Ngay lúc ấy, David quay người ra sau nói với Ryder ở bàn sĩ quan bản đồ, vị sĩ quan cơ phó đến đứng ở giữa sĩ quan cơ khí và anh ta. Hai người không cho máy bay lên cao nửa, đứng ở đấy vài phút để chỉnh núm tốc độ tăng dần, cho đến khi tiếng máy đều đều phát ra mới thôi. Hoàng tử nhìn công việc xảy ra và hỏi một vài câu, sau đó Ryder và sĩ quan cơ khí rút lui và trong buồng lái lại im lặng trở lại.
Lúc ấy Hoàng tử mới hỏi David:
- Đây là chuyến công tác đầu tiên ở Anh phải không, Anderson?.
Thưa phải- Anh ta trả lời - Tôi chưa bao giờ đóng quân ở Anh trước đây.
Anh đã phục vụ trong không lực hoàng gia Uùc cho đến bây giờ, phải không?.
Thưa vâng. Tôi vào tập sự khi còn mới mười lăm tuổi. Phục vụ được sáu năm, tôi mới nhận được quân hàm.
Và cũng từ đấy anh chỉ việc bay mà thôi?.
Đúng vậy, thưa ngài.
Cũng giỏi đấy!.
Rồi Hoàng tử nói tiếp:
- Nếu tôi được may mắn, tôi đã làm như anh rồi! Vào không lực hoàng gia và cố gắng thành công trong binh nghiệp anh có được nhẫn vì anh đã làm lụng khó nhọc, chứ không phải vì anh là kẻ thừa kế của ngai vàng- Quay về phía David ông ta nói - Cũng có người sinh ra may mắn.
Chàng phi công cười:
- Tôi sinh ra đâu có may mắn. Tôi sinh ra ở dưới rảnh, vì mẹ tôi là cô gái lai. Họ đã kể cho ngài nghe rồi!.
Họ có kể cho tôi nghe. Nhưng tôi vẫn nói là anh may mắn. Anh có thể chọn lựa cho cuộc đời anh. Anh muốn nó như thế nào là tùy ở anh.
Thưa ngài, vâng.
Họ tiếp tục bay trong yên lặng độ mười lăm phút, mắt đăm đăm nhìn vào bầu trời xanh đầy sao. Giờ này thì Hoàng tử đã rời khỏi ghế ngồi của phi công phụ, cám ơn David và đi trở về phòng riêng của mình.
Ba giờ sau khi cất cánh, họ đã ở về phía nam của mỏm Farewell và một giờ sau đã cách đảo Belle và cực bắc của đảo Newfoundland. Vô tuyến từ Ottawa bắt đầu hiện rõ và trong trẻo. David nhờ Ryder trình với Hoàng tử là đã nhận được tín hiệu để Hoàng tử sẵn sàng truyền đi. Nữ tiếp viên đem đến cho David một khay đồ ăn tối trong buồng lái và chàng dùng bữa ngay trên tay lái trong lúc chiếc Ceres tiếp tục bay qua đêm tối đến Canađa. Khi qua khỏi đảo Belle, cô tiếp viên đến nhận lại khay đồ ăn và chàng trao tay lái cho Ryder và đi lại một chút trong phi cơ. Bốn mươi phút sau, chàng bắt đầu cho máy bay chậm lại khi qua miền Anticosti. Họ bay qua Quebec ở độ cao hai mươi lăm ngàn bộ dưới bầu trời trong và nhìn thấy thành phố như một đám dây đèn nhỏ xíu trên mặt đất đen bằng nhung. Và đến lượt Ottawa, đang nói quan vô tuyến để kiểm soát, họ bay một nửa vòng trên phi trường và bắt đầu hạ cánh trên phi đạo có hai dãy đèn, sáu giờ bốn mươi phút sau khi rời khỏi phi trường White Waltham.
Họ cho Tare chạy trên đường băng vào sân và cúp máy. David rời ghế, đi liền sau Hoàng tử, ông ta quay lại cám ơn chàng về chuyến bay trước khi rời máy bay. David nói :
- Xin lỗi ngài, chúng ta đến hơi trễ. Chúng ta hơi mất thời gian sau khi bay qua đảo Belle. Không khí lạnh ở miền Bắc tràn về nhưng chúng tôi không được thông báo trước.
Tốt rồi, chỉ huy trưởng. Một chuyến bay tuyệt vời!.
David theo chân ông ta đến phi trường. Frank Cox và Dewar đều có mặt ở đó, xe hơi đang đợi Hoàng tử và người hầu cận. Khi họ đi khỏi, Frank Cox nói:
- Chuyến đi bình an chứ?.
Rất bình an. Sắp đến, sao đây?.
Hãy đợi ở đây một hai ngày sẽ có lệnh. Tôi đã lo chỗ ở cho anh với không lực Hoàng gia Canađa nửa.
Họ chuẩn bị đưa chiếc máy bay đến chỗ đậu và qua đêm dưới sự bảo vệ của Trung đoàn không lực hoàng gia Canađa. Một giờ sau, David đi ngủ, có Dewar tán gẩu với chàng ở cửa buồng, trong khi chàng cởi giày.
