Chương 6
Biết Tuốt sáng chế ra khinh khí cầu
Biết tuốt thích đọc sách, đã đọc rất nhiều sách kể chuyện những xứ sở xa xăm cũng như về các chuyến du lịch. Thường thường chiều tối, lúc rỗi rãi, chú kể chuyện lại cho các bạn nghe. Các chú tí hon rất thích nghe nói đến những đất nước kỳ lạ ấy mà các chú chư từng trông thấy bao giờ; các chú hết sức say mê những chuyện du ký trong đó các nhân vật đã trải qua những cuộc phiêu lưu khó mà tưởng tượng nổi trong những điều kiện thật khác thường.
Biết tuốt kể cho các chú nghe nhiều chuyện đến nỗi các chú đâm ta mơ mộng, mơ mông được đi du lịch một phen. Chú thì dự định cuốc bộ, chú thì nghĩ sẽ đi thuyền trên sông. Nhưng một hôm, Biết tuốt bảo họ:
- Các cậu có muốn chúng ta làm một cái khinh khí cầu rồi bay lên trời không?
ý kiến tuyệt quá! Các chú tí hon chưa bao giờ được du lịch bằng khinh khí cầu cho nên cái viễn canhr đuợc bay bổng như chim làm cho các chú khoái chí lạ lùng. Nhưng tiếc thay, chẳng chú nào biết cách làm cái khinh khí cầu ấy.
Biết tuốt nói :
- Mình sẽ suy nghĩ. Lúc nào nghĩ ra, mình sẽ trình bày cho các cậu rõ.
Chú suy nghĩ ba ngày đêm liền, sau đó chú quyết định làm một quả khinh khí cầu bằng cao su. Các chú tí hon đã biết ở đâu có món cao su rồi: ở thành phố Hoa, có thứ cây hễ cứa vào thân nó là đựoc một chất nhựa, chất nhựa ấy dần dần đặc lại thành cao su. Các chú tí hon lấy thứ cao su đó làm bóng và giày cao su.
Biết tuốt đã biết cách làm khinh khí cầu rồi bèn chuẩn bị một cái thùng to để chứa nhựa cây và giao cho các chú tí hon kiếm nhựa cho đầy thùng. Trong khi đi tìm nhựa cây, Mít đặc thấy Tịt mũi đang chơi nhảy dây với hai cô tí hon.
- Này, Tịt mũi! Cậu mà biết chúng mình đã sáng chế ra cái gì thì cậu phải thèm đến nổ ruột ra thôi! - Mít đặc liền gọi.
- Mình không thích nổ và mình cũng chẳng nổ ruột vì cái đó đâu! - Tịt mũi trả lời.
- Mình thì mình bảo là cậu sẽ nổ ruột ra đấy! - Mít đặc quả quyết - Cậu cóc biết tưởng tượng! Ngay cậu có nằm mê đi nữa, cậu cũng chẳng bào giờ trông thấy cái ấy đâu!
- Cái đấy là cái gì thế? - Tịt mũi tò mò hỏi.
- Chúng mình sắp làm một cái bong bóng khí để bay lên trên không.
- Gớm quá nhỉ! Tịt mũi phát ghen lên rồi. Chú cảm thấy cần phải tự tán dương mình, về bất cứ chuyện gì đó :
- Bong bóng à! Còn mình à, mình có mấy đứa bạn gái cơ.
- Đứa nào thế ?
- Đây này - Tịt mũi đáp và đưa ngón tay chỉ từng người một : Ruồi con và Cúc vàng .
Ruồi con và Cúc vàng bèn cảnh giác, đứng lùi ra xa và nhìn Mít đặc một cách sợ sệt. Mít đặc nheo mắt nhìn hai cô rồi nói:
- Hai cô này là bạn cậu à? Còn mình, mình không phảo là bạn của cậu nữa sao?
- Cậu là bạn mình và tụi này cũng là bạn mình, không có gì chở ngại cả.
