Minh Nguyệt chào hỏi Ngọc Quân Vũ và Thiên Kiều xong liền đi về phía Tần Viêm, mỉm cười:
- Nhị Thập, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp!
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện…
Không đợi Minh Nguyệt nói dứt câu, Tần Viêm đã xen ngang vào:
- Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Về vấn đề thứ nhất, ma tính trong người hắn chắc chắn sẽ thức tỉnh. Điều các ngươi có thể làm bây giờ chỉ là ngăn cản ma tính dung nhập hoàn toàn với linh hồn. Còn vấn đề thứ hai ngươi muốn hỏi, ta không có câu trả lời, nhưng ta biết một người có thể trả lời ngươi.
- Phi Nguyệt!?
- Phải. Cô ta hiện tại đang ở Vân Minh quốc, còn cụ thể là chỗ nào thì ta không biết.
Vị chủ thần số 7 mang biểu tượng thượng cổ màu tím nhạt: Phi Nguyệt. Nàng nắm giữ ma pháp thời gian, thấy được mọi việc trong tương lai, quá khứ, tinh thông Thái Ất, Kỳ Môn Độn Giáp, Lục Nhâm đại độn,…Tương truyền rằng vị chủ thần này có khả năng sử dụng cấm kị pháp quyết Nghịch Chuyển Càn Khôn, thay đổi mọi chuyện theo ý mình.
Tần Viêm như nhớ ra chuyện gì khác, nửa cười nửa không nhìn Minh Nguyệt:
- Nhưng mà nếu ta nhớ không nhầm, cô ta với Thập Tứ chính là thiên định phu thê?
Một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên gương mặt nàng.
“Ta đâu quản được nhiều chuyện như vậy? Chỉ cần chàng hạnh phúc là được rồi.”
Pháp trận bỗng nhiên xảy ra dị tượng. Tầng đất phía dưới không ngừng rung chuyển, phát ra những âm thanh “rắc rắc”. Ánh sáng từ đồ hình mờ dần, thay vào đó là màu đen của hắc khí liên tục luân chuyển.
Tám vị trưởng lão kinh hãi cảm nhận luồng sức mạnh bức nhân phát ra từ người Ngọc Thiên Lăng, nhanh chóng thay đổi khẩu quyết chuyển sang pháp trận bậc 2. Thế nhưng pháp trận càng mạnh, hắc khí cũng tụ lại càng lúc càng nhiều, ra sức đối chọi với sự áp chế của pháp trận.
Ngọc Thiên Lăng đột nhiên mở bừng mắt, lộ ra đôi đồng tử đã chuyển tím từ bao giờ. Gân xanh trên trán mỗi lúc một hiện rõ. Tay phải lúc trước đặt trên đầu gối nay đã nắm chặt lấy ngực trái, nghiến răng thở dốc. Nhịp tim của hắn không ngừng tăng lên, kèm theo đó là tiếng gào thét từ sâu thẳm linh hồn muốn được dung nhập với ma tính. Hàm răng cắn chặt môi dưới đến mức bật máu, nhưng hắn lại không hề mảy may cảm nhận được điều này.
Tần Viêm nhíu mày nhìn cảnh tượng này diễn ra, bình tĩnh ra lệnh:
- Lùi lại hết đi, cả 8 tên đang bày pháp trận nữa!
- Lão già, ý ngươi là gì!????
Giọng nói đáp trả này đương nhiên là của Ngọc Thiên Linh.
- Bổn tọa không có thời gian giải thích với ngươi. Không muốn chết thì tránh ra!
Vừa nói, thân hình y vừa tiến lên phía trước, thuận tay kéo Thiên Linh ra phía sau, đồng thời tạo nên một kết giới giữa Ngọc Thiên Lăng với 8 vị trưởng lão.
Ngọc Quân Vũ là người hiểu tình thế, đương nhiên biết Tần Viêm làm như vậy là có lý do riêng nên không hề thắc mắc, ra lệnh mọi người lui về. Tám vị trưởng lão nghe chính giọng gia chủ phân phó mới dám đứng dậy, gỡ bỏ trận pháp.
