Năm phút thôi. – Nàng trả lời – Thế là lâu lắm rồi !
Chàng đi vào bếp, gặp ban ẩm thực mới đổi phiên. Chàng nói rất hay, cuối cùng chàng lãnh được một bình sữa lạnh và một đĩa bánh qui và mang về phòng cho nàng. Nàng đang ngồi trên giường mặc chiếc áo ngủ mỏng, làm chàng động lòng, nhưng vì thấy nàng quá mệt nên phải cố nén sự khát khao hiện đến trong tâm hồn.
Chàng nói :
Bữa ăn sáng của em đây ! – Chàng để xuống bên cạnh giường.
Nàng nói :
Em cám ơn anh. Em sẽ ngủ ngon thôi ! – Nàng nhấp một ngụm sữa và nói – Anh David, họ có nói gì với anh về chuyến đi sắp tới chưa ?
Chàng trả lời :
Các anh đang sẵn sàng cho chuyến đi Kenya để đón Công chúa Anne.
À, thế là họ đã nói với anh. Sáng nay ngài vừa nói chuyện với Công chúa Anne. Hoàng tử Charles đang trên đường về đây với Phi đội trưởng Dewar.
Tin này cũng mới đây, chàng hỏi :
Thật hả em ?
Nàng gật đầu :
Ngài nói chuyện với Hoàng tử cách đây một giờ, trước khi em rời khỏi văn phòng. Ngài muốn tập họp các con của ngài về để họp gia đình.
Ngày mai Hoàng tử sẽ đến đây. Cũng bay qua đảo Christmas ?
Em không rõ – Có thể là như vậy, phải không anh ? – Nàng nói tiếp – Anh Nigger à, hôm nay anh sẽ nhận được lệnh và bay đi trước khi em thức dậy. Nếu vậy, có lẽ thứ Năm, em mới gặp được anh.
Chàng sửa lại :
Thứ tư chứ ! Một chuyến đi hai ngày không hơn không kém, miễn là họ sẵn sàng khởi hành khi anh đến.
Nàng nhấp một chút sữa nữa và nói :
Ngồi xuống nói chuyện với em trong một phút, nghe anh ! Cho đến khi nào em ngủ nhé ! – Chàng ngồi xuống bên nàng, cầm một bàn tay nàng và giữ yên lặng.
Trông em mệt quá ! – Chàng nói nhỏ – Cứ nằm như thế cho đến mai, trong lúc anh đi vắng nhé !
Nàng cười :
Đó là cách phản đối, phải không anh ? Nhưng cái mệt của em không có nghĩa lý gì với cái mệt của ngài. Tháng trước, em không nghĩ là ngài ngủ yên giấc.
Chàng trả lời :
Anh cũng biết thế, nhưng hai cái sai đâu có thể làm được một cái đúng. Nếu mà mệt như vậy, ngài cần nghỉ ngơi, nên ngài đâu cần em ở văn phòng.
Nàng lại nói :
Anh nói ngài cần nghỉ ngơi thì đúng rồi ! Nhưng hy vọng đấy là đỉnh cao, và từ nay trở đi cầu mong Nữ hoàng và nước Anh gặp được bể yên sóng lặng.
Chàng gõ nhẹ vào bàn tay nàng hỏi :
Thế em có thể rời khỏi công việc và kết hôn với anh chưa ?
Nàng gật đầu :
Có lẽ thế. Em nghĩ khi chúng em đã hoàn tất công việc rồi, em sẽ nói chuyện với Thiếu tá Macmahon và rồi phải bắt đầu tập việc cho cô Menzies ngay.
Có khi nào cô ấy được ở lại đây không ?
Nàng gật đầu :
Cô ta sẽ không về lại nước Anh cho đến khi nào tình thế đã yên và có lẽ cũng cho tới khi họ tổ chức được một cuộc tổng tuyển cử với quyền bầu cử mới. Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ phải đi Tích Lan nửa tháng và em biết là cô ấy thích đến Borneo. Nhưng đây sẽ là nhà của cô ấy và là cơ sở chính cho đến mùa thu, hay mùa xuân của nước Úc cũng thế. Nếu phải thêm một người ở văn phòng, thì việc thay đổi nhân viên cũng thuận lợi thôi !
Chàng mỉm cười ý nhị :
Anh nghĩ đấy là một sáng kiến.
Nàng cũng cười đáp lại :
Em cũng nghĩ thế ! – Nàng uống tiếp cho hết ly sữa và để ly xuống, vẫn nắm bàn tay của chàng. Giờ này thì mí mắt nàng sụp xuống tuy nàng cố nhướng lên.
Chàng cúi xuống hôn nàng và nói nhỏ :
Thôi ngủ đi nhé ! Nếu anh phải đi Kenya hay bay qua địa cầu trước khi em thức dậy, em nên biết rằng anh luôn nghĩ về em suốt đường bay và tính từng giờ để được trở về đây một lần nữa.
Nàng ôm chặt lấy chàng :
Anh Nigger thân yêu, đừng xa em lâu nghe anh !
