Đây là một cô đảo cách ly với thế giới bên ngoài. Bề ngoài cô đảo trông không khác gì những hòn đảo nhiệt đới khác, với bờ cát trắng trải dài và những hàng dừa cao vút. Ngay sau hàng dừa là vách đá cheo leo ngăn cách biển với bình nguyên giữa đảo, hay nói một cách khác, ngăn cách trần gian với một thế giới khác hẳn, đầy ma quỷ và ác mộng.
Bởi lẽ nơi đây chính là trại huấn luyện của “Quỷ thủ”, tổ chức tội phạm lớn thứ ba thế giới, nơi mà cả các chính quyền quốc gia nhắc đến cũng phải thở dài bất lực. Trên cô đảo giữa biển sâu này, “Quỷ thủ” đào tạo những chiến binh “tân huyết” đắc ý nhất của mình, cũng là nơi mà chính phủ các nước dù đã dốc nhân lực vật lực cũng không thể nào triệt tiêu được.
Bốn mươi phần trăm lính đánh thuê tinh nhuệ, hai mươi phần trăm siêu sát thủ của thế giới có nguồn gốc từ đây, tuy nhiên mười lăm phần trăm vệ sĩ đặc biệt bảo vệ những yếu nhân trong chính phủ hoặc các tỷ phú cũng xuất thân từ cô đảo này.
Huấn doanh này chẳng qua cũng chỉ là một căn cứ của “Quỷ thủ”, sào huyệt thực sự của nó ở đâu, đến nay vẫn chưa ai biết. Hàng chục, thậm chí nhiều chục năm đã qua, các tổ chức như Quỷ thủ vẫn ngang nhiên tồn tại dựa vào nỗi sợ hãi của thường dân và sự tham lam của các nhà giàu hay chính phủ. Người dân bình thường nghe tên chúng là mất mật, các chính trị gia nhắc đến là nghiến răng, nhưng không ai đủ can đảm hay quyết tâm để truy bức chúng đến tận cùng.
Đơn giản, vì Quỷ thủ cũng như tất cả các tổ chức tội phạm khác, là một phần tất yếu của sự tồn tại đầy phức tạp của nhân loại.
Nhân vật chính trên cô đảo hiện nay là một đám thiếu niên cả nam lẫn nữ. Chúng đều được đưa đến từ lúc còn ẵm ngửa, để mười sáu mười bảy năm sau, những kẻ nào có thể rời khỏi đảo đều là những tinh anh suất sắc nhất trong “Tổ chức”. Đều đặn mấy chục năm qua, khắp nơi trên thế giới xảy ra những vụ bắt cóc trẻ sơ sinh hết sức chọn lọc mà những ông bố bà mẹ mất con đều không biết, phần lớn những đứa trẻ ấy bị chuyển đến hòn đảo cách ly với ngoại giới này.
Từ nhỏ lũ trẻ đã không có tên, thay vào đó chỉ là những số hiệu theo chúng suốt cuộc đời. Từ nhỏ chúng cũng không có tình thân, thậm chí dù sống trong tập thể cũng không hề có cả tình bè bạn. Đồng hành với những cô nhi đó, chỉ có những cuộc chém giết trừng phạt tàn khốc, vì thế không lúc nào chúng không đề phòng đồng đội bên cạnh mình, bởi chính những đồng đội ấy rất có thể một lúc nào đó sẽ từ sau lưng tặng cho chúng một nhát dao kết liễu!
Đó chính là trại huấn luyện của “Quỷ thủ”, một cô đảo xinh tươi, nhưng lại vô tình tàn khốc nhất thế giới.
Phía đông cô đảo là một mỏ vàng, công nhân ở đây một số là những người tự bán mình, phần khác là những người di cư bất hợp pháp bị lừa bán lên đảo. Một khi đã đến nơi này, dù trước đó là ai họ cũng sẽ mất hoàn toàn tự do, hàng ngày ngoài việc xuống mỏ đào vàng, họ có thể bị lôi ra làm bia sống cho lũ thiếu niên kia bất cứ lúc nào!
