Lư Sơn Kỳ Nữ
Nguyên tác: Trần Thanh Vân
Hồi 1: KỲ TÃCH TRÊN ÄỈNH NÚI ÄẠI HÃN DÆ¯Æ NG
Má»™t cây thông cổ thụ sống đã ngót nghìn năm, bốn mùa cây lá Ä‘á»u xanh rì, nhưng không hiểu má»™t váºt gì rất sắc bén đã chém gãy là m đôi.
Một con bỠngựa cắm hai cái cà ng và o vách núi cứng rắn.
Má»™t cây măng má»c ngược trên vách núi thẳng tuá»™t.
Cạnh cây măng ấy còn có một con chim ưng đã chết. Nó chết bởi một tà u lá khô cắm sâu và o giữa yết hầu.
Trên gốc cây thông bị chặt gãy kia, lại có hai dấu vết chân, và gốc cây ấy đáng lẽ còn dà i chừng hai ba thước, nhưng lại bị giẫm lún hẳn xuống mặt đất.
Ngoà i ra, còn sáu cây thông cổ thụ nữa gần đó, những lá thông như những mÅ©i kim Ä‘á»u rá»›t cả xuống mặt đất, nhất định không phải đã bị gió thổi rụng, vì những lá thông cá»§a cây nà o lại rá»›t ngay xuống quanh gốc cây cá»§a cây đó và phá»§ má»™t cách rất Ä‘á»u đặn. Má»›i thoáng trông tá»±a như trên mặt đất xung quanh đó rá»™ng chừng năm ba trượng đã được trải má»™t tấm thảm xanh rì váºy.
Vách núi ở phÃa đối diện chá»— mấy cây thông kia cách bởi má»™t cái khe núi sâu không đáy rá»™ng chừng sáu bảy trượng, trên má»c đầy rêu xanh cÅ©ng không biết đã bị ai dùng phương pháp gì mà xé tà áo mà u đồng cổ thà nh từng mảnh vụn, rồi ghim và o vách đá thà nh hình chữ "Háºn".
Bảy kỳ tÃch kể trên đã xảy ra ở trên má»™t đèo núi rất hiểm trở cá»§a ngá»n núi Äại Hán Dương trong dãy núi Lư SÆ¡n.
Dưới chân núi xuất hiện hai nhân váºt võ lâm có khinh công tuyệt đỉnh. Hai vị võ lâm kỳ phách giở khinh công thượng thừa ra phi thẳng xuống đèo. Nhưng khi hai ngưá»i vừa tá»›i gần chá»— cây thông bị chặt gãy, Biện Quảng đã trông thấy rõ cây thông nà y bị chặt gãy má»™t cách rất Ä‘á»u đặn, không có vết dao hay vết búa gì hết, nhất là chá»— cây có vết chân kỳ dị. Những cái đó đã gợi lòng tò mò cá»§a y, khiến y phải báºn tâm suy nghÄ©.
Thanh Hư chân nhân lại thấy con bá» ngá»±a cắm hai cái cà ng và o trong vách đá, cứ đứng đỠngưá»i ra nhìn hoà i.
Biện Quảng Ä‘ang định há»i Thanh Hư chân nhân xem cây thông ấy bị váºt gì chém gãy, và những vết chân hiện lên ở gốc cây là do loại công lá»±c nà o đã tạo thà nh?
Thanh Hư chân nhân khẽ kêu "ồ" má»™t tiếng và lẩm bẩm tá»± há»i:
-Tại sao chưởng môn sư huynh của mình lại tới đây? Vì việc gì thế?
Biện Quảng mỉm cưá»i há»i:
-Pháp giá cá»§a lệnh sư huynh Thanh Huyá»n chân nhân Ãt khi rá»i khá»i núi Võ Äang, sao đạo trưởng lại bảo ông ta đã tá»›i đây rồi?
Thanh Hư chân nhân chỉ và o con bỠngựa, trên vách núi và đáp:
-Biện sư huynh có thấy không? Vách núi cứng rắn như gang thép, thế kia, mà hai cái cà ng cá»§a con bá» ngá»±a lại rất má»m yếu, chỉ khẽ đụng má»™t cái là gãy liá»n, mà nÆ¡i đây hai cái cà ng cá»§a con bá» ngá»±a lại cắm sâu và o được vách núi như thế, duy chỉ có Thiên Tiên Vô Cá»±c khà công cá»§a tệ phái má»›i có thể là m được như váºy thôi, và chỉ có má»™t mình chưởng môn sư huynh cá»§a đệ má»›i có đủ hoa? hầu là m được như thế.
Biện Quảng ngắm nhìn má»™t hồi, rồi gáºt đầu nói tiếp:
-Như váºy pháp giá cá»§a lệnh sư huynh quả đã giáng lâm nÆ¡i đây thá»±c, và cây thông cÅ©ng gãy má»™t cách kỳ lạ lắm, phải có Lưu Vân Thuá»· Tụ cá»§a phái Äiểm Thương má»›i có thể chặt gãy được như váºy.
