Hồi 7
THIÊN TẠO ÐỐ KỴ KẺ HỒNG NHAN
Ngồi bên trong một cỗ xa mã với tứ bề bịt kín, Cao Ðình Phương vì tứ bề bịt kín, Cao Ðình Phương vì bức bối khó chịu nên không thể không buột miệng than:
- Rốt cuộc cũng phải di chuyển bằng một cỗ xe, biết đến lúc nào đệ mới có nội lực đủ cao minh để tự di chuyển bằng đôi chân và bằng khinh công Ðại tỷ truyền?
Nhân vật ngồi bên ngoài và đang điều động cỗ xe không ai khác ngoài Tiêu Kỷ Ngọc, nghĩa tỷ mới kết giao của Cao Ðình Phương. Tiêu Kỷ Ngọc nói vọng vào:
- Ðệ đệ chớ quá nóng nảy, chúng ta cũng sắp đến nơi rồi. Còn về nội lực, như Ðại tỷ từng giải thích, đó là chuyện không thể một sớm một chiều là đạt mức cao thâm. Phải tuần tự nhi tiến, cứ chiếu theo tâm pháp mà gắng công khổ luyện mỗi ngày, ắt sẽ có lúc thành tựu. Riêng về khinh công, thật tiếc cho đệ đệ lỡ có cước bộ bất túc, Ðại tỷ e rằng đệ đệ không thể nào đạt mức khinh công cao minh như ý muốn.
Chực nhớ đến một nhân vật từng nghe Ðoàn Khắc Phượng thủa nào đề cập, Ðình Phương chợt hỏi:
- Trên giang hồ, liệu có nhân vật nào được mệnh danh là đệ nhất khinh công chăng?
Tiêu Kỷ Ngọc đáp:
- Ðương nhiên là có. Nhưng nếu đệ đệ có ý định, mong được nhân vật đó truyền thụ khinh công thì hãy nghe Ðại tỷ khuyên một lời. Là bỏ ngay ý định đó đi.
Ðình Phương kinh ngạc:
- Vì sao? Hay nhân vật đó đã có quá nhiều đệ tử, sẽ không nhận thêm dù đệ có lòng cầu xin?
Tiêu Kỷ Ngọc chưa kịp đáp thì Ðình Phương nghe bên ngoài có tiếng người quát hỏi:
- Hàn xá vốn là chỗ từ lâu nay chẳng mấy ai dám đặt chân đến. Chẳng hay người đến là ai? Hãy mau báo danh.
Và Ðình Phương nghe Tiêu Kỷ Ngọc đáp lời bằng một giọng thỏ thẻ mê hồn:
- Trương Lão Lục sao không bước ra ngoài, để tận mắt nhìn xem ai là người đến thăm Trương Quái Y danh chấn giang hồ?
Giọng thỏ thẻ mê hồn đến độ Ðình Phương vừa thoạt nghe liền có ngay một cảm giác bực tức khó tả.
Huống chi Ðình Phương còn nghe rõ tiếng người vồ vập sau đó, vì dường như người đó đã nhận ra ai là chủ nhân của giọng thỏ thẻ cho dù không cần nhìn thấy mặt:
- Tiêu Ðại tỷ?! Ngọn gió lành nào đã đưa Ðại tỷ đến đây? Hôm nay Trương mỗ quả có lắm phúc phận, nhờ có Ðại tỷ đến thăm nên trăm hoa trong vườn dược thảo cũng đua nở, hân hoan đón nhận ánh dương quang rực rỡ hơn mọi ngày. Thật vinh hạnh, vinh hạnh.
Cỗ xe đã dừng lại và Ðình Phương thầm cay đắng khi cố mường tượng cảnh vồ vập đang diễn ra bên ngoài cỗ xe, giữa một nhân vật được mệnh danh là Quái với một mỹ nhân sắc nước hương trời. Trong khi Ðình Phương vì sợ lây lan độc chất cho mỹ nhân nên đành ngồi bó rọ trong lòng một cỗ xe chật chội, vừa bị tù túng vừa bực tức thầm trong lòng.
Ðột ngột bao tâm trạng khó chịu của Ðình Phương ít nhiều vơi đi khi từ bên ngoài có thanh âm của Tiêu Kỷ Ngọc vang lên, quan tâm và đề cập đến Ðình Phương. Và đối với Ðình Phương lúc này một quan tâm dù nhỏ được Tiêu Kỷ Ngọc dành cho đều hóa thành niềm an ủi lớn lao, góp phần vào việc xoa dịu những ấm ức bực bội vừa mới đây đã làm Ðình Phương khó chịu.
Tiêu Kỷ Ngọc bảo:
- Trương Lão Lục thật khéo nói, khiến kẻ làm Ðại tỷ này chẳng biết mở lời như thế nào cho phải. Vì rằng Tiêu Kỷ Ngọc này đến đây trước là để vấn an lão Lục, sau có một chuyện muốn nhờ lão Lục hạ cố giúp cho.
Thanh âm của Trương Lão Lục vẫn tỏ ra vồ vập, làm Ðình Phương càng nghe càng thêm bực bội. Lão bảo:
- Quái Y này tuy tính tình kỳ quặc nhưng đó là đối với người khác. Riêng đối với Ðại tỷ, Trương mỗ có lúc nào không sẵn lòng, huống chi lại được Ðại tỷ đích thân đến đây mở miệng nhờ.
Tiêu Kỷ Ngọc cố ý buông tiếng thở dài:
- A... lão Lục càng tỏ ra sẵn lòng bao nhiêu làm cho Tiêu Kỷ Ngọc khó mở miệng bấy nhiêu. Nhưng vì đây là chuyện sinh tử, liên quan đến sinh mạng một người, nên lão Lục xin chớ trách nếu Tiêu Kỷ Ngọc vô tình làm phật ý. Là thế này, điều Tiêu Kỷ Ngọc muốn nhờ là liên quan đến người đang ngồi bên trong xe...
Trương Quái Y vẫn tỏ ra mau mắn:
- Mọi lo lắng của Ðại tỷ cho dù dối với bất kỳ ai bấy lâu nay cũng là mối lo lắng của Trương mỗ. Và nếu đây là chuyện sinh tử thì đừng chần chừ nữa. Ðại tỷ có thể yên tâm, giao người đó cho Trương mỗ. Chúng ta phải đưa người đó vào Ðan phòng ngay.Và Trương Quái Y lập tức tiến lại gần cỗ xe. Nhưng Tiêu Kỷ Ngọc vội ngăn lại:
- Trương Lão Lục đừng quá vội, nhất là chưa thể tiếp cận nhân vật nọ ngay, Vì Kỷ Ngọc e rằng khắp người y lúc này vẫn đang tiềm tàng những độc chất có thể gây họa cho bất kỳ ai sơ ý chạm vào.
Trương Quái Y bật cười:
- Có thật vậy sao? Ðiều này càng chứng tỏ bấy lâu nay Ðại tỷ tuy có phần lạnh nhạt, nhưng kỳ thực bản lãnh về y thuật của Trương mỗ vẫn luôn được Ðại tỷ xem trọng. Ðại tỷ cứ yên tâm, Trương mỗ có sẵn phương cách dành cho tình huống này. Và tốt hơn nếu chúng ta đưa cả cỗ xe vào dược thất. Ðó là một nơi biệt lập, mọi chất độc dù nguy hiểm đến đâu cũng không thể lan ra khỏi phạm vi của dược thất.
Tiêu Kỷ Ngọc thở phào:
- Ðược vậy thì tốt, Kỷ Ngọc hoàn toàn yên tâm giao phó tất cả cho Trương Lão Lục.
Cỗ xe từ từ nhích động, cho Ðình Phương biết mọi chuyện đang được tiếng hành và vận mệnh của Ðình Phương kể từ lúc này đều tùy thuộc vào thái độ của Quái Y.
Tuy nhiên, qua những gì vừa nghe, Ðình Phương không thể không nhận ra mối si tình của Quái Y dành cho Tiêu Kỷ Ngọc. Vì như Ðình Phương nghĩ, đã là nhân vật được mệnh danh là Quái thì Quái Y đâu dễ dàng mau mắn nhận lời chữa trị bệnh tình cho bất kỳ ai mở miệng cầu cạnh. Bằng không, Quái Y đâu còn là Quái Y.
Tuy vậy, thân danh là Quái Y nhưng Tiêu Kỷ Ngọc chỉ vừa mở lời là lão Quái Y họ Trương ưng thuận ngay, đến nỗi chẳng cần nhìn ngó xem kẻ sắp được lão điều trị là nhân vật như thế nào.
Mối si tình này của Trương Quái Y làm cho Ðình Phương càng nghĩ càng động lòng, đến nỗi Ðình Phương phải tự nhủ thầm:
"Lão quai với ai thì quái, nhưng vẫn một lòng một dạ với Tiêu Ðại tỷ. Xem ra, nếu thật sự còn có cơ hội, Ðình Phương ta nên vun vén cho họ, bồi đắp vào mối tình thủy chung của lão Trương, sao cho họ nên đôi phối ngẫu. Phần ta, đừng bao giờ quên rằng niên kỷ thật sự của Tiêu Ðại tỷ đáng là mẫu thân ta. Nếu ta không biết kiềm chế, cứ để tình cảm lấn át lý trí, e suốt đời sẽ làm bia cho người người nhắm vào đàm tiếu chê bai..." Ðình Phương vừa nghĩ đến đây thì chợt nghe một tiếng động lạ tai vang lên.
"Cạch".
Sau đó, mọi thanh âm vang đến tai Ðình Phương chỉ còn là những thanh âm mơ hồ, giúp Ðình Phương hiểu rằng toàn bộ cỗ xe - Trong đó có Ðình Phương - Hiện đang an vị ở một nơi biệt lập, gọi là dược thất như Trương Quái Y lúc nãy đã nói.
Tuy nhiên, tiếng thét phẫn nộ của Tiêu Kỷ Ngọc bất chợt bỗng vang lên, khiến Ðình Phương sinh nghi, vội dỏng tai nghe ngóng.
Vì tiếng thét càng lúc càng lớn, nên Ðình Phương cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy xa.
Tiêu Kỷ Ngọc đang thét:
- Y đối với ta chỉ là tình tỷ đệ, sao lão Trương ngươi chưa gì đã hồ đồ, xúc phạm đến ta.
Tiếng Trương Quái Y cười khanh khách:
- Nếu chỉ là tình tỷ đệ thì cớ sao Tiêu Kỷ Ngọc ngươi từ đầu mày đến cuối mắt đều bộc lộ những tình cảm nam nữ, đến nỗi ngươi còn hứa trước mặt tiểu tử sẽ giết Lão Nhị, báo thù cho tiểu tử? Mọi diễn biến đó đều xảy ra trước mắt ta. Và may là ta đã tình cờ mục kích, nhờ đó mới vỡ lẽ rằng bấy lâu nay bọn ta chỉ là công cụ của ngươi, đã bị ngươi dùng giọng nói mê hồn và nhan sắc kiều mỵ thao túng. Kỳ thực, trong con tim ngươi bấy lâu nay vô chủ thì lúc này đã có hình bóng một người ngự trị. Ðó là một tiểu oa nhi, tuổi chỉ đáng gọi ngươi bằng mẫu thân thôi. Ha... ha...
Tiêu Kỷ Ngọc giận dữ:
- Nếu họ Trương ngươi còn nói nhảm. Ðừng trách ta trở mặt, hạ thủ ngươi ngay tại đây.
Trương Quái Y vẫn cười:
- Liệu ngươi dám không? Ðừng quên ý trung nhân của ngươi đã lọt vào tay ta. Chỉ cần ngươi manh động, kẻ phải mất mạng đầu tiên chính là tiểu tử Cao Ðình Phương mà ngươi đang hết lòng quan tâm. Hãy thử ra tay xem nào. Ha... ha...
Tiêu Kỷ Ngọc bất chợt chùng giọng:
- Nếu ta đoán không lầm, ngươi đã sắp xếp tất cả? Và dược thất mà ngươi vừa đưa cỗ xe vào kỳ thực chỉ là nơi giam người?
Trương Quái Y cười đắc ý:
- Ta đã bảo mọi diễn biến xảy ra đều được ta tận mắt mục kích. Vì thế khi biết ngươi định đưa tiểu tử đến đây, ta tương kế tựu kế, cứ vờ như không biết gì. Thế là mọi sắp đặt của ta đều thành tựu. Nơi đang biệt giam tiểu tử là nơi kiên cố, ngoài ta ra sẽ không một ai có đủ năng lực giải thoát cho tiểu tử.
Tiêu Kỷ Ngọc chợt mỉa mai:
- Vì ngươi đã có sắp đặt, ta nghĩ ắt hẳn ngươi cũng sẵn có chủ ý, gọi là sự thương lượng giữa ta và ngươi?
Trương Quái Y cười lạt:- Ngươi vẫn luôn tỏ ra thông tuệ và sắc sảo như thủa nào. Không sai, và ta tin rằng ngươi cũng đoán biết chủ ý của ta. Hoặc nói đúng hơn thì đó là điều kiện để ta phóng thích tiểu tử.
Tiêu Kỷ Ngọc bật cười lanh lảnh:
- Dĩ nhiên ta thừa biết tâm địa của ngươi và của Tứ quái còn lại là muốn gì ở Tiêu Kỷ Ngọc này. Nhưng ta hỏi ngươi, có bao giờ bọn ngươi vô tình nghĩ đến Tửu Quái, tiên phu của ta và còn từng là đại ca của bọn ngươi?
Trương Quái Y sẵng giọng:
- Ngươi đã hỏi ta thì ta đành hỏi ngược lại ngươi một câu. Là ngươi có bao giờ suy nghĩ để tự tìm ra nguyên nhân vì sao bọn ta đồng lòng giữ ngươi lại, gọi tôn ngươi là Ðại tỷ của bọn ta chăng?
Tiêu Kỷ Ngọc dễ dàng đáp lời:
- Thì cũng như ta vừa nói, tất cả bọn ngươi đều thèm khát, muốn sở hữu và chiếm đoạt thân xác ta, thế vào địa vị của Tửu Quái đã chẳng may xấu số yểu mạng. Thân danh là đệ đệ, từng gọi Tửu Quái là đại ca, kỳ thực tất cả bọn ngươi đều là hạng bất nghĩa.
Trương Quái Y không hề nao núng cho dù bị Tiêu Kỷ Ngọc mắng té tát vào mặt. Quái Y lạnh giọng:
- Bọn ta chỉ được xem là bất nghĩa nếu Tiêu Kỷ Ngọc ngươi đứng tỏ ra bất nhân.
- Ta bất nhân ư? Bất nhân đối với ai?
Trương Quái Y bật cười:
- Nếu ngươi không bất nhân, thử hỏi, vì sao cho đến tận bây giờ ngươi vẫn giữ được tấm thân xử nữ, cho dù đã cùng Tửu Quái kết nghĩa phu thê những ba năm dài?
- Hoang đường. Ta có còn là xử nữ hay không làm sao người am hiểu?
- Hừ! Ngươi quên ta là Quái Y rồi sao? Tuy mang tiếng là Quái nhưng y thuật của ta đâu phải ngẫu nhiên mà có? Không những ta đã biết ngươi vẫn giữ trọn tấm thân trinh bạch mà còn hiểu vì sao Tửu Quái cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn không có cơ hội nào thực hiện bổn phận của một phu quân đối với ngươi nguyên là thê tử.
