Ngá»c tiến vá» phÃa cá»a hà ng cà -phê cá»§a Thanh ở Cổng Bắc, trong ngưá»i cảm thấy lạnh hÆ¡n má»i buổi sáng. Chà ng mỉm cưá»i vẩn vÆ¡, chỠđón má»™t cách khoan khoái những cÆ¡n gió cuối thu từ ngoà i cánh đồng thổi lá»t qua các đưá»ng ngõ cháºt hẹp cá»§a thà nh phố Mông Tá»±.
Ngà y hôm trước, chiếc áo da Mỹ đắt tiá»n do má»™t ngưá»i bạn ở Côn Minh biếu để chà ng mặc phòng rét, chà ng đã bán được má»™t giá rất há»i. Äây là lần đầu tiên chà ng có được má»™t số tiá»n khá lá»›n từ khi hÆ¡n hai năm trước, chà ng rá»i bỠđất Việt sang tỉnh Vân Nam để cùng các anh em khác, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i cách mệnh nghèo khổ nhưng hà o hứng lúc nà o cÅ©ng chỉ mong chóng đến ngà y trở vá» nước, giải thoát dân tá»™c khá»i ách đô há»™ cá»§a ngưá»i Pháp.
Lòng tuy vui vì được sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i khác thưá»ng ở Côn Minh, Khai Viá»…n, Mông Tá»±, má»™t cuá»™c Ä‘á»i đầy nguy hiểm, nhất là những lúc được Ninh bà danh N.3, trung ương á»§y viên ban chấp hà nh hải ngoại bá»™ Việt Nam Quốc Dân Äảng phái vá» các “công tác trạm†đặt rải rác ở biên giá»›i Hoa Việt, nhưng chà ng vẫn thèm ăn các thức ngon; địa vị cách mệnh, sá»± thiếu thốn vá» tà i chÃnh cá»§a Äảng chỉ cho phép chà ng ăn cÆ¡m vá»›i má»™t Ãt rau hoặc má»™t Ãt “tà u sì†kho tháºt mặn, hoặc có khi chỉ có cÆ¡m hẩm vá»›i muối á»›t trá»™n dấm.
Chà ng nhá»› lại cái thú đêm hôm trước, đến Cổng Tây, ngồi xuống chiếc ghế gá»— cá»§a má»™t hà ng quà rong, hai tay đón lấy má»™t bát phở thịt cừu bốc hÆ¡i nghi ngút. Ngá»c vẫn thÃch nhất phở cừu, lại gặp lúc thèm nên ăn cà ng thấy ngon. Ngưá»i chà ng mặc phong phanh có chiếc áo sÆ¡ mi má»ng; quanh chà ng chỉ toà n ngưá»i Tà u nên chà ng không cần e dè, giữ lá»… độ; thỉnh thoảng chà ng đưa bát phở cừu lên và lua má»™t hÆ¡i rồi ngừng lại nghe ngóng cái thú ăn ngon và đợi những cÆ¡n gió lạnh ban đêm thổi tá»›i.
Ä‚n xong bát phở, thấy còn thòm thèm, Ngá»c gá»i thêm má»™t bát “qua cầu má»… phẩn†[1]. Tuy bát nước dùng không bốc khói vì mặt nước có nhiá»u mỡ, nhưng rất nóng, chà ng không thể lấy tay cầm lên được, đà nh phải đặt nó xuống cái bà n thấp chân cá»§a nhà hà ng. Ngá»c không ăn theo cách cho dần bún ở bát bên cạnh sang bát nước dùng, đúng lối ăn “bắc cầu bún†từ bát ná» sang bát kia như má»i ngưá»i Tà u; chà ng đổ cả bát bún lạnh sang bát nước dùng nóng bá»ng cho nguá»™i bá»›t rồi húp má»™t hÆ¡i dà i, vừa ăn vừa ngẫm nghÄ© đến chất béo cá»§a nước dùng, đến các miếng bồ dục, cổ hÅ©, gan lợn, ngá»t Ä‘áºm mà từ lâu lắm chà ng chưa được hưởng.
