Minh Nguyệt chưa kịp trả lời, phía bên ngoài bỗng truyền đến dao động thiên lực kịch liệt cùng tiếng la hét thất thanh. Cả hai người bọn họ nghe được âm thanh này, nét mặt đột nhiên trở nên lo lắng, gấp gáp:
- Là Thiên Linh!
- Là Thiên Linh!
Hai người đứng bật dậy, đồng thời chạy ra ngoài, khu động thiên lực lướt về phía âm thanh phát ra.
Ngọc Thiên Lăng vừa tới đã xác định được vị trí của Thiên Linh. Mắt thấy một thanh kiếm đang lao đến phía sau muội muội, hắn liền không suy nghĩ dùng Di Ảnh thuật xuất hiện ở bên cạnh, xuất ra một lôi tiễn làm thanh kiếm chệch hướng. Tiếp đó, hắn giận dữ nắm tay tiểu quỷ lùi một mạch về phía sau đến hơn chục bước, thoát khỏi vòng chiến đấu.
- Muội ra đây làm gì? Quay về đi!
Tốc độ tu luyện của Thiên Linh cực kỳ hãi nhân. Mới 16 tuổi nhưng tu vi đã đạt đến cao cấp Ngũ Tước, tính ra còn hơn hắn đến gần 2 bậc. Tuy nhiên, khả năng chiến đấu của tiểu quỷ này lại yếu đến đáng thương! Một phần là do những tu chân giả trong cuộc chiến lần này ai nấy đều đã đạt đến Lục Tước, Thất Tước, một phần là do Thiên Linh không có kinh nghiệm chiến đấu. Phụ mẫu hắn trước giờ đều rất cưng chiều nha đầu này, dù là việc gì cũng đứng ra bảo vệ nàng, không để nàng đụng chân đụng tay với bất kỳ ai.
- Nhị ca, huynh hung dữ như vậy làm gì? Mà này, huynh có muốn khoe thân cũng đừng chọn lúc này mà khoe chứ!?
Lúc nãy nghe giọng muội muội la lên thất thanh như vậy, hắn tất nhiên vội vàng chạy đến, nào có tâm trí để ý xem mình đã mặc áo hay chưa?
Ngọc Thiên Lăng không mặc áo, lớp da màu đồng lộ hẳn ra bên ngoài, hiện rõ cơ bắp vạm vỡ. Một năm này ngày nào hắn cũng rèn luyện thể lực, thân thể sớm đã phát sinh biến hóa, đâu còn dáng vẻ hao hao gầy giống như trước kia? Ma Thú đại lục trước kia coi trọng việc thu phục ma thú, mà ma thú con nào con nấy đều hết sức to lớn, khỏe mạnh, cho nên tu chân giả ở đó ai ai cũng phải chú ý rèn thể lực. Dung hợp linh hồn xong, thói quen cũng bị ảnh hưởng, thành ra ngày nào hắn cũng chăm chỉ tập thể lực.
- Quay về Phủ Sơn thành!
- Không về!
- Ta không có thời gian tranh cãi với muội, mau quay về!
- Không!
- Muội ở lại cũng đâu giúp ích được gì?
- Ai bảo muội không giúp được!?
- Bị tấn công còn không biết thì làm được gì?
Thiên Linh lần đầu tiên bị Ngọc Thiên Lăng mắng, tức giận đến mức mặt đỏ dựng, gân cổ lên cãi, đến cuối cùng lại rưng rưng nước mắt, dáng vẻ ủy khuất.
Ngọc Thiên Lăng thấy dáng vẻ chực khóc của muội muội liền mềm lòng, giọng nói hòa hoãn đi không ít.
- Trở về đi. Đợi khi nào muội đủ khả năng tự bảo vệ mình, ta sẽ không cản muội nữa.
Một giọng nói bất ngờ vang lên, cắt lời hắn:
- Để ta bảo vệ nó.
Một nam tử mặc áo bào màu đen từng bước tiến đến, gương mặt lạnh lùng, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
- Nếu ngươi đã không thể bảo vệ tốt muội muội của mình, vậy cứ để ta.
Giọng nam tử đều đều, không lên không xuống. Nói đoạn lại quay sang nhìn Thiên Linh:
- Muốn chiến đấu phải không? Lên đi, ta bảo vệ ngươi.
- Tần Viêm!
