Chiếc Nissan dừng trước cổng má»™t ngôi biệt thá»± sang trá»ng . Ngưá»i gác dan già vá»™i đẩy cánh cá»a sắt chạy trên đưá»ng ray, ông vui vẻ chà o:
- Cáºu chá»§ đã vá» .
Nam Kha mỉm cưá»i vá»›i lão Muôn, vốn là má»™t ngưá»i gắn bó lâu nhất vá»›i anh kể từ khi anh còn nhỠđến bây giá» .
Chiếc Nissan lướt nhẹ qua thảm sá»i trắng và đi thẳng và o gara . Có tiếng hát nho nhá» mượt mà buồn buồn sâu lắng cá»§a Bảo Phương cất lên ngoà i vưá»n .
Khẽ nhún vai, Nam Kha đi đến gần cô .
Vợ anh cÅ©ng vừa nhìn thấy anh . Ngừng hát, cô nhoà i ngưá»i cố dùng sức ở hai tay lăn bánh xe . Chiếc xe lăn từ từ đưa cô đến gần anh .
Nam Kha nhướng mà y há»i:
- Hôm nay em có chuyện gì vui hay sao mà yêu Ä‘á»i đến thế ?
Äôi mắt Bảo Phương thóang buồn . Vui ư ? Không, đã từ lâu cô không há» cảm nháºn được niá»m vui . Trong cô chỉ có ná»—i buồn, ná»—i xót xa bất táºn . Hát cÅ©ng là má»™t cách để nháºn chìm ná»—i buồn Ä‘ang mênh mông Ä‘ang bùng lên tháºt mãnh liệt trong cô .
Cô chớp mi:
- Em vẫn ... như má»i ngà y .
Äặt tay lên vai cô âu yếm, Nam Kha hắng giá»ng há»i:
- Em có nhớ những gì anh dặn sáng nay không đó ?
Cô hiá»n là nh:
- Em nhớ chứ ... Anh dặn phải uống thuốc và bảo chị bếp massa đôi chân cho em .
Nam Kha chăm chú nhìn cô:
- Thế em đã là m đúng như lá»i anh dặn chưa ?
- Dạ, em uống thuốc . Còn massa thì em định ... một lát nữa mới là m .
Nam Kha trách nhẹ:
- Anh biết mà . Nếu anh không nhắc, không chừng em cũng quên uống thuốc luôn .
Cô khẽ cắn môi:
- Uống thuốc hoà i như thế, nhưng em có thấy bệnh tình tiến triển chút nà o đâu .
Nam Kha hắng giá»ng:
- Bệnh cá»§a em đâu thể má»™t sá»›m má»™t chiá»u hồi phục được, em cần phải kiên nhẫn Ä‘iá»u trị theo lá»i dặn cá»§a bác sÄ© đó .
Bảo Phương gượng gạo cưá»i . Nam Kha nói thế chẳng qua chỉ an á»§i động viên cô thôi, chứ tháºt ra có lẽ anh cÅ©ng đã không còn tin tưởng và o chuyện cô sẽ hồi phục .
Nếu trước đây, anh đã má»i má»™t đội ngÅ© bác sì y tá khoa váºt lý trị liệu chạy chữa cho cô và không tiếc gì tiá»n bạc thì bây giá» má»i chuyện lại hoà n toà n khác .
Ba tháng đã trôi qua .
Lòng kiên nhẫn cá»§a con ngưá»i chừng như cÅ©ng có giá»›i hạn . Nam Kha đã tá»± ý chấm dứt việc má»i các bác sÄ© chuyên khoa và các y ta . Công việc massa cho cô giỠđây được anh phó thác cho ... chị bếp .
Äẩy chiếc xe lăn và o nhà , Nam Kha vưà chợt há»i:
- Mẹ đâu em ?
Bảo Phương nhỠnhẹ:
- Dạ, có lẽ mẹ Ä‘ang chỉ cho chị bếp nấu món cá hanh hấp gừng mà anh thÃch nhất .
