Kinh thành Đại Kiền, phường Mộc Dương, trong một tòa tửu lâu trên đường Trường An, vừa đưa tiễn Cố Thành xong, Trương Thị lập tức theo xe ngựa tới nơi này, đẩy ra cửa một phòng trà lớn.
Đạo sĩ dùng ngũ tạng nuôi quỷ ám sát Cố Thành lúc trước đang ngồi ở đó. Tâm Quỷ của hắn bị Cố Thành hút vào không gian ngọc bội nhưng hắn đã dùng tự thân nuôi quỷ, xem như không còn là người nữa, dù cho mất đi trái tim vẫn còn sống, chỉ là sắc mặt trắng xám.
- Phu nhân sao giờ mới đến vậy? Bần đạo đã chờ được một lúc, vì lẽ đó có gọi một bình đại hồng bào cực phẩm, phu nhân lát nữa nhớ trả tiền giúp bần đạo.
Đạo sĩ kia vừa oán trách vừa nhấp một ngụm trà.
Trương Thị hừ lạnh nói:
- Ít nói nhảm thôi, ngươi tìm được người chưa?
Đạo sĩ kia vỗ vỗ tay, hai người đi ra từ sau tấm bình phong. Một kẻ là một kiếm khách chột mắt, mặc áo trắng khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng. Kẻ còn lại còn kỳ dị hơn, hắn vóc người gầy yếu, khuôn mặt ốm yếu như thể có trọng bệnh gì vậy nhưng cánh tay trái lại to căng phồng lên, phải dùng vải quấn quanh che lại, nhìn vô cùng quái dị.
Đạo sĩ chỉ vào kiếm khách áo trắng nói:
- Vị này là đệ tử bị trục xuất của Phá Pháp Kiếm đường ở quận Hà Yến, Phá Pháp kiếm tu luyện đỉnh cao có thể kiếm cương vừa ra, phá hết tà pháp ảo thuật, vô cùng sắc bén.
Đạo sĩ lại chỉ về kẻ như bị bệnh tật triền miên nói:
- Đây là ‘quỷ thủ’ Ô Thiên Hành, bị trục xuất khỏi Tương Tây Ô gia. Ô gia am hiểu tiệt mạch luyện quỷ, quỷ thủ của hắn là chặt từ xác tướng quân tiền triều đã hóa thành hắc cương, cấy ghép lên người, không chỉ đao thương không sợ, lực lớn vô cùng mà còn nhuốm thi độc.
Trương Thị cau mày hỏi:
- Sao đều là kẻ bị trục xuất vậy?
Đạo sĩ lườm nói:
- Đừng phí lời, đệ tử thế gia tông môn ai lại liều lĩnh chịu Tĩnh Dạ ty truy sát làm sát thủ chứ?
- Vậy được, liền bọn họ đi.
Đạo sĩ không hề nói gì, ngón trỏ và ngón cái xoa vào nhau.
- Ý gì vậy?
- Tiền!
Trương Thị nhất thời lông mày dựng đứng, đầy bất mãn nói:
- Còn đòi tiền? Lần trước ngươi nói ra tay là thành công, kết quả tiểu súc sinh kia bây giờ vẫn còn sống, giờ ngươi lại còn đòi tiền?
Đạo sĩ hừ lạnh nói:
- Tâm Quỷ của ta sao có thể không giết được người bình thường chứ? Rõ ràng là tình báo của ngươi có vấn đề nên ta mới thất bại! Bên người tiểu tử đó chắc chắn có pháp khí gì đó mới bảo vệ được hắn một mạng, ta còn mất Tâm Quỷ mười mấy năm tế luyện đây này, đơn này bần đạo ăn thiệt lớn rồi, bần đạo không tính sổ với ngươi là may cho ngươi rồi đó!
Trương Thị lớn tiếng nói:
- Ngươi đây là đang dọa dẫm!
Đạo sĩ khẽ nở nụ cười lạnh lùng:
- Dọa dẫm? Phu nhân cũng có thể hiểu là như vậy.
Lúc này Cố Chứng đi theo bên người Trương Thị đột nhiên kêu lên sợ hãi. Một con tiểu quỷ bộ dáng giống như quả thận không biết từ lúc nào bò trên bả vai Trương Thị, đang khẽ sượt gò má nàng.
