Bởi vì kiếp trước quen thuộc, Cố Thành rất am hiểu nghe lời đoán ý. Chuẩn xác phải nói là nhất định phải am hiểu, hắn nếu không hiểu thì sao có thể thuyết phục khách hàng mua hàng được chứ?
Từ khi hai người kia tiến vào, Cố Thành đã lợi dụng tri thức có hạn về người tu hành của mình để phán đoán thực lực đối phương. Kẻ sử dụng kiếm hẳn là giữa tầng chín và tầng tám, khả năng cao là tầng tám. Tầng bảy đoán cốt, nhưng Cố Thành không cảm thấy ngột ngạt áp bức như khi gặp Thiết Thiên Ưng, vì thế kẻ kia chắc chưa đến tầng bảy. Tầng chín tiến bộ khá nhanh, nếu như đối phương có thể ra ngoài làm sát thủ thì khả năng cao phải đến tầng tám rồi.
Kẻ còn lại vóc người kỳ quái không giống võ giả nhưng cánh tay thô to khác lạ, tên này hẳn có luyện qua võ đạo nhưng tu hành bí pháp tà đạo gì đó. Có thể đi cùng võ giả tầng tám, khả năng cao cũng là tầng tám, mà lực sát thương do tu luyện bí pháp tà đạo khéo còn hơn kiếm khách kia.
Mà nhìn lại Cố Thành hắn xem, bản thân mới là tầng chín sơ kỳ, kinh nghiệm chém giết gần như bằng không, cũng chỉ có lá bài tẩy duy nhất là Tâm Quỷ, thực lực đôi bên cách quá xa. Nhưng dưới tình huống như này, có cách xa hơn nữa cũng phải liều.
Cố Thành cố ý chọn khách sạn nhỏ này dừng chân là vì muốn lấy lại quyền chủ động. Nếu không là ở bên ngoài trống trải, đối mặt với ba tên gia đinh giám thị, hai người tu hành vây công thì hắn chắc chắn phải chết Ở nơi càng nhỏ hẹp càng phức tạp, cơ hội của hắn càng lớn. Cố Thành mới xuyên qua không đến mấy ngày, hắn không muốn cược ông trời có cho hắn cơ hội sống lại lần nữa không. Nghĩ đến đây, Cố Thành đột nhiên đứng dậy.
Ba tên gia đinh nhìn theo, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:
- Công tử làm gì vậy?
- Ta đi nhà xí.
- Chúng ta theo công tử.
Cố Thành hừ lạnh nói:
- Bổn công tử lớn như vậy, chẳng nhẽ không tự đi được nhà xí sao?
Lúc này Hàn Đình bỗng nhiên ho khan, ba tên gia đinh liếc nhìn nhau, tên dẫn đầu cười nói:
- Công tử mau đi a.
Nói xong ba tên lại ngồi xuống.
Chưởng quỹ khách sạn chỉ ra ngoài nói:
- Công tử, nhà xí ở phía bên kia.
Cố Thành gật gật đầu, đẩy cửa bước ra ngoài.
Hàn Đình và Ô Thiên Hành liếc mắt nhìn nhau, cũng khẽ đi ra ngoài.
Chưởng quỹ lúc này lập tức cảm giác được có gì đó không đúng. Hai nhóm người này có biết nhau không vậy?
Tên thủ lĩnh gia đinh đặt trường đao lên bàn, lạnh lùng nói với chưởng quỹ:
- Chưởng quỹ, mượn khách sạn của ngươi làm chút chuyện, lát nữa nghe thấy âm thành gì cũng không được ra ngoài, thấy nhiều không tốt đâu.
Chưởng quỹ kia mồ hôi đổ ròng ròng, âm thầm kêu khổ. Giang hồ báo thù hắn đã từng thấy nhưng nhìn những kẻ này không giống báo thù mà giống ám sát hơn, sau đó mình có bị giết người diệt khẩu không đây?
Một tên gia đinh trong nhóm nhìn ra ngoài, có chút không đành lòng nói:
- Thật ra đại công tử cũng tốt, mỗi lần ta gác cổng, khi đại công tử đi qua đều cười gật đầu với ta.
