Ngưá»i Bình Xuyên - Nguyên Hùng
Ngưá»i Bình Xuyên
Nguyên Hùng
KIẾP GIANG HỒ
Chương 1
NGá» THẤT TÃŒNH HAI VĨNH ÄI GIANG Há»’
Lá» GIẾT NGƯỜI BẢY RÔ THEO ÄẢNG CƯỚP
Con đưá»ng đất đỠnối liá»n chợ Long Kiểng vá»›i bến đò (cÅ©ng mang tên Long Kiểng) phÆ¡i mình dưới nắng mai đẹp như má»™t dải lụa dà i mà u gạch cua.
Hai bên đưá»ng nhà cá»a lưa thưa, các cánh đồng xen lẽ bưng rạch xanh um. Äâu đó má»™t con cu đất Ä‘áºu trên nhanh bần cất tiếng gáy dõng dạc như khuấy động bầu không khà êm ả cá»§a đồng quê. Thỉnh thoảng má»™t chiếc thổ má»™ chạy lốc cốc suốt quãng đưá»ng dà i. Äến cầu Rạch Äỉa, cuá»™c sống có phần nhá»™n nhịp hÆ¡n. Từ xa, khách đã nghe tiếng “xình xịch†cá»§a nhà máy xay lúa, má»™t là n khói Ä‘en bốc lên, lÆ¡ lá»ng giữa vòm trá»i xanh lÆ¡. Xe qua cầu, khách liếc nhìn nhà máy rõ hÆ¡n. Nhà máy nằm sát bá» rạch ngay ngã tư sông, tà u thuyá»n qua lại tấp náºp. Gần chục xuồng tam bản chen chúc dưới bến, kẻ vác lúa lên, ngưá»i khuân gạo xuống. Dưới bóng cây bần, chị bán “sương sâm, sương xáo†cùng đám nhá» bán bánh cam, bánh còng tranh nhau má»i má»c...
Sáng nay Hai VÄ©nh ăn mặc tươm tất hÆ¡n má»i ngà y, chiếc áo sÆ¡ mi kaki trắng có cầu vai- kiểu má»›i vừa tung ra và o đầu năm 40- đặt may tại tiệm lá»›n ở đưá»ng Lefèbive, dân Ä‘á»c là LÆ¡-pheo bên chợ Cầu Ông Lãnh, giúp anh có phần bảnh trai hÆ¡n. Chị bán sương xâm nheo mắt tán má»™t câu:
- Bữa nay, thầy Hai sáng trưng hè!
Äám trẻ bán bánh đảo mặt nhìn Hai VÄ©nh, trầm trồ chiếc áo má»›i:
- Thầy Hai có áo sơ mi “chiếng†quá!- Hai Vĩnh là một thanh niên khoảng hăm lăm, to cao, mặt vuông, trán rộng, mắt sáng, nghiêm nghị, nói năng nhỠnhẹ...
Hai Vĩnh vuốt áo, nói cho qua chuyện:
- Có cÅ© có má»›i chá»› bà con!- Anh vui vẻ pha trò: Sách có câu “Không chùi để váºy lu ly, chùi ra tá» rạng, thua gì... chúa ônâ€!
Nói xong, anh Ä‘i thẳng lên nhà máy, sợ nán lại, thiên hạ sẽ biết vì sao hôm nay anh diện như váºy. Bà máºt cá»§a anh chỉ có hai ngưá»i biết mà thôi, đó là anh và ngưá»i anh thầm yêu trá»™m nhá»›: cô Tư Xóm Cá». Má»—i tháng, cô Tư Xóm Cá» chỉ Ä‘i chà gạo có má»™t lần, thưá»ng là ngà y mưá»i bảy “nước nhảy khá»i bá»â€. Và o những ngà y mưá»i bảy ấy, tình cảm cá»§a Hai VÄ©nh cùng trà n bá» như con nước rong Rạch Äỉa.
