- Nhóc con, bỏ tay ra.
- Không!
- Lão nương nhắc lại một lần nữa, buông ra!
- Không!
- Sao tên nhóc ngươi với tiểu tử kia giống nhau thế?
Thiên Kiều nghe giọng điệu của đứa bé, không nhịn được cảm thán. Suy đi nghĩ lại liền nhận ra điểm không đúng. Bà dùng hai tay bế đứa bé ra trước mặt, đặt lên bàn rồi dùng ánh mắt dò xét nhìn đi nhìn lại mấy chục lần.
- Ấn ký đâu?
- Không hiện.
- Thiên lực?
- Không dùng được.
Ánh mắt Thiên Kiều đột nhiên trở nên gian xảo. Ngọc Thiên Lăng theo bản năng lùi lại một bước. Nhưng mà phản xạ của một đứa trẻ sao có thể sánh được với tốc độ của Ngũ Linh tu chân giả?
Thiên Kiều dễ dàng dùng tay lột chiếc áo hắn đang mặc ra.
Lúc trước vì không mặc vừa bất cứ thứ gì nên hắn chỉ còn cách choàng tạm áo lên người. Bây giờ bị lột ra, Ngọc Thiên Lăng tất nhiên tồng ngà tồng ngồng đứng đấy. Cũng may tiểu JJ cũng giống y hệt hồi hắn 6 tuổi =))
- NGƯỜI LÀM GÌ THẾ!!?
Ngọc Thiên Lăng dùng tay che tiểu JJ lại, ngẩng mặt hét lên.
- Xấu hổ cái gì!? Đến năm 8 tuổi ngươi vẫn còn trần truồng chạy lung tung.
Sau một hồi cãi qua cãi lại, rốt cuộc đến mẫu thân, phụ thân cũng không biết chuyện gì xảy ra với hắn. May mắn nhất là mẫu thân tìm được trong không gian giới chỉ một bộ y phục vừa với hắn.
- Còn nữa, lần trước hai người vẫn chưa giải thích cho con chuyện liên quan đến Lưỡi Hái.
Hắn không biết chính xác nguyên nhân tại sao bản thân bị thu nhỏ nhưng chắc chắn việc này có liên quan tới Vong Linh tháp.
Ngọc Quân Vũ thở dài một hơi:
- Ngồi xuống đi, chuyện về Vong Linh tháp không phải nói 1,2 câu mà xong được.
Đợi hắn ổn định chỗ ngồi rồi, Ngọc Quân Vũ mới bắt đầu câu chuyện.
- Vong Linh tháp vốn không phải là bảo vật của Ngọc gia, cũng không phải do ta và mẫu thân con kiếm được. Hai mươi năm trước, có một vị tiền bối đã không một tiếng động phá vỡ hơn mười tầng kết giới của Ngọc gia, xông vào tận chính điện. Nếu không phải lúc đó vị tiền bối lên tiếng, quả thực ta cũng không biết đến sự hiện diện của ông. Vị tiền bối đó nói ông không có ý xấu, chỉ muốn đem tặng một vật cho vị thiếu chủ sắp chào đời. Vật đó chính là Vong Linh tháp. Mặc dù sử sách hơn vạn năm của Ngạo Thiên đại lục không hề đề cập gì đến bảo tháp này nhưng chỉ dựa vào khí tức của nó, ta chắc chắn nó là một Thần Cấp Ma Khí. Ta hỏi ông ta tại sao lại đem bảo vật trân quý như vậy tặng Ngọc gia, ông ta lại cười, nói bảo vật đó là tặng cho con, không phải cho Ngọc gia. Sau đó ông ta bấm tay một hồi, nói tên của con nên đặt là “Ngọc Thiên Lăng”. Trước khi đi còn dặn ta rằng năm con 5 tuổi thì cho trích máu nhận chủ Thần Khí. Khi Vong Linh tháp đạt tầng 5 sẽ có một Lưỡi Hái bị phong ấn, nếu con được Lưỡi Hái chấp nhận sẽ trở thành chủ nhân chính thức của Vong Linh tháp, còn không sẽ bị phản phệ mà chết…
Ngọc Thiên Lăng nghe đến đoạn “phản phệ mà chết”, mồ hôi lạnh túa đầy sau lưng.
