|
Huyết Chưởng Thánh Tâm - Tuyết Nhạn - VNthuquan
Hồi 1
Dao Trì ngá»c lệnh
Äêm thu đã phá»§ trùm mặt đất, cung trăng Ä‘uổi bắt sao băng, chòm sao Bắc Äẩu từ từ di động trên bầu trá»i.
Dãy núi Thái SÆ¡n vô cùng tÄ©nh lặng, không tiếng côn trùng, không tiếng dã thú, song lại có bóng ngưá»i.
Chỉ thấy trên Phi Long Phong có bảy bóng ngưá»i lướt Ä‘i lên nhẹ nhà ng như chim én, ba ngưá»i Ä‘i đầu tuổi Ä‘á»u trên lục tuần. Ngưá»i giữa mà y ráºm, mắt bé, mÅ©i lân miệng rá»™ng và ria chữ bát, ngưá»i bên trái mặt trắng, mà y kiếm mắt sao, phong thái bất phà m, nhưng có Ä‘iá»u mắt láo liếng đầy vẻ nham hiểm, ngưá»i bên phải mặt và ng ệch, có vẻ như bệnh hoạn rất lâu năm.
Theo sau há» là bốn hán tá» mặc võ phục, có lẽ Ä‘i quá gấp, lúc nà y trên mặt Ä‘á»u đã toát mồ hôi.
Lão nhân ria chữ bát vừa lên đến đỉnh núi, háºm há»±c quét mắt nhìn bốn hán tá» theo sau nói :
- CÅ©ng tại bốn tên vô dụng các ngươi là m cho vướng báºn, không thì đã đến Ngá»c Long cốc từ lâu rồi.
Bốn hán tá» sợ sệt vâng dạ, tháºm chà không dám thở mạnh.
Bá»—ng ngưá»i mặt trắng chỉ tay xuống đáy cốc nói :
- Äại ca, nhị ca, hãy nhìn xem tòa thạch bảo đồ sá»™ dưới kia, có thể nà o chÃnh là cổ Bảo trong lá»i đồn chăng?
Lão nhân ria chữ bát nghe váºy liá»n phấn chấn tinh thần, cúi nhìn xuống đáy cốc, bất giác lùi sau má»™t bước lẩm bẩm :
- Âm trầm quá.
Chỉ thấy đáy cốc toà n má»™t mầu và ng, hẹp và dà i như má»™t dây xÃch, theo hai bên chân núi vươn dà i vá» hướng đông tây, hệt như má»™t con rồng khổng lồ Ä‘ang nằm yên.
Gió mạnh bị núi cao cản trở, cuốn tung cát và ng trên mặt đất hệt như sương mù, trông hết sức âm trầm.
Bởi cách quá xa và lại có cát và ng che phủ, chỉ thoáng thấy một tòa thạch bảo cao to hùng vĩ, không sao trông rõ toà n diện.
Lão nhân ria chữ bát chú mắt xem một hồi lâu mới khẽ nói :
- Ưá»m, có lẽ không sai! Äi, chúng ta xuống dưới, nhá»› không được hấp tấp, theo kế hoạch hà nh động.
Dứt lá»i cất bước toan Ä‘i.
Bỗng, lão nhân mặt và ng buông tiếng thở dà i nói :
- Äại ca, chúng ta nhất định phải giết sạch hay sao?
Lão nhân ria chữ bát thoáng ngẩn ngưá»i, như không ngá» nhị đệ mình lại thốt ra những lá»i như váºy, đôi mắt ti hà quắc lên, trầm giá»ng :
- Hừ, nhị đệ chưa nghe câu “Trừ cá» không diệt táºn gốc, xuân đến lại má»c lên†hay sao?
Trong khi nói nhìn chốt và o mặt lão nhân mặt và ng.
Lão nhân mặt và ng vội quay đi nơi khác nói :
- Nhưng y đã trốn tránh chúng ta mưá»i hai năm rồi, nên...
