Nàng nói :
- Em ngại anh sẽ không ở lại được mà phải trở về Luân đôn. Em cũng chưa biết chắc điều gì cả. Cũng phải đợi đến sáu, bảy giờ sáng hôm nay.
- Nếu anh bị bắt buộc phải trở về Anh, chúng ta đành hủy cuộc hẹn - Chàng nói - Còn nếu không, chúng ta sẽ ăn tối ở đâu, lúc mấy giờ?.
Nàng hỏi:
- Nếu ăn ở đây khá muộn có trở ngại gì không? Chừng tám giờ có được không anh? Nếu một ngày giống như hôm qua, em không nghĩ là em có thể đi đâu được cả để tìm một nơi mà thay áo quần. Anh có buồn lòng không?.
Dĩ nhiên là không! Rosemary, nếu em bị một ngày như thế, nhớ điện thoại cho anh vào lúc sáu giờ, chúng ta hủy đi thôi, để cho em có thì giờ về mà ngủ nhé!.
Không được đâu anh ạ! Thì em chỉ việc bắt chước ông già Jorrocks, vừa ăn vừa ngủ. Em thích gặp anh và nghe những lời anh nói.
David trả lời:
Không nhiều đâu! Anh sẽ có mặt ở khách sạn lúc tám giờ. Bảo trọng em nhé!
Chào anh. Hẹn gặp anh đêm nay trừ phi anh có lệnh trở về!.
Chàng cúp máy và vào phòng ăn sĩ quan để ăn sáng. Vào lúc mười giờ rưỡi, việc tiếp tế xăng và kiểm tra máy bay đã xong, David cho đoàn phi hành giải tán và thông báo với họ rằng không được rời trại cho đến khi có lệnh mới. Frank Cox, trước khi dùng trưa, có đến gặp và David đã báo cáo với ông ta:
- Chúng tôi đã sẵn sàng. Có lệnh gì thêm không, Đại tá?.
Cứ chuẩn bị - Chỉ huy trưởng không đoàn nói - Sau ăn trưa, tôi sẽ đi Gatineau một lần nửa. Họ đang họp cấp cao ở đấy. Không người này thì người khác sẽ trở về đêm nay thôi.
Sĩ quan phi công nói :
- Nếu ở lại đây chờ lệnh đêm nay, tôi có hẹn ăn tối với một người ở Chateau Laurier. Có được không, nếu tôi thường xuyên liên lạc bằng điện thoại ở đấy?.
Tạm thời là vậy. Ryder nên ở lại đây trong phòng ăn sĩ quan, nếu anh đi vắng.
Họ ăn trưa với nhau trong phòng ăn sĩ quan, sau đó Frank Cox lên xe hơi đi và David chẳng biết làm gì buổi chiều, nằm lăn ra giường. Anh ta mườn tượng một chuyến bay trở về Anh quốc tối nay, mặc dầu anh chưa nhận được lệnh nào hết. Hình như Hoàng tử xứ Oen không được vắng mặt Anh quốc quá một ngày trong lúc Nữ hoàng đi vắng. David cảm thấy rằng, nếu hành động có lương tâm, là phải nhận chỉ thị rất nhanh để đưa Hoàng tử trở về ngay đêm ấy, và vì tiên liệu như vậy nên chàng phải ngủ bù. Cởi áo choàng và giày ra, chàng để đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ, trùm chăn kín và mười phút sau là chàng ngủ.
Chàng thức dậy lúc năm giờ vì Dewar vào phòng rất gấp và nói với chàng điều gì đó nên chàng ngồi dậy nói:
- Được thôi. Anh đã nói cho Ryder biết chưa? Chúng tôi cất cánh lúc mấy giờ?.
- Chúng tôi đâu phải các anh - Dewar phản đối - Tôi sẽ chở ông ta trên chiếc Sugar.
Ai vậy?.
Tỉnh chưa, ông bạn tếu! Tôi chở Hoàng tử trở về Anh quốc trên chiếc Sugar. Chúng tôi sẽ cất cánh lúc sáu giờ rưỡi.
Thế à, còn tôi thì sao?.
Tôi đâu biết. Cứ theo ý bề trên mà làm. Ngày mai ba má của Mollie từ Toronto lên đây mới khổ chứ!.
David nói:
Tôi có thể đi thế cho anh chuyến này. Tôi có thể bay đêm nay.
Không có gì đâu, anh bạn. Tôi đã nói với Đại tá Cox rồi, nhưng có nhiều chuyện khác nửa, không phải như thế đâu. Họ đã sắp đặt mọi chuyện cho anh rồi. Tôi đã gửi một cái điện cho gia đình Mollie báo là đừng lên nửa.
Tôi chẳng biết họ đã sắp xếp cho tôi như thế nào!.
Không rõ nửa.
Anh ta đi ra khỏi phòng, hấp tấp và bận rộn sửa soạn cho chuyến bay của anh ta. Còn David thức dậy, ăn mặc cẩn thận, anh ta chờ đợi một cơ may là sẽ được cho phép giữ cuộc hẹn ăn tối với Rosemary, mặc dầu viễn ảnh có vẻ mờ nhạt. Chiều thu trời hơi lạnh, anh ta choàng chiếc áo ấm vào và bước ra đường băng ở đó chiếc Sugar đang nổ máy trong bóng tối.
