Song Nữ Hiệp Hồng Y - Từ Khánh Phụng - VNthuquan (Äã post trá»n bá»™)
Hồi 1
Thần quỷ trên Ma sơn
Lúc ấy Ä‘ang là thượng tuần trăng tháng chÃn, trăng má» còn khuyết dù đã lên tá»›i đỉnh đầu mà ánh sáng vẫn còn lá» má». Trên vòm trá»i, những vì sao cÅ©ng rất thưa thá»›t.
Trong vưá»n hoa tại má»™t nÆ¡i ná», tuy có rất nhiá»u Ä‘á»n đà i lầu các mà đèn lá»a thắp cÅ©ng không sáng lắm. Ãnh trăng đã yếu á»›t mà ánh sáng đèn lại Ãt, nên nÆ¡i đây trông cà ng tÄ©nh mịch âm thầm thêm.
Trên má»™t cái ao sen có má»™t cái cầu chÃn khúc nằm ngang, má»™t đầu nối liá»n vá»›i má»™t tòa lầu tráng lệ, còn má»™t đầu thì nối vá»›i má»™t khoảng núi giả.
Trước mặt tòa lầu tráng lệ kia là má»™t bãi cá», tuy nó đã và ng úa rồi nhưng vẫn còn má»m mại.
NÆ¡i đó là góc vưá»n vá» phÃa Äông Bắc, rất Ãt ngưá»i lui tá»›i, ngay cả gia tướng cá»§a chá»§ nhân vá»›i ngưá»i coi vưá»n cÅ©ng Ãt Ä‘i lại canh tuần nÆ¡i đây. Bá»—ng trên mặt bãi có má»™t luồng ánh sáng mà u và ng Ä‘ang nhảy lên, nhảy xuống, xa xa trông tá»±a như ngưá»i ta Ä‘ang tranh nhau là m cầu ở trên đất tuyết váºy. Trái cầu ấy Ä‘i tá»›i đó, và quanh trái cầu chừng hai trượng còn thấy sức gió thổi vù vù nữa. Äá»™t nhiên, trong bóng sáng đó, có má»™t tiếng rú rất thánh thót, rồi bóng sáng như trái cầu kia bá»—ng bắn lên không hÆ¡n trượng, trông chẳng khác gì má»™t chiếc cầu vồng. Nhưng rồi ánh sáng chói lá»i cá»§a váºt ấy cÅ©ng thấy biến mất ngay.
Cùng lúc ấy, từ trên không có má»™t bóng ngưá»i phi xuống, đứng ở trong bãi cá», mặt không Ä‘á», hÆ¡i không thở hổn hển. Ngưá»i đó là má»™t thiếu niên công tá» hãy còn Ãt tuổi, mặt rất phương phi anh tuấn.
Bá»—ng có má»™t giá»ng ngưá»i già vui vẻ khẽ nói :
- Thanh Lam. Cáºu thông minh tháºt! Má»›i có má»™t năm trá»i mà cáºu đã luyện thà nh công pho “Thông Thiên kiếm pháp†thuần thuá»™c đến như váºy. Chỉ ná»™i má»™t thế “Trưá»ng Hồng Kinh Thiên†(Cầu vồng nối liá»n vá»›i trá»i) cá»§a cáºu cÅ©ng đã có tá»›i ba bốn thà nh há»a hầu rồi.
Giá»ng nói cá»§a ông già , ăn mặc nho phục, tuổi chừng năm mươi, rất ôn tồn, và xem phong độ cá»§a ông ta cÅ©ng rất tao nhã. Hai tay khoanh vá» phÃa sau, mặt tá»§m tỉm cưá»i, má»—i khi ông ta mở to mắt lên nhìn ngưá»i nà o má»›i thấy đôi ngươi cá»§a ông ta sáng quắc, kiến ngưá»i đó dù can đảm đến đâu cÅ©ng không dám nhìn thẳng và o mặt ông ta.