Tiêu Kỷ Ngọc thét lên:
- Ngươi không được xúc phạm đến người đã chết.
- Hừ! Ngươi đừng hàm hồ, bảo đây là hành vi xúc phạm. Kỳ thực, vì ta là đệ đệ nên ta muốn thay đại ca, giúp người đã chết thực hiện bổn phận đó. Phải chăng từ khi ngươi trở thành thê nhi của đại ca, vì ngươi không muốn thất thân nên ngươi cố tình đẩy đại ca càng ngày càng sa đà vào men rượu? Vì đại ca tuy mệnh danh là Tửu Quái, có thể đắm chìm trong men rượu bảy ngày bảy đêm liên tiếp mà không hề hấn gì, nhưng từ khi kết bái phu thê cũng ngươi, chính men rượu đã làm đại ca vong mạng. Không phải do ngươi thì do ai?
Tiêu Kỷ Ngọc thở dài:
- Tửu Quái chết đã lâu, những gì ngươi nói đều tử vô đối chứng. Hãy nói ngắn gọn lại, ngươi muốn gì ở Tiêu Kỷ Ngọc ta?
Trương Quái Y cười hềnh hệch:
- Vẫn bảo "Trung ngôn thường nghịch nhĩ". Nhưng vì ngươi đã hỏi, ta đành nói thẳng. Dĩ nhiên là ta muốn sở hữu thân xác ngươi.
- Ðó là điều kiện để ngươi phóng thích Cao Ðình Phương? Còn việc giải độc cho y thì sao?
Trương Quái Y cười đắc ý:
- Tiểu tử bị trúng độc cùng lúc hai loại độc? Ðể phóng thích y thì ta đã có điều kiện, đó là ngươi phải chiều ta một lần. Còn để giải độc giúp y, hai lần giải độc là hai lần chiều chuộng nữa, ngươi nghĩ sao?
Tiêu Kỷ Ngọc lại tiếp tục thở dài:
- Ngươi tham lam thế sao?
Trương Quái Y bảo:
- Ngươi nghĩ như thế là sai rồi. Vì hai lần tiếp theo không phải dành cho ta.
Và đột nhiên Trương Quái Y cất cao giọng gọi:
- Lão Tam và lão Ngũ có thể xuất hiện được rồi.
Tiêu Kỷ Ngọc bật kêu thất thanh:
- Ðổ Quái, Dục Quái cũng đến rồi sao? Thì ra bọn ngươi đã sắp đặt sẵn âm mưu đê tiện này?
Quái Y cười sặc sụa:
- Chỉ gọi là thương lượng, đâu thể bảo là âm mưu. Nếu ngươi thật sự quan tâm đến tiểu tử thì mỗi một lần ta dùng thủ thuật giúp y, đổi lại ngươi chỉ cần đem thân xác hầu hạ một người trong bọn ta. Ba lần cho ba người. Và nếu cần đến sáu lần thì bọn ta mỗi người được hai lần diễm phúc, thỏa thích hưởng thụ ngươi. Thế nào? Ha... ha...
Cùng hòa theo dọng cười khả ố của lão Quái Y, Ðình Phương còn nghe thêm hai giọng cười nữa cũng khả ố và đê tiện không kém.
Và Ðình Phương khôn xiết bàng hoàng khi bất ngờ nghe Tiêu Kỷ Ngọc sau tiếng thở dài não nuột đáp ứng:
- Ta ưng thuận. Hãy giải độc cho Cao Ðình Phương trước. Chờ lúc Cao Ðình Phương được phóng thích hoàn toàn, thân xác này ta nguyện hiến dâng cho bọn ngươi mặc tình dày vò hưởng dụng.
Trương Quái Y bật quát:
- Không được. Ngươi phải hiến dâng trước, chí ít là một lần cho một người. Có như thế ta mới tin và lập tức tiến hành thực hiện mọi điều kiện đã hứa.
Tiêu Kỷ Ngọc đành miễn cưỡng ưng thuận:
- Cũng được. Ai trước đây? Ta để tùy bọn ngươi chọn.
Trương Quái Y bật cười:
- Nếu ngươi cho rằng câu nói đó sẽ làm bọn ta vì tranh giành nhau mà nảy sinh chuyện loạn đả thì lầm rồi. Kỳ thực bọn ta đã có sắp đặt. Lão Ngũ Dục Quái là người am hiểu nhất trong việc này. Ðể giúp ngươi thật sự đạt hưng phấn, lão Dục sẽ là người đầu tiên được ngươi hiến dâng. Ha... ha...
Sau đó, mọi thanh âm đều ngừng bặt, khiến Ðình Phương hoang mang không hiểu đã xảy ra điều gì cho Tiêu Ðại tỷ.
Ðình Phương càng hoàng mang thì càng thêm bực bội trong lòng. Huống chi, cho đến tận lúc này Ðình Phương vì mải lắng nghe theo từng diễn tiến nên không biết bản thân vẫn còn ngồi yên trong lòng một cỗ xe bị bịt kín tứ bề. Do đó, tâm trạng bức bối đã làm tăng thêm sự nóng bức khó chịu cho Ðình Phương.
Ðến khi nhận ra nguyên nhân thì toàn thân Ðình Phương đã nóng hừng hực, cứ như đang lọt thỏm vào giữa một lò Bát Quái chực nung chảy Ðình Phương thành nước.
Vừa lo lắng cho Tiêu Kỷ Ngọc, vừa lâm vào cảnh nóng bực cùng cực, Ðình Phương tự giận thân liền hùng hục bước ra ngoài cỗ xe.
Nhưng không gian xung quanh Ðình Phương vẫn cứ nóng bức ngột ngạt, khiến Ðình Phương không thể không đưa mắt nhìn quanh.
Và từ cái nhìn đầu tiên Ðình Phương liền hiểu ngay nguyên nhân vì sao không khí xung quanh lại quá ngột ngạt.
Ðình Phương đang bị giam cầm ở giữa một thạch thất với tứ bề đều được lát bằng đá. Chỉ có một lỗ thông phong nhỏ ở tít trên cao và cũng từ lỗ thông phong nhỏ này những tia nắng yếu ớt đang soi chếch vào. Bằng không, Ðình Phương không làm sao nhìn rõ chung quanh.
Không những thế, gian thạch thất lại quá hẹp. Nếu tính luôn vị trí đã bị cỗ xe chiếm chỗ thì toàn bộ phạm vi của thạch thất có lẽ cũng không đến trượng vuông. Ngột ngạt là phải.
Do quá ngột ngạt nên Ðình Phương nghĩ rằng nếu có thể leo lên trên và đưa mặt sát lỗ thông phong có lẽ sẽ rất sảng khoái.
Và kỳ thực vì Ðình Phương chỉ muốn mượn lỗ thông phong để nghe ngóng mọi động tĩnh bên ngoài, chủ yếu là dò xét xem đã có chuyện gì xảy đến cho Tiêu Ðại tỷ hay không, nên vừa nghĩ xong Ðình Phương liền rắp tâm thực hiện.
Ðình Phương giương mắt nhìn kỹ từng vách đá và may mắn phát hiện có thể bám leo lên trên nếu đủ đởm lược bấu tay vào những kẽ đá thật nhỏ vừa tình cờ nhìn thấy ở một vách thạch thất.
Nói về đởm lược thì Ðình Phương có thừa. Và bằng chứng là từ khi còn bé, Ðình Phương nào ngại chuyện tự hủy hoại đôi chân, một hành vi đòi hỏi kẻ thực hiện phải có thật nhiều đởm lược.
Vì thế, Ðình Phương hăm hở tiến lại gần vách đá.
Nhưng khi vừa chạm tay vào vách đá, Ðình Phương liền thất kinh rụt tay về.
Vừa vặn lúc đó, Ðình Phương nghe tiếng lão Quái Y cười vọng vào qua lỗ thông phong ở tít trên cao:
- Ðây là thạch lao được kiến tạo ngầm giữa lòng núi, xung quanh lại được ta dùng nhiều vật dẫn hỏa đốt cho cháy nóng lên. Tiểu tử ngươi nếu muốn đến lúc chết mà vẫn toàn thây thì nên ngoan ngoãn tìm nơi ngồi chờ chết. Với một kẻ không biết võ công như ngươi, đừng mong manh động tự tìm ra lối thoát. Ha... ha...
Những tia nắng soi chiếu vào gian thạch thất liền mất đi, kể từ lúc lão Trương Quái Y ở bên ngoài kê sát mặt bịt kín lỗ thông phong.
Ðình Phương giận dữ quát hỏi:
- Tiêu Ðại tỷ của ta đâu? Bọn Quái các ngươi đã làm gì Tiêu Ðại tỷ?
Trương Quái Y vẫn để nguyên khuôn mặt ở đó và bật cười nham hiểm:
- Ngươi thật sự quan tâm đến ả như thế sao? Vậy thì nghe đây, chỉ vì muốn cứu ngươi ả đã nguyện ý hiến thân cho bọn ta. Có lẽ vào lúc này lão Ngũ đã xong việc sắp đến lượt lão Tam. Sau đó, đến phần ta hưởng thụ xong thân xác ả, ta sẽ gia ân cho ngươi và ả cùng nhau tay trong tay vượt qua Nại Hà Kiều, thẳng tiến vào Quỷ Môn Quan. Ha... ha...
Ðình Phương phẫn nộ:
- Bọn ác ma các ngươi thật vô sỉ. Ðể thỏa mãn những dục vọng thấp hèn bọn ngươi hành sự bất chấp thủ đoạn thế sao?
- Có lẽ ngươi đã nghe rõ những gì ả và ta trao đổi? Và ngươi cũng như ả, tin rằng bọn ta chỉ vì thân xác ả sẽ dễ dàng buông tha và giúp ngươi giải độc ư? Bọn ngươi đã lầm. Và ả cũng lầm khi tin vào bọn ta, nhất là tin rằng ngươi là kẻ vẫn đang bị trúng độc.
Ðình Phương rúng động:
- Lão nói thế là ý gì?
Trương Quái Y phá lên cười:
- Ý của ta ư? Là ngươi nhờ dĩ độc trị độc nên chẳng còn bị bất kỳ loại kịch độc nào uy hiếp nữa. Tương tự, ả thật ngu xuẩn khi chấp thuận hiến thân cho bọn ta. Ả quên rằng lão Dục là người rất sành sỏi. Và với lão, bất kỳ nữ nhân nào qua tay cũng đều bị lão chế ngự. Và với Xuân Dược được lão Dục ngấm ngầm hạ thủ, ả đang là người luôn luôn đòi hỏi, mong được thỏa mãn. Ðó chính là cơ hội cho bọn ta tha hồ dày vò ả, báo thù cho Tửu Quái đã vị ả mà uổng mạng. Ha... ha...
Cười xong, Trương Quái Y đã vội bỏ đi, như thế lão Tam Quái đã xong việc và bây giờ là đến lượt lão.
Ðình Phương phẫn nộ tột cùng, tự ân hận là đã gây họa cho Tiêu Ðại tỷ, nhất là lúc này đây không có cách nào thoát ra cứu nguy cho Ðại tỷ.
Nỗi phẫn nộ dâng lên tột cùng làm cho Ðình Phương điên tiết, cứ đi qua đi lại như mãnh thú đang lúc cuồng nộ, nhưng bị cảnh sinh cầm làm cho bó tay bó chân.
Gian thạch thất càng lúc càng nóng bức, khiến khắp người Ðình Phương ướt đẫm do mồ hôi xuất ra thấm ướt y phục.
Quá cuồng nộ, Ðình Phương đành tìm cách phát tiết, bắt đầu vung tay co chân vừa đánh vừa đạp bừa vào cỗ xe.
Thoạt đầu, mỗi một lần động thủ là mỗi một lần Ðình Phương đau dớn do tay chân nhục thể quá mềm yếu so với những loại vật liệu kết cấu thành cỗ xe.
Nhưng do đang phẫn nộ nên Ðình Phương đau thì đau vẫn cứ tiếp tục thực hiện những hành vi cuồng nộ, không thể nào kiềm chế được.
Ðình Phương càng động thủ càng phấn khích, khiến cơ thể quen dần đau đớn.
Ðược một lúc, điều không thể tin đã xảy ra, toàn bộ cỗ xe đều bị Ðình Phương phá hủy.
Nhưng không vì thế mà Ðình Phương nguôi ngoai. Trái lại, hễ nghĩ đến điều đê tiện bọn ác ma đang gây ra cho Tiêu Ðại tỷ thì Ðình Phương lại điên tiết lên, Ðình Phương vì không còn đối tượng để phát tiết nên bất ngờ chuyển qua tấn công những vách đá.
"Bung..." "Bung..." Thoạt đầu đó chỉ là những tiếng động âm âm do Ðình Phương dùng tay nện vào vách đá vang ra. Nhưng càng về sau thì tiếng động càng vang lên lớn hơn, đến nỗi đã có một vài mẩu đá vỡ vụn, bắn tung tóe ra mỗi khi vách đá bị Ðình Phương nện vào.
Phát hiện điều kỳ lạ này, Ðình Phương càng kinh ngạc bao nhiêu thì càng phấn khích bấy nhiêu.
Ðến nỗi, lúc Ðình Phương phấn khích tự hít vào một hơi thật dài thì có cảm nhận từ nội thể bỗng xuất hiện một luồng nhiệt khí dào dạt cứ chực trào dâng.
Không thể không nghĩ luồng nhiệt khí đó chính là nội lực chân khí đã từng nghe Tiêu Ðại tỷ đề cập đến. Ðình Phương vừa hoang mang vừa khấp khởi mừng, vội vận dụng thử tâm pháp nội công đã do Tiêu Ðại tỷ chỉ điểm.
Thật lạ, Ðình Phương vừa vận dụng tâm pháp thì luồng nhiệt khí liền lưu chuyển khắp châu thân, dẫn lưu đi khắp kinh mạch, thông qua từng huyệt đạo, đúng như lời Tiêu Ðại tỷ từng giải thích, cho Ðình Phương biết thế nào là cảm nhận thực thụ dẫn đến việc tựu thành nội lực.
Không còn gì mừng hơn và nghĩ đây là cơ hội duy nhất nếu vẫn muốn giải nguy cho Tiêu Ðại tỷ, Ðình Phương lập tức vận dụng chân khí, chiếu theo khẩu quyết khinh công cũng được Tiêu Kỷ Ngọc chân truyền.
Và khi phần thượng bàn chợt nhẹ hẳn đi, cho Ðình Phương biết đã vận dụng đúng khẩu quyết khinh công, Ðình Phương bèn tung chân, bật người lao thật mạnh lên cao.
"Vút".
Ðình Phương chỉ muốn bật reo lên thật to khi phát hiện toàn thân đã thật sự bay vút lên như một ngọn hỏa pháo thăng thiên.
Ðình Phương nhờ kịp nhớ lại lời dặn của Tiêu Kỷ Ngọc - rằng lúc thi triển khinh công thì điều tối kỵ là đừng để thoát khí. Mở miệng ra phát thoại cũng là hành động làm cho thoát khí lực. Ðình Phương đành nén nỗi vui vào lòng và sẵn sằng vươn tay để chộp vào lỗ thông phong nếu với lần nhảy đầu tiên này Ðình Phương có thể với tay chạm đến.
