Về đến ký túc xá, Khuê mệt rã rời. Chẳng có ai ở trong phòng. Năm cuối tuy nhàn nhưng ai cũng bươn chải để đi làm ngoài. Khuê nhắm mắt nghĩ mung lung. Cô chợt thấy nhớ mẹ da diết, nhớ những tháng ngày xưa kia khi cô và Quân còn ở trong vòng tay mẹ. Nước mắt Khuê trào ra, mặc, cô không buồn lau. Mọi bất hạnh bắt đầu từ đâu nhỉ? Từ cái mớ bòng bong của xưa cũ không ai thèm gỡ? Trong lòng Khuê trào lên một mối hận… Những giọt nước mắt không còn trào ra được nữa. Khuê sẽ phải cho người đó trả giá… bằng mọi cách…
_Bác sỹ… Minh Quân sao rồi ạ?
Khuê hỏi xong và lặng lẽ chờ. Vị bác sỹ trẻ nhìn cô thông cảm. Anh cố nói thật nhẹ:
- Phải mổ Khuê ạ. Nhưng … gia đình em phải chuẩn bị tâm lý trước. Ca mổ thành công chỉ có … 20%. Chúng tôi sẽ cố gắng.
Khuê bàng hoàng. Đôi mắt cô đỏ lên, chực khóc. Bác sỹ vội nói:
- Khuê … tôi thật sự…
- Không… không phải thế. Nhưng Minh Quân nó còn trẻ quá mà. Nó mới chỉ có mười tám tuổi. Sao lại bắt nó khổ thế?
Vai Khuê run lên, nhưng vị bác sỹ không nghe thấy tiếng nấc. Khi Khuê ngẩng lên, lòng anh se sắt khi thấy khuôn mặt cô đẫm nước mắt. Giọng cô vỡ oà:
- Bác sỹ… hãy cố gắng giúp nó được không? Tôi… tôi không muốn mất Minh Quân.
- Yên tâm! - Vị bác sỹ vỗ nhẹ vai Khuê - Chúng tôi sẽ giúp tận tình mà. Dù mới nhập viện nhưng ai cũng quý tinh thần lạc quan của cậu ấy…
Khuê lặng lẽ gật đầu. Hiện lên trong đầu cô là hình ảnh Minh Quân cười tươi vui vẻ. Ở nó chẳng bao giờ cô thấy một chút buồn. Nó lạc quan trước mọi thứ, kể cả khi hình tượng người cha hoàn toàn sụp đổ… và khi nó phải chịu đựng một căn bệnh quái ác. Nếu phải mất nó, Khuê sẽ chẳng thể nào nguôi ngoai được… Quân luôn là chỗ dựa tinh thần của cô…
Đến tận bây giờ, khi ngồi trước ngôi mộ mới của Quân, tim Khuê vẫn còn se sắt… Những lời nói cuối cùng của Quân vẫn còn vang đâu đây với nụ cười sang sảng:
- Chị à… Rồi em sẽ khoẻ thôi. Chị phải vui lên chứ? Em vào phòng mổ chứ có đi vào cõi chết đâu… Mà chị đừng khóc. Em nghĩ nước mắt của sao khuê thì hiếm lắm. Nó mới chỉ khóc có một lần khi ông Nguyễn Trãi bị kết án ở Lệ Chi viên thôi. Chẳng lẽ chị cứ khóc mãi sao?
"Chị có khóc đâu, Quân ơi! Chị có khóc đâu…Tại em bỏ đi nhanh quá, tại em luôn nghĩ chị yếu đuối đấy thôi. Chị còn phải giúp mẹ đứng vững nữa cơ mà… Chị sẽ không khóc, không bao giờ khóc nữa... Yên lòng nha Quân!"
Khuê nhớ đến mẹ, bà đang ở trong bệnh viên với cơn mê man chưa biết bao giờ tỉnh lại. Theo chuẩn đoán của bác sỹ thì trong đầu bà có tích tụ máu bầm, nó ảnh hưởng tới tất cả bộ phận của thùy trái… Khi hỏi nguyên nhân thì Khuê mới vỡ lẽ. Đó là kết quả của cái lần chia tay cuối cùng khá ồn ào giữa bố và mẹ. Nghĩ lại Khuê vẫn thấy nó sống động cứa vào tim Khuê những vết cắt đau đớn…
- Về thôi… Khuê!
Khuê ngẩng đầu lên. Khanh vẫn còn bên cạnh cô. Từ nãy cô đã quên hết thực tại, để cảm nhận rằng Quân đang còn tồn tại, đang ở bên cạnh cô.
Khanh đỡ cô dậy, lặng lẽ dìu Khuê đi. Cô là người bạn duy nhất biết được hoàn cảnh của Khuê và bên cạnh Khuê khi Quân mất.
- Mày có tin rằng Quân đang đi đến một vùng đất hoàn toàn hạnh phúc không? - Khuê ngước nhìn, hỏi Khanh.
Khanh hơi cười:
- Có lẽ tao… hơi tin. Mấy ông cha đạo nói rằng ai mà sống đẹp thì chắc chắn sẽ được hưởng hạnh phúc khi về bên kia. Mà Quân thì tốt thế cơ mà… Nó quá xứng ấy chứ…
- Nghe mày nói… Chắc Quân nó cười sằng sặc lên mất…
Cả hai lại im lặng… Khuê nhìn lại ngôi mộ nhỏ bé của em một lần nữa rồi quay đi. Trong một thoáng, lời thề với Quân lại hiện lên. Khuê bậm môi lại ngăn cho mình đừng khóc…
- Mày cần việc làm đúng không Khuê ? - Khanh hỏi khi cả hai đang ngồi trên ô tô đi về Hà Nội.
