Chàng cũng thầm cám ơn Thượng Đế đã khiến Rosemary cảnh giác chàng, đã khiến cho sự khôn ngoan của một sĩ quan Hải quân Úc đã cấp cho chàng những toán lính canh máy bay phòng ngừa những sự hiểm nguy mà chính bản thân chàng cũng không hiểu nổi và cũng không thể giải thích. Nhiệm vụ của chàng là giữ cho máy bay an toàn, đầy đủ, và cả phi hành đoàn nữa, luôn sẵn sàng đưa Nữ hoàng đến nơi nào ngài muốn đi. Nhưng khi đứng trước lò sưởi với ngọn lửa sắp tàn, sự thương cảm của chàng lại nghiêng về phía dân Anh. Có bao giờ một dân tộc lại bị đối xử tàn tệ như vậy ? Trong bốn mươi năm qua, dân tộc đó đã chiến đấu cho sự sinh tồn trong một thế giới khắc nghiệt về kinh tế mà trong đó quốc gia của họ đã được tạo dựng nên. Họ đã tiếp tục chiến đấu một cách ngoan cường, xóa bỏ giai cấp, và đoàn kết với nhau trong chủ nghĩa xã hội thích hợp với cuộc chiến đấu gian khổ của họ. Họ đã phải phạm sai lầm – có nước nào mà không ? – Nhưng họ đã thực hiện những phẩm chất phi thường về kỹ năng và sản xuất, không những giúp cho việc giảm thiểu sự suy thoái mà còn làm cho nó hoạt động có hiệu quả. Giờ đây, như là một sự tưởng thưởng, Nữ hoàng của họ đã nhường bước một ít, Vương triều vẫn tồn tại và Khối Thịnh vượng chung đoàn kết với nhau. Những người dân Anh khốn khổ đã được sử dụng cật lực ! Nữ hoàng khốn khổ bị quấy rối, âu lo !
Chàng lắc đầu chán nản và buồn khổ rồi đi ngủ. Nhiệm vụ của chàng là phải tự bảo vệ mình, bảo vệ phi hành đoàn và cả chiếc máy bay, ngăn ngừa bất cứ điều gì mà người dân Anh có thể làm trong cơn giận dữ ban đầu do cú sốc gây nên. Giờ đây, họ có làm gì đi nữa, chàng vẫn cảm thấy thương xót cho họ.
Ngày tiếp theo là thứ bảy, ngày trước đêm Giáng sinh. Thường thì chàng cho nhân viên phi hành nghỉ trong hai ngày thứ bảy và Chủ nhật, nhưng chàng đã cắt đặt cho họ canh gác nhà chứa máy bay vào ngày cuối tuần. Chàng vẫn có mặt như thường lệ ở nhà chứa máy bay vào lúc tám giờ rưởi. Vào lúc mười giờ, chàng nhận điện thoại của ông Cox mời chàng đến Luân đôn vào điện St. James.
Một giờ sau chàng vào văn phòng ở Engine Court. Ông Frank Cox đợi chàng vào mới đóng cửa kín lại.
Các ngài sẽ đi Canberra vào tối Giáng sinh, anh Nigger ạ ! Riêng anh có gì trở ngại không ?
Viên phi công lắc đầu. Mọi việc xảy ra trong mấy ngày qua khiến chàng chờ đợi tin này. Chàng trả lời :
Tất cả đã sẵn sàng. Thế các ngài muốn đi giờ nào ?
Giờ nào thuận tiện nhất hả anh ?
David trả lời :
Giờ nào cũng được cả. Thế các ngài có muốn dừng lại ở Colombo chăng?
Đại tá trả lời :
Lúc này chưa được. Các ngài còn nợ Tích Lan một cuộc thăm viếng, và các ngài dự định sẽ đến đó nửa tháng hay ba tuần vào tháng Hai cơ ! Nhưng nói chung ngài đang mệt về chuyện này lắm. Ngài muốn bay thẳng đến Tharwa và nghỉ ngơi ở đấy một thời gian.
