Chương 9
Vào lúc năm giờ, họ kéo chiếc Ceres ra khỏi nhà chứa máy bay, đi một vòng rồi mới cho nổ máy. Sau khi khởi động, thấy chẳng có gì trở ngại họ cho tắt máy. David ngồi trong ghế Cơ trưởng một lúc, tâm trí để cả vào tiếng máy nổ xem thử có gì chưa hoàn chỉnh hay có sự kiểm tra nào chưa chính xác. Ở bên dưới, trên đường băng, những thủy thủ Úc, xếp thành vòng tròn quanh chiếc máy bay để ngăn chặn không cho bất cứ người nào nhân đêm tối tiến sát vào chiếc máy bay.
Một chiếc xe buýt của hãng hàng không BOAC chạy đến nhà chứa máy bay như là một sự ngụy trang của Frank Cox để tránh sự chú ý. Ông ta cùng tất cả đoàn tùy tùng đi trong xe với tất cả hành lý, trừ Nữ hoàng và Quận công. David bước xuống gặp phi hành đoàn và tìm Ryder khi anh ấy đang giám sát việc chuyển hành lý lên máy bay. David nói vài tiếng với bác sĩ Mitchison và với Macmahon, và đề nghị hai người lên máy bay cho đỡ lạnh. Rồi chàng quay qua nói với Rosemary :
Em cũng nên lên máy bay đi. Trông em có vẻ mệt lắm.
Rosemary trả lời :
Em muốn đứng đây một chút cho thoáng. Ngồi mãi trong văn phòng như bị giam – Ngừng một chút nàng nói tiếp – Anh có nghe buổi phát thanh không anh ?
Anh nghe với các bạn trong nhà chứa máy bay. Thật cảm động.
Nàng hỏi :
Anh có ngạc nhiên gì không ?
Chàng lắc đầu :
Anh cũng biết ít nhiều chuyện sắp xảy ra. Anh không nghĩ là các bạn trong phi hành đoàn hiểu được.
Thế họ chấp nhận chuyện ấy như thế nào ?
Chắc em muốn đề cập đến ngài Tom Forrest ? Các bạn anh cho đó là nhà tư tưởng lớn. Nhưng em thấy đó, họ là người Úc nên chuyện thay đổi một vị Toàn quyền cũng bình thường thôi. Anh không nghĩ là vấn đề có chấp nhận hay không, điều quan trọng là dân Anh sẽ chấp nhận như thế nào ?
Em hiểu rồi ! – Nàng đứng đấy một phút, đầu để trần, mặc cho gió mát lạnh thổi tung mái tóc, thoải mái nói – Em tin rằng giờ đây dân chúng nước Anh đã trưởng thành để nhận định điều đó là cần thiết, chứ cách đây ba mươi năm, lúc Nữ hoàng đăng quang, họ chưa biết gì. Ba em nói dân Anh đã thay đổi nhiều dưới triều đại của ngài, lúc ba em còn trẻ.
David nói :
Thật là một bài diễn văn tuyệt vời. Ai viết cho Ngài thế em ?
Nàng thở dài trả lời :
Mọi người. Huân tước Marlow viết một bài. Quận công viết một bài. Rồi sau đó, ngài Tom Forrest nói chuyện với ba em và ngài đã nộp một bài, thực chất là của ba em, từng từ một. Thiếu tá Macmahon đã gộp chung những bài ấy và đưa ngài xét duyệt và rồi ngài Robert Menzies từ Melbourne cũng viết cho ngài ba ngàn từ, trong đó cũng có vài điều thú vị. Và thế là em phải mất nửa tháng trời để đánh máy từ mười lăm đến hai mươi lần, anh Nigger ạ ! Em đã phải thức dậy lúc nửa đêm, hoài hoài như thế, đến nổi thuộc lòng nhiều đoạn.
Chàng bóp tay nàng trong đêm tối, nàng cười nhìn chàng. Chàng nói :
Giờ thì xong cả rồi ! Thật đáng phục đối với một bài diễn văn tuyệt vời như thế lại được hình thành do nhiều ý tưởng góp lại.
Nàng trả lời :
Không phải đâu anh – Nữ hoàng buổi sáng Chủ nhật đã bỏ đi tất cả và tự mình ngồi viết theo ý Ngài. Sau đó, không ai được phép thay đổi một từ nào. Em đã đánh máy những gì ngài viết trên mười một tờ giấy khổ một phần tư tập vở, mà chẳng có thay đổi hay tẩy xóa gì hết.