-Phải, Vô Cá»±c khà công cá»§a tệ phái là dÄ© cương khắc cương. Lưu Vân Thá»§y tụ cá»§a phái Äiểm Thương thì dÄ© nhu khắc cương, chỉ giÆ¡ tay áo lên khẽ phất má»™t cái, thân cây liá»n bị chém gã như dao cắt váºy. Chắc cây thông bị chém gãy nà y thế nà o cÅ©ng là kiệt tác cá»§a Lưu Vân tiên tá» Tạ Dáºt Tư, ngưá»i chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương đấy.
Hai ngưá»i đưa mắt nhìn xung quanh má»™t vòng, rồi không hẹn mà nên Ä‘á»u đồng thanh thất kinh la lên:
-Không... không khi nà o lại có chuyện lạ như thế được! Hai ngưá»i cứng đỠngưá»i ra giây lát. Biện Quảng thè lưỡi, lắc đầu nói tiếp:
-Cây măng cắm ở trên vách đá đúng là dấu hiệu riêng cá»§a Lăng Tiêu, bang chá»§ cá»§a Trúc Chi bang. Lá khô giết chết con chim ưng kia, không cần phải nói rõ, ai ai cÅ©ng biết đó là thá»§ pháp cá»§a Hoà ng Diệp đạo nhân cá»§a phái Không Äá»™ng rồi. Lá thông phá»§ đầy đất như thế, chỉ có Hạo Äại Thần công cá»§a Liá»…u Trần đại sư, chưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm má»›i là m được thôi. Nhưng còn những miếng vải vụn ghim thà nh chữ "Háºn" ở trên vách núi kia là kiệt tác cá»§a ai thế?
-Biện huynh là ngưá»i thức, cái gì cÅ©ng biết hết, sao huynh lại quên bẵng như váºy?
Biện Quảng suy nghÄ© giây lát, rồi há»i lại:
-Có phải là Háºn Thiên Ông đấy không?
Thanh Hư chân nhân gáºt đầu, đáp:
-Chỉ có Háºn Thiên Ông là quanh năm ngà y tháng mặc áo da đồng cổ mà thôi.
Bây giá» những mảnh giẻ áo kia chả là mà u da đồng cổ là gì? Huống hồ những mảnh áo rách lại ghim thà nh chữ "Háºn" như váºy không phải Háºn Thiên Ông thì còn ai và o đây nữa?
Biện Quảng nghe nói thất kinh, há»i tiếp:
-Năm ngưá»i chưởng môn cá»§a năm đại môn phái cùng có mặt ở đây cùng má»™t lúc như váºy đã là má»™t câu chuyện rất kỳ lạ rồi. NgỠđâu cả Háºn Thiên Ông, má»™t ngưá»i đã ẩn dáºt lâu năm rồi mà cÅ©ng dá»± định thịnh há»™i nà y nốt, và má»—i ngưá»i còn để lại má»™t môn thần công như thế là có dụng ý gì?
Thanh Hư chân nhân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp.
-Vấn đỠnà y có lẽ chỉ có sáu ngưá»i ấy má»›i có thể giải đáp được thôi... Nhưng chúng ta cứ thá» tìm kiếm kỹ lưỡng, may ra cÅ©ng sẽ tìm thấy má»™t chút manh mối cÅ©ng chưa chừng?
Biện Quảng Ä‘i quanh đó xem xét má»™t lần nữa, rồi lắc đầu há»i:
-Tiểu đệ mắt kém nên không sao tìm ra được manh mối hay dấu vết gì có thể giải đáp được mối nghi vấn ấy.
Thanh Hư chân nhân chỉ và o gốc cây bị chặt gãy rồi nói tiếp:
-Chỉ nội gốc cây cũng đủ là m cho chúng ta thắc mắc không hiểu rồi.
Biện Quảng vá»™i vã nhìn theo vá» phÃa đó, lắc đầu và đỡ lá»i:
-Theo sá»± nháºn xét cá»§a tiểu đệ thì vết chân in ở gốc cây vá»›i việc giẫm cây lún xuống mặt đất như váºy, tuy ngưá»i đó đã dùng thân pháp "Thiên cân truỵ" rất thượng thừa ra và giẫm gốc cây lún xuống đất như thế, nhưng vì công lá»±c cá»§a ngưá»i đó còn kém, nên trên gốc cây má»›i có vết chân như váºy, mà chÃnh ngưá»i đó cÅ©ng không để ý tá»›i.
-Phen nà y Biện huynh đã nháºn xét lầm rồi. Gốc cây cổ thụ nà y không những rá»… cây chằng chịt, mà thân cây lại đồ sá»™ như thế kia, chỉ giẫm cây lún xuống mặt đất cÅ©ng đã là má»™t sá»± rất khó khăn rồi, chưa chắc năm vị chưởng môn vá»›i Háºn Thiên Ông có thể là m nổi như váºy, nhất là hai vết chân in ở trên đó thì lại cà ng huyá»n diệu vô cùng.
