David lộn một vòng dưới nước, nhìn về phía hai người, chàng nói:
Anh không hiểu hai ông bà đang nói gì?
Nước Anh – Rosemary trả lời – Em tự hỏi đây có phải là nơi thuận lợi để họ trở về nước Anh không?
Thì đã có gì sai trái đâu!
Nàng quay về phía chàng nói:
Ý em muốn nói, chỉ nhìn thôi, cũng tình tứ lắm nhỉ?
Nàng nhìn quanh, toàn một màu biển xanh nhấp nhánh, cát trắng và từng hàng dừa màu lục đậm vây bọc. Nàng nói tiếp:
Nơi đây cũng giống như một sân khấu trình diễn. Nước Anh với những đô thị công nghiệp, nào Leeds, Bradford, Newcastle và Birmingham và mỗi nơi đều có sắc thái riêng của nó. Anh có nghĩ rằng, trên hòn đảo Christmas như thế này, họ có thể có những quyết định sáng suốt cho số phận tốt đẹp nhất của mỗi thành phố như Manchester chẳng hạn?
Chàng liếc nhìn nàng, và cái liếc nhìn bị lạc vào màu da trắng nỏn và đường cong mềm mại của cơ thể nàng. Chàng tự nhủ phải trở lại đề tài đang thảo luận:
Không phải Nữ hoàng quyết định cái gì tốt đẹp nhất cho Manchester, mà Ngài đang quyết định cho Liên hiệp Anh. Vấn đề lớn là Liên hiệp Anh, nước Anh chỉ là phần nhỏ – chàng dừng một chút rồi nói tiếp – Dầu sao Ngài cũng không thể ngồi yên lặng suy tư bất cứ nơi nào khác mà không bị quấy rầy suốt ngày.
Nàng nói:
Em biết. Sáng nay em đã đến đấy và hỏi Thiếu tá có việc gì cần làm, như giặt giũ, là quần áo, hay một việc nào khác, trong lúc cô Gillian Foster và người phụ việc bị bệnh. Oâng ta trả lời là thấy Nữ hoàng chưa cần hoặc không muốn làm phiền ai. Ngài đã ngồi như thế ngoài bãi biển với phu quân suốt cả buổi sáng và có lẽ Ngài cũng ngồi như vậy trong suốt cả buổi chiều nữa.
Chàng nói:
Một ngày nào đó chúng ta sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra. Giờ này thì hãy quên đi.
Chàng lại nhìn làn da quyến rũ của nàng, giờ này có hồng lên đôi chút:
Coi chừng bị sạm nắng, nếu em cứ ở mãi ngoài trời như vậy. Ta tìm bóng mát mà tránh nhé!
Nàng nhìn xuống chân tay và nói:
Chắc em phải bị ăn nắng thôi! Em không quen anh ạ – rồi nàng nhìn chàng nói – Anh còn đen hơn em nhiều
Chàng bình thản trả lời:
Đúng đấy!
Không phải em muốn nói thế đâu, anh Nigger. Anh cũng bị rám nắng phải không anh?
Chàng nhìn thân thể mình nói:
Không phải vậy đâu. Có lẽ chỉ hơi tái đi một chút. Xa Uùc đã gần một năm rồi, còn gì! Vào mùa hè bên ấy nếu tắm nhiều, sưởi nắng nhiều, da anh đen sậm cơ!
Nàng cười:
Muốn hay không, anh cũng đã đổi khác rồi đấy! Anh giống như một người Anh mới đi tắm biển hè miền Nam nước Pháp về
Chàng trả lời:
Anh bảo đảm, đây là kiểu rám nắng thường xuyên. Không tróc đi được – chàng liếc nhìn nàng nói tiếp – giống như mở nắp hộp sô cô la vậy!
Nàng cười:
Dầu so, người ta cũng không nghĩ ra cái cảnh anh đau đớn quằn quại cách đây mười hai tiếng
Chàng nói:
Thôi mà! Anh chỉ bịp thôi! Anh mà mơ cái gì!
Hai người ngồi xuống trong bóng mát của những thân cây. Nàng nói:
Anh hãy kể cho em nghe về giấc mơ hôm qua. Chuyện anh sắp chết với một mục sư bệnh hoạn bên cạnh.
Chao ôi! Đó là một giấc mơ kinh khủng – chàng nói
Có phải anh nằm mơ bình thường của một người đang ngủ không?
Chàng lắc đầu. Nàng lại nói tiếp:
Hãy kể cho em nghe về vị mục sư bệnh hoạn ấy.
Chàng ngồi yên lặng một lúc, đưa mắt nhìn ra đầm. Cuối cùng chàng nói:
Nếu nói ra thì có vẻ quê quá nhưng vì anh quá sợ. Anh không biết có nên nói ra nỗi sợ hãi ấy không? Đó là một loại trạng thái khủng khiếp mà anh đã trải qua.
Nàng tò mò nhìn chàng , xúc động bởi lối nói quá trịnh trọng của chàng:
Có thật dễ sợ như vậy chăng, anh David? – chàng gật đầu – Thế thì kể cho em nghe đi!
Và chàng kể cho nàng nghe. Cuối cùng nàng nói:
Giấc mơ đến từ kí ức, phải không anh? Những sự việc xảy đến cho anh và thực tế anh đã quên đi. Và rồi chúng ập đến trong giấc mơ, tất cả đều lộn xộn vô trật tự
Chàng nói:
Anh hiểu đấy chỉ là lời giải thích, nhưng những điều như thế đã bao giờ xảy đến cho anh đâu!
Anh không thể nhớ hết mọi điều có thể là nguồn gốc của giấc mơ của anh. Một phần thôi cũng không nhớ.
Chàng lắc đầu:
Nhớ gì đâu!
Nàng cười:
Thế thì em cũng quên luôn giấc mơ ấy luôn
Phía bên kia cửa vào đầm, người ta thường gọi là Luân đôn, có một chiếc tàu chạy bằng điêden, dài chừng ba mươi mét xuất hiện. Tàu chạy vào giữa khoảng đất liền và đảo Cook và chạy thẳng vào đầm, chứng tỏ tàu đi biển nhiều, tuy sơn trắng nhưng nước sơn đã cũ, cần sơn lại. Sau đuôi tàu có treo cờ Uùc màu xanh.
Rosemary nói:
Anh nhìn kìa, cái gì đang tiến vào?
David cười:
Anh cho em đoán ba lần tàu của ai?
Nàng đáp:
Oâng Quận trưởng từ đảo Fanning
Chàng gật đầu:
Có lẽ đúng. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong khu vực của ông ta kiểm soát và cũng chẳng muốn có lần thứ hai
Aét hẳn ông ta cũng giật mình khi nghe Nữ hoàng và Quận công đến ở nhà ông ta trên đảo Christmas, cách xa cả một trăm tám mươi dặm mà ông ta không có mặt ở đó để nghênh đón và bệ kiến.
Có lẽ là ông ta nghĩ rằng đó chẳng qua là một âm mưu thâm hiểm làm cho ông ta bị hố đối với một vị tước hầu.
Chiếc tàu khi vào đầm, chạy chậm lại, các thuỷ thủ mặc đồ nâu xuất hiện trên bong, bắt đầu thả neo. Rosemary nhìn rồi nói: