Chương 9
Trên chín tầng mây
Quả cầu vút lên cao một cách êm ả nên các nhà du hành dũng cảm ngồi trong cái khoang không cảm thấy là mình đang bay lên. Một lát sau, khi nhìn qua thành khoang, họ mới thấy cảm thấy đám đông ở dưới đất đang vẫy tay vẫy mũ hoan hô họ.
Họ cũng vẫy mũ đáp lại: "Chào các bạn!". Mất sạch toan vẫy mũ mới chợt thấy là đầu mình trần trụi.
- Các bạn ơi! Dừng quả cầu lại đã! Mình để quên cái mũ ở nhà rồi.
Cáu kỉnh làu bàu:
- Cậu thì lúc nào cũng quên. Biết tuốt đáp:
- Không dừng lại được. Quả cầu còn bay cho đến khi nào không khí bên trong lạnh đi thì nó mới hạ xuống. Mất sạch nói, giọng bực tức:
- Chà! Thế là mình phải bay đầu trần à? Tròn xoay nói:
- Cậu đã tìm thấy mũ ở gậm giường rồi cơ mà?
- ừ, nhưng khi mình đội vào, mình thấy bức quá nên lại bỏ ra để trên bàn. Đến phút cuối cùng mình lại quên đội.
Cáu kỉnh nói:
Cậu thì phút cuối cùng nào mà chả quên! Đột nhiên, Mít đặc hét:
- Các cậu nhìn kìa! Nhà chúng mình ở lại dưới kia kìa, bên trái chúng ta ấy. Mọi người đều cười còn Cáu kình lại lên tiếng:
- Cậu tưởng là nó cũng phải bay theo chúng mình chắc? Mít đặc đâm cáu, vặc lại:
- Mình chẳng tưởng gì hết. Mình nhận ra cái nhà của chúng mình và mình nói lên, thế thôi. Bao lâu nay, chúng mình đã ở trong căn nhà ấy và bây giờ thì bay trong quả cầu.
- ừ, thì bay - Cáu kỉnh hậm hực nói - ai biết được là nó sẽ đưa chúng ra đi đến đâu?
- Cậu thì lúc nào cũng cứ làm nhặng lên. Ngay cả trong quả cầu này mà cậu cũng không để cho chúng mình được yên thân nữa - Mít đặc nói.
- Nếu cậu không thích thì cậu đi đâu thì đi.
- Thế cậu muốn mình đi đâu bây giờ? Biết tuốt nói:
- Thôi đi, đừng có cãi nhau nữa.
Quả cầu lên cao mãi. Dưới kia, Thành phố Hoa trải rộng ra, trông như một tấm bưu ảnh. Nhà cửa bé tí xíu, còn các chú tí hon thì không nhìn thấy đâu nữa. Gió cuốn quả cầu đi thật nhanh. Phút chốc, thành phố chỉ còn là một dấu chấm trong chốn xa xăm. Biết tuốt lấy địa bàn ra để định phương hướng.
Địa bàn là một cái hộp nhỏ bằng kim khí, trên mặt có một chiếc kim có nam châm luôn luôn chỉ về phía bắc. Địa bàn giúp ta biết nơi ta đi và tìm thấy đường về. Vì thế, Biết tuốt chú ý đem nó đi theo. Chú nói:
- Chúng ta đi thẳng về phương bắc, vậy thì khi về, chúng ta sẽ chuyển về phương nam. Quả cầu lên rất cao, vượt qua bao ruộng đồng. Thành phố Hoa đã biến mất. Ơ' phía dưới, con suối mà cac chú tí hon gọi là sông Dưa chuột chảy uốn khúc như dải vải hẹp. Cây cối trên ruộng đồng nom như những cụm lông nhỏ.
Thình lình Tròn xoay nhìn thấy một vệt tối hình tròn. Vệt tối này chạy nhanh trên mặt đất như chạy theo khí cầu vậy. Cậu ta kinh ngạc nói:
- Các cậu nhìn kìa, có ai đang chạy theo chúng ta đây này! Tất cả đều nhìn vào vệt tối.
Mất sạch nói:
- ồ, nó đang đi qua sông kìa! Nhanh nhảu hỏi:
- Cái quái gì thế nhỉ? Này, nó nhảy qua cả cây!
Bây giờ các chú bay qua một cánh rừng và cái vật đen vẫn theo các chú hoài, nó chạy cả trên các vòm lá. Bác sĩ Thuốc viên sinh nghi, liền đèo mục kỉnh vào nhưng thật là toi công, chú chẳng nhận ra được nó là cái gì.
Đột nhiên, Mít đặc reo lên:
- Mình biết rồi! Mình biết rồi! Mình là người đầu tiên biết đấy nhé! Đó là con Mực của chúng ta. Chúng ta bỏ quên nó ở nhà nên nó chạy theo đấy!
Viên đạn đáp:
- Cậu nhầm rồi. Con Mực ở dưới gầm ghế, cạnh mình đây cơ mà.
Ngộ nhỡ hỏi:
- Vậy thì nó là cái gì? Biết tuốt ơi, cậu thử nói cho chúng mình nghe xem nào.
Biết tuốt bỏ cái địa bàn vào túi rồi nhìn xuống phía dưới. Chú cười:
- Đó là cái bóng của chúng mình. Các chú tí hon tròn xoe mắt:
- Bóng của chúng mình à?
- ừ, cái bóng của quả cầu. Quả cầu bay trên không, cái bóng bay dưới đất, đơn giản thế thôi.
Các chú giương mắt nhìn mãi cái bóng càng ngày càng nhỏ đi và cuối cùng biết mất.
- Nó đi đâu mất rồi nhỉ? Biết tuốt giải thích:
- Chúng mình lên cao quá nên không trông thấy nó được nữa. Cáu kỉnh làu bàu:
- Vậy thì người ta không thể trông thấy cả cái bóng của mình được ư? Tệ hại quá!
Mít đặc nổi cáu:
- Cậu lại nhặng lên rồi! Cậu không bao giờ để cho tụi mình được yên thân hay sao?
Cáu kỉnh trêu lại bạn:
- Yên thân à? Yên thân làm sao được khi đang bay bằng quả cầu? Muốn yên thân thì hãy ở nhà.
- Cậu phải ở nhà để yên thân.
- Mình ấy à, mình chẳng cần yên thân!
Biết tuốt nói:
- Lại gây chuyện à? Mình phải cho các cậu xuống mới được. Cáu kỉnh và Mít đặc sợ quá, thôi cãi nhau ngay.