Thiếu niên công tá» mà ông ta gá»i là Thanh Lam vá»™i cắm kiếm và o trong bao, cúi đầu vái chà o và há»i :
- Thầy đồ Thư, thầy đến đã lâu chưa?
Thầy đồ Thư khẽ gáºt đầu và há»i lại :
- Còn cáºu Kế Tiên đâu, sao không thấy cáºu ấy tá»›i?
Công tỠtrẻ tuổi đáp :
- Anh há» cháu ư? Vừa rồi dì cháu cho con sen ra thư phòng gá»i anh ấy lên trên nhà , chắc có việc gì ấy.
Thầy đồ Thư ngẫm nghĩ giây lát rồi lẩm bẩm tự nói :
- “Cáºu ấm con nhà giòng dõi, sống ở trong má»™t gia đình phú quý như thế, há»c được má»™t và i miếng võ như váºy, kể cÅ©ng đủ phòng thân rồiâ€
Ông ta nói xong, thở dà i má»™t tiếng, vì ngưá»i anh há» cá»§a Thanh Lam là Tiết Kế Tiết không chịu khó luyện táºp như Thanh Lam, nên ông ta má»›i khẳng khái thốt ra những câu như thế. Tiếp theo đó ông lại thở dà i má»™t lần nữa, rồi má»›i há»i Thanh Lam rằng :
- Thanh Lam cáºu theo lão há»c võ đã được mấy năm rồi nhỉ?
Thanh Lam nghĩ ngợi giây lát rồi đáp :
- Äệ tá» theo thầy há»c võ đã được năm năm.
Thầy đồ Thư mỉm cưá»i gáºt đầu, rất âu yếm nhìn Thanh Lam má»™t hồi rồi nói tiếp :
- Phải, cáºu theo há»c lao phu đã được năm năm rồi, thá»i gian năm ấy không phải là ngắn ngá»§i, nhưng đối vá»›i ngưá»i luyện võ thì hãy còn chưa đủ. Äã có nhiá»u ngưá»i tốn công luyện táºp suốt cả Ä‘á»i ngưá»i mà cÅ©ng chưa thà nh công. Nay cáºu nhá» có thiên tư rất tốt, trà nhá»› hÆ¡n ngưá»i, cho nên má»›i trong năm năm vá»n vẹn như váºy đã há»c hết võ công cá»§a lão phu rồi. Tuy còn cách mức tinh thuần rất xa, nhưng đó chỉ là vấn đỠhá»a hầu thôi.
Thôi, chúng ta đừng nói chuyện nữa, bây giỠđể cho lão phu truyá»n thụ cho cáºu tám thế sau cùng. Cáºu nên nhá»› tám thế sau cùng nà y có thể tách ra là m má»™t pho cÅ©ng được, tên nó là “Truy Hồn bát kiếm†và cÅ©ng là những thế kiếm lợi hại nhất cá»§a “Thông Thiên kiếm phápâ€. Sở dÄ© tám thế kiếm nà y lợi hại là nhá» sá»± thay đổi cá»§a nó rất tinh diệu mà không theo thưá»ng lệ, khiến ngưá»i ta không sao biết trước được.
Äáng lẽ kiếm thuáºt là má»™t môn dá»… luyện và khó tinh xảo, ngưá»i luyện kiếm phải luyện tá»›i mức thá»§ định tâm thần, lấy ý ngá»± kiếm, nghÄ©a là chỉ dùng ý nghÄ© cá»§a mình có thể sai bảo được thanh kiếm.
Khi nà o cáºu luyện tá»›i mức đó thì má»—i thể thức cá»§a cáºu má»›i biến ảo vô cùng được.
Hồi nãy, lúc cáºu múa kiếm, lão phu đã đứng cạnh xem kỹ, nháºn thấy cáºu Ãt tuổi như thế nà y đã luyện tá»›i mức tâm thần thuần nhất, dùng y mà dẫn dắt thế kiếm. Như váºy thá»±c là tiến bá»™ má»™t cách quá nhanh chóng, ngưá»i thưá»ng rất Ãt ai theo kịp, nhưng tám thế kiếm nà y lại phức tạp kỳ ảo hÆ¡n những thế kiếm trước mà cáºu đã há»c, cáºu phải để ý kỹ má»›i được.