Tuy đã ăn hết hai bát phở cừu và “qua cầu má»… phẩn†nhưng vì thiếu chất bổ từ lâu nên chà ng không cảm thấy no quá, trong ngưá»i ấm áp không nghÄ© tá»›i gió lạnh nữa. Ngá»c cÅ©ng bắt chước ngưá»i Tà u vá»— và o bụng mấy cái, trả tiá»n rồi đứng dáºy, tiến ngược lên chiá»u gió lạnh. Chà ng thấy có lẽ từ bé đến giá» chưa từng được ăn ngon như thế, mà lại ngay trong lúc là má»™t ngưá»i cách mệnh, chà ng không có quyá»n nghÄ© đến ăn ngon cÅ©ng như nhà tu hà nh phải lấy khổ hạnh là m vui. Dẫu sao chà ng cÅ©ng “hà †má»™t tiếng khoan khoái, tá»± nhá»§:
“Mai kia có chết vì pháºn sá»± thì cÅ©ng hả cái dạ dầy nà yâ€.
Äêm ấy, chà ng tạt qua nhà đồng chà Hoạt; Phương em gái Hoạt đương ngồi Ä‘an dưới ánh nến như đợi chà ng. Phương đặt chiếc áo Ä‘an dở xuống ngá»ng nhìn Ngá»c. Hai con mắt Phương sáng hẳn lên và long lanh dưới ánh nến. Phương nhìn chà ng đầy tình tứ:
“Anh Ä‘i đâu vá» thế? Anh chị em Ä‘i ăn tiệc đằng bác Cần, có lẽ khuya lắm má»›i vá». Năm nay Mông-Tá»± rét sá»›m quá anh nhỉ?â€
Ngá»c ngồi xuống cạnh chá»— Phương Ä‘an, nhìn ngắm Phương. Sau má»™t lúc yên lặng, chà ng há»i:
“Cô Ä‘an gì thế?â€
“Em đương Ä‘an chiếc áo len. Trong lúc chiến tranh khó kiếm được len quá! Em phải nhá» má»™t ngưá»i bạn lên táºn Côn Minh má»›i mua được thứ len tốt nà y. Anh trông mà u len nà y có ưng ý không?â€
Bá»—ng nà ng sá»ng sốt nhìn và o ngưá»i Ngá»c:
“Kìa, đêm lạnh, sao anh lại chỉ mặc áo sÆ¡ mi trần. Cái áo da Mỹ cá»§a anh đâu?â€
Ngá»c mỉm cưá»i:
“Tôi đã bán nó Ä‘i rồi, được má»™t số tiá»n khá nhiá»uâ€.
“Äá»i nhà ai, mùa đông sắp đến lại Ä‘i bán áo rét. Anh lạ tháºt! Em đến chịu những ngưá»i như các anh thôi!â€
Rồi Phương đứng lên, lại gần Ngá»c giÆ¡ má»™t mảnh len Ä‘an dở, há»i:
“Anh có ưng mà u len nà y không?â€
Phương vừa nói vừa ướm thá» miếng len và o ngá»±c Ngá»c rồi thốt lên:
“Mà u nà y hợp vá»›i nước da anh quá. Em cố Ä‘an tháºt mau, Ä‘an đêm Ä‘an ngà y... em Ä‘an quen lắm không bao giá» má»i tay cả; sao anh lại có vẻ như không tin em?â€
Phương nói luôn má»™t hồi, tay vẫn không quên thoăn thoắt cỠđộng hai chiếc que Ä‘an. Ngá»c đã hiểu là Phương định biếu mình chiếc áo len, nhưng ngượng không nói hẳn ra. Chà ng cảm động và câu mà chà ng chú ý đến nhất là câu Phương nói rằng hai vợ chồng Hoạt Ä‘i ăn cÆ¡m khách khuya lắm má»›i vá». Ngá»c biết Phương đã yêu chà ng từ lâu và săn sóc chà ng đủ thứ má»—i khi chà ng Ä‘i công tác ở biên giá»›i trở vá». Ngá»c cÅ©ng để lòng yêu Phương, vì Phương có má»™t vẻ đẹp đôn háºu, dịu dà ng. Chà ng nói:
“Mà u áo len nà y có vẻ hợp vá»›i tôi lắm. Cô đưa tôi xem lạiâ€.