- Nhưng mình thì mình cho là có trở ngại đấy - Mít đặc đáp - Đứa nào chơi với tụi con gái thì cũng là con gái. Rồi cậu sẽ sinh chuyện với chúng nó cho mà xem!
- A, không đâu! Tại sao cậu cứ muốn là mình sẽ sinh chuyện với chúng nó?
- Mình bảo cậu sẽ gây sự với chúng nó hoặc chính mình sẽ gây sự với cậu.
- Thì cậu cứ gây sự đi!
- Được thôi. Ta sẽ cho Ruồi con và Cúc vàng biết tay.
Mít đặc nắm tay lại, lao về phía các cô tí hon. Tịt mũi nhảy ngay tới, đứng giữa Mít đặc và hai cô. Chú tương một quả thụi vào trán Mít đặc. Họ bắt đầu đánh nhau. Các cô tí hon hãi quá, liền vội vã rút lui.
- Thế là chỉ vì hai đứa con gái mà đằng ấy đấm vào trán tớ à ? - Mít đặc thét, giơ quả đấm nhằm vaò mũi của địch thủ.
- Mày đừng động đến chúng nó! - Tịt mũi đáp.
- A! Ra mày là thằng vệ sĩ! - Mít đặc trả lời và păng! Mít đặc thụi vào đỉnh đầu Tịt mũi làm chú quỵ xuống và bỏ trốn.
- Sinh chuyện rồi đấy ! - Mít đặc còn quát Tịt mũi.
- Cứ việc! Rồi mày lại là người đầu tiên đến xin giải hoà cho mà xem - Tịt mũi trả lời.
- Tao không đến đâu! Tao sẽ cưỡi bong bóng bay lên trời cơ!
- Bọn mày có mà bay từ mái nhà xuống trần nhà ấy!
- Chính mày sẽ bay từ mái nhà xuống trần nhà thì có ! - Mít đặc la lên rồi chú đi tìm món nhựa cây của chú.
Khi chiếc thùng đã đầy nhựa và Biết tuốt đã quấy trộn nhựa cho kỹ, chú bảo Đinh vít cho chú mượn cái bơm lốp ô tô. Chú lắp một đầu ống cao su vào cái bơm còn đầu kia chú bôi ít nhựa. Sau đó, chú ra lệnh cho Đinh vít khẽ bơm hơi vào. Đinh vít bắt đầu bơm thì chât nhựa ở đầu ống cao su đã phồng lên tròn như chiếc bong bóng xà phòng mà ngưòi ta vẫn thổi bằng cuống rơm ấy. Biết tuốt bôi thêm nhựa cao su vào. Đinh vít tiếp tục bơm, cái bong bóng lớn dần và phút chốc đã thành quả bóng. Biết tuốt không kịp phết nhựa một lần nữa, chú phải cầu cứu các bạn khác. Ai cũng xúm vào làm, chỉ trừ Mít đặc đang huýt sáo và lượn quanh quả bóng. Chú không thích đến gần, chú đứng xa nhìn lại và nghĩ :
- Nó sắp nổ rồi, đúng là nó săp nổ rồi! ùm!
Nhưng mà quả bóng không nổ, nó lớn dần từng phút một và chỉ chốc lát nó đã to đến nỗi muỗn phết thêm nhựa các chú tí hon phải leo lên cây dẻ mọc ở giữa sân, ngay gần quả bóng. Phải mất hai ngày mới thổi xong quả bóng. Bây giờ nó đã to bằng cái nhà. Biết tuốt lấy một sợi dây thắt chặt cái đầu ống con ở dưới đáy quả bóng để cho hơi khỏi xì ra.
- Bây giờ phải để nó khô đi đã, trong lúc chờ nó khô, ta phải đi làm việc khác.