Chàng hôn nàng một lần nữa, đặt nàng nằm lên gối, nàng nằm nghiêng một bên, thở dài, xua đuổi những mệt mỏi và đi vào giấc ngủ. Chàng đứng dậy, đến bên cửa sổ, kéo tấm chắn ánh sáng của Ý xuống, để căn phòng tối hơn, tuy vẫn còn chỗ cho gió thổi vào. Trên đường ra cửa, chàng dừng lại bên giường nàng, trong bóng tối mờ mờ, nhưng nàng đã thở đều và sâu, giấc ngủ đến bình yên. Chàng nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài và cẩn thận khép cửa lại.
Chàng cũng mệt mỏi và căng thẳng không kém và giờ này chàng nhận biết là một chuyến bay mới sẽ gần kề và chàng còn phải thức khuya nhiều giờ nữa. Chàng đi trở về phòng ngủ của chàng, kéo tấm liếp xuống, nằm trên giường bề bộn để ngủ trong một tiếng đồng hồ trước sức nắng chói chang của ban ngày trở lại.
Chàng biết là mình đã trôi vào giấc ngủ, chàng và Rosemary là một. Cả hai cùng nhau tạo nên một nhân vật tuyệt vời, tách rời nhau ra thì chẳng đầy đủ. Giờ đây, sau khi thức dậy, chàng sẽ đi xa và bỏ lại nàng và trong lúc xa nàng, chàng luôn mơ tưởng tới nàng, vì nàng là của riêng chàng. Chàng sẽ đi, chỉ trong vài tiếng đồng hồ, nhưng cách xa nàng hằng ngàn dặm, và một phần tư quả đất sẽ ngăn cách hai người, nhưng chàng sẽ trở về và tìm được một nửa kia của cái tôi mới mẻ và như thế là hoàn hảo.
Chàng ngủ rất say. Trong giấc ngủ chàng cảm thấy trôi bồng bềnh càng ngày càng xa nàng, và người thì càng ngày càng yếu đuối. Thời gian ly cách sao mà mênh mông quá, không còn là hai ngày như chàng tưởng hay nhiều lắm là ba ngày. Nàng xa dần khỏi chàng ngay khi chàng nằm ngủ, chàng cố vùng tỉnh dậy nhưng giờ thì chàng đã đuối sức. Nàng ắt hẳn ở đấy rồi, cho chàng tìm kiếm, và yêu thương, đã bao năm qua, nếu chàng cần nàng sẽ đến thôi. Nhưng giờ này chàng cần nàng, cần nàng da diết nhưng nàng đâu đến nữa, trong cơn hấp hối và tuyệt vọng, chàng nghe mình nức nở khóc và chàng cảm thấy nước mắt ràn rụa trên gò má.
Chàng đã cần Rosemary và trong ba mươi năm qua hay hơn nữa nàng không thể đến. Chỉ có các loài vật đến được, đứng dang thân ngoài mưa, trong nước lũ để nhìn chàng chết. Chỉ có loài vật và người anh em cố hữu trong rừng cầm tay chàng trong lúc chàng hoảng hốt, mê sảng, mồ hôi dầm dề vì bệnh sốt rét, bàn tay ấy chạm vào người chàng, thỉnh thoảng lay động cơn rét run của chàng.
Chàng chẳng cần mục sư hay súc vật, chỉ cần Rosemary nhưng giờ này nàng ở xa quá, cái lúc chàng rất cần nàng giúp đỡ. Có tiếng vỗ đều đều như tiếng trống, không dứt, tiếng trống định âm nhỏ dần, ru chàng ra khỏi cuộc sống. Chàng biết đời chàng thế là chấm dứt và Rosemary càng ngày càng xa; chàng sẽ tìm gặp nàng một ngày nào đó nhưng giờ thì nàng không thể đến được để giúp chàng. Đôi môi chàng mấp máy thoát ra tiếng Rosemary.
Tôi buồn bã nói :
Cô ấy sẽ đến thôi. – Hình như câu ấy tôi đã nhắc lại suốt đêm.
Xơ Finlay tỉnh dậy bên tôi, Xơ nắm lấy bàn tay ông già đo mạch, mắt Xơ nhìn vào đồng hồ trong ánh sáng mờ mờ của buổi rạng đông. Tôi đứng đấy, bên cạnh giường, cố vận dụng thị lực để thấy toàn cảnh ấy, nhưng quá mệt mỏi.
Tiếng Xơ nhẹ nhàng :
Một chốc nữa ông ta sẽ đi thôi !
Xơ cầm cổ tay ông ta lặng lẽ. Tôi cố gắng, nhưng khó khăn lắm mới đứng dậy được, có Xơ đỡ bên cạnh, nhưng tôi bỏ mặc Xơ nên Xơ phải trở về với ông Stevie. Tôi đứng trên ngưỡng cửa, nhìn ra bãi đất trống nhưng trời còn mưa. Những con chó hoang và lợn rừng, cùng đàn gia súc, cả những con chuột túi loại nhỏ vẫn đứng quanh nhà trong buổi rạng đông mưa dầm và tối ám, tất cả những cái đầu đều quay nhìn về phía chúng tôi một cách thành kính, chăm chú theo dõi sự uy nghi của người quá vãng.