Tên thủ lĩnh hung tợn trừng mắt nhìn hắn quát:
- Ngu ngốc, cười có thể ăn cơm sao? Đừng quên là ai cho ngươi bạc, ai đảm bảo ngươi có cơm ăn, ai đảm bảo ngươi có thể nuôi vợ con ở nhà! Trợ cấp của triều đình qua tầng tầng cắt xén còn không đủ mua một con trâu, những đồng liêu kia cuộc sống như nào ngươi không thấy sao? Có kẻ chỉ có thể giết lợn bán lòng, lúc vết thương cũ tái phát còn không đủ tiền mua thuốc, là tướng quân thu nhận giúp đỡ chúng ta, là phu nhân để chúng ta ấm no! Lại không phải để ngươi giết người, ngươi lòng dạ đàn bà gì chứ? Lần này chúng ta tay không dính máu, tý nữa tự đâm bản thân mấy đao, quay về nói là gặp đạo phỉ, mỗi người thu được hai mươi lượng bạc tiền công dễ dàng. Tỉnh táo lại đi, lúc này đừng gây rối!
Tên gia đinh kia bị nói chỉ đành cúi đầu thở dài, không dám nói gì nữa.
Trong nhà xí khách sạn, Cố Thành vừa kéo cửa ra, mùi hôi thối đã ập đến. Nhà xí này không lớn, ngoài chỗ ngồi xuống ra thì chỉ còn khoảng không hai ba người đứng, địa hình tốt hơn tưởng tượng của Cố Thành nữa. Hơi suy nghĩ chút, hắn thả Tâm Quỷ trong hắc ngọc ra, lệnh nó lên xà nhà xí, Cố Thành có thể cảm giác rõ rệt tinh lực bản thân không ngừng tụt xuống.
Mạnh mẽ đè lại xao động nhịp tim, Cố Thành nắm chặt chủy thủ trong tay, không ngừng dặn bản thân phải bình tĩnh. Cơ hội chỉ có một lần, hơn nữa hắn còn đang đánh cược, đánh cược hai kẻ kia không vào cùng lúc.
Ở ngòai nhà xí, Hàn Đình khẽ nhăn mũi, cau mày nói:
- Lần đầu ta giết người ở nhà xí, thật đen đủi, ngươi đi hay ta đi.
- Ngươi đi đi, hắc cương cánh tay của ta nếu mở ra thì thi độc vào cơ thể, giết tiểu nhân vật như này không cần lãng phí.
Thanh âm Ô Thiên Hành khàn khàn trầm thấp, như đá ma sát vào nhau vậy.
Hàn Đình khẽ nở nụ cười lắc đầu:
- Ngươi vẫn sĩ diện như vậy, còn phát độc thệ gì chứ, đời này dù phản lại Ô gia nhưng cũng không giết người Ô gia. Hừ, không giết người Ô gia thì ngươi đi đâu tìm biện pháp áp chế thi độc?
Vừa nói, Hàn Đình vừa hững hờ đi đến cửa nhà xí, hắn vừa tiến vào nhà xí đã đóng cửa lại ngay.
Còn chưa đợi Hàn Đình lên tiếng, Cố Thành đã hỏi:
- Thím ta cho ngươi bao nhiêu bạc? Ta cho ngươi gấp đôi!
Hàn Đình sửng sốt một chút sau đó cười nói:
- Vô dụng, nghề của chúng ta cũng phải có chút đạo đức, hơn nữa chúng ta biết tình huống của ngươi, ngươi không có…
Không đợi Hàn Đình hết lời, Tâm Quỷ trên xà nhà đã hạ xuống, kề sát sau lưng Hàn Đình, cắn xé trái tim của hắn!
“A!”
“A!”
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, Cố Thành kêu trước Hàn Đình, hơn nữa cố tình gầm rú thê thảm để át đi tiếng kêu của đối phương, đồng thời chủy thủ đâm thẳng ngực Hàn Đình. Tâm Quỷ cắn tim đau đớn bao nhiêu chứ, Cố Thành đã trải qua nên hiểu nó có thể làm người bình thường phát điên thậm chí là ngất đi. Hàn Đình dù là người tu hành thì cũng không thể bỏ qua cơn đau. Vì lẽ đó Hàn Đình thậm chí cơ hội rút kiếm cũng không có, ở khoảng cách gần như vậy, Cố Thành không chút trở ngại nào cắm phậm chủy thủ vào ngực Hàn Đình, phốc, một vòi máu tươi bắn ra tỏa đầy mùi máu vào không khí.