Trương Thị cố nén tiếng kêu sợ hãi của mình, đầy vẻ hoảng sợ run cầm cập nói:
- Ngươi muốn làm gì, ngươi có biết ca ca ta đã vào Giang Nam Phích Lịch đường không?
Đạo sĩ cười lạnh nói:
- Ui, dọa bần đạo sợ quá, bần đạo dám giết người ở kinh thành, ngươi cho rằng bần đạo sợ Phích Lịch đường? Nên nhớ đây là kinh thành, không phải Giang Nam! Phu nhân, ngươi không rõ chuyện tu hành, không nên dùng chút mưu vặt của mình phỏng đoán thế giới người tu hành. Dọa dẫm cũng được, vơ vét cũng được, những người này bần đạo đã giúp phu nhân tìm đến, có trả bạc hay không tự phu nhân quyết định. Bần đạo và ngươi cũng coi như có chút quan hệ, bần đạo biết ngươi nhưng Thận Quỷ của ta không biết ngươi. Quên không nói, Thận Quỷ này là ta dùng một con sắc quỷ luyện chế, phu nhân dù tuổi tác hơi lớn nhưng bảo dưỡng không sai, cũng có chút lồi lõm đấy, người nhìn xem, hình như nó rất thích người đó.
Đạo nhân vừa dứt lời, con Thận Quỷ kia đột nhiên mở lớn miệng, lẽ lưỡi liếm lên mặc Trương Thị, làm nàng sợ đến rít gào.
- Ta đưa, ta đưa!
Đạo sĩ vỗ tay, thu hồi Thận Quỷ, khẽ lầm bầm:
- Sớm trả tiền có phải tốt không, cứ phải nói nhảm nhiều như vậy. Lòng người không thuần, chuyện làm ăn khó thực hiện a.
- Hai vị này mỗi người một ngàn lạng.
Đạo sĩ chỉ hai người kia nói.
Trương Thị cắn răng móc ra ngân phiếu đưa cho đạo sĩ.
- Phu nhân, còn có một ngàn lạng của ta nữa.
- Không phải ngươi nói mỗi người hai ngàn lạng sao?
Đạo sĩ chỉ chính mình nói:
- Quy củ lúc trước ta nói phu nhân quên rồi sao? Tiền hoa hồng!
Trương Thị lại cắn răng đưa ra ngân lạng, đạo sĩ lúc này mới hài lòng cầm tiền rời đi, trước khi đi còn nói:
- Phu nhân, đúng rồi, đừng quên trả tiền trả, bần đạo là người ưa thể diện, không muốn làm người ăn quỵt a.
Chờ khi bọn họ rời đi, Trương Thị ngồi phịch xuống ghế, nàng ôm chầm Cố Chừng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Chứng nhi, con có thấy mẹ chịu khuất nhục không? Đợi chút thời gian nữa, mẹ sẽ nhờ cậu, dù dùng hết của cải tiết kiệm cũng phải nghĩ biện pháp giúp con tiến vào Bạch Vân quan. Tước vị của Cố gia là của con, Cố gia có thể tiến triển cũng phải dựa vào con! Mẹ muốn cho lão thái bà kia thấy, đứa súc sinh bà ấy che chở chỉ là rác rưởi. Chỉ có con mới có thể đưa Cố gia đến huy hoàng!
Cố Chừng gật đầu đầy mạnh mẽ, dù cho tuổi hắn không lớn, nhưng gương mặt tràn đầy kiên nghị và tàn nhẫn.
Dưới tửu lâu, đạo sĩ xoa xoa ngân phiếu cười đầy đắc ý, nữ nhân kia dù không đưa tiền mời sát thủ thì hắn cũng muốn động thủ. Tiểu tử kia thịt mất Tâm Quỷ của hắn, sao hắn có thể để yên chứ? Hiện tại có người cho tiền, còn có thể giúp mình không phải ra tay, cớ sao mà không làm chứ?
…
Trên đường lớn từ kinh thành đi Đông Lâm quận, Cố Thành và ba tên gia đinh đã đi năm ngày, tâm tình hắn càng lúc càng nặng nề.