Và thật kỳ lạ, Ðình Phương không những đạt đủ độ cao cần thiết mà còn suýt nữa lao cắm đầu qua lỗ thông phong. Một kết quả hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của Ðình Phương.
Ðể hãm bớt đà bay lên, có thể gây bất lợi cho bản thân, Ðình Phương vội vàng thọc cả hai tay ra ngoài lỗ thông phong.
Ðến lúc định giang rộng hai tay để giữ thân mình ở lại vị trí treo lơ lửng thì một trong hai tay của Ðình Phương chợt chộp cứng vào một vật.
Cùng lúc đó, Ðình Phương nghe vang ngay bên ngoài lỗ thông phong một tiếng kêu bi thảm:
- Ối... mắt của ta? Lão Tam đâu? Có vật gì vừa chọc thủng mắt ta đây này.
Ðình Phương cũng cảm thấy bất ngờ, không thể tin bản thân vừa tình cờ chộp đúng vào một trong ba lão ác ma vừa thực hiện hành vi tội lỗi với Tiêu Ðại tỷ.
Cũng vừa lúc này, do đà lao lên đã mãn, thân hình Ðình Phương chợt rơi xuống. Diễn biến này càng làm cho Ðình Phương giữ chặt hơn vật vừa tình cờ nắm tay vào.
Một lần nữa tiếng kêu bi thảm nọ lại vang lên, lần này là vang lên ở ngay lỗ thông phong:
- Ôi chao?! Lão Tam mau cứu ta! Có kẻ đang nắm giữ đầu ta. Hãy mau giúp ta thoát trước khi bị kẻ đó bóp vỡ đầu! Mau lên, lão Tam.Vô tình đạt được kết quả này, Ðình Phương phấn khích cười vang:
- Lão là lão Dục, đứng hàng thứ năm trong Giang Hồ Lục Quái? Lão muốn sống hay muốn ta lấy mạng?
Lúc này đầu của kẻ đó đã bị Ðình Phương lôi lọt qua lỗ thông phong và cũng là chỗ bấu víu duy nhất giúp Ðình Phương tạm thời chưa bị rơi xuống.
Và Ðình Phương liền nghe thanh âm đáp lại từ cái đầu nọ:
- Ngươi là tiểu tử đã được ả họ Tiêu mang đến đây? Nếu ngươi bỏ tay ra, ta hứa sẽ bảo lão Lục giải độc và sau đó phóng thích cho ngươi.
Ðình Phương cười lạt:
- Nếu khắp người ta còn bị nhiễm độc, lão còn mong lão được an toàn sao? Chớ có nói nhảm. Mau bảo lão Quái Y phóng thích Tiêu Ðại tỷ. Bằng không, ta chỉ cần bóp mạnh tay hơn, hậu quả sẽ như thế nào ắt lão tự hiểu.
Lão Dục hốt hoảng:
- Ðược rồi, được rồi. Nhưng ta gọi làm sao được nếu đầu của ta vẫn bị ngươi lôi lọt xuống dưới như thế này?
Ðình Phương lạnh giọng:
- Ðược lắm, ta sẽ giúp lão.
Dứt lời, Ðình Phương liền dùng cánh tay còn lại, nên một quyền rõ mạnh vào lớp đá bao quanh lỗ thông phong, sát cạnh đầu lão Dục.
"Ầm" Ðình Phương có hành động đó chỉ là muốn làm cho lão Dục sợ thôi nào ngờ lại làm cho lớp đá ở đó vỡ tung biến lỗ thông phong vốn nhỏ thành một huyệt khẩu rộng toàng toạc.
Lỗ thông phong rộng ra làm cho toàn thân lão Dục cứ theo đó rơi ào xuống. Và dĩ nhiên Ðình Phương cũng bị rơi theo.
Bất ngờ bị rơi, Ðình Phương kinh hoàng, càng bấu mạnh tay hơn vào đầu của lão Dục.
"Bốp" Sức lực của Ðình Phương đã gia tăng quá nhiều và đầu của lão Dục lập tức bị vỡ toang, tung bắn nhiều máu huyết vào khắp mặt Ðình Phương.
Diễn biến này càng làm cho Ðình Phương thêm kinh hoàng.
Ðến lúc Ðình Phương tạm trấn định thì toàn thân gã cùng thi thể lão Dục rơi ngược trở lại gian thạch thất, chạm mạnh vào nền đá.
"Huỵch, huỵch" Cũng lúc này, có tiếng lão Trương Quái Y từ trên cao vang vọng xuống, xuất phát từ lỗ thông phong đã bị vỡ rộng:- Tiểu tử đã hạ sát lão Dục rồi. Nhanh lên lão Tam, đưa ả họ Tiêu đến đây.
Ðình Phương dù ngã đau nhưng vừa nghe thanh âm của Quái Y, nhất là câu nói có liên quan đến Tiêu Ðại tỷ, Ðình Phương liền quên cả đau, phẫn nộ ngẩng mặt nhìn lên.
Cạnh lỗ thông phong bị vỡ rộng, Ðình Phương nhìn thấy một nhân vật có gương mặt lạnh lùng nham hiểm với ngũ quan như được ông tạo cố tình đặt lệch tứ tung. Nhân vật đó đứng giang rộng chân. Ngang tàng và ngạo nghễ cúi đầu nhìn xuống Ðình Phương. Và khi nhân vật này phát thoại, Ðình Phương nhân được ngay đó chính là Trương Quái Y, kẻ chủ xướng tất cả những âm mưu đê tiện này. Trương Quái Y nhếch môi cười lạnh:
- Ta đã lường trước tình huống này nhưng vẫn không ngờ Tinh độc của Ngân Xà Ðộc Tuyến sống gần ngàn năm có thể giúp ngươi mau chóng thu được nguồn nội lực ngần ấy. Chỉ đáng tiếc cho dù ngươi có vùng vẫy thế nào ngươi cũng đừng mong toàn mạng. Nếu để ngươi thoát chết, đừng kể ta là Quái Y, một kẻ chưa từng biết đến thất bại là gì.
Càng nghe Trương Quái Y ngông cuồng đe dọa, Ðình Phương càng phẫn nộ. Và ngay lúc Quái Y dứt lời, Ðình Phương liền hất mạnh tay, ném tung thi thể lão Dục lên trên:
- Lão chớ đắc ý vội. Số phận lão Dục thế nào thì cứ thế ấy, Cao Ðình Phương ta quyết thực hiện dối với lão.
Ðình Phương ném rất mạnh, làm cho thi thể lão Dục bay bắn đi, xét gió và lao vút từ dưới lên, phóng thẳng vào người Trương Quái Y.
Phản ứng của lão Quái Y dĩ nhiên là lùi lại, tránh hẳn lỗ thông phong và vươn tay ra như cố ý chờ cho thi thể lão Dục lao lên đúng tầm sẽ chộp giữ lại.
Lão Quái Y đã toan tính đúng mọi bề và nếu là ai khác có lẽ cũng có cùng phản ứng tương tự.
Nhưng vừa lúc lão vươn tay định chộp vào thi thể lão Dục thì thi thể đó không hiểu sao bỗng bị tăng thêm đà và lập tức lao mạnh thêm lên cao vượt khỏi tầm tay lão Quái Y.
Trương Quái Y chỉ còn biết ngớ người nhìn theo thi thể lão Dục. Có lẽ lão đang phân vân, không hiểu vì sao lại xảy ra hiện tượng này.
Ðúng lúc đó có tiếng quát thất thanh cảnh tỉnh lão Quái Y:
- Lão Lục mau cẩn trọng. Tiểu tử đã...
Chỉ quát đến đây, chủ nhân của tiếng quát vụt đổi giọng, biết thành tiếng gầm thịnh nộ và đe dọa:
- Tiểu tử mau dừng tay. Nếu không hãy nhìn xem ai đang ở trong tay ta đây.
Ðó là lúc Ðình Phương nhờ vận dụng khinh công, kịp phóng người lao theo đà bay lên của thi thể lão Dục, đã an tường đứng cạnh lỗ thông phong và nhân cơ hội lão Quái Y đang ngớ người, định tung một quyền chí mạng vào lão Quái Y độc ác. Tiếng gầm thịnh nộ và đe dọa làm Ðình Phương khựng người. Vì kịp nhớ ra người vừa gần đó chỉ có thể là lão Tam Quái. Và nếu lúc nãy đã có lời lão Quái Y bảo lão Tam mau mau đưa ả họ Tiêu đến đây thì lúc này vì lão Tam đã quay lại nên Ðình Phương không thể không nghĩ nhân vật đang bị lão Tam giữ trong tay chính là Tiêu Ðại tỷ.
Ðúng như Ðình Phương lo ngại, tiếng kêu rít giận dữ của Tiêu Kỷ Ngọc đã vang lên, nhưng là vang lên một cách hữu ý:
- Hảo đệ đệ đừng lo cho ta. Nếu có cơ hội, hãy mau mau chế ngự Quái Y. Nhanh lên.
Chỉ cần nghe được tiếng là Ðình Phương nghĩ ngay Tiêu Ðại tỷ vẫn an toàn, và có thể là bình an vô sự. Do vậy, Ðình Phương vẫn theo chủ ý cũ, tung một quyền cực mạnh vào lão Quái Y:
- Ðỡ!
Nhưng chỉ với một thoáng khựng lại của Ðình Phương là quá đủ cho lão Quái Y kịp có phản ứng đối phó. Một luồng cuồng phong cũng cực mạnh liền từ tay Quái Y quật thẳng vào Ðình Phương, mang theo tiếng cười lạnh lùng và độc ác của Trương Quái Y:
- Ngươi đã quá chậm rồi, tiểu tử. Ðỡ này!
Quyền của Ðình Phương lập tức chạm vào luồng cuồng phong, gây thành tiếng chấn động vang dội.
"Bùng!".
Ðình Phương bật ngửa về phía hậu nhưng vẫn kịp thấy lão Quái Y cũng bị nghiêng ngả lảo đảo không kém.
Nhận ra bản thân đã bất ngờ có một bản lãnh không hề kém chút nào so với lão Quái Y, Ðình Phương phấn khích, lập tức bật người, lao trở lại đối mặt với lão Quái Y:
- Là ta chậm hay lão đang chậm? Ðỡ!
Chợt có tiếng đe dọa của lão Tam quái một lần nữa vang lên:
- Tiểu tử ngươi nếu muốn ả họ Tiêu toàn mạng thì mau mau dừng tay. Ngược lại đừng trách Ðổ Quái này độc ác.
Ðình Phương tuy có nghe nhưng vẫn cố ý chờ Tiêu Kỷ Ngọc lên tiếng như lúc nãy, vì không tin rằng Tiêu Ðại tỷ vừa tỏ ra bình an vô sự nhưng bây giờ lại bị lão Tam Quái đe dọa sinh mạng.
Nhưng vì không nghe Tiêu Kỷ Ngọc cất lời, Ðình Phương chợt hiểu Tiêu Ðại tỷ đã thật sự bị Tam Quái đe dọa, nên Ðình Phương thêm một lần nữa khựng người lại.Trương Quái Y thấy thế, lập tức quật một luồng kình phong cực mạnh vào Ðình Phương:
- Ngươi phải chết!
"Ầm!".
Ðình Phương lãnh trọn một kình khiến toàn thân như một cội cây bật rễ, ngã ập về phía hậu, đập thật mạnh vào nền đất.
"Huỵch" Còn đang choáng váng, Ðình Phương chợt nhìn thấy một nhân vật lỏng khỏng vừa cao vừa gầy đột ngột xuất hiện ngay trước mặt. Trong tay nhân vật đó còn có thêm một người, đó là Tiêu Kỷ Ngọc với tóc tai y phục xốc xếch rũ rượi và khắp dung mạo thì đầy những vết trầy xước, mặt sưng húp.
Ðình Phương giật mình ngồi bật dậy, nhìn sững vào Tiêu Kỷ Ngọc:
- Sao Ðại tỷ lại ra nông nỗi này? Bọn ác ma vô loại đã đối xử với Ðại tỷ tàn tệ đến thế này sao?
Trong tay nhân vật nọ, Tiêu Kỷ Ngọc tịnh không một lời thốt ra, chỉ biết nhỏ lệ chan hòa nhìn Ðình Phương bằng những ánh mắt bi thảm.
Chỉ cần nhìn thế thôi là toàn thân vụt dâng lên một nỗi niềm bi phẫn tột cùng. Và niềm bi phẫn đó đã làm Ðình Phương đứng bật dậy, lao như tên bắn vào nhân vật cao gầy:
- Bọn ác ma đáng chết!
Ðình Phương tung liên tiếp hết quyền này đến quyền khác nhắm vào nhân vật cao gầy khiến nhân vật cao gầy chỉ biết ngớ người kêu thất thanh:
- Chẳng phải ngươi đã bị lão Lục quật cho một chưởng chí mạng sao? Nhờ đâu ngươi vẫn toàn mạng, lại còn có đủ đầy nội lực, hung hăng xông vào ta như hổ đói thế này?
"Bung bung..." Ðình Phương đánh mãi cho đến khi thân thể của nhân vật cao gầy chỉ còn là đống thịt xương lầy nhầy mới chịu dừng tay.
Cạnh đống huyết nhục nát bét là Tiêu Kỷ Ngọc vẫn ngồi bất động, miệng không hé ra dù chỉ để thốt lên một lời. Tuy vậy, qua ánh mắt nhìn hả hê đang được Tiêu Kỷ Ngọc dành cho đống huyết nhục từng là nhân vật cao gầy, Ðình Phương cũng hiểu Tiêu Kỷ Ngọc rất hả dạ khi mục kích cảnh Ðình Phương hạ sát kẻ vừa gieo thảm họa trên thân xác Tiêu Kỷ Ngọc.
Ðình Phương chợt quay đầu nhìn quanh:
- Vẫn còn lão Quái Y nữa! Úy! Lão đã chạy đâu rồi?
Việc Trương Quái Y bỗng biệt dạng, không làm Ðình Phương lo lắng bằng việc Tiêu Kỷ Ngọc cho mãi đến lúc này vẫn không lên tiếng. Ðình Phương vội ngồi xuống cạnh Tiêu Kỷ Ngọc:
- Sao Ðại tỷ không lên tiếng? Hay đệ đã làm điều gì sai khiến Ðại tỷ phiền não, không còn muốn nói gì với đệ nữa?
Tiêu Kỷ Ngọc vẫn thinh lặng, chỉ có ánh mắt là bắt đầu nhìn Ðình Phương ai oán.
Và với ánh mắt đó của Tiêu Ðại tỷ, Ðình Phương đủ thông tuệ để hiểu Tiêu Ðại tỷ không lên tiếng không vì phiền trách Ðình Phương. Mà trái lại có lẽ đã xảy ra điều gì đó bất ổn như trước kia từng xảy đến cho Ðoàn Khắc Phượng.
Nghĩ thế, Ðình Phương chợt lo lắng hỏi:
- Có phải Ðại tỷ đã bị khống chế huyệt đạo? Là huyệt đạo nào? Nếu muốn giải khai đệ phải làm gì?
