Tiếng nhạc ồn ào không làm Phương phấn chấn lên được. Anh mặc những lời chào và những lời mời gọi, lia mắt trên sàn nhảy đầy màu sắc, anh thấy ngay hình ảnh lả lướt khêu gợi của Huyền. Một con thú dữ gầm lên trong lòng Phương , anh lao vào đám cuồng điên đó, sáp lại gần Huyền, và không để cô kịp phản ứng gì đã kéo cô xềnh xệch đi. Ném Huyền mạnh vào góc tường phía sau sàn nhảy, Phương trừng trừng mắt . Huyền hất cao đầu, ánh mắt cô cũng quắc lên giận dữ:
- Anh điên à?
- Cái kiểu của cô là kiểu gì vậy?
Huyền bật cười:
- Kiểu của tôi à? Liên quan gì anh? Tôi không phải vật sở hữu của anh nghe chưa? Tránh ra cho tôi đi, khách hàng đang chờ tôi!
" Bốp"
Huyền ngỡ ngàng trước cái tạt tai bất ngờ của Phương . Giọng Phương đanh gọn:
- Đừng nói giọng đó với tôi. Khách hàng nào? Chỉ một mình tôi thôi, hiểu chưa?
Huyền hất mặt lên, xoa tay vào chỗ má bỏng rát. Đôi mắt cô hờn căm sự khinh thường lẫn ghét bỏ. Phương để mặc cô với những ý nghĩ điên cuồng, anh vẫy một tên phục vụ bàn lại nhờ gọi ông chủ. Rồi anh quay lại nhìn Huyền, cái nhìn sỗ sàng như đánh giá:
- Cô thật không biết mình còn bao nhiêu giá trị chăng?
- Đủ để tôi kiếm sống!
Phương nhăn mặt, anh thẳng thắn nhìn vào mắt cô, giọng trở lên nhẹ nhàng:
- Vậy cô cần bao nhiêu?
- Ba mươi triệu!
Huyền bình thản trả lời. Cô chẳng còn cảm thấy ngại với Phương nữa. Anh ta là người đáng nguyền rủa nhất nhưng lại là người sòng phẳng hơn bất cứ ai… Có thể cái giá ba mươi triệu là quá xa xỉ, nhưng Huyền chấp nhận đặt cược số phận. Thà trong tay một người còn hơn là qua tay nhiều người.
Phương lặng thinh hút thuốc. Chẳng phải anh đắn đo số tiền đó lớn hay nhỏ, anh chỉ đo lường sự thật trong câu nói đó của Huyền mà thôi…
- Gặp tôi có chuyện gì không , cậu Hoàng?
Phương giật mình nhìn ra. Ông chủ vũ trường, mỉm cười với anh, rồi ông ta quay sang Huyền, cằn nhằn:
- Thì ra từ nãy giờ cô ở đây, khách đang đòi cô kia kìa. Ra mau đi!
Huyền dạ nhẹ một tiếng, toan bước đi, thì Phương đã nói lớn:
- Cô ta là của tôi, được chứ ông Huỳnh?
Ông Huỳnh nheo nheo mắt:
- Cậu hay đùa! Cô Huyền của chúng tôi mới xuất hiện lại được chưa đầy một tiếng… Cô ấy là của công chúng!
Phương nhếch mép, cái giọng đòi tiền của bọn tham lam đây mà.
- Vậy ý của ông là bao nhiêu? Nhưng này, tôi thấy đây là vũ trường lành mạnh đấy, đừng để tôi nghĩ ông đang bán…
- Ấy… sao cậu lại nói thế? Tôi nào có ý đó, chỉ vì sợ mấy ông khách đòi cô Huyền ghê quá, không được, mấy ông ấy lại bỏ về… Thế thì vũ trường tôi lỗ vốn…Xin cậu cho tôi năm triệu… coi như để huề vốn?
Phương chẳng nói chẳng rằng rút ví ra sáu tờ một trăm đô đưa cho ông Huỳnh. Anh kéo tay Huyền đi sau khi nói rành rọt:
- Từ này về sau, ông không được nhận cô ta nữa.Huyền lững thững đi theo Phương ra nhà xe. Gió lạnh làm Khuê rét run người, chiếc váy ngắn bị gió thốc lên Khuê cứ để mặc. Phương xịch xe trước mặt cô, bực bội:
- Lên xe đi!
Khuê im lặng lên xe. Ngồi phía sau Phương, cô nghe lòng mình chua chát. Chỉ vì ba mươi triệu, cô lại để cho anh ta sỉ nhục lần nữa. Anh ta sẽ còn lên mặt và chắc chắn sẽ hành hạ cô bằng những câu xỏ xiên, mà người có học như cô mới càng thấm thía. Thà rằng cứ là gái nhảy…
Xe dừng trước một ngôi nhà ba tầng xinh đẹp, Phương chống xe và mở cổng. Thấy cô còn lơ ngơ, anh quát khẽ:
- Cô vào đây đi!