Khuê khẽ chau mày nhìn ra phía cửa sổ. Cái đó thì đương nhiên nhưng biết tìm ở đâu khi cô mới chỉ là sinh viên năm cuối? Chẳng kinh nghiệm, chẳng có sự nâng đỡ nào?
- Tao có chỗ đó!
Khuê quay lại nhìn Khanh. Con bé cười nhẹ, khẽ cầm tay Khuê như an ủi, động viên:
- Mẹ sẽ nằm viện lâu. Tao nghĩ rồi, mày nên đi làm để nuôi mẹ chứ?
- Nhưng…
- Anh Bình kiếm cho tao trong công ty anh ấy, nhưng tao chưa cần bằng mày… mày đi làm nhé?
Khuê gục đầu vào vai bạn, cô cảm thấy yên lòng. Khanh quá tốt. Con bé đã ở bên cô suốt nhưng không hề lên tiếng. Sự im lặng đó như một bệ đỡ tinh thần lúc Khuê hoảng loạn… Khuê nhận ra mình vẫn may mắn khi còn có Khanh.
- Anh Bình cũng đồng ý với ý kiến của tao. Anh ấy bảo thương mày như em gái vậy. Mày đừng buồn nhiều, hãy còn chúng tao ở bên cạnh mày mà…
- Ừ, tao biết.
Một cơn gió thổi mạnh vào cửa xe. Khuê hơi co người lại. Tự dưng muốn ngủ một chút. Và cứ thế Khuê ngủ gục trên vai Khanh hệt như đã tìm được một chỗ dựa vững chắc. Ngoài trời nắng đã lên. Khanh ngước nhìn ra ngoài và khẽ mỉm cười. Dù có khó khăn đến đâu, bất hạnh đến mức nào thì Khanh vẫn tin Khuê sẽ vượt qua được. Khuê sẽ có một cuộc đời tươi vàng như nắng mới bây giờ… bên Khuê còn có bạn bè và cả lời chúc tốt lành của Quân ở lại… Khuê ơi! hãy vững tin lên!
Hôm nay là buổi hẹn thứ hai của Sương Nhi với Phương . Lần trước, anh có việc phải về sớm còn lần này vì sợ như lần trước nên anh đã tắt điện thoại. Hành động của anh khiến Nhi cảm thấy xôn xao trong lòng. Chưa một người con trai nào lịch thiệp đến thế, chưa ai có một phong cách khiến con tim Nhi… say mê ngay lần đầu gặp mặt… Chỉ có Phương !
Phương đưa Nhi vào một nhà hàng nổi tiếng trên đường Hai Bà Trưng. Nhìn Nhi ăn nhỏ nhẹ và dịu dàng, Phương thấy lòng yên ổn. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, căng thẳng, điều anh cần chắc là như thế chăng?
Phương uống một chút rượu. Mùi rượu nồng khiến anh nhớ đến một mùi hương nhẹ nhàng mà hai tháng qua đi nhưng nó vẫn còn vương vất. Kể ra sáng hôm ấy, anh đã không thật lòng với người con gái đó, với cả chính mình. Anh những tưởng mọi cái sẽ trôi qua giống như bao lần trước… nhưng hình như nó ấn tượng quá… làm anh man mác nhớ. Và anh căm ghét cái cảm giác man mác này. Anh nhớ cả khi anh uống nước, nhớ cả khi anh đi ngủ, và đôi khi nhớ cả lúc đang làm việc hăng say… Tệ hơn nữa là anh không khống chế được mình khi tối nào cũng đến vũ trường chờ đợi cô ta- một sự chờ đợi vô vị…
- Công việc của anh chắc bận lắm nhỉ?
- Ờ... cũng không hẳn.
Nhi hơi cười. Cô nhỏ nhẹ uống li nước cam. Cô tự nhiên ngắm nhìn anh rồi phán:
- Nhìn anh cũng biết anh bận rồi. Đi ăn với em mà vẫn còn mặc đồ đi làm.
Phương hơi nghiêng đầu, nheo nheo mắt:
- Em quan sát giỏi thật . Chỉ tại anh không muốn trễ hẹn với em thôi mà. à, tí nữa em muốn đi đâu?
Nhi cúi đầu. Cô muốn giới thiệu anh với bạn bè trong phòng nhưng sợ anh nghĩ cô vội vã. Mà anh thì lịch thiệp giàu có thế kia liệu có hợp với cuộc sống sinh viên của tụi cô hay không? Nhưng Hoa đã dặn cô muốn biết ý Phương thế nào cần phải đưa anh về phòng. Không đưa không được. Nghĩ thế, cô mới lấy hết dũng cảm đề nghị:
-Hay là… anh vào phòng tụi em chơi?
- Sao? - Phương nhướng mày.
Nhi vội phân vân:
- Mà thôi… Kể ra thì cũng ngại cho anh… Tại bạn em nghe em kể về anh nhiều cho nên… cho nên…
Phương bật cười. Anh làm Nhi đỏ bừng mặt vì ngượng. Nhưng Nhi vẫn chẳng dám nói gì, chỉ chờ đợi…
- Được rồi.. Ăn xong anh đưa em vào siêu thị mua vài thứ cho phòng em nhé? Chắc em biết mấy bạn em thích gì chứ?