Biện Quảng thấy Thanh Hư chân nhân nói như váºy vá»™i tiến tá»›i gần, ngắm nghÃa má»™t hồi, nhưng vẫn không hiểu gì cả, liá»n há»i:
-ý kiến cá»§a đạo huynh, đệ chỉ tán thà nh có phân ná»a thôi, chứ còn ngưá»i để lại hai vết chân như váºy, quả thá»±c đệ không thấy có gì là huyá»n diệu hết? Xin đạo huynh cho biết rõ nguyên nhân?
Thanh Hư đạo nhân thở dà i một tiếng rồi khẽ đáp:
-Má»i khi Biện huynh đã khét tiếng là ngưá»i rất tỉ mỉ sao ngà y hôm nay huynh lại sÆ¡ ý đến ná»—i mất hết cả năng lá»±c thẩm xét sắc bén như má»i khi thế? Xin huynh cứ xem lại hai vết chân, vết chân nà y bé nhá» má»™t cách đặc biệt, hình như là chân cá»§a đà n bà váºy, nhưng công lá»±c cá»§a ngưá»i nà y đã luyện tá»›i mức xuất thần nháºp hoá rồi.
Không dẫm lún cây để lại vết chân như váºy, mà thân cây cứng rắn như sắt đá như thế, vết chân cá»§a ngưá»i đó có thể in rõ đến ná»—i trông thấy cả đưá»ng kim mÅ©i chỉ cá»§a đế già y... Không đợi chá» Thanh Hư đạo nhân nói xong, Biện Quảng vá»™i cúi xuống xem xét lại, rồi thất kinh la lá»›n:
đạo huynh nói rất đúng. Vết chân cá»§a má»™t đôi già y bó chân, mà đôi già y hãy còn má»›i lắm. Không những in rõ cả đưá»ng kim mÅ©i chỉ mà cả những hoa thêu ở bên ria đế cÅ©ng đã in rõ xuống mồn má»™t nốt! -Biện huynh giao du rá»™ng như váºy, chẳng hay huynh có biết gần đây trên giang hồ có má»™t ngưá»i đà n bà nà o võ công rất cao siêu má»›i xuất hiện không?
-Tiểu đệ không nghe ai nói tá»›i, vả lại trên giang hồ đà n bà giá»i võ rất hiếm, như Lưu Vân tiên tá» Tạ Dáºt Tư, ngưá»i chưởng môn cá»§a phái Äiểm Thương là ngưá»i rất hiếm có trong võ lâm và cÅ©ng là má»™t cân quắc hà o hùng có má»™t không hai. Ngoà i bà ta ra, tiểu đệ quả thá»±c không nghÄ© ra được ngưá»i nà o có võ công cao minh hÆ¡n bà ta nữa.
Biện Quảng vừa nói tá»›i đó đã nghe thấy sau lưng có giá»ng nói lạnh lùng vá»ng tá»›i:
-Thá»±c dân quê mùa kém kiến thức có khác! Biện Quảng vá»›i Thanh Hư chân nhân giáºt mình kinh hãi, vì hai ngưá»i đã nghe thấy rõ tiếng nói đó nổi lên ở cách hai ngưá»i rất gần. Vá»›i công lá»±c cá»§a hai ngưá»i cao siêu như thế mà nay có ngưá»i Ä‘i tá»›i sau lưng hồi nà o cÅ©ng không hay biết gì, đủ thấy ngưá»i đó có võ công cao siêu không thể tưởng tượng được, nếu không phải là thần tiên thì cÅ©ng là ma quá»· chứ không sai?
Tá»›i khi hai ngưá»i quay đầu lại nhìn, liá»n cùng thở hắt ra má»™t tiếng và ấp úng mãi không sao nói được.
Thì ra hai ngưá»i thấy cách mình chừng ba thước, có má»™t thiếu nữ áo trắng đứng sừng sững ra đó, tuổi không lá»›n lắm, nhưng nà ng ta có má»™t thái độ Oai nghi khiến ai trông thấy cÅ©ng phải siêu hồn lạc phách.
Sắc mặt cá»§a thiếu nữ nà y rất nhợt nhạt, hầu như không có chút máu nà o hết, lại thêm tóc dà i xoã xuống hai vai, má»›i thoáng trông không ai dám bảo nà ng là ngưá»i nữa.
Biện Quảng ngẩn ngưá»i ra nhìn giây lát ấp úng há»i:
-Cô nương... là ngưá»i hay ma thế?
Thiếu nữ ấy lạnh lùng:
-Ta không phải là ngưá»i, và cÅ©ng không phải là ma. Ta là tinh cá»§a núi non và tinh cá»§a ngá»c thạch.