Hỏi xong, Ðình Phương bỗng tự đánh vào đầu:
- Ðệ thật ngu xuẩn. Ðại tỷ đã không nói được đệ còn huyên thuyên hỏi. Nhưng mà thế này, đệ từng nghe nói huyệt đạo đã bị điểm chủ một lúc sẽ tự giải khai. Có lẽ đệ nên nhẫn nại chờ đến lúc đó?
Vừa hỏi Ðình Phương vừa nhìn vào mắt Tiêu Kỷ Ngọc. Nhờ đó, Ðình Phương đọc được sự đồng tình của Tiêu Kỷ Ngọc qua đôi mắt biểu lộ vẻ hài lòng.
Hiểu như thế, Ðình Phương lại nói:
- Nhưng đệ không muốn chúng ta chờ ở đây. Hay là đệ đưa Ðại tỷ đến một nơi khác, trông thuận mắt hơn.
Vì Tiêu Kỷ Ngọc không thể mở miệng đáp nên Ðình Phương cứ theo đó thực hiện. Và cũng do Tiêu Kỷ Ngọc không thể cử động nên Ðình Phương đành dùng đôi tay rắn chắc nhấc bổng Tiêu Kỷ Ngọc lên và đưa đi.
Sau một lúc đi loanh quanh kiếm tìm, cuối cùng Ðình Phương đưa Tiêu Kỷ Ngọc vào một gian thạch thất có chứa nhiều loại sách và các loại dược thảo.
Ðình Phương lẩm bẩm:
- Không lẽ nơi này là Ðan phòng của Trương Quái Y? Chỉ có là Ðan phòng mới tàng chứa nhiều dược thảo và đủ các loại y thư như thế này.
Trong đan phòng có một mặt thạch sàng thật phẳng, Ðình Phương đặt Tiêu Kỷ Ngọc lên thạch sàng, sau đó quay lại đóng kín cửa, đề phòng Trương Quái Y quay lại và lẻn đột nhập vào.
Trong thời gian chờ đợi Tiêu Kỷ Ngọc tự giải khai huyệt đạo, Ðình Phương vô tình mở xem một vài quyển y thư. Và có một quyển làm Ðình Phương chú tâm:
- Võ Y Kinh Bút Lục, Trương Sinh tự bút? Người lưu tự là Trương Sinh, ắt là Trương Quái Y? Nếu đã là Võ Y Kinh bút lục do chính Trương Quái Y tự thân lưu lại ắt phải là những kiến thức y thuật vừa cao minh vừa bí truyền, khiến Quái Y sợ sớm quên đi đành dùng chữ viết lưu lại.Tự nói như thế xong Ðình Phương đưa mắt nhìn Tiêu Kỷ Ngọc:
- Ðệ hy vọng trong quyển bút lục này thế nào cũng có cách giúp đệ giải khai những huyệt đạo đang không chế Ðại tỷ. Nếu được thế thì tốt không phải bắt Ðại tỷ chờ đến lúc huyệt đạo tự giải khai.
Và Ðình Phương tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu chăm chú đọc quyển Võ Y Kinh Bút Lục.
Ðược một lúc Ðình Phương bật kêu:
- Sao lại có khẩu quyết võ học ở đây? Ðể xem nào. Ở chỗ này Trương Quái Y có ghi rõ, đã thu thập được yếu quyết luyện Phích Lịch Lôi Ðại Phong Chưởng qua lần ra tay, dùng y thuật cứu tử cho một nhân vật ở tân Bắc Hải. Hóa ra đôi khi lão Quái Y cũng có nhiều yêu sách oái oăm, buộc bệnh nhân nếu muốn được chữa trị phải đáp ứng yêu sách của lão.
Sau đó, Ðình Phương lại kêu:
- Ôi chao, công phu võ học của từng người trong Giang Hồ Lục Quái cũng được lão Quái Y tìm cách chiếm hữu và lưu cả trong quyển Võ Y Kinh này. Tửu Quái thì có Tửu Khí Công, Sắc Quái thì có Nhiếp Hồn Mê Tông Quyền, Ðổ Quái thì là khẩu quyết luyện ám khí, Cầm Quái thì có Âm Luật Phổ Cầm Ðịch Nhị Kiếm, Dục Quái thì là...
Ðột ngột có tiếng Tiêu Kỷ Ngọc kêu hộc lên thật to, làm Ðình Phương giật mình quay lại.
Và Ðình Phương kinh hoảng lao nhào đến, kịp lúc đón đỡ Tiêu Kỷ Ngọc đang chao đảo và thổ huyết lai láng. Ðình Phương kêu thất thanh:
- Ðại tỷ?!
Tiêu Kỷ Ngọc đã có những cử động đầu tiên sau một lúc lâu bất động. Và từ đó, từng lời lào thào phẫn hận cũng được Tiêu Kỷ Ngọc thốt ra, nói vào tai Ðình Phương:
- Quái Y quá độc ác. Không ngờ y cũng am hiểu Tửu Khí Công của Tửu Quái, đã dùng công phu này phong tỏa toàn bộ kinh mạch ta. Và lúc nào huyệt đạo của Tiêu Kỷ Ngọc này giải khai thì cũng là lúc sinh mệnh ta chấm dứt. Ðệ đệ hãy hứa với ta, phải hạ sát Quái Y để báo thù cho Ðại tỷ.
Ðình Phương bàng hoàng:
- Quanh đây có nhiều y thư do Quái Y lưu lại. Ðại tỷ hãy vững lòng, ắt sẽ có lúc đệ tìm ra phương cách giúp Ðại tỷ toàn mạng.
Tiêu Kỷ Ngọc bỗng lả người và nếu không nhờ Ðình Phương giữ lại có lẽ đã ngã vật xuống:
- Không thể chờ được nữa. Ðại tỷ thật ân hận là đã quá xem thường Quái Y, để lúc cuối đời vừa bị bọn khốn làm nhục vừa mất luôn sinh mạng. Ðệ đệ hãy hứa giúp Ðại tỷ báo thù.
Ðình Phương nghe nao lòng:
- Ðệ hứa. Và đệ quyết lòng sẽ cho Quái Y nhận một kết cục bi thảm hơn lão Lục, lão Ðổ bội phần.
Tiêu Kỷ Ngọc cười mãn nguyện:
- Nếu được vậy, ta thật yên lòng nhắm mắt. Chỉ hiềm một nỗi là ta không còn cơ hội quan tâm hoặc chỉ điểm gì thêm cho đệ đệ. Nhưng dù sao, được nhìn thấy đệ đệ có một thân thủ như thế này ta cũng phần nào yên tâm. Có lẽ bản thân đệ đệ không còn bị nhiễm độc nữa?
Ðình Phương xót xa đáp:
- Nhờ Quái Y tiết lộ, đệ mới biết bản thân không những đã vô sự mà Tinh độc gì đó của Ngân Xà Ðộc Tuyến ngàn năm còn giúp đệ đột nhiên có nội lực thâm hậu. Ða tạ Ðại tỷ vẫn quan tâm đến đệ.
Tiêu Kỷ Ngọc chợt thở hắt ra:
- Có phải lúc này diện mạo của Ðại tỷ xấu xa lắm, phải không?
Ðình Phương liền xiết chặt vòng tay, ôm sát Tiêu Kỷ Ngọc vào lòng:
- Nhưng đối với đệ, Ðại tỷ vẫn là một mỹ nhân không ai sánh bằng.
Tiêu Kỷ Ngọc vụt nấc lên:
- Nhưng thân ta đã ô uế, ắt đệ đệ đang ngấm ngầm khinh thường ta?
Ðình Phương lắc đầu quầy quậy:
- Ðại tỷ đừng nói nhảm. Là bọn ác ma đã cưỡng bức Ðại tỷ. Nhưng chúng chỉ chiếm đoạt thân xác Ðại tỷ. Còn tấm lòng Ðại tỷ vẫn Huệ chất Lan tâm, vẫn nguyên vẹn trung trinh như thuở nào.
Tiêu Kỷ Ngọc chợt cựa mình như muốn thoát ra khỏi vòng tay ôm giữ của Ðình Phương.
Hiểu ý, Ðình Phương vội đỡ Tiêu Kỷ Ngọc ngồi lên:
- Ðại tỷ còn gì muốn căn dặn đệ?
Tiêu Kỷ Ngọc gật đầu:
- Trước lúc chết, ta muốn cho đệ đệ biết một sự thật. Ắt đã có lúc đệ đệ khinh rẻ ta vì cho rằng ta không nên, cũng là không có quyền tỏ lộ tình ý với đệ đệ?
Ðình Phương bối rối:
- Quả thật... quả thật cũng có lúc đệ nghĩ như thế. Tuy nhiên...
Tiêu Kỷ Ngọc gượng cười:
- Ðệ đệ dám thú nhận điều này chứng tỏ đệ đệ quả là hạng người trung hậu, thật đáng cho ta gởi gấm tâm sự. Kỳ thực ta đã qua hình bóng của đệ đệ để gởi lòng thương tưởng đến một người đã từng cùng ta minh sơn hải thệ ba mươi năm trước.
Ðình Phương nghe nhói đau trong lòng:
- Nếu có chuyện này, tại sao Ðại tỷ và nhân vật đó không kết tóc xe tơi, nên đôi phu phụ?
Tiêu Kỷ Ngọc thở dài:
- Y đã cùng ta ước hẹn. Nhưng khi kỳ hạn đến, ta chờ mãi chờ mãi và cho đến tận bây giờ bóng dáng y vẫn biệt tăm.
Ðình Phương chợt buột miệng:
- Y là hạng người gì, sao dám sai hẹn với Ðại tỷ? Nếu có cơ hội, đệ quyết bắt y quay về, tạ lỗi với Ðại tỷ.
Tiêu Kỷ Ngọc lắc đầu:
- Ðệ đệ đừng hiểu sai ý của ta. Y không đáng trách. Và ta biết y vẫn một lòng một dạ với ta. Việc y sai hẹn có lẽ chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Vì thế, dù ta có suốt đời chờ y, như Ngưu Lang luôn đợi chờ Chức Nữ, ta vẫn cam tâm và không hề trách y, Tiêu Kỷ Ngọc nhắc đến truyền thuyết Chức Nữ Ngưu Lang, Ðình Phương chợt nhớ đến một việc. Nhưng vừa toan hỏi thì Ðình Phương đã nghe Tiêu Kỷ Ngọc bảo:
- Vì ta vẫn thương tưởng y nên dù lâm vào tình thế không thể không cùng Tửu Quái kết tình phu phụ ta vẫn có cách giữ vẹn tấm thân xử nữ để chờ y. Ðệ đệ có thể hứa giúp ta một việc thứ hai?
Ðình Phương đáp ứng:
- Ðại tỷ cứ nói. Ðệ quyết không phụ lòng ủy thác của Ðại tỷ.
Tiêu Kỷ Ngọc giải thích:
- Nếu gặp y, phiền đệ đệ hãy thay ta giải thích cho y hiểu rằng, ta có ra thân ô uế này cũng là điều ngoài ý muốn. Là ta bị cưỡng bức chứ không phải ta thay lòng đổi dạ, phụ bạc y. Hãy hứa với ta đi, đệ đệ.
Ðình Phương thở dài:
- Ðó là phận sự của đệ. Và nếu y cố tình không hiểu, lúc đó đệ sẽ thay Ðại tỷ trị tội y.
- Ðứng. Ta tin rằng nếu được giải thích rõ ngọn nguồn y sẽ hiểu. Vì y từng nói sẽ mãi mãi tin yêu ta.
Ðình Phương chợt lo ngại vì nghe giọng nói của Tiêu Kỷ Ngọc đã ra chiều yếu ớt.- Ðại tỷ?! Tính danh y là gì? Ðại tỷ không nói, đệ biết ai mà tìm?
Tiêu Kỷ Ngọc đã như đèn cạn dầu:
- Y ở họ Nam Cung, gọi là Nam... Cung... Ðạt...
Ðình Phương hốt hoảng, gọi thật to:
- Ðừng như thế mà, Ðại tỷ. Hãy còn một việc có lẽ chỉ có Ðại tỷ mới giúp được đệ.
Tiêu Kỷ Ngọc chợt hồi dương, như có mãnh lực nào đó cố níu kéo lại:
- Phải rồi, ta nhờ đệ đệ đến hai việc. Ta đâu thể ra đi nếu chưa có gì báo đáp. Ðệ đệ muốn ta giúp gì?
Ðình Phương vội hỏi:
- Ngưu Lang Kiều. Có một nơi được gọi là Ngưu Lang Kiều. Hy vọng Ðại tỷ biết nơi đó.
Tiêu Kỷ Ngọc đáp:
- Ngưu Lang Kiều nằm ở dãy Vân Mộng Sơn. Ðệ đã có ý trung nhân chờ ở đấy ư?
Ðình Phương thất vọng, lắc đầu:
- Há không phải đó là nơi Ðại tỷ và Nam Cung Ðạt hẹn gặp ư?
- Không phải. Vì nếu hẹn gặp ở đó có khác nào ta tự cầu mong chuyện của ta cũng giống như Ngưu Lang Chức Nữ? Không... phải... đâu...
Ðình Phương do bất chợt nhìn vào Thiết Chỉ Hoàn đã có lần tự đeo vào ngón tay nên không nhận ra đó là những lời nói sau cùng của Tiêu Kỷ Ngọc.
Ðến lúc nhận ra thì Tiêu Kỷ Ngọc đã hóa người thiên cổ, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười mãn nguyện vì vẫn kịp giúp Ðình Phương lần cuối.
Sau khi an táng Tiêu Kỷ Ngọc, Ðình Phương vì muốn báo thù nên cố tình lưu lại một thời gian lâu tại nơi Trương Quái Y từng lưu ngụ và gây họa cho Tiêu Ðại tỷ.
Nhưng Trương Quái Y vẫn bặt vô âm tín, không một lần quay lại.
Tuy vậy, thời gian chờ đợi này không hề gây nuối tiếc cho Ðình Phương. Vì nhờ đó Ðình Phương đã có cơ hội luyện hết những tuyệt kỹ do chính Trương Quái Y lưu lại trong quyển Võ Y Kinh Bút Lục.
"Gậy ông đập lưng ông" Ðình Phương càng nghĩ đến câu này càng gắng công khổ luyện, quyết sẽ có ngày dùng chính sở học của Quái Y bắt Quái Y đền tội.
Hồi 8
VÂN MỘNG SƠN CHẠM CỬA ÂM GIÁO
Ðó là đoàn nhân mã vừa có hàng ngũ chỉnh tề, quy củ vừa mang sắc thái trịnh trọng một cách riêng biệt mà có lẽ Cao Ðình Phương được trông thấy lần này là lần đầu tiên.
Bảo họ có hàng ngũ chỉnh tề thì đó là điều mà bất kỳ ai thoạt nhìn cũng thấy và không thể không thừa nhận trong bọn họ đã và đang tồn tại những quy định nghiêm minh.