Nam Kha vui vẻ:
- Tuyệt quá . Cá hanh hấp gừng à ? Lâu lắm rồi, anh không được ăn món cá hấp do em nấu . Từ ngà y em bị bệnh đến nay ...
Nam Kha bá» lá»ng câu nói và nhìn xuống đôi chân bất động cá»§a Bảo Phương , khuôn mặt anh Ä‘anh lại .
Cô chớp mi:
- Em xin lá»—i anh ...
Nam Kha nhún vai:
- Không sao . Chuyện em tà n táºt đâu phải là lá»—i cá»§a em . Anh chỉ tiếc là những bữa ăn cá»§a anh không còn do em Ä‘Ãch thân nấu nướng . Em biết rồi đấy, mẹ nấu ăn dù ngon nhưng đâu có tuyệt vá»i như em .
Bảo Phương nhỠnhẹ:
- Mẹ nấu ăn rất ngon mà ...
Nam Kha tặc lưỡi:
- Ngưá»i già có gu ăn uống kiểu khác . Mẹ cÅ©ng thế, mấy món ăn mẹ nấu chỉ tà m tạm là m sao bằng được em . Äấy là anh chưa nói đến chuyện mẹ cho quá nhiá»u gia vị khiến có khi anh phải nhắm mắt mà nuốt .
Bảo Phương ngước mắt nhìn Nam Kha vá»›i ánh mắt biết lá»—i . Cô cảm thấy ghét bản thân mình . Giá»ng bá»±c tức cá»§a anh khiến cô cà ng mang má»™t tâm trạng nặng ná» .
Cô khẽ nói:
- Äể em nói vá»›i mẹ cho Ãt gia vị và o món cá hấp thôi .
Vẻ mặt cam pháºn cá»§a Bảo Phương không hiểu sao lại là m Nam Kha khó chịu . Anh không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó . Hình như chÃnh vì sá»± nhẫn nhục cá»§a cô mà anh không có cá»› gây gổ để Ä‘áºp phá hay là m má»™t Ä‘iá»u gì đó để giải tá»a những ấm ức Ä‘ang chất chứa trong lòng .
Nam Kha đột nhiên há»i:
- Sáng nay nhà mình có ai đến chơi không ?
Bảo Phương gáºt nhẹ đầu:
- Dạ, có Mỹ Mỹ . Nó đến chơi với em cũng khá lâu .
Mỹ Mỹ là em hỠcon ông chú ruột của Nam Kha . Mỹ Mỹ rất mến hai vợ chồng anh, nhất là đối với Bảo Phương .
Nam Kha phán:
- Mỹ Mỹ hay đến đây chÆ¡i vá»›i em, thế mà em chẳng há»c được ở nó Ä‘iá»u gì .
Cắn nhẹ môi, Bảo Phương cụp mi tránh ánh mắt cau có cá»§a anh . Chừng như sợ Bảo Phương không hiểu anh muốn nói gì, Nam Kha cao giá»ng tiếp:
Mỹ Mỹ lúc nà o cÅ©ng vui vẻ yêu Ä‘á»i, còn em thì lúc nà o cÅ©ng nét mặt á»§ ê . Em thân vá»›i nó mà chẳng lây được tÃnh hồn nhiên cá»§a nó . Äáng tiếc .
Äắng ngắt ở cổ, Bảo Phương cưá»i buồn . Hồn nhiên ? Cô cÅ©ng muốn như thế lắm . Nhưng Bảo Phương cá»§a bây giá» hoà n toà n khác Bảo Phương cá»§a ba tháng trước đây .
Nhìn thấy chiếc gạt tà n đặt trên đôn sứ, Nam Kha cau mà y há»i:
- Sáng nay có ai đến đây nữa ?
Bảo Phương ngáºp ngừng:
- Dạ ... anh Vũ Khôi .
Khuôn mặt Nam Kha không giấu được vẻ khó chịu:
- Vũ Khôi ngồi chơi có lâu không ?