Từ khi rời đi kinh thành, ba tên gia đinh lập tức thay đổi thái độ cung thuận ban đầu, biến thành lạnh lẽo, thời khắc theo dõi hắn. Ba người này là người của Trương Thị, à, chính xác mà nói có lẽ toàn bộ gia đinh hộ viện Cố phủ đều là người của nàng, tất cả đều là lão binh dưới trướng Nhị thúc hắn, bị thương hoặc là tuổi tác lớn nên xuất ngũ… Chuyện như vậy không hiếm lạ ở Đại Kiền, một mặt là nuôi dưỡng thuộc hạ có thể tin tưởng, một mặt lại biểu lộ nhân nghĩa của bản thân.
Trên đường đi, Cố Thành lúc ẩn lúc hiện cảm giác được có người theo dõi hắn. Đại Kiền đường lớn mênh mang, thông suốt nhiều ngả, không thể luôn có hai kẻ đi sau hắn, hơn nữa luôn duy trì một khoảng cách như kia được. Phát hiện này càng làm tâm tình Cố Thành trầm trọng.
Giương mắt liếc nhìn ba tên gia đinh bên người, Cố Thành hiện giờ là tầng chín – ngoại luyện sơ kỳ, nhưng ba tên này đều là quân lính xuất ngũ, dù không chính thức tu hành thì sức mạnh cũng hơn người thường, lại có kinh nghiệm chém giết. Vũ cương kỷ yếu chỉ có phương pháp tu luyện, cũng không có chiêu thức, khi Cố Thành rời đi Trung Dũng hầu phủ cũng chỉ mang theo một thanh chủy thủ dễ giấu, coi như Cố Thành có Tâm Quỷ bên người, tập kích một người nhưng ở chỗ rộng rãi như này, ai cũng có ngựa, hắn sao chạy trốn được chứ?
Lúc này Cố Thành chợt phát hiện, bọn họ hình như đi chệch đường lớn, tiến vào đường nhỏ.
Cố Thành chau mày nói:
- Đường này không đúng, hình như chúng ta rời xa đường lớn.
Một tên gia đinh cười ha ha nói:
- Công tử không cần phải lo, chúng ta đi đường nhỏ sẽ nhanh hơn đường lớn một chút.
- Nhưng đường nhỏ nguy hiểm.
- Có chúng ta ở đây đương nhiên đảm bảo công tử bình an.
Ba kẻ này mơ hộ kẹp lại Cố Thành ở giữa.
Cố Thành cũng không nói thêm gì, đi thêm mấy canh giờ, sắc trời dần tối, phía trước là một khách sạn nhỏ.
- Ta đói
Cố Thành bỗng nhiên dừng lại nói.
Ba tên gia đinh liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói
- Được, chúng ta dừng lại ở đây ăn uống đã.
Khách sạn kia rất nhỏ, chỉ đủ kê mấy cái bàn, chỉ có một ông chủ kiêm luôn tiểu nhị và đầu bếp, chuyên môn phục vụ những thương nhân dừng lại tránh đêm.
Đám người Cố Thành vừa vào khách sạn, một tên gia đinh nói:
- Chưởng quỹ, mau chuẩn bị ít đồ ngon đi.
Chưởng quỹ xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói:
- Ban ngày vừa có một thương đội lớn đi qua, tiểu điếm chuẩn bị không đủ, giờ chỉ còn hai con gà và một đĩa bánh hấp.
- Mang lên cả đi.
Ngay khi chưởng quỹ chuẩn bị đi lấy đồ thì Phá Pháp kiếm đường Hàn Đình và ‘quỷ thủ’ Ô Thiên Hành nhanh chân tiến vào khách sạn.
Chưởng quỹ ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi hai vị khách quan, tiểu điếm hết đồ ăn rồi, các vị khách quan phía trước đã dùng hết rồi.
- Còn rượu không?
Hàn Đình hỏi.
- Rượu cũng hết rồi.
- Nước lạnh thì sao?
- Nước lạnh là còn, nhưng…
Hàn Đình vung tay lên lạnh nhạt nói:
- Vậy thì hai bát nước lạnh.
Vị chưởng quỹ đầy thấp thỏm bưng lên hai bát nước lạnh, trực giác mách bảo hắn hai kẻ này chẳng phải người hiền lành gì.
Cố Thành cũng ngầm đánh giá hai người kia, đồng thời thầm thở dài, thế cục có thể nói là vô cùng cam go.