Chủy thủ đâm vào ngực thậm chí còn không đau bằng Tâm Quỷ cắn tim, vì thế Hàn Đình tạm thời không cảm giác gì nhưng hắn rõ rệt thấy được sinh cơ bản thân trôi đi. Hắn không thể tin được chính mình thậm chí không thể rút kiếm đã chết trong tay tiểu nhân vật.
Cố Thành dùng toàn sức lực, tay nổi gân xanh, điên cuồng vặn vẹo chủy thủ, triệt để xoắn nát trái tim Hàn Đình, đồng thời không ngừng gào rú kêu thảm. Lực lượng tinh thần không ngừng trôi đi, mắt thấy Hàn Đình không còn sinh cơ, Cố Thành vội thu Tâm Quỷ vào hắc ngọc.
Thi thể Hàn Đình ngã trên đất, Cố Thành lập tức rút ra trường kiếm của hắn, lấy thân thể của hắn chặn lại cửa nhà xí, trường kiếm chen vào lưng.
Cố Thành không có thời gian cảm thụ khó chịu khi lần đầu giết người, hiện tại hắn đã thành công bước đâu, nhưng bước cuối mới là quan trọng!
Ô Thiên Hành ở ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm của Cố Thành thì mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Hàn Đình đang làm gì vậy? Hành hạ tiểu tử kia đến chết sao? Nghề của bọn họ tay không sạch sẽ, nhưng bọn họ là sát thủ chứ không phải biến thái, ngoại trừ có mấy kẻ ham muốn đặc thù, còn lại đều là thoải mái lưu loát giết người nhận tiền. Hàn Đình cũng là người như thế mới đúng!
Mang theo nghe hoặc, Ô Thiên Hành tiến lên phía trước, vừa đến cửa nhà xí, hắn thấy Hàn Đình ập về phía mình.
Ô Thiên Hành theo bản năng định hỏi gì đó nhưng gương mặt thống khổ vặn vẹo của Hàn Đình cùng với vết máu luông lổ nơi ngực làm hắn biến sắc.
Không đợi hắn kịp hành động, một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực Hàn Đình, đâm vào ngực Ô Thiên Hành!
Chiêu kiếm này vừa đâm ra, Cố Thành đã biến sắc!
Sai rồi! Cảm giác trường kiếm đâm vào da trâu vậy! Dù cho đâm vào được nhưng không sâu, đồng thời còn bị kẹt lại ở xương sườn.
Thân thể Hàn Đình cường tráng hơn bình thường chút, Cố Thành dùng chủy thủ thêm vào sức lực tầng chín sơ kỳ có thể xoắn nát được trái tim đối phương.
Nhưng thân thể Ô Thiên Hành đã không dùng khái niệm người thường tính toán nữa rồi, hơn nữa Cố Thành quên chênh lệch chiều cao hai người. Ô Thiên Hành cao hơn Hàn Đình! Hắn đâm xuyên qua trái tim Hàn Đình, nhưng không đâm trúng trái tim Ô Thiên Hành!
Ô Thiên Hành nổi giận gầm lên, lớp băng bó trên tay trái hắn đột nhiên vỡ vụn, lộ ra một bàn ta to lớn mọc đầy lông đen.
Đấm ra một quyền, Ô Thiên Hành trực tiếp đánh bay thi thể Hàn Đình, đồng thời đánh văng Cố Thành ra ngoài, sức mạnh khổng lồ này là Cố Thành miệng phun máu tươi,
Nhìn thấy vết thương trên ngực mình, Ô Thiên Hành phẫn nộ quát lên:
- Đáng chết, sao ngươi giết được Hàn Đình?
Hắn sao tin được Hàn Đình lại chết trong tay một kẻ miễn cưỡng tính là tầng chín sơ kỳ kia chứ.
Không đợi Cố Thành trả lời, Ô Thiên Hành đã một trảo chụp xuống đầu hắn. Trong nháy mắt đó, Cố Thành lập tức gọi ra Tâm Quỷ, nhào lên Ô Thiên Hành cắn xé. Đau nhức làm Ô Thiên Hành khẽ kêu rên, nhưng hắn không mất đi phản ứng như Hàn Đình, chỉ đầy bất ngờ nói:
- là Tâm Quỷ của ngũ tạng đạo nhân, Tâm Quỷ của hắn sao lại trên người ngươi?