Quả cầu đi vào sương mù. Không trông thấy mặt đất nữa. Chung quanh như có một màn khói trắng bao bọc.
- Cái gì thế này? Khói ở đâu thế này? Biết tuốt nói:
- Không phải kà khói đâu. Đám mây đấy. Chúng mình đã bay lên mây rồi và bây giờ thì đang bay ở trong mây.
Mít đặc đáp:
- Cậu chỉ bịa thôi. Mây thì phải lỏng như cháo tấm, chứ còn cái này y như sương mù ấy.
Biết tuốt hỏi:
- Cậu có biết mây là cái gì không? Mây là sương mù, nhưng nhìn xa thì nó có vẻ dầy hơn thôi.
Mít đặc không tin, bèn nói:
- Các cậu đừng nghe nó. Những điều đó nó bịa ra để ra vẻ ta đây biết tuốt, nhưng thực ra thì nó mít đặc. Không cần phải dạy cho mình biết mây là sương mù đâu. Không phải, mây giống như cháo tấm ấy. Làm như mình chưa bao giờ được chén món cháo tấm chắc!
Quả cầu lên cao mãi, vượt lên cả tầng mây. Mít đặc thò đầu qua thành khoang trông thấy mây ở phía dưới che lấp cả mặt đất.
- ái chà, trời ở dưới kia kìa. Chúng mình bay lộn ngược rồi.
- Sao lại lộn ngược? - tất cả đều ngạc nhiên.
- Đấy, cứ nhìn xem: trời ở dưới phía chân chúng mình, như vậy là bay lộn ngược rồi.
Biết tuốt cải chính:
- Chúng mình bay ở trên mây. Chúng mình lên cao hơn cả mây. Vì thế bây giờ, mây không ở trên mà là ở dưới chúng mình. Mít đặc không tin. Chắc rằng mình ngồi lộn đầu xuống đất, chân chổng lên trời, chú sợ mất mất chiếc mũ nên cứ lấy tay ấn tịt xuống tận trán. Có gió thổi, quả cầu đi mau hơn, Nhưng đột nhiên các chú tí hon thấy quả cầu hạ xuống. Các chú đâm lo:
- Tại sao lại xuống nhỉ? Biết tuốt đáp:
- Tại vì không khí trong quả cầu bắt đầu lạnh. Nhanh nhảu hỏi:
- Thế là chúng mình đang hạ xuống mặt đất à?
- Không - Biết tuốt trả lời - Không phải tự nhiên vô cớ mà chúng ta đem cát đi theo đâu. Chúng ta sẽ ném cát xuống và quả cầu sẽ bay lên cao ngay.
Nghe nói vậy, Ngộ nhỡ vớ ngay một bao cát và ném vào khoảng không.
Biết tuốt hét:
- Cậu làm gì thế? Ném một bao cát đầy à, cậu chẳng nghĩ gì cả! Nếu nó rơi trúng phải đầu ai thì sao? Ngộ nhỡ đáp:
- Nó sẽ chẳng rơi vào đầu ai đâu!
- Chẳng rơi à - Mít đặc nói - Mình bảo cậu là phải mở bao cát ra trước khi ném xuống. - Mình làm cho! - Chắc chắn nói. Và chẳng nói chẳng rằng, chú đổ ngay một bao cát vào trong khoang. Biết tuốt thở dài:
- Thật là các cậu khôn ngoan như nhau! Mở cái bao ra rồi đổ cát vào khoang để làm gì? Cậu tưởng là quả cầu nó sẽ nhẹ hơn chăng?
- Mình có để nó ở đấy đâu! - Chắc chắn đáp và vốc từng nắm cát ra ngoài khoang.
Mất sạch quát:
- Cẩn thận đấy! Không khéo nó bắn vào mắt tớ bây giờ.
- Chắc chắn tớ không làm bắn vào mắt cậu - Chắc chắn đáp, nhưng ngay lúc ấy, Mất sạch đã bị cát phả đầy mắt.
Mọi người đều trách móc Chắc chắn trong lúc đó Ngộ nhỡ mở con dao ra và vội vàng khoét một cái lỗ thật to ở đáy khoang để cho cát rơi xuống. Nhưng mà Biết tuốt đã trông thấy và quát:
- Thôi ngay! Cậu làm cái gì thế? Cái khoang mà hỏng thì chúng ta sẽ lộn nhào xuống hết bây giờ.
Ngộ nhỡ đáp:
- Ngộ nhỡ nó không hỏng thì sao!
Biết tuốt cầm lấy con dao của Ngộ nhỡ và gắt:
- Ngộ nhỡ với Chắc chắn, hai cậu chỉ có mấy tiếng ở lỗ mồm thôi!
Cát theo cái lỗ chảy ra ngoài, quả cầu nhẹ hơn trước lại lên cao.
Các chú tí hon nhìn quanh, vẻ mặt hớn hở. Các chú khoan khoái vì thấy quả cầu lại bay lên. Chỉ có chú Cáu kỉnh, con người luôn luôn bất mãn, lại làu bàu như mọi lần:
- Có bao giờ thấy như thế này không? Lên rồi xuống, lên rồi xuống. Quả cầu mà bay như vậy à?
Và không biết nói gì thêm nữa, chú liền quặc luôn với Tròn xoay đang nhá một miếng đường:
- Tại sao cậu cứ gặm đường mãi thế?
- Trong túi tớ có đường, tớ lấy ra để gặm.
- Chọn đúng lúc để gặm đường! Khi nào chúng mình hạ xuống đất, cậu tha hồ mà gặm nhấm.
- Sao tớ phải mang thêm cho nó nặng - Tròn xoay nói - Khi nào tớ nhá hết đường, quả cầu sẽ nhẹ hơn và sẽ bay cao hơn.
- Thế thì cậu cứ nhá đi - Cáu kỉnh đáp - Bọn mình xem cậu sẽ gặm đến đâu.
Chương 10
Tai nạn
Có người nghĩ rằng càng lên cao bao nhiêu thì càng ấm bấy nhiêu. Không phải thế đâu, càng lên cao thì càng lạnh. Tại sao vậy? Bởi vì ở trên cao, ánh nắng mặt trời chỉ hâm nóng không khí lên chút ít. ở dưới thấp, không khí bao giờ cũng nóng hơn bởi vì mặt trời đốt nóng trái đất và mặt đất lại hun nóng không khí y như cái chảo rang vậy. Khí nóng nhẹ hơn khí lạnh vì thế nó có thể bay lên cao. Nhưng càng lên cao, nó lại càng nguội lạnh đi, do đó ở trên trời cao lúc nào cũng lạnh ngắt.