Giá»ng nói cá»§a nà ng ta rất lạnh lùng, khiến hai ngưá»i Ä‘á»u phải rợn tóc gáy.
Biện Quảng ngơ ngác một hồi rồi quát:
-Nói báºy, lão phu không tin trên Ä‘á»i nà y là có sÆ¡n tinh tiểu quái như thế?
Thiếu nữ vá»›i giá»ng lạnh lùng đáp:
-Ngươi thực có mắt không ngươi, đáng lẽ khoét hết hai mắt mới được.
Nà ng vừa nói dứt, bá»—ng giÆ¡ bà n tay trắng xanh lên khua qua mặt Biện Quảng má»™t cái, đôi ngươi cá»§a Biện Quảng bị moi ra tức thì, Biện Quảng bị khoét mất hai mắt Ä‘au nhức quá không chịu nổi vá»™i giÆ¡ hai tay lên ôm mắt rồi kêu gà o inh á»i.
Không hiểu thiếu nữ ấy dùng thá»§ pháp gì mà lôi hai mắt Biện Quảng ra khá»i khoanh mắt như váºy, và lạ lùng nhất là Thanh Hư đạo nhân không thấy trong mắt Biện Quảng có giá»t máu nà o nhá» ra hết?
Thanh Hư đạo nhân vừa kinh hãi vừa tức giáºn, liá»n quát má»™t tiếng giÆ¡ song chưởng lên váºn hết mưá»i phần công lá»±c ra nhắm thiếu nữ áo trắng ná» tấn công luôn má»™t thể.
Thiếu niên Vô Cá»±c Khà Công cá»§a phái Võ ÄÆ°Æ¡ng đã khét tiếng giang hồ từ lâu, Thanh Hư chân nhân lại là cao thá»§ hạng nhất trong phái, tất nhiên chưởng lá»±c cá»§a y phải rất hùng háºu. NgỠđâu, thiếu nữ áo trắng vẫn dứng yên như thưá»ng, hai mắt vẫn lim dim, chỉ khẽ giÆ¡ tay lên phất má»™t cái, Thanh Hư chân nhân đã bị đẩy lui vá» phÃa sau loạng choạng mấy cái rồi ngồi phịch xuống đất tức thì.
Thiếu nữ áo trắng giơ tay lên chỉ Thanh Hư chân nhân và nói:
-Mấy miếng võ không trói nổi con gà của ngươi mà cũng dám dùng để tấn công ta, ngươi thực không biết tự lượng sức chút nà o. Sư huynh của ngươi đương là chưởng môn của một phái như thế mà thấy ta còn không dám vô lễ huống hồ là ngươi.
Thanh Hư chân nhân ngồi ở dưới đất vừa hổ thẹn vừa kinh hãi và cÅ©ng tức giáºn cá»±c độ. Y ngẩn ngưá»i ra giây lát má»›i ấp úng há»i:
-Sư huynh của bần đạo là m sao? Hiện giỠở đâu?
Dùng giá»ng mÅ©i kêu "hù" thiếu nữ áo trắng lạnh lùng đáp:
Äù sao y cÅ©ng biết Ä‘iá»u hÆ¡n ngươi, hiện giá» y Ä‘ang ở má»™t chá»— khá kÃn đáo.
Nói xong, nà ng chỉ tay xuống dưới sơn cốc mặt lộ vẻ rất đắc ý.
Thanh Hư chân nhân nghe nà ng ta nói như váºy trong lòng hoảng sợ vô cùng, vá»™i há»i tiếp:
-Chẳng lẽ sư huynh của bần đạo đã bị cô nương hạ độc thủ rồi chăng?
-Bổn cô nương không có hứng giết chết y, chỉ tức cưá»i thay những võ lâm cao thá»§ cá»§a Trung Nguyên tiếng tăm lừng lẫy như thế mà đá»u là những kẻ hữu danh vô thá»±c cả. Tên nà o tên ấy biểu diá»…n má»™t món tuyệt thế thần công xong cứ tưởng mình tà i ba lắm nhưng bằng sao được má»™t cái đấm cá»§a cô nương.
Thanh Hư chân nhân nghe tới thất kinh la lớn:
-Thế ra vết chân ở trên gốc cây kia là của cô nương để lại đấy à ?
-Phải, bổn cô nương má»›i giở má»™t chút tà i má»n sÆ¡ sÆ¡ đã dụ được sáu tay cao thá»§ đương thá»i tá»›i đây. Chá» bá»n há» giở hết oai phong ra xong, bổn cô nương má»›i nhảy lên trên gốc cây khẽ dẫm má»™t cái thôi.
Thanh Hư chân nhân nghe đến ngẩn ngwofi ra, cả sợ há»i tiếp:
-Kết quả ra sao?
-Vừa rồi ngươi đã nháºn xét kỹ rồi, bá»n há» Ä‘á»u chịu thua hết ngoan ngoãn nghe lá»i ta sai khiến, Ä‘á»u nhảy cả xuống thâm cốc kia rồi.