Ngọc Thiên Lăng gằn giọng quát lên, không khách khí tiến đến nắm lấy cổ áo nam tử kia. Trên trán hắn nổi rõ gân xanh, nghiến răng nói với nam tử:
- Không phải việc của ngươi!
Tần Viêm cũng không vì thế mà tức giận, bình tĩnh gạt tay hắn ra:
- Đến bản lĩnh bảo vệ người thân của mình ngươi còn không có, lấy tư cách gì khiêu chiến ta? Ngươi tưởng ngươi vẫn là Tử Thần của ngàn năm trước, một tay che trời, muốn làm gì thì làm hay sao? Ngươi bây giờ… chỉ là một thiếu chủ sống trong nhung lụa không hơn không kém!
Tần Viêm nói xong cũng không đợi hắn trả lời, kéo tay Thiên Linh đi về phía trước.
……………………………
- Tần Viêm!? Ngươi chính là phụ thần mà cha ta ủng hộ?
Tần Viêm: “….”
- Tử Thần là ai vậy?
Tần Viêm: “….”
- Này…..Này, sao ngươi không nói gì cả thế?
Tần Viêm: “….”
- Sao ngươi lại giống nhị ca ta thế? Hỏi cũng không thèm trả lời!
Tần Viêm: “….”
- Ê, rốt cuộc ngươi nghe ta nói gì không thế?
Tần Viêm lôi Thiên Linh đến giữa trận địa, không khách khí đẩy nàng về phía quân địch, nét mặt trước sau không hề thay đổi.
- Đánh đi!
Thiên Linh bỗng dưng bị hắn đẩy đến trước mặt hơn mười tu chân giả Cửu Tước, sợ hãi lùi về phía sau.
- Không phải muốn đánh sao? Lùi lại làm gì?
- Ta ….ta
- Sợ phải không?
- Bọn họ....ai nấy đều khỏe hơn ta.
- Đến mấy con tốt thí cũng đánh không lại còn đòi chiến đấu!?
- Ta….ta
- Chẳng phải ta bảo sẽ bảo vệ ngươi hay sao? Lo cái gì?
Thiên Linh chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng xông lên, huy động thiên lực công kích địch nhân trước mặt. Tần Viêm đứng phía sau nàng, chắp hai tay sau lưng.
Đòn công kích của đám tu chân giả Cửu Tước kia mỗi khi gần chạm được đến người Thiên Linh đều vô thanh vô tức biến mất, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào. Dù cho là ai cũng đều nhìn ra được là do Tần Viêm làm!
Đám tu chân giả kia thấy được dáng vẻ hung thần của Tần Viêm đều hết sức cảnh giác, không dám sử dụng toàn bộ sức lực. Chẳng mấy chốc, Thiên Linh đã đánh ngang tay với gần chục người Cửu Tước.
Thời gian một chén trà nhanh chóng trôi qua, Tần Viêm bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
- Tấn công như thế, bao giờ mới xong?
- Không thì làm thế nào!?
Thiên Linh thở “hồng hộc”, tức giận hỏi ngược lại nhưng không dám quay đầu mà vẫn tiếp tục quan sát từng cử động của đám người trước mặt.
- Sử dụng thiên lực, quan trọng nhất là lợi dụng ưu điểm để bù đắp cho khuyết điểm. Thiên phú nguyên tố của ngươi là phong. Ưu điểm thứ nhất chính là tốc độ!
Lời Tần Viêm vừa dứt, một vệt trắng mảnh như sợi chỉ, dài chừng 2cm từ đầu ngón tay hắn không một tiếng động phóng đến, đâm thẳng vào mi tâm của một trong số gần chục người kia.
- Ưu điểm thứ 2 chính là hình dạng thiên lực sau khi đạt Tam Linh. Về phần làm thế nào để lợi dụng 2 ưu điểm này thì phải dựa vào lĩnh ngộ của ngươi.
Tên địch nhân bị trúng chiêu liền lập tức đổ rầm xuống, không kịp kêu lên bất cứ một âm thanh nào. Đám người còn lại thấy Tần Viêm đã bắt đầu ra tay thì sợ hãi chạy về phía sau.
Thiên Linh chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bị dọa đến đờ người tại chỗ.
Ngọc Thiên Lăng đang dùng khô lâu xử lí 1 nhóm người đột nhiên cảm giác được điểm bất thường bèn tiến dần về phía Minh Nguyệt, thấp giọng gọi:
- Minh Nguyệt, đám người này có vấn đề!
