Gió thổi mặt cỏ, mênh mông bát ngát, thảo nguyên bất cứ lúc nào cũng rộng lớn bao la như thế.
Gió thổi qua mặt cỏ, từng cơn sóng xanh lục cuộn trào về phía trời xa, cuối cùng hòa một với màu xanh lam của thiên không ở đường chân trời.
Xa xa dê bò đang nhàn nhã gặm cỏ, người chăn nuôi sau lưng chúng thỉnh thoảng vẫy roi thúc giục dê bò tiến tới.
Một lão già da ngăm đen, mặc trường bào Mông cổ rách rưới, ánh mắt đục ngầu nhìn về phương xa, như trí giả đang suy tư, hay như đang nhớ lại cuộc đời mình, vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt, lại toát lên vẻ tang thương, cơ trí mà thoát tục.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt lão già, thoảng trong gió có mùi cỏ thơm ngát, còn có chút cát, hơi rát nhưng thân thiết, đây là hương vị quê hương.
Lão nhân kéo đàn đầu ngựa, tiếng đàn như khóc như than, mục ca trầm thấp khàn khàn theo gió bay đi, thê lương mà hào hùng, đau khổ mà bao dung.
Trong hàng rào, gió thổi những mãi lều trắng rung động, những mái lều như sao vây quanh trăng bảo về túp lều hoàng kim lớn nhất ở trung tâm, như chó săn bảo vệ chủ nhân.
Lều hoàng kim cao hơn lều trại bình thường cả trượng, vải bên ngoài cũng được thêu viền hoa màu tím, trải thảm đỏ.
Ngoài lều lớn, một nhóm thanh niên đang cưỡi ngựa, vó ngựa tung bay, bụi tung mịt mù.
Một nhóm cô nương Mông Cổ giơ cao đồ ăn và rượu, giữa thảo nguyên, đám thanh niên thấy những cô nương càng thêm hưng phấn, vội giục ngựa tăng tốc, trên lưng ngựa thể hiện đủ kĩ thuật cao siêu mà nguy hiểm, miệng còn hô đủ thứ tiếng.
Các cô nương không phụ kỳ vọng, cười nở hoa, màu da rám nắng nổi bật giữa ánh mặt trời, tiếng cười như chuông bạc vang khắp thảo nguyên.
Hôm nay là lễ đua ngựa hàng năm của Mông Cổ, các bộ lạc tập trung, tùy ý ăn uống vui chơi.
Lều hoàng kim giữa đồng cỏ bị người ta nhấc mành lên, tiếng tù và sừng trâu trầm thấp vang lên.
Từ trong lều hoàng kim, ba người đàn ông bước ra, đi trước là một người trẻ tuổi mang trường bào hoàng kim, đầu đội mũ khảm minh châu, gương mặt gầy yếu, có chút tái nhợt, nhìn qua ẩn chứa ý buồn vô hạn.
Hắn chính là Khả Hãn thế hệ này.
Đi theo Khôn Thiếp Mộc Nhi là hai người trung niên, một người cũng mặc trường bào hoàng kim, đầu găm mấy cây lông chim, nhìn thì tục tằn, ánh mắt có vài phần âm trầm.
Người này từng xuất bình vây Bắc Bình thành, trong lúc vô ý giải nguy cơ Chu Lệ bị nhốt ở kinh sư, thủ lĩnh Khất Nhi Cát Tư bộ lạc, Quỷ Lực Xích.
Bên cạnh Quỷ Lực Xích là một nam nhân khôi ngô hơi mập, nhìn qua có vẻ hiền lành chất phác, nụ cười có vài phần bí hiểm, có lẽ hắn cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài vậy, hắn là A Lỗ Thai của bộ lạc A Tô Đặc, người biết hắn đều biết hắn là một con sói giảo hoạt, hắn có thể vừa cười vừa thừa cơ cắn vào cổ địch nhân, hút cạn máu tươi địch nhân.
Khất Nhi Cát Tư cùng A Tô Đặc là hai bộ lạc cường đại nhất thảo nguyên hiện giờ, hơn nữa Quỷ Lực Xích cùng A Lỗ Thai là một cặp minh hữu, sau khi Khả Hãn đời trước qua đời hai người ủng hộ Khôn Thiếp Mộc Nhi lên ngôi. Năm Hồng Vũ thứ hai mươi mốt, Chu Nguyên Chương phái đại tướng quân Lam Ngọc bắc chinh, từ đó Hoàng Kim gia tộc dần suy thoái, các bộ tộc Mông Cổ tách ra tự lập, hoàng đế Bắc Nguyên dần trở thành con rối.
Hoàng đế bù nhìn vẫn là hoàng đế.
