Nếu má»™t ngà y nà o đó, bạn bước và o tuổi mưá»i sáu, lại phải Ä‘i trá» há»c xa nhà , thoát khá»i sá»± canh gác nghiêm ngặt cá»§a ba mẹ bạn, hẳn là bạn cÅ©ng được nghe những lá»i dặn dò kỹ lưỡng và vô vá»ng cá»§a các báºc sinh thà nh, hệt như trưá»ng hợp tôi ngà y xưa.
Nhìn chiếc va-li đã được khóa chặt cá»§a tôi, mẹ tôi khuyên nhá»§ bằng má»™t giá»ng lo lắng chân thà nh:
- Con ra thà nh phố ráng lo há»c, đừng Ä‘i chÆ¡i lông bông, đừng Ä‘ua đòi chúng bạn!
Ba tôi cÅ©ng nói những lá»i y hệt mẹ tôi, có vẻ như tối hôm trước hai ngưá»i cùng soạn chung vá»›i nhau những Ä‘iá»u răn dà nh cho tôi. Tuy nhiên, giá»ng ba tôi nghiêm nghị hÆ¡n, có pha má»™t chút Ä‘e dá»a.
Tôi ngoan ngoãn đứng nghe, đầu gáºt lia lịa. Vẻ tá» tế quá đáng cá»§a tôi khiến ba mẹ tôi hà i lòng trông thấy. Có lẽ đến giá» phút nà y, ba mẹ tôi má»›i nháºn ra tôi là má»™t đứa trẻ nết na, dá»… bảo mà trước đây vì má»™t lý do nà o đó hai ngưá»i đã không nhìn thấy.
Trong tâm trạng hân hoan tột đỉnh đó, ba tôi ngẫu hứng nói thêm:
- Con cÅ©ng nhá»› đừng yêu đương nhăng cuá»™i! Còn Ä‘ang Ä‘i há»c, phải để hết tâm trà và o bà i vở, đừng để chuyện tình cảm vá»› vẩn là m xao lãng đầu óc nghe chưa!
- Nghe!
Tôi hét lá»›n, giá»ng quả quyết. Ba tôi tháºt buồn cưá»i. Tôi mà thèm và o yêu vá»›i đương. Tôi là tôi chúa ghét bá»n con gái. Cái bá»n vá» nhà chỉ biết há»c gạo, đến lá»›p thì õng a õng ẹo, lúc nà o cÅ©ng ra vẻ "tiểu thư" thấy mà bắt ngứa con mắt! Suốt những năm há»c lá»›p tám, lá»›p chÃn, tôi không bao giá» chÆ¡i vá»›i bá»n con gái. Mà bá»n chúng hình như cÅ©ng chẳng thèm chÆ¡i vá»›i tôi. Hai bên cứ như *** vá»›i mèo, má»—i lần gặp nhau là nhe răng "gừ gừ".
Tôi cÅ©ng không hiểu rõ tại sao tôi lại ghét bá»n con gái đến thế. Có thể là do má»™t sá»± kiện đáng buồn năm lá»›p bảy. Hồi đó, tôi ngồi ở đầu bà n, gần cá»a ra và o. Ngồi kế bên tôi là nhá» Mỹ Hạnh. Mỹ Hạnh là má»™t con nhá» láu lỉnh nổi tiếng. Nó là vua phá phách và chá»c ghẹo. Suốt năm, nó cà khịa tôi hoà i. Nhưng tôi nÃn nhịn. Dù sao tôi cÅ©ng là con trai. Chẳng lẽ tôi đánh nhau vá»›i nó. Äánh nó, có thắng cÅ©ng chẳng vinh quang gì, còn bị phạt, lại bị tụi bạn chá»c cho ê mặt. NghÄ© váºy, tôi gồng mình chịu tráºn, mặc cho nó là m mưa là m gió.
Nhưng Mỹ Hạnh là một con quỷ. Nó nghĩ ra đủ trò để hại tôi. Còn tôi thì ngu như bò, cứ mắc mưu nó hoà i.
Má»™t hôm, sau khi trống đánh và o há»c, cả lá»›p Ä‘ang còn ồn à o trò chuyện thì Mỹ Hạnh bá»—ng khá»u tôi:
- Nè, Khoa!
Tôi quay lại:
- Gì váºy?