Trên cô đảo này, nhân quyền và mạng người đều không đáng một xu, chỉ có thực lực mới là đáng kể.
Vẻn vẹn trong vòng chưa đầy ba tháng, tiểu đội một trăm thiếu niên đến nay chỉ còn lại ba mươi sáu. Ba mươi sáu gã thiếu niên đã tập trung đầy đủ trước mỏ vàng, chờ đợi bài huấn luyện tiếp theo. Không một ai biết, sau buổi chiều này bao nhiêu gã sẽ phải nằm lại...
Trại huấn luyện của “Quỷ thủ” có cả nam lẫn nữ, bất kể là nam hay nữ đều phân thành nhiều tiểu đội, mỗi tiểu đội nguyên thủy đều có một trăm người. Vài tháng một lần, những tiểu đội mất quá nhiêu quân sẽ được sát nhập cho đủ số một trăm. Ba mươi sáu gã thiếu niên ở đây lúc này, bảy năm vừa rồi đã trải qua gần hai mươi lần sát nhập!
Kẻ nào có thể sinh tồn trong môi trường tàn khốc như thế, lúc ra khỏi đảo ắt đều là những tinh anh. Nhưng những người cuối cùng có thể rời đảo đi bán mạng vì Tổ chức, tỉ lệ sẽ là một trên bao nhiêu chục ngàn đây?
“Nghiêm!”
“Rốp!” Tiếng giậm chân đồng loạt vang lên, ba mươi sáu cơ thể thẳng cứng, hai tay vắt ra sau, mắt nhìn chăm chăm về phía trước.
Viên giáo quan từ nơi gọi là “Văn phòng mỏ” chậm rãi bước tới, mỗi một bước chân đều ẩn ước phát ra một thứ khí tức khiến người ta khó thở.
Sát khí!
Chỉ những kẻ nào đã giết người vô số mới tự nhiên tỏa ra thứ sát khí nồng nặc như thế. Nhưng xem ra y không đến để giết người, bởi theo sau y hiện giờ có đúng ba mươi sáu nữ nhân.
Những nữ nhân đó nhìn bề ngoài khoảng từ mười bảy đến chừng gần ba mươi. Sau lưng mỗi người đều là một binh sĩ vũ trang tận răng áp giải, hóa ra đều là bị ép đến... trên mặt người nào cũng lộ rõ vẻ đờ đẫn kinh sợ.
Giáo quan đi thẳng đến trước mặt ba mươi sáu gã thiếu niên, ánh mắt không chút biểu cảm nhìn qua một lượt, trầm giọng: “Vẫn quy tắc cũ, thời hạn đúng một giờ. Chậm một phút, loại bỏ!”
Mắt hơn ba mươi thiếu niên chợt ánh lên tinh quang, thứ tinh quang trong nhãn thần lũ ác lang đang đói khát nhìn thấy bầy cừu non nhởn nhơ. Có điều khi giáo quan chưa lên tiếng, không một kẻ nào dám động đậy.
Bởi lẽ trước khi mệnh lệnh chính thức được phát ra, ai dám nhúc nhích kết cục ắt sẽ không khác gì số Chín ba ban sáng...
Viên giáo quan nheo mắt nhìn khắp đám học viên, đột nhiên hô lớn: “Giải tán!”
Ba mươi sáu con sói tức thì gầm lên khoái trá, xông vào giữa đám nữ nhân, cũng chẳng cần nhìn bộ dạng nhan sắc ra sao, nắm bừa lấy một người vật ngay xuống đất...
Từ khi lũ trẻ mười lăm tuổi, thỉnh thoảng Tổ chức lại đưa lên đảo một số nữ tù cho bọn chúng tiết dục. Trong hoàn cảnh ngột ngạt cực độ lúc tập luyện, chỉ cần là nữ nhân là có thể giải tỏa sự đè nén, huống hồ những nữ tù Tổ chức đưa đến đều có tư sắc không tồi.