Chú lấy dây buộc quả bóng vào thân cây dẻ để cho nó khỏi bay theo gió rồi chú phân các chú tí hon thành hai tốp. Một tốp phải thu nhặt kén ướm thành tơ rồi dệt một cái lưới khổng lồ. Còn tốp kia làm một cái khoan bằng vỏ cây bạch dương.
Trong khi Biết tuốt cùng làm việc với các bạn, cư dân thành phố Hoa kéo đến xem quả bóng vĩ đại buộc vaò thân cây dẻ. Người nào cũng muốn sờ xem sao, có ngưòi lại thử nhấc nó lên nữa.
- Quả bóng nhẹ quá nhỉ - Người ta nói - Chỉ một tay cũng nâng đuợc lên như chơi.
- Nó nhẹ quá rồi còn phải nói gì nữa, nhưng mình ngờ là nó chẳng bay được đâu - lời bàn này là của một chú tí hon tên là Đá một cú.
- Tại sao vậy? - Những người khác hỏi.
- Tại vì nếu nó bay lên thì nó phải treo lơ lửng phía trên, vậy mà nó cứ nămg chềnh ềnh trên mặt đất. Nhẹ thì có nhẹ nhưng dù sao thì nó vẫn cứ nặng - Đá một cú trả lời. ý kiến của Đá một cú làm cho mọi người suy nghĩ.
- Hèm! Nhẹ thì có nhẹ nhưng dù sao nó vẫn cứ nặng - họ nói - Đúng quá đấy. Rồi thì nó sẽ bay bổng ra làm sao?
Họ nêu vấn đề với Biết tuốt. Chú đáp:
- Kiên nhẫn một chút rồi bà con sẽ thấy.
Nhưng Biết tuốt chẳng giải thích gì cả nên họ lại càng nghi ngời thêm . Đá một cú đi khắp thành phố rêu rao :
- Lấy sức gì mà đẩy quả bóng lên được? Con chim bay là nhờ có đôi cánh còn quả bóng cao su thì bay lên trời thế quái nào được, hoạ chăng là bay xuống đất ấy !
Bởi thế cả thành phố chẳng ai tin tưởng quả bóng của các chú tí hon mà chỉ giễu cợt nó thôi. Người ta đến nhìn qủa bóng qua hàng rào và nói:
- A! Xem kìa! Nó đang bay! Ha-ha-ha!
Nhưng Biết tuốt vẫn thản nhiên trước những lời chế giễu ấy. Khi cái lưới đã làm xong, các chú tí hon đem phủ lên quả bóng.
Những kẻ hay tò mò đứng sau hàng rào lại càng cười dữ:
- A ha! Bây giờ các chú lại giam nó vào cái lưới, ý chừng sợ nó bay mất đấy! Ha-ha-ha!
Trong khi ấy, Biết tuốt ra lệnh buộc một sợi dây vào đáy quả bóng rồi cột nó vào cành cây. Nhanh nhảu và Đinh vít leo lên cây dẻ và kéo sợi dây. Quả bóng nhích lên cao, bọn người hiếu kỳ lại châm chọc :
- A ha! Kéo quả bóng bằng dây! Không hiểu các chú định cho nó bay bổng ra làm sao mà cứ phải kéo dây thì nó mới nhích lên được thế!
- Đúng thế đấy!- Đá một cú giải thích - Họ sẽ ngồi lên quả bóng và kéo dây, thế là họ sẽ bay.
Bây giờ qủa bóng treo lơ lửng, những sợi dây trên tấm lưới rủ xuống lòng thòng. Biết tuốt cho buộc cái khoang vuông vắn, mỗi dọc khoang có một tấm ghế dài và mỗi ghế có thể ngồi được bốn chú tí hon. Các chú tí hon buộc các đầu sợi dây vào bốn góc của chiếc khoang. Biết tuốt tuyên bố là việc xây dựng khinh khí cầu đã kết thúc. Nhanh nhảu bao giờ cũng vội vã, ngỡ là sắp lên đường rồi.
