Ngọc Thiên Lăng nghe Khương lão mỉa mai, thuận mồm trả lời:
- Âm Huyền tông trưởng lão kể ra còn phi phàm hơn vãn bối nhiều lần. Lâu như vậy mà vẫn chưa vượt qua được mấy bộ xương khô.
- Có giỏi ngươi vứt mấy bộ xương sang một bên đối chiến với hắn?
- Vậy ngươi bảo hắn đừng dùng thiên lực nữa!?
- Vớ vẩn! Không dùng thiên lực, chẳng nhẽ các người so xem sức ai khỏe hơn?
- Lão già kia dùng thiên lực chống đỡ, ta dùng khô lâu tấn công. Từ nãy đến giờ ta đâu có dùng thiên lực!?
Không chỉ Khương lão mà phần lớn tu chân giả có mặt ở đây đều giật mình. Đúng là từ đầu trận đến bây giờ Ngọc Thiên Lăng chưa hề sử dụng thiên lực của hắn lần nào.
Bọn đệ tử Tước Kỳ lại một lần nữa xôn xao bàn tán:
- Thiên phú nguyên tố của hắn là gì vậy?
- Làm sao ta biết được!?
- Nghe đồn hình như là phong hệ?
- Không đúng, trước đây có người nói đã từng bắt gặp hắn dùng thổ hệ thiên lực.
- Vậy thì là song hệ nguyên tố?
- Sư đệ ta lại nói hắn có hỏa hệ thiên lực?
- Mẹ nó, sao có thể có 3 nguyên tố? Tất cả đều là tin vịt! Đợi lát nữa hắn dùng liền biết.
Ngọc Thiên Lăng cãi nhau vài câu với Khương lão xong lại quay sang phía bức tường màu đỏ, vươn vai:
- Âu Dương tiền bối, vãn bối chờ ngài được một lúc rồi. Có định đối chiến nữa không hay là chịu thua?
Một hồi sau vẫn không thấy có tiếng trả lời.
- Âu Dương tiền bối, ngài còn ở đó không vậy?
- Âu Dương tiền bối, ngài mệt rồi à?
Ngọc Thiên Lăng mở miệng liên tục gọi “Âu Dương tiền bối”.
“Thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, chắc hẳn lão già kia đã bị thương không ít?”
Sau khi tỉ mỉ xem xét tình huống bên trong bức tường đỏ kia, hắn mới lệnh cho hỏa hệ khô lâu thu hồi thiên lực, để mọi người chứng kiến tình cảnh thảm bại của Âu Dương Miên lúc bấy giờ.
Y phục Âu Dương Miên rách lỗ chỗ, vài nơi đã nhuộm đỏ màu máu. Đầu gối, vai, lưng đều có không ít vết cắt tạo ra bởi phong nhận. Lão không ngừng thở gấp, vẫn đang gắng gượng dùng thiên lực chống đỡ.
Khương lão lúc trước cũng chỉ thấy được lờ mờ tình huống của đồ đệ, nay “được” tận mắt chứng kiến thì giận đến mức tím tái mặt mũi, không nói lên lời nào.
Thiên Kiều cười tới mức híp cả mắt lại, vui vẻ lên tiếng:
- Thắng bại chẳng phải đã rõ rồi sao?
Một bên là Ngọc Thiên Lăng hoàn hảo không tý thương tích nào đang đứng vặn vẹo hết vươn vai lại bẻ khớp, một bên là Âu Dương Miên thương tích đầy mình đang chật vật chống đỡ, đến trẻ con cũng biết ai thắng!
Khương lão nhìn tình huống đang diễn ra trên lôi đài, hận không thể một chưởng đánh chết đồ đệ. Nhưng cuối cùng, lão vẫn bất đắc dĩ lên tiếng:
- Trận này, Âu Dương Miên thua!
Tiếng hò reo vang lên như sấm.
Nhị Tước đánh bại Ngũ Linh. Đây chắc chắn là tin sốc nhất Ngạo Thiên đại lục trong gần chục năm trở lại đây.
- Khương lão tiền bối, vậy còn vụ đặt cược…
Đã nhận thua rồi, chẳng nhẽ đường đường một đại trưởng lão của Âm Huyền tông lại nói lời không giữ lấy lời?
Một chiếc không gian giới chỉ ngay lập tức bay tới trước mặt Thiên Kiều.
Theo như đúng thỏa thuận giữa Thiên Kiều với Đường Cung, Đường Cung được chia 30 thánh khí, 60 linh khí. Thiên Kiều rất vui vẻ, hào phóng tặng thêm cho hắn một không gian giới chỉ. Số lượng vũ khí còn lại, tất nhiên là do Thiên Kiều một mình giữ hết!
