3 ngày sau,
Ngọc Thiên Lăng tay bê bát thuốc đen ngòm, từng bước tiến vào một căn phòng nhỏ ở Cổ Cự Thành. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, tựa như sợ làm ai đó thức giấc.
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc, hoàn toàn cách biệt với không gian bên ngoài. Ở một góc của căn phòng, một nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, không động đậy.
Mãi đến khi Ngọc Thiên Lăng ngồi xuống bên mép giường, mi mắt nàng mới khẽ động đậy, khó nhọc cất tiếng:
- Lăng…là…chàng…phải kh…ông?
Hắn không trả lời, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, cầm chén thuốc lên, múc từng thìa, từng thìa một cho nàng.
Diệp Ly ngả người dựa vào chiếc gối phía sau, ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn nam tử trước mắt, gắng gượng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn:
- Lăng, sao chàng không trả lời ta?
Ngọc Thiên Lăng không hề tránh né động tác này của nàng, mặt không đổi sắc tiếp tục bón thuốc.
Nửa tiếng sau, khi mà chén thuốc trên tay đã hết, hắn lập tức đứng dậy, quay người bước đi, chỉ để lại một câu nói “Xin lỗi”.
………………………………..
Ngọc Thiên Lăng ngồi trên lầu 2 một quán trà nhỏ, vô thức nhìn dòng người tấp nập qua lại trên đường.
Ba ngày trước, Ngũ Thập Nhất và Đệ Tứ phát động công kích Cổ Cự Thành, vì tình thế bắt buộc mà hắn buộc phải tham chiến. Ngũ Thập Nhất có nguyên tố biến dị, có khả năng biến đổi phong hệ thiên lực thành sợi dây mảnh, trong suốt, gắn vào người khác rồi qua đó điều khiển hành vi của họ. Hơn 500 tu chân giả lúc trước đều là do lão đứng phía sau “giật dây” mà hành động. Sau khi đám đệ tử thủ thành Ngọc gia xuất trận, Đệ Tứ mới tận dụng thời cơ lập ra Bát Quái trận, hỗ trợ đồng bọn.
Mặc dù Ngọc Thiên Lăng từng nói sẽ không tham gia chi thần hỗn chiến nhưng trong tình cảnh mà Ngọc gia đang bị thất thế, hắn còn sự lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu sao? Vì không muốn để cho Minh Nguyệt rơi vào tình huống khó xử, hắn đã bảo nàng lùi về phía sau, tập trung chữa trị cho những người bị thương, còn bản thân lại xông vào vòng chiến.
Tỷ tỷ Ngọc Thiên Tâm cùng tỷ phu Tây Môn Khắc dẫn người đến hỗ trợ nhưng viện quân của địch cũng vừa lúc tới nơi, rốt cuộc tình thế chẳng có gì thay đổi.
Trong lúc Ngọc Thiên Lăng đang mải đối phó một đám địch nhân, Đệ Tứ lại bất ngờ đích thân xuất trận, tấn công hắn. Hắn không kịp phòng bị, chỉ đành đưa lưng ra đỡ lấy. Nhưng cuối cùng lại có người thay hắn đỡ 1 kiếm kia:
Diệp Ly!
Hắn không biết tại sao nàng lại ở đây, cũng không biết tại sao nàng lại cứu hắn. Hắn chỉ biết, khi hắn kịp nhận ra nàng, nàng đã ngất đi.
Kiếp trước, hắn gặp nàng khi vừa rời khỏi phủ đệ của Sinh Mệnh. Nàng yêu hắn, lúc nào cũng ở cạnh hắn. Còn hắn lại chỉ coi nàng là thế thân của Sinh Mệnh, bởi vì khí chất của 2 người thực sự rất giống nhau! Trước khi hắn mở ra thông đạo, hắn cũng đã nói rõ với nàng mọi chuyện, hi vọng nàng sẽ tìm được nam nhân thực sự thuộc về nàng.
Không lâu sau, một nam tử khác tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện:
- Ngươi cũng thật có nhã hứng! Giờ phút này còn có thể ngồi đây thanh thản ngắm cảnh, uống rượu?
Ánh mắt Ngọc Thiên Lăng vẫn hướng về phía dòng người tấp nập bên dưới, thản nhiên trả lời:
- Chẳng phải ngươi cũng vậy à?
Tần Viêm ra hiệu, tiểu nhị liền hiểu ý đưa tới thêm 1 chén rượu khác.
- Không ngờ được 2 ngàn năm sau còn có thể gặp lại cô ta, phải không?