Chà ng cầm lấy mảnh len Ä‘an dở và vô tình tay chà ng chạm và o tay Phương. Chà ng đưa miếng len ra gần ánh nến để xem mà u cho kỹ, rồi cÅ©ng bắt chước Phương đặt miếng len lên ngá»±c Phương chá»— hai bầu vú phồng lên. Chà ng ngắm len rồi lại ngắm nét mặt Phương, nhất là hai con mắt nà ng dưới ánh nến mà chà ng biết đã long lanh sáng lên vì sung sướng. Chà ng nhá»› lại lá»i Phương bảo hai vợ chồng Hoạt Ä‘i vắng nhà chỉ có mình nà ng. Chà ng nói không nghÄ© ngợi:
“Äan xong áo nà y, cô cho tôi, vì mùa lạnh tá»›i nÆ¡i mà tôi trót dại bán áo da rồiâ€.
Phương cúi mặt đáp:
“Em cố Ä‘an tháºt mau, chắc độ ba hôm nữa xong. Äể em lấy thước Ä‘o tay anh. Nhưng thôi cÅ©ng chẳng cần Ä‘o, em cứ Ä‘an dà i tay má»™t chút, lúc mặc anh cuốn lên thì vừa. Sáng thứ ba, đúng thứ ba, em gói cẩn tháºn để khi anh đến rồi lúc Ä‘i, anh cứ cầm Ä‘i như má»™t cái gói anh đã Ä‘em sẵn từ khi tá»›i... Hay thế nà y tiện hÆ¡n, hôm thứ ba anh đợi em ở đầu phố, đúng lúc tám giá» sáng, em Ä‘i chợ rồi đưa anh; như váºy anh chị Hoạt không biết gì cảâ€.
Má»™t cÆ¡n gió mạnh từ cá»a sổ thổi và o suýt là m tắt ngá»n nến. Ngá»c chạy ra đóng cá»a sổ lại. Lúc quay trở và o, chà ng nghÄ© giá có ôm lấy Phương mà hôn chắc Phương cÅ©ng thuáºn, nhưng tá»± nhiên có thứ gì ngăn chà ng lại. Chà ng nói:
“Thứ ba, đúng tám giá» tôi đợi cô ở đầu phố. Bây giỠđà nh phải chịu lạnh đợi đến hôm đó váºy. Thôi chà o cô, tôi vá». Äêm nay, chắc thế nà o cÅ©ng nằm mê thấy được mặc áo đẹp cá»§a tiên nữ ban choâ€.
“Anh nhá»› đúng hẹn. Em mong đấyâ€.
Phương ra mở cá»a rồi đứng nhìn theo Ngá»c Ä‘i khuất dần và o bóng tối. Nà ng đặt tay lên ngá»±c, chá»— Ngá»c vừa ướm thá» miếng len rồi mỉm cưá»i, thở hắt ra má»™t cái nhẹ.
* * * * *
Sáng hôm sau, Ngá»c thức dáºy má»›i biết là đêm không mÆ¡ thấy tiên nà o ban áo cả; chà ng đã ngá»§ má»™t giấc ngon là nh không má»™ng mị, má»™t giấc ngá»§ cÅ©ng ngon như bát phở cừu ăn trong gió lạnh đêm hôm trước.
Tám giá» sáng, chà ng mặc xong quần áo và bước chân chà ng tá»± nhiên tiến vá» phÃa cá»a hà ng cà -phê cá»§a Thanh có tiếng ngon nhất Mông Tá»±. Lúc bước và o cá»a hà ng không có má»™t ngưá»i khách nà o. Chà ng gá»i to, giá»ng đùa:
“Cô chá»§ hiệu Thanh Hương Ä‘i đâu mà biệt tăm tÃch. Tám giá» sáng còn ngá»§ sao?â€
Một tiếng nói thanh thanh từ trên gác vẳng xuống:
“Nghe như tiếng anh Ngá»c. Sáng nay tôi không bán chịu đâu. Anh có tiá»n trả ngay tôi má»›i xuống, nếu không má»i anh Ä‘i nÆ¡i khác. Mà anh còn nợ tôi bốn cốc cà -phê. Anh đợi đấy tôi xuống đòi nợ, nếu không có tiá»n thì tôi lá»™t áoâ€.
Ngá»c ngá»ng lên nhìn sà n gác gá»— hở khe, nghe tiếng guốc Ä‘i vá»™i và ng cá»§a Thanh:
“Có má»—i chiếc áo da Mỹ để diện thì đã bán hôm qua rồi. Còn áo đâu để cô lá»™t nhưng tiá»n thì vô sốâ€.