Ôi chao! Nhi thấy tim mình muốn vỡ ra. Anh quá sức tuyệt vời, nhất là giọng nói đầm ấm chân tình này. Quen biết anh có lẽ là điều may mắn cho Nhi… Trong đầu cô chợt hiện lên một hình ảnh hạnh phúc mà khi nhìn vào mắt Phương, hai má cô lại đỏ bừng…
Trên đường về ký túc xá, Nhi kể sơ qua về các bạn trong phòng. Cô thân với Hoa nhất vì hai đứa cùng khoa với nhau. Có ba cô bé học dưới khóa, còn lại năm nay ra trường. Cô kể về Khanh và Khuê với một giọng bàng quan. Trong mắt cô Khanh già dặn và là điểm tựa của Khuê. Khuê là một cô gái khó nắm bắt, có một chút dịu hiền , một chút ngổ ngáo. Cô còn khẳng định có lẽ giờ này Khuê chẳng có nhà. Nghe giọng Nhi , Phương đoán có lẽ Khuê là thái cực với Nhi nên cô mới không thích như vậy. Đúng là con gái…
Lần này là lần đầu tiên Phương vào ký túc xá. Căn phòng không rộng nhưng được cái mấy cô gái biết sắp xếp và sống khá gọn gàng. Phương chỉ gặp ba cô bé kém tuổi Nhi, gặp Hoa và Khanh. Còn Khuê , đúng như Nhi nói, chẳng có ở nhà. Khanh khi rót nước mời anh, nói ý nhị:
- Không ngờ anh Phương lại hay như vậy… Con Khuê mà gặp thì chắc đúng cạ rồi!
Hoa bật cười:
- Cạ cãi hay là gì? Con Khuê thì ai mà nó không muốn cãi. Tao mấy lần khuyên nó học thêm luật đó, vậy mà con nhỏ chẳng chịu. Mà này… sao lại đề cập đến nó? Nhân vật chính đâu?
Vẻ tếu táo của Hoa khiến căn phòng rộn ràng. Trông mấy cô gái, Phương có thể thấy sự khác biệt. Có lẽ Nhi là yếu đuối nhất. Thi thoảng họ gọi cô là công chúa. Chắc cô là chúa nhõng nhẽo và thích được yêu chiều. Khanh đằm thắm và chín chắn. Anh thấy ở cô sự tin cậy và chân thành. Anh tự hỏi, Khanh như vậy sao Nhi không chơi thân được? Thật lạ lùng…
- Anh Phương thấy vui không?
Nhi hỏi khi tiễn Phương ra cổng. Cô trông đợi ở anh một câu trả lời hài lòng. Và cô đã thật hạnh phúc khi Phương nắm nhẹ tay cô, thì thầm:
- Anh cảm ơn em…Nếu mỗi ngày sau khi làm việc mà có được cảm giác yên ổn như thế này thì thật tuyệt. Quen biết với em chắc do kiếp trước anh tích đức nhiều lắm!
- Anh…
Nhi ngượng ngùng cúi xuống. Nhi có thể coi đây là một lời tỏ tình tế nhị chăng? Tim cô đập mạnh, cô len lén nhìn Phương, bắt gặp ánh nhìn say mê của anh, cô lại cụp mắt xuống.
Phương bóp nhẹ tay Nhi, cười hài lòng:
- Em vào đi… Trời lạnh rồi đấy, nhớ giữ ấm nhé… Chào em .
- Anh cũng thế… Chào anh!
Phương nhìn đồng hồ và cảm thấy chán. ý định đến vũ trường làm anh mệt mỏi. Đến đó lại gặp Cương và nghe hắn ca cẩm về chuyện vũ trường không có em nào mới… Và mỗi lần đến đó mỗi lần thêm thất vọng… Phương nhếch môi cười. Cô ta biến mất như chưa từng xuất hiện. Đúng là cách làm người ta phát điên. Chỉ có cô ta là làm được như vậy, mà làm giỏi nữa là khác… Lệ Huyền…
Khuê nằm vật xuống giường, đầu óc cô quay mòng mòng những dấu hỏi. ở đâu? Làm gì? Kiếm thế nào? Ai giúp cô đây? Chẳng ai cả! Và chẳng ở đâu cả… Nhưng không thể để mẹ nằm thế… Cô đã mất Minh Quân, không thể mất thêm mẹ… Bậm môi thật chặt, Khuê ngăn mình không được khóc.
- Khuê … mệt lắm à?
- Không.
Khuê nhoài người dậy. Cô đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn Khanh. Khanh vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng như đang xoa vết đau cho một đứa trẻ:
- Cố gắng lên Khuê … Mọi cái đều có thể tìm ra được cách giải quyết mà. Tao… tao có ít tiền ấy. Mới lĩnh lương…
Khuê cười nhẹ, nắm lấy tay bạn:
- Giữ lấy mà dùng.. Tao cũng vừa lĩnh lương mà. Bây giờ cái tao cần thì mày đã cho rồi đó thôi. Cảm ơn mày…
- Khách sáo gì hả? - Khanh cụng đầu vào trán Khuê , cười khanh khách.
- Ui da.. con này cậy khỏe chắc?
- Ừm…
Khanh vênh mặt lên liền bị Khuê bẹo má. Cả hai chí choé một hồi thì Nhi về. Khanh ngừng trêu chọc Khuê mà quay ra trêu Nhi:
- Đi… tít ghê!
Nhi cười bẽn lẽn. Cô ngồi xuống giường, tháo lần lượt từng thứ một. Khuê nheo nheo mắt:
- Công chúa Nhi còn đi chơi khuya hơn Khuê này cơ à? Chuyện gì xảy ra vậy?
- Mày không biết sao? - Khanh lấy giọng thì thầm vẻ quan trọng- Nhi công chúa gặp hoàng tử rồi. … Đang yêu đấy!
- Vớ vẩn! - Nhi hét lên nho nhỏ làm cả lũ bật cười.
Hoa ở đâu chen vào:
- Đã tỏ tình chưa? Anh ta nói sao? Nói mau đi…
Má Nhi đỏ bừng lên, nhưng mắt thì long lanh sáng. Khanh chép miệng:
- Chắc rồi chứ gì? Anh ta tới đây được một tuần rồi mà… Nàng mở cửa trái tim chẳng lẽ lại không vào?