Vì nếu không có những quy định đó thì đâu dễ gì những nhân vật ô hợp đang đi thành hàng ngũ kia lại chịu đi chung với nhau và còn là phải giữ bộ mặt nghiêm trang cho dù trong bọn họ có nhiều nhân vật thà để sắc mặt tự nhiên có lẽ tạo được vẻ nghiêm trang nhiều hơn, chứ bắt họ lập nghiêm như thế này thì thành thật mà nói họ càng cố tỏ ra nghiêm trang, chừng nào càng khiến họ mang dáng vẻ hoạt kê chừng ấy.
Cứ mường tượng thế này thì rõ. Trong đoàn nhân mã nọ hiện có hai nhân vật đang đi cạnh nhau. Một người thì cao to, tóc xập xõa dài, vác một thanh đại đao trên vai, sắc thái đầy vẻ uy phong hùng dũng. Nhưng chỉ tội có một điều là ở một bên mặt của nhân vật này lại có một vết sẹo chạy dài từ cánh mũi bên tả, lẹm đến khóe miệng cũng ở bên tả và sau đó vết sẹo lại chạy chếch đến tận cằm, rồi ngoặc ngược lên mang tai. Khiến các nhân vật đó càng nghiêm mặt chừng nào thì vết sẹo trông càng giống một nụ cười toàng hoạc, dễ làm bất kỳ ai thoạt nhìn cũng muốn bắt cười theo.
Còn nhân vật thứ hai trông càng hoạt kê hơn, do bản thân tuy mang nặng tuổi đời chồng chất nhưng cao xanh lại tỏ ra quá bận tiện khi ban cho nhân vật này một vóc dàng nhỏ thó chẳng khác nào một đứa bé lên mười. Ðã vậy, lão lại cố ý vận trang phục như một tiểu đồng, trên đầu chỉ còn mỗi một chỏm tóc duy nhất đã bạc trắng, khiến bất kỳ ai vừa nhìn qua đều cho đó là một đứa bé bất kỳ nào đó thử làm nghiêm mặt mà xem, ắt sẽ rõ dáng dấp của đứa bé tạo vẻ hoạt kê như thế nào. Vì thà đừng bảo đứa bé giữ nghiêm bằng không nó càng cố bao nhiều thì chỉ tổ làm người đối diện như bị chọc cười đến bấy nhiêu.
Tuy vậy, nói gì thì nói họ vẫn đi cạnh nhau, vẫn nghiêm chỉnh hàng ngũ và đang khuất dần vào chân núi Vân Mộng.
Cảnh tượng này làm Ðình Phương động tâm.
"Bọn họ là ai? Thuộc bang môn phái nào? Trong họ có nhiều nhân vật mang theo khí giới đủ hiểu bọn họ đều là những nhân vật thuộc giới võ lâm. Nhưng là Bang môn phái nào lại quy tụ được nhiều nhân vật võ lâm với tính cách hầu như trái ngược nhau? Ðã vậy, họ lại mặc y phục tùy tiện, khiến càng nhìn càng không rõ ở họ có điểm nào chung. Nhưng quan trọng nhất là họ đến Vân Mộng Sơn là có mục đích gì?" Ðình Phương cũng là người đang muốn đặt chân lên Vân Mộng Sơn. Sự xuất hiện của đoàn nhân mã khiến Ðình Phương không thể không cẩn trọng.
Ðể tránh chạm mặt họ, e lại xảy ra những ngộ nhận không nên có, Ðình Phương đành quay lại, quyết định sẽ thượng sơn bằng một lối mòn mà lúc nãy tuy có nhìn thấy nhưng đã bỏ qua.
Ðó là một lối mòn mà nếu gặp người chưa từng quen đi lại ở những vùng rừng núi ắt sẽ không thể nhận ra. Ðình Phương thì khác. Do Ðình Phương đã quen với kiếp sống bần hàn, ngay cạnh dãy núi Thiên Thượng Ðỉnh nên chỉ cần nhìn qua Ðình Phương cũng nhận ra đâu là lối mòn có thể sử dụng hoặc không.
Vì là lối món ít người sử dụng, ắt hẳn chỉ có bọn hiệp lộ sử dụng mà thôi, nên cỏ vẫn mọc đầy, tạo ấn tượng đây là nơi chưa từng có người qua lại.
Nhưng trái với nhận định này của Ðình Phương, từ đầu trên của lối mòn bỗng có tiếng hừ lạnh vang lên làm Ðình Phương giật mình dừng lại.
Và lúc Ðình Phương ngẩng mặt trông lên thì từ sau một cây cổ thủ mọc chơ vơ trên sườn núi dốc đứng chợt có một nữ lang đột ngột bước ra. Nữ lang còn khinh khỉnh hỏi:
- Các hạ đã lén nhìn một lúc lâu, như thế vẫn chưa đủ sao? Còn muốn tìm lối thượng sơn để tiếp tục dò xét ư? Ắt hẳn bản lãnh của các hạ rất cao minh nên tuy chỉ có một mình nhưng vẫn tỏ ra to gan lớn mật, chẳng xem ai vào mắt?
Ðình Phương kinh ngạc:
- Cô nương muốn ám chỉ đoàn người lúc nãy? Vậy cô nương với họ là đồng bọn? Nhưng dựa vào đâu cô nương đề quyết tại hạ có ý dò xét đoàn người? Xin đừng nhầm lẫn. Tại hạ đến Vân Mộng Sơn là có mục đích riêng, nên gặp đoàn người đã là khiến tại hạ lo ngại, làm gì có mật lớn gan to để ngang nhiên dò xét như cô nương nghi ngờ.
Nữ lang tỏ ra ngang bướng lại:
- Ngươi đừng chối cãi. Chính mắt ta trông thấy ngươi cố tình chờ đoàn người khuất dạng là lập tức quay lại và chọn ngay lối đi này để tiếp tục bám theo. Dù dáng người đi có khập khiễng nhưng dẫu sao cũng là nam nhi đại trượng phu, lẽ nào ngươi không đủ đởm lược thừa nhận mọi hành vi của chính người?
Ðình Phương cười lạt:
- Nếu đề cập đến chuyện dò xét thì chính cô nương là người đã cố ý dò xét tại hạ. Cô nương không phủ nhận chứ?
Nữ lang kênh mặt ; - Có dò xét ngươi ta mới biết ngươi không phải hạng quang minh lỗi lạc, chối bỏ hành vi mà người đã để ta tình cờ bắt gặp. Xem ra ngươi thiếu tư cách để trở thành nam tử hán đại trượng phu.
Ðình Phương chợt nhún vai:
- Cô nương muốn nghĩ sao thì tùy. Cáo biệt.
Nhưng khi Ðình Phương toan lách người bước đi thì nữ lang bằng thân pháp khinh linh bỗng dịch người chận lối:
- Ngươi chưa thể bỏ đi nếu chưa nói rõ dụng ý. Ngươi đến Vân Mộng Sơn để làm gì?
Ðình Phương phá lên cười:
- Dường như tại hạ cũng chưa hề nói mục đích của cô nương đến đây làm gì. Hà tất cô nương hỏi tại hạ như vậy. Cáo biệt.
Và mặc cho nữ lang ngăn lối, Ðình Phương vẫn có cách dịch chuyển bước qua trước ánh mắt sững sờ kinh ngạc tột độ của nàng.
Nhưng sau đó, một lần nữa nữ lang tiếp tục vận dụng thân pháp khinh linh, lao ngược lên phía triền núi, vượt qua đầu và hạ thân chận lối Ðình Phương:
- Quả nhiên ngươi cũng có đôi chút chân thài thực học, thảo nào ngươi luôn có thái độ hạ mục vô nhân. Ðứng lại nào.
Bị chận lối, Ðình Phương đương nhiên phải dừng lại. Ngay khi nữ lang dứt lời. Ðình Phương một lần nữa dịch người bước qua, với cách dịch chuyển mà nữ lang dù tận mắt mục kích vẫn không thể ngăn cản bước chân Ðình Phương.
Nàng động nộ, từ phía sau quật vào hậu tâm Ðình Phương một kình:
- Cuồng đồ to gan. Ðây nào phải nơi ngươi tự tung tự tác, mặc sức thị uy. Hãy tiếp ta một chưởng.
"Ào" Thái độ cứ muốn hành hung một cách vô lối của nữ lang làm Ðình Phương tức giận. Nhưng đúng lúc toan quay lại cùng nữ lang đối chưởng. Ðình Phương chợt thở dài và sau đó vẫn tiếp tục khoa chân bước đi.
Ðình Phương đi khá nhanh nên ngọn kình do nữ lang quật ra thủy chung vẫn ở phía sau Ðình Phương và sau cùng là từ từ tan biến vào cảnh quang mênh mông vô tận của núi rừng Vân Mộng.
Chính thái độ không thèm đối chưởng của Ðình Phương như muốn bảo nữ lang không là đối thủ, đã làm nữ lang thêm động nộ. Từ phía sau nàng tung người đến thật nhanh.
Và vừa lao qua mặt Ðình Phương, nữ lang tức tốc quay lại, xô nhanh vào Ðình Phương một kình:
- Sư đồ ta tuy chưa hề xem Vân Mộng Sơn là cấm địa nhưng nếu để hạng cuồng đồ như ngươi đặt chân vào khu vực này thì có khác nào tự xóa đi thanh danh đã có từ mấy mươi năm qua của sư phụ ta? Nếu có bản lãnh hãy tiếp ta một chưởng, thay vì cứ bỏ chạy. Ðỡ!
"Ào" Lần này, trước hành vi của nữ lang, cứ khăng khăng đòi Ðình Phương cùng nàng đối chưởng, thay vì làm Ðình Phương giận dữ thì chỉ khiến Ðình Phương kinh ngạc xua tay:
- Chờ đã, tại hạ sẽ đối chưởng, nếu cô nương hạ cố chỉ giáo cho một điều.
Ý của Ðình Phương đã quá rõ, chỉ đối chưởng sau khi song phương minh bạch đôi điều. Nhưng thay vì dừng lại và thu chiêu như lời Ðình Phương vừa kêu, nữ lang vẫn thản nhiên đẩy luôn ngọn kinh nọ vào Ðình Phương, miệng thì mỉm cười đắc ý vì tự dưng Ðình Phương tạo cơ hội cho nàng đắc thủ.
Ðình Phương phát hiện ra thì đã là lúc trở tay không kịp.
"Bùng" Ðình Phương bị chưởng kình chấn dội, toàn thân lảo đảo và diện mạo lập tức nhợt nhạt, tái xanh.
Thấy thế, nữ lang biến sắc:
- Giỏi thật! Ta không ngờ một kẻ những tưởng là phế nhân như ngươi lại có nội lực thâm hậu thế này. Nói mau, ngươi đến Vân Mộng Sơn để làm gì? Có phải ngươi là người của Thạch Pháp Bảo, đến đây để ngăn cản sư phụ ta cùng Cửu Âm Giáo liên minh?
Sắc diện của Ðình Phương đang từ từ hồng nhuận trở lại. Và thay vì phát tác, đáp lại một chưởng đầy ác ý của nữ lang. Ðình Phương chỉ bật ra một câu hỏi:
- Tại hạ là tại hạ. Thạch Pháp Bảo là Thạch Pháp Bảo, hoàn toàn không có liên quan. Xin được thỉnh giáo cô nương một câu. Dám hỏi, lệnh sư là nhân vật như thế nào?
Nữ lang cười nhạt:
- Tại sao ta phải đáp câu hỏi đó? Trái lại, hãy nghe ta hỏi đây. Ngươi là ai? Tính danh? Sư thừa? Vì nguyên nhân nào không những dám đặt chân đến đây mà còn lên dò xét hành tung của bọn người Cửu Âm Giáo đang đến thỉnh cầu sư phụ ta?
Ðình Phương thở dài:
- Tại hạ biết giải thích thế nào cho cô nương nghe và tin lời đây. Vì tại hạ không hề có ý dò xét đoàn người lúc nãy. Và nếu không do cô nương vừa nói ra, ắt hẳn tại hạ không hề nghĩ họ là người Cửu Âm Giáo.
Nữ lang cau tít đôi mày liễu:
- Ngươi nói thật chứ? Vậy ngươi đến Vân Mộng Sơn để làm gì?
Ðình Phương giương đôi mắt nhìn nàng:
- Quanh đây có một nơi gọi là Ngưu Lang Kiều, tại hạ tin chắc cô nương có biết. Ðó là nguyên nhân khiến tại hạ không ngại gian khổ, quyết tìm đến Vân Mộng Sơn này.
Nữ lang giạt mình, kinh ngạc:
- Ngươi đến Ngưu Lang Kiều để làm gì? Trừ phi ngươi có mưu đồ bất lợi nên cố tình tìm đến đúng nơi sư đồ ta lưu ngụ. Có phải thế chăng?
Ðình Phương cũng giật mình:
- Cô nương và lệnh sư cũng lưu ngụ ở Ngưu Lang Kiều? Dám hỏi, phải chăng trong danh xưng của lệnh sư vốn có thêm một chữ là chữ Hận?
Nữ lang thoạt nghe liền tái sắc. Và sau đó nàng bất ngờ hất tay, đẩy thốc vào Ðình Phương một ngọn kình:
- Quả nhiên ngươi cố ý tìm đến đây để gây sự, vậy thì đừng trách ta độc ác. Ðỡ chưởng?
"Ào" Ðã bị trúng kình một lần, lần này Ðình Phương tuy có xua tay kêu nàng dừng lại nhưng vẫn cẩn trọng dùng những bước chân quý dị bước tạt qua một bên:
- Tại hạ tìm đến đây là theo một lời ủy thác. Mong cô nương dừng tay, chờ nghe tại hạ phân tỏ mọi điều.
Những bước chân của Ðình Phương làm cho nữ lang hụt chiêu và dĩ nhiên cũng làm nàng thêm giận dữ. Nàng phát ra một kình tế tiếp:
- Ta chỉ nghe ngươi nói sau khi đả bại được ngươi. Ðỡ!
"Ào" Ðình Phương lại tránh thêm một lần nữa, và lần này cố ý cho nữ lang nhìn thấy Thiết Chỉ Hoàn đang đeo ở một ngón tay:
- Hãy xem vật gì tại hạ đang đeo ở trên tay. Ðó là vật tại hạ nhận chịu sự ủy thác đem đến đây giao cho một người có tên là Hận. Mau mau dừng tay nào.
Nhưng nữ lang vẫn cứ hăm hở lao đến:
- Vật của ngươi thì ngươi cứ đeo, liên quan gì đến ta mà bảo ta nhìn. Nếu ngươi không phải hạng khiếp nhược, hãy đỡ ta một chưởng. Ðỡ!
"Ào" Ðình Phương lập tức thu tay có đeo Thiết Chỉ Hoàn về, đồng thời hất mạnh tay còn lại ra:
- Vì ngỡ cô nương là người có liên quan đến di vật này nên tại hạ thủy chung vẫn cứ nhân nhượng. Nhưng lần này thì khác, tại hạ đành đắc tội với cô nương một phen. Ðỡ!
Nhưng Ðình Phương vừa hất tay xô thành kình thì từ giữa thinh không bỗng vang lên tiếng nạt cực lớn: - Phích Lịch Lôi Phong Chưởng! Lui lại mau, Tuyết nhi! Cứ để sư phụ đối phó với cuồng đồ. Tiểu tử, đỡ!
