Cảnh đêm cuối thu, con hẻm dà i tăm tối, vắng lặng không bóng ngưá»i, chỉ thấy có má»™t ngá»n đèn. Äó là má»™t chiếc lồng đèn cÅ© kỹ, vốn mang mà u trắng nhưng lâu ngà y đã xạm thà nh mà u xám, được treo há» trước má»™t khung cá»a hẹp ở cuối hẻm. PhÃa dưới chiếc lồng đèn có treo tiếp má»™t chiếc ngân câu sáng tinh, giống như loại móc câu dùng để câu cá.
Ngân câu Ä‘ong đưa trong gió thu, tiếng gió chừng như than thở, "cá»› sao trên Ä‘á»i có lắm kẻ tình nguyện bị ngân câu nà y câu dẫn?" Từ ngoà i trá»i sương lạnh ẩm ướt, Phương Ngá»c Phi bước và o sòng bạc Ngân Câu, bên trong đèn sáng huy hoà ng. Chà ng cởi áo choà ng sẫm mà u, để lá»™ ra bá»™ y phục rất vừa thân mình, là m bằng hà ng ngân Ä‘oạn thượng hạng.
Má»—i ngà y đến lúc nà y, chÃnh là lúc chà ng thấy tinh thần thoải mái nhất, đặc biệt là hôm nay. Bởi vì hôm nay có Lục Tiểu Phụng bên cạnh chà ng.
Từ trước đến nay ngưá»i bạn mà chà ng mến chuá»™ng và kÃnh trá»ng nhất vẫn là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cảm thấy rất sảng khoái, vì chà ng là Lục Tiểu Phụng! Äại sảnh cá»§a sòng bạc được bà y biện rất hoa lệ, trà n ngáºp vẻ ấm cúng hoan lạc. Hương rượu hòa lẫn hương phấn sáp thÆ¡m tho. Những nén bạc ném xuống chạm và o nhau, phát ra những âm thanh trong trẻo vui tai.
Trên thế gian tưởng chừng không có loại âm nhạc nà o sánh bằng. Lục Tiểu Phụng thÃch nghe những âm thanh nà y, cÅ©ng như đại Ä‘a số những kẻ khác trên Ä‘á»i, chà ng thÃch hưởng thụ.
Sòng bạc Ngân Câu quả là má»™t nÆ¡i rất xa hoa, bất cứ lúc nà o Ä‘á»u có đủ cách giải trà cho đủ các loại khách đến tìm vui. Trong số các kiểu giải trÃ, phung phà nhất tất nhiên là đánh bạc. Ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u Ä‘ang táºp trung tinh thần và o canh bạc cá»§a mình, thế nhưng lúc Lục Tiểu Phụng và Phương Ngá»c Phi bước và o, má»i ngưá»i không khá»i ngá»ng đầu lên nhìn.
Có những ngưá»i ở giữa đám đông vẫn nổi báºt, Lục Tiểu Phụng và Phương Ngá»c Phi Ä‘á»u thuá»™c vá» hạng ngưá»i nà y.
Có ngưá»i há»i :
- Hai thanh niên khà phái bất phà m kia là ai váºy?
Má»™t ngưá»i ốm nhom, đã đánh thua sạch tiá»n, trả lá»i :
- Ngưá»i mặc áo ngân Ä‘oạn là tiểu cá»u cá»§a chá»§ nhân sòng bạc nà y.
- Y là em trai của vị tân phu nhân của Lam Hồ TỠphải không?
- Äúng, y là thân đệ đệ!
- Y có phải được gá»i là Ngân Diêu Tá» Phương Ngá»c Phi đó chăng?
- ÄÃch thị là y.
- Nghe nói y cÅ©ng là má»™t công tỠăn chÆ¡i có tiếng, tứ đổ tưá»ng hết thảy Ä‘á»u tinh thông, khinh công cÅ©ng không kém.
- Bởi váºy cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i nói y là má»™t tặc tá» hái hoa!
Ngưá»i thua bạc mỉm cưá»i nói tiếp :
- Thá»±c ra, y có cần nữ nhân chỉ việc đưa ngón tay câu dẫn má»™t cái là có liá»n, đâu cần là m trò ná»a đêm leo tưá»ng hái hoa.
- Nghe đồn chị cá»§a y, Phương Ngá»c Hương, cÅ©ng là mỹ nhân trứ danh.
Má»™t ngưá»i lim dim con mắt, thở ra má»™t hÆ¡i, đáp :
- Như đóa hoa biết nói, như phiến ngá»c tá»a hương. Dùng chữ mỹ nhân để diá»…n tả nà ng nà o đủ, phải nói là má»™t vưu váºt khuynh thà nh khuynh quốc!
- Còn gã trẻ tuổi bên cạnh Phương Ngá»c Phi là ai? Tại sao lại để hai bên ria mép nhá» xÃu, giống như hai hà ng chân mà y?
- Nếu tôi đoán không lầm, y nhất định phải là "Lục Tiểu Phụng có bốn chân mà y"!
- Lục Tiểu Phụng?!
Có những ngưá»i khi Ä‘ang sống đã trở thà nh nhân váºt truyá»n kỳ, Lục Tiểu Phụng thuá»™c vá» loại ngưá»i nà y. Nghe nhắc đến tên cá»§a chà ng, ai cÅ©ng quay lại nhìn thá», chỉ có má»™t ngưá»i chẳng buồn để ý đến.
Ngưá»i nà y hóa ra là má»™t nữ nhân. Nà ng mặc má»™t chiếc áo mà u táo xanh là m bằng lụa má»m rÅ©, trông nhẹ như tÆ¡. Chiếc áo lụa vừa vặn ôm lấy thân thể thanh tú đương độ xuân thì cá»§a nà ng. Mỹ nhân nà y có nước da trắng mịn như bạch ngá»c, có lúc trông tá»±a như băng tuyết, cÆ¡ hồ trong suốt. Trên mặt nà ng không chút phấn son, chỉ có đôi mắt thá»±c trong sáng Ä‘iểm tô cho gương mặt. Chỉ riêng đôi mắt ấy cÅ©ng đủ là niá»m ước ao cá»§a bao nhiêu nữ nhân khác.
Mỹ nhân vẫn chẳng thèm liếc nhìn Lục Tiểu Phụng, nhưng chà ng lại nhìn nà ng trân trân. Phương Ngá»c Phi bá»—ng cưá»i, lắc đầu nói :
- Trong đây tÃnh ra cÅ©ng có bảy, tám ngưá»i đẹp, tại sao ngươi chỉ nhìn má»™t mình nà ng ấy?
- Tại vì nà ng không nhìn ta!
- Bộ ngươi tưởng nữ nhân nà o nhìn thấy ngươi cũng quì xuống hôn chân ngươi sao?
Lục Tiểu Phụng cất tiếng than :
- Nhưng mà Ãt nhất nà ng cÅ©ng nên nhìn ta má»™t cái, ta trông cÅ©ng đâu đến ná»—i xấu trai lắm đâu.
- Ngươi muốn nhìn cứ nhìn, nhưng tốt nhất tránh xa nà ng một chút!
- Tại sao?
Phương Ngá»c Phi hạ thấp giá»ng :
- Nữ nhân nà y là một tòa băng sơn, ngươi muốn đụng đến nà ng, coi chừng bị tê cóng hư tay!
Lục Tiểu Phụng chỉ mỉm cưá»i, nhắm ngay tòa băng sÆ¡n bước tá»›i. Bất luáºn núi cao cỡ nà o chà ng cÅ©ng đã thá» qua, bây giá» chỉ muốn thá» trèo lên tòa băng sÆ¡n nà y thôi.
Có chút hương dìu dịu, thoảng trong không khÃ, chẳng phải hương phấn sáp, cà ng không phải hương rượu, mà là mỹ nhân hương. Có những nữ nhân tá»±a như đóa hoa tươi, tá»± thân thể tá»a hương, mà băng mỹ nhân kia đúng là thuá»™c vá» loại nà y. Lục Tiểu Phụng bây giá» trông giống như con ong máºt, ngá»i thấy hương hoa là cắm cổ bay đến bên đóa hoa. CÅ©ng may chà ng chưa say, chỉ đến sau lưng nà ng thì dừng lại.