Lão nhân mặt trắng cưá»i ha hả ngắt lá»i :
- Nhị ca nếu không đà nh lòng hạ thủ thì cứ để tiểu đệ với đại ca ra sức thay cũng được, ai bảo chúng ta là huynh đệ kết nghĩa là m gì?
Lão nhân mặt và ng sầm mặt :
- Tam đệ đã cho chúng ta là huynh đệ kết nghÄ©a thì đừng nói nhiá»u tốt hÆ¡n.
Lão nhân ria chữ bát quét mắt nhìn hai ngưá»i, trầm giá»ng nói :
- Ngưá»i nhà vá»›i nhau cãi vã là m gì? Nhị đệ nếu không có ý kiến gì khác thì chúng ta Ä‘i thôi.
Lão nhân mặt và ng buông tiếng thở dà i tung mình phóng xuống đáy cốc, thân pháp nhanh kinh ngưá»i, lão nhân ria chữ bát và lão nhân mặt trắng quay lại ngoắc tay ra hiệu vá»›i bốn hán tá» võ phục, Ä‘oạn liá»n Ä‘uổi theo sau ngay.
Chỉ thấy bảy bóng ngưá»i phóng Ä‘i trên núi đá ngổn ngang hệt như Ä‘i trên đất bằng, chẳng mấy chốc đã đến trước tòa thạch bảo.
Ba lão nhân đến gần hai cánh cá»a to khép chặt xem xét má»™t hồi, bất giác Ä‘á»u nghe lạnh cả sống lưng, thì ra hai cánh cá»a Ä‘en bụi đóng dầy cả tấc, sÆ¡n tróc nhiá»u chá»—, trở nên đốm trắng đốm Ä‘en, trông hết sức thê lương u ám, đâu như nÆ¡i có ngưá»i cư trú.
Lão nhân mặt và ng thoáng chau mà y nói :
- Äại ca, có lẽ chúng ta tìm lầm chá»—, nÆ¡i đây là m gì có ngưá»i cư trú?
Lão nhân mặt trắng cưá»i khẩy tiếp lá»i :
- Nhị ca không muốn và o, nhưng tiểu đệ quyết và o! Chúng ta đã đến đây rồi, cứ và o xem thá» thì có há» gì, cÅ©ng đâu mất bao nhiêu thá»i gian.
Lão nhân ria chữ bát gáºt đầu :
- Tam đệ nói rất phải, đi.
Dứt lá»i liá»n nhún chân tung mình lên bức tưá»ng đá cao hÆ¡n năm trượng, thân pháp nhanh nhẹn khôn tả.
Hai ngưá»i kia cÅ©ng liá»n theo sau phóng lên, chỉ có bốn hán tá» võ phục là không sao lên được.
Lão nhân mặt trắng quét mắt nhìn khắp sân vưá»n, Ä‘oạn lấy má»™t sợi dây cho bốn hán tá» võ phục, rồi thì phi thân xuống sân vưá»n ngay, chẳng chút e ngại kiêng dè, tháºt ngông cuồng ngạo mạn.
Lão nhân ria chữ bát quét mắt nhìn, thấy sân vưá»n trống không, chẳng há» có cây cối hoa cá», tuy rá»™ng thênh thang, nhưng hết sức hoang tà n u ám.
Äối diện há» là má»™t ngôi nhà đá đồ sá»™, cá»a sổ khép kÃn, không chút dấu hiệu có ngưá»i cư trú.
Lão nhân ria chữ bát thấy váºy thầm nhá»§ :
- “Xem ra quả đúng là đã tìm lầm chá»— rồiâ€.
Äoạn bèn kéo lão nhân mặt và ng má»™t cái, cÅ©ng phi thân xuống vưá»n.