Mỹ Hạnh chỉ tay ra trước cá»a lá»›p:
- Khoa có thấy sợi dây thun đằng kia không?
Tôi nhướng mắt dòm và gáºt đầu:
- Thấy! Mà sao?
- Äố Khoa chạy ra nhặt sợi thun Ä‘em và o đây!
Tôi lại nhìn ra cá»a lá»›p và rụt cổ:
- Eo ôi, tao không dám đâu!
Lúc đó thầy Luáºn dạy lá»›p tôi Ä‘ang đứng trò chuyện vá»›i thầy hiệu trưởng ngay trước cá»a. Sợi thun nằm kế bên chân thầy, có cho và ng tôi cÅ©ng chẳng dám bá» chá»— chạy ra nhặt.
Thấy tôi từ chối, Mỹ Hạnh nheo mắt:
- Sao Khoa nhát quá váºy?
Biết nó khÃch, tôi mặc kệ:
- Ừ, tao váºy đó!
Mỹ Hạnh bĩu môi:
- Con trai gì mà nhát như thỠđế!
Cái giá»ng khi dể cá»§a nó khiến tôi phát khùng. Tôi nghinh mặt:
- Mà y ngon sao mà y không chạy ra đi?
Mỹ Hạnh chun mũi:
- Hạnh khác! Hạnh là con gái!
Tôi "xì" một tiếng:
- Mà y mà là con gái! Mà y là ... con quỷ thì có!
Mỹ Hạnh là má»™t đứa có bản lÄ©nh. Nó phá»›t lá» sá»± "xỉ vả" cá»§a tôi. Mà dịu dà ng nói, giá»ng ngá»t như đưá»ng:
- Nếu Khoa chạy ra nhặt được sợi thun, Hạnh cho Khoa cái nà y!
- Cái gì váºy? - Tôi tò mò.
Mỹ Hạnh thò tay và o cặp. Sau má»™t hồi lục lá»i, nó lấy ra má»™t tấm hình lá»›n bằng hai bao diêm. Tôi ngắm nghÃa tấm hình vẽ con thá» trong lòng bà n tay nó, nhún vai nói:
- Tưởng gì! Tấm hình nà y có gì hay đâu!
- Khoa xem đây nè!
Vừa nói, Mỹ Hạnh vừa từ từ nghiêng bà n tay. Tấm hình chao đi, và con thỠbiến mất. Thay và o đó là một con gấu to tướng, lông xám xịt.
Tôi Ä‘ang ngẩn ngÆ¡ nhìn thì Mỹ Hạnh láºt tay lại. Và con thá» khi nãy lại hiện ra, đột ngá»™t và huyá»n bà như má»™t phép lạ. Tôi bị tấm hình kỳ ảo kia chinh phục ngay láºp tức.
Dòm mặt tôi, biết tôi Ä‘ang mê tÃt, Mỹ Hạnh gạ liá»n:
- Tấm hình đẹp không?
- Äẹp.
- Khoa thÃch không?
- ThÃch.
- Váºy Khoa có dám chạy ra nhặt dây thun không?
Câu há»i cá»§a Mỹ Hạnh khiến tôi giáºt thót. Tôi ngần ngừ nhìn ra cá»a. Thầy Luáºn và thầy hiệu trưởng vẫn còn đứng đó, chạy ra là "chết" liá»n. Nhưng tấm hình cá»§a Mỹ Hạnh quả là tuyệt, nếu bây giá» tôi không chấp nháºn lá»i thách thức cá»§a nó thì dá»… gì tôi tôi kiếm được má»™t thứ cá»§a quý như thế.
- Sao? - Mỹ Hạnh lại giục.
Tôi nhìn tấm hình trên tay nó, liếm môi:
- Mà y đưa tao xem tấm hình lại một lần nữa coi!
Mỹ Hạnh tỠra rộng rãi. Nó đưa tấm hình cho tôi.
Tôi cầm tấm hình trên tay, láºt qua láºt lại và thÃch thú quan sát cảnh con thá» và con gấu lần lượt đổi chá»— cho nhau.
Trong khi tôi quan sát con thá» và con gấu thì Mỹ Hạnh im lặng quan sát tôi. Thấy tôi săm soi lâu lắc, nó sốt ruá»™t hắng giá»ng:
- Trả đây chứ! Là m gì coi hoà i váºy!