Thầy đồ Thư nói tá»›i đó, liá»n đỡ thanh trưá»ng kiếm cá»§a Thanh Lam cÅ©ng không cởi áo dà i ra nữa, rồi ở trên bãi cá» biểu diá»…n từng thức má»™t, vừa biểu diá»…n vừa dùng lá»i giảng giải những thế kiếm đó biến hóa thay đổi như thế nà o má»™t cách rất tưá»ng táºn cho Thanh Lam nghe.
Lúc ấy, Thanh Lam không dám sao nhãng chút nà o, đứng yên đó tụ kình há»™i thần, nhìn chòng chá»c và o thanh kiếm cá»§a Thầy đồ Thư và chân cÅ©ng di động theo ông già .
Má»™t lát sau, ông già đã biểu diá»…n xong tám thế kiếm pháp. Ông ta liá»n cưá»i khanh khách nói :
- Cáºu Thanh Lam, cáºu đã trông thấy rõ chưa? Thôi được để lão phu biểu diá»…n lại má»™t lần nữa cho cáºu xem.
Nói xong, ông ta lại biểu diá»…n tám thế kiếm đó má»™t lần nữa. Lúc nà y Thanh Lam má»›i trông thấy rõ kiếm ở trong tay ông ta chỉ trong nháy mắt đã biến thà nh bảy tám thanh, và tay cá»§a ông ta cÅ©ng tá»±a như bảy, tám cái cùng múa má»™t lúc váºy.
Thanh Lam cà ng phục Thầy đồ Thư hÆ¡n nữa, ngà y thưá»ng trông thấy ông ta thá»±c là nho nhã, đúng là má»™t ông thầy đồ há»§, khi Ä‘i đưá»ng và ăn nói lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u ẻo lả yếu á»›t như váºy.
Thoạt tiên còn trông thấy rõ hình dáng của ông ta, sau tới khi ông ta múa thực nhanh thì chỉ còn trông thấy một cái bóng đen lăn đi lăn lại và có bảy, tám là n kiếm quang quây quần và lăn theo thôi.
ÄÆ°á»ng kiếm như con rồng bạc múa lên múa xuống, múa ngang múa dá»c, tuy Thanh Lam đã nhá»› hết tám thế kiếm pháp cá»§a Truy Hồn bát kiếm rồi, nhưng chà ng không ngá» pho kiếm nà y lại thần diệu đến như váºy, khiến chà ng cÅ©ng phải tối tăm mặt mÅ©i, mắt trợn tròn mồm há hốc ra nhìn.
- Ai thế?
Má»™t tiếng quát nổi lên, bảy tám đạo kiếm quang kia bá»—ng biến hẳn. Nghe thấy tiếng quát ấy, Thanh Lam cÅ©ng phải giáºt mình kinh hãi và hai tai cÅ©ng vang động hầu như Ä‘iếc váºy.
Chà ng rất lấy là m lạ vì không thấy má»™t hình bóng nà o hết, sao bá»—ng nhiên Thầy đồ Thư lại há»i như váºy.
Mặt trăng vẫn nằm yên ở trên không, những ngôi sao vẫn lóng lánh ở chá»— góc vưá»n hoa đó, yên lặng đến ná»—i má»™t cái lá rụng xuống đất cÅ©ng có thể nghe thấy được. Äá»™t nhiên có má»™t tiếng cưá»i rất dòn vá»ng tá»›i, tiếp theo đó, Thanh Lam đã trông thấy hai cái bóng ngưá»i cùng xuất hiện trên những tảng đá lá»›n ở núi đá giả.
Dưới ánh trăng lá» má», chà ng đã trông thấy rõ hai ngưá»i đó, má»™t cao lá»›n vạm vỡ, má»™t gầy gò bé nhá». Hai ngưá»i ấy Ä‘á»u váºn võ trang mà u Ä‘en, lưng Ä‘eo đơn Ä‘ao sáng quắc. Không cần nói rõ, chà ng cÅ©ng biết hai ngưá»i đó là ngưá»i dạ hà nh.