Thanh Hư chân nhân mặt liá»n biến sắc. Thiếu nữ áo trắng thấy váºy lại mỉm cưá»i nói tiếp:
đạo trưởng cứ yên tâm, sÆ¡n cốc nà y không sâu lắm há» không chết được đâu cÅ©ng không sao tẩu thoát được! Thanh Hư chân nhân lại vá»™i há»i tiếp:
-Tại sao thế?
Thiếu nữ áo trắng xầm nét mặt lại đáp:
-Vì bổn cô nương không buông tha cho há».
Thanh Hư chân nhân ngÆ¡ ngác như ngưá»i ná»a hiểu ná»a không, nghÄ© ngợi má»™t hồi rồi lại há»i tiếp:
-Bần đạo nhìn nháºn võ công cá»§a cô nương quả tháºt thâm ảo, nhưng bần đạo không tin những lá»i lẽ ấy. Trong sáu ngưá»i cá»§a há», có năm ngưá»i là võ lâm tôn chá»§, ngưá»i ở Thiên Nam, kẻ ở đất Bắc. Váºy cô nương dùng cách gì mà có thể dụ cả sáu ngưá»i tá»›i đây má»™t lúc như thế được?
Thiếu nữ áo trắng mỉm cưá»i đáp:
-Tất nhiên bổn cô nương phải có cách chứ? Việc nà y ta chả cần ngươi tin hay không. CÅ©ng may hôm nay ngươi không bị chết, sau nà y ngươi sẽ biết lá»i nói cá»§a ta là thá»±c hay hư.
Thanh Hư chân nhân ngẩn ngưá»i ra giây lát rồi lại vá»™i lên tiếng há»i:
-Cô nương là m như thế là có dụng ý gì?
-Không có dụng ý gì hết, ta thÃch là m như váºy chÆ¡i đấy thôi.
Thanh Hư chân nhân cúi đầu xuống không há»i nữa. Thiếu nữ áo trắng lại nói:
-Ngươi đã há»i xong chưa? Nhân lúc nà y ta Ä‘ang khoan khoái, ngươi muốn há»i gì ta cÅ©ng sẽ trả lá»i hết.
Thanh Hư chân nhân ngẫm nghÄ© giây lát há»i tiếp:
-Việc khác bần đạo chả muốn biết là m gì, chỉ muốn há»i tên há», sư thừa và môn phái cá»§a cô nương thôi.
Thiếu nữ cưá»i khanh khách đáp:
-Vấn đỠthứ nhất ngươi không há»i ta sẽ cho ngươi biết. Ta hỠÔn tên Băng, còn sư thừa môn phái thì ngươi há»i má»™t cách tức cưá»i quá! Ngươi thá» nghÄ© xem, trên thiên hạ nà y có ai là m nổi sư phụ ta không đã?
-Thế võ công cá»§a cô nương là trá»i sinh ra đã biết liá»n hay sao?
Ä‘iá»u đó cÅ©ng không đúng. Mưá»i năm trước đây bổn cô nương không biết má»™t tý võ công nà o cả, ngẫu nhiên tìm thấy má»™t cuốn luyện công bà kÃp rồi tiá»m tu mưá»i năm trá»i, đến giá» hạ sÆ¡n và không muốn là m ngưá»i thứ hai cá»§a thiên hạ.
-Bà kÃp gì thế?
-Ngươi là ngưá»i Ä‘i tu sao lại vẫn còn ý niệm tham lam như thế? Nhưng ta có nói cho ngươi biết cÅ©ng không sao, cuốn bà kÃp ấy tên là "Ngá»c Thi Chân Giải". Lai lịch cá»§a cuốn sách không ghi ở trong Ä‘iển tÃch võ lâm nà o hết. Ngươi có thể nói cho ngưá»i khác biết Ngá»c Thi Ôn Băng nà y là ngưá»i vô địch trong thiên hạ.
-Nói đi nói lại vẫn là danh lợi là m nguỵ hết, dụng ý của cô nương là muốn giương danh trong võ lâm. Muốn giương danh như thế thì thiếu gì cách, tại sao cô nương lại phải dùng phương thức ấy?
-Phương thức nà y rất giản dị, sáu đại cao thá»§ lừng danh thiên hạ bị bổn cô nương bắt trá»n ổ.
-Ngoà i Háºn Thiên Ông ra, thì năm ngưá»i khác Ä‘á»u là tôn chá»§ cá»§a má»™t môn phái.
Cô nương không sợ quần hùng nổi lên vây đánh hay sao?
Ôn Băng ngá»ng mặt lên trá»i cưá»i ha hả rồi đáp:
-Ngưá»i chưởng môn còn bị ta bắt giữ, thì ta còn sợ gì những ngưá»i bá» dưới cá»§a há»?