Tôi đưa trả tấm hình cho Mỹ Hạnh, vẻ tiếc rẻ.
Mỹ Hạnh dòm tôi lom lom:
- Sao? Khoa sẽ chạy ra nhặt sợi dây thun đem và o đây chứ?
Tôi gáºt đầu:
- Ừ, tao sẽ nhặt.
- Váºy Khoa chạy ra Ä‘i!
Tôi nuốt nước bá»t:
- Chá» chút xÃu! Äể tao nghÄ© ra cách đã!
Mỹ Hạnh nheo mắt:
- Chá» cho thầy hiệu trưởng Ä‘i khá»i hả?
- Không.
Mỹ Hạnh vẫn chưa yên tâm. Nó nói thêm:
- Nếu đợi thầy hiệu trưởng Ä‘i khá»i, Khoa má»›i chạy ra nhặt, Hạnh không đưa tấm hình cho Khoa đâu.
Mặc cho Mỹ Hạnh nhấm nhẳng bên tai, tôi loay hoay nghÄ© cách chạy ra nhặt sợi thun sao cho khá»i bị phạt. NghÄ© ngợi má»™t hồi, tôi bá»—ng sáng mắt lên:
- Tao nghĩ ra rồi!
Rồi không đợi cho Mỹ Hạnh kịp há»i, tôi hùng hồn khoe:
- Bây giá» tao sẽ ném má»™t cuốn táºp ra cá»a rồi xin phép chạy ra nhặt. Khi nhặt cuốn táºp tao nhặt cả sợi thun.
Mỹ Hạnh tròn mắt nghe tôi trình bà y kế hoạch, rồi gáºt gù:
- Hay đấy!
- Nhưng nếu thầy Luáºn há»i tại sao cuốn táºp lại văng ra cá»a - tôi tháºn trá»ng dặn Mỹ Hạnh - tao sẽ nói là tao vá»›i mà y già nh nhau cuốn táºp và cuốn táºp bị văng ra ngoà i. Nếu thầy há»i mà y, mà y cÅ©ng nói váºy nghe không!
Mỹ Hạnh gáºt đầu lia:
- Ừ, nếu thầy há»i Hạnh, Hạnh cÅ©ng nói hệt như váºy.
Dà n xếp đâu đó xong xuôi, tôi cầm lấy cuốn táºp trên bà n và ném mạnh ra cá»a. Cuốn táºp bay vù má»™t cái và rá»›t "xoạch" ngay chân thầy Luáºn.
Thầy Luáºn, và cả thầy hiệu trưởng, giáºt mình cúi nhìn cuốn táºp dưới đất và sau đó quay nhìn và o trong lá»›p như muốn tìm xem chuyện gì Ä‘ang xảy ra.
Mặc dù đã tÃnh toán sẵn nhưng khi thấy cả hai đồng loạt quay và o và quan sát lá»›p há»c bằng ánh mắt nghiêm khắc, đầy Ä‘e dá»a, tôi bá»—ng rùng mình sợ hãi. Nhưng lỡ phóng lao đà nh phải theo lao, tôi liá»n cháºm chạp đứng dáºy và rụt rè cất giá»ng:
- Thưa thầy...
Thầy Luáºn không đợi tôi nói hết câu. Thầy cắt ngang:
- Cuốn táºp nà y cá»§a em hả?
Tôi ấp úng:
- Dạ, của em...
Thầy lại há»i, giá»ng nóng nảy:
- Cuốn táºp cá»§a em sao lại văng ra đây?
Tôi nói, cố trấn tĩnh:
- Thưa thầy, bạn Hạnh muốn mượn cuốn táºp cá»§a em Ä‘ xem lại bà i sinh váºt hôm qua, em không cho. Hai bên giằng co và thế là cuốn táºp... cuốn táºp...
Những tiếng cuối cùng tôi nói lúng búng trong miệng và khẽ liếc thầy. Tôi mừng rỡ khi thấy những nếp nhăn trên trán thầy từ từ dãn ra mặc dù mặt thầy vẫn lạnh như tiá»n. Không hiểu thầy có tin lá»i giải thÃch cá»§a tôi hay không mà thầy lừ mắt nhìn Mỹ Hạnh:
- Mỹ Hạnh, bạn Khoa nói có đúng không?