Thá»±c ra Ngá»c không biết Thanh ngưá»i ở đâu, là m gì và tại sao lại đến Mông Tá»± mở má»™t hiệu cà -phê; tuy cà -phê rất ngon nhưng khách hà ng không đông lắm. Chà ng cÅ©ng biết chắc Thanh không phải là nhân viên cá»§a Quốc Dân Äảng phái vá» vì chà ng đã há»i Ninh vá» việc ấy. Chà ng thấy Ä‘á»i Thanh có Ä‘iá»u gì bà ẩn, nhưng vì cà -phê cá»§a nà ng ngon nhất Mông Tá»±, Thanh lại săn sóc và có cảm tình đặc biệt đối vá»›i chà ng, nên chà ng thưá»ng lai vãng cá»a hiệu, có khi ngồi hà ng giỠđể nói chuyện vá»›i Thanh. Chà ng thấy Thanh có đôi mắt đẹp và sắc sảo, ăn nói rất có duyên; những ý nghÄ© cá»§a nà ng rất hợp vá»›i chà ng; Thanh nói vá» bất cứ vấn đỠgì cÅ©ng tá» ra thà nh thạo và sâu sắc; giữa chà ng và Thanh có ngầm má»™t thứ gì mà chà ng chưa nháºn rõ.
Thanh bước xuống cầu thang há»i Ngá»c:
“Tám giá» rồi cÆ¡ à anh?â€
“Thì cô trông ánh mặt trá»i là biếtâ€.
Thanh và o nhà trong pha cà -phê, có vẻ vá»™i vã. Khi Ä‘em hai cốc cà -phê phin, Thanh nói vá»›i Ngá»c:
“Má»i anh lên gác uống. Tôi cÅ©ng uống vá»›i anh cho vuiâ€.
Ngá»c chẳng hiểu vì cá»› gì nhưng cÅ©ng theo Thanh lên gác. Quả nhiên ở ngay cạnh cá»a sổ có má»™t cái bà n trải khăn rất xinh và hai cái ghế bà nh mây đối diện ngồi tháºt thoải mái. Cá»a sổ lại mở ra phÃa cánh đồng có hà ng cây dương liá»…u loang loáng và ng vá» phÃa mặt trá»i má»c. Chà ng ngồi xuống ghế đối diện Thanh và định bắt đầu nói những chuyện bâng quÆ¡ vá»›i Thanh như những khi hiệu vắng khách. Trái hẳn má»i lần, Thanh lÆ¡ đãng không bắt chuyện. Nà ng hình như băn khoăn, bứt rứt Ä‘iá»u gì. Thỉnh thoảng nà ng lại nghe ngóng xem có tiếng ai dưới nhà không. Ngá»c đợi chất đặc cà -phê rá» xuống hết rồi cho thêm nước nóng cầm cốc uống thong thả.
Bá»—ng Thanh bá» cốc Ä‘ang uống dở xuống bà n, bảo Ngá»c:
“Anh cứ đợi tôi trên gác. Hình như có kháchâ€.
Rồi nà ng ghé tai Ngá»c nói khẽ:
“Anh cứ ngồi yên lặng uống, đợi tôi lên hãy hayâ€.
Có tiếng kéo ghế rồi tiếng thìa khoắng cốc. Ngá»c nghÄ© thầm:
“Ngưá»i khách hà ng nà y chắc không phải tay sà nh cà -phê vì chắc là uống cà -phê Ä‘en thưá»ng hoặc cà -phê sữaâ€.
Chà ng tò mò, rón rén Ä‘i tháºt nhẹ rồi cúi rạp xuống sà n gác nhìn qua khe hở. Chà ng thấy đầu má»™t ngưá»i khách đà n ông và đầu Thanh ghé sát gần chạm nhau. Hai ngưá»i thì thầm nói chuyện; Ngá»c cố lắng tai song không nghe rõ được tiếng gì. Chà ng cố nháºn mặt ngưá»i đà n ông nhưng ngưá»i ấy lại ngồi xoay lưng vá» phÃa chà ng; chà ng chỉ thấy hai và nh tai hÆ¡i to, cái cổ gầy và vai bên phải hình như hÆ¡i cao hÆ¡n vai bên trái. Ngưá»i đà n ông mặc bá»™ quần áo tây mà u xám tro, Ä‘i đôi giầy tây và ng đã cÅ©, đế bằng lốp ô-tô. Äá»™ hÆ¡n mưá»i lăm phút sau, Thanh lên; Ngá»c là m bá»™ nhìn ra cá»a sổ ngắm phong cảnh và ngẫm nghÄ© đến hương vị Ä‘iếu thuốc lá Mỹ đắt tiá»n mà chà ng đã mua hôm trước.