Bảo Phương chớp mi:
- Dạ, khoảng một tiếng đồng hồ .
Nam Kha nhếch môi:
- Công việc bỠbộn như thế mà hắn vẫn có thể dà nh một giỠđồng hồ để đến đây ngồi tán dóc với em sao ?
Bảo Phương bối rối im lặng . VÅ© Khôi từng yêu cô tha thiết nhưng cô chỉ xem anh như má»™t ngưá»i anh, má»™t ngưá»i bạn . VÅ© Khôi và Nam Kha có mối quan hệ là m ăn vá»›i nhau nhưng không thÃch nhau . Cô không biết có phải vì cô hay không . Chỉ biết là cà ng ngà y mối quan hệ giữa VÅ© Khôi và Nam Kha cà ng xấu Ä‘i . Giá»ng cô lo lắng:
- Anh không thÃch anh ấy đến đây sao ?
Nam Kha nhún vai:
- Anh không muốn em giao tiếp với hắn .
Bảo Phương nhỠnhẹ:
- Em đã từng là bạn của anh ấy trước khi đi lấy chồng . Vả lại, Vũ Khôi cũng là chỗ là m ăn với anh, lẽ nà o em lại tránh mặt anh ấy ?
Nam Kha cưá»i khan má»™t tiếng:
- Chuyện anh phải tiếp VÅ© Khôi lại là chuyện khác . Trên thương trưá»ng, đôi khi ngưá»i ta Ä‘ang muốn đấm vỡ mặt nhau ra, nhưng buôc. lòng phải ngồi chạm cốc vá»›i nhau . Còn em, em đừng quên là dù em không yêu VÅ© Khôi nhưng ai cấm hắn mÆ¡ tưởng đến em ?
Ngước mắt nhìn anh, Bảo Phương thở nhẹ:
- Em không còn là một ... Bảo Phương của ngà y xưa cũ để mà ai đó yêu thầm . Nếu anh Vũ Khôi còn ghé đến đây thăm em cũng từ một tình bạn cao thượng . Anh ấy muốn an ủi em, muốn em nguôi quên hoà n cảnh không may của mình . Lẽ nà o anh lại trách anh ấy ?
Nam Kha cay cú:
- Cao thượng à ? Em đánh giá vỠhắn quá cao rồi đấy .
Bảo Phương chùng giá»ng:
- VÅ© Khôi rất tốt . Em quen VÅ© Khôi đã lâu nên hiểu được tÃnh tình cá»§a anh ấy . VÅ© Khôi không như anh nghÄ© đâu .
Nam Kha bực tức:
- Cho dù hắn tốt đến thế nà o Ä‘i nữa thì cÅ©ng mặc xác hắn . Anh yêu cầu em hạn chế nói chuyện vá»›i hắn . Anh không thÃch!
Bảo Phương giá»ng thắc thá»m:
- Sao lại thế hở anh ?
Nam Kha đằng hắng giá»ng . Ghen . Äúng là anh Ä‘ang ghen . Cho dù biết Ä‘iá»u đó tháºt vô lý . Bên cạnh VÅ© Khôi có biết bao cô gái xinh đẹp sẵn sà ng dâng hiến trái tim cho anh ta . Có lẽ VÅ© Khôi cÅ©ng không ... Ä‘iên để tán tỉnh má»™t ngưá»i phụ nữ táºt nguyá»n cả hai chân cho dù nà ng có đẹp đến bao nhiêu Ä‘i nữa .
Chợt có chuông Ä‘iện thoại reo . Äầu dây là giá»ng má»™t cô vÅ© nữ mà Nam Kha má»›i quen . Cô ta véo von chá»§ động cho anh má»™t địa Ä‘iểm hẹn để tâm tình . Liếc mắt vá» chiếc xe lăn nÆ¡i Bảo Phương Ä‘ang lÆ¡ đãng nhìn ra khung cá»a sổ, Nam Kha hạ thấp giá»ng:
- ÄÆ°á»£c rồi . Anh sẽ thu xếp công việc để đến vá»›i cưng . Anh Ä‘ang kẹt, không nói chuyện nhiá»u vá»›i em được .