Hầu hết đoàn phi hành của Tare đã có mặt ở đấy để giúp cho chiếc Sugar sẵn sàng bay. Trong nhiều tháng qua phi hành đoàn hai nước đã làm việc bên nhau trong nhà chứa máy bay ở White Waltham và mặc dầu mỗi nước đều lo cho chiếc máy bay của nước mình nhưng lòng trung thành với phi đội Nữ hoàng không bao giờ thay đổi. Frank Cox đến sau David một chút và David đưa ra vấn đề bản đồ với ông ta và Dewar.
Tôi đã đem sẵn một đống bản đồ trên máy bay Tare. Chúng tôi mang tất cả phòng khi dùng ở khắp nơi – bản đồ, vô tuyến, rađa. Anh cần chúng tôi chia cho?.
Chỉ huy trưởng không đoàn quay về phía sĩ quan Canađa
Anh đã sắp đặt thế nào cho chuyến hồi hương?.
- Tôi đã có mọi thứ tôi cần cho chuyến bay Vancouver và White Waltham - Vị sĩ quan Canađa nói - Tôi chẳng cần gì khác.
Frank Cox suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Anh hãy để lô bản đồ ấy lại cho Tare. Nếu có nhận công tác nào ngoài Canađa, anh sẽ thu gom ở không lực hoàng gia ở Luân đôn.
- Thưa vâng - Dewar nói - Đại tá không về với chúng tôi sao?.
- Không. Tôi sẽ ở lại đây, hay có thể đi với Tare.
Dewar bỏ đi ra máy bay, còn lại David hỏi Đã biết ai sẽ đi với chúng mình chưa.
- Chưa - Không đoàn trưởng trả lời - Họ đang còn bàn cãi ở Gatineau. Có lẽ sẽ có quyết định trong đêm nay.
Sĩ quan Uùc nói :
- Tôi ở lại đây cho đến khi nào Dewar bay. Sau đấy cuộc hẹn ăn tối của tôi ở Chateau Laurier có suông sẻ không? Tôi luôn luôn chờ điện thoại ở đấy.
Được thôi mà- ông Cox trả lời - Rồi tôi cũng có mặt ở đấy với anh Macmahon.
Trong đêm tối, chiếc Sugar được chiếc máy kéo kéo ra đường băng để khởi hành. Các sĩ quan đứng tụm thành nhóm nhỏ chờ quan khách lên máy bay. Đúng sáu giờ rưỡi, Hoàng tử và người hầu đến, sĩ quan nghiêm chào, ông có nói và lời, rồi bước lên máy bay, theo sau là Dewar. Cửa đóng, máy chuyển động và máy bay chạy thẳng ra phi đạo. Cox và David đứng nhìn máy bay cất cánh, lượng vòng và trực chỉ phương đông.
Tám giờ kém năm David thuê xe đến khách sạn. Chàng xuống xe tắcxi và đến bàn tiếp tân hỏi thăm Cô Long. Người tiếp tân nói:
Cô ấy bảo mời ông lên phòng 23 lầu hai.
David lên thang máy và tìm thấy cửa phòng. Rosemary mở cửa cho chàng và đưa chàng vào phòng khách. Má nàng hơi ửng hồng, rõ ràng là nàng có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đẹp, David thầm nghĩ.
Chàng nói:
- Trời, em có phòng riêng ngon lành quá!.
Nàng cười:
Đâu phải của em, của Thiếu tá Macmahon đấy, nhưng đêm nay Thiếu tá đi dùng tối với Nữ hoàng ở Gatineau.
Nàng lưỡng lự một chút rồi nói tiếp:
- Có rất nhiều phóng viên ở đây và họ sẽ làm khổ chúng ta đấy, nếu chúng ta ăn tối ở nơi công cộng như thế này, nên em đã xin phép ông ta được ăn tối trong phòng này. Anh nghĩ sao?.
- Còn nghĩ sao nửa - Chàng trả lời, vừa cởi áo choàng ra - Anh không ở lại đây lâu đâu. Anh biết em còn mệt nhiều!.
Nàng cười:
Em có sao đâu. Bị nhốt trong văn phòng mãi em cũng xuống tinh thần lắm. Chiều qua em phải ra ngoài đi bộ cả nửa tiếng đồng hồ, nhưng có một nữ phóng viên cứ lẻo đẽo theo em hoài, có lẽ làm cho tờ Daily Sun. Em phải bỏ rơi chị ta và trở về. Chắc họ cũng đoán chừng có cái gì đó, nhưng không biết là gì?.
Chàng lại hỏi:
Hôm nay em không đi ra ngoài, phải không?
Nàng lắc đầu:
- Em chưa đi.
- Chẳng cần nửa. Em gọi cái gì uống rồi nói chuyện thuyền bè với nhau - chàng nói.
Nàng nhìn chàng cười và nhấn chuông, tức thì nước xêri và cốcteo cà chua mang đến và sau đó là bữa ăn tối. Hai người cố tình nói chuyện về thuyền bè nhưng áp lực của những sự kiện lớn đang xảy ra, thôi thúc họ.