Hai ngưá»i chân vừa chạm đất, bá»—ng nghe má»™t tiếng lạnh lùng quát :
- Ba vị đêm hôm tá»± ý xâm nháºp Ngá»a Long cổ bảo vá»›i dụng ý gì?
Tiếng nói tuy khẽ, nhưng là m ngưá»i ta rúng động tinh thần.
Ba ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình quay vá» phÃa phát ra tiếng nói, láºp tức kinh hãi lùi sau má»™t bước, chỉ thấy má»™t lão nhân râu tóc bạc phÆ¡ Ä‘ang đứng cách há» chừng năm trượng, vá»›i võ công như há» mà không há» phát giác ra đối phương đã đến từ hướng nà o.
Lão nhân mặt trắng vội vòng tay thi lễ nói :
- Dám há»i lão trượng, đây phải chăng là Ngá»a Long cốc?
Tiếng nói rất vang dội, hiển nhiên là cố ý bộc lộ nội công.
Lão nhân tóc bạc nghe váºy, đôi mắt cụp xuống bá»—ng nhướng lên, hai luồng sáng sắc lạnh chiếu thẳng và o mặt lão nhân mặt trắng, tức giáºn nói :
- Chớ có la ầm ĩ, nếu có là m cho tiểu chủ nhân thức giấc, lão phu bổ chết ngươi ngay.
Ba ngưá»i nghe váºy Ä‘á»u thắc mắc không biết lão nà y là ai? Tiểu chá»§ nhân mà lão nói đó phải chăng chÃnh là Nhạc Nhạn Linh? Không thể nà o váºy được, ngay như Nhạc Thanh Bình võ công e cÅ©ng không cao bằng lão nà y, lẽ nà o lão lại là nô bá»™c cá»§a con trai y.
NghÄ© váºy, ba ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy yên tâm.
Lão nhân mặt trắng vòng tay cưá»i nói :
- Xin lão trượng tha thứ cho tá»™i không biết cá»§a tại hạ, chúng tại hạ đến đây là để há»i thăm lão trượng má»™t ngưá»i, chẳng hay lão trượng có thể cho biết chăng?
Lão nhân tóc bạc ngoảnh ra sau, lướt mắt nhìn và o nhà , Ä‘oạn khẽ cưá»i khảy nói :
- Trưá»ng Giang tam kiệt, các ngươi là kẻ biết Ä‘iá»u, hãy mau cút khá»i đây ngay, kẻo muá»™n các ngươi sẽ hối háºn không kịp.
Lúc nà y bốn hán tá» võ phục cÅ©ng đã vượt qua tưá»ng phóng xuống vá»™i chạy đến.
Lão nhân ria chữ bát quét mắt nhìn ra sau, lấy lại can đảm lạnh lùng nói :
- Äã biết bá»n nà y là Trưá»ng Giang tam kiệt thì hẳn cÅ©ng phải biết luáºt lệ hà nh sá»± cá»§a bá»n nà y rồi, tôn giá chỉ bằng má»™t câu nói có thể dá»a lui bá»n nà y được ư?
Lão nhân tóc bạc lại đưa mắt nhìn và o ngôi nhà đá, mái tóc bạc không gió bá»—ng dưng lay động, hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i chân khÃ, đè nén lá»a giáºn trong lòng, lạnh lùng nói :
- Nói đi, cần tìm ai?
Trưá»ng Giang tam kiệt đồng thanh nói :
- Nhạc Nhạn Linh.
Lão nhân tóc bạc bá»—ng ánh mắt sát cÆ¡, giá»ng sắc lạnh nói :
- Các ngươi biết lão phu là ai không?
Lão nhân ria chữ bát bất giác lại quét mắt nhìn sáu ngưá»i phÃa sau, cao giá»ng nói :
- Xin thứ cho SỠmỗ kém mắt, không biết tôn giá là ai.
- Nhưng lão phu thì lại biết các ngươi là ba tên ác tặc mại hữu cầu vinh.