Äá»™t nhiên trông thấy hai ngưá»i đó xuất hiện. Thanh Lam cả kinh bụng bảo dạ rằng :
- “Trong phá»§ canh gác cẩn máºt như váºy, quan binh tuần tiá»…u liên tiếp, không má»™t giá» phút nà o là không có ngưá»i Ä‘i lại tuần hà nh. Sao hai tên giặc nà y lại táo gan đột nháºp nÆ¡i đây như thế?â€
- Thanh Lam, cáºu cứ đứng yên, không được tá»± tiện ra tay đấy nhé.
Nói xong, Thầy đồ Thư đưa thanh trưá»ng kiếm cho chà ng, rồi quay lại quát bảo hai ngưá»i kia rằng :
- Hai tên cuồng đồ nà y ở đâu tới, sao đêm hôm dám xông và o trong Tiết phủ định là m gì?
Ông ta vừa nói dứt, đã dùng thế khinh công “Nhất Hạc Xung Thiên†(má»™t con hạc bay lên trá»i) tung mình nhảy lên cao ba trượng, ngưá»i ông ta tá»±a như má»™t con hạc hạ thân xuống chá»— núi giả.
Ngưá»i nhá» bé ná» hÆ¡i lui bước, rồi lạnh lùng há»i :
- Bát Túy kiếm khách, bây giá» lại là m cả Há»™ viên cá»§a Tiết độ sứ phá»§ nữa. Giá»i lắm! Chúng ta cáo từ ngay đây.
Nói xong y ra hiệu cho ngưá»i cao lá»›n rồi định quay ngưá»i rút lui.
Thầy đồ Thư thấy đối phương gá»i mình là Bát Túy kiếm khách, mặt hÆ¡i biến sắc, và khẽ rùng mình má»™t cái, nhưng ông ta đã ngá»ng mặt lên trá»i cưá»i ha hả, ngưá»i chỉ khẽ lướt tá»›i trước mặt hai ngưá»i, lá»›n tiếng há»i :
- Bạn kia thông minh và sáng suốt thá»±c, lại nháºn ra được lão phu như váºy.
Ngưá»i cao lá»›n vá»™i rút đơn Ä‘ao ra, lá»›n tiếng quát bảo :
- HỠTriển kia, ngươi muốn gì?
Thầy đồ Thư không thèm nhìn mặt đối phương mà chỉ mỉm cưá»i đáp :
- Hai ngưá»i thá» nói tên tuổi ra cho lão phu nghe đã.
Ngưá»i to lá»›n giáºn dữ đáp :
- Thái gia đây là Dạ Du Thần Tống Thá»i, còn ngưá»i nà y là sư huynh cá»§a ta là Quá»· Ảnh Tá» Hà Di. Thế nà o ngươi đã nghe thấy rõ chưa? Hiện giá» anh em thái gia còn có việc cần phải Ä‘i ngay, không thể nà o ở đây được.
- Hãy khoan!
Thầy đồ Thư tuy nói rất khẽ mà tiếng nói của ông ta đã kêu nghe sang sảng rồi.
Quá»· Ảnh Tá» vá»›i Dạ Du Thần vừa nghe thấy tiếng nói cá»§a lão hiệp đã giáºt mình kinh hãi rồi.
- Thế ra các ngươi là bá»n Ngao SÆ¡n Quá»· Thần đấy? Hay lắm! Các ngươi đã nháºn ra lão phu rồi thì bắt buá»™c lão phu phải bẻ đầu các ngươi để lại má»›i được.
Thầy đồ Thư nói má»™t cách nhẹ nhõm ung dung, việc bẻ đầu ngưá»i để lại quan trá»ng như thế mà ông ta lại coi như má»™t chuyện rất thưá»ng thôi.
- Hì... hì...
