David bỏ tờ báo xuống suy nghĩ và băn khoăn tại sao tờ Bưu điện Hỏa tốc đã bắn trúng điểm đen. Họ bắn trúng cũng phải. David và phi hành đoàn Úc, và cả chiếc máy bay, lúc nào cũng sẵn sàng cất cánh, một sự thật mà mọi người trong Ban Biên tập báo Bưu điện Hỏa tốc đều biết rất rõ. Một điều như thế khó mà giữ hoàn toàn bí mật đối với một phóng viên lành nghề và kinh nghiệm.
Đối với Nữ hoàng việc đi đến Tharwa trước Giáng sinh là một điều rất thuận lợi và giờ đây Úc Đại Lợi là một quốc gia quan trọng độc nhất nhờ sự cam kết kiên trì của ngài mà không ai trong Hoàng tộc làm được. Chàng ngồi như vậy lâu lắm, băn khoăn lo nghĩ và rồi cầm tờ Mirror lên.
Tờ Mirror không có những bài báo đấu tranh tiên phong mà chỉ là những tường thuật có đóng góp ý kiến. Bài báo có ba cột chính NƯỚC ANH ĐANG GẶP CHUYỆN GÌ ? Bài báo nói rằng những công nhân thật thà, ngay thẳng, miễn bàn về việc đi lang thang các nơi như Canada hay Kenya để dự lễ Giáng sinh. Thì cứ để cho Hoàng gia đi đâu tùy ý, bài báo nói, nhưng công nhân nước Anh sẽ làm lễ Giáng sinh theo cách thích hợp nhất mà người dân Anh thường làm, có thể trong tình đoàn kết thắm thiết trong một ngôi quán ở làng hay trong tình trạng thư giãn thoái mái của một rạp chớp bóng.
Tuần ấy là một tuần khó khăn ở nước Anh. Mọi cuộc thăm viếng cung điện Buckingham hình như đầu đề của các báo và những người đi tới viếng cũng rất nhiều, nào là đức Tổng Giám mục của Canterbury đến ngài Tom Forrest, ông Iorwerth Jones đến Đại tá Cox. Nói chung, những người viết giữ yên lặng, do đó tạo ra cảm giác như có điều gì xảy ra ở trong nước, nhưng chẳng có ai biết chuyện sẽ xảy ra như thế nào. Dần dần tin đồn có điều hệ trọng sẽ được Nữ hoàng công bố vào dịp Giáng sinh trên đài. Chẳng ai biết tin đồn phát xuất ở đâu nhưng nó loan đi rất nhanh như là một điều căng thẳng trong tuần lễ.
Vào ngày thứ tư, David bắt đầu bị phóng viên quấy rầy, khi một đại diện của tờ Mirror gọi điện đến căn hộ của chàng, và yêu cầu chàng cho biết ý kiến về những chuyến đi trong tương lai. Chàng trả lời là chưa tham khảo thư ký riêng của Nữ hoàng để trả lời cho vị đại diện ấy nhưng khi chàng đi ra nhà xe để lái về White Waltham, một phó nhòm đã đợi ở đấy và chụp một số hình ảnh chàng khi chàng đi bộ xuống lề đường và bước lên xe.
Ngày hôm ấy chàng điện thoại cho Rosemary và hai người đã ăn tối ở quán Mario khu Shepherds Market. Chàng thấy nàng xanh xao bạc nhược, nên đã quyết định ăn nhanh hơn để đưa nàng thẳng về căn hộ của nàng. Cũng vì thấy nàng mỏi mệt, căng thẳng, chàng đã tránh những đề tài liên hệ đến công việc, mà chỉ nói chuyện về thuyền bè, những nơi thường giong thuyền thuộc bờ biển nước Anh.
Nàng đã thổ lộ :
Đêm qua em đã về thăm nhà, chỉ vài giờ đồng hồ.
Chàng rất đỗi ngạc nhiên vì đâu phải ngày cuối tuần :
Em về Oxford à ?
Nàng gật đầu :
Tuần tới em sẽ không về được và có thể những tuần sau nữa.
Chàng suy nghĩ một chút rồi nói :
Thế chúng ta có đến với nhau được nữa không ?
Nàng cười trả lời :
Dĩ nhiên là được.
Chàng cười đáp lại :
Thế chẳng có gì em nhé ! Anh thấy có nhiều việc xấu đi đấy !
Nàng tìm bàn tay chàng ấn mạnh :
Em biết mà ! Anh chưa nhận lệnh gì cả, phải không anh Nigger ?
Chàng lắc đầu :
Cho đến giờ này, anh chỉ được biết là ở đây thêm sáu tháng nữa.
Nàng gật đầu nói :
Em có nghe nói là anh có nhiều lính Hải quân canh gác máy bay trong nhà chứa máy bay.
Chàng cười vui trả lời :
Có người khuyên anh phải cẩn thận. Anh không nhớ là người nào.
Nàng cười :
Có lẽ, em và anh hay lo vào chuyện của người khác. Nhưng em cũng mừng là anh đã làm được việc ấy.
Thế Quận công có biết chuyện này không ?
Nàng lắc đầu nói :
Em không nghĩ là các ngài biết. Frank Cox có nói cho Thiếu ta Macmahon nhưng em không nghĩ là ông ấy để lộ cho ai biết thêm. Em nghĩ là ông ta rất bằng lòng công việc anh làm. Dầu sao, như thế cũng đỡ lo phần nào !
Hai người lại nói qua những chuyện khác, chốc sau nàng hỏi :
Thế ngày thứ sáu anh sẽ ở đâu, anh Nigger ?