Lão nhân mặt và ng đỠmặt, vội đánh trống lảng :
- Xin há»i lão trượng quý danh đại tÃnh?
Lão nhân tóc bạc lại lướt mắt nhìn và o nhà , lạnh lùng nói :
- Lão phu là Nam tà Hoà ng Hóa Vũ.
- Nam Tà ư?
Trưá»ng Giang tam kiệt kinh hãi lùi sau ba bước dà i, trái tim cÆ¡ hồ vá»t khá»i lồng ngá»±c.
Nam Tà và Bắc Quái xưa nay không há» rá»i xa nhau, là hai quái váºt rất khó đối phó trên giang hồ, chẳng những võ công cao thâm khôn lưá»ng, cà ng đáng sợ hÆ¡n nữa là hai ngưá»i bất phân chÃnh tà , chỉ hà nh động theo ý thÃch, cho nên cả hai giá»›i hắc bạch Ä‘á»u khiếp sợ lánh xa há».
Trưá»ng Giang tam kiệt nằm mÆ¡ cÅ©ng chẳng ngá» lại gặp Nam Tà tại đây, há» chẳng kinh sợ sao được.
- Hôm nay kẻ như ba mạng chó các ngươi chưa đến số chết, đã gặp lúc tiểu chủ nhân đang nghỉ ngơi, chưa chịu cút mau, còn chỠgì nữa?
Nam Tà có ý buông tha cho há», nà o ngá» há» chấp mê bất ngá»™, lại ngỡ là Nam Tà hù dá»a.
Ngay khi Nam Tà vừa dứt lá»i bá»—ng nghe má»™t giá»ng nói lạnh buốt xương vang lên :
- Ba vị không cần Ä‘i khá»i đây nữa.
Tiếng nói và o tai Trưá»ng Giang tam kiệt bất giác rùng mình, ngẩng đầu lên ngước nhìn, thảy Ä‘á»u sững sá». Thì ra chẳng rõ từ bao giá»i, sau lưng Nam Tà đã xuất hiện má»™t thiếu niên áo Ä‘en mà y kiếm mắt sao, mÅ©i dao môi hồng, anh tuấn tuyệt luân.
Ba ngưá»i đứng đối mặt mà không há» phát hiện ra thiếu niên áo Ä‘en đã có mặt tá»± lúc nà o.
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© nghe tiếng liá»n biến sắc mặt, quay ngưá»i đứng cung kÃnh nói :
- Lão nô bất tà i, đã là m ngưá»i kinh động đến tiểu chá»§.
Thiếu niên áo đen chơm chớp đôi mi dà i, lắc đầu nói :
- Ta không hỠngủ, khi hỠvừa đến là ta đã hay biết rồi.
Äoạn cháºm bước Ä‘i vá» phÃa Trưá»ng Giang tam kiệt, lạnh lùng nói :
- Ba vị bá phụ đến đây vì Nhạc Nhạn Linh nà y phải không?
Trưá»ng Giang tam kiệt lặng ngưá»i, há» có cảm giác như thiếu niên nà y đã hoà n toà n chá»§ tể há», đó là má»™t dá»± cảm vá» tâm lý, không giải thÃch được.
Lão nhân mặt trắng đôi mắt xảo quyệt đảo má»™t vòng, bá»—ng cưá»i nói :
- Trong những năm qua tháºt cá»±c khổ cho hiá»n Ä‘iệt, bá»n lão phu chẳng lúc nà o yên tâm, khó khăn lắm má»›i....
Thiếu niên áo đen mắt bỗng rực sát cơ, sắc lạnh nói :
- Vừa rồi đó là câu xưng hô cuối cùng, các ngưá»i đã bán đứng gia phụ cầu vinh, hãm hại gia mẫu để trừ háºu hoạn, nay lại tìm đến Ngá»a Long bảo nà y định giết luôn Nhạc má»—, nếu Nhạc Nhạn Linh nà y mà không băm vằm các ngươi ra là m muôn mảnh thì tháºt trá»i đất bất dung.