Cuá»™c Ä‘á»i là m công tối tăm, bụi bặm cá»§a anh có được má»™t chút ánh sáng kể từ ngà y ấy. Niá»m vui khó tả đó chÃnh là mối tình đầu. Anh nhá»› mãi buổi gặp gỡ đầu tiên. CÅ©ng trên bến nà y, và o má»™t ngà y nước lá»›n ngáºp cầu. Nước lá»›n bao giá» cÅ©ng gieo và o lòng ngưá»i cảm giác tươi mát dá»… chịu, nước lá»›n che những bãi bùn dÆ¡ bẩn hôi hám, nước lá»›n kéo theo là n gió là m ngả nghiêng các Ä‘á»t bần, thổi sạch lá»›p bụi dà y đóng trên nóc nhà máy. Anh Ä‘ang ngồi trên bến nước, rá»a mặt, rá»a tay, nghe nước mát thấm và o da thịt mà liên tưởng tá»›i những lu đầy nước mưa, những bồ đầy lúa, những khạp đầy gạo vá»›i những và đầy tiá»n. Bá»—ng má»™t cô gái tháºt đẹp, không rõ từ đâu tá»›i hiện ra, bất ngá» như trong chuyện cổ tÃch. Cô nà ng ghim mÅ©i tam bản ngay vá» phÃa anh. Nước da cô trắng ngần, chiếc áo bà ba hà ng mà u tÃm hoa cà cà ng tôn sắc mÆ¡n mởn. Hai VÄ©nh nhanh tay chụp mÅ©i tam bản ghì lại, giúp cô gái cắm sà o cáºp bến. Chợt thấy mình nhìn lom khom má»™t cách khiếm nhã, anh cất tiếng chà o:
- Cô không phải dân Tân Quy? Chắc cô ở bên kia Rạch Ong lớn.
Cô gái có vẻ ngạc nhiên thÃch thú:
- Là m như anh biết hết con gái ở đây!
- Cô nói đúng. Bởi trong xã Tân Quy chỉ có một cái nhà máy duy nhất nà y- Vừa nói, Hai Vĩnh vừa bê mấy bao cà -ròn lúa lên sân nhà máy.
- Cám ơn anh- Cô gái phe phẩy chiếc nón lá khiến mớ tóc tơ rung rinh trên gương mặt trái xoan.
- Æ n nghÄ©a gì!... Nhưng cô chưa trả lá»i câu há»i cá»§a tôi- Hai VÄ©nh tiếp tục ngắm cô gái. Mồ hôi dán chặt lưng áo cho thấy đôi vai tròn, bá»™ ngá»±a nở, eo lưng thon, cặp chân dà i dưới lá»›p lãnh Ä‘en...
Cô gái cưá»i để lá»™ lúm đồng tiá»n:
- Anh tò mò quá!
Hai Vĩnh hơi ngượng, tìm cách nói cho xuôi:
- Những ngưá»i ở xa tá»›i đây chà gạo, tôi có thể giúp cho chà trước để vá» cho kịp con nước.
Cô gái ná»a tin ná»a ngá»:
- Bà con tá»›i trước có chịu nhưá»ng cho những ngưá»i ở xa không?
- Chịu chá»›! Bà con ở đây rất có tinh thần tương trợ. Truyá»n thống “dân lân dân ấp†cá»§a Bình Tây Äại Nguyên soái mà cô!
Hai mắt cô gái sáng rực lên:
- Bình Tây Äại nguyên soái! Tôi tưởng chỉ có ông già má»›i còn nhá»› chuyện Ä‘á»i xưa chá»›!
Hai Vĩnh ngồi lên bao cà -ròn đối diện cô gái:
- Vùng nà y ai chẳng là con cháu nghÄ©a quân Trương Äịnh? Các tên xã nói rõ Ä‘iá»u đó: Äây là Tân Quy, bên kia là Tân Thuáºn... Quy, Thuáºn! Phải chăng đợi tá»›i lúc Gia Long rước quân Pháp sang giết được Quản Äịnh tại Äám là tối trá»i, nghÄ©a dân vùng nà y má»›i chịu hạ giáo đợi thá»i cÆ¡? Và cái tên Long Kiểng cÅ©ng là mối nhục cá»§a bà con vùng nà y. Lẽ ra phải là Long Cảnh, nhưng Gia Long buá»™c dân kiên cữ tên con hắn là hoà ng tá» Cảnh...
Chợt thấy mình lạc Ä‘á», Hai VÄ©nh cưá»i bảo:
- Bây giá» xin trở lại chuyện Ä‘á»i nay: Cô ở bên kia sông phải không?
Cô gái gáºt gáºt:
- Äúng, tôi ở Xóm Cá».
- Bên đó cũng có nhà máy mà ...
- Phải. Nhưng mấy ngà y nay máy móc trục trặc sao đó.
Hai VÄ©nh ná»a đùa, ná»a tháºt:
- Váºy thì tôi vái cho nó má»—i tháng trục trặc má»™t lần, đúng và o lúc nước rong như hôm nay.
Äã hứa lỡ, Hai VÄ©nh vô nhà máy nói khéo cho bà con nhưá»ng cô gái chà trước để vá» sá»›m. Anh tiếp tay khuân mưá»i giạ lúa vô trong:
- Nãy giá» quên há»i cô thứ mấy?
- Tôi thứ tư.