Chàng Uùc nói:
Vào đi và đóng cửa lại một chút.
Chàng Canađa làm theo :
- Tất cả những điều này để yểm trợ cho cái gì, anh biết không?.
Tôi không biết gì cả. Nghe đâu Đại hội Công đoàn và White Waltham – được phời bày trắng trợn trên tất cả các báo ở đây- Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp - Người dân ở đây đã **ng đến mái nhà. Chuyện xảy ra chỉ một ngày sau khi chúng tôi đến đây, và họ đã có những trang báo đầy hình ảnh của Nữ hoàng, chiếc máy bay, tôi và Johnny. Máy bay riêng của Canađa dành cho Phi đội Nữ hoàng và Nữ hoàng đã đến trong phi cơ ấy. Anh biết tại sao không?
Vị sĩ quan Uùc gật đầu:
- Và rồi, một ngày rất gần đây, sự mắng nhiếc độc địa về cái phi trường của chúng ta chỉ làm cho nước Anh thối tha thêm. Tôi đang giữ một vài tờ báo ấy và sẽ đưa cho anh xem. Tôi để trong phòng của tôi.
David nói:
- Tôi cho đó là điều dĩ nhiên – Tôi hiểu vì sao báo của chúng ta lại cứ tiếp tục phát hành. Một điều tôi muốn nói về chính quyền Pommies. Họ kiểm soát được báo chí, dù nhiều dù ít.
- Thế vị trí thật sự của chúng ta là gì? - Người sĩ quan Canada hỏi - Họ muốn đá chúng ta đi sao?.
David trả lời:
Tôi chẳng biết nói sao. Tôi chưa nghe một điều gì cả, trừ những điều trên báo!.
Thật ra để thử Dewar hay gặng hỏi một ít tin tức thì cũng đúng thôi, nhưng anh ta không dự định trước, để phải thiếu cân nhắc trong lời nói.
Chỉ huy trưởng Dewar gật đầu:
- Anh phải để ý từng bước đi một với bọn phóng viên - Oâng ta nói - Sáng hôm nay họ ùa tới tôi xem thử tôi có biết điều gì mới mẻ chăng. Nghĩ lại tôi thấy còn ghê cả người!
David gật đầu:
- Tôi sẽ thông báo cho phi hành đoàn - Anh ta dừng lại một chút - Giá mà có một loại chính trị gia khá hơn ở quê nhà, thì điều này sẽ không bao giờ xảy đến.
Dewar nói:
- Đúng ra họ phải có những quan niệm hiện tại đối với nền dân chủ pháp trị. Họ đang còn sống trong thế kỷ thứ mười tám!.
David để đôi giày ở ngoài cửa cho người làm tạp dịch Canađa gốc Pháp và vắt cái áo choàng trên ghế:
- Tôi sẽ phản đối cho đến chết tất cả các chuyện chính trị. Oâng Macmahon làm việc ở đâu? Ơû Gatineau chăng?.
Chàng Canada lắc đầu:
- Oâng ta đang sống ở lâu đài Laurier, có hai đứa con gái ở đó nửa. Tuy vậy, phần lớn thời gian ông đều ở Gatineau. Oâng ta có văn phòng làm việc ở chi nhánh Rideau Hall. Anh có thể điện thoại đến đấy, tư gia của Toàn quyền đấy!.
Tôi nghĩ là anh ta vẫn ở đấy trong lúc sự việc chẳng ra gì đang xảy ra.
Vị sĩ quan Canađa bỏ đi, David vào giường ngủ, sau khi đã nắm chắc một số tin tức mà chàng cần thiết. Tuy mệt mỏi vì trách nhiệm lo cho chuyến bay, chàng ngủ liền, tuy không quên để đồng hồ báo thức vào bảy giờ rưỡi để nói chuyện qua điện thoại với Rosemary trong khách sạn.
- Xin lỗi vì gọi hơi sớm - chàng nói - Anh nghĩ nên thong thả gặp em thôi. Sao Canađa có đáng yêu không?.
Nàng trả lời:
- Tuyệt vời. Em chưa thăm Edmonton được nhiều nhưng Vancouver thì đáng yêu lắm. Anh Dewar có tổ chức dạ vũ, có đi xuyên qua đảo một ngày, lái xe lên núi và cắm trại cạnh hồ.
Anh chưa đến đảo - David nói - Anh chỉ bay qua hai ba lần gì đó. Trông cũng đẹp.
Anh ta nói tiếp:
- Bọn anh mới đến đây đêm qua. Em dùng tối với anh tối nay được chăng?.
Nàng nói:
- Còn gì bằng, anh Nigger. Em không biết chúng mình có thực hiện được không. Ngày hôm qua em bận suốt ngày, mãi đến chín giờ tối em mới về được. Sợ một ngày hôm nay nửa bận thì khổ! Còn anh, đêm nay có đến được đây chăng?.
- Anh chưa dám chắc! - Chàng trả lời - Các anh đang đợi lệnh. Việc trước tiên sáng hôm nay là tiếp liệu xăng nhớt và kiểm tra máy bay, sau đó chờ lệnh.