Ba người đi ra khỏi lều, nghìn vạn người dân tức khắc an tĩnh lại, sau đó hướng Khôn Thiếp Mộc Nhi chào, cùng hát: "Trường sinh thiên tứ phúc Khả Hãn vĩ đại của người Mông Cổ, nguyện thái dương quang huy vĩnh viễn chiếu sáng ngài."
Khôn Thiếp Mộc Nhi mỉm cười, phất tay với mọi người.
Sau lưng hắn, Quỷ Lực Xích khẽ nở nụ cười tráo phúng
Khôn Thiếp Mộc Nhi khoanh chân ngồi xuống thảm đỏ.
Những cô gái Mông Cổ xinh đẹp như lửa dâng rượu và các món ngon lên bày lên thảm đỏ.
Các quan lại quý tộc cung kính hướng Khôn Thiếp Mộc Nhi mời rượu, Khôn Thiếp Mộc Nhi mỉm cười nâng chén, nói:
- Nguyện trường sinh thiên tứ phúc Mông Cổ, chúng ta là con cháu Thành Cát Tư Hãn, chúng ta tung hoành khắp thế gian, thành trì có chắc chắn, địch nhân có hung ác cũng không thể ngăn cản bước chân chúng ta! Chúng ta cùng Thành Cát Tư Hãn vĩ đại như thái dương vĩnh hằng, thế nhân đều phải khắc ghi...
Quỷ Lực Xích nụ cười giễu cợt ngày càng đậm, đợi Khôn Thiếp Mộc Nhi nói xong, Quỷ Lực Xích cười nhạo nói:
- Khả Hãn bệ hạ vĩ đại, vì sao hôm nay chúng ta lại lui về thảo nguyên? Vì sao dân bộ lạc chúng ta càng ngày càng tệ? Vì sao hàng năm mùa đông chúng ta phải đi cướp thứ dân tộc thấp kém hơn chúng ta nhiều lần là Hán nhân? Hơn nữa cho tới bây giờ đều là cướp xong rồi bỏ chạy, căn bản không dám chống lại Minh quân?
Khôn Thiếp Mộc Nhi nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, hơi giận dữ nói:
- Đó là bởi vì bởi vì...
Nói tới chỗ này, hắn cũng nói không được nữa, quân Minh chiến lực mạnh mẽ, kỵ binh Mông Cổ liên tục bại lui, do đó uy tín Hoàng Kim bộ lạc xuống dốc không phanh, thời đại Thành Cát Tư Hãn người Mông Cổ thiên hạ vô địch là chuyện cũ, cách bọn họ ngày càng xa xôi.
Quỷ Lực Xích nhìn chằm chằm Khôn Thiếp Mộc Nhi, ánh mắt âm trầm, đột nhiên cười ha ha một tiếng, nói:
- Vì vì chúng ta khuyết thiếu một vị lãnh đạo anh minh như Thành Cát Tư Hãn cùng thế tổ Hoàng đế, chúng ta vốn là đám sói ăn thịt, nhưng dưới sự hướng dẫn của một con cừu, chúng ta mịa nó thành cừu Mông Cổ? Là con cháu Thành Cát Tư Hãn tôn sao? Chúng ta có tư cách gì mời trường sinh thiên tứ phúc chúng ta?
Quỷ Lực Xích mặt dữ dằn hẳn lên, Khôn Thiếp Mộc Nhi sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh lã chã, có lòng muốn vỗ án, bảo Quỷ Lực Xích vô lễ phạm thượng, song khi hắn nhìn quanh, nhìn ánh mắt lạnh lùng của mọi người, Khôn Thiếp Mộc Nhi toàn thân lạnh lẽo, lửa giận như bị xối nước lạnh, tắt ngúm.
Quỷ Lực Xích đứng lên, lớn tiếng nói:
- Chúng ta không thể chỉ đợi tại thảo nguyên! Chúng ta muốn đi ra ngoài! Dùng cương đao trong tay chúng ta, đi chinh phục thế giới bên ngoài! Tái hiện huy hoàng tổ tiên! Người Mông Cổ là thiên chi kiêu, đất đai năng lượng mặt trời chiếu xạ đến, cũng nên là của chúng ta! Chúng ta nên nằm ở trong thành trì Hán nhân, uống rượu ngon, ôm Hán nữ mảnh mai, nhìn vàng bạc châu báu chất thành đống, chứ không phải trong hoang nguyên hẻo lánh này hát bi ca hồi ức huy hoàng, đó là chuyện của kẻ thất bại, chúng ta chịu đủ rồi, chúng ta muốn chiến!
Lời nói giống như kích thích nhiệt huyết chúng nhân, mọi người sôi nổi đứng dậy, thần tình kích động giơ cao nắm tay, cùng quát:
- Chiến! Chiến! Chiến!
