Tác giả: Tartarus
Chương 21: Chuyện ngàn năm trước
“Thiên địa nguyên tố
Hắc ám độc tôn
Thao túng vạn vật
Thủy hệ đổi chủ”
Khẩu quyết vừa dứt, từng cột nước quanh người Dương Thần vốn đang ở chế độ phòng thủ liền bị một luồng hắc lực nhanh chóng bao phủ, y hệt như bức tường đất lúc trước. Mắt nhìn dị tượng xuất hiện trên thiên lực của bản thân, lão thầm kêu một tiếng “không ổn” rồi lướt về phía sau một quãng xa.
- Năm xưa khi đấu với ngươi ta không dùng chiêu này bởi vì ta muốn tự tay dùng thực lực của bản thân giết ngươi. Không lẽ ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể đánh tay đôi với ta? Dương Thần à Dương Thần, chẳng phải ngươi vẫn tò mò Tam Tinh năm xưa là ai hay sao?
Hai ngàn năm trước khi 7 người bọn họ mở ra thông đạo, trên đồ hình của thông đạo có hiện lên 3 biểu tượng thượng cổ- tượng trưng cho 3 vị chủ thần - cùng với 4 số khác nhau, lần lượt là 14, 38, 74 và 75. Chủ thần hay phụ thần dù sao cũng vẫn là tu chân giả, vẫn sẽ có thiên phú nguyên tố của riêng mình. 95 vị thần nhưng chỉ có 9 hệ nguyên tố, việc trùng lặp nhau tất khó tránh khỏi. Chính vì thế mà khi biết hồn chủ của mình mang thiên phú nguyên tố gì, tu chân giả cũng chỉ có thể thu hẹp phạm vi rồi đoán xem mình là ai trong số 95 vị thần thuở sơ khai mà thôi!
Ngọc Thiên Lăng thấy Dương Thần không còn ý định động thủ mới thu hồi lại hắc ám thiên lực, hạ ống tay áo xuống che đi cổ văn ấn chú, lơ đãng nói một câu:
- Sinh Mệnh, nàng hẳn đã nhớ lại mọi chuyện?
Vừa rồi hắn có quay mặt lại nhìn nàng. Trong ánh mắt nàng nhìn hắn lúc hắn đọc khẩu quyết kia, có vui, có buồn, có tiếc nuối, hối hận,…Hắn biết trong lòng nàng hiện tại vô cùng rối bời.
Minh Nguyệt nhìn nam tử đang hiên ngang đứng đó, trong lòng ngũ vị tạp trần, đủ loại tư vị khác nhau đồng thời hiện hữu. Kiếp trước, nàng thấy hắn lần đầu tiên ở thác nước phía bờ đông. Lúc đó thân hình hắn ngập trong nước, máu tươi liên tục chảy ra từ miệng vết thương, hòa cùng chỗ nước xung quanh tạo thành một mảng đỏ ửng. Mắt hắn nhắm nghiền, lộ rõ vẻ đau đớn. Nàng cứu hắn một mạng. Một năm sau đó, hắn ở lại bên cạnh nàng, ngày ngày nói chuyện cùng nàng. Nàng vốn lãnh đạm, trước sau đều chỉ hờ hững trước những câu hỏi của hắn. Hắn dần dần hiểu rõ nàng, cuối cùng chỉ kể chuyện cho nàng nghe, không hỏi nàng bất cứ điều gì nữa. Khi nàng cứu người, hắn sẽ im lặng đứng yên cạnh nàng. Khi nàng đi dạo, hắn sẽ đi sau kể chuyện cho nàng. Khi nàng nấu cơm, hắn sẽ phụ giúp nàng. Khi nàng có chuyện không vui, hắn làm mọi trò để nàng trở nên vui vẻ. Lúc đó, thực sự nàng đã có ý muốn sống một cuộc sống như vậy đến hết đời. Khi nàng định thú thực tình cảm lòng mình với hắn, nàng mới biết hắn là Tử Thần, trên tay đã từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người. Nàng cả đời cứu người, đấu tranh từng giờ từng phút để cướp lại sinh mệnh của bọn họ từ tay thần chết, còn hắn? Nàng đuổi hắn đi. Bảy năm trôi qua, không một ngày nào nàng sống vui vẻ, lúc nào cũng đau khổ nhớ tới bóng hình hắn. Nàng từng khuyên nhủ những người phụ nữ đau khổ vì tình yêu, bảo rằng những nam tử kia không đáng để bọn họ tự phá hoại cuộc đời mình như vậy. Đến khi bản thân rơi