Minh Nguyệt cảm nhận được khí tức của hắn, vô cùng phối hợp lùi lại, áp lưng vào lưng hắn.
- Bọn chúng hình như bị ai đó điều khiển!?
Tính ra đám người tấn công Cổ Cự thành này chỉ gần năm trăm người, phần lớn đều là tu chân giả Tước Kỳ. Ngọc gia tuy đã suy yếu nhưng muốn chiếm được một tòa thành đâu dễ như vậy? Nếu thực sự muốn chiếm thành, ít nhất cũng phải dùng đến mấy trăm tu chân giả Linh Kỳ! Đem bọn Tước Kỳ này đến đây khác nào nộp mạng?
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, bọn tu chân giả này giống hệt như những cương thi vô hồn vậy! Ánh mắt trống rỗng, hiện rõ tơ máu. Cho dù bị tấn công đến chảy máu, đứt chân đứt tay,… cũng không hề tỏ vẻ đau đớn. Động tác kết ấn cứng nhắc, tựa hồ như có người đứng giật dây đằng sau.
Ngọc Thiên Lăng đưa mắt nhìn về phía Thiên Linh, ngạc nhiên phát hiện đám địch nhân không hề tấn công Tần Viêm. Không chỉ vậy, bọn chúng còn cố ý duy trì khoảng cách nhất định với y.
Địch nhân càng lúc càng đông mà số lượng tinh anh đệ tử Ngọc gia ở Cổ Cự thành có hạn nên nhất thời lâm vào thế hạ phong. Một số trưởng lão trấn thủ thành đã bắt đầu xuất trận nhưng ngay lập tức lại bị Linh Kỳ cao thủ bên phía địch nhân cản lại.
Ngọc Thiên Lăng đứng sát bên cạnh Minh Nguyệt, mồ hôi ròng ròng điều khiển khô lâu.
Minh Nguyệt mặc dù đã kế thừa sức mạnh chủ thần, tu vi đạt đến trung cấp Cửu Linh nhưng lại không hề có ý định chiến đấu, chỉ tập trung hóa giải mọi công kích hướng về nàng. Kiếp trước nàng dùng thiên lực để cứu người, kiếp này vẫn vậy. Nàng chưa bao giờ dùng thiên lực tấn công người khác, dù là để bảo vệ mình!
Ngọc Thiên Lăng dùng tu vi cao cấp Tam Tước điều khiển hơn chục khô lâu Tam Linh, chẳng mấy chốc đã rơi vào trạng thái cạn kiệt thiên lực.
- Tín hiệu cứu viện đã phát đi cách đây nửa tiếng đồng hồ mà đến bây giờ vẫn không thấy phản hồi. Chẳng lẽ bên Phủ Sơn thành cũng đang bị công kích?
Lời hắn vừa dứt, trên không trung liền xuất hiện tầng tầng lớp lớp những vệt sáng thiên lực khác nhau, cùng tập trung lại tạo thành một vòng tròn. Những vệt sáng này không ngừng di chuyển, càng lúc càng chậm hơn. Đồ hình cũng dần được hiện rõ.
Tần Viêm ngước mắt nhìn vòng tròn, mặt không đổi sắc quát lên:
- LUI VỀ!
Bọn đệ tử Ngọc gia tuy không biết y là Tần Viêm nhưng vẫn làm theo, vừa thủ vừa lùi. Đám địch nhân lúc này đột nhiên trở nên hung hãn, liều mạng xông lên vây lấy đệ tử Ngọc gia, quyết không để bọn họ di chuyển.
Tần Viêm nhìn Ngọc Thiên Lăng vẫn đang ngù ngờ đứng tại chỗ, hảo tâm truyền âm nhắc nhở:
- Ngũ Thập Nhất có phong hệ nguyên tố biến dị, khả năng đặc biệt nhất là điều khiển người sống. Đệ Tứ tinh thông bát quái trận. Lần này hai người bọn họ hợp lực đối phó Ngọc gia, mục đích là cướp lấy Nghịch Thiên Cung.
Ngọc Thiên Lăng ngờ vực quan sát từng chuyển động của địch nhân, cuối cùng quả thật phát hiện toàn bộ đầu, thân, tay, chân của đám người này đều bị dính với những vệt trắng trong suốt. Mỗi lần những vệt trắng này rung lên, thân hình của bọn chúng mới bắt đầu chuyển động.