“Cô ta” ở đây chính là Diệp Ly.
Tần Viêm không đợi hắn trả lời, cầm vò rượu tự đổ đầy một chén, đưa lên miệng uống “ực” một hơi, tiếp tục:
- 2000 năm ở Nhân Sinh giới bất quá cũng chỉ khoảng 200 năm ở Ma Thú đại lục. Nếu ngươi thực sự không gặp lại được cô ta, đó mới là lạ!
- Ngươi nói với ta những điều này làm gì?
- Năm đó sau khi thông đạo đóng lại, cô ta một mình củng cố, xây dựng lại lực lượng Hắc Vân, chờ ngày sang được thế giới này để giúp đỡ ngươi.
Hắc Vân là một nhóm sát thủ do “hắn” kiếp trước đích thân đào tạo, nhiệm vụ chính là thu thập thông tin và giết người!
- Chuyện của Thập Tứ ngươi, ta cũng lười xen vào. Những gì ta muốn nói chỉ có thế thôi, quyết định như thế nào là ở ngươi.
Ngọc Thiên Lăng rốt cuộc thu hồi tầm mắt, thở dài:
- A Ly là chủ thần, phải không?
Tu chân giả thông thường chỉ có thể tu luyện đến Bát Linh, nếu may mắn gặp được kỳ ngộ mới có thể đột phá lên Cửu Linh, chân chính tiến vào hàng ngũ “vương giả”! Nhưng mà từ thuở sơ khai đến nay, chưa có một tu chân giả nào gặp được loại “kỳ ngộ” này, cho nên những người đạt đến Cửu Linh chỉ có thể là chủ thần hoặc phụ thần!
- Ngươi cho rằng ta không biết là nàng đang diễn kịch hay sao? 200 năm tu luyện từ Nhị Linh lên đến Chi Thần cấp 2, sau đó lại chỉ vì một mũi kiếm mà rơi vào cảnh thập tử nhất sinh!?
Dứt lời, hắn liền cầm cả vò rượu tu “ừng ực”, không cẩn thận làm đổ lên cả y phục.
- Nếu ngươi đã biết cô ta diễn kịch, hẳn cũng đoán ra được phần nào mục đích thật sự của cô ta!?
Ngọc Thiên Lăng đưa ống tay áo lên quệt miệng, hờ hững:
- Điều này ta không biết. Muốn diễn kịch, ta sẽ cùng cô ta diễn. Nhưng nếu cô ta dám làm chuyện gì tổn hại đến Minh Nguyệt, ta sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!
Tần Viêm cảm nhận được luồng sát khí như có như không từ ánh mắt của hắn, gật gù tán thưởng:
- Đây mới là Thập Tứ ta quen từ mấy trăm năm trước!
……………………………..
Nửa đêm,
Ngọc Thiên Lăng vẫn như cũ ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ uống rượu, không hề có ý định rời đi. Dưới chân hắn, hơn chục bình rượu nằm lăn lóc, ngổn ngang.
Tiểu nhị muốn tiến lên bảo hắn ra về nhưng lại không dám, chỉ đành đứng một chỗ ấp a ấp úng. Tiểu nhị dù gì cũng chỉ là một thường dân, đâu dám đắc tội với tu chân giả? Hơn nữa nhìn phục trang hoa lệ của Ngọc Thiên Lăng, tiểu nhị đã đoán được phần nào thân thế của hắn.
Ngọc Thiên Lăng ngửa cổ, nốc một hơi hết bình rượu thứ mười sáu. Hắn vừa định gọi thêm rượu liền thấy được vẻ mặt khó xử của tiểu nhị, hiểu ý lảo đảo đứng dậy, ném lên bàn một thỏi vàng:
- Không cần thối lại.
Thân hình loạng choạng nhanh chóng bước xuống lầu, đi về phía phủ đệ của Ngọc gia.
Ngọc gia cùng Thiên Linh tông liên minh, đa số tinh anh đệ tử, trưởng lão cốt yếu của cả 2 bên đều tập trung ở Phủ Sơn thành. Số còn lại phân đều ra bảo vệ 13 tòa thành còn lại. Các trưởng lão sẽ trấn trụ tại 4 tòa thấp ở 4 phía của mỗi tòa thành, còn tinh anh đệ tử lại được phân bố rải rác, ẩn nấp trong những hộ dân bình thường. Tại mỗi tòa thành, Ngọc gia đều có một phủ đệ riêng biệt, chỉ khi có được lệnh bài mới có thể vượt qua kết giới, tiến vào bên trong.