"Băng sÆ¡n" chẳng há» quay đầu lại. Trên bà n tay má»m mại nuá»™t nà cá»§a nà ng là má»™t chồng thẻ đặt bạc, xem ra nà ng Ä‘ang suy tÃnh nên đặt số lá»›n hay số nhá»? Lúc nà y nhà cái bắt đầu lắc há»™t súc sắc, rồi Ä‘áºp mạnh tráp xuống bà n, miệng hô :
- Äặt mau rồi cất tay!
Thấy "băng sơn" còn lưỡng lự, Lục Tiểu Phụng cúi xuống ghé và o tai nà ng nói nhỠ:
- Chuyến nà y nên đặt nhá».
Nà ng láºp tức đặt chồng thẻ xuống, nhưng lại đặt qua bên số lá»›n.
- Mở nắp!
Nhà cái hô xong liá»n mở nắp tráp, chỉ thấy mặt số trên ba há»™t súc sắc cá»™ng lại không quá bảy Ä‘iểm, bèn nói :
- Bảy Ä‘iểm, số nhá». Ä‚n lá»›n, chung nhá».
"Băng sÆ¡n" sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại lưá»m Lục Tiểu Phụng má»™t cái thá»±c sắc rồi bá» Ä‘i. Lục Tiểu Phụng chỉ biết cưá»i trừ. Chà ng nghÄ© chắc "băng sÆ¡n" thuá»™c loại ưng đối nghịch, nhất là đối vá»›i nam nhân.
"Băng sÆ¡n" len lá»i qua đám đông để bước ra ngoà i, nhìn dáng Ä‘i cá»§a nà ng cÅ©ng rất đặc biệt. Lục Tiểu Phụng tá»± nhá»§ :
"Má»™t nữ nhân như vầy thá»±c hiếm, nếu lỡ mất cÆ¡ há»™i nà y thá»±c uổng, ta mà không theo nhất định sẽ hối háºn sau nà y!"
Trước nay chà ng rất biết nghe lá»i chÃnh mình, nên vá»™i và ng Ä‘uổi theo nà ng.
Phương Ngá»c Phi bước ra đón ngang, cháºm rãi nói :
- Ngươi thực muốn trèo băng sơn ư?
- Ta không sợ bị cóng chết đâu!
Phương Ngá»c Phi vá»— vai chà ng :
- Nhưng mà ngươi nên cẩn tháºn là hÆ¡n, băng sÆ¡n rất trÆ¡n trượt, không khéo coi chừng ngươi té xuống đó!
Lục Tiểu Phụng há»i vặn :
- Váºy ngươi thá» qua mấy lần rồi?
Phương Ngá»c Phi cưá»i, tất nhiên là cưá»i gượng, đợi khi Lục Tiểu Phụng bước ra khá»i cá»a, chà ng vừa than vừa nói nhá» :
- Trèo lên tòa băng sÆ¡n nà y mà bị té xuống, nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ té được má»™t lần, bởi vì chỉ má»™t lần duy nhất cÅ©ng có thể chết như chÆ¡i.
Bên ngoà i trá»i đã khuya, con hẻm dà i vẫn má»™t mà u tăm tối. Má»™t cá»— xe ngá»±a dừng ở đầu hẻm. Bất kể là ai, muốn đến sòng bạc Ngân Câu Ä‘á»u phải tá»± Ä‘i qua con hẻm tối nà y. Bởi thế mà vị trà sòng bạc thêm phần thần bÃ, cà ng kÃch thÃch và thu hút ngưá»i ta. Ngân câu vẫn Ä‘ong đưa trong gió, mà số ngưá»i bị chiếc câu nà y dụ đến, có lẽ còn nhiá»u gấp mấy lần số cá mà ngư ông câu được.
Dưới cảnh trá»i tăm tối, dưới ánh đèn mù má», "băng sÆ¡n" Ä‘ang Ä‘i phÃa trước, trên mình có choà ng thêm chiếc áo chắn gió mà u xanh nhạt. Lục Tiểu Phụng bước theo đằng sau, mải nhìn vạt áo choà ng bay nhẹ dưới ánh đèn, chà ng giống như đứa trẻ thÃch mÆ¡ má»™ng, Ä‘ang theo Ä‘uổi má»™t áng mây bay.
Con hẻm tối thá»±c dà i, vắng vẻ không má»™t bóng ngưá»i. "Băng sÆ¡n" đột nhiên quay lại nhìn Lục Tiểu Phụng chằm chằm, ánh mắt nà ng sắc lạnh, lạnh hÆ¡n cả ánh sao. Lục Tiểu Phùng đà nh dừng bước, nhìn nà ng cưá»i.
"Băng sÆ¡n" bá»—ng há»i :
- Công tỠđi theo tôi là m gì?
Lục Tiểu Phụng cưá»i trả lá»i :
- Tại hạ hại cô nương thua bạc, trong lòng cảm thấy rất khó xá», cho nên....
- Cho nên công tá» muốn Ä‘á»n bù cho tôi?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu ngay.
- Công tỠđịnh Ä‘á»n bằng cách nà o?
- Tại hạ biết trong thà nh có một quán ăn khuya mở suốt đêm, món ăn cũng khá, bây giỠcũng khuya rồi, hẳn cô nương cũng hơi đói!
"Băng sơn" chớp chớp mắt :
- Như váºy không hay, tôi có cách hay hÆ¡n nữa.
- Cách gì?
"Băng sÆ¡n" nở nụ cưá»i, bảo :
- Công tỠđến gần đây, tôi sẽ nói cho nghe.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên phải bước đến gần. Chà ng không ngỠtòa băng sơn nà y cũng có lúc tan. Cà ng bất ngỠhơn nữa, là khi chà ng vừa bước đến gần, một cái bạt tai giáng và o má bên trái, tiếp theo là một cái nữa và o má phải.
"Băng sÆ¡n" xuất thá»§ thá»±c nhanh, chẳng những nhanh mà còn khá nặng tay. Lục Tiểu Phụng có lẽ không phải là không tránh kịp, nhưng vì chà ng không ngá» nà ng ra tay nặng như váºy. Nói gì thì nói, chà ng quả thá»±c lãnh trá»n hai bạt tai, đến ngẩn ngưá»i ra.
"Băng sÆ¡n" miệng vẫn cưá»i, nhưng là nụ cưá»i lạnh lùng, lạnh còn hÆ¡n băng :
- Hạng nam nhân như công tá» tôi gặp đã nhiá»u, tá»±a như là ruồi muá»—i sâu bá», nhìn là phát tởm!
Lần nà y nà ng quay lưng bỠđi, Lục Tiểu Phụng dù có mặt dầy cách mấy cũng không có cớ gì đi theo, chỉ dương mắt nhìn áng mây bay đẹp đẻ ấy xa dần.
Con hẻm rất dà i, mà nà ng bước Ä‘i không nhanh lắm. Bá»—ng nhiên, từ trong bóng tối có bốn hán tá» xông ra, hai gã nắm lấy tay nà ng, hai gã kia tóm lấy chân nà ng. "Băng sÆ¡n" hoảng kinh la lên má»™t tiếng, cÅ©ng muốn bạt tai những kẻ nà y. Nhưng bá»n há» chẳng phải như Lục Tiểu Phụng biết thương hương tiếc ngá»c. Cả bốn ngưá»i chẳng phà sức đã nhấc bổng nà ng lên.
Lục Tiểu Phụng mặt còn Ä‘au rát, vốn chẳng muốn xen và o chuyện nà y, nhưng khổ ná»—i chà ng có tÃnh trá»i sinh thÃch gánh chuyện thiên hạ. Nếu bắt chà ng đứng nhìn bốn gã đà n ông ăn hiếp má»™t cô gái, còn khổ sở hÆ¡n là chÃnh chà ng bị mất mạng.
Bốn hán tá» vừa nhấc bổng "băng sÆ¡n" lên, chợt phát hiện có má»™t ngưá»i có ria mép giống đôi chân mà y, đến trước mặt há», lạnh lùng nói :
- Mau bỠvị cô nương nà y xuống, rồi bò đi đi, ai không nghe, ta đánh bể mũi.
