Lớp xưa mùa phượng vĩ
Đăng Dzang
Em có thấy nắng vàng kỉ niệm
Hạ ngồi ru thanh thản những môi cười
Tuổi ngồi ngóng tay choàng tay nỗi nhớ
Vỗ tay vào tháng năm rong chơi
Hạ hàm tiếu trên mắt người say lửa
Môi em hồng mà lớp xưa rêu phong
Thuở thi sĩ tỏ tình lên cánh phượng
Bước chân về gõ mãi xuống bâng khuâng
Anh ngày ấy là câu thơ ngây dại
Lời yêu em phiêu lãng với mây trời
Sân trường vắng một tiếng người nức nở
Phượng thất tình vin nắng đứng mồ côi
Nếu về thăm tiếng ve thời thảng thốt
Thuở phượng hồng dan díu những bâng quơ
Van em đấy - trời xanh và hoa bướm
Ve và anh ngơ ngác đến bây giờ
Anh đoán chắc mùa xưa vẫn thế
Mưa và em lẫn lộn chẳng sao tìm
Dế trượt ngã bậc thềm rêu sóng vỡ
Suốt bao mùa nhân chứng hết lặng im
Rồi hôm nào em về cào cửa lớp
Cóc xoài xưa lăn lóc hộc bàn xưa
Mẩu phấn ấy ba năm ngồi khóc
Ghế xanh xao thương những kẻ hẹn hò
Anh một mình ba năm oan ức
Ngày chào nhau tay vẫy xuống dại khờ
Lớp từ đó vắng những điều giang dở
Hoa Loa kèn thổi nắng mắt chưa em...
Xin chia đều nắng mưa làm hai nửa
Khép cổng trường cho kỉ niệm bình yên
Anh trở lại âm thầm như năm tháng
Mà nôn nao hạ vỡ bước chân mình
Anh về chỗ ngồi xưa nhớ lại
Thơ trên bàn nhưng chẳng thấy em đâu