chúng ta thắng, chiến lợi phẩm chia 7-3. Muội 7, ta 3.
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên. Hai người đồng thời bỏ ra 2 thần khí, vậy mà Đường Cung lại nhường thêm cho Thiên Kiều 2 phần chiến lợi phẩm?
Ngọc Thiên Lăng không nhịn được thì thầm vào tai mẫu thân:
- Mẫu thân, trước đây có phải mắt người có vấn đề không? Đường Hiên tông tông chủ oai phong lẫm liệt, đến nói chuyện cũng ôn tồn, thuyết phục như vậy. Hơn nữa lại còn đặc biệt hào phóng. Vậy mà người cuối cùng lại chọn phụ thân?
- Không phải có vấn đề, mà là bị mù!
Đoạn hội thoại này, Ngọc Quân Vũ dĩ nhiên nghe được.
- Thiện chí của Đường tông chủ, Ngọc gia xin ghi nhận. Nếu Thiên Kiều thực sự muốn đặt cược, Ngọc gia tất nhiên sẽ ủng hộ nàng.
- Ngọc gia chủ phải chăng đã hiểu lầm ý tại hạ? Tại hạ đâu dám có ý khoe khoang, thể hiện trước mặt Ngọc gia. Chỉ là tại hạ thấy lần đặt cược này có lời, muốn cùng Thiên gia tam tiểu thư hợp tác, kiếm thêm chút ít mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Đường Cung đều gọi Thiên Kiều là “Thiên gia tam tiểu thư”, tuyệt nhiên không đả động gì đến danh xưng “Ngọc phu nhân”.
Thiên Kiều không bận tâm đến hai người bọn họ, dùng truyền âm hỏi Thiên Lăng.
“Thiên Lăng, nếu một nguyên tố khác của hắn đạt Tứ Linh, con có thắng được không?”
“1 Ngũ Linh, 5 Tứ Linh cơ mà!? Mẫu thân yên tâm đi.”
- Khương lão tiền bối, tiểu nữ hiện tại đổi ý, muốn tăng lên thành 3 thần khí. Một Xuyên Không Nhãn, một thần khí của Đường huynh, một thần khí của Ngọc gia.
- Vậy bên ta cũng tăng lên thành 150 thánh khí, 300 linh khí.
Khương lão không hề chần chừ trả lời.
- Quyết định vậy đi!