Bá»n hán tá» dÄ© nhiên đâu phải hạng dá»… bảo, nhưng sau khi hai ngưá»i trong bá»n quả thá»±c bị đánh bể mÅ©i chảy máu, cả bá»n đà nh ngoan ngoãn bò dưới đất cho đến khi ra khá»i con hẻm! Thá»§y chung cả bốn ngưá»i không nhìn ra được Lục Tiểu Phụng xuất thá»§ bằng cách nà o.
Lúc nà y "băng sơn" có vẻ bắt đầu tan rả thực sự, bởi nà ng sợ quá mức, đến độ lên tiếng cầu cứu Lục Tiểu Phụng :
- Nhà thiếp ở gần đây, công tỠcó thể đưa dùm thiếp vỠnhà chăng?
Chá»— nà ng ở cÅ©ng chẳng gần, nhưng Lục Tiểu Phụng không phiá»n chi. Sá»± thá»±c là chà ng mong nà ng ở cà ng xa cà ng tốt. Bởi vì từ lúc lên xe nà ng đã ngã và o lòng chà ng, như thể sợ quá ngồi cÅ©ng không vững. CÅ©ng may là cá»a sổ trên cá»— xe Ä‘á»u đóng kỹ, cả mà n cÅ©ng kéo kÃn. Xe ngá»±a chạy được gần ná»a giá», trong lúc đó hai ngưá»i đã bắt chuyện sÆ¡ sÆ¡. Lục Tiểu Phụng dÄ© nhiên lên tiếng trước :
- Tại hạ không phải ruồi muá»—i, cÅ©ng không phải sâu bá», tại hạ há» Lục, gá»i là Lục Tiểu Phụng.
"Băng sÆ¡n" nở nụ cưá»i, lần nà y là cưá»i thá»±c sá»± :
- Thiếp há» Lãnh, gá»i là Lãnh Nhược Sương.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng báºt cưá»i, chà ng cảm thấy cái tên nà y quả là đúng vá»›i ngưá»i ngá»c.
- Cô nương có nháºn ra bốn ngưá»i khi nãy không?
Lãnh Nhược Sương lắc đầu.
- Bá»n há» tại sao muốn bắt cô nương?
Lãnh Nhược Sương hình như muốn nói, nhưng rồi lại cúi đầu đỠmặt.
Lục Tiểu Phụng chẳng há»i nữa. Nam nhân ăn hiếp nữ nhân, có nhiá»u lúc chẳng cần lý do. Vả lại, má»™t cô gái quyến rÅ© như váºy, tá»± bản thân đã là lý do chÃnh, đủ để cho rất nhiá»u nam nhân muốn đến "ăn hiếp" nà ng.
Xe ngá»±a chạy không nhanh lắm, bên trong cá»— xe lại rất êm, ngưá»i ngồi có cảm giác như Ä‘ang ngồi xÃch Ä‘u váºy. Trên mình Lãnh Nhược Sương toát ra mùi hương tá»±a như hoa lan, lại phảng phất hoa quế, thanh nhã nhưng dá»… say lòng ngưá»i. Nếu được Ä‘i Ä‘oạn đưá»ng nà y đến ba ngà y ba đêm, Lục Tiểu Phụng chắc chắn không chê là dà i quá.
Lãnh Nhược Sương bỗng lên tiếng :
- Nhà thiếp ở hẻm Vĩnh Lạc, là căn nhà đầu tiên bên trái.
- Hẻm Vĩnh Lạc nằm ở đâu?
- Lúc nãy chúng ta đã đi qua rồi!
- Nhưng mà cô....
- Thiếp không bảo xe dừng lại, vì đêm nay thiếp không muốn vỠnhà !
Lục Tiểu Phụng bá»—ng phát giác ra tim mình Ä‘ang Ä‘áºp nhanh hÆ¡n bình thưá»ng gấp hai ba lần.
- Tối nay thiếp đánh bạc thua mãi, thiếp muốn đổi chá»— xem váºn khà có đổi chăng?
Äang cao hứng, Lục Tiểu Phụng bá»—ng như bị tạt gáo nước lạnh. Từ lâu lắm rồi chà ng đã tá»± cảnh cáo mình, đừng bao giá» tá»± tác Ä‘a tình, nhưng cái táºt nà y vẫn không sao sá»a được.
- Công tỠcó biết nơi đây còn có sòng bạc Kim Câu chăng?
Lục Tiểu Phụng không hỠbiết, cũng chưa từng nghe đến tên đó.
- Công tỠở xa đến, dĩ nhiên không biết!
- NÆ¡i đó bà máºt lắm sao?
Lãnh Nhược Sương liếc nhìn chà ng, bá»—ng há»i :
- Tối nay công tá» có dá»± tÃnh gì khác không?
Lục Tiểu Phụng tất nhiên trả lá»i "không".
- Công tỠcó muốn thiếp dẫn công tỠđến đó xem cho biết chăng?
- Muốn chứ!
- Nhưng mà thiếp đã hứa vá»›i chá»§ nhân nÆ¡i đó là tuyệt đối không dắt ngưá»i lạ mặt đến đó. Nếu công tá» muốn Ä‘i thì phải chịu má»™t Ä‘iá»u kiện cá»§a thiếp.
- Cô nương cứ nói.
- Công tỠphải chịu để thiếp lấy khăn bịt mắt, và phải hứa là không được nhìn lén.
Lục Tiểu Phụng vốn đã muốn Ä‘i theo, bây giá» nghe váºy cà ng không thể không Ä‘i, bởi chà ng bẩm sinh hiếu kỳ, thÃch những chuyện thần bà mạo hiểm. Nên chà ng không nghÄ© ngợi gì cả, láºp tức đồng ý. Chà ng nhìn bá»™ áo mong manh trên ngưá»i Lãnh Nhược Sương, mỉm cưá»i bảo :
-Tốt nhất là cô nương nên dùng vải dầy một chút để che mắt tại hạ, có lúc đôi mắt của tại hạ nhìn xuyên thấu hết đó!
"Má»™t ngưá»i nếu như cả ngà y đêm, hết năm nà y tháng ná» Ä‘á»u sống trong bóng tối, không biết trong lòng cảm giác ra sao?" Lục Tiểu Phụng bất giác nghÄ© đến Hoa Mãn Lâu. Chà ng cảm thấy Hoa Mãn Lâu quả thá»±c hÆ¡n ngưá»i. Mặc dù không còn thấy ánh sáng, Hoa Mãn Lâu chẳng những không than trá»i trách đất, mà đối vá»›i thế nhân vạn sá»± vạn váºt trên Ä‘á»i, chà ng vẫn có cái nhìn bao dung và lạc quan. Muốn là m được chuyện nà y không dá»… chút nà o!
Lục Tiểu Phụng thở dà i, chà ng bị bịt mắt chỉ má»›i có má»™t chốc mà đã cảm thấy như sắp chịu hết nổi. Chà ng cố lắng tai, nghe ra có tiếng ngưá»i nói và tiếng nước chảy. Xe ngá»±a hình như Ä‘i qua má»™t khu chợ đêm, sau đó lại Ä‘i qua khe nước chảy.
Lúc nà y xe đã dừng lại, Lãnh Nhược Sương nắm lấy tay Lục Tiểu Phụng, nói khẽ :
- Công tá» cứ từ từ Ä‘i theo thiếp, thiếp cam Ä‘oan nÆ¡i nà y sẽ không là m công tá» thất vá»ng.
Bà n tay cá»§a nà ng rất nhá» bé, rất mịn, rất má»m.
Cả hai ngưá»i dưá»ng như Ä‘ang Ä‘i xuống phÃa dưới, nghe trong gió có tiếng côn trùng rỉ rả, hiển nhiên là vùng phụ cáºn là nÆ¡i hoang dã. Lục Tiểu Phụng nghe có tiếng gõ cá»a, rồi có tiếng mở cá»a. Qua khá»i cá»a, hình như chà ng Ä‘ang Ä‘i dá»c theo má»™t hà nh lang. Hà nh lang không dà i lắm, chẳng bao lâu đã đến cuối đưá»ng, chà ng có thể nghe văng vẳng tiếng hô đặt bạc, tiếng súc sắc rÆ¡i trong tráp, tiếng bạc leng keng cùng vá»›i tiếng vá»— tay, kể cả tiếng ngưá»i cưá»i.