Tất nhiên, trên đảo cũng thường xuyên xảy ra những thác loạn giữa tổ nam và tổ nữ. Với những “phương pháp” giải toả áp lực như thế, giáo quan chưa bao giờ nghiêm cấm. Có điều khi đối phương không đồng ý thì lũ thiếu niên phải hết sức cẩn thận, bởi đám con gái rất có thể sẽ chờ đến cao trào mới lặng lẽ tặng cho một nhát dao giữa sống lưng! Đây là một thế giới chỉ dùng thực lực để nói chuyện, chỉ cần đủ thực lực, dù ăn sống nuốt tươi cũng không bị trừng phạt!
Hơn ba mươi nữ nhân kinh hãi gào thét, điên cuồng phản kháng, nhưng làm sao có thể là đối thủ của những con sói mà ngay từ nhỏ đã được huấn luyện làm sát thủ. Chẳng mấy chốc, ba mươi lăm cô gái đã bị lột sạch y phục, ba mươi lăm cơ thể hấp dẫn không ngừng thút thít, run rẩy trước những cặp mắt hau háu của lũ thiếu niên.
Trên bãi cỏ chỉ còn lại một thiếu nữ xinh đẹp chừng gần hai mươi tuổi, nhìn cảnh dâm loạn điên cuồng trước mắt đã kinh hãi đến sắp ngất xỉu. Đứng trước mắt cô là một học viên vẫn đang nhởn nhơ chắp tay sau lưng.
“Mười một!” Giáo quan hét lớn: “Đang làm gì vậy?”
Mười một lười nhác liếc nhìn giáo quan, thủng thẳng đáp: “Chẳng phải có một giờ đồng hồ sao?”
Giáo quan trừng mắt: “Mười một, tuy cậu là thằng vô lại khiến ta hài lòng nhất, nhưng vô lại vẫn chỉ là vô lại. Cùng một chuyện, ta tuyệt đối sẽ không tha lần thứ hai, nhớ lấy!”
Mười một khẽ nhếch mép, chậm rãi bước về phía cô gái...
Cuộc “giải lao” kinh hoàng này hóa ra cũng là một phần trong giáo trình luyện tập. Bởi lũ thiếu niên phải từng giờ từng phút mấp mé bên bờ vực của sống chết, nếu không có tình dục để giải toả áp lực, chắc chắn chỉ cần vài tháng là tất cả sẽ phát điên. Tuy nhiên Tổ chức không chỉ cùng các nữ nhân này như một công cụ để lũ thiếu niên phát tiết giải tỏa, mà còn bắt chúng dùng họ làm đối tượng rèn luyện cho thủ đoạn và độ lì lợm khi giết người.
Sau khi hưởng thụ chán chê, các nữ nhân sẽ bị chính những gã thiếu niên đang đè trên người họ lúc này tự tay giết chết. Dù sao thì tài chính của Tổ chức là khổng lồ, vả lại nguồn cung cấp lại không bao giờ cạn. Có thể hy sinh hàng ngàn người để đào tạo nên một người, một tốp nữ nhân đối với Tổ chức liệu có ý nghĩa gì!
Mười một bước từng bước đến trước mặt thiếu nữ, lạnh nhạt lên tiếng: “Cô tự cởi hay để ta giúp cô đây?”
Toàn thân thiếu nữ run cầm cập, nước mắt giàn giụa trên mặt, tay nắm chặt lấy cổ áo, thục mạng lắc đầu.
Mười một rút từ bên hông một con dao găm mỏng, thản nhiên tung nghịch trên tay, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, hỏi lại: “Cô tự cởi hay để ta làm...?”
Trong mắt cô gái lộ rõ vẻ kinh sợ, liếc mắt nhìn qua những hành động thú tính la liệt trên mặt đất, biết mình không còn lựa chọn nào khác. Cô chỉ còn cách cắn chặt môi, lặng lẽ cởi bỏ chiếc áo sơ-mi dài trên người.