- Chưa đi đâu - Biết tuốt nói - Còn phải làm dù đã.
- Dù à? Tại sao lại làm dù? - Mít đặc hỏi.
Ngày hôm sau, các chú tí hon bắt tay vào việc. Biết tuốt bày cho các chú tú hon cách làm dù bằng bông cây bồ công anh. Đám người tò mò đứng sau hàng rào nhìn quả bóng buộc chặt vào cây dẻ mà nghĩ bụng :
- Nó còn treo ở đây mãi cho đến ngày nó nổ bung ra. Chẳng bao giờ chúng mình thấy nó bay lên đâu.
Họ gọi các chú tí hon :
- Này các chú phải bay ngay đi, không thì nó nổ mất đấy. Biết tuốt trả lời:
- Bà con đừng có lo. Tám giờ sáng mai sẽ bay.
Nghe chú nói vậy, họ phá lên cười. Có người nghi hoặc:
- Mai mình cứ đến xem. Ngộ nhỡ chúng nó bay lên trời thật thì sao!
Chương 7
Chuẩn bị lên đường
Hôm sau, mới tảng sáng, Biết tuốt đã đánh thức các bạn dậy. Ai nấy đều chuẩn bị. Bu loong và Đinh vít khoác chiếc áo bằng da. Viên đạn đi một đôi giày da rất tiện cho việc du lịch: cổ giầy vươn lên quá đầu gối và có cái móc khóa lại. Nhanh nhảu mặc bộ quần áo hỏa tốc: đó là sáng kiến của chú vì chú vốn tính vội vã và không muốn mất nhiều thì giờ. Mà cái món mất nhiều thì giờ nhất lại là chuyện mặc hay cởi quần áo hoặc là cài ở sau gáy. Đó là một thứ quần áo hỗn hợp, cả quần lẫn áo dính liền với nhau và chỉ việc tháo cái cúc ra là trong nháy mắt, bộ quần áo đã tuột khỏi vai, rơi xuống đất.
Tròn xoay diện bộ quần áo sang nhất. Đối với việc quần áo thì mấy chiếc túi được Tròn xoay đánh giá cao nhất. Quần áo càng nhiều túi thì càng sang trọng. Bộ quần áo tốt nhất chú diện hôm nay có những mười bảy cái túi. Chiếc áo có mười túi: hai cái ở trên ngực, hai cái nằm chéo trước bụng, hai cái ở hai bên, hai cái ở mé trong và một cái ở giữa lưng cho kín đáo. Chiếc quần có hai túi đằng trước, hai túi đằng sau, hai cái hai bên và một cái trên đầu gối. Số là ở Thành phố Hoa, chỉ những nhà quay phim mới có đến mười bảy cái túi áo túi quần trong đó có một cái ở đầu gối.
Nước đường mặc quần áo kẻ ô vuông. Bao giờ chú cũng mặc quần áo kẻ ô vuông: quần kẻ ô, áo kẻ ô. Hễ nhìn thấy chú ở đằng xa đi tới, các chú tí hon lại kháo nhau: "Kìa thằng bàn cờ". Ngộ nhỡ ăn mặc như kiểu đi trượt tuyết. Chú nghĩ khi đi du lịch thì chẳng có cách ăn mặc nào tiện hơn thế cả. Chắc chắn mặc áo kẻ sọc, ống quần cũng kẻ sọc làm người ta cữ ngỡ chú là cái đệm giường. Còn Mất sạch chẳng tìm thấy mũ áo ở đâu vì chú hay để đồ đạc vương vãi lung tung. May sao, cuối cùng chú tìm ra chiếc mũ ở dưới gầm giường.
Thuốc nước đã khuân bút vẽ và mực màu lên khoang ngồi vì chú định vẽ tất cả những cảnh chú thấáy trên đường đi. Kèn đồng thì mang cây sáo. Bác sĩ Thuốc viên đem túi thuốc đi theo vì chú hay lo xa: nếu có ai đau ốm dọc đường thì chú phải lo chạy chữa.