- Ừ há…
Hoa nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Nhi, cô săm soi Nhi từng chút một, rồi im lặng. Nhi ngượng quá, nói nhỏ:
- Anh ấy chưa nói … yêu...
- Không tin! - Cả mấy cái miệng cùng la lên.
- Nhưng… nhưng biểu hiện thì tớ biết là anh ấy yêu tớ…
Khanh cũng sáp vào Nhi, cả hai tranh nhau hỏi Nhi, khai thác đủ điều. Khuê lơ mơ nghe chữ được chữ mất. Hình như Nhi đang yêu một ai đó tên Phương … anh ta rất tốt thì phải. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Khuê còn kịp thấy khuôn mặt Nhi xinh đẹp lạ kỳ. Màu hồng phớt bao trùm hai má bầu bầu của Nhi làm Khuê thấy ganh tỵ. Khuê cũng thèm một chút hồng trên má lắm chứ… Nhưng biết bao giờ đây nhỉ?
Cả phòng hôm nay kí được một hợp đồng lớn, cho nên rủ nhau đi ăn mừng. Khuê dù không thích nhưng vì là… út ít nên phải đi theo. Hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng vì hứng chí cả bọn rủ nhau vào vũ trường New Century. Khuê nghe mà rụng rời chân tay. Cô không muốn nghe đến tên nó nữa chứ đừng nói đến chuyện vào nhảy.
Cả bọn dừng trước cửa vũ trường đã reo ầm ĩ. Một chị kéo tay Khuê thì thầm:
- Vào đây hay lắm …
- Em không biết nhảy !
- Sao ? - Chị ta nhướng mày ngạc nhiên , nhưng rồi lại chép miệng -Vào đó coi người ta nhảy cũng được mà . Nhạc sôi động lắm , nước uống cũng ngon và độc đáo. Đi !
Khuê níu tay lại, lắc đầu :
- Em … không quen vào đó. Chị và mấy anh đi đi. Mà hôm nay em có việc rồi .
-Quan trọng không?
-Dạ. Quan trọng lắm .
Khuê nằn nì một lúc chị ấy mới buông tha, bỏ lại cô một mình. Khuê bần thần nhìn theo khẽ thở dài. Cô không muốn nghĩ tới thời gian khốn khổ đó nữa .
-Cô mà cũng sợ nơi đó sao?
Một giọng m** mai lạnh lùng vang lên ở phía sau. Khuê quay lại. ánh mắt cô tối sầm đi khi bắt gặp hình ảnh không mấy vui vẻ của Hoàng. Anh là kẻ mà cô căm ghét nhất. Đã bốn tháng không gặp…tưởng mọi cái đã ngủ yên. Nào ngờ … Ký ức vỡ oà ra làm lòng Khuê nhói lên. Hoàng đứng ngạo nghễ với dáng vẻ bất cần vốn có của anh, một tay xọc túi quần, một tay tung chùm chìa khóa xe…
- Sao?
Khuê quay phắt đi sau khi buông gọn :
- Không liên quan gì tới anh…
- Đương nhiên. Nhưng tôi rất chướng khi nghe một vũ nữ… chê chỗ kiếm tiền của mình với một giọng…nai tơ như thế.
Khuê giận run người. Lời nói xúc phạm của anh là một chất xúc tác làm bùng nổ sự giận dữ vốn được kìm chặt trong lòng Khuê. Cô quay lại, nói như quát:
- Thì đã sao nào? Một vũ nữ như tôi không được nói câu đó sao? Tôi không có quyền thoát ra khỏi đống bùn đó? Chính anh và lũ đàn ông như anh mới xứng với chỗ đó! Hiểu không? Hừm…anh thử xem anh hơn chúng tôi được bao nhiêu? Cùng lắm chỉ là tiền …
-Đó chính là giá trị của chúng tôi đó, cô bé à!
Phương m** mai nhìn Huyền, những lời của cô chẳng có tác động gì tới anh. Chỉ có điều, anh phát hiện ra cô gái trước mặt anh rất góc cạnh, khi nổi giận cô ta có một nét đáng yêu rất riêng.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm Khuê tĩnh trí lại. Cô quay lưng bỏ đi. Không việc gì phải tranh cãi với hạng đó… Hắn chỉ làm tổn thương cô thêm mà thôi. Khuê dừng lại trước điểm đỗ xe buýt. Giờ cô phải bắt xe để về ký túc xá. Hôm nay là sinh nhật Khanh - người bạn mà cô rất yêu quý. Ngước nhìn trời Khuê lầm rầm cảm ơn. Ngày này 23 năm về trước, ông trời đã ban cho bố mẹ Khanh một cô bé dễ thương, để cô bé ấy lớn lên và làm điểm tựa cho cuộc đời đây gió bão của Khuê. Nếu không có Khanh, Khuê không biết mình trượt dốc xuống độ nào …Cảm ơn trời! Cảm ơn…
Phương rất muốn níu kéo Huyền lại nhưng lòng tự trọng cao ngạo trong anh không cho phép. Nhìn cô bước đi ngày một xa anh, anh lại lo sợ. Bốn tháng qua và có thể bốn tháng như thế nữa, cô sẽ biến mất…Nhưng cô ta chỉ là một vũ nữ! Phương quay phắt đi và bước nhanh về phía xe của mình. Quên đi! Cô ta chẳng đáng để anh tốn thời gian và tiền bạc nữa. ở đâu mà chẳng tìm được người như cô ta? Có khi còn hơn nữa ấy chứ… Hừm, chẳng qua là một chút háo thắng thôi…
