Ninh Ngưng trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu nói:
- Không biết vì sao tôi vẫn cảm thấy cái tên Ninh Bất Không đó rất quen tai, giống như đã từng nghe qua rất lâu trước đây.
Lục Tiệm nói:
- Các vị đều họ Ninh, Ninh gì gì Ninh gì gì đều đã nghe qua, tất nhiên là quen tai rồi.
Ninh Ngưng nhìn y, cười nói:
- Lần này anh cũng không ngốc lắm.
Lục Tiệm đang cười nói nhưng chớp mắt nét cười bỗng biến mất hết, khẽ thở dài rồi dừng bước nhìn một khóm hoa cúc Ô Tư ngơ ngẩn xuất thần. Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:
- Anh sao vậy?
Lục Tiệm ánh mắt rối loạn, bỗng thở dài nói:
- Trước đây, mỗi lần tôi làm việc gì tốt A Tình lại khen tôi “không ngốc lắm”. Giọng nói vừa rồi của cô so với, so với cô ấy thật giống lắm.
Ninh Ngưng trong lòng chua xót, trầm mặc một chút rồi gượng cười nói:
- Anh đừng lo lắng, vị cô nương A Tình đó là người tốt sẽ gặp may mắn, nhất định không sao đâu.
Lục Tiệm quay đầu nhìn cô, vành mắt đỏ hoe rồi chợt nắm chặt tay cô, run giọng nói:
- Ninh cô nương, câu chúc vừa rồi của cô cả đời này tôi sẽ nhớ kỹ…
Ninh Ngưng lặng lẽ rút tay về, cúi đầu không nói. Lục Tiệm tự biết vừa rồi thất lễ nên cũng ngượng ngập không nói gì. Qua một lúc lâu, Ninh Ngưng lại hỏi:
- Anh đã từng nói Ninh Bất Không là kiếp chủ của anh, vậy anh tại sao lại trở thành kiếp nô thế?
Lục Tiệm đem những việc đã trải qua kể lại, rồi hỏi:
- Còn cô?
Ninh Ngưng nói:
- Tôi là trẻ mồ côi, lúc chủ nhân nhận tôi về thì tôi còn nhỏ tuổi, chẳng biết gì cả. Sau đó chủ nhân bảo tôi luyện “Hắc Thiên thư” tôi cũng luyện thôi. Nói ra thì cũng không rắc rối như với anh.
Lục Tiệm thở dài, nói:
- Trầm tiên sinh những việc khác còn tốt, nhưng việc luyện nô này đúng là độc ác cùng cực.
Ninh Ngưng thản nhiên nói:
- Quen rồi là được.
Nói đến đó, cô chăm chú nhìn Lục Tiệm rồi bỗng cười nói:
- Tôi lại quên mất rồi, kẻ kiếp nô là anh đó lại không chịu nghe lời chút nào.
Lục Tiệm nói:
- Con người sinh ra trong trời đất, mạng sống chẳng phải như một hơi thở sao?
Tiếng nói còn chưa dứt thì bỗng nghe một tràng tiếng ồn, hai người đưa mắt nhìn qua thì thấy Mạc Ất, Tiết Nhĩ đi vào trong vườn. Ninh Ngưng sợ người ta chê cười nên vội buông khuỷu tay Lục Tiệm ra.
Tiết Nhĩ từ xa đã nói:
- Ngưng nhi, xem bọn ta đem cho cô cái gì này?
Nói rồi lấy ra một cuộn tranh vẽ đưa tới. Ninh Ngưng đón lấy mở ra xem liền kêu lên ối chà, mừng rỡ nói:
- Là “Tuyết Trúc đồ” của Văn Đồng, các người lừa được ở đâu vậy?
Tiết Nhĩ nói:
- Chủ nhân mua được từ một văn sĩ nghèo, mất hai trăm lượng bạc.
Ninh Ngưng khẽ gật đầu, nhìn những cây trúc tuyết trong tranh đến nhập thần, không tự kìm chế được dùng đầu ngón tay từng chút từng chút vẽ theo. Lục Tiệm hiếu kỳ nói:
- Văn Đồng đó là ai vậy?
Ninh Ngưng cười nói:
- Ông ta là người vẽ trúc có tiếng thời Bắc Tống, là người thân của Tô Đông Pha. Cây trúc ông ta vẽ ra hoặc là phóng khoáng đẹp đẽ, hoặc là khí thế kinh người, có thể nói không có gió cũng chuyển động, không đầy một thước nhưng lại có khí thế vạn trượng. Trúc của Văn Đồng, sơn thủy của Vương Duy, nhân vật của Ngô Đạo Tử, hoa lá chim muông của Tống Huy Tông, tuấn mã của Triệu Mạnh tôi đều rất thích.