Dứt lá»i đã lướt đến trước mặt Trưá»ng Giang tam kiệt cách chừng năm thước, nhưng Nam Tà đã lách ngưá»i cản lại, khom mình cung kÃnh nói :
- Bá»n nhãi nhép nà y đâu cần tiểu chá»§ động thá»§, hãy giao cho lão nô thu dá»n hỠđược rồi.
Nhạc Nhạn Linh mặt đầy vẻ căm thù, lắc đầu kiên quyết nói :
- Phụ thù tỠbáo đó là lẽ đương nhiên, Nhạc mỗ phải cho chủ nhân của hỠbiết, chết dưới tay Nhạc Nhạn Linh nà y là như thế nà o.
Trưá»ng Giang tam kiệt rợn ngưá»i, lòng bá»—ng dưng nảy sinh má»™t dá»± cảm chẳng là nh, mặc dù há» tá»± thị võ công cao cưá»ng má»›i dám đến đây, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngá»§i nà y, há» tá»±a hồ đã quên mất mình có võ công, hệt như kẻ tá»™i phạm chá» xét xá».
Có lẽ, hỠđã khiếp đảm trước vẻ lạnh lùng khôn tả cá»§a Nhạc Nhạn Linh, và cÅ©ng có lẽ do lương tâm hổ thẹn, đã là m tiêu tan lòng cuồng ngạo cá»§a há», nói chung lúc nà y ngay cả việc trả lá»i há» cÅ©ng chẳng đủ cam đảm.
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© cung kÃnh thi lá»…, Ä‘oạn lui sang bên.
Nhạc Nhạn Linh giá»ng sắc lạnh nói :
- Các ngưá»i hãy tá»± moi tim ra Ä‘i, để xem trái tim các ngươi có phải mầu Ä‘en hay không?
Giá»ng nói tuy rất bình thản nhưng so vá»›i má»™t mệnh lệnh tá» vong còn có uy lá»±c hÆ¡n.
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© thá»§ Ä‘oạn giết ngưá»i cÅ©ng rất tà n bạo, song nghe váºy cÅ©ng không khá»i rúng động cõi lòng, thầm nhá»§ :
- “Thiếu chá»§ xưa nay rất hiá»n là nh, sao hôm nay lại trở nên tà n bạo thế nhỉ?â€
Trưá»ng Giang tam kiệt cùng bốn hán tá» võ phục thảy Ä‘á»u kinh hãi lùi sau hai bước, mưá»i bốn ánh mắt ngáºp vẻ khiếp sợ nhìn và o mặt Nhạc Nhạn Linh, má»—i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© mình là má»™t tá»™i phạm bị tuyên án tá» hình.
Thá»i gian chầm cháºm trôi qua, Nhạc Nhạn Linh má»—i lúc má»™t thêm Ä‘anh lạnh, bá»—ng lại cưá»i sắc lạnh :
- Hay là các ngươi muốn Nhạc má»— Ä‘Ãch thân động thá»§.
Äoạn từng bước tiến đến gần Trưá»ng Giang tam kiệt.
Trưá»ng Giang tam kiệt không tá»± chá»§ được từng bước thoái lui, theo những bước chân nặng trÄ©u ấy, vẻ mặt bảy ngưá»i biến đổi liên hồi, cảm thấy tÃnh mạng quý báu cá»§a mình Ä‘ang dần đến bá» vá»±c tá» vong.
Thế nhưng bản năng sinh tồn lại khiến hỠkhông chịu khuất phục.
Äá»™t nhiên phÃa sau lưng Trưá»ng Giang tam kiệt vang lên má»™t tiếng quát to :
- Tiểu tá» ngươi chá»› hiếp ngưá»i quá đáng.