- Từ nay tôi xin phép gá»i cô là cô Tư Xóm Cá»...
Má»™t chuyện bất ngá» giúp Hai VÄ©nh biết thêm cô gái má»›i quen. Trong khi tÃnh sổ vá»›i cô chá»§ nhà máy trên gác, anh nghe dưới nhà có tiếng huyên náo khác thưá»ng. Anh vá»™i và ng chạy xuống. Dân chúng Ä‘ang bu quanh má»™t góc sân. Vẹt đám ngưá»i ra, anh thấy gã chạy máy nằm sãi trên đống trấu, hai tay hai chân quÆ¡ lịa mà chưa ngồi dáºy được. Anh chạy tá»›i kéo hắn đứng lên. Vừa phá»§i trấu trên mặt, gã Ä‘iểm mặt cô gái: “Äà n bà con gái gì mà hung dữ quá trá»i!â€.
Hai Vĩnh ngơ ngác quay lại:
- Chuyện gì váºy cô Tư?
Cô Tư vẫn thản nhiên cột túm các cà -ròn gạo:
- Anh nên há»i nó- Cô hất hà m vá» phÃa gã chạy máy.
- Chuyện gì váºy Tám?
Gã chạy máy sượng sùng Ä‘i xuống bến rá»a mặt rá»a tay, má»™t lúc lâu má»›i nói nhá» vừa đủ cho má»™t mình Hai VÄ©nh nghe:
- Thấy con nhỠđẹp, mình tÃnh chá»c ghẹo chÆ¡i. Mình không có văn nói nên má»›i giả bá»™ đóng thùng lại trong khi gạo Ä‘ang chạy. Cô tay chạy lên gác kiểm tra, cá»± ná»±: “Gạo còn sao đóng máy?â€. Cô ta đã bá»±c mà mình lại đùa dai: “Ừa, đóng máy váºy đó, có sao không?â€. Chưa dứt tiếng thì “bá»±c†má»™t cú đá như trá»i giáng khiến mình té văng mấy thước. Nếu không có đống trấu nà y thì không vẹo cổ cÅ©ng gãy tay! Gá»›m, đà n bà con gái gì mà hung dữ quá trá»i!
Tuy hắn nói nhá», đám đông cÅ©ng Ä‘oán được, xì xầm vá»›i nhau. Có tiếng cưá»i khúc khÃch:
- Một lần cho tởn tới già !
- Cho bỠtánh be he!
- Nhè con gái có nghỠmà ló mòi.
Sau vụ đó, Hai VÄ©nh má»›i biết cô Tư Xóm Cá» là con gái cá»§a ông Tám Mạnh, thầy nghá» võ nổi tiếng không những cá»§a xã Chánh Hưng mà cả thà nh phố Sà i Gòn, Chợ Lá»›n, Gia Äịnh, cả Mưá»i tám thôn vưá»n trầu cÅ©ng biết danh ông. Ông Tám Mạnh không già u, nhưng rất có thế lá»±c vì môn đệ là m việc trong nhiá»u sở, có ngưá»i là m trong ngà nh tòa án. Là ng lÃnh cò bót Ä‘á»u nể mặt.
Sau ngà y ấy, cứ và o những ngà y nước rong là Hai VÄ©nh ăn mặc tươm tất, ngóng chá» cô Tư Xóm Cá». Anh thưá»ng lên gác, hướng vá» phÃa và m Rạch Äỉa để tìm trong bức tranh thiên nhiên sông nước trá»i mây má»™t Ä‘iểm sáng: chiếc áo mà u hoa cà . Từ xa anh đã nghe tiếng hò chÆ¡i vÆ¡i trên con rạch:
“Nhà Bè nước chảy chia hai
Ai vá» Gia Äịnh, Äồng Nai thì vá»â€...
Má»—i lần nghe hò, Hai VÄ©nh Ä‘á»u đăm chiêu tư lá»±: “Con rạch Ong lá»›n nà y chẳng khác con sông Nhà Bè, nó cÅ©ng chia hai, bên kia là Chánh Hưng, tổng Tân Phong Hạ, huyện Cần Giuá»™c, tỉnh Chợ Lá»›n, còn bên nà y là Tân Quy, tổng Bình Trị Hạ, huyện Nhà Bè, tỉnh Gia Äịnh. Nhưng con rạch Ong lá»›n không chia cắt đôi lứa vì má»—i tháng cô Tư Ä‘á»u sang đây chà gạo. Trở ngại không do sông rạch chia cắt mà “do lòng ngưá»i ngại núi e sôngâ€. Hai VÄ©nh biết thân pháºn mình là con nhà nghèo, là m thuê ở mướn không đủ ăn, lại còn cha mẹ và má»™t bầy em ở chợ Long Kiểng, là m sao dám mÆ¡ tá»›i chuyện là m rể ông Tám Mạnh! Dù biết chỉ là ảo vá»ng, anh vẫn trông những ngà y nước rong, vẫn ngóng chiếc áo bà ba mà u hoa cà , vẫn lắng nghe tiếng hòa ngá»t ngà o trên sông nước.