Hà Dị cưá»i nhạt mấy tiếng rồi trả lá»i :
- Bá»n Ngao SÆ¡n Quá»· Thần chúng ta, từ khi ra Ä‘á»i tá»›i giá», đây là lần đầu tiên má»›i nghe thấy ngươi là ngưá»i đầu tiên dám nói vá»›i chúng ta như váºy.
Tống Thá»i cÅ©ng nhịn không nổi, cưá»i như Ä‘iên như khùng xen lá»i há»i :
- HỠTriển kia, ngươi tưởng anh em thái gia sợ ngươi hay sao?
Nói xong, y đã múa thanh quá»· đầu Ä‘ao, giở thế “Quá»· Phá»§ PhÃch SÆ¡n†(búa ma chém núi) nhằm đầu Thầy đồ Thư chém xuống.
Thầy đồ Thư bá»—ng xoay ngưá»i má»™t cái đã tránh ngay được thế Ä‘ao cá»§a địch, rồi ông ta cưá»i nhạt, nói tiếp :
- Hai ngưá»i cùng xông lên đấu má»™t lúc Ä‘i.
Thế đánh của ông ta trông rất giản dị và ung dung, nhưng sự thực thần pháp của ông ta nhanh không thể tượng tưởng được.
Thanh Lam chưa nháºn xét được thân pháp huyá»n ảo cá»§a ông ta nhưng Ngao SÆ¡n Quá»· Thần là ngưá»i già u kinh nghiệm tất nhiên chúng phải biết ngay và kinh hãi vô cùng.
Tống Thá»i thấy Ä‘ao cá»§a mình chém hụt cà ng bá»±c tức thêm, liá»n dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng rồi xoay mÅ©i kiếm lại chém ngang má»™t nhát.
NgỠđâu y chỉ thấy bóng ngưá»i ở phÃa đằng trước thấp thoáng má»™t cái, không hiểu Thầy đồ Thư giở thân pháp gì ra và chỉ thấy vai đối phương rung động má»™t cái đã có bảy tám cánh tay giÆ¡ lên nhằm ngưá»i y chá»™p tá»›i liá»n. Lúc nà y, y muốn lui vá» phÃa sau nhưng đã muá»™n rồi thanh quá»· đầu Ä‘ao đã bị địch thá»§ cướp mất. Từ khi ra Ä‘á»i đến giá» y chưa há» bị mất sÄ© diện và thất thố như thế nà y bao giá» cả. Y không ngá» tối hôm nay lại gặp kẻ địch lợi hại đến như váºy, má»›i đấu có hai thế mà đã bị đối phương cướp mất khà giá»›i. Y hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra, vá»™i giả bước lui ngay vá» phÃa sau.
Thầy đồ Thư không đuổi theo, vẫn đứng yên ở chỗ cũ, mồm chỉ lạnh lùng nói :
- Lúc lão phu rút lui ra khá»i giang hồ đã thỠđộc rồi, bất cứ là ai, há»… biết lai lịch cá»§a lão phu thì bắt buá»™c lão phu bẻ đầu ngưá»i đó xuống. Bây giá» nếu hai vị biết Ä‘iá»u hãy tá»± cắt lấy đầu cá»§a mình ngay Ä‘i.
Hà Dị đã rút đơn Ä‘ao ra, chá» Thầy đồ Thư nói xong liá»n trả lá»i rằng :
- Chúng ta, Ngao SÆ¡n Quá»· Thần từ khi ra Ä‘á»i tá»›i nay chưa há» bao giá» gặp địch thá»§ cả. Nay ngươi chỉ đấu có hai thế mà đã cướp được khà giá»›i cá»§a anh em chúng ta, tất nhiên võ công cá»§a ngươi giá»i hÆ¡n anh em ta, nhưng...