Câu há»i cá»§a thầy Luáºn khiến tôi nở từng khúc ruá»™t. Thầy há»i đứa khác tôi còn á»›n chứ thầy "Ä‘iá»u tra" Mỹ Hạnh, coi như tôi thoát nạn. Tôi đã dặn trước Mỹ Hạnh rồi, hẳn nó sẽ trả lá»i theo kịch bản cá»§a tôi.
Tôi không ngá» Mỹ Hạnh lại "phản" tôi. Câu trả lá»i cá»§a nó khiến tôi sá»ng sốt:
- Thưa thầy, bạn Khoa nói không đúng ạ!
Tôi giáºt bắn ngưá»i khi nghe thầy Luáºn há»i tiếp:
- Váºy chứ tại sao cuốn táºp cá»§a bạn Khoa lại văng ra cá»a?
Mỹ Hạnh đáp tỉnh bơ:
- Bạn ấy tự ném ra ạ.
- Ném ra? - Thầy Luáºn ngạc nhiên - Sao lại tá»± ném ra?
Mỹ Hạnh đúng là má»™t mụ phù thá»§y. Trong khi tôi bá»§n rá»§n cả tay chân thì nó kể tuốt tuồn tuá»™t má»i ý đồ Ä‘en tối cá»§a tôi. Nó tố cáo tôi bằng má»™t giá»ng hà o hứng và quỉ quyệt khó tin. Mặt thầy Luáºn má»—i lúc má»™t sa sầm.
Và dÄ© nhiên tôi không tránh khá»i đòn trừng phạt cá»§a thầy. Ngà y thưá»ng thầy phạt má»™t thì hôm đó thầy phạt mưá»i. Thầy muốn chứng minh cho thầy hiệu trưởng sá»± nghiêm khắc cá»§a thầy đối vá»›i những đứa há»c trò nghịch như tôi.
Tôi lãnh ba roi và o mông, Ä‘au quắn Ä‘Ãt. Sau đó, tôi lại phải quì gối trước bảng Ä‘en cho mấy chục cặp mắt soi mói châm chá»c, nhục Æ¡i là nhục.
Tôi quì cả tiếng đồng hồ, mãi đến giá» ra chÆ¡i. Nhưng tôi không thấy má»i chân, đầu gối cÅ©ng chẳng thấy Ä‘au. Trong lòng tôi lúc đó chỉ dáºy lên má»™t ná»—i căm giáºn khá»§ng khiếp. Tôi thù Mỹ Hạnh đến táºn xương tá»§y. Tôi ao ước mình tà i giá»i như Tôn Ngá»™ Không. Tôi thèm có bảy mươi hai phép biến hóa. Tôi sẽ không ngại ngần biến Mỹ Hạnh thà nh con rắn, con dÆ¡i, con quạ, con chuá»™t, con gián hoặc bất cứ má»™t loà i bò sát ti tiện nà o đó.
Kể từ hôm đó, tôi "cạch" Mỹ Hạnh, không bao giá» nói chuyện vá»›i nó nữa. Tôi cÅ©ng "cạch" cả bá»n con gái. Bá»n chúng là váºy, lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến chuyện hãm hại những đứa con trai cả tin như tôi. Mà nếu không váºy, Thượng đế chả sinh chúng ra là m gì.
Lá»›n lên má»™t chút, tôi tình cá» Ä‘á»c được má»™t số câu danh ngôn khá»§ng khiếp vá» bá»n đà n bà , con gái. Tôi cà ng xa lánh há». Ngạn ngữ Tây Ban Nha bảo tôi: "Tin ngưá»i đà n bà bằng lá»i chẳng khác nà o nắm Ä‘uôi lươn". Tôi từng nắm Ä‘uôi lươn nên tôi biết. Nó cứ trÆ¡n tuá»™t. Ngạn ngữ Ấn Äá»™ "hù" tôi chết khiếp: "Nước là m há»ng rượu, xe bò là m há»ng đưá»ng lá»™ và đà n bà là m há»ng đà n ông". Tôi chả quan tâm đến rượu và đưá»ng lá»™, chúng há»ng cứ việc há»ng. Tôi không sợ nước và xe bò. Tôi chỉ sợ tôi hư há»ng. Vì váºy, tôi ghét bá»n "tiểu thư".