Tự an ủi mình vậy, Phương bắt lí trí nghĩ về cái hẹn với Nhi. Cô vừa gọi cho anh và mời anh đến dự sinh nhật của Khanh. Dĩ nhiên anh chẳng thể nào từ chối được. Mấy cô gái đó khiến anh nhớ tới thời sinh viên sôi động của mình…Cho xe lướt qua bến xe buýt, anh chợt nhìn thấy Huyền đang đứng tựa vào cột đèn. Dưới ánh điện, khuôn mặt cô đẹp dịu dàng và buồn lặng lẽ. Vẻ câm lặng của cô làm tim Phương nhói lên một cái. Tay lái anh lạc đi, chút nữa là đâm vào dải phân cách. Sao cô ta lại có thể buồn như thế? Cô ta giống như một viên xúc xắc nhiều mặt, mặt nào cũng khiến anh ngỡ ngàng. Phương cay đắng nhận ra mình chẳng thể thờ ơ được trước cô ta. Không thể coi cô ta là một chút thoáng qua được nữa…
Phương tăng ga, chiếc xe xé gió lao đi. Đây là chút lí trí cuối cùng để anh không lại gần cô ta, để anh chấm dứt cái cảm giác lần đầu tiên này. Anh phải quên và anh tin như thế. Anh sẽ làm được giống như những việc anh đã làm trong suốt bao năm qua…Gió thổi vào mặt, cái lạnh se se làm đầu óc Phương tỉnh lại. Cho xe vào đường Giải Phóng, Phương không quên mua hoa và quà cho Khanh. Anh đoán Nhi sẽ đứng ở ngoài cửa chờ anh với một nụ cười e ấp. Nhưng lần này anh vẫn không xua đuổi được cái dáng gầy gầy của Huyền dưới cột đèn như bao lần trước. Hình như đó là việc quá sức đối với lí trí của anh…
- Anh không đến muộn chứ?- Phương cố lấy giọng điềm tĩnh.
- Dạ… không đâu ạ. Mọi người còn đang chờ Khuê.
Phương hơi cười. Khuê là ai mà lúc nào anh đến cũng không có mặt. Chắc lần này sẽ gặp cô ta thôi…
- Anh Phương, đây là anh Bình, người yêu của Khanh đấy.
Phương nhận ra Bình ngay, và trước khi Bình có phản ứng gì, anh đã bắt tay Bình thật chặt:
- Chào anh…Tôi là Phương, rất vui được gặp anh.
- Ơ…Vâng…Tôi cũng thế.
Bình ngượng ngùng ngồi xuống giường sau khi Phương đã ngồi xuống. Phương thấy bánh trái, hoa quả đã được bày sẵn ở trên bàn rồi. Các cô gái thì rả rích nói chuyện với nhau. Khanh hết nói với người này rồi quay sang với người kia, vẻ bận rộn nhưng khuôn mặt vẫn ngời lên vẻ hạnh phúc. Được một lúc thì Hoa kêu lên:
- Lần nào cũng phải chờ…!
- Khuê sẽ về mà!- Nhi nhẹ nhàng- Nó không thể không về khi đây là sinh nhật Khanh. Mình chờ thêm chút nữa xem.
Khanh áy náy nhìn mọi người. Cô ngó đồng hồ, rồi chặc lưỡi:
- Chắc có chuyện gì rồi. Mọi người cứ bắt đầu đi.
- Được không?
Khanh hơi cúi xuống, rồi ngay lập tức cô cười giả lả:
- Không sao mà. Anh Phương, anh Trung, anh Bình, các anh ngồi vào bàn đi ạ. Anh Bình giúp em châm nến với.
- Nào… Nào…
Phương thật chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi cạnh Nhi và thi thoảng trả lời những câu hỏi. Lễ sinh nhật này khác hẳn với những buổi tiệc sinh nhật của bạn anh và nó khiến anh bị… khớp, không thể tự nhiên được. May mà chẳng có cô gái nào nhận ra điều này…
- A lô… Khuê à… ừm… Khanh, Khuê gọi!
Nhi đưa điện thoại cho Khanh, vẻ mặt cô hồng lên một chút. Cả bọn im lặng như muốn lắng nghe chuyện gì xảy ra. Phương nhận thấy vẻ bần thần của Khanh sau khi nghe xong điện thoại dù chỉ là thoáng qua. Khanh cười cười khi Hoa chê trách:
- Sinh nhật bạn thân cơ mà…
- Ừ…Nhưng nó có việc, hôm nay không về được đâu. Nó chúc mọi người vui…
Thật ra Khuê chẳng có tâm trạng nào để chúc mọi người nữa. Cô đang lo cuống lên vì tình trạng của mẹ mình đột biến xấu. Các bác sĩ quyết định mổ để hút khối máu bầm ra khỏi não ngay trong đêm. Khuê lo lắng đi đi lại lại trước phòng mổ… Một cô y tá lại gần, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
- Em nên ngồi nghỉ đi… Ca này tuy khó nhưng toàn bác sĩ giỏi thôi.
- Vâng…Nhưng em không ngờ bệnh mẹ em lại chuyển biến nhanh như vậy. Lúc chiều còn…
Hướng ánh mắt về phía phòng mổ, chị y tá vỗ nhẹ vào tay Khuê, rồi tất tả đi làm nhiệm vụ. Thời gian chờ đợi dường như kéo dài mãi đến tận cùng. Khuê thấy bấn loạn trong lòng khi nghĩ tới lần trước, cũng chờ đợi như thế nhưng Quân đã đi mãi không trở về… Khuê vùng đứng dậy, tiến sát vào cánh cửa phòng mổ, im lặng lắng nghe. Xung quanh không có một tiếng động. Quá tĩnh lặng như chỗ không có sự sống. Nước mắt Khuê tự nhiên trào ra, rơi xuống bàn tay đang để trước ngực cô. Khuê giật mình, vội vã lau, nhưng bất lực… Sao nhiều nước mắt thế? Sao lại yếu mềm thế…Khuê ơi!
