TRUYỆN HUYỀN BÍ CÓ THẬT - U MINH GIỚI
U MINH GIỚI - PHẦN 2 [NGHIỆP CẢNH ĐÀI]
... Sau khi bị hút quăng mạnh vào phía trong thì tôi thấy mình đang lao đi trên 1 con đường lát đá xám lạnh lẽo, bầu trời không trăng không sao nhưng vẫn thấy đường đi, ánh sáng ở đây rất kì lạ, lạnh lẽo âm u như ngày trăng rằm, nhưng lại không thấy mặt trăng đâu. 2 bên đường tôi đang đi là núi đá, con đường tôi đi rộng khoảng 10m. Cứ cách tầm 30m là 2 bên cắm 1 ngọn đuốc và 2 người mặc áo như kiểu quan trung quốc cúi đầu đối diện nhau im lặng, kiểu như cương thi vậy.
Tôi cứ lao vun vút như vậy và tôi giật mình vì thực tế tôi không bị hút mà đang cưỡi trên 1 con vật gì đó. Tôi cố can đảm quan sát đang cưỡi cái gì thì phát hiện ra tôi đang cưỡi trên 1 con sói trắng khổng lồ. Bờm dầy như sư tử và to hơn sư tử mấy lần, nó cứ lao vun vút trên con đường lát đá xám lãnh lẽo như vậy cho tới 1 cái động cuối con đường thì dừng lại, tôi bị bắn văng vào phía trong lăn mấy vòng rồi dừng lại khi đụng vào cột đá. Tôi lóp ngóp bò dậy thì thấy hang động được bố trí như 1 căn phòng xử án khá rộng, sát tường là 1 vị quan nhìn như bao công, khuôn mặt đen xì trước mặt là cái bàn và 1 ngọn nến cháy leo lét. Quanh hang là đuốc cháy nên ánh sáng mờ tỏ chứ không rõ nét. Góc bên phải hang có 1 cánh cổng lớn mà mọi người đều lầm lũi đi qua đó.
Thi thoảng có 1 số vong ma kêu gào ầm ĩ, giãy giụa muốn bỏ chạy hoặc la hét kêu oan, thì sẽ xuất hiện 2 quỷ sai, 2 quỷ sai này cao khoảng 2m5, gầy ngoằng và mặc đồ trắng dài tận chân như phim hay thấy.
2 vị này sẽ xách cổ kẻ la hét tới ném xuống trước mặt quan âm xử án. Và không cần nói nhiều, quan âm phất tay 1 cái, bên cạnh kẻ phạm tội xuất hiện 1 chiếc gương lồi to như cái mâm, tất cả tội ác của người phạm tội đều hiện rõ trong đó, không giải thích, không ngụy biện nổi... sau đó 2 vị quỷ sai tiến tới với dao kiếm chùy vồ... đập tới tấp kẻ phạm tội tới khi nát bét ra. Y như người lớn đập con nít vậy. Xong xuôi thì chiếc gương chui xuống đất và từ đó hiện ra 1 lò lửa đỏ rực, 2 vị quỷ sai liền hất cái xác kia xuống đó. Mặt đất khép lại.... toàn bộ quy trình ai cũng thấy nên hầu như ai cũng lầm lũi đi mà không dám nói 1 câu nào cả. Chiếc gương xuất hiện kia được gọi là Nghiệp kính đàn, thường được treo ở Nghiệp cảnh đài, ai đi qua đều xem được hết tội nghiệp phước của mình, nên khi vào xử án thường không ai dám nói gì. Còn chối cãi thì sẽ như cảnh vừa rồi.
2 vị quỷ sai im lặng hất đầu về phía cửa ý cho tôi đi theo hướng mọi người đang đi, thấy cảnh lúc nãy tôi són đái ra quần, nếu cõi âm đái được chắc tôi cũng tè luôn rồi. Tôi líu ríu đi theo mọi người qua cánh cổng bên hông hang động. Khi bước qua cánh cổng, tôi nhìn xuống dưới và thấy 1 khoảng không tối xịt rộng bao la, 1 con sông rất rộng không thấy điểm cuối và 1 cây cầu bắc qua sông. Cây cầu khá rộng và vững chắc chứ không phải ọp ẹp như tôi vẫn nghĩ.