Lãnh Nhược Sương nói :
- Äến rồi!
Lục Tiểu Phụng thở phà o một hơi :
- May quá!
Lại nghe phÃa trước có tiếng gõ cá»a, mở cá»a. Cá»a vừa mở ra, những âm thanh bên trong bây giá» nghe rất rõ. Lãnh Nhược Sương dắt chà ng Ä‘i và o, bảo :
- Công tỠxin đợi ở đây, thiếp đi tìm chủ nhân của nơi nà y đến gặp.
Lục Tiểu Phụng cảm thấy nà ng bá» tay chà ng ra, chỉ nghe hương thÆ¡m bay xa dần. Bá»—ng nhiên, "ầm" má»™t tiếng, như có ngưá»i dùng sức đóng cá»a lại. Những tiếng ngưá»i cưá»i nói, tiếng súc sắc rÆ¡i, v.v.... bá»—ng im bặt! Không gian chợt trở nên má»™t mà n tÄ©nh lặng.
Lục Tiểu Phụng có cảm giác như đang sống mà bỗng nhiên rớt và o một phần mộ.
- Lãnh cô nương, Lãnh Nhược Sương!
Chà ng nhịn không được bèn đánh tiếng gá»i, nhưng chẳng có ai trả lá»i, trong phòng có nhiá»u ngưá»i như váºy, chẳng lẽ toà n bá»™ đã bị bịt miệng cả sao?
Lục Tiểu Phụng kéo miếng vải bịt mắt xuống, chợt cảm thấy toà n thân cứng đỠnhư bị đông lạnh. Trong gian phòng vốn chẳng có ai cả! Những ngưá»i lúc nãy Ä‘i đâu? Nếu nói bá»n há» trong thoáng chốc đã Ä‘i sạch, thá»±c không thể tin được! Căn phòng không lá»›n lắm, có kê má»™t chiếc giưá»ng, má»™t chiếc bà n. Trên bà n còn để rượu và thức ăn, chưa ai dùng qua. Lục Tiểu Phụng bất giác rùng mình, chà ng bá»—ng khám phá ra là căn phòng vốn không thể chứa nhiá»u ngưá»i như váºy.
Quả thá»±c, bất luáºn ai cÅ©ng thấy được là căn phòng nà y khi nãy không thể nà o có ngưá»i, má»™t ngưá»i cÅ©ng không có đừng nói chi nhiá»u ngưá»i. Nhưng rõ rà ng chà ng nghe có rất nhiá»u tiếng ngưá»i! Nếu chà ng tin và o những gì hiển hiện bây giá», thì không thể tin những gì chà ng nghe lúc nãy, nhưng tai chà ng vốn rất thÃnh, không há» nghe nhầm bao giá».
Nếu nói căn phòng không có ngưá»i, mà tá»± nhiên phát ra những tiếng như chà ng đã nghe, thì cà ng không thể có chuyện nà y được. Không lý đây là má»™t căn nhà có quá»·? Không lý ông trá»i thấy chà ng gặp chuyện lạ chưa đủ, còn muốn cho chà ng gặp quá»· má»™t lần sao?
Lục Tiểu Phụng bá»—ng báºt cưá»i :
"Hãy tìm cách thoát khá»i nÆ¡i nà y trước rồi tÃnh sau!"
Nhưng.... tìm hoà i không có chá»— ra. Căn phòng nà y không có cá»a sổ, bốn bên Ä‘á»u là tưá»ng bao bá»c, mà là tưá»ng sắt dầy mấy tấc.
Lục Tiểu Phụng lại cưá»i. Gặp chuyện phải thúc thá»§, chà ng cÅ©ng cứ cưá»i.
Chà ng tá»± hà o đây là má»™t trong những thứ mà chà ng đã lão luyện. Cưá»i không những là m cho ngưá»i khác vui lây, mà cÅ©ng có thể là m cho chÃnh mình nhẹ nhõm, thoải mái. Nhưng lúc nà y là m sao chà ng còn thoải mái nổi?
Trên bà n có bốn món ăn, má»™t dÄ©a là cÆ¡m gà nhân hạt thông, má»™t dÄ©a là cua đồng nhúng nước tương, lại còn gá»i chân ngá»—ng, và thịt hấp bốc hÆ¡i nghi ngút, toà n là những thứ Lục Tiểu Phụng bình sinh thÃch ăn. Ngưá»i xếp đặt kế bắt sống chà ng, hẳn là biết rất rõ táºp quán sinh hoạt hà ng ngà y cá»§a chà ng.
Bên cạnh mấy món ăn có để má»™t vò rượu, là loại Giang Nam Nữ Nhi Hồng cất lâu năm, còn lá»›p đất sét bá»c chung quanh. Bên dưới vò rượu có để má»™t mảnh giấy vá»›i hà ng chữ :
"Má»i chà ng uống tạm má»™t chung rượu. NÆ¡i nà y giữ chà ng là cố nhân."
Cố nhân có nghÄ©a là bằng hữu, tháºm chà phải là bạn thân, má»›i hiểu rõ chà ng như váºy. Nhưng Lục Tiểu Phụng nghÄ© không ra trong đám bạn thân cá»§a mình, có ai muốn chÆ¡i chà ng như váºy?
Bên cạnh hà ng chữ còn có thêm hai câu, chữ viết rất thanh tú :
"Giữ chà ng ba ngà y tạm nghỉ ngơi. Sau ba ngà y, sẽ trở lại gặp."
Tuy không ký tên, nhưng có thể Ä‘oán được là do băng sÆ¡n Lãnh Nhược Sương viết để lại. Hình như nà ng đã tÃnh trước Lục Tiểu Phụng thế nà o cÅ©ng bị lừa. Bá»n há» liệu việc tinh tưá»ng như váºy, lại bà y ra cái mà n gạt gẫm nà y, chỉ để giữ chà ng tại đây ba ngà y thôi sao?
Lục Tiểu Phụng không tin, nhưng lại không Ä‘oán ra được mục Ä‘Ãch cá»§a há». Bởi thế chà ng đà nh ngồi xuống cầm đũa gắp thức ăn cho và o miệng.
Äôi đũa là m bằng bạc, trong thức ăn cÅ©ng không có độc, bá»n há» hẳn đã biết muốn dùng độc thá»§ tiêu Lục Tiểu Phụng không phải dá»….
Khi chà ng nhấc vò rượu lên, đưa tay bóp bể lá»›p đất bùn bá»c vò rượu, chợt nghe "phù" má»™t tiếng, má»™t là n khói nhẹ từ trong lá»›p đất xì ra. Lại nghe "xoảng" má»™t tiếng, vò rượu đã rá»›t xuống đất vỡ toang. Lục Tiểu Phụng nhìn giòng rượu chảy dưới đất, có muốn cưá»i cÅ©ng cưá»i hết nổi. Sau đó chà ng ngất Ä‘i.
Sương mù đã tan, bầu trá»i hiện rõ ngà n sao, nghe trong gió có tiếng côn trùng rỉ rả, mặt đất thấm hÆ¡i sương còn Ä‘á»ng dấu nước....
Y phục cá»§a Lục Tiểu Phụng ướt đẫm. Lúc chà ng tỉnh dáºy, cÅ©ng vừa nhìn thấy phương Äông bắt đầu le lói ánh sáng, vạn váºt Ä‘ang dần dần thức giấc. Chà ng đứng dáºy nhìn quanh, thấy xa xa có dãy núi, cây cối um tùm, nghe trong gió tiếng lá xà o xạc. Khà núi bốc lên má» má», chung quanh chà ng chẳng có nhà dân giả chi cả.
Nếu đây là nÆ¡i tối hôm qua chà ng dừng xe, váºy căn phòng có bốn bức tưá»ng sắt ở đâu ra? Nếu đây chẳng phải chá»— tối hôm qua chà ng đến, thì chà ng là m sao lại đến chá»— nà y? Những ngưá»i tốn công xếp đặt âm mưu nà y để gạt chà ng, chỉ để tống chà ng ra ngoà i đồng ngá»§ má»™t đêm thôi sao?