Ngá»c quay lại há»i:
“Khách nà o thế?â€
Thanh nhắp môi và o cốc cà -phê đã nguá»™i cá»§a mình rồi nói thẫn thá»:
“Khách lạ. Chẳng biết ông nà o, nhưng chắc không phải ngưá»i Mông Tá»±â€.
Ngá»c nói:
“Dân ấy uống mau thế chắc là dân cà -phê Ä‘en thưá»ngâ€.
“Sao anh biết?â€
“Và o uống má»™t lát rồi ra, mà cà -phê phin cá»§a cô thì phải Ãt nhất mưá»i lăm phút má»›i xong. Bây giá» hết khách, cô ngồi đây uống vá»›i tôi cho vui. Äể tôi chế thêm nước sôi trong phÃch. Tôi không ngỠđâu có chá»— ngồi uống thÃch như thế nà y. Ngồi đây, có thể ngồi cả ngà y cÅ©ng được. Lần sau tôi đến, cô cho phép tôi ngồi đây nhéâ€.
â€œÄÆ°á»£c anh cứ lên. Nhưng bây giá» anh hãy trả nợ bốn cốc và trả tiá»n cốc hôm nay Ä‘i đãâ€.
Ngá»c kéo ra má»™t táºp giấy Quan Kim đưa Thanh.
“Sao nhiá»u thế nà y, anh? À tiá»n bán áo, anh trả nợ năm cốc rồi anh cho tôi vay cả số tiá»n nà y có được không?â€
“Vui lòng, cô cứ cầm lấy rồi trừ dần và o tiá»n tôi uống cà -phêâ€.
Thanh chạy sang gian bên cạnh Ä‘em má»™t bình hoa hồng đặt giữa hai ngưá»i.
“Cô xÆ¡i má»™t Ä‘iếu Lucky?â€
“Là m cách mệnh mà sang nhỉ?â€
Hai ngưá»i vừa uống cà -phê vừa hút thuốc lá nhưng chưa biết sáng nay định Ä‘em chuyện gì ra nói. Thanh đột nhiên há»i:
“Lần nà y chắc anh sắp Ä‘i xa. Hà ng cà -phê tôi lại vắng má»™t quý kháchâ€.
Ngá»c nghÄ© thầm chắc ngưá»i khách lạ là ngưá»i cá»§a Ninh phái vá» báo tin cho Thanh và Thanh cÅ©ng là má»™t nữ cán bá»™ cá»§a Ninh nhưng Ninh không cho chà ng biết vì Ninh rất kÃn đáo, là m việc gì cÅ©ng chu tất; nếu đúng váºy thì nay mai chà ng sẽ được lệnh Ä‘i xa. Chà ng chỉ việc ngồi đợi xem có đúng như mình dá»± Ä‘oán không?
“Hay là anh chà ng vừa tá»›i là nhân tình cá»§a Thanh nên Thanh vá»™i vã má»i mình lên gác để hai ngưá»i trò chuyện tá»± doâ€.
NghÄ© đến Ä‘iá»u đó, Ngá»c thấy nhói ở tim. Nhưng chà ng vá»™i gạt ngay ý nghÄ© ấy, mắt nhìn và o mắt Thanh dò xét:
“Sao cô biết tôi sắp Ä‘i xa?â€
“Việc gì mà tôi chẳng biết. Anh không nghÄ© ra à ? Có má»—i má»™t cái áo da Mỹ mà anh lại Ä‘em bán Ä‘i thì chắc anh không lên phÃa bắc nữa, không lên Côn Minh, váºy chỉ còn má»™t đưá»ng là anh sắp xuống biên giá»›i; má»™t là ở biên giá»›i Ãt lạnh hÆ¡n, hai là mặc bá»™ áo da Mỹ sang trá»ng ấy, Ä‘i vá» biên giá»›i thì có khác gì mặc áo gấm Ä‘i chăn lợn không. Tôi là đà n bà xoà ng cÅ©ng Ä‘oán được, anh Ä‘i là m cách mệnh như anh, anh nghÄ© liệu có xứng đáng không? Rồi anh xem, nếu tôi Ä‘oán không trúng thì anh cứ chặt đầu tôi Ä‘iâ€.