- Cấp báooooooo! Cổ Cự thành đã bị địch nhân chiếm, hiện tại bọn chúng đã đánh đến….
Chữ “đây” còn chưa kịp ra khỏi miệng, tên tu chân giả đã “Hự” lên một tiếng, thân hình đổ rầm xuống đằng trước.
Phía sau tên tu chân giả kia, một thiếu niên hoa lệ chậm rãi bước đến, tay bóp lấy cánh mũi, lộ ra vẻ chán ghét:
- Máu của tên phế vật này thối quá!
Ánh mắt của tên thiếu niên đảo hết từ người này sang người khác, rồi cuối cùng dừng lại trên người Minh Nguyệt, “ồ” lên một tiếng, hứng thú hỏi:
- Trung cấp Cửu Linh? Nàng là phụ thần?
Minh Nguyệt không hề có ý định trả lời y, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn Ngọc Thiên Lăng.
Ma tính đang trong quá trình dung nhập với linh hồn, cảm giác đau đớn mà hắn phải chịu khó có thể diễn tả thành lời. Bao nhiêu sức mạnh từ trước đến giờ cùng lúc được kích hoạt, tạo nên cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Hiện thân bậc 1 và bậc 2 của Vong Linh tháp đồng thời xuất hiện, theo thứ tự là một bảo tháp đen tuyền có 6 tầng và một miếng giáp bên phía tay trái. Khô lâu trong bảo tháp nhận được lệnh, xếp thành 4 hàng đứng phía sau hắn. Một ma pháp trận kỳ lạ hiện ra gần như cùng lúc với sự xuất hiện của Vong Linh tháp, liên tục hút lấy hắc khí đang vây quanh hắn, phát ra quang mang quỉ dị.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………
- Graooooooooooooooooooooo…….
Hai âm thanh kinh thiên động địa gần như cùng lúc phát ra. Một là của Ngọc Thiên Lăng, một là của Hắc Báo!
Tần Viêm ngẩng mặt nhìn đám viện quân của Đệ Tứ và Ngũ Thập Nhất vây kín bốn phương tám hướng, vỗ tay:
- Đệ Tứ, lần này ngươi trúng độc đắc rồi!
Thiếu niên hoa lệ nghe Tần Viêm gọi tên mình, nhếch mép cười:
- Tên tiểu tử ngươi lần này muốn giở trò gì đây? Độc đắc!?
Tần Viêm không trả lời y, dùng truyền âm nhắc nhở Minh Nguyệt:
- Tạo kết giới bảo vệ mọi người! Dù nhìn thấy gì cũng không được xông ra, hiểu không?
Minh Nguyệt dù lờ mờ không hiểu rõ ý đồ của Tần Viêm nhưng vẫn làm theo.
- Đệ Tứ, Nhị Thập ta lần nữa chúc mừng ngươi! Trong vòng mấy ngàn năm trở lại đây, ngươi chính là người thứ ba được thụ giáo Ma Hóa Tử Nhãn của Thập Tứ!!
Lời của Tần Viêm vừa dứt, phía sau liền truyền lại một giọng nói trầm khàn:
- Tử Nhãn đệ nhất chiêu, Quỷ Ảnh Vô Tung!
Thân hình của hắn chợt lóe lên, kèm theo đó là ánh đỏ lập lòe phát ra từ vũ khí. Không một ai nhìn thấy hắn di chuyển như thế nào, tấn công như thế nào, chỉ biết chưa đầy 2 giây sau, đám địch nhân vốn đang lăng không mà đứng đột nhiên lần lượt ngã xuống, máu từ cổ không ngừng phun ra, mắt trợn tròn lộ vẻ hoảng sợ. Hơn năm ngàn người trong phút chốc mất mạng!
Máu của họ phút chốc nhuốm đỏ cả khoảng sân, tạo nên cảnh tượng “mưa máu” vô cùng hiếm có. Mà “tác giả” của cảnh tượng này là Ngọc Thiên Lăng lại vẫn bình tĩnh đứng tại vị trí lúc trước, vác Lưỡi Hái trên vai, ngẩng đầu ngắm nhìn “tác phẩm” của bản thân. Hắn để mặc cho những giọt máu chảy lên tóc, má và y phục, tựa như đó chỉ là những giọt nước mưa thông thường.