***
“Bìm bịp kêu nước lớn ai ơi,
Buôn bán không lá»i, chèo chống má»i mêâ€.
Hai VÄ©nh chạy lên gác ngóng vá» phÃa và m, mắt sáng trưng. Giá»ng hò cÅ©ng ngá»t như thuở nà o, nhưng chấm sáng trên con rạch không phải là mà u hoa cà mà là mà u tÃm than tối sẫm. Chiếc thuyá»n má»—i lúc má»™t gần, vẫn chiếc tam bản ấy nhưng ngưá»i chèo không phải là “cố nhânâ€. Hai VÄ©nh nhìn cô gái không chá»›p cho tá»›i khi thuyá»n cáºp bến:
- Cô là em thứ mấy của cô Tư?
Cô gái ngạc nhiên:
- Cô Tư nà o?
- Cô Tư Xóm Cá». Tháng nà o, cô ấy cÅ©ng qua đây chà gạo, và o ngà y mưá»i bảy...
- Sao anh để ý quá váºy? Giá»ng cô gái hà m ý không muốn bắt chuyện vá»›i ngưá»i không quen. Hai VÄ©nh Ä‘ang tìm cách là m quen thì cáºu bé ngồi giữa các cà -ròn lúa vụt lên tiếng:
- Äúng rồi! Chị Tư rất thÃch Ä‘i chà gạo và o những ngà y nước rong.
- Mà y biết gì mà xÃa vô?- Cô gái trừng cáºu em.
- Chị Sáu cứ chê hoà i. Chê mà năn nỉ ngưá»i ta Ä‘i theo!
Hai VÄ©nh tìm được má»™t “đồng minh†nÆ¡i cáºu bé kháu khỉnh nà y.
Anh tiếp hai chị em khuân các bao lúa lên sân, khéo léo gạ chuyện:
- Cáºu là em út phải không?
- Không. Em thứ mưá»i- Cáºu đưa hai ngón tay lên: - Còn hai mạng nữa.
Hai VÄ©nh mua bánh cam má»i hai chị em. Cô chị vẫn giữ vẻ xa cách, nhưng cáºu em vui vẻ nháºn chiếc bánh tươm mỡ tráng đưá»ng bóng loáng từ tay Hai VÄ©nh. Vừa ăn, anh vừa “phăng lầnâ€:
- Chị Tư báºn gì mà không Ä‘i chà gạo?
Cáºu bé liếc nhanh cô chị, ngần ngại mấy giây:
- Chị Tư em có báºn gì đâu...
- Váºy sao chị Sáu Ä‘i thay?
- Bữa nay có ngưá»i ta Ä‘i coi mắt!
- Hả?- Hai VÄ©nh như mắc nghẹn. Ná»a cái bánh cam dÃnh cứng trong miệng, nuốt không vô mà nhả cÅ©ng chẳng ra. Sân gạch nhà máy quay tÃt khiến anh chóng mặt. Má»™t lúc lâu, chừng cáºu bé ăn xong chiếc bánh cam thứ hai, anh má»›i lấy lại bình tÄ©nh, gá»i hai chén sương xâm:
- Ai Ä‘i coi mắt chị Tư váºy?
- Là m sao em biết được? Cáºu bé lắc đầu, liếc chừng cô chị.
Hai Vĩnh thở dà i:
- Chắc là già u lắm?
- Em không biết! Nghe bà mai nói là thầy ký. Em thấy anh ấy mặc đồ Tây...
Hai VÄ©nh chụp vai cáºu bé:
- Chị Tư có ưng không?
Cáºu bé ngÆ¡ ngác trước vẻ sôi nổi bất ngá» cá»§a Hai VÄ©nh:
- Là m sao em biết được! Chuyện ngưá»i lá»›n mà ! Sao anh không há»i chị Sáu em?
Má»™t tiếng tằng hắng kèm theo má»™t lá»i cảnh cáo:
- Nhiá»u chuyện chết đòn nghe máºy?
Cáºu bé mất hứng húp hết chén sương xâm, xuống bến rá»a miệng rồi rút dà n thun trong túi ngắm bầy chim Ä‘ang Ä‘áºu trên các nhánh bần ven rạch.