Chưa đến sáu giờ mà quanh vườn đã đông kín những người. Những kẻ tò mò leo lên cả hàng rào và các mái nhà lân cận để xem cho rõ. Nhanh nhảu là người leo lên khoang đầu tiên, chú trọn một chỗ ngồi rõ tốt. Theo sau chú là Mít đặc.
Những người tò mò bàn tán:
- Trông kìa! Bọn nó bắt đầu leo lên ngồi vào chỗ rồi!
- Sao các cậu lại leo lên khoang hả? - Biết tuốt nói - Xuống đi, còn sớm lắm.
- Sao lại còn sớm? - Mít đặc bảo - Có khi bay được rồi!
- à! Mít đặc hiểu rõ nhiều! Trước khi đi, phải cho khí nóng vào khinh khí cầu đã.
Nhanh nhảu hỏi:
- Khí nóng à? Tại sao?
- Tại vì khí nóng nhẹ hơn khí lạnh. Khi nào khinh khí cầu đầy khí nóng, khí nóng sẽ bay lên và kéo luôn cả khinh khí cầu - Biết tuốt giải thích.
- Như vậy cần có khí nóng nữa! - Mít đặc nói bằng giọng ngao ngán rồi chú cùng Nhanh nhảu tụt xuống một cách miễn cưỡng.
Có tiếng nói trên mái nhà:
- Xem kìa, các chú đã xuống rồi, đã thay đổi ý kiến rồi! Có tiếng đáp lại trên mái nhà khác:
- Các chú lo xa đấy, quả bóng còn nằm lù lù kia mà. Các chú cứ bỡn cợt chúng ta hoài.
Biết tuốt bảo các bạn:
- Phải nhét cát đầy các bao và đặt lên khoang.
Nhanh nhảu, Lặng lẽ, Ngộ nhỡ và các chú khác thi hành ngay lập tức. Những nhà quan sát ngơ ngác, kháo nhau:
- Các chú đang làm cái gì thế nhỉ? Đem những bao cát lên khoang làm gì?
Đá một cú ngồi vắt vẻo trên hàng rào, hỏi:
- Này, bao cát dùng để làm gì thế ?
Mít đặc đáp:
- Để ném vào đầu các cậu khi chúng tớ lên tới chín tầng mây đấy.
Để làm gì à? Dĩ nhiên là chú cũng tịt mít. Nhưng dù sao chú cũng cứ bịa chuyện ra được như mọi lần khác. Đá một cú lại gọi Mít đặc để chế giễu:
- Các cậu phải trèo lên mây chứ! Bọ gậy ngồi bên Đá một cú, cười mỉa:
- Chắc là chúng nó sợ, nên mới muốn cho những bao cát bay thay chúng nó.
Mọi người đều cười:
- Rõ ràng là các chú sợ. Mà sợ cái quái gì kia chứ, làm thế nào thì làm, quả bóng có bay lên đâu!
- Biết đâu đấy! Có thể có sắp bay lên chưa chừng - một cô tí hon cùng nhòm qua kẽ rào với các bạn khẽ thủ thỉ.
Trong lúc đó, Biết tuốt cho đốt lửa lên ở giữa sân. Bu loong và Đinh vít khiêng từ trong xướng ra một cái nồi to bằng đồng và đặt lên trên ngọn lửa. Cái nồi này hai chú đã làm từ lâu và dùng để đốt nóng khí. Một cái bơm gắn liền một đầu ống vào hông nồi, đưa không khí vào trong nồi để đun cho nóng rồi dẫn khí nóng ra ngoài qua cái lỗ hổng ở vung nồi.
Dĩ nhiên là các cô chú tí hon đến dự lễ khởi hành không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện cho nên mỗi người có một giả thuyết riêng. Cô Hoa cúc nói:
- Chắc là họ nấu cháo để chén trước khi đi đấy.