Vừa dứt lá»i, má»™t bóng ngưá»i đã từ trên không lao xuống, đồng thá»i má»™t luồng chưởng phong mạnh như vÅ© bão áºp xuống đỉnh đầu Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh không ngẩng đầu lên mà cÅ©ng chẳng dừng bước, ánh mắt lạnh đến mức xuyên và o phế phá»§ vẫn nhìn chốt và o mặt Trưá»ng Giang tam kiệt, chá»› không mà ng đến sá»± tấn công cá»§a hán tỠấy.
Trong chá»›p mắt, song chưởng cá»§a hán tá» võ phục đã đến sát đỉnh đầu Nhạc Nhạn Linh. Thốt nhiên, má»™t tiếng rú thảm thiết vang lên, phá tan bầu không khà tÄ©nh minh cá»§a đêm trá»i.
Má»™t bóng Ä‘en to lá»›n bay vút qua đầu cá»§a Trưá»ng Giang tam kiệt, “bịch†má»™t tiếng rÆ¡i xuống sau lưng ba ngưá»i cách ngoà i bảy trượng, nằm im bất động.
Trưá»ng Giang tam kiệt khiếp hãi đứng yên, há» ngoại trừ trông thấy Nhạc Nhạn Linh cất tay phải lên, không còn động tác cả nà o khác, váºy mà bảy ngưá»i giỠđây chỉ còn lại sáu ngưá»i, bầu không khà cà ng thêm ghê rợn.
Sinh cơ duy nhất giỠđây đã tiêu tan theo gã hán tỠấy, lúc nà y hỠkhông còn một chút dũng khà nà o nữa.
Lão đại và lão tam trong Trưá»ng Giang tam kiệt mắt cùng lướt qua vẻ khiếp sợ và van cầu, đôi môi trắng bệch mấp máy liên hồi, nhưng không thốt ra được má»™t lá»i.
Bỗng, lão nhị buông tiếng thở dà i :
- Ôi, má»™t bước sảy chân thà nh thiên cổ háºn. Äại ca, tam đệ rốt cuá»™c chúng ta đã được gì nà o?
Äá»™t nhiên vung tay “soạt†má»™t tiếng đã xé toạc áo trước ngá»±c, cắn mạnh răng năm ngón tay co lại như móc câu chá»™p và o ngá»±c, chỉ nghe “phụp†má»™t tiếng, máu phá»t tứ phÃa, tim gan bê bết máu đã nằm trong tay y.
Mặt y vốn đã và ng ệch, giỠđây đã trở nên xám xanh ghê rợn, ánh mắt đỠđẫn đầy vẻ áy náy nhìn Nhạc Nhạn Linh, đôi môi nhợt nhạt mấp máy và i cái, sau cùng “bình†má»™t cái ngã áºp xuống đất, song đôi môi hé nở má»™t nụ cưá»i an á»§i, có lẽ y cảm thấy mình đã trả xong món nợ không sao tÃnh toán được.
Không má»™t tiếng rên rỉ, không má»™t tiếng thét gà o, má»™t báºc kiêu hùng thế là đã từ giã cõi Ä‘á»i, trong tay vẫn còn nắm chặt tim gan bê bết máu tươi.
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© mặt lướt qua má»™t chút khiếp đảm, có lẽ lần đầu tiên trong Ä‘á»i y má»›i chứng kiến cảnh tượng tà n bạo đến váºy.
Lão đại và lão tam trong Trưá»ng Giang tam kiệt cùng ba hán tá» sau lưng mặt Ä‘á»u ướt đẫm mồ hôi, sá»± khiếp sợ và phẫn ná»™ đã thiêu đỠđôi mắt lão đại và lão tam trong Trưá»ng Giang tam kiệt.
Nhạc Nhạn Linh mặt chẳng lá»™ vẻ gì, hệt như không há» trông thấy thảm cảnh trước mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn hai ngưá»i nói :
- Äến lượt hai vị rồi.
