Thiên Không nghe cuộc đối thoại giữa ngoại tôn và tên nam tử mặt trắng kia, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi.
Thiên gia cũng giống như bao đại môn phái, gia tộc khác, tiến vào Thần Lăng động với mục đích thu phục Khổng Tước kỳ thú. Dù biết cơ hội có được thần thú là rất nhỏ nhưng ông vẫn muốn đánh cược một phen. Nếu Thiên gia thực sự có được sự hỗ trợ của Khổng Tước, vị trí số một trong bảng thập lục đại gia tộc của Ngạo Thiên đại lục sẽ không còn trở nên quá xa vời. Mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng những gì ông dự liệu cho đến khi nam tử mặt trắng kia xuất hiện.
Nam tử vừa xuất hiện liền ra tay giết chết 3 trưởng lão Ngũ Linh kỳ bên phía Âm Huyền tông, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Y không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ tiến đến vị trí trung tâm của hang động. Tu chân giả ở đây mặc dù tính ra ai cũng là cường giả một phương nhưng chứng kiến sức mạnh khủng bố của nam tử kia, mấy ai còn dám chọc giận y? Kết quả là cả đám người đứng dẹp hết về 1 phía hang động, không ai nhúc nhích. Mãi đến khi một lão tiền bối nào đó lên tiếng phản kháng, thảm cảnh mới thực sự bắt đầu.
Ban đầu, nam tử không hề để ý đến lão già kia, chỉ cặm cụi chỉ đạo thuộc hạ vẽ đồ hình lên đất. Một đám tu chân giả thấy vậy, cho rằng y dù khỏe đến đâu cũng không chống lại được mấy nghìn người vây công một lúc nên mới nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, hùa theo lão già kia. Số người phản kháng càng lúc càng đông, nam tử dĩ nhiên không thể phớt lờ được nữa. Y để bọn thuộc hạ tiếp tục công việc, một mình tiến lên nghênh chiến với hơn 300 cường giả.
Một khắc sau, máu chảy thành sông!
Đầu của hơn 300 người không hẹn mà cùng lúc rơi xuống.
Nam tử thản nhiên phất tay, đem xác của đám người kia hất ra một góc, hờ hững nói một câu:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
…………………………
“ Đến lúc rồi, nếu tỷ còn không chịu phá bỏ phong ấn thì không kịp đâu.”
Minh Nguyệt nghe được lời truyền âm kia, ánh mắt đột nhiên trở nên mông lung, khó xác định.
“Người bình thường mong được trở thành chủ thần còn không kịp, hà cớ gì tỷ lại chần chừ đến vậy?”
“Là do tỷ không muốn phải đối mặt với trách nhiệm của chủ thần, không muốn giết người, hay đơn giản chỉ vì không muốn nhớ lại hồi ức kiếp trước với hắn?”
“Trốn tránh cũng vô dụng. Phong Đế đã biết thân phận thực sự của tỷ, tỷ cho rằng hắn sẽ buông tha tỷ hay sao?”
Gương mặt nàng thoáng chốc trở nên buồn bã, âm thanh ảm đạm lặng lẽ truyền đến tai người kia:
“Đệ từng nói với ta, người chiến thắng cuối cùng của chi thần hỗn chiến là Diệp Ly. Vậy chàng…sẽ sống, phải không?”
“Đường tỷ, điều này đệ thực sự không nhìn thấy được. Đệ chỉ biết chi thần hỗn chiến lần này, đến cuối cùng chỉ có 20 phụ thần cùng 5 chủ thần sống sót.”
“…”
“Nếu Thập Tứ được định sẵn sẽ chết, tỷ định làm gì?”
“….”
“Đừng suy nghĩ nữa. Tỷ chỉ có 2 lựa chọn thôi. Một là nhìn hắn chết. Hai là cùng hắn chiến đấu đến chết!”
“Những điều đệ muốn nói đã nói hết rồi. Tỷ tự mình suy nghĩ cho kỹ.”
………………………..
Ngọc Thiên Lăng nhìn 47 con số trên đồ hình, nhíu mày hỏi Phong Đế:
- Không phải có 4 phụ thần hồn chủ bị vỡ rồi sao? Chẳng lẽ cả 4 hồn chủ đó đều ở Nhân Sinh giới?
Phong Đế gật đầu.
Không gian bỗng chốc trở nên vặn vẹo. Thiên địa nguyên tố dường như bị đồ hình hút lấy, không ngừng tụ hợp lại, tạo thành một vòng xoáy. Vòng xoáy cứ như thế lớn dần, đến khi tạo thành một hình tròn có đường kính gần 3m mới dần ổn định trở lại.
- Thập Tứ, ngươi đoán xem ai sẽ là người đầu tiên bước sang?
Câu hỏi của Phong Đế vừa dứt, từ trung tâm của vòng xoáy đã hiện ra một bóng người.
- Tam Thập Bát, để ngươi chờ lâu rồi!
- Tiểu đệ hoan nghênh Lục ca!
(từ đây xin phép gọi tên các phụ thần bằng con số)
Đệ Lục nhìn đám người của Nhân Sinh giới đang vây quanh đồ hình, nhướng mày:
- Đi ra chỗ khác.
Tam Thập Bát vô cùng phối hợp, ra lệnh cho bọn thuộc hạ đuổi hết đám người đi.
Đệ Lục rất nhanh liền nhận ra sự có mặt của Ngọc Thiên Lăng, tiến đến chìa tay trước mặt hắn:
- Thập Tứ, hợp tác chứ?