vào cảnh tương tư khổ sở ấy, nàng mới thực sự hiểu được ý nghĩa của hai từ “tình yêu”. Sau đó nàng nghe tin hắn đã có nữ nhân mới, tên Diệp Ly. Hắn có đến tìm nàng nhưng nàng lại tuyệt tình đuổi hắn đi. Rồi tiếp đó, nữ nhân Diệp Ly kia đến tìm nàng, cầu xin nàng đi cùng nàng ta cứu người. Nàng vốn cho rằng là Tử Thần bày trò nên kiên quyết không đồng ý, chỉ khi Diệp Ly quỳ xuống, thề độc rằng không liên quan đến hắn nàng mới chịu đi cùng nàng ta. Người mà Diệp Ly muốn nàng cứu, không ngờ lại là hài tử của hắn trong bụng một nữ nhân khác! Có trời mới biết lúc đó nàng đau khổ, chua xót đến thế nào. Cuối cùng, hài tử không giữ được, nữ nhân kia gào thét đòi giết nàng. Nàng không phản kháng, giết người đền mạng, đó là lẽ thường. Kiếm của nữ nhân kia còn chưa tới cổ, hắn đã xuất hiện, một chiêu giết chết nàng ta. Nàng sững sờ, hết nhìn hắn lại nhìn nữ tử đang nằm trên vũng máu, cuối cùng gằn giọng nói với hắn một câu:
- Ta với ngươi, vĩnh viễn không thể nào bước chung một con đường!
Nàng bỏ đi. Mãi đến gần 20 năm sau mới có cơ hội gặp lại hắn. Hắn và nàng tựa như hai người không quen biết, lẳng lặng làm theo lời Long Thần để mở ra thông đạo. Sang đến Nhân Sinh giới, thiên kiếp ép 7 người bọn họ phải luân hồi. Trong thời điểm cận kề cái chết ấy, nàng mới hối hận rằng lúc đó đã đuổi hắn đi. Nếu như lúc đó nàng không đuổi hắn đi, bỏ qua miệng lưỡi thế gian, bọn họ đã có thể sống bên nhau. Nếu như nàng không vì hai tiếng “Tử Thần” mà ghét bỏ hắn, hắn sẽ mãi như vậy bên cạnh nàng, không giết người, không tranh đoạt bất cứ thứ gì,…Bao nhiêu khổ đau, hối hận cuối cùng cũng chỉ có thể thốt lên qua câu nói “Nếu như…”.
Nàng hối hận đã đối xử với hắn như vậy. Khi thấy hắn bất chấp tất cả chống lại thiên kiếp, nàng tiến tới cạnh hắn, giúp hắn thực hiện việc chia cắt linh hồn. Khi thiên kiếp tiến về phía nàng, trong lòng nàng bỗng nổi lên ý muốn phản kháng. Nàng muốn gặp lại hắn, muốn nói với hắn rất nhiều thứ,…Nàng cuối cùng quyết định dùng thượng cổ khẩu quyết, bất chấp cả việc linh hồn có thể vỡ vụn, mãi mãi không thể siêu sinh để tạo nên một màng chắn xung quanh linh hồn của mình. Có màng chắn này rồi, ký ức của nàng sẽ được bảo vệ. Chuyển thế lần này, nàng giống như chỉ là đi hoán đổi thân xác bởi vì mọi tình cảm, lưu luyến lúc trước đều sẽ được giữ lại!
Kiếp này, nàng là Minh Nguyệt – nữ nhi duy nhất của Thiên Linh tông tông chủ. Ngàn năm khổ sở tương tư trong vòng luân hồi, nàng dần hiểu rõ được thứ gọi là “hữu duyên vô phận”. Đến khi được đầu thai rồi, bao nhiêu ước muốn lúc trước lại trở nên phai mờ. Nàng tự thôi miên bản thân, nói rằng kiếp này nếu không gặp lại hắn, nàng có thể sẽ sống một cuộc đời mới. Rồi nàng được định hôn ước với Ngọc Thiên Lăng. Năm nàng 14 tuổi, hắn và nàng gặp nhau lần đầu. Nhìn dáng vẻ ngây ngốc có phần trẻ con của hắn, nàng không nhịn được bật cười. Từ đó, ngày nào hắn cũng chạy sang Thiên Linh tông với nàng. Sau này, hắn còn vì nàng mà chạy ngược xuôi suốt dọc Ngạo Thiên đại lục suốt mấy năm dài đằng đẵng. Nàng cho rằng bản thân đã gặp được nam tử mà mình có thể dựa dẫm cả đời. Đến cuối cùng, hóa ra nam tử mà nàng yêu kiếp này lại vẫn là Tử Thần!