- Chậm đã. – Lục Tiệm kêu lên – Cô nói đến Tống Huy Tông, có phải là một tên hôn quân không?
Ninh Ngưng nói:
- Vậy thì có liên quan gì. Ông ta làm hoàng đế không giỏi, nhưng vẽ lại rất đẹp đấy.
Lục Tiệm tức giận nói:
- Vậy cũng không được, đã là hôn quân thì không thể học tranh của ông ta.
Mọi người quay mặt nhìn nhau rồi đột nhiên hi hi ha ha cười lớn. Lục Tiệm trong lòng rất không phục, nói:
- Các vị cười gì chứ? Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?
Ninh Ngưng nhìn ngắm y khẽ mỉm cười rồi thầm nghĩ: “Y tuổi còn nhỏ mà lại cổ hủ quá.” Chợt nghĩ đến một việc, liền hỏi:
- Tiết Nhĩ, các vị không phải đi tìm tung tích Ninh Bất Không ư? Sao lại quay về?
Lục Tiệm nghe vậy vội dỏng tai nghe ngóng. Mạc Ất nói:
- Chủ nhân thăm dò ra tin tức của hắn, nói là “việc quân quý ở thần tốc” nên lập tức đuổi theo rồi, và bảo bọn ta đến đón cô.
Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:
- Đón tôi làm gì?
Rồi đưa mắt nhìn Lục Tiệm, nhíu mày nói:
- Còn y thì sao?
Mạc Ất nói:
- Chủ nhân nói là nếu y chưa chết thì chi bằng cũng cùng đi luôn.
Lục Tiệm mừng rỡ nói:
- Vậy thì tốt quá rồi.
Ninh Ngưng biết y lo lắng việc sống chết của Diêu Tình nên dù có chút tăm tích cũng sẽ không bỏ qua, không khỏi trong lòng chán nản, không nói gì nữa.
Bốn người ra khỏi vườn, thuê một cỗ xe ngựa đi về hướng nam. Ninh Ngưng hỏi:
- Về phương nam ư?
Mạc Ất gật đầu nói:
- Đúng rồi, xem tình hình thì tên họ Ninh đó cũng đang đuổi theo ai đó.
Lục Tiệm kinh hãi mừng rỡ không xiết, buột miệng nói:
- Đuổi theo người, chẳng lẽ là…
Nghĩ rồi nắm chặt bàn tay, thân mình run lên lộ vẻ kích động. Mạc Ất tiếp lời nói:
- Ngươi đừng vội mừng rỡ, chủ nhân cũng chỉ đoán thế thôi.
Ninh Ngưng im lặng không lên tiếng, ngưng thần nghiền ngẫm bức tranh vẽ trúc trong tay, có vẻ như lòng đã ở đâu xa, hoàn toàn không để ý đến những lời đó. Lục Tiệm nghe được tin này thì hy vọng trỗi dậy, tâm tình cũng nghiêng ngả theo cỗ xe ngựa kia, lúc cao lúc thấp, lúc buồn lúc vui. Bệnh nặng của y chưa tan, lại lo lắng như vậy nên nghĩ ngợi một hồi lại bắt đầu bật ho, động đến tim gan rồi ho ra một ngụm máu.
Ninh Ngưng cả kinh, vội cuộn bức tranh trúc lại, nói:
- Mạc Ất, Tiết Nhĩ, mau tìm một chỗ dừng lại nghỉ ngơi.
Mạc Ất kéo rèm xe lên nhìn ngó rồi nói:
- Trước mặt có một quán trà.
Liền lập tức gọi phu xe dừng lại chỗ quán trà.
Bốn người xuống xe vào quán, Ninh Ngưng gọi một chén trà nóng cho Lục Tiệm uống, lại gọi lấy mấy món điểm tâm nhỏ mềm. Lục Tiệm ăn hai cái bánh sữa và uống mấy hớp trà nóng thì nội tạng cũng nhẹ bớt đi nhiều, nhìn Ninh Ngưng mỉm cười. Ninh Ngưng lại nhìn ngắm y đầy vẻ buồn rầu.
Lúc này bỗng nghe tiếng vó ngựa vang lên rồi dừng lại ngoài quán, khách uống trà trong quán cũng ngưng tiếng tranh luận. Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua thì thấy Diệp Phạm phe phẩy một cây quạt giấy nhẹ nhạng đi vào, sau lưng là tám tên tùy tùng, có sáu tên phải băng bó, treo tay cuốn chân, dáng vẻ mệt mỏi. Lục Tiệm không thấy Cốc Chẩn thì trong lòng hơi chấn động, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn thông minh cảnh giác, đã thoát được một mạng.” Nghĩ vậy liền âm thầm mừng rỡ.