Tay cô gái rất chậm rãi, từ từ cởi từng chiếc cúc, bởi cô biết, sau chiếc áo này là không còn gì nữa. Trước khi ra đây họ đã bị bắt tắm rửa, sau đó chỉ được mặc đúng một chiếc áo sơ mi dài không có gì bên trong. Đối với đám học viên thời gian có nghĩa là mạng sống, nếu mất thời gian để cởi từng chiếc áo, thà dùng để luyện tập giữ mạng còn hơn!
Nhìn thiếu nữ phải mất hơn hai phút mới cởi được hai chiếc cúc, trên mặt Mười một lộ vẻ hết kiên nhẫn, con dao găm trong tay chợt nhoáng lên...
Toàn bộ hàng cúc bảy chiếc trên áo tách làm đôi, rơi xuống đất trong tiếng thét thất thanh. Thậm chí viên giáo quan cũng phải thoáng giật mình, ánh mắt lộ rõ vẻ thán phục.
Một dao tùy tay vừa rồi của Mười một chẻ cả bảy chiếc cúc ra làm đôi, song không hề động chạm đến da thịt cô gái. Nếu chỉ cắt đứt lớp áo mà không làm tổn thương tới thân thể, cả ba mươi lăm gã thiếu niên kia tin chắc đều làm được, nhưng đủ bản lĩnh để chẻ đôi hàng cúc này thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
Huống hồ con dao trong tay số Mười một lại là một cây liễu diệp phi đao, hoàn toàn không thích hợp để đâm chém. Với một vũ khí như vậy, thậm chí cả viên giáo quan cũng không dám chắc mình có thể làm như hắn hay không.
Hai vạt áo tự động tách sang hai bên, để lộ đôi gò bồng đảo căng tròn, phập phồng liên tục trong sợ hãi. Ánh mắt số Mười một chỉ hơi thay đổi, đoạn tiếp tục đảo xuống vùng thần bí phía dưới thân thể thiếu nữ. Cô gái hoảng hốt kéo thân áo che người nhưng đã muộn...
Mười một nhanh như cắt lao tới đẩy cô ngã xuống, đè người lên...
Thiếu nữ biết tình cảnh của mình, nằm yên không phản kháng, hai hàng nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi...
Một giờ đồng hồ nói ngắn cũng không ngắn, những gã thiếu niên hùng hục như mãnh thú, có những kẻ chỉ vẻn vẹn một tiếng đã hưởng thụ hai ba lần, nhưng với Mười một chỉ một lần là đủ.
Chừng mười lăm phút sau hắn nhổm dậy, lề mề mặc lại quần áo, nhìn cô gái mặt vẫn đầy nước mắt, lạnh nhạt hỏi: “Cô tên gì?”
Thiếu nữ thút thít: “Phi Phi...”
Giáo quan thấy hắn nói chuyện với “cống vật”, lại trừng mắt nhìn song không nói gì thêm. Thời gian một tiếng này các thiếu niên được hoàn toàn tự do, bất luận làm gì nói gì giáo quan đều không quản, chỉ cần phải thực hiện một điều...
Phải hưởng thụ được ít nhất một lần một nữ nhân, sau đó tự tay giết chết! Bất kỳ kẻ nào, sau đúng sau mươi phút vẫn chưa đến cao trào, hoặc làm xong chuyện mà vì lý do nào đó không giết chết cô gái đó, kết cục chờ đợi sẽ chỉ là cái chết!
Số Mười một từng một lần phạm lỗi, sau khi hưởng thụ đã không giết chết cô gái lần đó, còn nói giết một nữ nhân trói gà không chặt thì chẳng có ý nghĩa gì. Kết quả của sự chống lệnh là hắn bị treo ngược không ăn không uống một tuần lễ. Dù sức sinh tồn của Mười một là vô biên, đến lúc được thả hắn cũng đã chỉ còn có nửa mạng...
Thực ra, nếu không phải giáo quan kiêng nể hắn là do Tổ chức đặt biệt đưa đến thì sớm đã tặng cho một phát đạn ngay tại trận rồi. Sau lần đó Tổ chức đã có lệnh, nếu Mười một còn phạm lỗi thì giáo quan được toàn quyền xứ trí, tuy nhiên cho đến nay Mười một đã tỏ ra hết sức rút kinh nghiệm...