Hai VÄ©nh không cần phải há»i thêm. Bấy nhiêu đó cÅ©ng đủ rồi. Chuyện phải đến đã đến. Từ lâu anh chỠđợi ná»—i bất hạnh nà y. Anh không trách ngưá»i mình yêu vì chưa má»™t lần anh dám ngá» lá»i. Anh mÆ¡ tưởng cô Tư Xóm Cá» như má»™t ngưá»i bá»™ hà nh ngắm ánh sao khuya, cùng Ä‘i mãi bên nhau nhưng không bao giá» vá»›i tá»›i. Tin giá» chót nà y cà ng là m cho anh thấm thÃa ý nghÄ©a vá» cuá»™c Ä‘á»i mà anh đã suy gẫm từ lâu. Trên Ä‘á»i chỉ có hai hạng ngưá»i: già u và nghèo. Già u là có đủ thứ còn nghèo thì chẳng có thứ gì. Từ lâu anh nghiá»n ngẫm quyển truyện Thá»§y Há», anh mê cuá»™c sống hà o hùng cá»§a 108 vị hảo há»›n trên núi Lương SÆ¡n Bạc. Anh thÃch nhất bà i thÆ¡ đầy hà o khà Tiếng hát thuyá»n câu cá»§a Tiểu NgÅ©:
“Má»™t Ä‘á»i ngang dá»c chiếc thuyá»n câu
Danh lợi không mà ng vui chà cao
Giết sạch những phưá»ng quan lại ác
Lòng trung báo đáp Triệu gia sâu...â€
Tư tưởng thế thiên hà nh đạo cá»§a Triệu Cái, Tống Giang bấy lâu tiá»m tà ng trong tâm hồn anh, nay gặp cÆ¡n gió lốc, dấy lên bừng bừng thôi thúc hà nh động. Ngay chiá»u ấy, Hai VÄ©nh rá»§ Bảy Rô ra Chợ CÅ© để “tìm má»™t con đưá»ng Ä‘iâ€. Bảy Rô đánh xe thổ má»™, nhà ở bên nà y cầu Rạch Äỉa. Hai anh em thân nhau vì cùng má»™t tuổi, cùng không ưa là ng lÃnh, cùng ưa chuyện Tà u, cùng mÆ¡ má»™t cuá»™c sống chá»c trá»i khuấy nước.
Chiá»u ấy, được Hai VÄ©nh dặn trước, Bảy Rô nghỉ sá»›m, sá»a soạn Ä‘i Chợ CÅ© “ăn hút†vá»›i nhau cho thá»a chÃ.
Và o giá» tan sở, Hai VÄ©nh và Bảy Rô kéo xuống Chợ CÅ©. Lâu ngà y chÆ¡i sang má»™t bữa, cả hai vô Nghi Xuân Lầu là nÆ¡i hẹn hò cá»§a tao nhân mặc khách Sà i Thà nh hoa lệ. Thưá»ng có mặt tại đây là những ngưá»i trong giá»›i anh chị, dân đá banh, xe đạp, Ä‘ua ngá»±a, cải lương, Bảy Rô và Hai VÄ©nh Ä‘i thẳng trên lầu, phÃa dưới là tiệm nước, trên lầu là tiệm cÆ¡m. Hai VÄ©nh trao trá»n quyá»n cho Bảy Rô chá»n thá»±c đơn:
- Äêm nay mình cần vô tiệm thuốc.
- Tương tư thất tình rồi phải không?- Bảy Rô ná»a đùa ná»a tháºt. Bảy Rô nhá» thó, nhưng nhanh nhẹn, trán cao, mắt tinh ranh và miệng hay cưá»i, tÃnh tình nóng nảy và vui nhá»™n.
- Mình Ä‘ang cần tìm má»™t con đưá»ng. Hai VÄ©nh trịnh trá»ng nói như nói vá»›i chÃnh mình.
- Bồ nói sao giống mấy cha “pôlitic†(1) quá!
- Không! Mình không là m quốc sá»±. Mình sợ ở tù lắm. Mình chỉ bất bình cuá»™c sống đầy bất công: “Con vua thì lại là m vua, con sãi giữ chùa thì quét lá Ä‘aâ€.
Bảy Rô trao ly rượu cho Hai Vĩnh
- Mượn tá»u bôi giải phá thà nh sầu. Nà o, ta cụng ly!- Hai bạn cụng ly đánh “cốp†má»™t tiếng, Bảy Rô nốc cạn, còn Hai VÄ©nh chỉ uống má»™t ngụm. Trong cung cách ăn nháºu, toát ra tâm tÃnh con ngưá»i. Bảy Rô ồ ạt, trá»±c tÃnh bao nhiêu thì Hai VÄ©nh trầm tÄ©nh sâu sắc bấy nhiêu.