Và cũng từ giữa thinh không một luồng chỉ phong xuất hiện, xé gió lao thẳng vào ngọn kình vừa được Ðình Phương xô ra.
Nhị kình này, một ào ào như cuồng phong vũ bão, một mảnh dẻ như sợi tơ trời giăng giữa không trung, khi chạm nhau liền tạo ra một tiếng chấn động long trời lở đất.
"Ầm" Ðình Phương bị chấn dội và thất kinh nhìn một phụ nhân có lẽ niên kỷ đã vượt qua ngũ tuần vừa ung dung hạ thân bên cạnh nữ lang.
Tuy vậy, dáng vẻ ung dung của phụ nhân có lẽ chỉ là giả vờ vì Ðình Phương nghe phụ nhân ngay khi hiện thân đã buột miệng đặt ngay câu hỏi dĩ nhiên là cho Ðình Phương:
- Còn trẻ như ngươi, không lẽ ngươi đã sớm đạt hết chân truyền của lão ma Phích Lịch Lôi Quân?
Nhưng dẫu sao kết quả của lần chạm chiêu cũng làm Ðình Phương kiêng dè, ngấm ngầm khiếp sợ bản lãnh của phụ nhân. Vì thế, lúc đáp lời, Ðình Phương dù không muốn vẫn phải tỏ ra hòa nhã:
- Vãn bối bạo gan xin hỏi tiền bối một câu, phải chăng nhân vật có tên là Hận vốn ám chỉ tiền bối. Riêng về Phích Lịch Lôi Quân gì đó tiền bối vừa đề cập, thật đáng tiếc, vãn bối chưa từng nghe bao giờ.
Phụ nhân nọ khinh khỉnh, mai mỉa bảo Ðình Phương:
- Là anh hùng, điều cốt yếu là dám làm dám nhận. Kẻ còn trẻ như ngươi học gì không học lại đi học điều dối trá, so với ác ma Phích Lịch Lôi Quân thì ngươi đúng là hậu sinh khả úy. Có bản ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thì không hề sai. Ðúng vậy, trong bốn nhân vật với mệnh danh là Trường - Hận - Thiên - Thu, lão thân chính là nhân vật đứng hàng thứ hai. Nói mau, ngươi tìm lão thân là có dụng ý gì?
Bị xem là kẻ dối trá, Ðình Phương tức thầm trong lòng. Do vậy, khi biết đối phương chính là nhân vật đang tìm. Ðình Phương vội tháo Thiết Chỉ Hoàn từ ngón tay ra:
- Có vật này mà theo di tự của một nhân vật khuyết danh, vãn bối đã tự hứa là sẽ giao hoàn cho tiền bối.
Phụ nhân không cần nhìn ngó gì vật nọ, vẫn tiếp tục hỏi như tra vấn Ðình Phương ; - Lúc nãy nghe bảo ngươi nhận chịu sự ủy thác. Sao bây giờ lại nói là của một nhân vật khuyết danh? Cách nói nào là đáng tin đây? Ðình Phương vẫn đưa Thiết Chỉ Hoàn ra phía trước:
- Tiền bối có nhận hay không nhận lại vật này? Hay đây là vật thật ra không phải giao cho tiền bối?
Phụ nhân sa sầm nét mặt:
- Thiết tưởng trên khắp giang hồ, ước độ năm mươi năm trở lại đây dường như chỉ có một mình lão thân dùng chữ hận thay cho danh xưng. Vật đó nếu không giao cho lão thân thì có lẽ không còn nhân vật nào khác để ngươi giao.
Phụ nhân chợt quay đầu hất hàm ra lệnh cho nữ lang:
- Tuyết nhi mau thay ta thu hồi vật nọ.
Ðình Phương chợt rụt tay về:
- Khoan đã. Vấn còn một di ngôn nữa kèm theo. Mong tiền bối nhẫn nại chờ nghe cho hết, sau hãy quyết định là có muốn thu hồi hay không?
Phụ nhân có một thoáng giật mình, hay nói đúng hơn là trên sắc mặt hồng xuất hiện vẻ lo ngại:
- Có di ngôn nào? Sao bảo đó là vật của một người khuyết danh? Ðã không gặp người lưu vật thì di ngôn gì đó làm sao ngươi có?
Ðình Phương giải thích:
- Tuy không đích thân gặp mặt nhưng người lưu vật cũng có di tự lưu lại. Có hiểu đó là di ngôn cũng không có gì sai ngoa.
Phụ nhân vụt thở hắt ra một hơi:
- Di ngôn đó như thế nào?
Ðình Phương đáp:
- Di tự đó ghi rõ: "Muốn có võ công cái thế hãy giao vật này cho Hận". Có lẽ tiền bối đã nghe rõ, không cần vãn bối lặp lại lần thứ hai?
Sắc mặt của phụ nhân chợt biến đổi, như thề câu di ngôn kia làm phụ nhân bàng hoàng. Không những thế phụ nhân còn bị chao người, và nếu không có nữ lang được phụ nhân gọi là Tuyết nhi kịp thời đưa tay đỡ lại, thì có lẽ phụ nhân đã bị ngã sau vài lượt chao người.
Và Ðình Phương nghe phụ nhân lẩm bẩm, tự thốt lên những lời không rõ đầu đuôi:
- Vậy là y đã bị mất mạng? Và kẻ hạ thủ y lại đúng là y đã đoán? A... ta đã mơ hồ nghĩ thế sau thời gian dài y thất hẹn. Vậy mà ta vẫn cứ chờ y, chờ y mãi, thay vì tìm giết hắn, báo thù cho y.
Ðối với Ðình Phương có lẽ phản ứng của phụ nhân bất quá chỉ làm Ðình Phương nghĩ đây là phản ứng của một người vì quá bàng hoàng lo nghĩ nên cũng như hóa cuồng và ắt hẳn sẽ không làm Ðình Phương bận tâm. Tuy nhiên, về cữ thất hẹn phụ nhân vừa đề cập thì làm cho Ðình Phương liên tưởng đến Tiêu Kỷ Ngọc với quãng thời gian ba mươi năm dài khắc khoải đợi chờ, sự liên tưởng này khiến Ðình Phương không thể không có sự đồng cảm thiên về phụ thân. Do đó, Ðình Phương chợt hỏi:
- Vậy là tiền bối đã biết ai là người đã lưu tự di ngôn, bảo vãn bối giao hoàn vật này cho tiền bối? Nhưng dựa vào đâu tiền bối đề quyết nhân vật này đã mất mạng? Còn biết rõ hung thủ đã hạ sát nhân vật này?
Thái độ đồng cảm của Ðình Phương thật không ngờ chỉ nhận được sự hằn học của phụ nhân qua câu phụ nhân hạch hỏi vật cấn:
- Nói mau, ngươi tìm thấy vật này trong trường hợp nào? Hay chính ngươi vì có liên quan đến cái chết của y nên đã cùng hung thủ lập mưu, dùng vật này để truy tìm đến ta, định giết ta để diệt khẩu? Mau nói:
Ðình Phương ngớ người, sau đó bực tức đáp:
- Tiền bối đừng quá hồ đồ. Thiết tưởng có một điều này tiền bối nên minh bạc là vãn bối tuy phải vất vả khổ công mới biết ai là nhân vật cần phải gặp để giao hoàn vật này. Nhưng đừng nghĩ đấy là vãn bối trông mong vào sự báo đáp, sẽ được tiền bối truyền thụ cho võ công cái thế. Và nếu tiền bối thật sự lo ngại về điều đó, hừ, tiền bối cứ tùy tiện giữ lại võ công cái thế cho bản thân, vãn bối không nhận đâu. Cáo biệt.
Sau khi ném Thiết Chỉ Hoàn lại, Ðình Phương giận dữ quay người bước đi.
Bỗng có tiếng nữ lang quát:
- Gia sư đang hỏi, không những ngươi không đáp mà còn tùy ý bỏ đi. Ðây là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Mau đứng lại.
Cũng như đôi ba lần trước đó, nữ lang lại đột nhiên xuất hiện chắn lối Ðình Phương.
Ðình Phương bật cười:
- Vật cần giao tại hạ đã giao đến cả võ công cái thế là phần báo đáp tại hạ cũng không màng. Nếu muốn ngăn giữ tại hạ lại hãy trông chờ bản lãnh của cô nương vậy. Ha... Ha...
Thoáng mắt, Ðình Phương đã lách qua người nữ lang và thản nhiên bỏ đi như không hề bị ai chắn lối.
Nhưng có một tiếng gầm cực lớn bỗng vang lên làm Ðình Phương giật mình dừng lại. Ðó là tiếng gầm Ðình Phương nghe khá quen tai:
- Ngươi cứ thử tiếp tục bỏ đi xem, nếu có thể thoát khỏi Vân Mộng Sơn này, bản thân ta nguyện suốt quãng đời còn lại làm nô bộc cho ngươi.
Ðình Phương quay nhanh người về phía vừa có tiếng phát thoại:
- Lại là lão? Gọi là Lục sư gia như độ nào bây giờ lão đã có danh xưng khác chính thức hơn?
Trước mặt Ðình Phương lúc này chính là nhân vật Lục sư gia độ nào đã thay mặt Bảo Chủ Thạch Pháp Bảo thu nhận Ðình Phương vào làm gia nhân. Lục gia sư cười lạt:
- Ðối với ngươi ta vẫn là Lục sư gia. Vì thủy chung ta và ngươi dường như là hai kẻ có lắm duyên nhiều nợ, đi đến đâu cũng gặp nhau, kể từ lần gặp đầu tiên ở Thạch Tháp Bảo.
Ðình Phương cười khẩy:
- Tại hạ nghĩ có khác hơn một chút. Vì hễ mỗi lần gặp lão là cứ y như rằng tại hạ gặp khốn khổ đủ điều. Ðến mấy phen suýt mất mạng. Chẳng hay lần này sẽ sao đây?
Phụ nhân nọ vụt lên tiếng xen vào:
- Giáo chủ bảo đã gặp mặt tiểu tử ở Thạch Pháp Bảo? Liệu tiểu tử có liên quan gì đến Ðoàn Nam Long, nhân vật đều được hai chúng ta quan tâm?
Ðình Phương kinh ngạc nhìn Lục sư gia:
- Lão là giáo chủ Cửu Âm Giáo?
Lão Lục sư gia không đếm xỉa gì đến câu Ðình Phương vừa hỏi, lão cười nhìn phụ nhân, nói bằng giọng quan tâm:
- Bản nhân thừa biết nguyên nhân nào tiên tử hỏi câu này. Tiên tử yên tâm, tiểu tử không những không liên quan gì đến Thạch Tháp Bảo mà dường như còng dự phần vào cái chết mờ ám của Ðoàn Nam Long. Riêng việc bản nhân xuất đầu lộ diện ngăn giữ tiểu tử lại, chủ ý là giúp tiên tử tra hỏi minh bạch những gì có liên quan đến sự thất tung có hiểu của Trường lão huynh.
Và Ðình Phương thực sự ngạc nhiên vì liền sau đó lão Lục sư gia đột nhiên quay sang hỏi Ðình Phương một câu khá bất ngờ:
- Nếu bản nhân đoán không lầm, ngươi đã tìm thấy di vật ở ngay tại Thạch Tháp Bảo?
Do ngạc nhiên nên Ðình Phương chỉ đáp trả lão bằng một câu hỏi ngược lại:
- Sao lão biết?
Lão phá lên cười và một lần nữa quay sang nhìn phụ nhân:
- Chứng tỏ mọi việc xảy ra đều đúng với những gì bản nhân đã tỏ bày cùng tiên tử. Nay Ðoàn Nam Long đột ngột bị đoản thọ nhưng hãy còn Ðoàn Khắc Lân. Tính khí của gã này như thế nào ắt hẳn tiên tử cũng thừa biết, di chí cùng dã tâm của Ðoàn Nam Long thế nào cũng được Ðoàn Khắc Lân tiếp tục thực hiện. Bản nhân hy vọng tiên tử sớm thấu hiểu để mau chóng có quyết định.
Chỉ cần nghe đến đây Ðình Phương lập tức hiểu điều gì đang xảy ra giữa phụ nhân nọ và lão Lục sư gia Giáo chủ Cửu Âm Giáo. Và Ðình Phương càng thấu hiểu hơn do nhớ đến câu nữ lang kia từng nói, khi nghi ngờ sự hiện diện của Ðình Phương ở đây là ngăn cản sự liên minh giữa sư phụ nữ lang và Cửu Âm Giáo.
Ðoán biết rõ mưu đồ này và tin rằng khi tiến hành chuyện liên minh là lão Lục sư gia có dụng ý, Ðình Phương vội kêu lên:
- Khoan đã. Ta muốn hỏi lão một câu. Nếu lão thực sự là Giáo chủ Cửu Âm Giáo thì cớ gì hiện nay đang có một nhân vật tự nhận là phó Giáo chủ và nhân vật này đang có y truy tìm quyển bí kíp Cửu Âm Khúc?
Lục sư gia thoáng khựng người và liền sau đó đột ngột tung kình quật vào Ðình Phương:
- Chớ nói nhảm. Tạ phó Giáo chủ đã uổng mạng từ lâu. Riêng về bí kíp Cửu Âm Khúc, có phải lão tặc Phích Lịch Lôi Quân sai ngươi đến đây dò la, tìm cơ hội chiếm đoạn? Nếu vậy, ngươi đừng trách bản nhân độc ác. Ðỡ!
"Ào" Bị tấn công bất ngờ, Ðình Phương vội vàng phát chiêu, miệng quát vang:
- Ta đã bảo ta không biết Phích Lịch Lôi Quân là ai, lão chớ có hồ đồ đề quyết bừa. Ðỡ!
"Bùng!" Ðình Phương bị chao đảo thật mạnh và lúc đó là lúc lão Lục sư gia thừa cơ hội lao đến tấn công liên tục bất tận:
- Tiên tử bảo ngươi là kẻ dối trá quả không sai. Miệng thì phủ nhận sự liên quan đến Phích Lịch Lôi Quân nhưng công phu vận dụng vẫn cứ là Lôi Phong Chưởng Phích Lịch, kẻ tiền hậu bất nhất như ngươi thật đáng chết.
"Ào" Ðình Phương bị rơi vào thế bị động, không những về phương diện chiêu thức đang bị Lục sư gia áp đảo mà cả về phương diện lời lẽ ngôn từ. Bởi Ðình Phương ngay lúc này dù có mười miệng cũng không thể giãi bày chuyện vì sao Ðình Phương am hiểu công phu Phích Lịch Chưởng Lôi Phong, khiến khó bề thoát hai chữ dối trá vừa bị hết người này đến người khác gán ghép.
Thân thủ của Lục sư gia càng lúc càng tỏ ra cao minh thượng thừa. Lão liên tiếp tấn công khiến Ðình Phương khốn đốn trăm bề trong việc duy trì sinh mạng. Do đó, Ðình Phương tuy có nhờ thân pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ để đôi lần kịp tránh chiêu trong gang tấc nhưng bản thân vẫn cứ bị lão dồn ép, bức lùi mãi về phía hậu.