Không chỉ có ngạn ngữ, phương ngôn chê bai phụ nữ. Ngạn ngữ thuá»™c vá» những ngưá»i bình dân. Ngay cả những ngưá»i há»c rá»™ng cÅ©ng chế giá»…u đà n bà . De Molina xác nháºn vá»›i tôi: "Là m đà n bà và là m thinh là hai việc trái ngược". Câu nói y như thánh. Bá»n há» là chúa lẻo mép. Má»—i lần cãi nhau vá»›i bá»n con gái, tôi không bao giá» nói lại. Tôi nói má»™t tiếng, bá»n chúng nói mưá»i tiếng. Bá»n chúng chuyên át giá»ng lÅ© con trai chúng tôi.
Bá»n chúng nói nhiá»u nhưng lại thay đổi ý kiến như chong ***ng, tháºt chẳng ra là m sao! Racine thấy rõ Ä‘iá»u đó. Ông nói: "Há» lÆ¡ mÆ¡, há» lưỡng lá»±, nói tắt má»™t tiếng há» là đà n bà ". Ông Racine giá»i ghê! Hèn gì ông nổi tiếng khắp thế giá»›i. Ông Voltaire cÅ©ng lừng danh không thua gì ông Racine. Ông phát biểu xanh dá»n: "Thượng đế chỉ tạo ra đà n bà để nhỠđà n ông". Ông Voltaire nói nghe hãi quá. Nhưng tôi phục ông sát đất. Tôi Ä‘oán chắc hồi nhỠông cÅ©ng có má»™t con nhá» bạn giống hệt như con nhá» Mỹ Hạnh ngồi kế bên tôi. Và chắc con nhỠđó nó hà nh ông tÆ¡i tả nên ông má»›i ghét đà n bà đến thế. Hồi đó, tôi cứ Ä‘inh ninh đã "khi dể" phụ nữ như váºy, hẳn ông sẽ không lấy vợ. Sau nà y tôi má»›i biết sá»± tháºt không giống như tôi nghÄ©. Mắc dù thừa biết Thượng đế tạo ra đà n bà để nhỠđà n ông, ông cứ để cho vợ ông nhỠông má»™t cách thoải mái. Không ai nhỠông, chắc ông buồn lắm! Tôi cay đắng nhá»§ thầm và có cảm giác mình bị phản bá»™i, nhưng không vì váºy mà tôi vá»™i xóa những ý tưởng tuyệt vá»i cá»§a ông trong cuốn sổ tay cá»§a tôi. Tôi vẫn tin và o sá»± đúng đắn và sáng suốt cá»§a những lá»i ông nói mặc dù sau đó ông lại tá» ra ngốc nghếch như má»™t con lừa.
Hẳn nhiên, tôi khác ông Voltaire. Ông nói, còn tôi thì là m. Gặp con gái, mặt tôi lạnh toát, mắt phá»§ đầy sương mù Luân Äôn. Suốt mấy năm ròng như váºy. Cho đến khi tôi sắp sá»a ra thà nh phố há»c tiếp lá»›p mưá»i.
Vì váºy, hôm nay nghe ba tôi dặn tôi chá»› yêu đương nhăng cuá»™i, tôi tức cưá»i ghê. Tôi mà thèm yêu bá»n con gái. Tôi chưa nuốt sống bá»n chúng là còn may.
DÄ© nhiên, đó là vá» phÃa tôi. Còn bá»n chúng nghÄ© sao, ai mà biết được! Rất có thể bá»n chúng xúm và o yêu tôi. Rất có thể bá»n chúng sẽ gá»i thư nặc danh tống tình tôi, hệt như bá»n Mafia thưá»ng là m. Nhưng dù gì thì gì, tôi mặc xác. Tôi sẽ không thèm đáp lại tình yêu cá»§a bất kỳ má»™t cô gái xinh đẹp nà o, mặc cho cô ta khóc sướt mướt cả năm ròng. Tôi sẽ không để cho ai là m há»ng tôi, hỡi nước, xe bò và các mụ phù thá»§y! Tôi là má»™t ngưá»i đà n ông đã có quá nhiá»u kinh nghiệm vỠđà n bà . Năm lá»›p bảy, chẳng phải con quá»· Mỹ Hạnh đã "nhá»" tôi má»™t tráºn nhá»› Ä‘á»i đó sao?