- Bồ muốn xóa bá» bất công? Chuyện đó lá»›n lao quá sức mình. Hãy để cho mấy cha “pôliticâ€. Còn tụi mình thì nên nghÄ© cách là m già u. Muốn già u cho nhanh thì chỉ có má»™t con đưá»ng: theo gương Sáu Ngá». Cái nhà cá»§a va không thua dinh thống đốc Nam kỳ. Bồ Ä‘i giáp vòng hà ng rà o cÅ©ng đã rã giò.
Hai Vĩnh lắc đầu:
- Bao nhiêu ngưá»i tán gia bại sản má»›i có được má»™t Sáu Ngá»? Con đưá»ng cá»§a bồ nguy hiểm lắm! Không nhá»› bà i há»c thuá»™c lòng trong Quốc văn giáo khoa thư:
“Khôn nghỠcỠbạc là khôn dại
Dại chốn văn chương ấy dại khôn...â€
Bảy Rô khoát lia:
- Ôëi, sách nói má»™t đằng, thầy là m má»™t nẻo. Mình đã tÃnh kỹ rồi, muốn bá» cái nghỠđánh xe ngá»±a ba cá»c ba đồng thì chỉ có theo gương Sáo Ngá» mà thôi. Äêm nay, nếu “bà cáºu†thương tình giúp váºn thì ngà y mai mình sẽ là m viên ngoại. Bồ nên Ä‘i vá»›i mình...
Hai Vĩnh lắc đầu:
- Không! Äêm nay mình cần vô tiệm thuốc.
- Thôi được! ÄÆ°á»ng ai nấy Ä‘i! Bồ chá» mình ở tiệm thuốc để mình cùng vá».
Hai ngưá»i ăn và i chén cÆ¡m thố vá»›i thịt xá xÃu cho chắc bụng rồi chia tay. Hai VÄ©nh xuống tiệm thuốc ở đưá»ng LÆ¡-pheo còn Bảy Rô lên xe kéo tá»›i sòng bạc.
- Chúc bồ may mắn, Hai Vĩnh vẫy tay chà o bạn.
***
Tiệm thuốc có má»™t khuôn mặt riêng biệt, không giống nÆ¡i nà o. Trước cá»a không treo biển hiệu mà chỉ gắn má»™t bảng trắng kẻ hai chữ RO (Régie Opium) tức là Công quản thuốc phiện.
Khi Hai VÄ©nh đẩy cánh cá»a gió gắn kÃnh mà u xanh lục bước và o trong tiệm, anh để lại sau lưng bao huyên náo, phiá»n muá»™n ngoà i Ä‘á»i. Mùi thuốc phiện nướng bốc lên thÆ¡m phức như thúc giục bạn bước nhanh và o. Các bá»™ ván gõ bóng loáng vá»›i những chiếc gối sà nh mát lạnh như vẫy tay chà o má»i bạn ngả lưng.
Bà n đèn và dá»c tẩu sẵn sà ng đưa bạn phiêu diêu, từ bá» cuá»™c Ä‘á»i đầy lo âu đến má»™t thế giá»›i thanh thản không chút ưu phiá»n.
- Cho má»™t ngao xây- Hai VÄ©nh cúi xuống tấm cá»a nhá» tà ti, vừa đủ thò bà n tay và o trao tiá»n và nháºn thuốc phiện rót trong vá» sò. Cá»a nhá» như cá»a ghi-sê bưu Ä‘iện bán tem. Xong anh Ä‘i thẳng vô trong, chá»n chá»— nằm ưng ý. Anh cởi áo sÆ¡ mi mắc lên móc, cởi già y rồi nằm xuống ván, kê đầu trên gối sà nh phết men xanh. Trong buồng thuốc, má»™t lão ốm tong teo lui cui rót và i giá»t Ä‘en sệt và o vá» sò, tháºn trá»ng như má»™t chá»§ hiệu kim hoà n cân và ng trên cân tiểu ly- vì đây cÅ©ng là và ng. Má»™t a xẩm mang vá» sò và ng Ä‘en ấy đến táºn nÆ¡i Hai VÄ©nh nằm. Anh ra dấu bảo a xẩm là m thuốc cho mình. Vá»›i ngón tay Ä‘iêu luyện, ả Ä‘iá»u khiển các giá»t Ä‘en sệt ấy trên ngá»n đèn dầu như má»™t nhà ảo thuáºt. Không mấy chốc, dá»c tẩu đã nạp. Hai VÄ©nh rÃt má»™t hÆ¡i. Khói thÆ¡m từ mÅ©i phả ra cuồn cuá»™n. Anh có cảm tưởng như thoát trần, thân xác nhẹ nhà ng như bay bổng trên mây. Là m đủ má»™t cặp, thấm thuốc anh nằm đê mê, ná»a say ná»a tỉnh. Bao nhiêu ưu phiá»n, nghèo túng, thất tình Ä‘á»u bay theo là n khói vá» chốn hư vô. Anh nằm như thế không biết bao lâu cho đến lúc đồng hồ Oét-min-tÆ¡ thong thả đổ chuông rồi gõ chÃn tiếng. Bá»—ng nhiên Hai VÄ©nh thấy tỉnh táo, minh mẫn hÆ¡n bao giá» hết. Cuá»™c sống trần tục trở lại vá»›i anh: “Ngà y mai mình sẽ tiếp tục kéo cà y. Ôi chao, chán là m sao cái kiếp là m công trong cái nhà máy tối tăm bụi bặm! Và không còn gặp lại “cố nhân†má»—i tháng má»™t lần và o ngà y nước rong để an á»§i kiếp sống cô đơn!â€.
