Edit: Khuyết Nhi
Thẩm Tuyết nhìn thấy một vị đệ tử của bổn giáo đứng phía xa mà không dám tiến lên ngăn cản, hắn do dự vẫn là không có tiến lên. Thú vị. Thẩm Tuyết hướng hắn vẫy tay, hắn nhanh nhẹn hướng Thẩm Tuyết quỳ xuống hô:”Giáo chủ.”
“Đứng lên đi.” Thẩm Tuyết ngoắc hắn đứng dậy. Tên đệ tử khép nép đứng lên ánh mắt len lén quan sát nàng, nói giỡn đi, bản lĩnh của nàng ngày đó hắn cũng có chứng kiến đi. Nàng càng cười thì càng nguy hiểm. Bây giờ nàng lại hướng hắn cười tươi như thế, làm sao mà hắn không sinh lòng lo sợ đây.
“Tạ ơn giáo chủ.”
“Hắn ta là ai vậy?” Vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ về phía lục y nam tử. Còn mắt thì hướng về gã đệ tử phía sau. Hắn nom nớp lo, giọng run run:
“Giáo chủ, hắn là Khuynh Thành Phiến - Lục Thiển Minh. Hắn là nhị công tử của Lục gia trang, trong tay nắm giữ ¼ kinh tế của Long quốc chúng ta.Hắn hình như có ý gì với phó giáo chủ,….thuộc hạ chỉ biết bấy nhiêu.”
Thấy hắn ấp a ấp úng, Thẩm Tuyết khoác tay không nói gì, hắn lui sang một bên xem kịch vui thì bỗng nhiên nghe giọng Thẩm Tuyết vọng ra sau: “Ngươi đi gọi Độc Cô Liệt đến đây cho ta, chút chuyện nhỏ như vậy cũng định để đích thân ta giải quyết sao, hừ.”
Tên đệ tử không biết à nàng nói hắn hay nói phó giáo chủ chỉ ù ù cạc cạc nhanh chân chạy đi. Lát sau hắn đã lôi được Độc Cô Liệt ra Hắc Phiêu điện. Độc Cô Liệt thấy Thẩm Tuyết ngồi ở trên ghế nhàn nhã uống trà, còn hứng cho hắn một đạo ánh mắt chờ xem kịch vui. Tự đáy lòng Độc Cô Liệt một hồi lạnh toát. Khi hắn nghe nói Lục Thiển Minh tìm đến tận cửa đã đổ mồ hôi lạnh hiện giờ giáo chủ còn gọi hắn cho hắn một ánh mắt như bang khiến cõi lòng hắn hết hi vọng sống them mấy năm. Đúng là trời tạo nghiệt còn có thể sống tự tạo nghiệt ai cũng không cứu nổi hắn.
Lục Thiển Minh cũng ngưng việc đánh phá, hướng Thẩm Tuyết quét một ánh mắt lạnh băng. Nữ nhân này là ai, sao lại dám ngồi lên vị trí giáo chủ Huyết Ma giáo của Liệt ca ca chứ. Còn nữa ánh mắt của nàng như xoi mói hắn khiến hắn rùng mình mấy cái. Thấy được thân ảnh của Độc Cô Liệt phía xa, Lục Thiển Minh phi thân tới bên cạnh, nhưng giữa đường lại bị kình phong mãnh liệt kéo lại từ phía sau, hóa ra chân hắn bị nàng dùng dải lụa bắt lấy. tiếp thoe là một câu nói kinh người, làm cho Lục Thiển Minh lẫn Độc Cô Liệt cứng người:
“Muốn xem cũng phải đưa ra tiền xem mắt, Lão Liệt nhà chúng ta cũng rất có giá đó nha. Lục công tử, một vạn lượng một lần xem mắt, hai vạn lượng nắm tay, nói chuyện 10 vạn lượng một khắc nha. Nếu Lục công tử ưng thuận thì tiếp tục, còn không thì đừng mơ tưởng gặp được lão Liệt nhà chúng ta.”
Khóe môi Lục Thiển Minh giật giật, biểu hiện tâm tình lúc này của hắn. có phẫn nộ, có ngạc nhiên và nhiều hơn hết là làm sao nàng ta biết được hắn thích Độc Cô Liệt mà ra giá tiền, chẳng lẻ là Liệt ca ca nói cho nàng biết. Không thể nào. Liệt ca ca tính tình vốn lãnh đạm, ít nói nhiều khi hắn muốn gặp mặt còn không được huống chi là đem chuyện xấu hồ này truyền ra ngoài. Con ngươi đen láy của hắn chuyển động qua lại suy nghĩ.
“Không cần đoán lung tung, cái gì nên biết ta đều biết. Sao không muốn nữa sao, vậy thì mời quay về cho. Mà khoan trước khi đi ngươi hãy tính luôn phí sa sút tinh thần cho ta, mới sáng sớm đến đây la hét hại ta mất ngủ. để tính xem…..a, hết thảy 100 vạn lượng bạc.”
Lục Thiển Minh mặt hết trắng sang xanh rồi chuyển sang đen xì. Xem ra tức giận không hề nhẹ. Thẩm Tuyết cười khanh khách, làm chấn động đến màn nhĩ Lục Thiển Minh đầu hắn ong ong đau nhức một trận. Độc Cô Liệt thấy không ổn vội tiến lên giải vây.
“Giáo chủ, tha cho hắn đi. Dù sao trước kia hắn cũng từng có ân cứu ta.”
Thẩm Tuyết giả bộ ngạc nhiên, thần sắc kích động:” A, còn có chuyện như vậy, nhưng mà ta bị hắn làm cho mất ngủ, đại điện cũng bị hắn phá hư. Cả người lẫn nhà đều có tổn hại làm sao bây giờ.”
Độc Cô Liệt lắc đầu ngao ngán, nàng lại còn vô sỉ như thế, đòi tiền người ta nha:” Giáo chủ, tiền thì để cho ta trả là được rồi. Không nhọc hắn lo liệu.”
“Không được, tiền của ngươi cụng là tiền của các huynh đệ, mà tiền của các huynh đệ cư nhiên là tiền của giáo chủ ta rồi, ngươi lấy đi đền cho hắn không phải là lỗ vốn chúng ta sao. Không được. hắn phải đền tiền chậm chạp không trả tăng lên gắp đôi.”
“Giáo chủ.” Độc Cô Liệt cắn cắn môi nhưng có chiếc mặt nạ không ai có thể nhì ra sự bất đắc dĩ cùng khó sử của hắn. Thẩm Tuyết hừ lạnh:
“Ta đã bảo có gian tình rôi mà. Quả không sai.”
Độc Cô Liệt giãy dụa: “Giáo chủ,…ta ta….ta bị oan.”
Lục Thiển Minh nghe Độc Cô Liệt nói, vội vàng giãy nãy lên:” Liệt ca, ngươi sao có thể nói như thế, chúng ta đã,….”
Không để Lục Thiển Minh nói hết Độc Cô Liệt vội chận họng hắn:” Ngươi im miệng. Cũng tại ngươi, mà ta…ta…” hướng Thẩm Tuyết rầu rĩ:” Giáo chủ, ta thất là bị oan nha.”