Lão Lục sư gia như cố ý bức lùi Ðình Phương. Vì khi bị đẩy lùi khá xa, xa hẳn nơi phụ nhân nọ và nữ lang đứng nhìn, lão chợt cười lạnh:
- Chuyện bí kíp Cửu Âm Khúc đang do ta chiếm hữu là chuyện cơ mật, ta chỉ muốn giữ kín cho riêng ta. Ngươi phải chết, đó là số phận đã dành cho ngươi đấy. Hà hà...
Và đấu pháp của lão vụt thay đổi, trong tay lão chợt xuất hiện một thứ vũ khí lạ đời. Ðó là một vật ngắn tựa đoản côn nhưng thon nhỏ hơn côn, đồng thời còn có năm bảy lỗ nhỏ xuất hiện dọc theo chiều dài của vật nọ. Và với vật có màu trắng đó, lão Lục sư gia chợt khoa tay vũ lộng vật nọ, tạo thành một làn bạch vụ mơ hồ, chụp thẳng vào Ðình Phương.
Ðình Phương chợt nhận định, lão chỉ với hai tay không thôi mà Ðình Phương còn chưa là đối thủ, thì lúc này một khi lão đã dùng đến khí giới ắt việc lão muốn Ðình Phương mãi mãi câm miệng là điều có thật. Vì Ðình Phương chỉ có chết đi thì tin tức về chuyện lão đang sở hữu bí kíp Cửu Âm Khúc sẽ không còn ai khác biết nữa ngoài lão.
Nghĩ đến đây, Ðình Phương dù có rúng động đến tận tâm cang thì vì sinh mạng bản thân cũng phải liều lĩnh. Ðình Phương liền vận dụng tột độ thân pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ, tìm cách thoát xa phạm vi uy lực cảu làn bạch vụ mơ hồ, đồng thời còn phẫn nộ dốc toàn lực quật một kình mãnh liệt vào lão:
- Ta có chết thì lão cũng đừng mong toàn mạng. Ðỡ chiêu!
"Ào" Thì vừa lúc đó Ðình Phương chợt nghe từ vật nọ bỗng thoát ra một chuỗi thanh âm réo rắt, tuy là trầm bổng véo von như tiếng chim muông đua hót réo gọi bình minh nhưng lại mang âm điệu sát phạt như muôn ngàn tiếng rít của lũ quái xà đang cơn cuồng nộ.
Chuỗi thanh âm trầm bổng này vừa lọt vào tai, toàn thân Ðình Phương liền rúng động, run bắn lên vài lượt, làm cho chiêu chưởng Ðình Phương đang dốc toàn lực quật ra chợt xuôi xuống, như người vừa bị trước bỏ đôi tay ngay lúc cần dùng đến. Không những thế, thân pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ đang do Ðình Phương thi triển vận dụng cũng bị tác động.
Ðó là lúc làn bạch vụ mơ hồ do lão Lục sư gia tạo ra đổ ập vào Ðình Phương.
"Bùng!" Ðình Phương lảo đảo thối lui nửa trượng, toàn thân khí huyết bị chao đảo nhộn nhạo đến suýt thổ huyết ra.
Lão Lục sư gia thấy vậy, lại lao lên:
- Còn không mau nạp mạng ư? Ðỡ!
Ðình Phương hoàn toàn thúc thủ, đành giương mắt nhìn trừng trừng vào đối phương.
Ðến lúc tưởng chừng chết chắc, Ðình Phương chợt nhật thấy lão đang hạ thủ Ðình Phương không phải bằng vật trăng trắng kỳ quái nọ, mà là tả thủ bằng xương bằng thịt của lão cùng lúc nãy, nhờ chuỗi thanh âm réo rắt trầm bổng không còn, may mà lão không tiếp tục sử dụng thứ khí giới kỳ quái đó, nên mọi tác động lúc nãy có làm Ðình Phương vô lực thì bây giờ cũng đã tiêu tan.
Ðình Phương liền theo bản năng, chợt dịch tạt người qua một bên tả nửa bộ.
Ðộ dịch chuyển tuy ngắn nhưng vẫn có diệu dụng là làm cho chiêu kình của lão Lục sư gia chỉ còn chạm vào Ðình Phương một nửa uy lực.
Và với nửa uy lực này, lại quật đúng vào nửa thân người bên hữu của Ðình Phương, làm thân hình Ðình Phương chỉ bị xoay nghiêng, Ðình Phương liền nhân đó tung người đào tẩu.
Lão Lục sư gia giật mình, vội đuổi theo:
- Chỉ mới cách biệt chưa lâu, thật không ngờ ngươi lại sớm đạt đến thân thủ này. Bây giờ nếu không giết ngươi, sau này bản nhân còn mong gì ăn ngon ngủ yên được với ngươi? Chạy đi đâu?
"Vút" Phát hiện bị truy đuổi, Ðình Phương vì tự hiểu nhược điểm của bản thân chính là thuật kinh công nên vào dám cùng lão kéo dài mãi tình thế này.
Do đó, vừa phát hiện một ngạch đá có thể lách vào, Ðình Phương lập tức chuyển phương, lao luôn vào đó.
Ðuổi theo bén gót Ðình Phương lão Lục sư gia buông tràng cười đắc ý:
- Tử kỳ của ngươi đã điểm. Và đây là lời cuối cùng bản nhân dành cho ngươi. Vĩnh biệt! Ha ha...
Ðình Phương mặc kệ lão, vẫn mải miết lách sâu vào ngách đá.
Nhưng được một lúc, tuy ở phía sau không còn bị lão Lục sư gia truy đuổi nữa, nhưng Ðình Phương chợt hiểu vì sao lão có thái độ đắc y khi thốt lời vĩnh biệt.
Trước mặt Ðình Phương ngách đá chợt phình rộng, đồng thời hàng loạt nhiều ánh hào quan bỗng bất thần bùng cháy lên, giúp Ðình Phương nhận ra cảnh ngộ gì đang xảy ra.
Hiện hữu ngay bên trong ngách đá này là một nhóm nhân vật hơn mười ngươi. Trong số đó có hai nhân vật mà thoạt nhìn Ðình Phương liền nhận ra. Họ là hai nhân vật có dáng vẻ hoạt kê nhất trong đoàn người tiến về phía Vân Mộng Sơn như Ðình Phương đã trông thấy.
Ánh mắt sững sờ đang do Ðình Phương xạ chiếu vào họ làm cho họ có nhiều phải ứng trái ngược nhau.
Có một số đắc ý cười vang:
- Ngươi có nằm mơ cũng không ngờ nơi này đã bị bọn ta mai phục phải không? Ha... ha?
- Giáo chủ bổn giáo đâu phải nhân vật tầm thường, kém tâm cơ, để không lường trước được mọi việc sẽ diễn ra như thế này? Phen này dù ngươi có chắp thêm đôi cánh cũng không thể thoát. Ha... ha...Nhưng cũng có một ít nhân vật trong số họ chợt kêu lên:
- Ngỡ là địch nhân nào khó đối phó. Hóa ra Giáo chủ huy động bao nhiêu đây người chỉ vì một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa thế này thôi sao?
- Hừ! Ðối với tiểu tử chỉ cần mỗi một mình Lâm mỗ là đủ. Giết gà đâu cần gì dao mổ trâu?
- Không sai. Và hà tất phải phiền đến Lâm Hương chủ. Cũng chẳng đáng để uổng phí Thất Tiên Ảo Vọng Cảnh là bảo bối do toàn thể huynh đệ ta mất mười mấy năm tâm huyết mới hoàn thành. Một mình lão Hắc Ngưu này là đủ thu thập tiểu tử. Hãy xem đây.
Ân thanh rổn rảng như tiếng thanh la vỡ vừa quát lên sau cùng là do nhân vật cao to lực lưỡng có mang vết sẹo kỳ quặc ở bên tả mặt phát ra. Và cùng với câu ngạo nghễ ngông cuồng " Hãy em đây" là nhân vật có vết sẹo kỳ quặc đó lập tức lao hùng hục vào Ðình Phương.
Với vóc dàng cao to kỳ vỹ và thái độ lầm lũi lao đến của nhân vật nọ giữa một nơi tranh tối tranh sáng thế này làm Ðình Phương không thể không liên tưởng đến tình cảnh bản thân khi không bị một con Ðại Ngưu bất ngờ xông vào húc.
Với sự liên tưởng này, Ðình Phương lòng có cảm nhận lực hút đó là rất mạnh, rất lợi hại. Do vậy Ðình Phương nào dám xuất lực ngăn cản, đánh xoạc người tạt bộ, bước chéo qua một bên để tránh. Ðình Phương vừa thực hiện xong động tác này liền ngớ người khi nghe nhân vật tự xưng là Hắc Ngưu chợt cười rống lên:
- Ðiều gì lão Hắc Ngưu này đã nói là cấm sai. Tiểu oa nhi ngươi cũng vô dụng và bất lực như bao kẻ vô dụng khác thôi, vẫn không thoát nổi một chiêu Thoái Ðầu Nhất Ngưu Ðả Trụ Thiên của lão Hắc Ngưu này. Ha... ha...
Ðang lúc Ðình Phương cười, Ðình Phương chợt nghe một lực đạo cực mạnh bỗng xuất hiện từ phía hậu và lực đạo này nhằm thẳng vào đại huyệt toàn cơ bên tả người Ðình Phương lao mạnh vào.
Ðình Phương thất kinh vội quay đầu ngoái nhìn.
Ðến khi phát hiện đó là cái đầu lực lưỡng của nhân vật Hắc Ngưu - Sau khi lao vượt qua bên tả Ðình Phương đã bất thần ngoặc lại để đùng dầu làm vật công kích thẳng vào đại huyệt toàn cơ của Ðình Phương - thì Ðình Phương thật sự ngỡ ngàng trước đấu pháp lỳ lạ của nhân vật này. Vì qua những gì Ðình Phương đa tự luyện, liên quan đến võ công, đâu có loại công phu nào mà Ðình Phương đọc thấy cho biết chuyện có người dùng đầu làm phương tiện để giao đấu? Ðã không từng đọc thấy chuyện đó thì dĩ nhiên Ðình Phương cũng không thể biết phải dùng chiêu thức gì hoặc thủ pháp gì hầu đối phó với đấu pháp dùng đầu để tấn công của nhân vật này.
Với một thoáng ngỡ ngàn nà đã quá đủ cho Ðình Phương lãnh hậu quả.
"Tung!" Ðại huyệt Toàn cơ và cả một vùng da thịt cạnh đó của Ðình Phương đã bị cái đầu giáng mạnh vào, một lực đạo mạnh như thể Ðình Phương vừa bị Thiên Lôi đả, khiến Ðình Phương bị bắn người qua bên hữu.
Những nhân vật đang đứng ngoài quan chiến thấy vậy đồng thời cười vang:
- Hảo công phu!
- Ai dám bảo chiêu Thoái Ðầu Nhất Ngưu Ðả Trụ Thiên của lão Hắc Ngưu huynh đệ là quá kém so với bao công phu khác?
- Tính đi tính lại thì dường như cũng với chiêu này Hắc Ngưu lão huynh trước sau đã đả bại có đến trăm đối thủ. Thật đáng coi là thiên hạ đệ nhất công phu. Ha... ha...
Ðình Phương cũng phải ngấm ngầm thừa nhận sự lợi hại của công phu này. Vì thế ngay khi có thể tạm ổn định mức bộ, Ðình Phương vẫn phải len lén quan sát nhân vật Hắc Ngưu, để liệu tính hoặc ngay bây giờ hay một lúc nào đó lão Hắc Ngưu lại tiếp tục dùng chiêu thức với đấu pháp lạ lùng đó tấn công Ðình Phương.
Không nhìn thì không sao, Ðình Phương vừa nhìn liền tỏ ra bàng hoàng, chàng thấy nhân vật nọ trợn mắt nhìn nhìn chàng. Lão Hắc Ngưu còn bật kêu:
- Ôi chao. Xương cốt ngươi không lẽ được làm bằng thiết luyện? Ngươi còn toàn mạng lại không tỏ ra suy chuyển chút nào sau một chiêu đắc ý nhất của ta sao?
Kêu xong, lão Hắc Ngưu còn quay qua hỏi đồng bọn:
- Chư vị nói đi, là lão Hắc Ngưu này sút giảm công phu hay bản lãnh của tiểu tử khá thật? Vì bình sinh mỗ chưa gặp tình huống này bao giờ?
Vẻ ngây ngô chân thật có phần chất phác của nhân vật Hắc Ngưu làm Ðình Phương phì cười. Nhưng vừa mở miệng cười, Ðình Phương đã nhăn mặt kêu:
- Ðầu lão được làm bằng thiết luyện thì có. Cao Ðình Phương ta đang đau khắp ngươi, chí ít phải gãy đôi hai ba cọng xương đây này.
Phát hiện vẻ đau đớn của Ðình Phương là thật. Hắc Ngưu liền cười toe toét:
- Chí ít cũng phải như thế chứ? Vì đâu lý nào đầu của Hắc Ngưu ta lại mềm hơn đám xương cốt hãy còn non nớt của ngươi. Nhưng dù sao cũng phải thừa nhận rằng ngươi là một tiểu tử khá, chịu nổi một húc của ta mà vẫn toàn mang. Ha... ha...
Hắc Ngưu cười làm cho vết sẹo kéo chéo bên tả mặt càng thêm hoạt kê, khiến Ðình Phương đánh nén cười và quay đầu về phía khác, vì sợ hễ mở miệng cười ắt sẽ làm chỗ đau lại đau đớn thêm.
Nhưng vừa quay đầu đi, Ðình Phương lập tức nhìn thấy có một nhân vật đang nhìn tận lực vào Ðình Phương.
Trong tay nhân vật này là một thanh đoản kiếm, có hình dạng cong cong như trăng lưỡi liềm.
Ðang lao đến, thấy Ðình Phương đã phát hiện, nhân vật này liền quát:
- Không phải ta muốn ám toán ngươi. Nhưng lệnh giáo chủ buộc ta phải tuân hành. Ðỡ!
"Ào" Tiếng quát vừa dứt thì cũng là lúc thanh loan đao kiếm được chủ nhân của nó chém sả vào Ðình Phương theo chiều dọc, làm Ðình Phương kinh tâm vội vận dụng Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ thân pháp để lẩn tránh.
Nhưng chiêu thức của thanh Loan kiếm không phải chỉ có thể. Ðình Phương vừa nhích ngang tránh qua một bên thì đối phương cũng biến chiêu:
- Chiêu Loan Kiếm Ðảo Càn Khôn của ta đâu dễ để ngươi toàn mạng. Chết này!
Lập tức thanh loan kiếm đang đà chém dọc xuống bỗng hoành ngang loang loáng đảo qua đảo lại khắp người Ðình Phương nhanh không thể tả, cho Ðình Phương cảm nhận đó quả là một chiêu có thể làm điên đảo càn khôn như tên của chiêu thức vừa được nhân vật nọ đắc ý quát bảo.
Lực đạo từ thanh kiếm còn uy hiếp các huyệt đạo ở phần thân trước, khiến Ðình Phương thật sự khinh hoảng, chỉ còn biết kỳ vọng vào thân pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ sẽ đủ biến ảo giúp bản thân toàn mạng.