-Cô nương nên rõ, ngưá»i giá»i còn có ngưá»i giá»i hÆ¡n. Sáu ngưá»i ấy chưa phải là những ngưá»i đứng đầu trong võ lâm. Tin tức nà y đồn ra bên ngoà i, thế nà o cÅ©ng có ngưá»i đến đây là m khó dá»… cô nương chứ không sai.
Ôn Băng vẫn dá»ng dưng đáp:
-ChÃnh bổn cô nương Ä‘ang muốn dụ những ngưá»i đó tá»›i. Thiên hạ nà y quá lá»›n rá»™ng ta Ä‘ang không có cách gì Ä‘i tìm kiếm từng ngưá»i má»™t, nên má»›i phải giữ sáu ngưá»i chưởng môn nà y lại để là m mồi dụ những cao thá»§ tuyệt thế khác tá»›i đây kiếm ta.
Thanh Hư chân nhân ngẫm nghÄ© giây lát há»i tiếp:
-Bần đạo đã biết rồi, thế ra cô nương không muốn giết bần đạo là muốn lợi dụng bần đạo Ä‘i truyá»n tin nà y cho má»i ngưá»i phải không?
-Các hạ kể ra cũng khá thông minh đấy, với tà i ba của các hạ chỉ có giá trị là m những việc ấy thôi.
-Nghe lá»i nói cá»§a cô nương thì hình như cô nương muốn lợi dụng sáu ngưá»i đó là m má»™t việc khác phải không?
-Phải, đầu óc cá»§a ngươi thông minh lắm, sau nà y nếu ngươi có phát hiện thấy có má»™t ngưá»i nà o trong sáu ngưá»i đó tái xuất giang hồ, thì ngưá»i sẽ chứng minh ngưá»i đó khuất phục ta và vui lòng là m việc cho ta rồi.
-Có thể cho bần đạo gặp mặt chưởng môn sư huynh một lần không?
-Không được, há» Ä‘á»u đã ở dưới đáy thung lÅ©ng, bổn cô nương bảo đảm là tÃnh mạng cá»§a há» sẽ không việc gì hết, nhưng ngươi muốn gặp há» thì phải qua được quan ải cá»§a bổn cô nương đã.
-HỠcó bị ngược đãi gì chăng?
-Tùy ngươi muốn nghÄ© như thế nà o cÅ©ng được, bây giá» ngươi đã biết nhiá»u như thế có thể Ä‘i được rồi. Äừng có quên nói cho các ngưá»i trên thiên hạ biết Ngá»c Thi Ôn Băng cư ngụ Ở trên đỉnh núi Hán Dương đấy nhé?
Thanh Hư chân nhân liá»n đứng dáºy lẳng lặng Ä‘i xuống núi, nhưng Ôn Băng bá»—ng gá»i y và bảo:
-Sao không Ä‘em tên mù nà y Ä‘i? Ngươi xuất thân là danh môn chÃnh phái, sao lại bá» cả bạn hữu như thế?
Lúc ấy Biện Quảng đã Ä‘au đến chết giấc nằm ở trên mặt đất. Trải qua má»™t tráºn đột biến ấy, Thanh Hư chân nhân đầu óc quá căng thẳng nên má»›i quên bẵng ngưá»i đồng hà nh, nay thấy Ôn Băng nhắc nhở, y hổ thẹn đến mặt đỠbừng vá»™i ôm Biện Quảng đã mất hai mắt lên.
Biện Quảng từ từ lai tỉnh, đôi ngươi đã mất, hai mắt chỉ còn lại hai lá»— Ä‘en hoắm, lạ lùng nhất là không há» có má»™t giá»t máu nà o chảy ra cả. Y hai tay khua lung tung, mồm thì mắng chá»i:
-Yêu nữ, ngươi có bản lãnh gì thì lấy nốt tÃnh mạng cá»§a đại gia Ä‘i! Ôn Băng cưá»i nhạt đáp:
-Vừa rồi, vì ngươi ăn nói vô lá»…, cho nên má»›i biến thà nh ngưá»i có mắt không ngươi như váºy. Nếu ngươi không biết thân mà còn ăn nói há»—n láo, thì ta sẽ cho ngươi biến thà nh ngưá»i có mồm mà không nói lên được cho mà xem.
Biện Quảng còn định chá»i đổng tiếp, nhưng Thanh Hư chân nhân đã vá»™i Ä‘iểm và o yếu huyệt câm cá»§a y, rồi vác y lên vai mà chạy xuống núi như bay.
Tin tức kinh ngưá»i ấy đồn Ä‘i rất nhanh. Ngưá»i trong võ lâm ai ai cÅ©ng nói tá»›i tên Ngá»c Thi Ôn Băng. Có ngưá»i còn ghi ngá» chuyện đó không tháºt, nhưng năm ngưá»i chưởng môn cá»§a năm đại môn phái đã mất tÃch đủ chứng minh việc nà y, không phải là việc giả.