- Có lẽ - Bọ gậy đáp - Thử đặt cậu vào địa vị họ xem: lẽ nào cậu không chén trước khi lên đường đi du lịch như họ?
- Đúng rồi! Có lẽ đây là lần cuối cùng - Hoa cúc đồng ý.
- Sao, lần cuối cùng gì?
- Chúng nó chén lần này là lần cuối cùng. Quả cầu mà vỡ là chúng nó đi đứt
Đá một cú khuyên giải:
- Đừng lo, nó không vỡ đâu. Muốn cho nó vỡ thì trước hết phải cho nó bay lên đã chứ, đằng này nó cứ nằm ì cả tuần lễ ở trong sân kia mà, có bay đi đâu.
- Nhưng bây giờ nó sắp bay rồi - Cúc vàng quả quyết nói, cô cũng đến dự lễ khởi hành với Ruồi con.
Chẳng bao lâu mọi người đâm ra cãi nhau: chỉ việc người này nói là "quả cầu sắp bay" là lập tức có người đáp lại "không bay" và ngược lại. Tiếng tranh cãi ồn ào, không ai đồng ý với ai cả. Trên một nóc nhà, cuộc đấu khẩu dữ dội đến nỗi có hai chú tí hon xoay ra đấm đá nhau, phải dùng hết cách - kể cả giội nước lạnh vào người - mới can ngăn được các chú.
Bây giờ không khí trong nồi đã nóng và Biết tuốt nghĩ là đã đến lúc bơm vào quả cầu rồi. Nhưng trước khi bơm đầy khí nóng vào quả cầu thì phải tháo khí lạnh ra đã. Biết tuốt cởi sợi dây, lập tức khí lạnh thoát ra, rít lên như tiếng còi. Các chú tí hon quay lại nhìn, quả cầu xẹp xuống rất nhanh và mềm nhũn, nhăn nheo như quả lê khô rồi biến mất trong đáy khoang. Chỉ còn trơ lại chiếc khoang bằng vỏ cây ngoài có phủ cái lưới. Một hồi cười giòn giã nổi lên. Ai cũng cười hể hả, cả những người cho rằng quả cầu sẽ bay lẫn những người cam đoan là nó không bay. Tịt mũi cười đến nỗi chú ngã nhào từ mái nhà xuống đất. Lập tức một cái bướu mọc lên trên gáy chú. May sao, bác sĩ Thuốc viên đứng đấy và bôi ngay i-ốt cho chú. Quanh đó có tiếng thét:
- Bọn nó bay đi thế đấy! Quả bóng của Biết tuốt đấy mà. Loay hoay cả tuần lễ, thế rồi vỡ bung ra. Thật là vỡ bụng vì cười mất. Cả đời mình chưa bao giờ được một trận cười như vậy!
Nhưng mà Biết tuốt cũng chằng buồn nghe lời họ nói. Chú nối liền cái nồi với quả cầu bằng một chiếc ống dài rồi ra lệnh bơm. Không khí được bơm vào nồi và khí nóng từ nồi qua cái ống vào quả cầu. Người ta thấy quả cầu trong tấm lưới lớn dần lên và nhấc khỏi khoang gỗ.
- Nhìn kìa! - Khán giả vui mừng - Họ lại thổi phồng lên rồi. Họ điên chắc, nó lại sắp nổ bung ra thôi! Không ai tin là quả cầu sẽ bay cả. Nhưng nó vẫn to dần, vượt ra khỏi cái khoang và ngồi lên trên như một quả dưa đỏ khổng lồ đặt lên cái đĩa. Rồi nó từ từ bay lên cao, làm căng các sợi dây buộc tấm lưới vào khoang gỗ. Mọi người đều trông và đều hiểu rõ là bây giờ không ai kéo quả cầu bằng dây nữa. Một tiếng "ồ" kinh ngạc thoát ra từ lồng ngực của tất cả mọi người.