Âm Huyền tông nhanh chóng rời đi. Các môn phái khác cũng lục đục dẫn đệ tử ra về.
Thiên Kiều đứng lên đi tới trước mặt phụ thân Thiên Không, ôm chầm lấy ông. Hai người hàn huyên với nhau vài câu, Thiên Kiều liền đem 20 thánh khí cùng 40 linh khí tặng lại cho Thiên gia.
………………..
Trại của Ngọc Quân Vũ.
Thiên Kiều trở về trại xong liền đem toàn bộ số thánh khí, linh khí còn lại ra kiểm kê. Được một lúc thì trượng phu, nhi tử, hai nữ nhi cũng kéo nhau đi vào.
Ngọc Quân Vũ lên tiếng trước tiên:
- Phần của ta đâu?
Thiên Kiều nghe xong chỉ nhướng mày:
- Phần gì?
- Ta bỏ ra một thần khí, tất nhiên phải được hưởng một phần trong chiến lợi phẩm.
- Ta đâu có nói sẽ chia cho lão già ngươi?
Ngọc Thiên Lăng cắt lời phụ thân, nhanh chóng lên tiếng:
- Mẫu thân, phần của con?
Thiên Kiều lấy ra viên thần hải màu trắng, ném về phía hắn.
“Đồ của mẫu thân, vẫn là không nên dây vào”
……………..
(những dòng viết nghiêng là ý nghĩ của Ngọc Thiên Lăng)
“Mục đích sống của ngươi là gì?”
“Của ta!?”
“Phải! Ngươi sinh ra đã là thiếu chủ của một gia tộc lớn, xung quanh có biết bao nhiêu người dám hi sinh thân mình để bảo vệ, ngươi vốn không cần quan tâm đến chuyện tu luyện. Dù sao sau này ngươi cũng sẽ kế vị gia chủ, đứng trên ngàn người. Mục đích sống của ngươi là gì?”
“Chưa từng nghĩ tới.”
“Chưa từng? Bất kỳ tu chân giả nào cũng mong muốn có được sức mạnh, chẳng nhẽ ngươi là ngoại lệ?”
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Dù ta mạnh đến thế nào cũng sẽ có người mạnh hơn. Chi bằng sống một cuộc sống an nhàn, cùng người mình yêu đi đến chân trời góc bể.”
“Đi đến chân trời góc bể? Ngươi là người kế vị của Ngọc gia, điều này vốn dĩ là không thể”
“Ta không cần cái ngôi vị gia chủ”
“Người thích Minh Nguyệt xếp hàng từ đây đến Ngạo Thiên đại lục có khi còn chưa hết. Bằng vào ngươi hiện tại, lấy tư cách gì có được nàng?"
“Ta là chủ nhân của Thần Khí”
“Người sở hữu Thần Khí không phải chỉ mình ngươi.”
“Ngươi là ai, tại sao hỏi ta những điều này?”
“Ta? Ta là kiếp trước của ngươi.”
“Kiếp trước!?”
“Đợi khi ngươi chính thức mở ra tầng 6 của Vong Linh Tháp, kí ức đột nhiên sẽ trở lại. Còn bây giờ, ta hỏi lại một lần nữa, mục đích sống của ngươi là gì?”
“…”
“Những việc ngươi làm từ trước đến nay nhằm mục đích gì?”
“…”
“Haiz, trở về đi. Nghĩ ra rồi ta lại tới tìm ngươi”
……
Ngọc Thiên Lăng bừng tỉnh, mồ hôi toát ra ướt đẫm sau lưng. Hắn lấy tay day day thái dương, lẩm bẩm:
- Chết tiệt, mấy hôm nay đều nằm mơ thấy giấc mộng kỳ quái này.
Hắn năm nay 20 tuổi. Từ năm 5 tuổi hắn đã được định hôn ước với Minh Nguyệt. Ban đầu hắn không đồng ý, làm mình làm mẩy kiên quyết không gặp nàng. Lý do mà hắn đưa ra là Minh Nguyệt hơn hắn 2 tuổi, hắn nhất định không cưới nàng. Năm 12 tuổi, hắn lần đầu gặp nàng. Một lần gặp nhưng đã thay đổi hoàn toàn quyết định của hắn. Từ đó, ngày nào hắn cũng chạy sang Thiên Linh tông. Năm 16 tuổi biết được nàng bị hàn khí ảnh hưởng, chỉ có Nghịch Thiên Đan mới có thể trừ tận gốc, hắn chạy đi khắp nơi tìm mọi tư liệu liên quan đến nó. Năm 17 tuổi, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp dọc Ngạo Thiên đại lục. Đến năm 19 tuổi mới lần ra tung tích của tấm da dê. Ba năm qua, tổng thời gian hắn ở lại Ngọc gia không quá 3 tháng. Suy đi tính lại, toàn bộ mọi chuyện hắn làm từ trước đến giờ đều là vì Minh Nguyệt.
