Chàng hỏi nàng:
Chuyến đi về Luân Đôn thế nào hả em?
Nàng trả lời:
Bị sương mù nên mãi ba giờ chiều mới đến được ga King’s Cross
Chắc là đi toa giường nằm?
Nàng lắc đầu:
Họ không thể sắp xếp kịp anh ạ. Cả đoàn chỉ đi toa thượng hạng thôi. Khi đến Luân Đôn trông Ngài có vẻ mệt mỏi lắm!
Chàng cắn môi nói:
Nghĩ về chuyện ấy mà anh thấy đau! Thật ra đâu phải cần làm như vậy.
Nàng trả lời:
Đâu phải lỗi tại anh. Sáng nay có bản phúc trình gửi đến cơ quan em của Bộ hàng không. Chẳng có gì vướng bận đến cá nhân anh.
Anh biết thế, nhưng anh vẫn đau. Em có biết tên da đen nằm trong đống gỗ ấy là ai không?
Nàng lưỡng lự một chút rồi nói:
Hãy quên đi anh ạ! Đó không phải là chuyện liên quan đến chúng ta.
Em nói phải – hai người ngồi yên lặng. Chàng thình lình hỏi – Có ai đến đón Ngài ở ga King’s Cross không em?
Hoàng tử Charles và công chúa Anne – nàng trả lời – Vào buổi sáng sớm mà ăn mặc diện như thế nên cả hai đều rất lịch sự.
Chàng sốt ruột hỏi:
Thế không có Thủ tướng à? Nội các có ai đến chăng?
Không anh ạ!
Chàng im lặng, đến giờ món hors d’oeuvres do bồi bàn bưng ra. Chờ cho chàng phục vụ đi khỏi, David nói:
Anh đọc hết các bài báo trong tuần xem thử họ nói gì lúc chúng ta đi vắng. Hình như cũng có nhiều liên hệ đến phiếu bầu nhiều thành phần.
Nàng gật đầu:
Em nghĩ là đúng đấy!
Chính quyền có vẻ cay cú
Nàng trả lời:
Đúng vậy. Thông thường người ta hay cay cú khi một điều gì mà người ta tin tưởng tuyệt đối bị dẹp bỏ. Chính quyền thì vẫn khư khư nguyên tắc cũ, một người một phiếu bầu. Họ cho như vậy là trung thực.
Chàng lại hỏi:
Tình hình có gì trầm trọng không em?
Em nghĩ là có – nàng trả lời – Dầu sao, em không tin rằng vấn đề có thể đi xa hơn được.
Có điều gì ngăn cản chăng?
Em không biết nữa. Có lẽ do bản chất con người.
Đáng ra chàng đã đưa ra một lời chỉ trích độc địa, sâu cay về chuyện ấy nhưng chàng đã dừng lại được vì Rosemary là người Anh và chàng đã yêu nàng. Trong lúc hai người yên lặng dùng bữa, chàng suy nghĩ về những gì nàng nói, về mục tiêu và sự quyết tâm của những con người này. Có thể là nàng đúng, có thể là người Anh thật sự có bản chất, cuối cùng đã dẫn dắt họ tránh những khó khăn. Chàng cũng không để tâm đến việc hỏi nàng lúc ấy nàng có ngụ ý gì, nên chàng đã lái câu chuyện và kể cho nàng nghe về dự định xây một biệt thất nhỏ trên đảo Christmas để Nữ hoàng sử dụng khi Ngài đến đấy một lần nữa
Anh sẽ viết đề nghị này trong bản tường trình của anh gửi cho Cao uỷ và Cao uỷ sẽ tán thành – chàng nhìn nàng dò hỏi – Em có nghĩ rằng việc ấy thực hiện được chứ?
Cô nàng nhanh nhẩu trả lời:
Anh Nigger à, Nữ hoàng thích lắm đấy! Chắc chắn đấy là điều bất ngờ nếu chính phủ Úc đề nghị, phải không anh?
Anh cũng nghĩ như vậy – chàng trả lời – Em có nghĩ rằng điều đó chưa phải lúc nói ra nếu như anh cứ viết vào bản tường trình?
Không, em không nghĩ như vậy. Giờ đây Ngài đang gặp khó khăn. Một việc nhỏ nhặt như thế mà có kết quả thì đều có ý nghĩa đối với Ngài. Cứ nghĩ rằng, có ai đó, ở đâu đó đang cố gắng làm cho Ngài đẹp ý cho dù ở phía bên kia của địa cầu hay ở giữa Thái bình dương.
Em có nghĩ rằng anh có thể trình bày chuyện này với ngài Cao uỷ Furguson bằng miệng không? Chỉ có điều là mình đã nói đến hai lần.
Nàng cười nói:
Cũng như mình đọc thánh kinh vậy. Em không thể hiểu tại sao anh không thể nói điều ấy khi gặp lại ông ta, dù sao thì ông ta cũng đã có thiện ý với việc ấy rồi!