“Tôi chặt đầu cô? Äể là m gì? Äêm qua bán áo tôi đã ăn luôn má»™t bát phở cừu và má»™t bát ‘Cô sèo mi siển’ [2], những thứ đó ngon hÆ¡n là thá»§ cấp cá»§a cô. Thà cứ để đấy mà ngắm còn thú vị hÆ¡n. Chặt đầu cô rồi, dẫu mắt cô vẫn mở nhưng trông lỠđỠnhư mắt lợn luá»™c còn đâu cái vẻ linh lợi sắc sảo như bây giá»â€.
Bá»—ng Ngá»c thốt ra như nói má»™t mình:
“Äẹp quá!â€
“Cái gì đẹp cÆ¡ anh?â€
Ngá»c nhìn qua cá»a sổ vá» phÃa vưá»n sau, chỉ cho Thanh má»™t cây lá»±u lá lăn tăn, loáng bóng ánh sáng mặt trá»i, trong lá lẫn và i nụ lá»±u má»›i nứt để xòe ra mấy cánh trắng trong như lụa nõn và những quả đã gần chÃn da xanh nám hồng má»™t ná»a, trông như ngá»c thạch.
“Cô thấy còn gì đẹp hÆ¡n không?â€
Thanh gáºt gáºt; nà ng biết là Ngá»c mượn cá»› lấy lá»±u để khen nà ng đẹp. Thanh nói:
“Anh thi sÄ© nhỉ. Là m cách mệnh như anh, giết ngưá»i nổi tiếng mà anh còn thấy hoa lá»±u nở là đẹp cÆ¡ à ?â€
“Tôi giết ai bao giá»?â€
“Anh lại còn giấu, không kể những ngưá»i phản quốc hay Việt Minh anh giết ở các vùng biên giá»›i, không ai biết đấy là đâu nhưng riêng tôi, tôi biết anh đã ‘đưa lên núi’ [3] rất nhiá»u ngưá»i phản quốc, cá»™ng sản hay thân Pháp ở Khai Viá»…n, Mông Tá»±. Anh nổi tiếng mà anh không tá»± biếtâ€.
Ngá»c uống cạn cốc cà -phê bảo Thanh:
“Cô pha cho tôi cốc cà -phê phin nữaâ€.
Khi Thanh Ä‘em lên má»™t cốc má»›i, Ngá»c nói:
“Tôi hiá»n là nh như bụt thế nà y mà cô bảo tôi giết ngưá»iâ€.
Thanh nhìn thẳng và o mắt Ngá»c:
“Hiá»n thì hiá»n tháºt, tôi cÅ©ng đã biết rõ anh là ngưá»i giầu tình cảm, có má»™t tâm hồn thi sÄ©; anh rất nhân đạo nhưng má»™t khi anh đã gia nháºp cách mệnh, anh chỉ như má»™t ngưá»i lÃnh không muốn giết ngưá»i mà vẫn phải giết khi ra tráºn; anh vá»›i ngưá»i lÃnh, má»™t khi đã bị cái ‘guồng máy’ nó lôi cuốn, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh. Giá anh đừng gia nháºp cách mệnh thì hÆ¡n. Bây giá» anh kể cho tôi nghe vì cá»› gì anh sang đây gia nháºp hà ng ngÅ© Việt Quốc. Tôi thÃch nghe anh kể chuyện lắm nhưng cốt nhất là anh đừng giấu tôi cái gì cả, cÅ©ng đừng nói khoe mẽ. Tôi, tôi hiểu anh lắmâ€.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Một thức ăn đặc biệt của tỉnh Vân Nam.
[2] Qua cầu mễ phẩn.
[3] â€œÄÆ°a lên núi†là chỉ việc giết ngưá»i vì ở bên Trung Hoa, các nghÄ©a địa đặt trên các gò đống hay núi đồi.
Xem tiếp chương 2