Vì thế linh sÆ¡n thắng cảnh cá»§a Lư SÆ¡n đã bị má»i ngưá»i coi như là chốn ma quá»·, há»… nói tá»›i núi Hán Dương là ai cÅ©ng biến sắc mặt. Háºn Thiên Ông chỉ có má»™t thân má»™t mình tất nhiên không ai há»i han tá»›i, nhưng lạ nhất là các đệ tá» cá»§a năm đại môn phái Ä‘á»u im lặng như câm, và không thấy há» có hà nh động gì đối phó vá»›i kẻ thù chung ấy.
Thá»i gian trôi Ä‘i rất nhanh, ba tháng sau đã tá»›i mùa thu rồi. Cảnh sắc mùa thu trong sá»± bi đát bao hà m đẹp đẽ. Nhưng vì Lư SÆ¡n đã xảy ra chuyện quái đản ấy, cảnh sắc dù đẹp đến đâu cÅ©ng không ai dám lên du ngoạn nhất là núi Hán Dương, yên tÄ©nh đến ná»—i cả giun dế cÅ©ng không dám kêu.
Má»™t hôm, lúc ấy Ä‘ang là đêm thu tÄ©nh mịch, mặt trăng má»›i má»c như lưỡi liá»m.
Trên đỉnh núi Hán Dương, nÆ¡i đã vắng bóng ngưá»i mấy tháng nay, bá»—ng có hai cái bóng ngưá»i má»™t lá»›n má»™t nhá» xuất hiện.
Ngưá»i Ä‘i trước là má»™t thanh niên anh tuấn tuổi trạc hai mươi lăm hai mươi sáu, ăn mặc trông rất văn vẻ, dưới ánh trăng lá» má», ngưá»i ta vẫn trông thấy rõ bá»™ mặt đẹp trai cá»§a chà ng.
Äi theo sau chà ng là má»™t tiểu đồng tuổi má»›i mưá»i hai mưá»i ba vai gánh má»™t gánh đồ, theo hầu chà ng thanh niên kia.
Cảnh tượng cá»§a núi Hán Dương đã hÆ¡i thay đổi. Những di tÃch đã là m cho giá»›i võ lâm kinh hoà ng Ä‘á»u bị tiêu tán gần hết. Những lá thông phá»§ trên mặt đất khô héo. Cây măng cắm ở trên đá chỉ còn lại má»™t cái vá» khô. Lá khô giết chết con chim ưng chỉ còn lại mấy cái xương chim treo lÆ¡ lá»ng. Riêng có cây gẫy thì vẫn còn nguyên, và chữ "Háºn" ghim bằng rẻ rách vẫn không suy suyển.
Äêm hôm đó tÄ©nh mịch má»™t cách rất rùng rợn. Hai ngưá»i lên tá»›i đỉnh núi, thì thằng nhá» theo sau đã run cầm cáºp há»i:
-Công tá», chúng ta Ä‘i xuống dưới kia có hÆ¡n không, chứ trên đỉnh núi nà y có cảnh trà gì đâu mà du ngoạn?
Ngưá»i tuổi trẻ được gá»i là công tá» liá»n quay đầu lại, khẽ mắng:
-Không được nói báºy! Ngươi biết gì nà o?
Thằng nhá» chẩu môi trả lá»i:
-Cháu không biết gì tháºt, nhưng nÆ¡i đây công tá» xem, tối om như thế nà y, chẳng trông thấy gì hết. Công tá» muốn lên chÆ¡i thì chá» sáng mai lên có được không?
Thanh niên nỠlắc đầu:
đồ ngu! Ngưá»i xưa còn thắp nến Ä‘i chÆ¡i đêm, ngươi thì biết là m sao được những hứng thú đó! Thằng nhá» ngÆ¡ ngác há»i lại:
-Tại sao ngưá»i ngà y xưa lại thắp nến Ä‘i chÆ¡i như thế? Chắc vì hôm đó không có trăng ngưá»i ta má»›i phải thắp nến để soi đưá»ng. Công tá» thÃch Ä‘i chÆ¡i như thế nà y, đáng lẽ nên chá» những đêm có trăng sáng hãy Ä‘i có hÆ¡n không?
-Ngươi khéo biện bạch lắm, Bá»™ Nguyệt Äặng SÆ¡n chỉ thÃch hợp vá»›i nÆ¡i khác thôi, chứ còn núi Lư SÆ¡n nà y ngưá»i không nghe ngưá»i ta nói hay sao? Không biết mặt mÅ©i tháºt cá»§a Lư SÆ¡n chỉ vìmình ở trong núi đó. Cái hay cái đẹp cá»§a Lư SÆ¡n nà y y như má»™t mỹ nhân đứng ở trong má»™t cái mùng the, má»™t bông hoa tươi má»c ở trong đám sương mù, chỉ có thể trông thấy mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng thôi... Thằng nhỠđặt quang gánh xuống rồi nói tiếp:
-Công tá» Ä‘á»c nhiá»u sách như thế, cháu cãi là m sao được vá»›i công tá»? Vả lại công tá» là chá»§ nhân, muốn thế nà o mà chả được? Cháu đâu dám trái ý. Thức ăn và rượu đã nguá»™i rồi, công tá» có cần cháu đốt lá»a hâm lại không?