- Phá vỡ hơn mười tầng kết giới của Ngọc gia, hơn nữa còn không gây một tiếng động, tu vi của vị tiền bối đó ít nhất cũng đã đạt đến Bát Linh. Vừa lúc ông ta rời đi thì Thiên Kiều lâm bồn. Ta nhớ đến câu nói “vị thiếu chủ sắp chào đời” thì đoán rằng hài tử sắp ra đời là nam. Chỉ là không ngờ sau đó lại có đến hai hài tử chào đời là con và Thiên Tâm. Ta đem chuyện này kể với Thiên Kiều, rồi chúng ta thống nhất đặt tên con theo ý vị tiền bối đó. Đến năm con 5 tuổi, Thiên Kiều vì không nỡ nhìn con lao vào hiểm cảnh nên quyết định giấu Vong Linh tháp đi. Cả ta lẫn mẫu thân con đều không ngờ được rằng con lại mần mò tới tận thông đạo sâu bên trong chính điện, thậm chí còn vô tình nhỏ máu lên bảo tháp đó. Khi ta tìm thấy con thì con đang nằm ngủ ngon lành trong thông đạo. Bàn bạc kỹ lưỡng xong, chúng ta mới quyết định sẽ không nói cho con chuyện này đến khi con mở được tầng 5 của Vong Linh tháp. Còn chuyện Lưỡi Hái đó là vũ khí của Tử Thần thì chúng ta mới chỉ phát hiện ra hôm trước.
- Tức là lần trước mẫu thân bảo không có mặt mũi nào nhìn tổ tông chính là ám chỉ việc con “ngỏm” ấy hả?
……………..
Ngọc Thiên Lăng lúc này đã trở lại trại. Bọn đệ tử cùng trại với hắn đang miệt mài tập luyện, tất nhiên sẽ không có mặt ở đây. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn quyết định đi ngủ. Bây giờ thiên lực không dùng được, cũng không cảm nhận được linh khí cho nên không thể tu luyện. Hơn nữa, với bộ dáng này của hắn, đi ra ngoài lại phải tốn nước bọt giải thích.
……………….
“ Tìm ra chưa? Mục đích sống của ngươi là gì?”
“Minh Nguyệt”
“Ngươi sống chỉ vì một nữ nhân?”
“Mọi việc ta làm từ trước đến nay đều chỉ vì nàng”
“Ngươi làm mọi chuyện vì nàng, không có nghĩa ngươi sống vì nàng. Bởi vì những chuyện ngươi đã làm, chẳng qua cũng chỉ là báo đáp ân tình kiếp trước của nàng mà thôi. Hơn nữa, một nữ nhân sao có thể là tất cả?”
“Ân tình kiếp trước!?”
“Chẳng phải ta đã nói ta là kiếp trước của ngươi sao?”
“….”
“Thôi được rồi, nói một chút về chuyện ngươi bị thu nhỏ đi.”
“Ngươi biết nguyên nhân!?”
“Ta tất nhiên biết.”
“Sao ngươi biết?”
“Ta là kiếp trước của ngươi.”
“….”
“Không muốn biết nguyên nhân à?”
“Nói đi”
“Sử dụng Lưỡi Hái tiêu hao linh hồn lực. Mà linh hồn lực của ngươi so với người thường yếu hơn 7 phần, cho nên bị thu nhỏ.”
“Đơn giản vậy thôi!?”
“Mẹ nó, đầu óc kiếp này của bổn tọa đúng là có vấn đề. Điểm mấu chốt không nắm được lại đi chú ý mấy cái không liên quan?”
“À phải rồi, sao lại yếu hơn người thường 7 phần?”