Hắc cương cánh tay kia kéo lấy Tâm Quỷ ném qua một bên.
Tâm Quỷ oa oa kêu lên run rẩy, Cố Thành vội vã thu nó lại vào hắc ngọc. Liên tục hai lần thả ra Tâm Quỷ đã là cực hạn, nếu thả ra tiếp chỉ sợ Cố Thành lại ngất đi như lần trước.
Ô Thiên Hành cười lạnh nói:
- Ta chịu thi độc hành hạ mấy năm, chút đau đớn ấy là gì chứ?
Vừa nói, Ô Thiên Hành trực tiếp nắm chặt cổ Cố Thành.
Cố Thành muốn dùng chủy thủ chống lại nhưng bị Ô Thiên Hành dùng hắc cương cánh tay bóp nát. Nhưng lần này Ô Thiên Hành không trực tiếp hạ thủ mà chỉ bóp cổ Cố Thành nâng lên.
- Nói, ngũ tạng đạo nhân có quan hệ gì với ngươi, có phải hắn để ngươi giết ta?
Trước Ô Thiên Hành đã có chút nghi ngờ với đơn lần này. Thực lực ngũ tạng đạo nhân cao hơn bọn họ chút, đã đến tầng tám – dưỡng thần đỉnh cao, sao có thể không giết được tên này, còn bị mất Tâm Quỷ nữa. Tâm Quỷ là ngũ tạng đạo nhân dùng trái tim bản thân nuôi, huyết thống liên kết với hắn, có thể bị giết, sao có thể bị mất chứ?
Nhiệm vụ đơn giản như vậy nhưng lại đưa cho bọn họ, kết quả giờ Hàn Đình chết rồi, tiểu tử này còn dùng Tâm Quỷ của ngũ tạng đạo nhân, điều này làm cho Ô Thiên Hành không thể không hoài nghi đây có phải là cạm bẫy không, một cạm bẫy nhắm vào hắn không!
Hắn không phải sát thủ, mà tiểu tử này mới là sát thủ, ngũ tạng đạo nhân nhận đơn từ Ô gia muốn giết hắn! Ngũ tạng đạo nhân ngũ quỷ khó chơi nhưng bản thân hắn không tu võ đạo, thân thể gầy yếu, mình lại đi cùng Hàn Đình như hình với bóng, chính diện đấu lên thì ngũ tạng đạo nhân không thịt được hai bọn họ, khéo còn bị thịt ngược! Vì thế ngũ tạng đạo nhân mới lợi dụng tiểu tử này diệt trừ hai bọn họ!
Cố Thành bị hắc cương cánh tay nắm chặt cổ bắt đầu khó thở, sắc mặt đỏ chót.
Hắn giẫy giụa chỉ vào bản thân, Ô Thiên Hành hơi thả lỏng tay, lạnh lùng nói:
- Nói mau, bằng không ta để ngươi ném mùi vị thi độc vào cơ thể, xem có kém Tâm Quỷ cắn tim không!
Cố Thành khẽ hắng giọng rồi vội nói:
- Ta nói, là ngũ tạng đạo nhân…
Sau một giây, Cố Thành đột ngột cắn về hướng cánh tay hắc cương. Hắc ngọc của hắn có thể nuốt quỷ, Tâm Quỷ đã bị nuốt, hắc cương cánh tay này không biết có tính là quỷ không, dù sao nó cũng tỏa ra âm khí. Việc đã đến bước này, Cố Thành cũng chỉ có thể cược!
Có điều chưa đợi hắn hạ miệng, hắc quang từ ngọc bội đã quấn lấy hắc cương cánh tay. Cố Thành giờ mới biết, hóa ra không cần hắn cắn, chỉ cần có ý nghĩ muốn hút vào quỷ vật, ngọc bội sẽ thực hiện luôn.
Ô Thiên Hành hét thảm một tiếng, sức mạnh của hắn tập trung ở hắc cương cánh tay cả, giờ một luồng sức mạnh vô cùng to lớn muốn chia lìa hắc cương cánh tay khỏi hắn!