-Khá»i cần! Khá»i cần! Leo núi Ä‘i thấy nóng hổi rồi, ta cần có rượu nguá»™i để giải nhiệt đây.
-Công tỠđể cho cháu nhóm lá»a thì hÆ¡n.
-Tại sao?
-Cháu sợ ma. Trên núi hoang vu, lại Ä‘ang lúc đêm khuya canh vắng, chÃnh là giá» cá»§a ma quá»· xuất hiện, có đống lá»a cháu má»›i đỡ sợ.
đừng có nói báºy! Thuyết quá»· hồn đó ngu phu tục tá» bịa đặt ra để tá»± doa. mình, chứ là m gì có ma quá»· nà o? Ngươi mau dá»n thức ăn và rượu ra đây để ta thưởng thức cảnh sắc ban đêm cá»§a Lư SÆ¡n.
Bất đắc dÄ© thằng nhá» phải dá»n thức ăn, bát đũa, và chén ra. Xong đâu đấy, nó lại mở hÅ© rượu rót đầy má»™t chén cho chá»§ nhân cá»§a nó.
Chà ng thanh niên ấy ngồi nháºu má»™t mình, đưa mắt ngắm nhìn ở bốn phÃa xung quanh, trông có vẻ khoan khoái lắm.
Thằng nhỠngồi đối diện cũng lấy một cái chén ra, rót một chén rượu, hớp luôn hai hớp, rồi rụt rè nói:
-Thưa công tỠcuốn Liêu Trai ở trong hòm sách của công tỠcháu còn xem hiểu, hình như trong đó có một đoạn nói:
SÆ¡n Tinh quá»· quái thưá»ng hay xuất hiện ở những chốn hoang vu như thế nà y... Thoạt tiên nó biến thà nh má»™t mỹ nữ ra đẻ mê hoặc ngưá»i... Thanh niên nghe nói vá»— tay cả cưá»i đáp:
đó là Bồ Lưu Tiên, ngưá»i si ngốc nói chuyện mÆ¡, mà ngươi lại cứ tưởng là tháºt.
Ngươi đừng sợ, có công tỠở đây, dù có nữ quá»· xuất hiện Ä‘i chăng nữa, thì ta sẽ má»i nà ng má»™t chén rượu luôn.
Chà ng vừa nói dứt, sau má»™t tảng đá lá»›n bá»—ng có tiếng má»™t ngưá»i đà n bà nói vá»ng ra rằng:
-Thiếp xin bái lĩnh.
Cả hai thầy trò Ä‘á»u kinh hãi quay đầu lại nhìn. Thanh niên ná» hãy còn chút can đảm, riêng có thằng nhỠđã thất kinh la lá»›n:
-Khốn kiếp tháºt! Có ma xuất hiện tháºt đấy.
Nói xong, ró rút ngay và o lòng chủ nhân của nó, sợ hãi đến run lẩy bẩy. Thanh niên nỠvội đẩy nó ra và an ủi rằng:
-Hưng nhi, đừng có sợ hãi như thế! Rõ rà ng là ngưá»i chứ có phải ma đâu.
Thằng nhá» vẫn run cầm cáºp, ngá»ng đầu lên nhìn, thấy má»™t thiếu nữ rón rén bước ra mỉm cưá»i há»i:
-Công tỠkhông tin thiệt là ma quỷ chứ?
Thanh niên lắc đầu đáp:
-Không tin. Tại hạ xưa nay vẫn chá»§ trương luáºn vô quá»·. Vả lại tiểu thư thanh lệ như má»™t nà ng tiên thế ấy, không có má»™t chút gì quá»· khà cả.
Thiếu nữ mỉm cưá»i há»i tiếp:
-Công tỠđã chá»§ trương thuyết vô quá»· sao lại còn nói hai chữ "quá»· khÃ" như thế.
Thiếu niên nghe thấy nà ng biện bạch như váºy thoạt tiên hÆ¡i ngẩn ngưá»i ra, rồi tươi cưá»i đáp:
đó là tại hạ lỡ lá»i, nhưng ý cá»§a tại hạ là không tin tiểu thư là ma quá»·.
Thiếu nữ mỉm cưá»i nói:
-Tuy công tá» là ngưá»i há»c hà nh, mà không ngá» công tá» lại dám to gan đến thế?
-Gan tôi không lớn chút nà o, nhưng sách đã dạy:
"Qúy hồ trong ngưá»i có bao nhiêu chÃnh khÃ, thì yêu tà sẽ tá»± nhiên phải lánh xa hết". Vì thế mà tôi má»›i không sợ hãi chút nà o.