Ý tứ rõ ràng là muốn mời hắn gia nhập liên minh của y.
Hắn không hề do dự lắc đầu, quay người bước đi.
- Ngươi chắc chắn không hối hận?
- Tuyệt đối không!
- Đừng rời đi sớm như vậy, có người đang rất mong được gặp ngươi…
Ngọc Thiên Lăng không đợi Đệ Lục nói hết câu, trực tiếp ngắt lời:
- Ta tới đây, mục đích chính chỉ là muốn nói 1 câu với Tam Thập Bát mà thôi. Chi thần hỗn chiến lần này, ta sẽ không tham gia. Vậy nên các ngươi cũng không cần lo lắng việc ta gia nhập liên minh khác.
- Ngươi có tham gia hay không đâu phải bản thân ngươi quyết định là được? Nếu các phụ thần khác thực sự làm khó ngươi, lẽ nào ngươi chịu để yên hay sao? Nhưng mà Thập Tứ ngươi yên tâm, Đệ Lục ta tuyệt đối không gây khó dễ cho ngươi. Bù lại, nếu sau này ngươi tham gia hỗn chiến, đừng tìm ta kiếm chuyện. Được chứ?
- Được!
- Đã không muốn tham gia, vậy tốt nhất ngươi nên nhanh chóng rời đi, tránh để những người khác phát hiện.
………………………………
Một năm sau.
Bạch Linh đế quốc, Phủ Sơn thành.
Trong thư phòng, Ngọc Quân Vũ tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn tấm bản đồ da dê đang treo phía trước mặt.
Từ sau sự kiện cách đây một năm, tình hình chiến sự ở Nhân Sinh giới ngày càng trở nên căng thẳng, tệ hại. Hàng nghìn tu chân giả Linh Kỳ đột nhiên xuất hiện đã ảnh hưởng không nhỏ đến trật tự vốn có của thế giới này. Cuộc chiến tranh giành thế lực, địa vị nhanh chóng xảy ra.
47 vị phụ thần từ Ma Thú đại lục sang đây đã bắt đầu hình thành thế lực riêng, cai quản vùng đất của riêng mình. Các phụ thần còn lại ở Nhân Sinh giới cũng dần dần lộ diện, công khai ủng hộ một gia tộc hay môn phái nào đó.
Chỉ riêng một năm này, Ngọc gia đã mất đến 14 tòa thành, gồm 4 tòa ở các quốc gia tầm trung và 10 tòa thành ở Bạch Linh đế quốc. Hiện tại, số lượng thành trì thuộc sở hữu Ngọc gia chỉ còn vỏn vẹn 14 tòa. Vị trí của gia tộc trong bảng xếp hạng vì thế mà bị đẩy xuống thứ 19.
Đúng lúc này, Thiên Kiều đẩy cửa bước vào, để lên bàn ông một bức phong thư.
Ngọc Quân Vũ không hề quay người lại, cất tiếng hỏi:
- Là thư của Nhị Thập?
Chi thần hỗn chiến xảy ra, mỗi một thế lực, môn phái, gia tộc đều phải công khai ủng hộ một chi thần nào đó. Ngọc gia cũng không ngoại lệ.
Người mà Ngọc gia ủng hộ là chi thần số 20: Nhị Thập Tần Viêm!
Một năm trước, đích thân Tần Viêm đi tới Ngọc gia, bày tỏ ý muốn hợp tác. Ngọc Quân Vũ tất nhiên khổng thể từ chối lời mời này của cao cấp Cửu Linh tu chân giả, miễn cưỡng chấp thuận.
- Phải. Y nói sắp tới Ngũ Thập Nhất sẽ tiến công đánh chiếm tòa thành của Ngọc gia ở phía Tây Bạch Linh, dặn chúng ta cẩn thận.
- Để Khắc nhi và Thiên Tâm qua đó trước, đợi ta cùng lão Phong bàn bạc kỹ lưỡng rồi đưa ra chiến lược sau.
Thiên Linh tông mặc dù cũng được coi là một môn phái có thực lực nhưng vẫn là không đủ sức chống chọi trong chi thần hỗn chiến, miễn cưỡng duy trì được đến ngày hôm nay phần lớn là do sự giúp đỡ từ Ngọc gia.
- Y còn nói….
Ngọc Quân Vũ nghe giọng điệu ấp úng của Thiên Kiều, thở dài lắc đầu:
- Đừng lôi Thiên Lăng vào chuyện này!
Chuyện Thiên Lăng chính là Tử Thần năm xưa ông đã biết.
Thiên Lăng không muốn tham gia chi thần hỗn chiến, ông cực kỳ ủng hộ. Mặc dù nhi tử của ông sau này sẽ kế vị Ngọc gia, hành động trốn tránh như vậy có chút không thỏa đáng nhưng thà vậy còn hơn để Thiên Lăng rơi vào vòng xoáy tranh đoạt, suốt ngày giết người. Ông không muốn nhi tử của mình một lần nữa lại phải trải qua số phận giống như kiếp trước.
Nhưng dường như Tần Viêm lại rất muốn lôi Thiên Lăng vào cuộc chiến này, hết lần này đến lần khác thuyết phục ông để Thiên Lăng tham chiến.
- Không phải muội có ý muốn lôi nó vào chuyện này, chỉ là hiện nay Ngọc gia đang trong hoàn cảnh khó khăn, nó thân là thiếu chủ ít nhất cũng nên làm chút việc gì đó.
- Đến khi nào ta còn chống đỡ được, nó không cần phải làm gì cả!