Ngọc Thiên Lăng đứng dậy liền phát hiện ra có điểm không đúng. Bình thường khi hắn đứng dậy, đầu đều gần chạm đến đỉnh trại. Bây giờ cư nhiên cách đỉnh trại đến gần 1m. Ánh mắt nhanh chóng nhìn một lượt từ đầu đến cuối.
Thân hình của hắn bây giờ…chỉ ngang bằng với một đứa bé 6 tuổi.
“Chết tiệt, không triệu hồi được Vong Linh Tháp!?”
“Đến ấn ký cũng không hiện?”
“Mẹ nó, đến thiên lực cũng không dùng được!?”
Hắn chửi thầm một hồi, cuối cùng quyết định đi tìm mẫu thân.
- Mặc gì bây giờ?
Y phục quá rộng, mặc không vừa. Chỉ riêng cái áo cũng đã đủ phủ kín toàn bộ cơ thể.
…………..
Trong địa phận của Ngọc gia cư nhiên xuất hiện một đứa bé. Mà đứa bé này lại lon ton chạy hết nơi này đến nơi khác, vừa chạy vừa hét lên:
- Mẫu thân! Mẫu thân!...
Ngọc Thiên Lăng chạy đến mức mặt đỏ bừng bừng, thở gấp liên tục, cuối cùng đành đi bộ. Đến khi nhìn thấy Thiên Kiều đang ở chỗ bọn nữ đệ tử vội chạy lại, dùng hai tay kéo lấy tay bà:
- Mẫu thân, đi…
Với chiều cao của hắn bây giờ, phải với tay lên mới có thể chạm đến tay Thiên Kiều.
Điều khiến hắn khó tin nhất chính là phản ứng của mẫu thân ngay sau đó. Bà quay sang nhìn hắn, ngắm nghía một lúc rồi lại quay mặt về phía mấy nữ đệ tử kia, nhăn mày hỏi:
- Con ai đây?
Đúng là bộ dáng của hắn bây giờ chỉ tầm 6 tuổi, nhưng ngoại hình thì giống y hệt trước kia. Mẫu thân người sao có thể quên con được chứ?
- Nhìn con giống ai?
- Ngọc Quân Vũ.
- Vậy thì đúng rồi….
Hắn còn chưa dứt lời, mẫu thân lại một lần nữa quay đi:
- Con ai đây?
Không một ai lên tiếng.
Hắn vừa định mở miệng, mẫu thân đã hóa thành một đạo hắc ảnh hướng trung tâm địa phân bay đi.
Ngọc Thiên Lăng chỉ kịp “Ơ” lên một tiếng, đứng bất động tại chỗ. Hắn thu thập toàn bộ dữ liệu của cuộc nói chuyện vừa rồi, bình tĩnh phân tích.
Đầu tiên, chắc chắn mẫu thân không nhận ra hắn. Tiếp theo, bà bảo hắn giống Ngọc Quân Vũ nhưng vẫn quay sang bọn nữ đệ tử hỏi con ai….Nghĩ đến đây, Ngọc Thiên Lăng mới giật mình tỉnh ngộ.
“Mẫu thân tưởng mình là con rơi của phụ thân?”
Hắn dở khóc dở cười chạy hùng hục về phía trại của phụ thân. Đến trước cửa trại thì ngay lập tức xông vào.
“Quả nhiên phụ thân đã kịp tạo ra cách âm”
Bên trong trại, phụ thân hắn ngồi ở bàn gỗ, khó hiểu nhìn mẫu thân hắn. Còn mẫu thân thì đang đứng phía trước, hùng hùng hổ hổ vỗ bàn, liên tục chất vấn. Hắn vừa vào trong, mẫu thân liền phát hiện ra, bước tới bế hắn đặt lên trên bàn:
- Lão già ngươi giải thích xem?
Ngọc Quân Vũ nhìn đứa trẻ trên bàn, hơi cau mày.
Ngọc Thiên Lăng nhìn vẻ mặt này của phụ thân lại vô cùng vui mừng. Ít ra cũng có người nhớ bộ dạng của hắn lúc bé. Hắn quay người lại, mắt trừng trừng nhìn mẫu thân. Sau đó ngay lập tức nhảy lên, dùng hai tay ôm chặt lấy cổ bà.