Minh Nguyệt nắm chặt tay chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt thoáng hiện lên một tầng hơi nước mỏng.
Tần Viêm đã lui về đứng trong kết giới do Minh Nguyệt tạo ra, chầm chậm giải thích:
- Ma tính của Thập Tứ vốn bắt nguồn từ hắc ám thiên lực. Hắc ám tuy là hệ nguyên tố cường công mạnh nhất nhưng lại có yếu điểm là dễ nhiễm tâm ma. Sức mạnh của hắn trước nay luôn đi kèm với ma tính, cho nên khi thức tỉnh sức mạnh cũng là lúc ma tính trỗi dậy. May mắn cho hắn lần này là phong ấn của Hắc Báo đã hút đi không ít hắc khí của ma tính để làm suy yếu thiên lực át chế của cô, từ đó giải phóng Hắc Báo. Lần này chắc chỉ có 4 phần ma tính thực sự dung nhập vào linh hồn hắn, 6 phần còn lại chưa tiêu biến vẫn đang cố gắng tiếp tục dung nhập. Kết quả không thành công, biểu hiện ra thành một lần khai mở Ma Hóa Tử Nhãn. Cho nên cứ để hắn phát tiết lần này đi. Nếu bây giờ cô ra ngăn cản, ngược lại chỉ khiến ma tính có cơ hội dung nhập mà thôi!
Không chỉ Minh Nguyệt mà cả Ngọc Quân Vũ, Thiên Kiều, Thiên Linh đều bàng hoàng nhìn cảnh tượng này diễn ra.
- Tiếp chiêu!!!!
Đệ Tứ tận mắt chứng kiến đội quân do mình tuyển chọn kỹ lưỡng suốt một năm chỉ chốc lát đã bị hủy dưới tay Thập Tứ liền điên cuồng gào thét, bắt pháp quyết bày trận.
- Tử Nhãn đệ nhị chiêu, Huyết Tinh Tử Pháp!
Ngọc Thiên Lăng dùng Lưỡi Hái rạch ra một vết thương trên lòng bàn tay, sau đó thu hồi cả Lưỡi Hái lẫn Vong Linh tháp, khô lâu vào trong, đơn độc mà ngạo nghễ đứng đó. Hắn không hề bắt pháp quyết, chỉ đơn giản là đưa lòng bàn tay hướng về phía Đệ Tứ:
- Luân hồi đi.
Mười bốn luồng thiên lực màu tím đột nhiên xuất hiện, cùng lúc đâm về phía pháp trận mà Đệ Tứ bày ra, không một chút khó khăn nào xuyên qua, cuối cùng tụ thành một vòng tròn ngay trên đỉnh đầu Đệ Tứ. Vòng tròn bắt đầu từ trên đỉnh nhanh chóng hạ xuống, tựa như tia tử ngoại quét qua thân hình y một lượt, sau đó lại vô thanh vô tức biến mất. Trong suốt cả quá trình, Đệ Tứ dường như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó khống chế, hoàn toàn không thể di chuyển.
Gương mặt Đệ Tứ bỗng trở nên trắng bệch, nhăn nhó lại vì đau đớn, đến nói chuyện cũng vô cùng khó khăn:
- Ng..ư..ơ..i…….
Hắc Báo như phát hiện ra điều gì đó, gầm lên vồ ra phía sau Đệ Tứ.
Ngọc Thiên Lăng vừa tiến lên, miệng liền nhổ ra một ngụm máu lớn, lảo đảo ngã xuống. Tay phải một lần nữa nắm chặt lấy ngực trái, cắn răng:
- Đi đi....Ta sắp… không kiểm soát được nữa rồi..!
Tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, tiếng “thình thịch thình thịch” không ngừng văng vẳng bên tai. Từ sâu thẳm trong thần hải, một giọng nói ma mị vẫn luôn kêu gào, thúc giục hắn khai mở Ma Hóa đệ nhị tầng: Văn Ấn!