"Rẹt, rẹt..." Ðình Phương nhanh đến mấy cũng bị thanh Loan kiếm chém tơi tả khắp người và trước mắt ai cũng thấy có rất nhiều mảnh y phục vụn vặt từ người Ðình Phương lả tả bay ra như trăm ngàn cánh hồ điệp chập chờn xuất hiện lúc xuân về.
Ðến nỗi nhân vật đang chú sử dụng thanh Loan kiếm cũng đắc ý cười rộ:
- Họ Lao này từ khi luyện kiếm đến giờ chưa lần nào thấy uy lực của chiêu Loan Kiếm Ðảo Càn Khôn đạt mức lợi hại như vậy. Thật không uổng công Lao mỗ vẫn đêm ngày miệt mài khổ luyện. Ha... ha...
Nhưng thanh âm của Hắc Ngưu bỗng vang lên, làm chuỗi cười đắc ý của họ Lao đành tắt ngấm:
- Không đúng rồi. Lao huynh đệ. Như không có chiêu kiếm nào của họ Lao ngươi phạm được vào da thịt tiểu tử? Lao huynh đệ sao không lo lấy mạng tên tiểu tử, mải phá hủy y phục của tiểu tử thì có ích gì h Ðình Phương nhờ nghe vậy mới bàng hoàng nhìn lại thân. Quả nhiên Hắc Ngưu nói không sai, ngoại trừ bộ y phục ở thân trước bị chiêu Loan Kiếm Ðảo Càn Không chém tơi tả thì hầu như khắp người Ðình Phương không bị chút vết tích gì cho thấy đã bị kiếm đả thương.
Ðình Phương tự nhìn thân thì nhân lúc họ Lao cùng gương mắt nhìn khắp thân thể ở phần trước của Ðình Phương, với cái nhìn săm soi đó, họ Lao bỗng mở miệng cười:
- Ai bảo Hắc Ngưu ngươi là kiếm của ta chưa chạm vào da thịt tiểu tử? Hãy nhìn đầu vai bên tả của tiểu tử thì rõ. Ha... ha...
Mọi người cùng gương mắt nhìn, kể cả Ðình Phương cũng nhìn. Quả nhiên ở đầu vai bên tả của Ðình Phương, lồ lộ qua lớp y phục bị chém vụn, ai ai cũng nhìn thấy có một vệt huyết tích. Vệt đó tuy nhỏ, mảnh nhưng dẫu sao vẫn là dấu tích cho thấy da thịt của Ðình Phương rốt cuộc cũng bị thanh Loan kiếm cứa đứt thành lằn và đang ri rỉ máu.
Trong những nhân vật đang đứng nhìn liền có một giọng ồm ồm vang lên:
- Trên thân kiếm có độc, một loại độc hễ thấy máu là thấm ngay. Thu thập được tiểu tử chính Lao Duy Khả huynh đệ là người lập công đầu. Khá lắm.
Và sau khi phát thoại xong, chính nhân vật này lên tiếng đếm:
- Một, ngã này. Hai, ngã này...
Nghe thế, cả lũ người nọ cũng hùa nhau đếm tiếp:
- Ba, ngã này. Bốn, ngã này...! Năm, ngã..
Họ sẽ đếm mãi nếu nhân vật có dáng dấp bên ngoài trông như một tiểu đồng không lên tiếng cất giọng khàn khàn lão già, chợt đột ngột kêu lên:
- Ðừng đếm nữa, vô ích. Vì nếu ngã, tiểu tử đã ngã từ lâu. Ðâu có lần nào bọn ta phải mỏi miệng đếm những mười mấy tiếng như thế này?
Ðình Phương vỡ lẽ. Vậy là sau lần bị trúng hai loại kịch độc cùng lúc vô tình Ðình Phương lại có tấm thân vạn độc bất xâm. Ðình Phương phá lên cười:
- Thật đắc tội vì đã để Lao Duy Khả các hạ thất vọng. Cao Ðình Phương này từ lâu như không hề ngại bất kỳ chất độc gì. Nhưng việc y phục bị phá hủy thế này, ắt hẳn Lao các hạ không thể lẩn tránh trách nhiệm. Xem đây!
Ðình Phương chợt dịch người, lao áp vào họ Lao, hai tay tung ra chờn vờn, vây hãm khắp thân đối thủ.
Họ Lao giật mình hồi bộ:
- Nhiếp Hồn Mê Tông Quyền?
Tiểu tử ngươi sao lại được lão Sắc Quái khả ố truyền thụ cho loại công phu này?
Ðình Phương càng lúc càng lần tới, vẫn cứ chờn vờn song quyền uy hiếp Lao Duy Khả:
- Ðừng vội nghĩ ta và Lão Quái đó có liên quan. Ta chỉ có ý luyện loại độc quyền này để mai hầu dùng nó đối phó với chính chủ nhân của nó. Nhưng trước mắt vẫn cứ lo chiếm đoạt y phục của Lao các hạ, gọi là bù đắp lại tổn thất các hạ đã gây ra cho Cao Ðình Phương ta. Ðỡ. Bộ quyền Nhiếp Hồn Mê Tông Quyền do Ðình Phương vận dụng cứ như một bức quyền phong kỳ ảo có công dụng làm cho đối phương càng lúc càng loạn thần loạn nhãn.
Và khi công dụng đó đạt được, nghĩa là họ Lao dù có lùi đến đâu thì cũng bị quyền phong lấn áp, uy hiếp. Ðình Phương lập tức lòn tay này dưới tay nọ, quật vỗ một kình vào huyệt Linh Ðài của họ Lao:
- Hoặc các hạ mất mạng hoặc chấp nhận tự lột bỏ y phục bồi hoàn cho ta. Ðỡ.
Huyệt Linh Ðài bị uy hiếp trầm trọng, Lao Duy Khả đương nhiên vì không muốn mất mạng đành phải có phản ứng đúng như Ðình Phương dự trù. Ðó là Lao Duy Khả xoay người, cố tránh thoát chiêu công kích hiểm ác của Ðình Phương, đồng thời còn thuận tay chém sả thanh Loan kiếm về phía hậu, đề phòng Ðình Phương thừa cơ hội tập kích hậu tâm.
Nhưng Ðình Phương không hề có ý đó. Vì thế, họ Lao xoay người thì Ðình Phương cũng xoay theo. Ðể rồi Ðình Phương vừa phì cười vừa ung dung vươn tay điểm nhẹ vào huyệt Ðịnh Thân của Lao Duy Khải:
- Nghĩ tình các hạ chưa gây tổn thương nào đáng kể, Cao Ðình Phương ta thật không nhẫn tâm tiễn các hạ vào Quỷ Môn Quan. Ðắc tội.
Ðình Phương vừa điểm vào huyệt Ðịnh Thân là Lao Duy Khải lập tức đứng bất động.
Nhưng Lao Duy Khả vẫn còn miệng để sử dụng. Lão bỗng quát:
- Thân thủ của tiểu tư quả bất phàm. Chư huynh đệ nếu không muốn thấy Lao mỗ bị sỉ nhục hãy mau mau dùng ngay bảo bối Thất Tiên Ảo Vọng Cảnh. Lao mỗ thà chết vinh hơn sống nhục.
Vì đây đã là lần thứ hai Ðình Phương nghe đề cập đến thứ bảo bối có cách gọi kỳ lạ này, nên không thể không nghi đó là thứ công phu hoặc thứ gì đó đại loại như thế rất lợi hại:
- Ðể đối phó với Ðình Phương liền đặt một bàn tay lên đỉnh đầu họ Lao:
- Không được manh động. Nếu dám trái lời tại hạ quyết không khách sáo, sẽ hạ thủ ngay họ Lao.
Hắc Ngưu tỏ ra kinh hoảng:
- Ngươi không được là bừa nha. Hãy buông tha cho Lao huynh đệ, đổi lại bọn ta cũng sẽ cho ngươi tùy ý muốn đi đâu thì đi.
Lao Duy Khả vụt kêu:
- Không thể như thế. Mệnh lệnh của Giáo chủ...
Ðình Phương điểm á huyệt, không cho họ Lao tiếp tục nói. Ðoạn Ðình Phương cười lạt nhìn bọ Hắc Ngưu: - Giáo chủ chư vị giết tại hạ là có ý sát nhân diệt khẩu. Tại hạ vì không cam lòng nên đành dùng thủ đoạn này. Dù có bị chê là kém quang mình, tại hạ cũng đành chịu. Nhưng trước hết tại hạ vẫn vần có y phục khác để thay đổi, mong chư vị chịu phiền cho lão một lúc.
Nhưng tay Ðình Phương vừa chạm vào y phục họ Lao, trong bọn Hắc Ngưu lập tức có một nhân vật cất giọng trầm trầm đe dọa:
- Sĩ khả sát bất khả nhục. Bọn ta có thể vì Lao huynh đệ để ngươi đi, kháng chấp mệnh lệnh của Giáo chủ, nhưng nếu ngươi được thể làm tới, cố tình vũ nhục Lao huynh đệ, bọn ta đành phải thực hiện đúng như lời Lao huynh đệ vừa kêu cầu.
Ðình Phương cũng trầm giọng:
- Nhưng y phục của tại hạ là do y phá hủy. Tại hạ chỉ đòi lại những gì bản thân đã tổn thất, đâu thể bảo đó là hành vi vũ nhục.
Hắc Ngưu lại kêu:
- Ta có thể nguyện ý giao chính y phục của ta cho ngươi. Vẫn hơn là để ngươi tự ý tước đoạt y phục của Lao huynh đệ, một hành vi rõ ràng là muốn làm nhục tất cả huynh đệ ta.
Ðình Phương lắc đầu:
- Kẻ gieo nhân ắt gặt quả. Vì không do các hạ gây ra nên tại hạ đâu thể tùy tiện chiếm hữu y phục của các hạ.
Nhân vật nọ bật cười:
- Ngươi cần y phục thì hiện có người sẵn lòng giao y phục cho ngươi. Vì ngươi cố ý chối từ nên rõ ràng ngươi không xem Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ huynh đệ ta ra gì. Vậy chỉ còn mỗi một cách duy nhất mà thôi.
Ðình Phương tái mặt, hoàn toàn không ngờ bọn họ sẵn lòng hi sinh tính mạng họ Lao chỉ vì một chuyện kỳ thực rất nhỏ nhặt nhưng họ lại khăng khăng bảo đó là hành vi vũ nhục.
Hắc Ngưu cũng kinh hoảng, đưa mắt nài nỉ nhân vật nọ:
- Lâm Hương Chủ, Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ từ thuở nào vẫn luôn đủ chín người. Mong Lâm Hương Chủ cân nhắc, đừng vì mỗi một bộ y phục mà làm cho bọn ta đột nhiên mất đi một người.
Ðình Phương thầm vỡ lẽ, hóa ra nhân vật nọ là Lâm Hương Chủ, kẻ làm lãnh đạo của cả nhóm chín nhân vật này, gọi là Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ gì đó. Chợt nhớ câu " Xạ nhân tiên xạ mã. Ðánh rắn phải đánh bằng đầu", Ðình Phương bắt đầu chú mục nhìn dò xét nhân vật nọ.
Vừa vặn, Ðình Phương nghe nhân vật nọ bác bỏ lời thỉnh cầu của Hắc Ngưu:
- Nếu Cửu Khúc Tinh Hộ Sức lúc nào cũng đủ chín người thì đấy là nhờ bọn ta luôn đồng lòng với nhau. Nay một người chịu nhục lẽ nào đấy không là nỗi nhục chung. Lão Hắc Ngưu chớ phí lời, huống chi đó cũng là ý nguyện của Lao huynh đệ. Trừ phi Cao tiểu tử từ bỏ ý định đó, bằng không Lâm mỗ cũng như Lao huynh đệ, thà chết vinh hơn sống nhục. Hãy mau chuẩn bị vật dụng Thất Tiên Ảo Vọng Cảnh.
Ðình Phương hoang mang lo sợ nhìn bọn họ ai ai cũng vội vàng cho tay vào bọc áo.
Riêng chỉ có Hắc Ngưu là có hành vi ngược lại. Y đột ngột cởi phăng y phục của chính y.
Cao tiểu tử mau nhận lấy y phục của ta rồi đi đi cho. Ðừng vì một lúc cao hứng thiếu cân nhắc mà chuốc lấy hậu quả thảm hại một khi bị bọn ta vận dụng đến bảo bối Thất Tiên.
Nhìn Hắc Ngưu thản nhiên ném y phục qua Ðình Phương thầm cảm phục khí phác và nhất là nghĩa khí của nhân vật này. Ðình Phương từ từ lùi lại, nói với Hắc Ngưu:
- Nghĩ tình các hạ đã hết lòng vì bằng hữu, tại hạ tạm dừng lại mảnh y phục của bản thân. Chỉ mong là các hạ và bao bằng hữu khác giữ lời. Hãy để cho tại hạ đi một cách yên ổn. Tạm biệt.
Tất cả bọn họ đều đứng yên cho tới khi Ðình Phương lùi gần khuất vào chỗ tối nhất của ngách đá.
Bỗng có tiếng hừ lạnh vang lên:
- Ngươi đâu thể thoát dễ như thế. Hừ!
Ðình Phương phẫn nộ, vừa thủ bộ vừa quát:
- Ðã hứa thì phải giữ lời. Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ hóa ra chỉ là một lũ bội tín.
Ðáp lại tiếng quát của Ðình Phương là thanh âm tiếng quát khác do chính Hắc Ngưu phát ra:
- Bọn ta vâng lệnh Giáo chủ tạm trấn giữ chốn này. Tha tiểu tử là chủ ý của bọn ta, dù có bị Giáo chủ trách phạt thế nào cũng cam chịu. Họ Phương ngươi vì sao dám tự ý xuất hiện xen vào? Có nghe Cao tiểu tử thóa mạ, bảo bọn ta là phường bội tín chăng? Hay họ Phương ngươi cố tình gây chuyện, mục đích là hạ thấp uy danh của bọn ta?
Trước mặt Ðình Phương liền xuất hiện một bóng nhân dạng lờ mờ. Và qua những gì vừa nghe Hắc Ngưu quát tháo, Ðình Phương kịp hiểu đó là nhân vật họ Phương, tuy cũng là người Cửu Âm giáo nhưng tuyệt đối không được xếp chung vào nhóm chín nhân vật tự xưng là Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ.
Và đúng như Cao Ðình Phương nghĩ, nhân vật họ Phương chợt bảo:
- Bọn Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ các ngươi tại sao dám vì sinh mạng Lao Duy Khả, chỉ là một tiểu tiết, tự ý buông tha Cao tiểu tử được. Giáo chủ kể như mối họa tâm phúc? Vì tiểu tiết mà xem nhẹ đại cục, hành vi của bọn ngươi Phương Quân ta không thể nào không xen vào.
Ðình Phương thừa cơ hội nhân vật tự xưng là Phương Quân mải phát thoại, chợt vận dụng Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ thần pháp để di hình hoán vị, lách người lao qua.
Ðình Phương hành động quá nhanh, khiến Phương Quân lúc nhận ra thì đã muộn. Y lại còn bị Hắc Ngưu ngoác to mồm cười chê:
- Phương Quân ngươi cũng đâu thể ngăn tiểu tử. Vậy đừng vội đắc ý, chưa gì đã có lời định tội và chê bai bọn Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ này. Ha ha...
|