Thầy đồ Thư cả giáºn xen lá»i há»i :
- Hai ngươi còn chưa chịu thua ư? Hồi nãy ta đã bảo hai ngưá»i cùng xông và o đấu má»™t lúc kia mà . Sao hai ngưá»i lại không chịu ra tay đấu cùng má»™t lúc như thế. ÄÆ°á»£c, bây giá» lão phu cho hai ngưá»i dịp may nữa. Hai ngươi cứ việc xông lên tấn công má»™t lúc Ä‘i, ta nhưá»ng cho hai ngươi mưá»i thế. Trong mưá»i thế đó, ta quyết không trả đũa.
Hà Dị cưá»i nhạt và đỡ lá»i :
- Nếu trong mưá»i hiệp chúng ta không đả thương được ngươi, thì anh em chúng ta xin vui lòng để lại đầu lâu cho ngươi.
- ÄÆ°á»£c lắm!
Thầy đồ Thư giÆ¡ tay phải lên, cướp luôn thanh Ä‘ao ấy, rồi dà và o ngưá»i cá»§a Tống Thá»i, mồm thì nói :
- Nà y đây, hai ngươi cứ việc xông và o đấu với ta đi.
Tống Thá»i vá»™i dùng tay gạt thanh đơn Ä‘ao ấy sang bên và nháy mắt ra hiệu cho Hà Dị.
Tiếp theo đó, y liá»n xông lên múa Ä‘ao chém Thầy đồ Thư trước, còn Hà Dị cÅ©ng múa Ä‘ao xông lên tấn công sau.
Hai thanh Ä‘ao cá»§a hai tên đó, má»™t tấn công dưới, Ä‘á»u nhằm thầy đồ thư chém tá»›i, lợi hại vô cùng.
Thanh Lam tay cầm trưá»ng kiếm đứng ở trên bãi cá», thấy váºy trong lòng cả kinh, muốn nhảy xổ và o giúp sư phụ má»™t tay, nhưng vừa rồi Thầy đồ Thư đã dặn không cho chà ng được nhúng tay và o, nên chà ng đà nh phải đứng yên để xem. Bây giá» chà ng thấy dâm phụ hai ngưá»i đấu vá»›i má»™t mà Thầy đồ Thư lại tay không, nếu mình còn chần chừ thì hai bà n tay không cá»§a Thầy đồ Thư là m sao mà chống đỡ nổi hai thanh Ä‘ao sắc bén cá»§a hai tên giặc.
Chà ng Ä‘ang suy nghÄ© thì tình thế cá»§a tráºn đấu đã biá»…n chuyển rất lá»›n. Chà ng nhìn thấy thân hình cá»§a Thầy đồ Thư Ä‘ang quay tÃt, nhất thá»i trông như bảy tám cái bóng ngưá»i xuyên Ä‘i xuyên lại trong hai luồng ánh sáng cá»§a địch váºy.
Có lúc rõ rà ng chà ng trông thấy Ä‘ao cá»§a dâm phụ đã chém trúng và o má»™t cái bóng ngưá»i rồi, mà khi lưỡi Ä‘ao chém xuống lại hụt, đủ thấy má»™t bước Ä‘i cá»§a ông ta tháºt tinh xảo và khéo léo khôn tả. Có xem tráºn đấu nà y, chà ng má»›i biết kinh nghiệm đối địch cá»§a ông ta quả thá»±c lão luyện vô cùng.
Äao pháp cá»§a Ngao SÆ¡n Quá»· Thần tuy nhanh và mạnh thá»±c, nhưng bị bẩy tám cái bóng ngưá»i tránh đông né tây là m cho chúng hoa cả mắt, không biết cái bóng nà o là hư nữa.
Chỉ trong nháy mắt, ba ngưá»i đã đấu xong mưá»i hiệp, Thanh Lam bá»—ng nghe có tiếng còi rú lên. Tiếp theo đó, có tiếng kêu “hự†và tiếng đơn Ä‘ao rá»›t xuống đất kêu “loẻng xoẻng†rồi má»™t bóng Ä‘en Ä‘ang ở trong ánh Ä‘ao đã nhanh như Ä‘iện chá»›p nhảy lên trên không bay Ä‘i mất. Ãnh sáng Ä‘ao thâu luợm ngay. Thầy đồ Thư trợn trừng mắt sáng như Ä‘iện vừa nhìn theo bóng Ä‘en kia vừa lắc đầu thở dà i.