…………………………
Câu hỏi của hắn với nàng đã gián tiếp khẳng định 1 trong 3 vị chủ thần năm xưa là Sinh Mệnh.
Dương Thần dường như không tin vào câu trả lời của hắn, ngờ vực lên tiếng:
- Không thể nào! Sinh Mệnh năm xưa mới chỉ đạt đến trung cấp Cửu Linh, dù trở thành phụ thần cũng đã có chút miễn cưỡng, sao có thể….
- Ngươi cho rằng việc phân chia chủ thần – phụ thần là dựa vào tu vi?
- Không phải vậy sao?
Ngọc Thiên Lăng không trả lời câu hỏi của lão, chỉ nhàn nhạt nói tiếp:
- Hai người còn lại, lần lượt là Băng Đế và Long Thần!
Hắn vừa định tiếp tục nói gì đó đã bị tiếng hét “Cẩn thận!” từ phía sau truyền lại làm giật mình, thân thể theo phản xạ né sang một bên.
Phong tiễn lướt qua má trái của hắn, tạo nên một vết rách dài chừng 7cm, rươm rướm máu.
- Thập Tứ, Thất Thập Tứ, đã lâu không gặp!
Kèm theo giọng nói ẻo lả kia, một nam tử nước da trắng nhợt thong thả bước đến, trên mặt treo lên một nụ cười giả tạo. Chiếc quạt trong tay nhẹ nhàng rung động, cố tạo ra dáng vẻ tiêu soái.
Ngọc Thiên Lăng vừa liếc qua liền nhận ra nam tử vừa đến là ai. Tay trái đưa lên quệt đi vết máu đang nhỏ xuống.
- Tam Thập Bát.
Phụ thần số 14 hiện tại: Ngọc Thiên Lăng.
Phụ thần số 38 hiện tại: Phong Đế.
Phụ thần số 74 hiện tại: Dương Thần.
Phong Đế chỉ chào hỏi hai người một câu, sau đó trực tiếp lướt qua, đi đến trước mặt Minh Nguyệt.
Ngọc Thiên Lăng sao có thể không thấy rõ ý định của Phong Đế? Hắn lập tức dùng Di Ảnh thuật đứng chắn giữa hai người, không khách khí phun ra một câu:
- Cút!
Phong Đế thấy biểu hiện của hắn như vậy chỉ cười, phe phẩy chiết phiến trước ngực.
- Thập Tứ, trước mặt đông người như vậy vẫn là nên cho bổn tọa chút mặt mũi mới phải!
Trong loại tình huống này, cho dù là Ngọc Quân Vũ, Minh Phong, Thiên Kiều hay trưởng lão hai bên đều không dám vọng động, chỉ đứng lặng yên quan sát. Tận mắt chứng kiến sức mạnh hãi nhân của Dương Thần và biểu hiện khác thường của Thiên Lăng, bọn họ đã sớm biết chuyện này không hề đơn giản.
Phong Đế nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó chép miệng nhận xét:
- Mới kế thừa được 2 phần thực lực năm xưa mà đã hống hách như vậy? Bổn tọa nhắc nhở ngươi một chút: khi nào có được 8 phần còn lại hẵng khiêu chiến bổn tọa. À, còn nữa. Nếu bổn tọa suy đoán không sai, với tu vi của ngươi bây giờ hẳn cũng chỉ có thể sử dụng câu khẩu quyết kia 1 lần nữa mà thôi?
Khóe miệng hắn một lần nữa nhếch lên nụ cười khinh miệt:
- Không lẽ ngươi cho rằng ta vẫn là Tử Thần của ngàn năm trước, bất chấp mọi thứ đơn thân độc mã chiến đấu chống lại mấy chục người?
Hắn hơi ngừng lại một chút, quay người nhìn về phía mẫu thân đang đứng ở phía bên tay trái.
- Câu khẩu quyết vừa rồi, chỉ cần là người thức tỉnh được Hắc Vân chi lực đều có thể sử dụng. Mẫu thân, người làm thử đi!
Hắc ám nguyên tố trong không gian đột ngột tập trung dưới lòng bàn tay trái của Ngọc Thiên Lăng, vô thanh vô tức tập kích một đòn ngay giữa ngực Phong Đế.
Link góp ý: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p...05#post1000505
Last edited by ♥Tartarus♥; 29-03-2016 at 06:14 PM.
|