Viên sĩ quan Úc gật đầu :
Phải bỏ ra một giờ để tiếp liệu xăng nhớt ở Ratmalana, nếu cất cánh vào lúc chín giờ, sau khi các ngài đã ăn tối, chúng ta sẽ đến Canberra vào lúc bốn giờ sáng. Tôi đã từng tâu với ngài như vậy và có lẽ đó cũng là cách thoải mái nhất để ngài có thể chọn. Nhưng chúng ta cần thực hiện cách nào mà ngài thích.
Đại tá Cox nói :
Như thường lệ, ba giờ chiều ngài đọc diễn văn trên đài. Ngài sẽ nói trong hai mươi phút. Quận công Philip muốn đưa ngài đi ngay sau khi xong. Không phải ngay mà sớm hơn một chút. Nếu bay lúc sáu giờ có tiện cho anh không ?
Được thôi. Chúng tôi sẽ tiếp liệu xăng nhớt ở Ratmalana vào giờ ăn sáng và đến Canberra vào lúc một giờ sáng. Dĩ nhiên lúc đó trời còn tối. Chúng ta chẳng có chiến đấu cơ hộ tống như họ muốn chào mừng ngài.
Ngài không thích thế đâu, anh Nigger ạ ! Không phải lúc. Ngài chẳng muốn lễ nghi quan cách gì tất. Ngài đang mệt mỏi lắm !
David gật đầu :
Như vậy có lẽ đáp xuống một giờ sáng cũng tốt cho mình ! Chắc không có nhiều người tụ tập ở phi trường Fairbairn vào lúc nửa đêm.
Không. Tôi sẽ trình lại với Quận công Philip chiều hôm nay và tôi sẽ đề nghị cất cánh lúc sáu giờ chiều ngày Giáng sinh. Bây giờ, bằng cách nào anh phổ biến hạn chế cho phi hành đoàn của anh ?
Phổ biến hạn chế ?
Vâng, vì vấn đề an toàn. Điều tối quan trọng là không được để lộ ra ngoài trước giờ bay.
Viên phi công suy nghĩ một chút rồi nói:
Tôi muốn hãng Shell kiểm tra nhiên liệu một lần nữa trước khi bay. Bơm xăng ra hết rồi bơm vào trở lại, như họ đã làm trước đây. Nếu họ bắt đầu sáng Giáng sinh, thì sẽ xong vào giờ ăn tối. Tôi sẽ thông báo cho phi hành đoàn và cho họ trở về lấy quân trang quân dụng. Như vậy cũng đủ cho họ biết tin. – Chàng dừng lại – Dĩ nhiên là phải có thực phẩm.
Tôi sẽ xét lại vấn đề thực phẩm. – Đại tá có hơi suy nghĩ nói – Có điều gì xảy ra cho phi hành đoàn thì lôi thôi lắm. Thế anh có thể cho phép họ đi cùng nhau trên một xe GMC có hai hay ba thủy thủ Úc đi kèm, có được không ? Cứ luân phiên cho từng người về nơi đồn trú.
David gật đầu :
Để tôi suy nghĩ về vấn đề này đã. Cứ giao cho tôi, thưa Đại tá. Máy bay tôi và phi hành đoàn sẵn sàng chờ lệnh xuất phát vào lúc sáu giờ. Chúng tôi sẽ không thông báo cho họ trước giờ ăn tối đâu. – Chàng nói tiếp – Hành lý chuyển lên vào lúc năm giờ ba mươi ?
Frank Cox gật đầu :
Tôi sẽ lo liệu cho đoàn tùy tùng với hành lý của họ tập họp ở cung điện và đi một lần xuống sân bay.
Bao nhiêu người ?
Đã ấn định như chuyến bay đến Camberra lần trước, tám người và tôi.
Chàng buộc miệng hỏi :
Thế cô Long có đi lần này không ?
Có chứ. Cô ấy sẽ đến.
Hai người nói với nhau thêm một lúc nữa về những chi tiết cần thực hiện trong chuyến bay, sau đó David chia tay. Khi vừa đi ra khỏi cửa, Frank Cox nói với theo :
Này, luôn tiện, anh đã xem tờ Mirror chưa ?
Chưa.