Quá»· Ảnh Tá» Hà Dị tuy võ công không lợi hại mấy, nhưng kinh công cá»§a y quả thá»±c hÆ¡n ngưá»i nên y má»›i được ngưá»i ta ban cho biệt biệu là Quá»· Ảnh Tá» (cái bóng ma). Nếu không có khinh công lợi hại như váºy thì y đã bị chung số pháºn vá»›i Tống Thá»i rồi.
Thầy đồ Thư đứng ngẩn ngưá»i ra bụng bảo dạ :
- “Ta gây hấn vá»›i phái Tần Lãnh nên má»›i phải đổi tên há» lui ra ngoà i giang hồ, đến Tiết phá»§ nà y ẩn náu, thoáng cái đã được mưá»i bảy năm rồi. Ta yên trà câu chuyện ân oán thị phi đó đã tiêu tan, ngỠđâu ngà y nay chúng lại theo dõi tá»›i đây là m phiá»n. Bây giỠđể cho Quá»· Ảnh TỠđà o tẩu, ta vá»›i Tần Lãnh thù cÅ© chưa xong, oán má»›i lại kết, chắc chắn phen nà y không sao rảnh tay như trước nữa...â€
NghÄ© tá»›i đó ông ta cúi đầu nhìn Dạ Du Thần Tống Thá»i bị ông ta dùng ná»™i gia thá»§ pháp đánh chết. Ông ta lại nghÄ© tiếp :
- “Tên Tống Thá»i nà y khét tiếng hung ác đã lâu năm. NgỠđâu ngà y nay lưới trá»i lồng lá»™ng, y lại lá»t và o tay ra. Ngao SÆ¡n Quá»· Thần cÅ©ng là nhân váºt có tên tuổi trên giang hồ chứ không phải là những tên trá»™m cướp tầm thưá»ng, sao bá»—ng dưng chúng lại tá»›i Lá»™ Châu nà y là m chi...? À, phải vừa rồi chúng chả nói là đang có việc cần phải là m gì? Chẳng lẽ đêm hôm chúng lẻn và o Tiết độ sứ phá»§ nà y có mưu mô gì chăng?â€
NghÄ© tá»›i đó, ông ta tiến cúi đầu xuống khám xét trong ngưá»i Dạ Du Thần má»™t hồi, thấy không có váºt gì khả nghi cả, Ä‘ang định đứng dáºy thì bá»—ng thấy trước ngá»±c cái xác, trông gãy nát, hình như có má»™t váºt gì lóng lóng. Ông ta vá»™i cởi mấy cái nút đó, lấy váºt ná» ra xem, má»›i hay là má»™t thẻ đồng hình chữ nháºt, trên có khắc má»™t đầu hổ, bên dưới lại có bốn chữ triện. Xem xong cái thẻ đồng ấy ông ta liá»n biến sắc mặt và nghÄ© thầm :
- “Ta Ä‘oán không sai chút nà oâ€
Ông ta vá»™i cất cái thẻ đồng và o túi, lấy hóa cốt tán ra búng và o ngưá»i Dạ Du Thần má»™t chút, chỉ trong nháy mắt, cái xác to vạm vỡ cá»§a Tống Thá»i đã hóa thà nh má»™t đống nước và ng và mất dạng luôn.
Thầy đồ Thư quay mình nhảy xuống dưới bãi cá», Thanh Lam vá»™i chạy lên nghênh đón và há»i :
- Thưa thầy, hai tên giặc đó là những hạng ngưá»i như thế nà o?
Thầy đồ Thư thở dà i một tiếng rồi đáp :
- Hai ngưá»i nà y là Ngao SÆ¡n Quá»· Thần, môn hạ cá»§a phái Tần Lãnh. Hà ! Thanh Lam câu chuyện xảy ra đêm nay, cáºu đừng nói lại cho ai biết nhé.
Thanh Lam đáp :
- Con đã biết rồi.