Hoa cúc vỗ tay và hoan hô mãi.
- Im đi! - Đá một cú càu nhàu.
- Thế cậu không trông thấy nó bay à?
- Chưa! Nhìn kìa, nó vẫn dính vào khoang. Cậu tưởng là nó có thể nâng cái khoang lên được sao, nhất là trong khoang lại có bằng ấy con người?
Đá một cú vừa nói dứt lời thì đã thấy quả cầu đã được thổi to hơn, bay lên chút nữa và nhấc cái khoang rời khỏi mặt đất. Chú không thể nhịn được nữa, chú la lên, hét lên:
- Cẩn thận, giữ lấy nó! Nó sắp bay mất kìa, các cậu làm cái gì thế?
Nhưng cái khoang bị cột chặt vào cây dẻ để cho quả cầu khỏi bay lên nên nó chỉ nhích lên quá mặt đất một tí thôi và thế là hết. Người ta la hét khắp nơi:
- Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô Biết tuốt! Hoan hô quả cầu! Họ thôi quả cầu bằng cái gì thế nhỉ? Chắc là bằng hơi nước thôi!
Bây giờ mọi người mới tin là quả cầu sắp bay lên.
Chương 8
Lên đường
Quả cầu đã chứa đầy khí nóng. Biết tuốt ra lệnh cất cái nồi và muốn cho chắc chắn là khí nóng không thoát ra ngoài, chú tự lấy một sợi dây buộc đầu cái ống dính liền với quả cầu. Sau đó, chú mời mọi người ngồi lên khoang. Nhanh nhảu leo lên đầu tiên. Tròn xoay trèo theo sau và suýt nữa chú ngã bổ nhào vào các bạn. Người chú phát phì ra vì những cái túi đựng đầy đường và bánh. Vả lại chú chỉ trèo bằng một tay còn tay kia thì cầm cái ô và đôi chân chú nó chả vâng lời chú cho vì chú cứ ưng đeo dép và tự nghĩ rằng cẩn tắc thì vô áy náy. Nhưng mọi người giúp đỡ chú nên cũng yên ổn. Các chú khác lần lượt leo lên, còn Nước đường nhường cho các bạn lên trước.
- Lên đi, lên đi, đừng chen chúc nhau quá, cứ đường hoàng, - Nước đường nói, - ai cũng có chỗ ngồi cả đấy.
- Cậu cũng lên đi chứ. – Mọi người giục chú.
- Các cậu cứ lên đi, mình còn thì giờ chán!
Chú đỡ người này, đẩy người nọ. Mọi người đã yên chỗ, chỉ trừ chú. Người ta gọi chú:
- Sao cậu không leo lên? Chú đáp:
- Mình ở lại thì hơn. Người mình to quá, các cậu sẽ bị chật. Vả lại mình sợ nó sẽ quá tải.
- Cậu đừng sợ, không quá tải đâu.
- Không, không, các cậu cứ đi đi, mình sẽ chờ các cậu ở đây, mình mà đi thì chỉ làm rầy các cậu.
Biết tuốt liền can thiệp:
- Cậu không làm rầy ai cả, leo lên nào! Chúng ta đã quyết định bay tất cả thì tất cả cùng bay.
Nước đường đành phải thi hành nhưng có chuyện gì xảy ra đấy? Một việc thật bất ngờ: cái khoang hạ xuống đất, kéo theo cả quả cầu. Bọ gậy ngồi trên hàng rào quan sát, thấy vậy cười phá lên:
- A ha, ra là bay thế đấy! Nhưng Đá một cú phát cáu:
- Cậu cười cái gì thế? Chuyện tai hoạ thế mà cậu lại cười?
- Chẳng có tai hoạ nào cả, - Thuỷ tinh đáp. – Chỉ phải tội là quả cầu đủ cho mười lăm người mà đi những mười sáu.
