Hồn thơ điên
Nếu giả sử lòng không yêu đến thế
Trời đâu buồn mỗi lúc giọt mưa sa
Cỏ cây nghiêng đón gió về lặng lẽ
Tiễn mùa đi rưng ngấn lệ nhạt nhoà
Ta ngồi ôm lưng chừng cơn mộng mị
Nghe hình như phía nổi nhớ chênh vênh
Lại khăng khăng nhủ rằng đời vô vị
Đơn độc chi mà tự buộc lấy mình
Trói gánh sầu vào vai thô, túng quẩn
Bán cho đời ngang dọc mấy niềm riêng
Rao tiếng rao vọng từ lòng u uẩn
Có khi hồn những tưởng hoá hồn điên
Thì cũng mặc, điên cho đời bớt khổ
Yêu người ta, yêu cho hết con tim
Ghen, ghen đi, vạch lòng ra thổ lộ
Để nghiền tan côi cút phiến môi mềm
Ta vẫn ngồi nhuộm sầu làn mi úa
Lắm Xuân rồi hụt mất bóng lương duyên
Đã gặp người và xa người mấy thủa
Thơ học hằn đội mãi lốt truân chuyên.
|