Hai Vĩnh mơ ước có được một cỗ xe ngựa như Bảy Rô để tự là m chủ lấy mình.
Nhưng éo le thay, Bảy Rô lại không ý thức được mình là kẻ có hạnh phúc mà còn “đứng núi nà y trông núi ná»â€.
Phải là m gì đây? Bốn tiếng ấy như má»™t Ä‘iệp khúc cứ đáo Ä‘i đáo lại trong đầu. Äi theo con đưá»ng nà o? Nhất định không thể phiêu lưu và o con đưá»ng đỠđen như Bảy Rô. CÅ©ng không thể Ä‘i theo mấy ông là m quốc sá»±. Bá»—ng má»™t ý nghÄ© lóe ra như tia chá»›p. Hai VÄ©nh reo lên: “Phải rồi! Ta phải là m anh chịâ€. Cái nghá» là m anh chị dá»…n đến cuá»™c sống lý tưởng, vừa hà o hùng, vừa phong lưu. Tá»± nhiên Hai VÄ©nh nghÄ© tá»›i Ba Dương, nhà ở bên nà y cầu Rạch Äỉa, cách nhà Bảy Rô chừng trăm thước. Trước đây Ba Dương cÅ©ng là tay là m hà m nhai, chuyên nghá» chăn vịt, cái nghá» mà có lần Hai VÄ©nh đã đắn Ä‘o suy tÃnh. Nghá» nà y chỉ là m có ba tháng cuối năm mà có tiá»n đủ xà i, quanh năm.
Äầu tháng mưá»i, ta Ä‘i mua vịt con. Má»™t ngưá»i có thể chăn hai ba ngà n con. Ta chỉ tốn thức ăn má»™t tháng đầu. Äến tháng mưá»i má»™t, vịt đã bằng bắp chân, đã má»c lông cánh. Lúc đó cÅ©ng là mùa gặt. Ta cứ thả vịt lên những cánh đồng đã gặt, còn mình thì chỉ cần má»™t ngá»n sà o và mấy chiếc phên để đêm đêm quây cho vịt ngá»§ ngoà i đồng. Cứ thế mà là m, hết cánh đồng nà y ta sang cánh đồng khác. Lùa vịt ăn rong như thế trong hai tháng. Äến ngà y giỠđã định, tay quây đà n vịt sát bên đưá»ng đắp. Vợ gá»i chá»§ vá»±a Chợ Lá»›n Ä‘em xe tá»›i chở. Thế là vợ chồng đỠhuá» lên xe vá» nhà chuẩn bị ăn Tết. Ba Dương nhá» nghá» chăn vịt ấy mà đi khắp nÆ¡i, từ Nhà Bè qua Cần Giuá»™c, Cần ÄÆ°á»›c, Gò Công... Äến đâu, há»c võ tá»›i đó. Bao nhiêu ngón nghá» hay cá»§a các thầy võ nổi tiếng ở các nÆ¡i, Ba Dương Ä‘á»u quyết tâm há»c lấy. Và há»c tá»›i đâu anh truyá»n lại cho đám em út. Nhá» váºy mà khi trụ bá»™ tại cầu Rạch Äỉa, Ba Dương đã nổi tiếng là tay giang hồ hảo há»›n, dưới tay có cả trăm em út. Thiên hạ Ä‘ua nhau tá»›i há»c nghá». Äêm nà o sân nhà Ba Dương cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i dượt võ tháºt sôi nổi hà o hứng. Ba Dương không lấy há»c phà cao.