Hai người tay trong tay, đứng với nhau trong bóng tối. Chàng nói :
Em đã nói đúng về Tharwa, giờ này Tharwa đang mở cửa chờ đợi khách. Ngài chỉ xa vắng Tharwa chưa đầy ba tuần lễ.
Em biết rồi. Ngài ra khỏi nước Anh giờ này là rất thích hợp và xem thử cái gì đang sôi sục dưới quyền ngài Tom Forrest. Ắt hẳn một số quá khích của Đảng Lao động đang nổi giận.
Với ngài ?
Nàng nhìn chàng trả lời :
Ồ không. Với chính phủ của ông Iorwerth Jones. – Dừng một chút nàng nói tiếp – Ngày hôm qua đã có sự rạn nứt rồi đấy ! Có nhiều kẻ a dua theo, nhưng cũng đã quá chậm.
Anh hiểu. – Thật ra chàng cũng ít biết về những màn chính trị của Anh nên chàng không dám bình luận, chỉ nói gọn một câu – Ngài Tom Forrest đã đến lúc phải hành động.
Nàng gật đầu :
Ông ấy cũng chẳng cần ! Đêm thứ tư, ông ấy sẽ tuyên bố trên đài.
Em có biết ông ta sẽ nói gì không ?
Nàng lắc đầu :
Nếu ông ta tuyên bố tất cả những gì mà ông ta đã làm nháp sẵn, chắc cũng phản ảnh một phần nào trong bài diễn văn. Ông ta có đủ khả năng làm như vậy. Ông ta là một trong những người ái mộ ba em.
Ngọn gió tháng chạp buốt da thổi từng đợt lạnh cóng quanh hai người và nàng nép sát vào người chàng. Giọng chàng dịu dàng nói :
Em nên vào máy bay đi ! Đứng ngoài trời như thế này, em cảm lạnh đấy ! Đến khi em ra khỏi máy bay, trời sẽ ấm và rừng hoa bạt ngàn phô sắc bên ngoài. Em còn nhớ trước sân khách sạn Canberra không ?
Nàng gật đầu :
Rời khỏi nước Anh em chẳng ưa chút nào. – Nàng nói giọng nhỏ quá khiến chàng phải cúi xuống mới nghe được – Nhưng đây là dấu chấm hết cho những sự vụng về và thiếu cương quyết. Đây cũng là dấu chấm hết cho một sự kiện bắt đầu từ năm 1867, khi vô số những người theo chủ nghĩa duy tâm rộng lượng, đã cho một phiếu bầu cho mỗi người.
Chàng dắt nàng lên máy bay, bước lên những bậc cấp để vào khoang giữa, và cô Gillian Foster có bổn phận đưa nàng vào ghế ngồi. David lại bước xuống đường băng và nhìn vào đồng hồ. Chỉ còn mười phút nữa bay trước khi xe hơi Nữ hoàng có mặt. Chàng đi bộ dưới những động cơ, bồn chồn nghĩ ngợi, chốc chốc lại nhìn lên từng động cơ một. Có điều gì hoàn toàn khác lạ đối với chàng như một trở ngại trước chuyến bay. Chàng đã từng bay nhiều và bay xa đến nỗi có một quá trình dài trong quá khứ. Mọi cái đã được kiểm tra và mọi cái đều đúng, thế nhưng chàng vẫn âu lo tiên đoán một sự hiểm nguy xảy đến. Có lẽ là bánh xe cũng nên. Chàng đi bộ tiến về phía những bánh xe lớn, đưa tay sờ lên mặt ngoài của vỏ bánh xe, nhìn khoảng đất trước bánh xe và sau bánh xe, đứng nhón gót để sờ lên điểm cao nhất. Những bánh xe hoàn hảo, với trí thông minh, chàng cũng đã biết như vậy rồi ! Tuy vậy một cảm giác đang bị lâm nguy đang đè nặng trong hồn.
Chàng đi bộ đến cầu thang, nơi mà Frank Cox đang chờ đón Nữ hoàng và đứng lại bên cạnh anh ấy. Đúng sáu giờ, những ngọn đèn của chiếc Daimler lớn xuất hiện trên đường phía ngoài. Xe dừng lại ở trạm gác ở đấy những sĩ quan Hải quân đang đứng đợi, sau đó xe tiếp tục chạy và tiến sát vào phi cơ. Hai sĩ quan đứng nghiêm chào khi Nữ hoàng cùng chồng bước ra khỏi xe.