Chàng trả lời :
Ở White Waltham. Anh cũng không biết là mình sẽ ở đâu nữa !
Nàng nói :
Ba em sẽ lên đây ngày thứ sáu. Em muốn anh gặp ông cụ, có thể không có cơ hội nào nữa !
Anh cũng muốn gặp Ba em lắm. Thế ông cụ lên đây làm gì ?
Ông cụ sẽ hội kiến với ngài Tom Forrest vào ngày thứ sáu. Em nghĩ hai người sẽ ăn trưa với nhau ở Câu lạc bộ Athenaeum.
Thế ông cụ có quen ngài Tom Forrest à ?
Ba em đã gặp ông ta một hai lần gì đó. Nhưng giờ này ông ta lại muốn gặp Ba em. Ba em là giáo sư môn Kinh tế chính trị, anh ạ ! Ông ta đã điện thoại cho Ba em và vì vậy Ba em định lên gặp ông ta vào thứ sáu.
Anh hiểu – Nội tình rối rắm phức tạp. Không biết thân phụ Rosemary có bị dính líu vào cơn khủng hoảng của nước Anh không ? Dầu sao, ông cũng vô can.
Chàng cắn môi suy nghĩ nói :
Nếu tính đến đây vào ngày thứ sáu thì cũng khó cho anh thật ! Anh đã hứa cho Ryder được nghỉ đêm thứ sáu để đi thăm bạn bè của anh ta ở Hampstead. Chúng ta không thể có mặt cùng nhau ở Luân đôn cùng một lúc được. Thế Ba em bao giờ trở về ?
Ông cụ phải trở về Oxford vào đêm thứ sáu.
Chàng phi công trầm tư trong một phút rồi mới nói :
Khó quá nhỉ ! Anh xin lỗi em, Rosemary. Anh phải có mặt ở nhà đêm thứ sáu ngồi đợi điện gọi. Anh không thể không có mặt ở đó để đợi lệnh, vì đêm ấy anh đã cho phép Ryder đi nghỉ rồi !
Dĩ nhiên là không được rồi, anh Nigger ạ, nhưng nếu em và Ba em cùng đi tàu lửa xuống Maidenhead, cả ba chúng ta có thể ăn tối trong căn hộ của anh được không ?
Dĩ nhiên là được. Thế em có thể xuống đây bằng cách ấy à ?
Nàng trả lời :
Vâng, được ạ ! Em muốn anh gặp Ba em trước khi chúng ta đi.
Chàng nói :
Anh có thể kiếm một chàng trai trong phi hành đoàn lái đưa ông cụ về thẳng Oxford sau khi chúng ta ăn tối và rồi đem xe về lại đây. Người ấy cũng có thể lái xe đưa em đến ga để đi tàu lửa trở về đây. Nhưng như thế sẽ làm em quẩn chân thôi trong lúc em bận rộn như thế này.
Nàng nói :
Em thích như thế đấy ! Nó thay đổi không khí mà !
Sau khi ăn tối chàng lái xe đưa nàng về căn hộ của nàng và giúp nàng bước ra khỏi xe đứng trên lề đường Dover. Nàng mời chàng, nếu được, ghé vào căn hộ nàng một chút, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của nàng nên chàng từ chối. Chàng hôn nàng trong bóng tối của lối vào và chúc nàng ngủ ngon rồi chia tay để nàng tự mở cửa vào nhà.
Chúc anh ngủ ngon, anh Nigger yêu quí.
Chúc em ngủ ngon, Rosemary.
Một ngày khó khăn qua đi và lúc bảy giờ kém mười đêm thứ Sáu, David đứng trên sân ga Maidenhead trong đêm tối buốt lạnh, chờ đợi chuyến tàu điện đến từ Paddington. Tàu từ từ tiến vào ga với hai ngọn đèn sáng và tiếng thắng xe nghe não nuột, chàng đứng bên người soát vé dõi mắt tìm Rosemary và cha nàng. Không thấy nàng đâu, chỉ có một ông già mặc chiếc áo mưa cũ, đội nón nỉ, chận chàng lại :
Chỉ huy trưởng Anderson phải không ?
Chàng nhìn ông cụ bộ mặt hao hao giống Rosemary, trả lời :
Dạ phải – chàng hỏi lại – Thưa, ông là giáo sư Long ?
Phải. Rosemary nhờ tôi nói với anh là em nó phải về Hoàng cung đêm nay. Nên tôi nghĩ, tốt hơn là tôi nên gặp anh đêm nay vì rồi đây chúng ta khó mà có cơ hội gặp nhau như thế này. Dĩ nhiên là tôi nhận ra anh nhờ bộ đồng phục.
Sau khi nói vài câu, David hướng dẫn cha của Rosemary ra xe. Chỉ phải lái xe một đoạn đường ngắn là về đến căn hộ của chàng. Chàng nói :
Cháu rất tiếc là cô ấy phải làm việc đêm nay. Cô ấy làm việc hơi quá sức.
Ông cụ trả lời :
À, thế là phải đợi lâu lắm đấy ! – Chàng không trả lời.
Sau khi đưa ông cụ ly nước Sêri và chàng tự pha cho mình một ly cốc tai cà chua, chàng quay lại nói :
Dầu sao cháu cũng rất mừng là tối nay bác đến một mình. Có lẽ hai bác cháu sẽ được thoải mái hàn huyên với nhau. Rosemary đã thưa với bác là chúng cháu xin kết hôn với nhau chưa à ?
Ông cụ cười nói :
Nó cũng có nói sơ sơ rồi !
Viên phi công vào đề ngay :
Cô ấy có thưa với bác là cháu không phải da trắng thuần túy không ạ, mà chỉ là dân lai.