Đó là một kiến trúc ngầm khổng lồ với hơn mười tầng sâu hun hút, những bức tường bằng kính mờ phân cực ánh sáng một cách kỳ dị khiến người nào lạc vào ắt liên tưởng ngay đến một ngôi nhà gương ma. Hệ thống cách âm tuyệt hảo không để một tiếng động nào lọt ra ngoài nhưng nhìn vào cách đóng mở của nhanh như chớp và dáng đi vội vàng của những người mặc blouse trắng ngoài hành lang, có thể nhận ra ngay cả tòa nhà đang ở trong trạng thái làm việc cao độ.
Căn phòng lớn nhất trong tòa công trình đặt đủ các loại máy móc thiết bị, trên mặt đất dây dẫn chằng chịt như mạng nhện, chẳng khác nào khoang máy của một phi thuyền khổng lồ. Trong phòng hiện có cả trăm nghiên cứu viên blouse trắng xoá đang miệt mài công việc. Mọi cặp mắt chốc chốc lại ngước lên nhìn vào một hàng lồng kính đặt chính giữa phòng...
Tất cả các lồng kính đều chứa đầy một loại dịch thể xanh nhạt, và điều khiến người ta phải dựng tóc gáy là trong mỗi khối dịch thể sóng sánh ấy là cơ thể của một đứa trẻ trần truồng chừng năm sáu tuổi, trên người cắm đầy các ống đủ màu sắc.
Cửa mở, hai binh sĩ vũ trang tận răng hộ tống một ông già cũng mặc blouse trắng, tóc bạc phơ bước vào. Đôi mắt tinh anh của ông già đảo quanh phòng một vòng, cuối cùng dừng lại trên hàng lồng kính.
Các nghiên cứu viên vẫn chăm chú làm việc như không hề biết sự hiện diện có vẻ khác thường kia, chỉ một phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi bước nhanh lại...
“Tiến sĩ Tần...!”
Tiến sĩ Tần khẽ gật đầu, đoạn hỏi: “Tiến triển thế nào?”
Người phụ nữ gật khẽ, nhưng ngay lập tức lại lắc đầu: “Chuẩn bị vào giai đoạn cuối cùng ‘Thức tỉnh’, nhưng cũng là khâu nguy hiểm nhất… tôi sợ…”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của tiến sĩ Tần chợt giãn ra, phấn chấn: “Là rồng hay rắn tất cả đều ở giai đoạn này. Mấy mươi năm ta khổ công nghiên cứu, các người cũng phải kiên trì đến cùng cho ta!”
Người phụ nữ khẽ gật đầu, ngần ngừ giây lát mới hỏi: “Tiến sĩ, thật sự chiến sĩ cải tạo có hoàn mỹ như vậy không? Thân thể những đứa trẻ đó có thể rất khoẻ mạnh, nhưng tôi sợ hệ thống nội tạng sẽ không chịu đựng nổi…”
Tiến sĩ Tần cười nhạt: “Nằm kia chỉ là những thí nghiệm đầu tiên. Một khi đánh thức được lũ trẻ đó, chúng ta sẽ tìm ra những khiếm khuyết và tiếp tục hoàn thiện, lớp chiến sĩ cải tạo sau này sẽ càng hoàn hảo hơn...”
Đúng lúc ấy...
Tiếng chuông báo động đột ngột vang lên, tiến sĩ Tần giật mình: “Chuyện gì?”
“Báo động, báo động…” Không phải tiếng người mà là iếng nói rè rè của máy tính: “Chiến sĩ cải tạo không chịu được tải trọng, cơ thể xuất hiện phản ứng bài thải, hệ thống tự động chấm dứt...”
“Chết tiệt!” Tiến sĩ Tần đập mạnh hai tay vào nhau, cau mặt rít qua kẽ răng: “Không được dừng lại, cứ tiếp tục cho ta! Tăng cường CBT, chiết rút RTS, duy trì trạng thái thăng bằng, bơm thêm 500cc J6…”
Tiến sĩ Tần nói ra một loạt tên hóa chất... trong khi các nhân viên đang khẩn trương chấp hành, dịch thể trong các lồng kính đột nhiên bốc hơi. Đúng hơn không phải dịch thể bốc hơi, mà từ lỗ chân lông trên người những đứa trẻ liên tục thoát ra bọt khí...
Người phụ nữ đứng im lặng từ nãy chợt thất sắc thốt lên: “Tiến sĩ, đó là hiện tượng dịch huyết tự sôi! Nếu cứ tiếp diễn như vậy, những đứa trẻ này sẽ…”
Tiến sĩ Tần nghiến chặt hai hàm răng, từng chữ từng chữ ra lệnh: “Kế - hoạch - cuối – cùng!”