Đại tá Không đoàn trưởng trở lại bàn giấy và mở tờ báo ở giữa một bức ảnh chụp David rất lớn, dáng điệu buồn bã, đang bước xuống lề đường Maidenhead để tìm xe hơi. Bên dưới có dòng chữ lớn “ANH TA SẼ ĐI VỀ ĐÂU NHỈ ? Chỉ huy trưởng phi đội Anderson của Không lực Hoàng gia Úc trong Phi đội Nữ hoàng”.
David nhìn bức ảnh im lặng một lúc rồi nói :
Những hoạt động của bọn mình không còn là bí mật nữa.
Frank Cox buồn chán trả lời :
Tôi biết thế nhưng chúng ta phải thi hành nhiệm vụ.
Đứng ở văn phòng Engine Court, David lưỡng lự, không quyết định, băn khoăn tại sao lại không gọi điện thoại cho Rosemary để hẹn nhau đi ăn tối. Cuối cùng chàng quyết định để nàng yên, chỉ với hai ngày nữa thôi mà nàng phải làm việc cật lực và nếu có gặp nhau đi nữa, chắc sẽ làm nàng bối rối hơn trong lúc nàng không còn đủ nghị lực để bối rối thêm. Chàng gọi taxi ở cuối đường Hoàng cung St. James đến Shell House và tìm được một viên chức của Chi nhánh Hàng Không lo phục vụ ngày lễ, và nhờ người ấy, chàng đã sắp xếp công việc tiếp liệu ở White Waltham vào buổi sáng Giáng sinh.
Chàng lái xe về phi trường và thông báo cho phi hành đoàn về việc kiểm tra máy bay vào toàn bộ ngày Chủ nhật. Ngày ấy họ đã làm việc từ sáng đến tối, buổi tối Giáng sinh, và chẳng tìm thấy thiếu sót nào. Đêm hôm đó họ rời khỏi chiếc Ceres và để cho các thủy thủ canh gác và buổi sáng Giáng sinh họ trở lại công tác bơm nhiên liệu ra, phân tích và bơm trở lại cho đầy máy bay.
Vào mười hai giờ trưa, những nhân viên hãng Shell lái những chiếc xe bồn trống rỗng ra đi để trở về với ngày Giáng sinh muộn màn và David tập họp phi hành đoàn trong khoang chính của máy bay, cửa đóng. Chàng nói :
Chúng ta sẽ về nhà chiều nay, các bạn ạ ! Cất cánh lúc sáu giờ, có Nữ hoàng trên phi cơ, ghé Ratmalana. – Chàng thông báo kế hoạch đi lấy quân trang – Tôi muốn chiếc xe chở các bạn trở về đây lúc ba giờ kém mười lăm, sau giờ đó không ai được phép rời khỏi nhà chứa máy bay.
Trung sĩ Không quân Syme hỏi :
Chúng tôi có thể nghe lời phát biểu của Nữ hoàng không, Cơ trưởng ?
Chàng gật đầu :
Trong máy bay cũng có đài. Chúng ta cùng nghe với nhau ở đây.
Chiều hôm ấy, tất cả đều tập họp trong văn phòng nhỏ, trống trải nhưng thiết thực trong nhà chứa máy bay, bảy người đàn ông và một cô gái. Đồng phục xanh đậm của Không lực Hoàng gia Úc. Phía ngoài văn phòng, chiếc Ceres bề thế màu sáng bạc, hiện ra lờ mờ vĩ đại, đã tiếp tế đầy đủ nhiên liệu và sẵn sàng bay. Những thanh niên đứng ngồi bên cạnh bàn, bệ vệ trang nghiêm, nhận thức được rằng sẽ nghe một điều gì đó rất quan trọng, nhưng chưa biết là điều gì !
Tiếng chuông đồng hồ Big Ben vừa gõ, buổi phát thanh bắt đầu, người xướng ngôn vừa giới thiệu và giọng nói quen thuộc bắt đầu nói với mọi người, thỉnh thoảng có bị ngắt quãng vì quá mệt mỏi.
Lời Nữ hoàng vừa dứt, cô Gillian Foster ràn rụa nước mắt.