Cửa phòng mổ bật mở, một vị bác sĩ đi ra. Ông ta hơi ngạc nhiên khi gặp khuôn mặt đẫm nước mắt của Khuê. Ông ta nói ngay, ánh mắt trìu mến:
- Được rồi, cháu gái…Mẹ cháu không sao rồi!
- Dạ…Ôi! Cảm ơn bác! Cảm ơn trời!
Ông bác sĩ lắc đầu bước đi. Khuê thở nhẹ như trút được gánh nặng. Thế là đã không còn gì xảy ra nữa! Mẹ và cô sẽ tiếp tục sống những tháng ngày hạnh phúc như trước kia… Minh Quân! Em cứ yên tâm… chị sẽ chăm sóc mẹ thay em. Hãy phù hộ cho sức khỏe của mẹ!
Nhìn mẹ thiêm thiếp trong phòng hồi sức đặc biệt Khuê mỉm cười hạnh phúc. Qua bao năm đau khổ triền miên, bắt đầu từ đây mẹ sẽ sống khác, không có những lo sợ, không có nước mắt vì tủi thân… Khuê sẽ bảo vệ mẹ, như xưa kia mẹ bảo vệ hai chị em cô…
Khuê bước tới quầy trực, mỉm cười với chị y tá. Chị ta cũng cười lại như chúc mừng thành công của ca mổ.
- Em đã gặp bác sỹ Thành chưa?
Khuê ngạc nhiên:
- Sao lại gặp bác sỹ Thành ạ?
- Ủa? Em không biết bác sỹ Thành bỏ ra ba mươi triệu chi phí cho ca mổ à?
Khuê bàng hoàng. Ba mươi triệu? Sao nhiều vậy hả trời?
- Bác sỹ Thành còn đứng ra bảo đảm cho em nữa kìa. Này, bác sỹ… lo cho em lắm đấy!
Khuê gật gật đầu trong mộng mị. Cô bước tới phòng của bác sỹ Thành theo lời của chị y tá. Bác sỹ Thành là người tận tụy nhất cho ca mổ của Minh Quân, nay anh ta lại giúp cô như vậy, thì biết lấy gì để trả ơn?
- Em không cần lo lắng nhiều… Tôi lo cho mẹ em như lo … cho người thân của mình thôi mà. Khuê , hãy chăm sóc mẹ em tốt đi đã. Số tiền ấy ta hãy tính sau?
Chỉ nghe thấy như vậy thôi, Khuê đã muốn khóc. Chẳng ai ngoài đời không thân thích giúp cô được như vậy cả. Thành bối rối khi thấy mắt Khuê hoe hoe đỏ. Anh sợ nhất chuyện con gái khóc, vì bản thân anh không biết dỗ dành ai bao giờ. Khuê lại là người mà anh thầm để ý bấy lâu nay… Người con gái xinh đẹp và hiếu thảo biết chừng nào…
- Em biết lấy gì để trả ơn anh đây?
- Đừng nói đến chuyện ấy…
Thành nhìn lướt qua Khuê, cảm thấy rằng nếu cô là món quà của Thượng đế thì thật là … diễm phúc cho anh…
- Mẹ tốt chứ?- Khanh hấp tấp hỏi khi vừa thấy Khuê ở cửa.
- Ừa…
Khanh nhìn vào trong. Mẹ Khuê vẫn đang thiêm thiếp, nhưng sắc mặt đã hồng hồng trở lại .
- Hôm qua , ca mổ thành công. Bác sỹ bảo có thể chiều nay mẹ tao tỉnh. Rồi sẽ hồi phục nhanh thôi…Thế sinh nhật vui không?
- Cũng tàm tạm… thế còn tiền…?
Khuê nhăn mặt:
- Không sao, tao lo được. Tạm thời bác sỹ Thành giúp tao…
Khanh nhớ mãi mới ra được khuôn mặt của vị bác sỹ trẻ tên Thành. Anh ta có vẻ công tử bột, không đẹp, nhưng điềm đạm và dễ gần. Giúp Khuê ư? Lạ lùng thật!
- Tao có tiết kiệm được một số tiền, chắc cũng đủ…
Khuê vừa vờ quay đi vừa nói. Cô không muốn Khanh đang thấy cô nói dối. Bao nhiêu tiền kiếm được cô đổ dồn vào lo cho ca mổ của Quân, rồi tiền đám ma, và tiền thuốc men lo cho mẹ. Cạn kiệt hết cả sức lực của cô mất rồi…Nhưng vay tiền của Khanh ư? Con bé cũng là con nhà nghèo, lấy đâu ra tiền? Khuê không thể ích kỷ vì bản thân mình mãi được.
- Thật không?
- Sao không? - Khuê mỉm cười. Nói thật ra thì hồi trước, mẹ tao có dành dụm được một chút, sau khi lo cho … Minh Quân xong, thì cũng đủ… Mày yên tâm, nếu thiếu tao sẽ nhờ đến mày mà…
Khanh nhìn Khuê để đo lường độ tin cậy , ánh mắt bạn trong veo, nên cô tin ngay. Khanh lại gần giường bệnh của mẹ Khuê , khẽ kéo lại tấm chăn cho ngay ngắn, cô nói nhỏ:
- Tao mua bánh bao đó. Ăn đi kẻo đói!
- Chỉ có mày là hiểu tao! Tao đang thèm bánh bao muốn chết!
Khuê cười tươi , lục lọi chiếc túi lớn của Khanh. Cả hai nói chuyện nhỏ nhẹ, rồi bàn tính chuyện Khuê vắng mặt ở ký túc xá trong một hai tuần. Khanh sẽ phải nói dối Khuê đi đâu đó cho hợp lý, để mọi người tin. Mà thật ra cũng chẳng cần thiết đến mức ấy, đã từ lâu, Khuê sống trong dư luận đã quen rồi… thêm cũng chẳng chết ai…
Mẹ hôm nay thấy trong người ra sao?- Khuê hỏi khi đỡ bà Mai dậy. Kê nhẹ chiếc gối trên lưng mẹ mình, Khuê hăm hở bày cặp ***g phở ra- Mẹ ăn đi, ngon lắm đó… Con mua ở…
- Con đã gặp bác sỹ Thành chưa?
Khuê ngẩng lên, hỏi nhỏ:
- Sao ạ?
- Sáng sớm nay, cậu ấy đã muốn gặp con rồi… Mẹ bảo con đi mua đồ ăn sáng… cậu ấy hẹn con trên phòng của …
- Được rồi mẹ! Con biết rồi mà. Mẹ ăn đi.
Bà Mai đón lấy bát phở nhỏ, mắt nhìn xa xăm:
- Người ta giúp đỡ mình khi hoạn nạn, thì cái gì vừa sức mình thì nên đáp trả lại con ạ…
Khuê lặng thinh không nói. Chuyện bác sỹ Thành giúp đỡ cô đã đồn ầm lên trong bệnh viện làm Khuê rất khó chịu. Đi đâu cô cũng phải chịu những lời dò xét, chê bai… Ngay cả mẹ cô cũng bị những lời đồn thổi đó làm lay động. Thật bực đến chết mất thôi.
Khuê lặng lẽ đến phòng trực của Thành. Anh đang sửa soạn bệnh án để giao cho người khác, thấy cô, Thành hồ hởi:
- Em vào đi… Em ăn sáng chưa?
Khuê gật đầu. Thành chặc lưỡi:
- Tiếc thật, anh thì chưa ăn sáng, định rủ em đi cùng… Hay em đi cùng anh?
Giấu nỗi khó chịu trong lòng, Khuê lại gật đầu. Sự ngoan ngoãn của cô làm anh cảm thấy hài lòng. Vốn là người mang tính gia trưởng, được nuông chiều theo ý mình từ bé, nay tìm được người mà mình yêu thương cũng biết nghe lời mình, Thành mừng lắm… Anh đang chờ mẹ Khuê khỏi hẳn rồi hỏi cưới cô luôn. Chứ nhìn cô xinh đẹp vậy, thật sự anh không yên tâm…
Cả hai đến nhà hàng ngay cổng bệnh viện, Thành gọi cho Khuê cốc sữa nóng, còn về phần mình, anh gọi phần ăn sáng và cốc cà phê sữa. Khuê vẫn lặng thinh không nói. Đôi mắt cô lướt ra ngoài đường, vẩn vơ nhìn cửa hàng hoa đối diện.
Thành cười nhẹ:
- Hoa buổi sáng đẹp… nhưng đắt hơn buổi chiều.
Khuê quay đầu vào, hỏi nhẹ:
- Mẹ em bảo , sáng nay anh có chuyện gì nói với em?
- Tại… anh nhớ em thôi!
Khuê nhướng mày. Lần đầu tiên, Thành nói thế với cô. Những lần trước anh chỉ biểu hiện thôi, chứ chưa nói, dù vậy đã làm cô khó chịu lắm rồi…
Thành vẫn tiếp tục lời tỏ tình… kém tinh tế của mình:
- Anh thật không chịu nổi khi chỉ ban ngày mới gặp em…
- Em không thuộc sở hữu của anh!
Thành ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Khuê như nhìn người ngoài hành tinh… Khuê nhún vai:
- Em chỉ là bạn của anh được thôi!- Nhưng…
- Thật tình thì anh rất tốt… Em rất lấy làm cảm ơn. Nhưng hơn tuần qua em hết chịu nổi những lời bàn tán trong bệnh viện rồi…
Thành gần như bực thật sự. Anh gạt đĩa thức ăn ra xa, nắm lấy bàn tay để hờ hững trên bàn của Khuê , anh vừa bóp mạnh vừa hỏi:
- Ai bàn tán? Mà bàn tán thì đã sao? Họ nói đúng, chứ có nói tầm bậy đâu mà em sợ?
Khuê tròn mắt . Nhưng lời như vậy mà đúng sự thật ư? Họ nói anh lạnh lùng với bất cứ ai nhưng lại dịu dàng và ưu ái đối với mẹ con Khuê … Rồi ba mươi triệu của anh cũng chỉ là sự ngã giá cho tình yêu độc chiếm của anh mà thôi… Sự thật đấy ư?
Thành hấp tấp giải thích:
- Anh yêu em từ ngay lần đầu gặp mặt… Khi em hớt hải chạy xô vào anh, lúc đó anh thấy em đẹp vô cùng, chưa có cô gái nào đẹp như em cả…
- Vì thế mà anh quan tâm tới chị em tôi? - Khuê ngắt lời
Thanh gật đầu:
- Anh muốn em thấy tấm lòng của anh mà… Hơn nữa, Quân cũng quý anh!
Khuê hơi bĩu môi, nhưng Thành không nhận ra, anh mải mê nói đủ thứ về mình và về tình yêu … cao cả của bản thân dành cho Khuê . Nghe nhức hết cả đầu, Khuê ngắt ngang hỏi xẵng:
- Thế chuyện anh bỏ ra ba mươi triệu .. để sở hữu tôi , có thật như anh nói với bạn bè anh không?