Tất cả các các nghiên cứu viện chợt dừng tay, hơn một trăm con mắt ngẩng lên nhìn tiến sĩ Tần. Người phụ nữ trung niên mặt tái mét: “Tiến sĩ, nếu thức tỉnh chúng ngay bây giờ, cơ thể những đứa trẻ này sao có thể…”
Tiến sĩ Tần trừng mắt hét lớn: “Các người điếc hết rồi sao? Ta bảo khởi động Kế hoạch cuối cùng! Mau, lập tức bắt đầu cho ta!”
Các nghiên cứu viên cũng chỉ thần người trong chốc lát đó, rồi ngay lập tức cúi xuống im lặng làm công việc của mình.
“Khởi động Kế hoạch cuối cùng!”
“Kiểm tra mạch tim, hệ thống hô hấp” - “Tim đập, hô hấp biểu hiện bất thường!”
“Tiêm chất ổn định 32!” - “Chất ổn định 32 đã tiêm xong!”
…..
Nghe những âm thanh đối đáp hối hả, ngưòi phụ nữ chầm chậm nhắm mắt, trên mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối...
“Chiết rút CBS!”
Một giọng nữ trẻ chợt thất thanh: “CBS không thể chiết rút được…!”
“Cái gì?” Không chỉ tiến sĩ Tần và người phụ nữ trung niên mà gần như tất cả các nghiên cứu viên cùng bàng hoàng thốt lên.
Tiến sĩ Tần người run bắn, giọng lắp bắp: “Sao... sao lại như vậy...?”
Giọng nữ vừa rồi trả lời, nghẹn ngào như sắp khóc: “Tôi không biết, là hệ thống tự động từ chối…”
Đúng lúc đó, một người chỉ về phía dãy lồng kính, hô lớn: “Nhìn kìa!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy bọt khí trong những lồng kính ngày càng dày đặc lên, thấp thoáng trong đám bọt khí là những khuôn mặt non nớt đang méo mó vì đau đớn.
Tiến sĩ Tần toàn thân run bần bật, mặt tái mét, ánh mắt lộ rõ thần sắc khổ sở, miệng lắp bắp: “Hết rồi... thế là xong... ôi, tâm huyết cả đời ta...!”
“Tiến sĩ, nhịp tim: không, hô hấp: không, tất cả chiến sĩ cải tạo đều đã chết!”
Tiến sĩ Tần đã không nghe thấy bất cứ gì nữa, hai con mắt lạc thần chằm chằm dán vào dãy lồng kính, bất lực nhìn những bọt khí giảm dần rồi từ từ biến mất, trở lại màu xanh nhạt của dịch thể. Những đứa trẻ bên trong vẫn nổi lập lờ như trước, có điều mọi khuôn mặt đã biến dạng đến cùng cực.
Cả đại sảnh lặng xuống, không một ai lên tiếng, vài âm thanh thút thít nho nhỏ thỉch thoảng nấc lên. Đã sáu năm họ miệt mài không ngừng nghỉ, vậy mà đúng lúc cuối cùng công sức lại đổ xuống sông xuống bể, cảm giác hụt hẫng thất vọng trùm khắp tâm não cả trăm người.
Bi thương, ảm đạm!
Nước mắt giàn giụa trên mặt người phụ nữ trung niên, sáu năm nay bà ta cách ly với bên ngoài, thế giới duy nhất chỉ là các đồng nghiệp và những đứa trẻ trong dãy lồng kính kia. Thâm tâm bà đã xem những đứa trẻ ấy như con mình, vậy mà tất cả bọn chúng đã đồng loạt chết đi theo một cách nghiệt ngã nhất!
Không chỉ một mình bà ta, phần lớn trong số một trăm nhân viên cũng có một tình cảm khó tả đối với lũ trẻ. Dù sao chúng cũng theo họ suốt một chặng đường dài, chưa kể tất cả ba sáu đứa bé này đều là các hài nhi xinh đẹp mạnh khỏe, ai nhìn cũng phải sinh lòng yêu mến.
Đúng vào lúc tất cả đang như chết lặng, bất ngờ một giọng nam trẻ hớt hải thốt lên: “Số 11, số 11…!”
Người đàn ông nọ chồm đến dãy lồng: “Tiến sĩ, số 11 lại xuất hiện nhịp tim...!”
“Cái gì?” Tiến sĩ Tần như người sắp chết chìm đột nhiên nắm được cây cọc cứu mạng, hấp tấp hô lớn: “Mau! Dốc toàn lực cứu số 11, nhanh lên cho ta!”
Đại sảnh lập tức trở lại nhộn nhịp, một trăm con người vội vã cúi xuống các màn hình...
Người phụ nữ trung tuổi quệt nước mắt, chắp tay lầm rầm cầu thượng thiên...
Tiến sĩ Tần bước nhanh đến, mắt chằm chằm nhìn vào chiếc lồng đánh số 11, lẩm bẩm: “Số 11, nhất định phải gắng lên…”