Ngọc Thiên Lăng người đầy mùi rượu lảo đảo bước vào một căn phòng.
Minh Nguyệt vốn đang ngủ say bỗng nghe thấy tiếng động, bừng tỉnh ngồi dậy. Vừa nhìn thấy bộ dạng thất tha thất thểu của hắn cùng mùi rượu nồng nặc tỏa ra, nàng liền vội vàng rời giường, tiến tới đỡ lấy hắn.
Ngọc Thiên Lăng mơ hồ nhìn thấy một người mặc một bộ y phục bằng sa mỏng trắng tinh tiến tới đỡ mình, thuận thế ngả cả người vào người đó. Mãi đến khi ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, hắn mới nửa tỉnh nửa mê mở mắt, ôm chặt nàng vào lòng, lẩm bẩm:
- Đừng rời đi…
Minh Nguyệt biết hắn đang nhớ về những chuyện của kiếp trước, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn:
- Thiên Lăng, đừng lo, ta sẽ không đi đâu cả, vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.
Ngọc Thiên Lăng đột nhiên tách nàng ra, hai tay bấu chặt trên vai nàng, hơi cúi người:
- Cho dù nàng muốn đi, ta cũng không để nàng đi!
Lời vừa dứt, hắn liền thô bạo tiến tới, đẩy Minh Nguyệt ngã xuống giường, nằm đè lên cơ thể nàng. Một tay hắn ôm thắt lưng nàng, tay còn lại bắt lấy hai cổ tay nàng, dùng sức ấn xuống. Môi hắn nhanh chóng phủ lấy môi nàng. Mặc kệ nàng vùng vẫy, hắn vẫn mạnh mẽ tiến sâu vào phía trong, tách hàm răng nàng ra, quấn lấy đầu lưỡi nàng. Hắn mê đắm mút lấy những ngọt ngào, cùng môi nàng triền miên mãi không dứt. Bụng dưới càng lúc càng căng lên, ngọn lửa trong lòng mỗi lúc một mãnh liệt. Hắn dường như đã mất hết lý trí, chỉ điên cuồng hôn nàng.
Minh Nguyệt bỗng dưng bị hắn cưỡng hôn, theo bản năng giãy dụa, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng cản lại được. Nàng cũng không nỡ dùng thiên lực với hắn cho nên cuối cùng chỉ đành nằm yên một chỗ, để hắn mặc sức làm xằng làm bậy.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy dường như sắp hít thở không thông nữa, hắn mới buông lỏng nàng. Đôi đồng tử màu tím quỷ dị nhìn thật sâu vào mắt nàng, giọng nói khàn khàn:
- Làm nữ nhân của ta!
Hắn không hề để nàng có cơ hội từ chối, lại lần nữa hướng về đôi môi ửng đỏ của nàng, tham lam mút lấy. Bàn tay máy động vuốt ve thân thể nàng, chỉ với vài ba động tác đã cởi ra chiếc áo ngủ mỏng tang kia, tiếp đến là cái áo yếm.
Ngọc Thiên Lăng nhìn nước da trắng ngần của nàng hơi ửng đỏ, miệng lưỡi càng thêm khô khốc. Tay phải lần mò lên trên xoa nắn đôi bạch thỏ căng tròn, cố ý khiêu khích điểm đỏ trên đỉnh.
Hai má Minh Nguyệt bỗng chốc đỏ ửng, từ đôi môi phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.
Ngọc Thiên Lăng bị dục hỏa thiêu đốt, tiểu huynh đệ bên dưới đã sớm trở nên cương cứng, ngẩng cao đầu đòi quyền lợi. Hắn cũng không thèm nhổm người dậy cởi y phục, trực tiếp dùng hắc hỏa đốt hết! Dùng hắc hỏa xử lí xong lớp y phục vướng víu tên người, hắn ngậm lấy vành tai nàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới. Đầu lưỡi hắn chỉ lướt nhẹ qua hạt anh đào trên ngực nàng, sau đó lại quay lại triền miên cùng môi nàng.
Khi tiểu huynh đệ phía dưới rốt cuộc phá vỡ rào cản cuối cùng, hai giọt nước mắt của nàng cũng cùng lúc chảy xuống. Hắn hơi ngừng lại, để mặc nàng cào cấu lưng hắn. Một lát sau, hắn mới tiếp tục di chuyển thân mình. Trong tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn của Minh Nguyệt, thân thể hai người rốt cuộc hòa quyện vào nhau, xuân ý dạt dào tràn ngập khắp căn phòng.