Năm tiếng ngắn ngá»§i ấy hệt như sấm nổ bên tai, lão đại không còn dằn được nữa, bá»—ng ngá»a mặt cưá»i vang má»™t hồi, Ä‘oạn nói :
- Tiểu tá» Nhạc Nhạn Linh, chỉ bẳng má»™t câu nói cá»§a ngươi ư? Ha ha... ngươi xem bá»n ta là hạng ngưá»i gì? Ha ha....
Tiếng cưá»i ghê rợn hệt như tiếng gầm thét cá»§a loà i dã thú bị giam cầm.
Nhạc Nhạn Linh mắt lại ánh sát cơ, bỗng giơ hai tay lên lạnh lùng nói :
- Bằng và o đôi tay của thiếu gia đây.
Lão tam là ngưá»i thâm hiểm, lòng tuy đầy khiếp sợ, song ngoà i mặt vẫn Ä‘iá»m tÃnh, nghe váºy liá»n ngước mắt nhìn và o đôi tay Nhạc Nhạn Linh.
- Huyết chưởng!...
Theo sau tiếng kêu kinh hoà ng ấy, y loạng choạng lùi sau sáu bảy bước, mắt trân trối nhìn và o đôi tay Nhạc Nhạn Linh, gương mặt trắng bệch đầy vẻ khiếp sợ, tuyệt vá»ng, van cầu...
Lão đại nghe váºy giáºt mình bừng tỉnh :
- Sao? Huyết chưởng?
“Phịch†một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© vừa nghe hai tiếng Huyết chưởng láºp tức lặng ngưá»i, ngá»a mặt nhìn trá»i lẩm bẩm :
- Trá»i hỡi? Sao ngay cả y cÅ©ng không buông tha thế nà y?
Äoạn hai giá»t nước mắt lăn dà i trên má.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nhìn hai ngưá»i, trầm giá»ng nói :
- Các ngươi còn chỠgì nữa?
Lão tam run giá»ng :
- Chá»§ hung không phải bá»n nà y, ngươi....
- LÃ ai?
- Lão phu... lão phu... không biết.
Nhạc Nhạn Linh ngá»a mặt cưá»i dà i đầy phẫn khÃch :
- Nhạc má»— biết các ngươi cÅ©ng không biết, váºy các ngươi bán đứng gia phụ để cầu vinh, các ngươi rốt cuá»™c đã được gì?
Nam Tà quan tâm khẽ nói :
- Tiểu chá»§ chá»› quá khÃch động.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy liá»n ngưng cưá»i, mắt rá»±c sát cÆ¡, giá»ng sắc lạnh :
- Ta phải cho các ngươi nếm thỠmùi vị Huyết chưởng.
Dứt lá»i song chưởng đột nhiên vung lên.
Lão đại và lão tam kinh hãi bất giác lùi sau ba bước, “soạt†má»™t tiếng xé toạc áo ngá»±c, song mắt vẫn ngáºp vẻ van xin nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh mặt vẫn Ä‘anh lạnh, hai tay chầm cháºm đưa lên trước ngá»±c, môi hé nở má»™t nụ cưá»i tà n bạo nói :
- Äã biết có ngà y hôm nay thì khi xưa đừng gây ra. Hừ...
Dứt lá»i, song chưởng từ từ đưa ra.
Hai ngưá»i biết hôm nay không còn hy vá»ng sống được nữa, bèn đà nh bấm bụng, cùng vung tay chá»™p và o ngá»±c. Hai tiếng rú thảm khốc xé tan mà n đêm tÄ©nh mịch, hồi âm vang vá»ng hồi lâu không dứt, nghe tháºt rùng rợn.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng quét mắt nhìn thi thể Trưá»ng Giang tam kiệt trên mặt đất, đột nhiên ngẩng lên nhìn ba gã hán tá» Ä‘ang hồn phi phách tán nói :
- Các ngươi mang thi thể cá»§a há» cút Ä‘i khá»i đây mau, không được mai táng ở Thái SÆ¡n hoặc bất kỳ chá»— nà o khác, phải mang vá» tổng đà ở Trưá»ng Giang, nếu dám trái lá»i, hừ...