Thành đột nhiên dừng lại, anh im lặng một chút , rồi lựa lời nói:
- Quả thật thì.. không như em nghĩ đâu… Anh chỉ nói…vì chúng nó ép anh quá…
Khuê bật đứng dậy, cô quắc mắt:
- Tôi không ngờ lại như thế… Cứ tưởng anh giúp tôi không vụ lợi, nhưng nào ngờ… Anh… anh tồi lắm! Đã thế anh còn bóng gió xa xôi với mẹ tôi để bà bắt tôi phải đền ơn anh. Nói thật cho anh biết, tình yêu không phải bỏ tiền ra mua được đâu. Tôi không bao giờ yêu anh.. dù cho tôi có nghèo kiết xác đi nữa.
Thành giận run người. Anh cũng đứng bật dậy, nghiến răng trèo trẹo:
- Cô … Cô thật là ngoa ngoắt. Cô nên nhớ cô hãy còn nợ tôi ba mươi triệu đó!
Khuê cười m** mai:
- Giờ anh lộ cái bản chất xấu xa của anh ra rồi chứ gì? Ba mươi triệu chứ trăm triệu tô cũng sẽ phải kiếm đủ trả anh, không để anh đòi đâu.
Thành nhún vai, cười đểu giả:
- Tôi biết cô là con gái nhà quê, nghèo nàn rồi. Lấy đâu ra tiền trả cho tôi sau một tuần?
Nhìn Khuê một lượt bằng ánh mắt sỗ sàng, Thành nói tiếp;
- Hay cứ ngoan ngoãn theo … anh thì sẽ sung sướng hơn đấy!
Khuê bật cười khan, ánh mắt cô ngời lên sự khinh bỉ không giấu giếm:
- Thật phí công nhà nước đào tạo ra hạng bác sỹ như anh… Trong một tuần nữa tôi sẽ kiếm đủ số tiền anh cần. Chào anh!
Bỏ ra ngoài quán rồi Khuê mới thấy cơn lạnh xộc vào đầu. Lúc nãy do nóng giận mà Khuê không nghĩ đến chuyện sẽ kiếm tiến như thế nào. Ba mươi triệu thôi cũng đủ chết chứ nói gì đến… một trăm triệu.
Đến phòng của mẹ, Khuê lặng thinh không nói gì, dù cho bà Mai có gặng hỏi đi chăng nữa. Khuê chỉ nói với mẹ vẻn vẹn một câu:
- Mẹ đừng nhắc đến ông bác sỹ dởm đó nữa. Con sẽ kiếm tiền trả hắn ta!
Khuê chợt nhớ đến tiếng nhạc quay cuồng hơn bốn tháng qua vọng về. Khẽ nhắm mắt lại, Khuê nuốt nước mắt vào trong!
Phương xếp gọn tập hợp đồng, rồi vươn vai đứng dậy. Suốt buổi chiều chỉ ngồi để đọc mấy bản báo cáo, rồi mấy bản hợp đồng đến là nhức óc… Toàn - tay trợ lý giỏi giang của anh, đã " m** mai" anh về chuyện rong chơi suốt ngày của anh, đây là hệ quả tất yếu thôi!
Chuông điện thoại reo, Phương uể oải mở máy:
- Alô?
- Anh à…
- Nhi … có chuyện gì không em?- Phương hơi tựa đầu vào thành ghế để thư giãn.
- Tý nữa anh có qua em không? Hôm nay…
Phương chợt nhớ ra cái hẹn với Nhi chiều tối nay. Anh có nghĩa vụ đưa cô đến thăm bà cô ruột ở bên Thanh Xuân. Anh đã sắp xếp thời gian chu đáo rồi mà vẫn phải để cô nhắc nhở… Thật là cái công việc đáng trách!
Không để Nhi đợi lâu, Phương bật dậy, nói vội vã:
- Anh đến liền đây! Chờ anh khoảng mười phút nha!
- Vâng, anh đi cẩn thận , đường đông lắm đấy.
Phương hơi cười, Nhi đúng là lo hão. Anh là tay đua có hạng, làm sao phải lo mấy chuyện tai nạn khi anh đi bình thường? Tắt máy, Phương với tay lấy cái áo khoác vắt ở thành ghế rồi tất tả đi ra. Vừa đến cửa thì chuông điện thoại lại reo, Phương khó chịu khi thấy đó là số của Cương.
- Alô?
- Phương đó à?
- Không tao thì ai, mày?- Phương khó chịu.
Cương dường như không để ý, giọng anh vui vẻ:
- Đến New Century đi… Có chuyện hay lắm!
Tim Phương nhói lên, giọng anh hơi chững lại:
- Chuyện gì?
- Liên quan đến … Lệ Huyền…
Giọng ỡm ờ của Cương làm Phương như điên lên. Anh lao vào thang máy, quát lớn như sợ mất tín hiệu:
- Đừng úp mở nữa…
- Cô ta đã xuất hiện lại rồi… Hình như là bốc lửa hơn…
Phương tắt máy luôn. Trong tim anh trào lên một sự tức tối vô cớ, anh cảm thấy cái thang máy chậm như rùa bò. Khi ra đến bãi đậu xe rồi anh mới bình tĩnh trở lại. Cô ta vẫn ở đó, không thể biến mất ngay được… Lời nói cợt nhả của Cương lại làm anh đông cứng người lại… Cô ta chẳng còn cái " giá hời" như lần trước, chẳng còn gì để mất nữa… hừm, đồ… Chỉ lầm bầm được đến đó, Phương không thể nghĩ gì khác ngoài chuyện phải đến vũ trường thật nhanh. Chiếc xe lao đi như tên bắn, làm kinh hoàng ông bảo vệ của công ty. Vẫn biết ông chủ trẻ ngông cuồng nhưng coi thường mạng sống thế kia thì… thật không dám nghĩ tới!