Cố Thành cũng bắt đầu kêu thảm, lần này không phải diễn mà là thật sự! Lần nuốt chửng Tâm Quỷ, có lẽ vì ngũ tạng đạo nhân cách quá xa mới có thể dễ dàng nuốt chửng. Lần này Ô Thiên Hành liều mạng phản kháng nên vô cùng khó khăn.
Từng cơn đau nhức ập đến đầu Cố Thành, dường như tiêu hao hết tinh thần vậy nhưng lần này hắn chỉ có thể kiền trì chống chịu không ngất đi, nếu ngất thì hắn chết chắc!
Mấy giây sau, Cố Thành rốt cuộc chiếm thượng phong, hắc quang triệt để nuốt lấy hắc cương cánh tay. Ô Thiên Hành ngã vật trên đất, tay trái của hắn đã biến mất, để lại lỗ máu to đùng nơi bả vai không ngừng chảy xuống máu tươi đen ngòm.
Tiệt mạch luyện quỷ pháp là dùng tinh huyết bản thân nuôi dưỡng một đoạn tứ chi quỷ vật, mất đi đoạn tứ chi này đồng nghĩa với bản thân mất hết sức mạnh.
Cố Thành thở hổn hển, rút trường kiếm trên người Hàn Đình, đâm vào Ô Thiên Hành! Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, nguy cấp còn chưa qua, hắn lảo đảo đi tới nơi cột ngựa của Ô Thiên Hành và Hàn Đình, lấy ra một con ngựa, mạnh mẽ đâm vào mông nó, bản thân thì trốn vào trong nhà ngựa, bịt chặt miệng mũi để không phát ra chút âm thanh nào.
Ba tên gia đinh trong nhà hơi thấy không đúng. Bên ngoài tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, là âm thanh của đại công tử không sai, nhưng sao kêu thảm lâu vậy, là giết người hay ngược đãi đây chứ? Hơn nữa mơ hồ có thanh âm đối thoại truyền lại. Hai người tu hành giết người bình thường cần tốn sức như vậy sao? Chẳng lẽ là hai tên kia nội đấu?
Mãi đến cuối cùng nghe tiếng ngựa hí, bọn họ mới cảm thấy quá không đúng , vội vã ra ngoài kiểm tra. Tình huống bên ngoài dọa bọn họ phát lạnh.
Ngực Hàn Đình bị đâm một lỗ to, còn đang chảy máu tươi…
Ô Thiên Hành không còn tay trái, máu đen chảy đầy đất, trên ngực còn cắm trường kiếm.
Cố Thành đã không thấy bóng dáng, chỉ có tiếng vó ngựa truyền lại từ xa.
- làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đại công tử cũng là người tu hành? Chúng ta còn đuổi sao? Hàn Đình và Ô Thiên Hành hai người tu hành còn bị đại công tử giết, chúng ta đuổi theo chịu chết sao?
Tên thủ lĩnh gia đinh như nghĩ đến giừ lạnh nói:
- Đuổi, hắn khẳng định giả hù dọa chúng ta! Đại công tử giết chết hai người tu hành khẳng định cũng trọng thương hoặc không còn sức lực, nếu không sao hắn không quay lại giết luôn chúng ta? Không cần đuổi quá nhanh, dừng lại phía sau hắn xem tình hình!
Tên thủ lĩnh bỗng cảm thấy bản thân thông minh dị thường, dù rời xâ chiến trường nhiều năm cũng không mất sức phán đoán. Ba người lập tức phóng ngựa đuổi theo.
Cố Thành đợi cho không còn tiếng ngựa mới vội đi ra, lảo đảo lục xoát thi thể hai người, vơ vét được gì vơ vét vội.
Khi vị chưởng quỹ đầy run sợ đi ra thì đúng lúc thấy Cố Thành đang mò thi thể, dọa hắn sợ đến ngã bệt trên đất.
Cố Thành ném cho hắn ít bạc, nở nụ cười nhếch mép:
- Ta trả tiền cơm cho bọn họ, chỗ này không may mắn nếu có cơ hội ngươi chuyển chỗ mở tiệm khác đi.
Nói xong Cố Thành lấy một con ngựa, nghênh ngang đi theo hướng ngược lại.
Vị chưởng quỹ nhìn máu tươi đầy đất thở dài nói:
- Nghiệp chướng a!
Có điều cân nhắc số bạc trong tay, đủ để hắn đến chỗ khác mở cửa tiệm, ngược lại tâm lý cũng có chút an ủi.