Chàng trả lời:
Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy. Thế căn nhà đã không được chăm sóc, bảo trì hay sao?
Nàng lắc đầu:
Ý em muốn nói ngài đến đây có hơi sớm hay chăng?
Nàng nói:
Cũng có thể như thế, nhưng cũng do hoàng tử Charles và công chúa Anne một phần. Dầu sao, vương cung Tharwa cũng đang mở cửa đón khách cơ mà!
Chàng cười:
Thế nào rồi bác Donald của em cũng sẽ đến thăm các chiếc Ceres này.
Nàng chỉnh lại:
Có lẽ em phải thăm bác ấy thì đúng hơn.
Chàng nhìn nàng hỏi:
Nếu Nữ hoàng trở lại đây sau khi đã hoàn tất công việc ở Luân đôn, em có đi với ngài không?
Có thể lắm anh ạ! Lần này mọi việc đều êm xuôi , Thiếu tá Macmahon hình như có thể đảm trách hoàn toàn công việc mà ngài phó thác, nếu ông ấy đi, có lẽ em được đi. Em thấy Huân tước Marlow không thể đi nhiều được vì tuổi già sức yếu. Hơn nữa, em nghĩ cụ ấy không thể đến đây thường xuyên như Thiếu tá Macmahon được. Oâng ấy là thành viên già nhất trong lớp quí tộc.
David gật đầu:
Ông cụ không thể đến đây được. Thiếu tá Macmahon nói rất phải.
Hai người ăn xong, đi ra ngoài hàng hiên bao quanh sân vườn và ngồi xuống trên ghế dài cùng uống cà phê. Chàng phi công nói:
Uống xong cà phê này là anh đi ngủ liền. Năm giờ anh đã phải thức dậy. Xe đến đón anh lúc năm giờ hai mươi.
Trong đêm tối ấm áp, những luống hoa bảy mùi hương. Nàng nói:
Đêm mai thì chúng ta không thể ngồi như thế này được nữa. Trời đã vào giữa mùa đông, còn ba tuần lễ nữa là đến Giáng sinh.
David nhắc nhở:
Anh đoán thế nào rồi White Waltham cũng phải gặp nhiều sự khó khăn trước mặt. Mùa sương mù đã đến cũng ngăn bớt tầm nhìn. Nếu như thế, có lẽ chúng ta phải đổi hướng và đưa các ngài hạ cánh xuống phi trường Luân đôn, ở đấy có đài rađa kiểm tra mặt đất khi đáp.
Dầu còn quá sớm, nhưng đã có một số đông người tụ tập ở phi trường Fairbairn sáng hôm ấy để đưa tiễn Nữ hoàng. Khi chiếc xe hơi hoàng gia dừng lại trước máy bay, Nữ hoàng và Quận công bước ra tiếp chuyện ngài Toàn quyền và Thủ tướng một lúc, trong lúc ấy máy quay phim hoạt động và đèn chớp ảnh sáng liên hồi. Sau đấy hai ngài bước lên chiếc Ceres và cánh cửa máy bay đóng lại. Frank Cox tiến về phía David nói mấy câu và sĩ quan phi hành bắt đầu cho nổ máy và lái về phía phi đạo. Năm phút sau, tất cả đều ở trên không có chiến đấu cơ hộ tống ở mỗi bên, máy bay từ từ lên đến cao độ phi hành khi bay qua tiểu bang New South Wales.
Ơû trung tâm nước Uùc, thời tiết trong sáng và không một vẩn mây. Qua khỏi vùng đất lồi lõm của khu Broken Hill, máy bay đã trở lại độ cao thăng bằng. Nữ hoàng gửi lời cám ơn các phi cơ hộ tống qua vô tuyến, sau đó những máy này tách ra và hạ cánh xuống mặt đất và cả đoàn tùy tùng hoàng gia bắt đầu ăn sáng. Gần chín giờ, máy bay bay qua trên tuyến đường sắt Odnadatta, từ Alice chạy về nam. Đến giờ này, trước mặt họ chẳng có gì ngoài những vùng đất hoang hóa màu vàng và màu hồng của sa mạc Uùc. Từ đây đến Aán độ dương vào lúc mười một giờ, máy bay giữ một độ cao đều và không thay đổi, tới một nơi gọi là Marble Bar, biển đã hiện ra trước mặt. David nhường tay lái cho Ryder, ăn trưa và đi nằm một lát. Họ bay qua một phần của đảo Christmas và bay gần song song với bờ biển của đảo Java và Sumatra, vào khoảng một trăm năm mươi dặm về hướng nam, cứ bay như thế suốt cả buổi chiều trong bầu trời quang đãng. Vào lúc bốn giờ, giờ Canberra, họ bắt đầu hạ độ cao và đáp xuống Colombo và uống trà chiều. Một giờ sau David cho chiếc Ceres hạ cánh trên đường băng Ratmalana, từ khi rời Canberra đã mười giờ bay. Theo giờ địa phương thì trời đã về chiều.