Lục Tiểu Phụng không là m sao Ä‘oán được mục Ä‘Ãch cá»§a há». NghÄ© hoà i chưa ra, chà ng bèn cởi chiếc áo ướt trên mình, vắt lên vai, rảo bước Ä‘i vô thà nh. Chà ng trá» tại NgÅ© Phúc khách Ä‘iếm ở ná»™i thà nh. Bánh bao nhân thịt chá»— nà y cÅ©ng khá, mì gà cÅ©ng ngon, phòng ngá»§ chăn nệm Ä‘á»u sạch sẽ. Bây giá» chà ng chỉ muốn vá» chá»— trá», việc đầu tiên là tắm rá»a sạch sẻ, ăn má»™t bụng cho thống khoái, ngá»§ má»™t giấc cho đã, sau đó má»›i suy nghÄ© những nghi vấn nà y.
Từ xa nhìn thấy tấm bản đỠbốn chữ và ng "NgÅ© Phúc khách Ä‘iếm", Lục Tiểu Phụng đã quên hết những chuyện bá»±c mình tối hôm qua, bởi vì những thứ sảng khoái Ä‘ang chá» chà ng ở trong quán. Ai ngá» bên trong quán có hai lưỡi kiếm, bốn ngá»n Ä‘ao, bảy cây giáo có ngù Ä‘á», và má»™t sợi xÃch Ä‘ang chá» sẵn.
Lục Tiểu Phụng vừa bước qua ngưởng cá»a, chỉ nghe má»™t tiếng hét lá»›n, có mưá»i ba ngưá»i xông ra vây quanh chà ng. Tiếp theo đó, có tiếng gió vun vút, má»™t sợi dây xÃch sắt nhắm ngay cổ Lục Tiểu Phụng lao và o. Sợi xÃch sắt trông rất thô, rất nặng, mà thá»§ pháp cá»§a ngưá»i xá» dụng nó lại rất linh hoạt, thuần thục.
Lúc ấy Lục Tiểu Phụng giÆ¡ hai ngón tay ra kẹp má»™t cái, láºp tức sợi dây xÃch bị tiện đứt ra hai khúc, má»™t khúc rÆ¡i xuống đất, kêu "xoảng" má»™t tiếng. Ngưá»i cầm khúc dây xÃch bị tiện đứt kia thối lui và i bước rồi khuỵu xuống. Y sợ xanh mặt, run run đưa tay chỉ Lục Tiểu Phụng :
- Ngươi.... ngươi dám kháng cự?
- Kháng cự?!
Lục Tiểu Phụng nhìn chiếc mÅ© có tua đỠtrên đầu y, nhÃu mà y há»i :
- Các ngưá»i là ngưá»i trong nha môn?
Ngưá»i nà y gáºt đầu, bên cạnh có ngưá»i la lá»›n :
- Vị nà y là Dương bộ đầu của nha phủ, ngươi dám kháng cự, tức là mang tội phản nghịch!
- Các vị đến bắt ta ư? Ta đã phạm tội gì?
Dương bá»™ đầu cưá»i nhạt :
- Ngưá»i ngay không bao giá» nói láo. Có nhân chứng tang váºt rà nh rà nh nÆ¡i đây, ngươi còn giả ngá»™ gì nữa?
- Nhân chứng đâu? Tang váºt đâu?
Äằng sau quà y chưởng quản có bảy, tám ngưá»i ngồi, ăn mặc rất sang trá»ng, nhưng sắc mặt Ä‘á»u khó coi. Há» chỉ và o Lục Tiểu Phụng, nhao nhao la :
- Äúng là hắn rồi!
- Tối hôm qua, chÃnh tên ác tặc có bốn chân mà y nà y đã cưỡng hiếp vợ tôi!
Lục Tiểu Phụng giá»±t mình. Lại nghe Dương bá»™ đầu nghiêm giá»ng nói tiếp :
- Tối hôm qua, nội trong một đêm ngươi đã gây ra tám đại án, nhân chứng là đây.
Má»™t quan sai khác, cÅ©ng đội mÅ© tua Ä‘á», chỉ và o má»™t đống bao bị để dưới đất đằng sau quầy, bảo :
- Còn những đồ nà y đã lấy được từ trong phòng cá»§a ngươi, tang váºt là đây.
Lục Tiểu Phụng cưá»i bảo :
- Nếu ta quả thực lấy trộm của thiên hạ, chẳng lẽ lại dại dột đến độ ngang nhiên chứa của ấy trong phòng hay sao?
Dương bá»™ đầu cưá»i nhạt :
- Nói như ngươi váºy, không lý còn có ngưá»i dám mạo hiểm Ä‘i cướp nhiá»u cá»§a như váºy Ä‘em vá» trao cho ngươi?
Lục Tiểu Phụng không nói được câu nà o.
Äá»™t nhiên có má»™t giá»ng lạnh lẽo cất lên :
- Giết ngưá»i cướp cá»§a, cưỡng hiếp phụ nữ, Ä‘á»u không đáng kể, nếu chúng ta bá» qua chuyện nà y, thì ngươi vẫn có thể tiêu diêu pháp ngoại, tá»± do tá»± tại.
Thì ra giá»ng nói phát ra từ góc phòng ở đằng xa. Chá»— ấy có kê má»™t chiếc bà n vuông, trên bà n có thức ăn, rượu trà đầy đủ. Khách ngồi tại bà n là ba ông già mặc trưá»ng bà o sẫm mà u xanh lục có thêu hoa. Hai ngưá»i Ä‘ang uống trà , má»™t ngưá»i uống rượu, mà ngưá»i vừa cất tiếng chÃnh là ngưá»i Ä‘ang cầm chén rượu. Có lẽ kẻ uống rượu so ra có phần nói nhiá»u hÆ¡n chăng?
Lục Tiểu Phụng lại cưá»i :
- Giết ngưá»i cướp cá»§a, cưỡng hiếp phụ nữ, Ä‘á»u không đáng kể sao? Váºy chuyện gì má»›i là đáng kể?
Ông già uống rượu đảo đôi ngươi, trong mắt tinh quang rực lên, chiếu thẳng và o Lục Tiểu Phụng :
- Bất luáºn ngươi là m chuyện gì cÅ©ng không đáng kể, nhưng đúng ra ngươi không nên day và o chúng ta.
- Các vị thuộc môn phái nà o?
- Ngươi không nháºn ra ư?
- Tại hạ không nháºn ra!
Ông già áo xanh nâng chén rượu lên từ từ nhấm một ngụm. Những ngón tay cầm chén rượu của lão vừa gầy vừa khô đét như chân chim, lại để móng tay dà i bốn, năm tấc, móng nà o cũng sẫm mà u xanh lục.
Lục Tiểu Phụng là m như không thấy gì. Ông già áo xanh há»i :
- Bây giá» ngươi vẫn không nháºn ra ư?
- Tại hạ không nháºn ra.
Ông già áo xanh cưá»i khô khốc má»™t tiếng, từ từ đứng dáºy. Má»i ngưá»i trông thấy trên ngá»±c áo cá»§a lão có thêu má»™t khuôn mặt ngưá»i, mi thanh mục tú, tá»±a như má»™t thiếu nữ tuyệt sắc. Äến khi lão đứng thẳng dáºy, má»i ngưá»i má»›i nhìn rõ ra hình thêu trên áo là má»™t quái thú mặt ngưá»i thân rắn, lại có cánh và móng vuốt như chim. Tuy không ai biết lai lịch quái thú nà y, nhưng nhìn hình thêu to lá»›n rất sinh động, má»i ngưá»i bất giấc á»›n lạnh rùng mình.
Lục Tiểu Phụng vẫn là m như không thấy gì. Ông già áo xanh lại há»i :
- Bây giá» nháºn ra chưa?
- Vẫn không nháºn ra.