- Vậy chúng nó sẽ không bay nữa à? - Đá một cú hỏi.
- Có chứ, nhưng phải để lại dưới đất một người, - Thuỷ tinh nói.
Ruồi con nói:
- Chắc là cậu Mít đặc rồi.
Nước đường rất hài lòng vì chuyện đã xảy ra. Thực ra việc đi này làm cho chú sờ sợ. Chú nói:
- Mình đã bảo các cậu là quá tải mà. Tốt nhất là tớ tụt xuống. Chú đã leo qua thành khoang định tụt xuống thì Biết tuốt lấy một bao cát ném xuống đất. Quả cầu bớt nặng lại lên cao. Bây giờ người ta mới hiểu tại sao Biết tuốt lại đem theo những bao cát. Mọi người cất tiếng hoan hô nhưng Biết tuốt giơ tay lên đề nghị im lặng.
- Chào tạm biệt các bạn! – chú nói rất to. – Chúng tôi bay tới những xứ sở xa xôi. Một tuần lễ nữa, chúng tôi sẽ trở về. Chào tạm biệt!
- Chào tạm biệt! Chúc các bạn lên đường mạnh khoẻ, - các chú tí hon vẫy tay vẫy mũ mãi. Biết tuốt lấy con dao trong túi ra, cắt sợi dây buộc quả cầu vào cây dẻ, quả cầu vươn lên, sau một lát bị vướng vào cành cây, nó lại thoát ra và lẹ làng vút lên cao.
Các chú tí hon reo:
- Hoan hô! Biết tuốt và các bạn muôn năm!
Các chú hoan hô, tung mũ lên trời. Các cô vui mừng nhảy múa. Ruồi con và Cúc vàng ôm chầm lấy nhau còn Mẫu đơn thì khóc. Trong khi đó, quả cầu lên cao mãi. Gió đẩy nó đi tới. Chẳng bao lâu, nó chỉ còn là một vệt nhỏ mờ nhạt trên nền trời xanh thẳm. Thuỷ tinh leo lên mái nhà, quan sát quả cầu qua ống viễn kính. Thi sỹ Hoa giấy đứng cạnh nhà thiên văn. tay chắp trên ngực, vẻ chăm chú nhìn đám đông vui nhộn. Đột nhiên chú dang tay ra và kêu:
- Các bạn nghe tôi đọc thơ nhé!
Tức thì tiếng ồn ào dịu hẳn. Ai cũng ngẩng đầu, đăm đăm nhìn Hoa giấy.
Các chú tí hon khe khẽ nhắc lại:
- Cậu ấy sắp ngâm thơ cho chúng ta đấy!
Hoa giấy chờ cho thật yên lặng rồi giơ tay về phía quả cầu đang mất hút, chú lại lặp lại một lần nữa:
- Nghe thơ đây nhé! Và chú bắt đầu ngâm:
Quả cầu vĩ đại căng hơi
Trời cao vút tới bồi hồi lòng ta. Tự hào như cánh chim xa
Tầng không ta vượt, bay qua ruộng đồng. Bay qua biển, bay qua sông,
Chúng ta đâu có nản lòng, bạn ơi!
Người ta la hét, người ta hoan hô. Các chú tí hon công kênh Hoa giấy về tận nhà chú. Các cô tí hon ném hoa vào người chú khi chú đi qua. Người ta ca ngợi chú, làm như chính chú là người sáng chế ra quả cầu và chú đã bay vút lên trời cao vậy. Ai nấy đều thuộc lòng bài thơ của chú và ca hát mãi ngoài đường phố.
Đến tận chiều tối, mấy câu thơ cuối cùng của chú vẫn được ngâm nga khắp đó đây:
Bay qua biển, bay qua sông,
Chúng ta đâu có nản lòng, bạn ơi!
Last edited by quykiemtu; 24-11-2008 at 04:37 PM.
|