Theo yêu cầu của Nữ hoàng, không được tuyên bố gì đối với cuộc thăm viếng trên đường bay, nên chẳng có báo chí hoặc dân chúng ở phi cảng và chỉ có độc nhất một nhiếp ảnh viên có được bản tin riêng, nhưng cũng có vài người tập hợp quanh vị Toàn quyền và ngài Thủ tướng đang đợi chờ đón Nữ hoàng trên sân bay. Nữ hoàng và Quận công bước ra khỏi phi cơ và đứng hàn huyên với họ trong bóng râm của các tòa nhà ở phi trường trong lúc chiếc Ceres đang được tiếp tế nhiên liệu và kiểm tra. Chỉ trong năm mươi lăm phút David báo cáo với Đại tá Cox công chuyện đã xong xuôi và sẵn sàng bay. Mười phút sau, họ đã ở trên không, máy bay đang ở độ cao phi hành đang bay qua mõm Comarin trên đường đến vịnh Ba tư và đảo Síp. Nếu bay thẳng sẽ đi qua xứ Kurdistan và Hắc hải, vẫn còn là biên thùy của những kẻ thù địch và ưa gây chiến, tốt hơn nên tránh cho đường bay của Nữ hoàng nước Anh.
Vào khoảng tám giờ sáng, giờ Greenwich, từ khi rời Colombo, máy bay bay qua biển Ả rập, mọi người đều buồn ngủ và đang ngủ gà ngủ gật trong ghế ngồi, Nữ hoàng và Quận công đã trở về buồng riêng. Trong tay lái, cả ba người Frank Cox, David và Ryder cùng kiểm tra đường bay trong suốt ba tiếng đồng hồ nhưng chẳng có việc gì nhiều vì máy bay đi theo đường bay nhất định của tay lái tự động. Vào lúc mười một giờ rưỡi, họ đến vịnh Oman trước khi đến vịnh Ba tư và bay qua thành phố Muscat, lúc một giờ họ bay qua Kuweit. Một giờ bốn mươi phút sau, đảo Sip ở phía dưới họ, họ đổi đường bay hướng về Luân Đôn. Vào lúc bốn giờ họ đến phía Nam thành phố Belgrade vào lúc chập choạng tối và một giờ sau đã đến vùng phụ cận của thành phố Munich, David bắt đầu hạ thấp cao độ từ xa để chuẩn bị hạ cánh. Và cũng từ đây họ bắt đầu gặp trở ngại.
Họ đã thông báo cho đài kiểm soát không lưu Luân đôn về giờ đến phỏng định và xin lời chỉ dẫn về thời tiết thật sự. Trong vài phút sau trực vô tuyến trao cho David một mảnh giấy. Có Frank Cox ở bên, David đang gò lưng trên bàn đồ thị nghiên cứu.
Hai người cùng nghiên cứu mẫu tin trong yên lặng:
Một buổi tối tháng chạp điển hình. Đại tá Cox phát biểu.
Có mây thấp trên toàn miền Nam nước Anh với những cụm sương mù. Ơû phi trường Luân đôn mây xuống thấp tám trăm bộ, tầm nhìn xa trên mặt đất là sáu trăm mét. Có điều kiện đóng băng ở hai ngàn bộ.
David gật đầu:
Tôi nghĩ là chúng ta nên xin đổi hướng về Luân đôn. Trong điều kiện như thế này, đáp xuống White Waltham chẳng có thiết bị hạ cánh đâu. Phi trường Luân đôn thuận lợi cho chúng ta hơn trong một đêm như thế này.
Đại tá không đoàn trưởng nói:
Tôi đồng ý.
David phát tín hiệu và đợi chờ sự trả lời chấp thuận và thông tin cho một chiếc máy bay đang ở trên không trung. Mười phút vẫn chưa có trả lời trong lúc ấy máy bay của họ đang tiến dần đến nước Anh với vận tốc sáu trăm dặm giờ và giảm độ cao một ngàn bộ một phút. Cơ trưởng nhăn mày và lặp lại lời thỉnh cầu được đổi hướng đến phi trường Luân đôn, nhấn mạnh cao độ và vị trí và giờ đến phỏng định.
Cuối cùng cũng có trả lời:
Giữ cao độ ba mươi ngàn bộ. Chấp thuận đổi hướng về phi trường Driffield, thuộc Yorks. Mây ở Driffield ba ngàn bộ, tầm nhìn năm dặm.
Hai sĩ quan nhìn bản tin sửng sốt. Frank Cox buột miệng nói:
Trời đất, chúng ta không thể theo lệnh họ đáp xuống Yorkshire.
Viên phi công cắn môi:
Nhưng họ đã nói như vậy.
Thế máy bay có lên xuống phi trường Luân đôn không?
David quay về chuyên viên vô tuyến, người này nói:
Thưa cơ trưởng máy bay vẫn hoạt động bình thường ở Luân đôn. Tôi nghe họ trao đổi với nhau trên tầng số cao. Họ vẫn đáp bình thường.