Khôn Thiếp Mộc Nhi cả người run lên, không phải tức giận mà là sợ, ánh mắt đám vương công quý tộc nhìn hắn đầy cười nhạo, ngược lại lúc nhìn Quỷ Lực Xích lại đầy trung thành ủng hộ. Người Mông Cổ chỉ thần phục cường giả, không chút đồng tình kẻ yếu, đó là bản năng sinh tồn của họ.
Phanh!
Quỷ Lực Xích hai mắt đỏ bừng, ném bịch rượu xuống đất, cười to nói:
- Chúng ta chiến! Chúng ta muốn đánh bại Minh đình, đoạt lại thổ địa của chúng ta, đem nữ nhân và tài bảo về!
Giống như tại đáp lại lời Quỷ Lực Xích nói, xa xa đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên, chấm đen nhỏ đằng xa dần dày đặc, những chấm đen dần to ra, rõ ràng hơn.
Tất cả người Mông Cổ đều bị này nhóm kỵ sĩ làm cho hồ đồ, mãi đến khi kỵ binh đến gần, nhìn thấy đại kỳ to lớn viết chữ “Trương”, A Lỗ Thai thất thành hô:
- Không tốt! Quân Minh! Quân Minh giết đến!
Mọi người lấy lại tinh thần, thất kinh, chạy đi bốn phía.
Quỷ Lực Xích ngây ra một lúc, thốt lên cả giận nói:
- Quân Minh sao lại giết tới đây? Thám báo đâu? Chết đâu rồi? Sao không thấy hồi báo?
A Lỗ Thai dậm chân vội la lên:
- Lúc này ngươi còn quan tâm thám báo làm gì? Lập tức truyền lệnh nghênh địch a!
Quỷ Lực Xích như tỉnh mộng, hung quang trong mắt đại thịnh, đột ngột rút yêu đao chém một thủ lĩnh bộ lạc nhỏ kinh hoảng chạy đi, dữ dằn quát to:
- Loạn cái gì loạn! Đừng quên chúng ta là người Mông Cổ bách chiến bách thắng! Các dũng sĩ toàn bộ lên ngựa, chuẩn bị nghênh địch!
Nói xong Quỷ Lực Xích nhìn đại kỳ đằng xa, cười hắc hắc:
- Trương? Xem ra là Yến Vương phủ Trương Ngọc, gia hỏa này có phải bị bệnh hay không? Mấy ngàn nhân mã dám giết đến chúng ta, nghĩ muốn lập công đến điên rồi đi? Khinh người Mông Cổ chúng ta không có người sao?
Khi nói chuyện, tất cả dũng sĩ Mông Cổ phi thân lên chiến mã, rút yêu đao, nhìn chằm chằm Bách phu trưởng. Những thanh niên vừa đua ngựa lúc nãy giờ đã thay đổi hoàn toàn, ánh mắt nóng bỏng đầy chiến ý, chỉ đợi Bách phu trưởng lên tiếng sẽ giục ngựa tiến lên dập nát toàn bộ địch nhân.
Quỷ Lực Xích ngồi ở thẳng trên lưng ngựa, quay đầu lại đã thấy Khôn Thiếp Mộc Nhi mình sợ tới mức mặt trắng bệch, bối rối trong sự bảo vệ của thiếp thân hộ vệ lui vào Hoàng Kim trướng.
Quỷ Lực Xích thấy thế khinh bỉ cười, sau đó rút yêu đao, giơ cao lên, quát lên:
- Hai thiên nhân đội, rời doanh đánh bọc phía trái, hai thiên nhân đội đánh bên phải, chính diện để lại ba mươi vạn nhân đội nghênh địch, chúng ta phải giết sạch đám Hán nhân này ở đây!
Chúng dũng sĩ Mông Cổ ầm ầm dạ ran.
Tù và sừng trâu trầm thấp vang khắp thảo nguyên, còn chưa bắt đầu giao chiến, không khí đã ngập tràn huyết tinh, chiến ý cuồn cuộn trong lồng ngực mỗi người.
Trương Ngọc mặc khôi giáp màu đen, chóp mũ có dải lụa hồng bay phất phới, hắn giục ngựa như bay phía trước, khi đếm trước doanh trướng Mông Cổ tầm mấy trăm trượng, Trương Ngọc đột nhiên giơ tay, chặn quân Minh phía sau, ghìm ngựa lại.
Song phương giằng co cách nhau mấy trăm trượng, không có tuyên chiến, cũng không có mắng chửi, hết thảy đều trong yên lặng, trên thảo nguyên chỉ nghe tiếng gió gào thét, còn có chiến mã phì phì trong mũi khi lâm trận.
Trương Ngọc nhìn kỳ binh Mông Cổ xa xa như gặp đại địch, mỉm cười giễu cợt.
Đại Minh lập quốc hơn ba mươi năm, tiên đế mấy lần thân chinh bắc nguyên, mấy lần phái đại tướng xuất chinh, đã chiến là thắng, người Mông Cổ sĩ khí sớm đã bị đánh không gượng nổi, các ngươi còn tưởng rằng mình là kỵ binh Mông Cổ tung hoành vô địch thiên hạ năm xưa sao? Giang sơn thay đổi liên tục, thời đại này thuộc về Đại Minh ta!
Keng!
Trương Ngọc rút trường đao bên hông ra:
- Đại Minh vạn thắng! Tiến vào lều hoàng kim, giết hoàng đế Thát! Giết!
Vừa dứt lời, Trương Ngọc tàn nhẫn đá bụng ngựa, giống như tên bắn về phía trước.
Tướng sĩ cũng giơ lên cao chiến đao hét lớn:
- Đại Minh vạn thắng!
Ba nghìn tướng sĩ giục ngựa tiến tới, nhanh mà không loạn, bọn họ tự chia thành năm chi trường xà trận, như thanh đao sắc bén đâm vào tim địch nhân.
Quỷ Lực Xích dữ dằn cười dài, trường đao trong tay vung lên, quát to:
- Nghênh địch! Trường sinh thiên phù hộ dũng sĩ Mông Cổ dũng cảm!
Mấy nghìn kỵ binh Mông Cổ như làn sóng đen vỗ tới phía quân Minh.
Trên thảo nguyên, cát bụi làm mắt Trương Ngọc bỏng rát, hắn híp mắt nhìn chằm chằm kỵ binh Mông Cổ giết tới, khi cách hắn chừng hai trăm trượng, Trương Ngọc lạnh lùng cười, đột nhiên giơ cao tay phải lên, ra dấu.
Quân Minh thấy chủ tướng ra lệnh, không loạn chút nào giục ngựa tránh mũi nhọn chính diện của Quỷ Lực Xích, chuyển hướng đánh về phía hai thiên nhân đội đánh bọc bên phải.
Đội kỵ binh Mông Cổ vội vàng tập trung chưa thành đội hình, bị quân Minh đánh cho không kịp trở tay, đội ngũ bị xé ra một mảnh lớn.
Trương Ngọc khí phách cười ha ha một tiếng, quân Minh theo khe rách vừa xé ra đánh tới lều hoàng kim.
A Lỗ Thai đang bố trí binh mã ngoài doanh trướng kinh hãi, vội vàng hét lớn:
- Bất hảo! Quân Minh chí tại Khả Hãn! Quay về!
Quỷ Lực Xích lĩnh quân quay ngựa, sách lược bao vây quân Minh thất bại, ba cánh quân kết hợp, đánh về phía lều hoàng kim.
Hơn nghìn kỵ binh Mông Cổ đang canh giữ quanh lều thấy quân Minh vọt tới, cực kỳ hoảng sợ, vội quay đầu ngựa, dùng thân thể của mình chặn thế công của quân Minh.
Trương Ngọc đột nhiên thu đao vào vỏ, lạnh thấu xương quát to:
- Đổi cung!
Quân Minh thu đao, giương cung ngắm bắn.
- Bắn tên!
Khi cách lều hơn mười trượng, Trương Ngọc quả quyết hạ lệnh.
Mưa tên đầy trời, như châu chấu bắn tới, không chút lưu tình bắn vào lều hoàng kim.
Tiếng kêu thảm của kỵ binh bảo vệ lều lớn vang lên thảm thiết.
Một thị nữ Mông Cổ lo sợ không yên chạy ra ngoài trướng, dùng tiếng Mông Cổ hô lớn:
- Khả Hãn bị thương! Khả Hãn bị thương!
Trương Ngọc thấy thế không khỏi cười ha ha một tiếng, quay đầu lại khinh miệt nhìn Quỷ Lực Xích đuổi phía sau, sau đó đột nhiên giục ngựa, quát to:
- Chúng ta quay về Bắc Bình!
Quỷ Lực Xích thấy quân Minh đột nhiên tới, lại vội chạy đi, cực kỳ tức giận
Khả Hãn mặc dù là con rối, nhưng hắn trên danh nghĩa vẫn là Khả Hãn của tất cả người Mông Cổ, bây giờ bị quân Minh bắn thương, đối với Quỷ Lực Xích mà nói, đơn giản là đại sỉ nhục!
- Người tới! Triệu tập các bộ lạc lĩnh xuất binh! Ngay cả là đuổi tới Bắc Bình thành, ta cũng muốn đem Trương Ngọc con ác lang giảo hoạt này thiên đao vạn quả.