Gác máy, Ä‘i đến bên Bảo Phương , anh đổi giá»ng vồn vã:
- Em uống nước không, để anh đi pha nước cho em .
Ngơ ngác quay đầu lại, Bảo Phương nhỠnhẹ:
- Không ... Em cám Æ¡n anh . Anh Ä‘i vô rá»a mặt Ä‘i . Mẹ Ä‘ang mong anh vỠđó . Trưa nay, không chỉ có món cá hanh hấp gừng và má»™c nhÄ©, mà còn có món rau cà ng cua trá»™n chua vá»›i tôm sông . Toà n là những món ăn mà mẹ biết là anh rất thÃch .
Nam Kha vuốt nhẹ trên má cô:
- Thế không có món gì dà nh cho em sao ?
Thái độ vui vẻ bất chợt cá»§a anh cÅ©ng là m cô cảm thấy vui lây, Bảo Phương cưá»i hiá»n:
- Những món anh thÃch cÅ©ng là những món mà em thÃch .
Nam Kha cưá»i:
- Hình như anh nhá»› là trước đây em không Hằng ThuÃch món cá hấp . Anh vẫn còn nhá»› khi chúng ta vá» chÆ¡i ở Lái Thiêu em đã ghét món nà y như thế nà o . Váºy mà từ khi là m vợ anh, má»i sở thÃch cá»§a em dưá»ng như cÅ©ng đã thay đổi theo anh luôn . Cái gì anh thÃch, em cÅ©ng thÃch .
Vì em yêu anh .
Nếu không nhá»› đến thân pháºn táºt nguyá»n cá»§a mình, có lẽ Bảo Phương đã thốt lên vá»›i Nam Kha như thế . Cô yêu Nam Kha và Nam Kha là tất cả vá»›i cô .
Vì tình yêu, không chỉ từ bá» những sở thÃch nhá» mà cô cÅ©ng từ bá» luôn khát vá»ng cá»§a mình, công việc cá»§a mình . Trước đây, cô là má»™t láºp trình viên máy tÃnh rất giá»i . Nhưng khi Nam Kha yêu cầu cô nghỉ việc, cô đã chiá»u theo ý muốn cá»§a anh .
Nam Kha vui vẻ Ä‘i và o trong phòng . Ngồi ở phòng khách, Bảo Phương vẫn nghe thấy tiếng huýt sáo tháºt vui tháºt sôi nổi cá»§a anh .
Bảo Phương đưa mắt ngắm nhìn căn phòng tráng lệ vá»›i những trang trà ná»™i thất đắt tiá»n . Từ chùm đèn bốn mà u cá»§a Pháp, mà từ đây má»—i tối thưá»ng tá»a ra thứ ánh sáng ấm áp vá»›i bốn mà u xanh, tÃm, và ng, hồng khác nhau cho đến tấm thảm Ba Tư mịn đỠnhư nhung và những dà n máy hiện đại .
Lá» hoa tulip mà u trắng đặt trên chiếc bà n gương hình lục giác cà ng tăng thêm vẻ sang trá»ng cá»§a ngôi nhà .
Má»i thứ trong nhà đá»u hoà n hảo, ngoại trừ cô .
Bảo Phương cố ngăn giá»t lệ Ä‘au khổ khi chợt nhìn thấy bức chân dung được phóng lá»›n cá»§a cô Ä‘ang được treo trên tưá»ng . Nó là m cô nhá»› lại má»™t thá»±c tại tà n nhẫn mà cho dù có muốn chối bá» và lẩn tránh đến đâu cô cÅ©ng không thể là m nổi .
Cô là một kẻ tà n phế . Bảo Phương của ngà y xưa đã chết rồi .
Cô buồn rầu nhớ lại .