Các chú tí hon cảm thấy rét khi khí cầu lên cao. Má và mũi các chú đỏ ửng vì lạnh. Các chú rung chân xoay tay để sưởi ấm tí chút. Mất sạch rét nhất vì chú quên mũ ở nhà. Dưới mũi chú Mất sạch, lủng lẳng một cục bông to tướng và hú run rẩy như chiếc lá, hàm răng va lập cập. Cáu kỉnh càu nhàu:
- Cậu đừng có đánh đàn răng nữa đi! Cứ nghe răng cậu lộp cộp cũng đủ làm cho người ta ớn lạnh thêm rồi!
Mất sạch đáp:
- Trời lạnh có phải lỗi tại mình đâu!
Cáu kỉnh vừa đứng dậy vừa nói:
- Mình mà phải nghe răng ai lập cập bên tai là mình không thể nào chịu được. Cứ nghe thấy là mình đã rét run lên rồi.
Chú lại ngồi cạnh Thuốc nước. Nhưng Thuốc nước cũng đánh đàn răng như Mất sạch. Cáu kỉnh đưa mắt nghi ngờ nhìn chú:
- Cậu cũng thế à? Chắc là cậu giả vờ để trêu tức mình chứ gì?
- Không phải mình muốn trêu tức cậu đâu mà vì mình rét đấy thôi.
Cáu kỉnh đứng lên đi ngồi chỗ khác. Chú cứ đổi chỗ xoành xoạch, làm phiền tất cả mọi người. Trong lúc đó, quả cầu phủ đầy băng, nom óng ánh như bạc. Bên trong quả cầu, không khí đã nguội lạnh nên quả cầu teo lại và lại bắt đầu hạ xuống. Quả cầu lao xuống thật sự rồi mà cát thì đã hết cho nên không thể nào dừng lại được. Nước đường hét:
- Tai nạn rồi!
- Chúng mình đi đứt mất thôi! - Mít đặc rên rỉ và biến vào gầm ghế.
- Cậu chui ra ngay đi! - Biết tuốt ra lệnh.
- Tại sao? - Mít đặc nói vọng lên từ dưới ghế.
- Chúng ta chuẩn bị nhảy dù.
- Mình ở đây tốt chán - Mít đặc lên tiếng đáp.
Nhưng Biết tuốt túm lấy cổ áo chú và lôi chú ra khỏi chỗ nấp.
- Cậu không có quyền làm thế! Tớ sẽ kiện cậu! - Mít đặc kêu. Biết tuốt lặng lẽ đáp:
- Cậu đừng có kêu, đừng có hoảng hốt. Mình sẽ nhảy dù đầu tiên, cậu nhìn mình đây này rồi sau cậu sẽ làm như mình nhé. Mít đặc đã thấy vững dạ hơn đôi chút. Biết tuốt lại gần thành khoang. Chú nói rất to:
- Chú ý đấy, các bạn ạ! Các bạn sẽ lần lượt nhảy sau mình. Cậu nào không nhảy thì sẽ bị quả cầu đưa lên cao hơn nữa. Chuẩn bị dù nào... Tiến lên!
Nói xong chú nhảy vào khoảng không. Nhanh nhảu bắt chước ngay bạn. Nhưng có chuyện gì xảy ra cho chú đấy? Vốn tính luôn luôn vội vã, đáng lẽ phải nhảy trước khi mở dù, thì chú lại mở dù trước khi nhảy. Cho nên cái dù bị vướng vào thành khoang. Chân phải mắc vào dây lưới, người treo lơ lửng, chú tiếp tục cuộc hành trình, đầu lộn xuống dưới. Chú cựa quậy, quằn quại như con giun ở đầu lưỡi câu, nhưng chú làm thế nào cũng không tháo cái dù ra được. Bác sĩ Thuốc viên hét:
- A! Trời ơi, cái dù mà rơi ra thì cậu Nhanh nhảu bị lộn cổ xuống đất mất thôi!
Các chú tí hon xúm lại kéo Nhanh nhảu. Đột nhiên Mít đặc thấy quả cầu lại lên cao:
- Các bạn ơi, không cần phải nhảy nữa, nó lại bay lên rồi! Ngộ nhỡ ngạc nhiên:
- Tại sao lại bay lên được nhỉ? Cáu kỉnh đáp:
- Đồ nghếch, tại cậu Biết tuốt nhảy rồi. Tròn xoay thở dài:
- Không có chúng mình thì không biết Biết tuốt làm ăn ra sao nhỉ?
Ngộ nhỡ dang tay ra nói:
- Cậu ấy về Thành phố Hoa.
- Nhưng mà không có cậu ấy thì chúng ta xoay xở sao đây?
- Cậu cứ nói làm như chúng mình không thể rời cậu ấy ra được chắc, - Mít đặc nói. Tròn xoay nói.
- Dù sao cũng phải có người chỉ huy mới được. Mít đặc liền tuyên bố:
- Thế thì mình là chỉ huy đấy, các cậu phải tuân lệnh mình. Cáu kỉnh đáp:
- Cậu ấy à? Người mà đầu óc rỗng không thì đòi chỉ huy ai cơ chứ.
- Sao! Mình mà đầu óc rỗng không à? Nếu cậu không thích tớ thì cậu nhảy dù đi mà tìm Biết tuốt của cậu. Cáu kỉnh đưa mắt nhìn xuống dưới, rồi nói:
- Tìm cậu ấy bây giờ à? Chúng mình bay quá xa rồi và cũng phải nhảy dù tất cả như cậu Biết tuốt đã nói ấy.
Mít đặc nhắc lại:
- Không, cậu cứ nhảy đi!
Thế là hai chú lại cãi nhau. Biết tuốt không còn đấy để mà can ngăn họ. Mặt trời đã xế, gió thổi mạnh hơn, quả cầu đã nguội lạnh, lại hạ xuống, nhưng hai chú vẫn cãi cọ hoài.
Nước đường quát
- Thôi đủ rồi! Mít đặc à, nếu cậu muốn làm chỉ huy thì cậu phải có sáng kiến gì chứ. Cậu xem chúng mình đang tụt xuống đấy.!
Mít đặc đáp:
- Để mình nghĩ một lát đã!
Chú ngồi, đặt một ngón tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ. Trong lúc chú suy nghĩ, quả cầu càng hạ xuống nhanh hơn.
Bu loong nói:
- Cậu muốn cậu ấy sáng chế cái gì nào? ít ra cũng phải còn cát thì mới ném bớt đi được một bao.
Mít đặc đáp:
- ừ đúng thế. Nhưng mà chúng mình chẳng còn tí cát nào cả, vậy thì một người trong bọn mình phải nhảy dù. Như thế quả cầu bớt nặng sẽ bay lên cao.
- Ai phải nhảy?
- Ai à? - Mít đặc suy nghĩ một lát rồi nói, - Cậu nào hay càu nhàu nhất ấy.
Nghe nói thế, Cáu kỉnh la lên:
- A, không đâu! Mình không đồng ý! Tại sao lại là cậu nào hay càu nhàu? Cậu nào nặng nhất thì phải nhảy.
Mít đặc đồng ý:
- Vậy thì là cậu Tròn xoay. Cậu ấy là người béo nhất. Nước đường vội vã tán thành:
- ừ, cậu ấy là người béo nhất! Nhưng Tròn xoay phản đối:
- Mình mà là người béo nhất ấy à? Cậu Nước đường còn béo hơn mình chứ?
Nước đường giơ ngón tay về phía Tròn xoay, đáp:
- Các cậu nhìn cậu ấy xem kìa! Cậu ấy bảo là mình béo hơn cậu ấy! Ha ha! Cậu đứng dậy để chúng ta đo thử xem sao!
Tròn xoay bước đến như con gà trống thiến:
- Này thì đo! Các chú tí hon quây trong quanh hai người. Mít đặc rút một sợi dây ở trong túi ra. Chú lấy dây đo người Tròn xoay rồi đo Nước đường. Lạ chưa: Nước đường to hơn Tròn xoay. To gấp rưỡi ấy.
- Thật là vô lý! Tròn xoay nó ăn gian, nó thót bụng lại, mình trông thấy đấy! - Nước đường hét.
Tròn xoay cãi:
- Mình có thót bụng lại đâu!
- Có, nó có thót, mình có trông thấy. Đo lại lần nữa đi. - Nước đường nói to.
Trong lúc Mít đặc đo lại người Tròn xoay, Nước đường lượn quanh và nói:
- Các cậu xem nó thót bụng lại kia kìa! Cậu phình bụng lên đi. Tròn xoay đáp:
- Tại sao? Nếu tớ phình bụng ra thì nhất định tớ to hơn cậu rồi!
- Được. Cậu đừng phình bụng ra nữa, nhưng mà cũng đừng thót nó lại đấy. Cậu không có quyền làm thế đâu. Các cậu nhìn cậu ấy làm kìa! Công bằng hợp lý ở đâu chứ? Không còn hợp lý công bằng gì nữa! Chỉ là lừa dối thôi!
Mít đặc đã đo xong Tròn xoay, liền cẩn thận vòng sợi dây quanh người Nước đường. Lần này thì hai người bằng nhau!
Mít đặc nhún vai, tuyên bố:
- Cả hai cậu cùng phải nhảy. Nhưng Nước đường không đồng ý:
- Tại sao lại phải nhảy vì chỉ một người nhảy cũng đủ rồi cơ mà?
Chú thợ săn Viên đạn nhìn qua thành khoang thấy quả cầu xuống mặt đất rất nhanh.
- Mau lên, Mít đặc, cậu quyết định đi. Nếu không thì chúng mình rơi phịch xuống đất bây giờ.
Nhưng Ngộ nhỡ nảy ra ý mới:
- Muốn biết ai phải nhảy thì chỉ việc oẳn tù tì thôi! Nước đường tán thành ngay:
- Đúng. Ai cũng phải oẳn tù tì, cả gầy lẫn béo, khỏi mất lòng ai! Mít đặc nói:
- Được đấy. Bắt đầu.
Các chú đứng thành vòng tròn và Mít đặc chìa tay ra trước mặt từng người một:
Oẳn tù tì
Ra cái gì...
Nhưng chú ngừng lại, nói:
- Không mình không ưng thế. - Và chú lại làm lại: Oẳn tù tì
Ra cái gì, ra cái này... ình! Cái khoang gỗ chạm phải mặt đất, đổ lộn nhào. Ngộ nhỡ bám vào Chắc chắn, Chắc chắn lại ôm chặt Ngộ nhỡ, hai chú cùng bị hất ra ngoài khoang rồi lần lượt đến các chú khác, y những hạt đậu rụng vậy. Chỉ mình chú Mít đặc còn bám vào thành khoang với con chó Mực đang ngoạm chặt lấy quần chú. Quả cầu nẩy lên và lại rơi xuống theo hình cánh cung rồi va phải một vật cứng nào đó, nó nổ tung như sấm dậy. Con Mực bị hất ra ngoài khoang, vừa chạy vừa sủa ăng ẳng. Mít đặc nằm sóng soài trên mặt đất làm mọi người cứ ngỡ chú đã chết lịm.
Thế là cuộc du lịch trên không chấm dứt.
Chương 11
Đến nơi xa lạ
Mít đặc thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Chú nằm trên một cái giường lông rất êm, rất nhẹ đến nỗi chú ngỡ là làm bằng lông bồ công anh. Có tiếng nói làm chủ bừng tỉnh. Chú mở mắt nhìn chung quanh: ko phải là buồng của chú! Trong mỗi góc buồng có một chiếc ghế bành. Trên tường treo những tấm thảm và những bức tranh vẽ hoa. Trên chiếc bàn tròn ở gần cửa sổ, có một gối cắm đầy kim và đanh ghim, nom y như con dím, và đống chỉ thêu đủ màu. Xa chút nữa là một cái bàn giấy có đủ bút mực. Ngoài ra còn có một tủ sách. Cuối cùng là một tấm gương lớn ở mé tường phía trong và hai cô tí hon đang đứng trò chuyện trước gương. Một cô mặc chiếc áo dài bằng lụa xanh thấm khít vào người với cái thắt lưng lụa buộc ra đằng sau. Đôi mắt cô xanh biếc, mớ tóc dì sẫm của cô tết thật cẩn thận. Cô kia mặc áo dài màu nhạt điểm hoa, tóc cô trắng như tuyết, lượn như sóng, rủ xuống tận vai. Cô đang đội mũ lên đầu và la quàng quạc:
- Mũ quái nhỉ! Mình ko thế nào đội được. Mình ưa cái vành mũ to nhưng mà thiếu vải, đánh phải làm vành nhỏ. Mà vành nhỏ thì cái mặt nom cứ tròn vành vạnh như măt trăng ấy, mình chẳng thích thế đâu!
Cô tí hon mắt biết nói:
- Thôi, đừng múa trước gương nữa! Cứ nhìn người ta ngắm nghía hàng giờ trước gương mà mình ko tài nào chịu được.
- Thế theo cậu thì người ta làm ra gương để làm gì nào? - cô tóc trắng đáp lại.
Cô nheo mắt sôi gương, mũ cô tụt về sau gắy, đầu ngả về đằng sau.
Mít đặc buồn cười quá nhưng chú cố nén nên chỉ bật ra tiếng lục cục trong cổ họng. Ngay lúc ấy, cô tóc trắng rời khỏi chiếc gương quay về phía chú và nhìn một cách nghi hoặc.
Chú nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Chú nghe thấy cả hai cô nhón đi trên năm đầu ngón chân lại gần gường chú và thì thào:
- Mình ngỡ là cậu ấy nói gì, - Mít đặc đã nghe tiếng khe khẽ.
- Có lẽ là mình nhầm. Cậu ấy nắm bất tỉnh từ hôm qua không biết đến bao giờ thì cậu ấy mới dậy?
Một giọng khác trả lời:
- Chị Mật ngọt đã cấm ko được đánh thức cậu ấy dậy. Chị ấy đã bảo hễ cậu ta mở mắt thì phải báo ngay chi chị biết.
" Mật ngọt là ai nhỉ?" - Mít đặc tự hỏi và lại giả vờ ngủ. Lại có tiếng nói:
- Cậu ta dũng cảm thật! Đi bằng khinh khí cầu đến đây, cậu có biết ko? Thật là lần đầu tiên người ta khen chú dũng cảm! Miệng chú nhách ra đến tận mang tai ấy. Nhưng chú kịp sực tỉnh ra và cố giấu nụ cười.
Một cô tí hon nói:
- Khi nào cậu ấy thức dậy thì mình sẽ quay lại. Mình rất muốn cậu ấy kể chuyện lại hết. Chỉ sợ cậu ấy bị chấn thương sọ não thôi!
Mít đặc nhủ thầm: "Xin thôi cái món chấn thương sọ não ấy đi!".
Cô tóc trắng từ giã ra đi. Trong phòng im ắng. Mít đặc nàm yên, nhắm mắt giỏng tai nghe. Cuối cùng, chú mở một mắt và thấy cô mắt biếc cuối xuống nhìn chú. Cô mỉm cười dịu dàng với chú. Rồi cô cau mày, giơ một ngón tay doạ và hỏi:
- Cậu vẫn thức như vậy đấy à? Cậu mở mắt này rồi lại mở mắt khác à?
Chú gật đầu và mở nốt mắt kia.
- Thế ra cậu không ngủ à? Mít đặc đáp:
- Tôi vừa thức dậy đấy.
Chú muốn nói thêm nữa, nhưng cô ta đặt một ngón tay lên miệng chú và nói:
- Im đi, im đi! Cậu không được nói, cậu mệt nặng đấy.
- Tôi bị ốm à? Không phải đâu!
- Tại sao cậu lại biết! Cậu là bác sĩ đấy à?
- Không.
- Cậu xem đấy, cậu bảo là cậu không ốm. Cậu nằm yên cho tới lúc bác sĩ đến; tôi đi tìm bác sĩ đấy. cậu tên gì nhỉ?
- Mít đặc, còn cô?
- Tôi tên là Mắt xanh.
- Tên hay nhỉ, - Mít đặc nói.
- Tôi rất vui vì tên tôi đã làm cậu ưng ý. Cậu vẫn là một chú tí hon ngoan đấy.
Mít đặc mỉm cười. Thật là hiếm cóp người khen ngợi chú. Thường thì người ta hay mắng mỏ chú. Vả lại ở đấy chẳng có chú tí hon nào cả, cho nên chú có thể trò chuyện với cô tí hon này mà ko sợ bị ai chế giễu. Chưa bao giờ chú cảm thấy khoan khoái đến thế, và cũng chưa bao giờ chú lại lễ phép đến thế.
Chú hỏi:
- Còn cô kia tên gì?
- Cái cô nói chuyện với cô ấy. Cái cô đèm đẹp mà tóc màu trắng ấy?
- A! - Mắt xanh kêu lên - Thế là cậu đã thức từ lâu rồi cơ à?
- Không, tôi chỉ mở mắt một phút thôi rồi tôi lại ngủ ngay. Nhưng Mắt xanh lắc đầu và nhăn mặt:
- Không phải thế! Thế còn tôi, cậu cho là tôi không đẹp lắm à?
- Trái lại thì có! Cô nghĩ sao thế? Nom cô cũng rất xinh.
- Thế tôi và cô ấy ai là người xinh hơn?
- Cô và cô kia ấy à. Tôi thấy cả hai cô đều đẹp cả.
- Cậu chỉ nói dối như chú cuội nhưng mà tôi cũng tha tội cho cậu. Cái cô mà cậu thích ấy tên là Bạch Tuyết, rồi cậu sẽ được gặp cô ấy. Bây giờ thì cậu im đi, cậu mà nói nhiều thì lại đau thêm đấy. Cậu hãy nằm yên, và nhất là cậu đừng có nghĩ đến chuyện ngồi dậy. Tôi đi tìm chị Mật ngọt đây.
- Mật ngọt là ai vậy?
- Bác sĩ của chúng tôi. Chị ấy sẽ săn sóc cậu đấy.
Mắt xanh vừa đi khỏi thì Mít đặc đã nhảy xuống đất. Chú đi tìm quần áo để tẩu thoát. Các vị bác sĩ bao giờ cũng cho bệnh nhân uống dầu tây và bôi thuốc i-ốt xót đến cháy da cháy thịt! Nhưng mà chú chẳng tìm thấy quần áo của chú ở đâu cả, mà lại thấy một con búp bê đang ngồi trên ghế, ưng dựa vào tường.
Chú muốn tháo con búp bê ra xem trong mình nó có cái gì, bông hay là mạt cưa. Thế là chú quên phắt ngay quần áo của chú và đi tìm con dao; đang đi tìm dao thì chú thấy bóng chú trong gương. Chú đứng lại, đặt con búp bê xuống đất; chú bắt đầu nhăn nhó rồi ngắm nghía mãi mặt chú và sau khi đã ngắm nghĩa chán chê, chủ tự nhủ:
- Mình cũng đẹp đấy chứ, mặt mình được cái là ko tròn lắm.
Vừa lúc ấy, có tiếng chân đi ở ngoài cửa. Chú vừa kịp leo lên gường và kéo chăn đắp thì Mắt xanh đã vào cùng với một cô tí hon khác mặc áo choàng trắng, đầu đội mũ trắng và tay cầm một cái va- ly nhỏ màu nâu. Má cô đỏ hồng, đôi mắt xam xám nghiên nghị sau cặp gọng kính bằng sừng. Mít đặc đoán ngay đó là Mật ngọt.
Cô mang một chiếc ghế lại gần gường, đặt va - li xuống và lắc đầu nói:
- A! Các chú tí hon! Lúc nào các chú cũng nghĩ đến những chuyện ko đâu. Chú thử nói cho tôi xem tại sao các chú lại đi khinh khí cầu nào? Thôi, chú im đi! Tôi đã biết chú định nói với tôi chuyện gì rồi. Chú sẽ bảo chú ko làm thế nữa chứ gì. Các chú bao giờ cũng nói là ko làm nữa nhưng rồi các chú lại làm ngay đấy.
Cô mở va-li ra. Mùi thuốc toả ra khắp gian phòng, Mít đặc co rúm người lại, chú đâm hoảng. Mật ngọt quay lại phía chú và nói:
- Ngồi lên.
Mít đặc muốn đứng dậy nhưng Mật ngọt ngăn chú lại và nghiêm nghị nói:
- Chú không được đứng dậy, tôi đã bảo chú ngồi lên kia mà. Mít đặc nhún vai và ngồi ở trên gường
- Không nên nhún vai. Chú thè lưỡi ra, - Mật ngọt nói.
- Sao vậy?
- Thè ra, tôi bảo sao thì chú làm vậy. Mít đặc thè lưỡi.
- Nói "a".
- A-a-a, -Mít đặc nói.
Mật ngọt lấy cái ống nghe bằng gỗ ở va-li ra và áp một đầu vào ngực Mít đặc:
- Thở mạnh hơn nữa!
Mít đặc thở như cái đầu tàu xe lửa.
- Bây giờ, chú nín thở. Mít đặc phì cười:
- Hì-hì-hì!
- Tại sao chú lại cười? Tôi có nói cái gì buồn cười đâu?
- Tôi nín thở thế quái nào được cơ chứ? - Mít đặc hỏi và lại cười phá lên.
- Nếu nín thở hoàn toàn thì chú ko làm được thật. Nhưng chỉ nín thở trong một phút thôi thì chú có thể nhịn được.
- Dĩ nhiên rồi, - Mít đặc đồng ý và nín thở.
Sau khi khám cho chú kỹ càng, Mật ngọt ngồi vào bàn ghi đơn thuốc và nói:
- Chú ấy bị một vệt tím bầm ở vai. Cô ra hiệu thuốc mua lấy một lá cao tẩm mật. Cô cắt ra một mảnh, rịt vào vai bệnh nhân. Cô đừng cho phép chú ấy đứng dậy. Chú ấy mà đứng dậy thì chú sẽ đập phá hết bát đĩa của các cô và thế nào cũng có người trong bọn các cô bị chú ấy đánh cho bị thương đấy. Phải cảnh giác với các chú tí hon mới được.
Sau đó, cô bỏ chiếc ống vào va-li, nghiêm nghị nhìn Mít đặc một lần nữa rồi ra đi. Mắt xanh cầm đơn thuốc và nói:
- Cậu đã nghe chưa? Phải nằm trên gường đấy! Mít đặc nhăn mặt đáp lại:
- Cậu đừng có đưa cái bộ mặt đưa đám ấy ra. Và cậu đứng có tìm quần áo của cậu nữa, tôi đã cất kỹ đi rồi, - Mắt xanh nói và cầm đơn thuốc đi ra.
Chương 12
Câu chuyện bên bàn ăn
Mít đặc mặc quần áo thật nhanh rồi nhảy bốn bước một lên chiếc cầu thang bằng gỗ kêu răng rắc dươí chân chú. Chú bước vào một gian phòng bé hơn cái buồng chú nằm ngủ một chút, nhưng mà đẹp hơn nhiều. Hai cái cửa sổ hình bán nguyệt mở ra đường phố, có che rèm thật đẹp. Giữa hai cửa sổ là cái cửa ra vào bao lơn. Trên một cái bàn kê ở giữa phòng, bày la liệt những đĩa đựng đầy mứt, bánh, kẹo. Các cô tí hon định chiêu đãi chú đây. Nom những thức ăn ngon ấy mà chú choáng ngợp cả mắt.
Cô tí hon có chiếc nơ xanh và cô bé tết đuôi sam lo việc rót nước. Còn cô tóc xoăn thì lấy bánh ở trong tủ chè ra. Mắt xanh giới thiệu các bạn cô với Mít đặc: cô có hai đuôi sam tên là Sóc con, cô có chiếc nơ xanh tên là Thỏ con và cô tóc xoăn tên là Chuồn chuồn. Mít đặc chỉ chực ngồi vào bàn, nhưng lúc ấy cánh cửa mở ra, bốn cô tí hon bước vào và cô Mắt xanh lại tiếp tục giới thiệu:
- Đây là các bạn hàng xóm của tôi : các cô Sáo sậu, Chích choè, Mẫu đơn, Cun cút.
Các cô vây lấy Mít đặc.
Sáo sậu hỏi, đầu cô đen nhánh :
- Cậu đi bằng khinh khí cầu đến đây đấy à?
Chú trả lời với dáng rất tự hào nhưng vẫn liếc nhìn về cái bàn :
- Vâng, bằng khinh khí cầu. Cun cút béo ục ịch nói :
- Lúc bay ở trên cao chắc là hãi lắm đấy nhỉ? Mít đặc đáp :
- ồ, có chứ ! - Nhưng chú lại bình tĩnh ngay - Tôi muốn nói là chẳng hãi gì đâu.
Chích choè nói :
- Cậu thật là dũng cảm ! Tôi thì có các lấy một núi vàng, tôi cũng chẳng dám đi bằng khinh khí cầu.
Mẫu đơn hỏi :
- Cậu ở đâu đến đây?
- ở thành phố Hoa.
- Thành phố Hoa là ở đâu nhỉ ? Chú đưa tay chỉ trỏ vu vơ :
- Xa lắm, bên bờ sông Dưa chuột ấy. Sáo sậu nói :
- Tôi chưa hề nghe nói đến sông Dưa chuột bao giờ. Chắc là xa lắm.
- ừ, xa lắm- Mít đặc xác nhận.
Mắt xanh nói :
- Chúng ta ngồi vào bàn thôi, nước chè sắp nguội mất rồi.
Mít đặc chẳng phải đợi ai mời lại ! Trong nháy mắt, chú đã ngồi vào bàn: chú nhá hết bánh đến mứt, trong khi các cô tí hon sốt ruột muốn hỏi chuyện chú, chỉ ăn tí chút thôi. Cuối cùng Chuồn chuồn không thể nhịn được nữa :
- Tôi muốn hỏi cậu ai là người đề xướng ra việc du lịch bằng khinh khí cầu này ?
- Tôi đấy ! - chú vừa nói vừa ra sức nhá để nuốt vội miếng bánh của chú.
Các cô tí hon reo lên :
- Cậu à? Thật không?
- Lời nói danh dự đấy! Tôi mà nói dối các cô thì tôi chết ở đây ngay ! - Chú đáp và suýt nữa thì chết nghẹn vì cái bánh.
Cun cút yêu cầu :
- ồ, thật là kỳ diệu! Cậu kể chuyện lại đi. Chú vung tay :
- Các cô muốn tôi kể chuyện gì nào? Đã lâu lắm, các bạn tôi cứ đề nghị tôi phát huy sáng kiến: " Cậu phát minh đi, phát minh đi!" Tôi trả lời họ: "Mình phát minh mãi rồi, thôi đến lượt các cậu !" Nhưng họ cứ nằn nì: " Chúng mình thì cậu bảo phát minh cái gì cơ chứ? Chúng mình thì ngốc nghếch, còn cậu vốn thông minh, chuyện ấy có khó gì? Nào, cậu phát minh đi!" Cuối cùng tôi đã hứa với họ: "Được, biết làm sao khác! Tớ sẽ phát minh!" Và tôi bắt đầu suy nghĩ. Mít đặc ra vẻ nghĩ ngợi và tiếp tục nhá bánh. Các cô tí hon sốt ruột nhìn chú. Rốt cuộc, Sóc con thấy chú lại chìa tay ra với đĩa bánh, cô quyết định chấm dứt cái không khí trầm lặng có thể kéo dài mãi :
- Cậu đã nói là cậu bắt đầu suy nghĩ ....
Mít đặc có vẻ như vừa tỉnh cơn mơ và nện chiếc bánh xuống bàn, thốt lên:
- Đúng thế ! Tôi đã suy nghĩ ba ngày ba đêm và các cô thử nghĩ xem sao nào, cuối cùng tôi đã phát minh ra đấy! Tôi đã bảo các bạn tôi rằng :" Này, các bạn ạ, các cậu sẽ có một khinh khí cầu". Và chúng tôi đã làm xong. Và Hoa giấy - nhà thơ của chúng tôi - đã làm thơ chúc mừng tôi :"Mít đặc của chúng ta, người sáng chế khinh khí cầu..." hay là "Người sáng chế khinh khí cầu, Mít đặc của chúng ta..." hay là " Mít đặc, khinh khí cầu ngưòi sáng chế...." Tôi không thể nhớ hết các câu thơ ấy vì không biết có bao nhiêu câu thơ chúc mừng tôi nữa!
Chú lại ngoạm sâu vào chiếc bánh . Mắt xanh hỏi :
- Cậu đã làm khinh khí cầu ra sao nào?
- A! Thật là công việc ghê gớm! Ai cũng bắt tay vào làm, làm ngày làm đếm. Người thì bơm hơi, người thì phết cao su; còn tôi thì vừa đi bách bộ vừa huýt sáo ..... nghĩa là không huýt sáo, mà chỉ bảo cách làm cho từng người một. Không có tôi thì chẳng ai hiểu cái gì cả. Tôi trình bày, giảng giải mãi. Trách nhiệm thật lớn lao bởi vì quả cầu lúc nào cũng có thể nổ bung ra. Tôi có hai người giúp việc : Bu loong và Đinh vít; đôi tay họ tuyệt vời nhưng đầu óc họ thì tối mò nên tôi phải chỉ bảo, giải thích hết cho họ. Tôi đã bảo cho họ cách làm nồi. Sau đó mọi việc đều trôi chảy : nồi nước sôi, nước reo ùng ục , hơi nước rít lên nghe đến khiếp.
Các cô tí hon nín thở nghe chú nói và khi chú dừng lời, các cô cùng hỏi một lượt :
- Rồi sau đó ra sao nữa?
- Cuối cùng ngày khởi hành đã tới. Hàng ngàn chú tí hon đến xem chúng tôi ra đi. Người thì bảo quả cầu sẽ bay, kể thì bảo là không bay. Người bảo bay đánh kẻ nói không bay và kẻ nói không bay đánh lại người bảo bay và rốt cuộc họ chẳng hiểu là họ đánh đấm ai nữa. Tóm lại , thật là loạn xị.
Mắt Xanh nói :
- ồ ! Cậu đừng nói về cái chuyện loạn xị ấy nữa mà nói về quả cầu cơ.
- Đuợc. Trong khi họ đánh nhau, chúng tôi leo lên khoang gỗ, tôi đã đọc một bài diễn văn :" Từ biệt các bạn, chúng tôi bay đây!" Quả cầu bắt đầu bay lên cao, chúng tôi nhìn xuống đất : nó chả lớn hơn cái bánh này đâu!
Các cô bé ngây thơ reo lên :
- Vô lý!
- Tôi mà nói dối các cô thì chết lăn đùng ra đây ngay! Mắt xanh nói :
- Các cô đừng ngắt lời cậu ấy, để cậu ấy nói tiếp, cậu ấy không nói dối chúng mình đâu !
- ừ, các cô cứ để tôi nói dối .. à không, để tôi nói thật - Mít đặc nói .
Các cô đồng thanh hét lên :
- Cậu kể đi ! Kể đi! Chú lại tiếp tục :
- Quả cầu bay lên. Bỗng "bùm" một tiếng. Quả cầu không bay lên nữa. Tôi nhìn ra thì chúng tôi đã va vào một đám mây. Làm thế nào bây giờ? Chúng tôi lấy một chiếc rìu bổ vào đám mây khoét ra một cái lỗ. Chúng tôi chui qua cái lỗ, thế là lại bay. Nhưng bây giờ lại bay lộn ngược, chân chổng lên trời. Đất ở trên đầu mà trời lại ở dưới chân.
- Các cậu chổng vó lên trời à? Sao lại chổng vó lên trời? Mít đặc giải thích :
- Đó là quy luật tự nhiên thôi! Lên chín tầng mây thì bao giờ người ta cũng bay chổng vó lên trời. Trên cao kia, trời rét ghê rét gớm, đến một nghìn độ một phần mười dưới độ không ấy. Ai cũng rét cứng cả ngừời. Quả cầu nguội lạnh đi và rơi xuống. Nhưng mà tôi nhanh trí, đã đoán trước được điều đó. Tôi đã cho đem theo những bao cát vào trong khoang. Chúng tôi ném bao cát xuống một lần, hai lần, ba lần... rồi hết sạch. Làm sao bây giờ? Trong khoang có một chú tí hon tên là Biết tuốt, một tay nổi tiếng là nhát gan. Vừa thấy quả cầu tụt xuống, cậu ta đã khóc oà lên và trong chớp mắt đã nhảy dù xuống đất. Cậu ta rút lui về nhà. Nhờ thế quả cầu bớt nặng lại bay lên. Một lát sau, nó lại đột ngột hạ xuống thấp... xuống mãi, đụng phải mặt đất, nó nhảy lên và lại đụng phải mặt đất.... Vì vậy tôi mới bị ngã nhào đến "ầm" một cái, đầu chúc xuống đất....
Say sưa kể chuyện, chú giáng ngay một quả đấm xuống mặt bàn, đúng ra là đấm xuống chiếc bánh làm kem bay lên tung toé.
Các cô tí hon giật nảy người. Tí nữa thì các cô ngã xuống đất. Nhưng các cô bình tĩnh lại ngay và nõi tiếp :
- Rồi sao nữa?
- Sau đó tôi chẳng biết gì nữa hết.
Im lặng. Các cô cảm phục nhìn Mít đặc. Trước mắt các cô, chú là một anh hùng thực sự.
Cuối cùng, Mắt xanh nói :
- Quả cầu của các cậu làm chúng tôi chết khiếp đi ấy ! Chiều hôm qua, đang ngồi uống nước trên bao lơn thì chúng tôi thấy quả cầu của các cậu bay đến. Thật là khổng lồ. Nó đâm thẳng vào nhà chúng tôi, rơi trúng hàng rào rồi nổ bung. Chúng tôi chạy lại xem thì chỉ còn chiếc khoang bằng vỏ cây bạch dương thôi.
- Chúng tôi thấy cậu nằm thiếp đi như người chết ấy, thật là hãi.
Thỏ con nói tiếp:
Sóc con nói :
- Một chân giày của cậu mắc vào hàng rào còn cái mũ thì treo lên cây.
Chuồn chuồn tiếp:
- Cái áo của cậu chỉ còn lại một ống tay, ống tay kia mãi đến sáng nay chúng tôi mới tìm thấy. Chúng tôi vội vàng khâu lại cho cậu đấy, phải mạng cả quần nữa.
Mít đặc hỏi :
- Tại sao tôi lại ở đây nhỉ? Mắt xanh đáp :
- Chúng tôi khiêng cậu vào trong nhà, không thể để cậu nằm ngoài trời đêm hôm được.
Thỏ con lại nói :
- Lúc ấy cậu gần như chết rồi ấy. Nhưng chị Mật ngọt bảo là cậu có thể tỉnh lại được vì cái .... cái gì nhỉ, à phải rồi, cơ thể của cậu rất khoẻ.
- ừ, cơ thể tôi rất khoẻ mà đầu óc tôi còn khoẻ hơn cơ - Mít đặc huyênh hoang đáp - Người khác mà vào địa vị tôi thì nhất định là bị ong óc ra đấy.
Mắt xanh đính chính :
- Cậu nói là long óc phải không?
- ừ, long óc, chính thế - Mít đặc vỗi sửa lời. Mắt xanh nói :
- Cậu bảo là không phải một mình cậu đi khinh khí cầu phải không?
- Phải . Chúng tôi có mười sáu người. Trừ anh chàng Biết tuốt nhát gan đã nhảy dù, thế là còn mười lăm.
Sáo sậu hỏi :
- Các cậu kia ở đâu? Chú nhún vai :
- Tôi không biết. Thế ngoài tôi ra, không có ai ở trong khoang gỗ à?
- Chúng tôi chỉ tìm thầy một hộp mực màu và một cái túi thuốc.
- A, đúng rồi, mực màu của cậu Thuốc nước và túi thuốc của cậu Thuốc viên!
Đột nhiên cánh cửa mở và Bạch tuyết là vào như gió thổi.
- Các cậu không biết tin gì à? Tin mới toanh nhé : một khinh khí cầu thứ hai bị nổ tan, trong đó có mười bốn chú tí hon, ngay chiều hôm qua ở gần thành phố ấy. Rạng sáng hôm nay các cô tí hon nhà ta mới tìm thấy họ và đã đưa họ đi nhà thương rồi. Sóc Con thốt lên :
- Họ bị tan xác à? Bạch tuyết đáp:
- Không sao, chị Mật ngọt bảo là sẽ chữa họ khỏi thôi. Mít đặc tuyên bố :
- Đích là các bạn tôi rồi, tôi phải chạy đến bệnh viện xem sao. Mắt xanh tình nguyện dẫn chú đi.
Bạch tuyết nói :
- Tôi cũng đi với cậu.
Vừa trông thấy cái lá ở trên trán Mắt xanh, cô đã la lên:
- A! Mắt xanh, cái gì tròn tròn ở trên trán cậu kia nom đẹp đấy. Trông cậu đến là xinh. Sao, bây giờ có mốt dán vòng tròn lên trán à? Mình cũng phải làm cho mình một cái như thế mới được.
- Không - Mắt xanh trả lời - đó là cái cao dán đấy. Mình chẳng may bị va vào cửa nên phải rịt đó thôi.
Bạch tuyết thất vọng :
- A, thế đấy ....
Cô chạy lại đội mũ trước chiếc gương.
Gian phòng vắng lặng. Ai cũng vội đi loan báo cái tin mới ấy.
Last edited by quykiemtu; 24-11-2008 at 04:45 PM.
|