1 lực vô hình đẩy tôi bay về phía chân cầu, tôi cùng đoàn người bước lên cầu đi sang phía bờ bên kia. Khi lên cầu rồi tôi mới nhận ra, cây cầu không dễ đi như tôi nghĩ tí nào. Cây cầu tuy to lớn hùng vĩ kết nối như đá tảng, vậy mà khi lên đến giữa cầu thì mọi người cứ tự nhiên thụt lỗ cầu và rơi xuống. Cây cầu cứ tự nhiên hiện ra mấy lỗ và có người thụt xuống. Hoặc có người gào hét như kiểu đang đi trên dây rồi lao qua lan can rơi xuống. Nói chung mỗi người 1 kiểu nhưng chung quy tới bên kia cầu thì chỉ còn 3/10 là sang tới nơi. Tôi cứ trì chú và quan sát, không dám ý kiến gì, thân mình cũng chỉ lo sang đến bên kia chứ nào dám giúp ai.
Sau khi tới chân cầu bên kia tôi ngỡ ngàng vì trên bầu trời có rất nhiều ô sáng với những màu sắc khác nhau. Mọi người đi đến đó mỗi người bị hút về 1 ô khác nhau, tôi ngạc nhiên thì có dòng suy nghĩ khác truyền đến đầu mình ý giải thích: Đó là các cánh cửa của địa ngục, tùy nghiệp đã tạo mà sẽ bị hút về phía các cửa ngục khác nhau để chịu tội. Con có thể chọn 1 cửa để thăm quan.
Tôi nhìn quanh rồi chọn ô màu sáng, ít nhất màu sáng trắng có vẻ an toàn hơn các màu khác. Khi chọn xong thì người tôi bị hút bay vèo về ô sáng đó và chui tụt vào cánh cổng ánh sáng trắng đó, người trôi bồng bềnh phía trong, không có khái niệm gì về không gian thời gian cả, không gian giờ trở nên tối thui và tự nhiên tôi sợ ma vô cùng. Nghĩ cũng kì, xuống địa ngục lại sợ ma ... hic hic
Rồi trong không gian đen đặc đó tôi nghe thấy tiếng lao xao của rất đông người, rồi nghe rất rõ họ nói: đây rồi đây rồi, tao chờ mày mãi... nó đây rồi...hahahaha.....
Tôi sợ quá, người thì trôi vô định theo cổng ánh sáng mình chọn nên tôi lại trì ngũ bộ chú... trì mà mồm méo cả đi vì sợ, lắp bắp mãi mới nhớ và trì được. Bất chợt từ trong cơ thể tôi phát ra ánh sáng, nó giống như trong cơ thể đốt đèn dầu vậy, ánh sáng tỏa ra vàng nhạt chỉ đủ soi rõ 1 khoảng gần mà thôi, tôi thấy hàng trăm cánh tay đen xì cố với lấy tôi để kéo tôi xuống, không thấy người chỉ thấy tay là tay... rất ghê sợ. Người tôi cứng ngắc chỉ biết phó mặc số phận và trì nbc thiệt nhanh.
Từ người tôi bay ra vô vàn chữ phạn quay vòng vòng và dần tôi có cảm giác như đang trôi trên dòng sông chữ ấy. Còn ánh sáng càng ngày tỏa ra càng sáng khiến những cánh tay không thể vồ vào người được. Thật may quá, cuối cùng tôi cũng trôi đến chân núi, có 1 con đường mòn dưới chân núi dẫn lên phía trên. Cơ thể tôi từ từ được đẩy thẳng lên và dừng lại khi đứng an toàn trên con đường đá đó.
Giờ tôi mới quan sát, chắc cũng không được thông minh lắm khi chọn cánh cổng này, bởi vì....
Xem đầy đủ các truyện & các phần tại đây: https://www.facebook.com/groups/truyenketunguoidachet/
|