“Kiếp trước khi bị đẩy đến thế giới này, ta bị thiên kiếp ép phải luân hồi. Đại nghiệp chưa thành, ta há có thể để mấy tia sấm sét ấy phá hỏng? Sau khi chia linh hồn thành 3 mảnh, ta đem 2 mảnh kèm theo ký ức phong ấn vào vũ khí lúc bấy giờ là Vong Linh tháp, chỉ để 1 mảnh linh hồn kia luân hồi. Mà mảnh còn lại chỉ chứa 3 phần linh hồn kia, bây giờ chính là ngươi. Nói tóm lại, chúng ta vốn là một.”
“Người thường có 10 phần linh hồn, còn ta chỉ có 3?”
“Thế nên ngươi mới bị thiếu hụt linh hồn lực, dẫn đến việc thu nhỏ.”
“Làm thế nào để trở lại như cũ?”
“Đợi linh hồn lực hồi phục.”
“Mất bao lâu?”
“Theo tính toán của ta, chắc cũng nhanh thôi. Đại khái khoảng 1 năm gì đó? Trong 1 năm này, không thể sử dụng bất cứ thứ gì liên quan tới thiên lực hay thần khí.”
Ngày mai đã là ngày luyện chế đan dược. Không sử dụng Vong Linh tháp, Ngọc Thiên Lăng sẽ không thể sử dụng được hắc hỏa.
“Có cách nào khác không?”
“Có.”
“Mẹ kiếp, nói nhanh đi”
“Dung hợp linh hồn. Ta là mảnh chứa 2 phần linh hồn, đồng thồi cũng có một chút ký ức của kiếp trước. Sau khi dung hợp, tổng cộng hai chúng ta có 5 phần linh hồn, đủ để ngươi trở lại hình dáng trước kia, miễn cưỡng sử dụng được Vong Linh tháp.”
Dung hợp linh hồn, nói cách khác chính là hai linh hồn hòa thành một, trở thành một linh hồn duy nhất. Bất cứ thứ gì của linh hồn mới sẽ là tổng hợp hai linh hồn cũ, bao gồm cả tính cách, ký ức,…
“Không cần suy nghĩ. Chúng ta trước đây chia linh hồn ra làm 3 mảnh là có mục đích. Sớm muộn gì linh hồn cũng phải hợp nhất. Đợi khi ký ức hoàn toàn trở lại, 3 mảnh linh hồn cũng hoàn toàn dung hợp, con người của chúng ta của kiếp trước sẽ trở lại.”
“Kiếp trước, ta…à không, chúng ta là ai?”
“Không phụ mẫu, không họ hàng thân thích, cũng không có họ tên chính thức.”
“Vậy mọi người gọi chúng ta là gì?”
“Tử Thần.”
Tuy chỉ là một cái danh xưng nhưng cũng đủ nói lên phần nào con người trước kia của hắn.
“Ít nhất thì kiếp này, tên chúng ta là Ngọc Thiên Lăng.”
“Không…Kiếp trước, tên của chúng ta vẫn là Ngọc Thiên Lăng….Nhưng cái tên đó….chỉ có một người duy nhất dám gọi.”
“Minh Nguyệt?”
Minh Nguyệt chắc chắn có liên quan tới kiếp trước của hắn, bởi vì nàng đối với hắn còn có một ân tình.
“Không phải. Cô ta gọi chúng ta là Tử Thần.”
“Người đó là ai?”
“Ta chỉ có 2 phần linh hồn, ký ức không nhiều. Mọi chuyện ta biết, đều đã nói cho ngươi rồi. Còn về phần người đó là ai, đợi chúng ta dung hợp rồi mới suy nghĩ đi.”
“Làm thế nào để dung hợp đây?”
“Bắt chước ta đọc nguyền chú.”
Quá trình dung hợp nghe thì có vẻ phức tạp nhưng thực chất chỉ cần hai linh hồn cùng đọc một lời nguyền chú. Nguyền chú sau khi hoàn thành sẽ tạo nên một kết giới bao lấy hai linh hồn, đồng thời xúc tác cho hai linh hồn đó dung hợp, hoàn toàn không đem lại cảm giác đau đớn.