Mười một lại rút con dao găm tung nghịch trên tay, nhẹ nhàng hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Cô gái liếc nhìn con dao, giọng không kìm nổi run rẩy: “Gia đình tôi không nghèo lắm, nhưng cha nói ở nước ngoài dễ kiếm tiền hơn nên trả tiền cho người môi giới, hắn bảo sẽ sắp xếp để tôi trốn sang Mỹ quốc, nhưng… nhưng…” Nói đến đây, thiếu nữ tên Phi Phi kia đã nấc nghẹn không thành lời.
Mười một khẽ lắc đầu, lại là một người bị lóa mắt vì hy vọng kiếm nhiều tiền ở nước ngoài, bao nhiêu nhân mạng đã bỏ mạng vì viễn cảnh này rồi?
Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng: “Có tâm nguyện gì không?”
Thiếu nữ liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú song không chút biểu cảm của Mưòi một, thút thít: “Tôi nhớ nhà, cầu xin hãy cho tôi về nhà...!”
“Cái này thì ta không thể giúp được, còn có tâm nguyện nào khác không?”
Thiếu nữ nức nở lắc đầu.
“Vậy thì được, vĩnh biệt!” Trong tay Mười một lóe lên một luồng sáng, thiếu nữ vẫn ngồi thẳng, vẻ mặt khóc lóc van xin, có điều đã không còn phát ra một âm thanh nào nữa...
Dần dần, trên cổ cô gái xuất hiện một vệt máu mảnh như tơ, từ từ lan rộng. Một lát sau, máu đỏ tươi men theo vết cắt túa ra, nhỏ từng giọt xuống bãi cỏ dưới chân. Một nhát phi đao đã tiễn cô gái ra đi không chút đau đớn, đó cũng là điều duy nhất Mười một có thể làm.
Số Mười một chậm rãi đứng dậy, lê bước tới sau lưng giáo quan, đứng tựa vào thân cây, mặt cúi gằm tiếp tục nghịch con dao trong tay. Sắc mặt hắn hết sức bình thản, tựa như tất cả những chuyện khi nãy chưa từng xảy ra.
Viên giáo quan lạnh lùng liếc qua hắn rồi quay đầu tiếp tục quan sát cảnh tượng dâm loạn trước mặt.
Người ngoài nhìn vào có thể nghĩ thiếu nữ tên Phi Phi đã chết vô cùng thê thảm, nhưng đối với ba mươi lăm nữ nhân còn lại kia cô ta lại là người may mắn nhất, bởi Mười một lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại không phải là con người biến thái...
Phút thứ năm mươi sáu...
Ba mươi lăm gã thiếu niên còn lại vẫn mải mê với cuộc hành xác tập thể ghê rợn, ba mươi lăm nữ nhân vô tội yếu nhược bị giày vò đến chết đi sống lại. Tất cả những ác nghiệt phải hứng chịu trong huấn luyện được chúng trút hết lên ba mươi lăm vật thí mạng đáng thương, những tràng cười khả ố không ngớt vang lên, hòa lẫn trong tiếng rên tỉ nấc nghẹn...
Phút thứ năm mươi tám...
Từ đâu đó vọng ra một tiếng tắc lưỡi, nhẹ như tiếng thạch sùng... Ba mươi lăm tên lập tức dừng lại, nhất loạt ra tay...
Phút thứ sáu mươi...
Ba mươi sáu gã thiếu niên đã xếp thành hàng thẳng tắp, im phăng phắc trước mặt viên giáo quan, nghiêm trang như chưa từng khi nào được nghiêm trang như vậy. Không một cảm xúc, không một đếm xỉa gì tới bãi cỏ rộng sau lưng, nơi la liệt ba mươi sáu xác nữ nhân xinh đẹp, trên người không một mảnh vải che thân.
Mạng người nơi đây rẻ hơn cả cỏ rác. Với những kẻ đã băng lãnh trước tính mạng của chính mình, làm sao có thể hy vọng chúng xót thương hay tôn trọng cuộc sống của bất cứ một ai khác!