- Khuya lắm rồi, cáºu cÅ©ng nên Ä‘i ngá»§ Ä‘i.
Thanh Lam vâng lá»i, vái chà o Thầy đồ Thư, rồi xách trưá»ng kiếm quay vá» phòng. Khi Ä‘i qua phòng cá»§a ngưá»i anh há», thấy đèn ở bên phòng đã tắt, chà ng Ä‘oán ngưá»i anh hỠđó ngá»§ đã lâu lắm nên chà ng Ä‘i thẳng vá» phòng, treo trưá»ng kiếm lên vách rồi tắt đèn Ä‘i ngá»§ ngay.
NgỠđâu chà ng nằm trằn trá»c mãi mà vẫn không sao ngá»§ được.
Bá»—ng nghÄ© tá»›i Ngao SÆ¡n Quá»· Thần gá»i Thầy đồ Thư là Bát Túy kiếm khách. Chà ng cÅ©ng phải nhìn nháºn thầy đồ không hổ thẹn vá»›i biệt hiệu ấy chút nà o, vì chÃnh mắt chà ng đã trông thấy lúc đấu vá»›i hai tên giặc, ngưá»i cá»§a ông ta biến thà nh bảy tám cái hình bóng và bảy tám cái cánh tay. Chà ng nhá»› ra môn thân pháp kỳ dị cá»§a ông ta chÃnh là “Truy Hồn bát kiếm†mà ông ta đã dạy mình hồi nãy. NghÄ© tá»›i đó chà ng liá»n bụng bảo dạ rằng :
- “Không biết ta luyện táºp đến bao giá» má»›i có được tay chân và mình mẩy nhẹ nhà ng như Thầy đồ Thư.... à , tại sao Ngao SÆ¡n Quá»· Thần lại gá»i ông ta há» Triển, thá»±c chứ không phải là há» Thư. Như váºy, há» Thư cá»§a ông ta là giả dối rồi. Còn phái Tần Lãnh bá»n Ngao SÆ¡n Quá»· Thần là ngưá»i cá»§a phái ấy, thế còn Thầy đồ Thư là ngưá»i cá»§a phái nà o? Lại còn cái xác cá»§a Tống Thá»i, không hiểu Thầy đồ Thư móc túi lấy lá» thuốc gì ra, chỉ búng và o cái xác ấy má»™t chút, trong chốc lát đã hóa thà nh má»™t đống nước ngay? Cứ xem hà nh động cá»§a Thầy đồ Thư đêm nay đủ thấy ông ta là má»™t kỳ nhân phi thưá»ng.
Năm năm trước ta cùng ngưá»i anh há» là Tiết Kế Tiên được ông ta khai lòng và dạy võ cho. Trong lúc nghỉ ngÆ¡i, ta vẫn thÃch lấy kiếm và gáºy ra táºp múa và đánh nhau giả vá»›i biểu ca. Lúc ấy Thầy đồ Thư cứ khoanh tay đứng nhìn hai anh em ta rồi mỉm cưá»i, và ông ta giả bá»™ như ngưá»i không biết võ. Sau đó, má»™t lần thằng nhá» hầu hạ ông ta là Tiết Phúc có cho ta biết, má»™t đêm khuya nó dáºy Ä‘i tiểu, nhìn và o mùng cá»§a thầy đồ không thấy ông ta nó tìm khắp phòng cÅ©ng không thấy ông ta nốt và lúc ấy cá»a ngõ Ä‘á»u đóng kÃn. Nó hãi sợ vô cùng, không dám ngá»§ nữa, cứ nằm ngá»§ ở trên giưá»ng và trố mắt nhìn ra bên ngoà i. Má»™t lát sau, bá»—ng nghe thấy cá»a sổ có tiếng kêu, nó liá»n thấy cánh cá»a giữa có ngưá»i ở bên ngoà i nhảy và o, dưới ánh sáng trăng lá» má» nó thấy thầy đồ Ä‘ang rón rén Ä‘i và o trong phòngâ€.
|