Ba gã hán tá» sợ đến run lẩy bẩy, há» nằm mÆ¡ cÅ©ng không thể ngá» mình còn được sống, mừng như vừa được hoà ng ân đại xá bất chấp thi thể đầy máu bẩn, má»—i ngưá»i bồng lấy má»™t ngưá»i theo lối cÅ© vượt tưá»ng bá» Ä‘i, còn thi thể má»™t gã hán tá» khác, dÄ© nhiên có ngưá»i lo liệu.
Nhạc Nhạn Linh chầm cháºm ngẩng lên nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trá»i, lẩm bẩm :
- Mưá»i hai năm rồi! Mưá»i hai năm tháºt dà i đằng đẵng.
Tiếng nói đầy bi thiết thê lương, chỉ mấy lá»i ngắn ngá»§i ấy, như đã thổ lá»™ hết ná»—i Ä‘au xót vô và n trong lòng chà ng.
Nam Tà Hoà ng Hóa VÅ© lê từng bước đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh thấp giá»ng nói :
- Tiểu chủ đã luyện Huyết chưởng rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh nhẹ gáºt đầu :
- Nhạc mỗ không còn chỠđợi được nữa.
Nam Tà thở dà i nặng trĩu :
- CÅ©ng tại chúng lão nô chểnh mảng việc canh phòng, để khiến đơn dược đã sắp thà nh bị ngưá»i trá»™m mất, nhưng tiểu chá»§ tốt hÆ¡n nên gắng chá», lão quái kia sắp vỠđến rồi, tiểu chá»§....
- Äối phương đã quyết lấy mạng Nhạc má»—, dù canh phòng cẩn máºt đến mấy cÅ©ng khó thoát khá»i tay há», cho nên...ôi.
- Tiểu chá»§, mưu sá»± tại nhân, thà nh sá»± tại thiên, tiểu chá»§ không nên sá»n lòng, chúng ta vẫn có thể....
Nhạc Nhạn Linh cưá»i nhạt nhẽo :
- Không cần thá» nữa, thá»i gian hai năm cÅ©ng đủ cho Nhạc má»— rồi.
Nam Tà vội nói :
- Váºy thì nhà há» Nhạc từ nay....
Nhạc Nhạn Linh mắt chá»›p nhanh ngắt lá»i :
- Äại thù được báo là Nhạc Nhạn Linh đã tròn tâm nguyện, ngoà i ra không còn gì đáng nói nữa...Ngà y mai Nhạc má»— phải rá»i khá»i đây.
Nam Tà sá»ng sốt vá»™i nói :
- Lão nô đi nữa.
- Lão hãy chỠBắc Quái vỠđến hãy cùng đi tìm Nhạc mỗ được rồi!
- Tiểu chủ, lão nô không yên tâm, định....
Nhạc Nhạn Linh thở dà i :
- Nhạc mỗ lòng đã quyết, lão đừng nói nữa.
Äoạn cất bước Ä‘i và o ngôi nhà đá, hai giá»t lệ long lanh đã dâng trà o nÆ¡i khoé mắt. Chà ng chẳng phải không thương tiếc sinh mạng mình, mà là má»™t sức mạnh khác đã buá»™c chà ng phải từ bá» tất cả, xem thưá»ng tất cả. Thù sâu như biển, háºn cao như núi đã chiếm hết cõi lòng chà ng.
Nam Tà xót xa nhìn theo bóng sau lưng Nhạc Nhạn Linh, trong khoảnh khắc nà y, lão như cà ng hiểu rõ hÆ¡n vá» chà ng thiếu niên trầm lặng đã ká» cáºn mình suốt mưá»i hai năm qua nà y.
|