Sắc mặt ông già áo xanh cÆ¡ hồ cÅ©ng biến thà nh mà u xanh sẫm. Äá»™t nhiên lão vươn tay ra cắm xuống mặt bà n. Chỉ nghe "xoạt" má»™t tiếng, năm ngón tay cá»§a lão đã cắm sâu và o mặt bà n. Äến khi lão rút tay ra, trên mặt bà n gá»— dầy ba tấc kia đã thá»§ng và o năm lá»—. Lại nghe "loảng xoảng" mấy tiếng, thì ra Dương bá»™ đầu nhìn thấy cảnh nà y sợ quá đánh rÆ¡i cả khúc dây xÃch y còn cầm trong tay.
Trong phòng chợt im lặng ngột ngạt. Lục Tiểu Phụng không thể giả bộ không thấy gì được nữa, rốt cuộc cất tiếng than :
- Hảo công phu!
Ông già áo xanh cưá»i nhạt :
- Ngươi cÅ©ng nháºn ra chá»— hay cá»§a công phu nà y sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i gáºt đầu. Thá»±c ra chà ng đã sá»›m nháºn ra lai lịch cá»§a ba lão nhân quái dị nà y, nên ngoà i mặt tuy cưá»i, nhưng tay chà ng cÅ©ng bắt đầu đổ mồ hôi.
Ông già áo xanh bá»—ng nhắm mặt, ngước mặt lên trá»i, cháºm rãi ngâm :
- Cữu thiên tháºp địa, chư thần chư quá»·, khiếp sợ bổn môn, vâng mạng phục tùng!
Lục Tiểu Phụng lại than :
- Bây giỠtại hạ kể như đã biết được các vị là ai rồi. Nhưng tại hạ vẫn chưa hiểu đã đắc tội với các vị lúc nà o?
Ông già áo xanh nhìn chà ng chăm chăm, bá»—ng khoát tay má»™t cái. Có tiếng sáo quái dị trổi lên từ phÃa háºu viên, nghe ai oán như oan hồn kêu khóc giữa đêm khuya. Sau đó có bốn đại hán khiên và o má»™t tấm phản gá»— rất lá»›n, trên phản phá»§ đầy những hoa cúc sẫm mà u xanh lục. Những đại hán nà y để mình trần, trên ngá»±c cắm đầy kim châm, nhưng không bị chảy máu. Mắt há» nhìn trừng trừng, như dại như say, nét mặt chẳng có vẻ gì Ä‘au đớn, mà ngược lại còn nở má»™t nụ cưá»i vừa quá»· bà vừa đáng sợ.
Hai ông già đang uống trà lúc nà y cÅ©ng đứng dáºy, cùng vá»›i ông già áo xanh, ba ngưá»i bước đến trước tấm phản gá»— phá»§ đầy bông cúc sẫm mà u, vừa chắp tay vái vừa niệm :
- Cữu thiên tháºp địa, chư thần chư ma, cùng vá» há»™ giá, đồng đăng cá»±c lạc!
Lục Tiểu Phụng không nhịn được bèn bước đến cầm lên má»™t bông cúc.. bá»—ng cảm thấy tay lạnh toát. Bên dưới bông cúc chà ng vừa cầm lên, có má»™t con mắt Ä‘ang mở nhìn chà ng trừng trừng. Con mắt nà y có tròng trắng nhiá»u hÆ¡n tròng Ä‘en, tròng mắt lồi hẳn ra, như ẩn chứa má»™t ná»—i kinh hoà ng khá»§ng khiếp không diá»…n tả được.
Lục Tiểu Phụng thối lui mấy bước, thở ra má»™t hÆ¡i thá»±c dà i, há»i :
- Ngưá»i nà y là ai?
Ông già áo xanh lạnh lẽo đáp :
- Bây giỠđã là ngưá»i chết rồi.
- Lúc còn sống, ngưá»i nà y là ai?
Ông già áo xanh lại nhắm mắt, ngước mặt lên trá»i, chầm cháºm ngâm :
- Cữu thiên tháºp địa, chư thần chi tá», gặp nạn hóa kiếp, thần ma khóc há»n.
Lục Tiểu Phụng biến sắc mặt :
- Äây là con trai cá»§a giáo chá»§ quý giáo?
- Phải!
- Chẳng lẽ y bị chết dưới tay tại hạ?
- Sát nhân giả tá»!
Lục Tiểu Phụng lùi lại hai bước, thở ra má»™t hÆ¡i, đột nhiên cưá»i nói :
- Má»™t bên muốn bắt tại hạ Ä‘em vá» xét xá», má»™t bên muốn tại hạ Ä‘á»n mạng, tại hạ chỉ có má»™t ngưá»i, biết tÃnh là m sao?
Ông già áo xanh đưa mắt nhìn Dương bá»™ đầu, há»i :
- Ngươi nhất định phải đem hắn ra xét x�
Dương bộ đầu lắp bắp :
- Không.... không.... không nhất định!
Vừa nói xong, y sợ quá nhÅ©n ngưá»i té lăn ra dưới đất.
Lục Tiểu Phụng cất tiếng than :
- Xem ra chuyến nà y tại hạ chắc phải chết rồi!
Ông già áo xanh nói :
- Nhưng ta cÅ©ng biết trước khi ngươi chết, hẳn đã định liá»u chết đấu má»™t phen.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không sai!
Chà ng bất ngá» xuất thá»§, Ä‘oạt ngay má»™t thanh kiếm, má»™t ngá»n Ä‘ao. Tay trái cầm Ä‘ao, tay phải cầm kiếm, chà ng nhắm và o ông già áo xanh đánh liá»n ba chiêu quái dị.
Ông già áo xanh cưá»i nhạt :
- Ngươi dám múa búa trước cá»a Lá»— Ban à ?
Lối đánh hai tay cùng xá» dụng binh khÃ, vốn là tuyệt kỹ độc môn cá»§a lão.
Lục Tiểu Phụng vừa xuất ra ba chiêu, lão đã nhìn ra cách phá, tự tin rằng trong ba chiêu sẽ đánh văng cả đao kiếm trong tay Lục Tiểu Phụng.
Äúng lúc ấy, chợt nghe "chát" má»™t tiếng, Lục Tiểu Phụng lấy ngá»n Ä‘ao bên tay trái chém mạnh và o thanh kiếm bên phải. Äao kiếm Ä‘áºp và o nhau, cùng bị tiện đứt. Ông già áo xanh còn chưa hiểu chiêu thức kỳ quặc nà y, đã thấy hai lưỡi Ä‘ao kiếm bị chém đứt bay thẳng và o ngưá»i lão. Lục Tiểu Phụng thừa cÆ¡ phóng lên không trung, dùng lá»±c tung ra hai cây Ä‘ao kiếm gãy trên tay, ngưá»i thì lá»™n vòng ngược ra sau.
Má»i việc xảy ra trong nháy mắt, nhanh không thể tưởng tượng, ngay cả Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không ngá» mình phản ứng mau như váºy. Bản năng sinh tồn cá»§a má»—i ngưá»i vốn có tiá»m lá»±c khó ai lưá»ng được.
Gió thổi bên ngoà i cá»a. Lục Tiểu Phụng lá»™n thêm má»™t vòng, nương theo chiá»u gió đáp xuống khung cá»a nhà đối diện.
Ông già áo xanh không Ä‘uổi theo, chỉ nghe giá»ng nói thê lương cá»§a lão vá»ng ra :
- Ngươi đã giết con trai chư thần, dù lên trá»i xuống đất cÅ©ng không thoát khá»i cái chết đâu.
Lục Tiểu Phụng không thăng thiên, cÅ©ng chẳng độn thổ. Chà ng lại đến trước con hẻm dắt và o sòng bạc Ngân Câu, mướn má»™t cá»— xe ngá»±a, Ä‘i trở lại chá»— sáng nay chà ng thức dáºy.
Chà ng bắt đầu nghiệm ra là bá»n ngưá»i kia lừa chà ng ra vùng hoang dã ngá»§ má»™t đêm, mục Ä‘Ãch để giá há»a, bắt chà ng lãnh tá»™i. Những chuyện xảy ra vá»›i chà ng từ tối qua đến nay, nói ra cÅ©ng không ai tin. Ngưá»i đẹp "băng sÆ¡n" kia chắc chắn không bao giá» là m chứng dùm chà ng, còn chưa kể bây giá» nà ng đã biệt dạng, biết đâu mà tìm! Chỉ có cách tá»± chà ng tìm ra bằng chứng, má»›i có thể minh oan cho mình được.