Oâng ta hầu như ngày nào cũng nói chuyện với Canberra – viên phi công nói tiếp – Có lẽ ông ta cũng dàn xếp được một việc nhỏ nhặt như thế qua điện thoại.
Aên xong họ ngồi uống cà phê và hút thuốc. Cô nàng nói:
Ba em mới đến đây ngày hôm qua. Oâng cụ đã ở lại trong căn hộ của em, nằm trên giường bố trong phòng khách. Oâng cụ cũng ít khi đến Luân đôn nhưng tuần này em không thể về Oxford được, em bận trực. Ba em muốn biết chuyến đi vừa rồi thế nào.
Oâng cụ có trở về ngay không? – David hỏi
Nàng gật đầu:
Ba em đã trở về sáng nay
Anh cũng muốn, lúc nào đó, gặp ba em.
Thì em cũng muốn vậy. Em muốn mời ba em ở lại, đi ăn tối với chúng mình, nhưng ông cụ phải về ngay, có lẽ vì bận dạy phụ đạo – cô ta dừng một chút rồi nói tiếp – Đêm qua Ba em đã nói chuyện rất nhiều trước khi đi ngủ. Cũng có nhiều chuyện đáng nói lắm.
Chuyện gì nào?
Đủ thứ chuyện – nàng trả lời mập mờ – Về cuộc khủng hoảng đáng nguyền rủa này. Về nước Anh. Oâng cụ cho rằng dân chúng nước này đang dần dần chuyển đổi để tốt hơn.
Chàng nhăn trán lại nói:
Tốt hơn à?
Nàng gật đầu:
Oâng cụ nói rằng tất cả bọn vô dụng bị loại dần và từ nay chúng sẽ vắng bóng một thời gian dài – nàng vừa quậy cà phê có vẻ tư lự – Dĩ nhiên là tuổi của ba em là sáu mươi ba, một thời gian dài để hồi tưởng, ông đã tham gia đệ nhị thế chiến trong lực lượng Thiết giáp hoàng gia. Đêm qua ông cụ đã nói nhiều về những điều mắt thấy tai nghe khi còn trẻ. Về lớp người bỏ ra nước ngoài khi Pháp và Hà Lan bị xâm chiếm và lớp người còn ở lại.
Thế à?
Nàng gật đầu nói:
Oâng cụ nói khi một đất nước bị quân thù xâm lăng, những người đầu tiên bỏ đi là những người rất thông minh, yêu nước, can đảm. Họ ra đi vì đã quyết định tiếp tục chiến đấu trong lực lượng đồng minh nơi có chiến trường tốt hơn. Nhưng sau lực lượng ấy là những kẻ tị nạn sợ chết, ích kỷ và những kẻ chỉ nghĩ đến làm giàu, những con người đó đâu có chiến đấu cho quê hương đất nước hay một lí tưởng nào khác. Oâng cụ đã không xài được những người tị nạn. Oâng cụ nói những người ấy đi rồi, nước Pháp đã trở nên tốt hơn. Người dân ở lại dưới chính quyền Đức hầu hết vẫn vững vàng, kiên định, họ sẽ không để cho kẻ xâm lăng đuổi ra khỏi đất nước, họ vẫn gan dạ và đầy kinh nghiệm – dừng một chút nàng nói tiếp – Oâng cụ nói rằng đó cũng là những gì đang xảy ra ở nước Anh trong suốt hai mươi năm qua. Tất cả những con người sợ chết, ích kỷ cũng được loại bỏ.
Chàng thích thú liếc nhìn nàng:
Đấy cũng là một ý kiến mới mẻ. Có phải ý ông cụ muốn nói nửa dân số Anh cách đây hai mươi năm tệ hơn bấy giờ.
Nàng trả lời:
Oâng cụ nói như thế đấy. Oâng còn để ý điều ấy ở lớp thanh niên đang bước vào ngưỡng cửa Đại học. Lớp người ấy bây giờ giỏi hơn cách đây ba mươi năm, khi ông cụ trở về trường Oxford sau thế chiến thứ hai. Họ có cá tính nhiều hơn, họ không “ngồi chờ sung rụng” như thói quen cũ. Đấy là nhận xét của ông cụ.
Chàng phi công góp ý:
Nếu đó là sự thật kể cũng lạ. Ba em đâu có dại gì, ổng cũng từng chen vai thích cánh với nhiều người thuộc giới thượng lưu trí thức ở Oxford và vẫn hòa đồng. Đôi lúc sự bất hạnh làm cho con người sành điệu hơn, khôn ngoan hơn và mềm dịu hơn. Điều đó cũng có thể xảy ra đối với một đất nước, giống nhau cả mà!
Chàng lại hỏi:
Em có nghĩ rằng trong lúc lộn xộn này cần làm một điều gì đó về phiếu bầu nhiều thành phần không?
Nàng trả lời:
Nên lắm chứ. Em nghĩ ông Iorwerth Jones đang gặp phải khó khăn, ông ta không lường trước được