Khuê hơi nhăn mặt, cô nhún vai rồi bỏ giầy đi vào trong nhà. Ngôi nhà được trang hoàng bởi những đồ nội thất đắt tiền nhưng lại được thiết kế khá logíc và đẹp mắt. Khuê ngồi xuống sa lông, đưa mắt quan sát ngôi nhà. Phương vất chùm chìa khóa xuống bàn, liếc nhìn Khuê một cái rồi anh cởi áo khoác ngoài ra. Với tay lấy cái điều khiển điều hòa, Phương bực mình ấn mạnh. Anh kéo chiếc cà vạt trên cổ ra và bỏ mấy cái cúc vướng víu. Giờ Khuê mới chú ý Phương hãy còn mặc đồ công sở. Chẳng lẽ anh ta biết cô đã xuất hiện trở lại và tức điên lên? Anh ta muốn sở hữu ? Hừm, đúng là bọn đàn ông ích kỷ!
- Giờ tôi sẽ nói chuyện với cô đàng hoàng. Chúng ta cần có một thoả thuận…
Khuê lẳng lặng gật đầu. Phương búng tay cái tách, anh hơi thẳng người dậy:
- Cô cần ba mươi triệu?
Khuê chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại reo. Phương lấy ở trong túi ra chiếc điện thoại di động đang kiên nhẫn kêu, anh tắt đi ngay, không thèm xem ai gọi.
Khuê nhẹ nhàng nói :
- Tôi đúng là đang rất cần!
- Tôi sẽ đưa cho cô , với hai điều kiện!
Không ngẫm nghĩ, Khuê nói nhanh:
- Anh nói đi.
- Một là cô không bao giờ trở lại cái nghề đó nữa.
Khuê hơi nhăn mặt. Cô cũng chẳng tha thiết gì, nhưng tại Phương tỏ ra miệt thị nó quá, làm cô nổi chứng ngang:
- Anh buồn cười, nếu không làm nghề đó thì tôi làm gì?
- Cô học đến lớp bao nhiêu?
" Khinh thị mình quá!". Khuê nghênh nghênh:
- Lớp năm!
Phương hơi nhướng mày. Nhìn cô ta xinh đẹp vậy mà chỉ học đến vậy thôi sao?
- Tôi sẽ kiếm việc cho cô! - Anh hạ giọng
- Nếu được vậy tôi hứa. Còn điều kiện thứ hai?
Phương ngước nhìn Khuê, rồi anh nhìn đi chỗ khác. Đây là điều muốn ngông cuồng của anh, đến chính bản thân mình anh cũng chẳng còn chấp nhận được… Nhưng, trái tim anh không muốn điều ngược lai…
- Cô sẽ phải ở đây… cho đến khi nào tôi chán!
Khuê hơi nhổm dậy, rồi như nghĩ ra điều gì cô lại ngồi im, hơi nhếch môi :
-Ý anh muốn tôi làm … tình nhân của anh?
Phương lạnh lùng gật đầu. Anh quan sát thấy đôi mắt Huyền như tối hơn, và có gì đó chua chát. Anh mặc kệ, dù cô không thích hay chăng nữa, nhưng anh … bỏ tiền ra không phải là không có mục đích.
- Đến bao giờ anh chán? Nhỡ không bao giờ thì sao?
Phương bật cười:
- Cô mộng mơ gì vậy? Cô đủ sức hấp dẫn tôi ư?
Khuê hơi ngượng, chỉ tại cô lo lắng chuyện phải ở chung nhà với hắn lâu dài thôi. Phương m** mai:
- Cô yên tâm, cô chỉ là ý thích nhất thời của tôi thôi… Chẳng dài lắm đâu.
Phương đứng dậy đi vào trong bếp. Sau đó anh mới nói vọng ra:
- Cô lại đây! Hãy tập nấu bếp đi!
- Tôi không biết làm bếp.
Khuê đứng đằng sau Phương cằn nhằn. Cô liếc thấy bếp này thật sự sang trọng và sạch sẽ. Mọi thứ ngăn nắp như có người hàng ngày sắp xếp và lau chùi . Cô hỏi:
- Chắc anh có người làm chứ?
- Không! - Phương cau có- Ngôi nhà này là của tôi, hai ngày thì có một người đến dọn dẹp. Giờ thì tôi sẽ bảo chị ta không cần đến nữa.
Nhìn Phương lom lom, Khuê khẽ bĩu môi:
- Anh nên nhớ anh đang đưa một… vũ nữ vào nhà đó. Không có vũ nữ nào công dung ngôn hạnh đâu!
Phương trào lên một cơn giận dữ, nhưng anh kiềm chế lại được. Anh quay đi, nói trầm giọng:
- Tôi không bao giờ quên điều đó. Nhưng cô đang ở trong nhà tôi, thì cô phải làm những điều như vậy thôi, hiểu không?
Khuê nhún vai:
- Tôi là người tự do, anh không khống chế được tôi đâu… Còn anh không chịu được thì… hãy đuổi tôi đi!
Tự nhiên Phương hết luôn giận dữ. Lòng anh lạnh băng. Cô ta đã lợi dụng những gì anh đã làm cho cô ta vừa mới thôi. Hừm, thật không thể coi thường cô ta…
Phương mỉm cười:
- Được thôi… Cô cứ làm gì mình thích. Miễn là khi tôi có ở đây tôi không bực mình là được. Bây giờ thế nào thì hãy lên xem phòng ngủ, rồi chúng ta sẽ đi ăn.