Xe Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng, quả có Ä‘i qua má»™t khu chợ đêm, sau đó lại Ä‘i qua khe nước, rồi má»›i đến nÆ¡i chà ng thức dáºy sáng nay. Chẳng lẽ tối hôm qua chà ng quả thá»±c Ä‘i qua con đưá»ng nà y? Chẳng lẽ đây là chá»— tối qua Lãnh Nhược Sương nắm tay chà ng xuống Ä‘i bá»™? Nhưng nÆ¡i đây là má»™t vùng đồng trống hoang dã, đến má»™t cái chòi tranh cÅ©ng không có, ở đâu ra má»™t sòng bạc Kim Câu?
Lục Tiểu Phụng đến bên má»™t cây đại thụ, lá cây đã và ng khô cả. Chà ng nằm dưới gốc cây, nhìn lá và ng từng chiếc theo gió rÆ¡i rụng xuống, rá»›t trên ngưá»i chà ng. Mặt đất hãy còn ẩm ướt. Chà ng tỉnh táo suy nghÄ© :
- Rõ rà ng là mình Ä‘i qua con đưá»ng nà y để đến sòng bạc Kim Câu, nhưng nÆ¡i đây chẳng có nhà cá»a gì cả. Rõ rà ng mình nghe trong phòng có tiếng ngưá»i, nhưng chẳng thấy ngưá»i nà o. Trên tá» giấy có nói giữ mình ở đây ba hôm, nhưng vừa qua đêm đã tống mình Ä‘i.
Chà ng cà ng nghÄ© cà ng cảm thấy hoang đưá»ng, cả chà ng cÅ©ng thấy khó tin, huống hồ là ngưá»i khác? Chà ng không có cách chứng minh được hà ng tung cá»§a mình, không lý phải chịu để ngưá»i ta giá há»a mãi mãi sao? Chà ng than dà i, lúc nà y quả thá»±c là cưá»i hết nổi.
Äằng sau gốc cây có tiếng chim kêu tÃu tÃt cả buổi chưa ngá»›t. Lục Tiểu Phụng nhÃu mà y, vá»— và o thân cây, lá rÆ¡i lả tả, nhưng vẫn còn tiếng chim kêu. Con chim nà y quả là dạn dÄ©, chẳng sợ bay Ä‘i. Lục Tiểu Phụng nhịn không được, bèn ngóc đầu lên định nhìn phÃa sau thân cây, bá»—ng nghe tiếng chim chà chóe đột nhiên biến thà nh tiếng "gâu gâu" chó sá»§a.
Äang ngạc nhiên, Lục Tiểu Phụng bá»—ng thấy đằng sau thân cây ló ra gương mặt cá»§a má»™t thằng nhá», Ä‘ang thè lưá»i nhăn mặt chá»c quê chà ng.
Thì ra tiếng chó sá»§a, chim kêu, Ä‘á»u là do thằng nhá» nà y giả tiếng. Hiển nhiên thằng nhá» nà y khá thông minh, giả giống hệt tiếng thá»±c.
Thằng nhỠnháy mắt với Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi còn biết giả tiếng chó đực chó cái cắn nhau, ông cho tôi hai đồng, tôi là m cho nghe.
Lục Tiểu Phụng vụt sáng mắt ra, nhảy dựng lên ôm thằng nhỠhôn cái chụt, lại lấy ra một đĩnh bạc lớn dúi cho hắn, miệng không ngớt nói :
- Cảm ơn nhóc con, cảm ơn nhóc con!
Thằng nhá» không hiểu, chá»›p mắt há»i :
- Ông cho tôi nhiá»u tiá»n váºy, còn cảm Æ¡n tôi nghÄ©a là sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bởi vì ngươi vừa cứu mạng ta.
Nói rồi chà ng cưá»i lá»›n, nhại theo hai tiếng chó sá»§a, lá»™n vèo má»™t cái, đã Ä‘i xa hai trượng.
Thằng nhá» trố mắt nhìn theo, không hiểu sao Lục Tiểu Phụng lại vui mừng như váºy.
Sòng bạc Ngân Câu chỉ mở cá»a vỠđêm. Trá»i chưa tối thì chưa gầy sòng, trá»i gần sáng thì sòng đã dẹp. Ban ngà y là lúc ngưá»i ta Ä‘i kiếm tiá»n, phải để cho há» Ä‘i kiếm ra tiá»n, tối lại má»›i có tiá»n phung phÃ. Nếu muốn ngưá»i ta tiêu tiá»n hoà i hoà i, phải tạo cÆ¡ há»™i cho há» vung tiá»n thoải mái, nhưng cÅ©ng phải để há» có lúc Ä‘i kiếm tiá»n. Äây là nguyên tắc là m ăn cá»§a Lam Hồ Tá».
Lúc nà y trá»i chưa tối. Lục Tiểu Phụng Ä‘i qua con hẻm dà i vắng lặng, khi bước và o sòng bạc Ngân Câu, các bà n đánh bạc Ä‘á»u chưa mở. Cá»a và o sòng bạc tuy mở, nhưng những khách quen Ä‘á»u biết quy cá»§, trá»i chưa tối thì chẳng có ai và o.
Lục Tiểu Phụng đẩy cá»a bước và o, vừa cởi áo choà ng và giở nón ra, thì có hai đại hán lá»±c lưỡng bước đến cháºn đưá»ng. Sòng bạc nà o cÅ©ng phải có thá»§ hạ bảo vệ, riêng nÆ¡i nà y mướn cÅ©ng khá nhiá»u tay, Äại Ngưu và Hạt Tá» là hai tên đáng gá»m nhất trong đám.
Hạt Tá» (ngưá»i Ä‘ui) thá»±c ra chẳng phải bị mù, chỉ là chá»™t mắt. Lúc nà y hắn ngó Lục Tiểu Phụng, lạnh lùng nói :
- Ngươi có tới đây lần nà o chưa?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu :
- Có tới rồi.
- Äã từng đến đây, thì phải biết quy cá»§ nÆ¡i đây!
- Sòng bạc cũng có quy củ?
- Chẳng những có quy củ, mà còn khắt khe hơn chốn nha môn nữa.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i.
Äại Ngưu trừng mắt :
- Trá»i chưa tối, thì dù là thiên vương đến đây, chúng ta cÅ©ng má»i Ä‘i chá»— khác.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ta và o coi một chút cũng không được sao?
- Không được!
Lục Tiểu Phụng than một tiếng, cầm lấy áo choà ng dợm bước ra, bỗng chà ng quay lại nói :
- Ta dám cá năm trăm lượng bạc là ngươi không nhấc bổng nổi cá»™t đá nà y. Bên trong cá»a dá»c theo lối Ä‘i, có xếp bốn cá»™t đá khá lá»›n, xem ra chẳng nhẹ gì. Äại Ngưu cưá»i nhạt, chỉ dùng má»™t tay đã nhấc bổng má»™t cá»™t đá lên. Gã quả có sức mạnh như trâu, bởi thế má»›i có tên Äại Ngưu.
Lục Tiểu Phụng lại than, cưá»i gượng :
- Xem ra ta thua mất rồi, năm trăm lượng nà y trao cho ngươi.
Chà ng rút ra tá» ngân phiếu năm trăm lượng, kẹp giữa hai ngón tay đưa cho Äại Ngưu. Năm trăm lượng không phải là Ãt. Hai ngưá»i mà đi kỹ viện uống rượu, chÆ¡i gái cả đêm, cÅ©ng dùng không quá hai chục lượng.
Äại Ngưu hãy còn do dá»±, Hạt TỠđã đưa tay đón lấy tá» ngân phiếu. Gã nhìn thấy tiá»n, con mắt bị chá»™t cÅ©ng nhướng lên, mở to ra. Tấm ngân phiêu quả là đồ thá»±c, chẳng phải giả. Hạt Tá» nở nụ cưá»i :
- Bây giá» trá»i cÅ©ng gần tối rồi, khách quan ra ngoà i dạo má»™t vòng rồi quay lại, tiểu nhân sẽ tìm cho khách quan và i tay đánh bạc sà nh nghệ, đánh má»™t tráºn cho đã.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i :
- Ta ở đây đi vòng vòng không được sao?
Äại Ngưu xen và o :
- Không được!
Lục Tiểu Phụng sa sầm nét mặt :
- Äã nói trá»i chưa tối chưa cho đánh bạc, tại sao ngươi lại đánh cá vá»›i ta lúc nãy?
- Ta không có!
- Ngươi không đánh cá vá»›i ta, tại sao nháºn năm trăm lượng?
Äại Ngưu đỠmặt, nghẹn lá»i không biết cãi sao. Äấu lý không thắng, thì chỉ có nước dùng sức mạnh trấn áp. Äại Ngưu vừa thu tay thà nh quả đấm, bá»—ng thấy Lục Tiểu Phụng dùng ngón tay chỉ và o cá»™t đá gã vừa nhấc lên lúc nãy, chỉ thấy cá»™t đá bị đâm lá»§ng má»™t lá»—. Äại Ngưu tái mặt, nắm tay từ từ buông lõng.
Hạt Tá» ho khan hai tiếng, dùng tay hÃch nhẹ Äại Ngưu, cưá»i nói vuốt Ä‘uôi :
- Bây giá» cÅ©ng sắp tối rồi, vị khách quan nà y đã má»™t lòng đến đây, chúng ta nếu thá»±c sá»± Ä‘uổi ngưá»i ta Ä‘i thì thá»±c là không biết Ä‘iá»u.
Äại Ngưu láºp tức gáºt đầu, nói :
- Vả lại chúng ta nÆ¡i đây không xà i há»™t súc sắc đổ chì, cÅ©ng không chứa nữ nhân lõa thể, để cho ngưá»i ta Ä‘i vòng vòng xem cÅ©ng không sao!
Hắn nhìn tuy thô kệch ngốc nghếch, nhưng kỳ thực chẳng ngu chút nà o.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i vá»— vai hắn bảo :
- ÄÆ°á»£c lắm, đáng là m bạn! Äánh bạc xong ta dẫn hai ngưá»i Ä‘i Hạnh Hoa Các uống rượu.
Hạnh Hoa Các là kỹ viện cao cấp nhất trong thà nh, nhưng khà phái vẫn không bằng nÆ¡i nà y, cách trần thiết không xa hoa bằng sòng bạc Ngân Câu. Äảo mắt nhìn má»™t vòng, có thể thấy đại sảnh nà y thá»±c nguy nga tráng lệ. Äến nÆ¡i nà y có thua và i trăm lượng cÅ©ng không tiếc, bởi các bà n đánh bạc nÆ¡i đây có đủ loại đủ kiểu.
Cả bốn bên tưá»ng đại sảnh có treo những bức há»a nổi tiếng. Thế nhưng bức tranh sÆ¡n thá»§y lá»›n nhất treo ngay chÃnh giữa lại nhìn giống như do má»™t kẻ vô danh tiểu tốt vẽ nên, vì cảnh núi xa xa khuất trong sương mù bị vẽ thà nh má»™t khối há»—n loạn, giống như bị vấy má»±c. Bức tranh nà y nếu để chá»— khác cÅ©ng chẳng nói chi, đằng nà y lại được treo ngay trong đại sảnh chung vá»›i các bức danh há»a khác, trông thá»±c bất cáºp, khiến ai nhìn và o cÅ©ng khó hiểu.
Lục Tiểu Phụng như đặc biệt bị thu hút, đứng trước bức tranh ngắm tá»›i ngắm lui, ra vẻ chẳng muốn Ä‘i chá»— khác. Äại Ngưu và Hạt TỠđưa mắt nhìn nhau, sắc mặt có vẻ kỳ dị. Hạt TỠđảo tròng mắt, chợt lên tiếng :
- Bức tranh nà y là do đại cá»u vẽ, thá»±c là còn xấu hÆ¡n tiểu nhân vẽ nữa! Bên kia có bức tranh cá»§a Giang Nam đệ nhất tà i tá» ÄÆ°á»ng Giải Nguyên, má»›i đúng nghÄ©a là tranh sÆ¡n thá»§y!
Äại Ngưu vá»™i tiếp lá»i :
- Äể tiểu nhân dẫn khách quan qua bên kia xem, xem xong khách quan sẽ thấy cái bức tranh bên nà y chỉ là đồ bá»!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta muốn xem đồ bá».
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i bảo :
- Bởi vì tranh sơn thủy đi đâu cũng thấy được, còn tranh đồ bỠlại rất hiếm thấy!
Äại Ngưu chưng há»ng, đỠcả mặt. Hạt Tá» nháy mắt ra hiệu vá»›i gã, cả hai len lén đến sau lưng Lục Tiểu Phụng, bất ngá» cùng lúc xuất thá»§, má»—i ngưá»i má»™t bên, ghìm chặc lấy chà ng. Lục Tiểu Phụng chẳng có phản ứng gì cả.
Hạt Tá» cưá»i nhạt nói :
- Tiểu tá» nà y đáng nghi ngá», chẳng phải tốt là nh gì, không nên tha hắn!
Äại Ngưu đáp :
- Äúng váºy, chúng ta má»i hắn ra ngoà i, phế bỠđôi tay cá»§a hẳn Ä‘i rồi tÃnh sau!
Hai ngưá»i ra tay đắc thá»§, Ä‘ang dương dương đắc ý, bá»—ng cảm thấy ngưá»i Lục Tiểu Phụng như nặng trì xuống, mà cả hai lại bị nhấc bổng lên. Lục Tiểu Phụng Ä‘áºp hai tay và o nhau, chỉ nghe "cốp" má»™t tiếng lá»›n, cái đầu cá»§a Äại Ngưu tông và o đầu cá»§a Hạt Tá», cả hai té xuống ngất Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng bá» hai ngưá»i xuống, ngá»ng đầu lên nhìn bức tranh, lắc đầu lẩm bẩm :
- Các ngươi nói chẳng sai, bức tranh nà y đúng là đồ bá»!
Äá»™t nhiên chà ng đưa tay kéo bức tranh xuống, thì thấy lá»™ ra má»™t khung cá»a ngầm trên tưá»ng. Lục Tiểu Phụng mắt sáng lên, mỉm cưá»i :
- Tranh tuy là đồ bá», nhưng đồ bá» thá»±c sá»±, xem ra hãy còn ở đằng sau cánh cá»a nà y.
Chà ng nhắm mắt, dùng má»™t ngón tay sá» theo mép cá»a trên tưá»ng, dò được hai lần, bá»—ng dùng lá»±c nhấn mạnh, miệng hô khẽ "mở ra!" Cánh cá»a ngầm quả nhiên mở ra, bên trong lá»™ ra mưá»i mấy báºc thá»m đá, dắt xuống phÃa dưới đến má»™t địa đạo! Äịa đạo có thắp đèn, dẫn đến má»™t cánh cá»a. Trước cá»a có hai đại hán cầm Ä‘ao đứng canh. Hai ngưá»i nà y mắt nhìn trừng trừng như ngưá»i gá»—, Lục Tiểu Phụng đứng sá» sá» trước mặt hai ngưá»i, mà há» như chẳng thấy gì.
Lục Tiểu Phụng ho nhẹ má»™t tiếng, mà hai ngưá»i cÅ©ng không nghe. Bá»—ng "cách" má»™t tiếng, cánh cá»a ngầm bên trên đóng sầm lại. Lục Tiểu Phụng thá» bước tá»›i, chỉ thấy hai đại hán kia vẫn im lìm bất động, không ngăn cản gì cả. Chà ng đưa tay đẩy cá»a, liá»n thấy cá»a mở ra, bên trong đèn sáng rá»±c rỡ, có hai ngưá»i ngồi, trong đó có má»™t ngưá»i chà ng nháºn ra được.
Má»™t ngưá»i là má»™t nữ nhân Ä‘ang để tay bên má, trong tay cầm chén thá»§y tinh có chứa mỹ tá»u mà u hổ phách. Nà ng lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Phụng, há»i :
- Sao mãi đến bây giỠcông tỠmới đến đây?