Cuá»™c sống phong lưu cá»§a anh nhá» và o mối khác. Äó là nghá» anh chị.
Vá»›i tiếng tăm như cồn, anh trở thà nh má»™t tay anh chị trong vùng. Các du đãng chuyên nghá» trá»™m, cướp Ä‘á»u tôn anh lên hà ng “đại caâ€. Từ đó những ai bị cướp Ä‘á»u nhá» anh can thiệp. Thưá»ng là chỉ trong ngà y ấy, khổ chá»§ đã được hoà n lại đầy đủ những món đã mất. Dần dần Ba Dương trở thà nh má»™t sở bảo hiểm “tú rÃt†mà không phải xin “pa-tăng†(1), khá»i láºp văn phòng vá»›i bá»™ máy nhân viên rưá»m rà tốn kém. Ghe chà i chở gạo, chở heo từ lục tỉnh bị cướp trên đưá»ng vá» Chợ Lá»›n, thương lái cứ đến cầu Rạch Äỉa nhá» Ba Dương má»™t tiếng là xong ngay...
Hai VÄ©nh đã tìm được con đưá»ng. Anh nhất định bá» nhà máy để Ä‘i giang hồ. Anh sẽ tìm thầy luyện thêm võ nghệ. Trước đây, anh đã từng bá» nhà đi hoang: má»™t ông bầu cải lương Ä‘iên đầu vì nạn “cá»p†và du đãng đã nhá» Hai VÄ©nh là m “tiá»n đạoâ€. Gánh hát định tá»›i là ng xã nà o thì Hai VÄ©nh tá»›i trước, lo thá»§ tục vá»›i là ng lÃnh để các đêm hát xướng được êm đẹp vui là ng, vui tổng. Nhá» có khiếu ăn nói má»m má»ng và khi cần, không ngại dùng võ lá»±c, Hai VÄ©nh hạn chế được nạn “cá»p†và ẩu đả xảy ra hà ng đêm trước đó. Ba năm lưu lạc, ăn uống phá»§ phê, cà phê, thuốc lá, nhưng nghÄ© tá»›i cha mẹ nghèo khổ, đà n em nheo nhóc, anh đà nh trở vá» thú tá»™i vá»›i cha mẹ và an pháºn vá»›i cuá»™c sống là m công nhà máy xay cho tá»›i nay. Bây giá» thì Hai VÄ©nh nhất định tái xuất giang hồ để tạo dá»±ng tương lai...
Äúng và o lúc ấy, Bảy Rô tông cá»a gió lao và o như má»™t cÆ¡n lốc:
- Hai Vĩnh đâu?
Tiếng hét cá»§a Bảy Rô to quá khiến mấy ông khách Ä‘ang mÆ¡ mà ng trong khói thuốc giáºt mình ngóc đầu dáºy. à xẩm láºt Ä‘áºt chạy tá»›i:
- Nho nhá» váºy, xếnh xáng
Hai Vĩnh vội và ng xỠgià y, mặc áo:
- Thua hết rồi phải không?
Bảy Rô quạu đeo:
- Ä‚n thua là chuyện thưá»ng. Äằng nà y mình bị thằng Ba Tần đánh láºn vét hết tiá»n má»›i Ä‘au chá»›.
Hai Vĩnh kéo Bảy Rô ra ngoà i:
- Có chắc là nó đánh láºn không?
- Chắc chá»›! Bà i nó là m dấu hết mà mình không biết! Bá»™ bà i mình má»›i mua trong tiệm, váºy mà nó là m dấu hồi nà o má»›i tà i chá»›!
Hai Vĩnh lắc đầu:
- Không phải là m dấu đâu! Nó đánh kiếng đó, Ba Tần sở trưá»ng vá» môn nà y...
CỠbạc mà con mắt không lang, hai tay không lẹ thì kể như đem thịt nạp cho chằn. Thôi bỠqua đi bồ!
- Bá» qua sao được! Äồng tiá»n mồ hôi nước mắt mà !... Thằng Tần phải trả bằng máu!
Hai Vĩnh nhìn Bảy Rô trân trân:
- Thiệt chÆ¡i? Ba Tần giá»i võ, từng thượng đà i, lại khá»e hÆ¡n bồ!
Bảy Rô vỗ ngực:
- Thằng Rô nà y nói là là m! Nó giá»i võ, đánh không nổi thì chém được không?
- Äừng nóng chú Bảy!- Hai VÄ©nh khẽ vá»— vai bạn. Nhưng Bảy Rô hất tay Hai VÄ©nh ra:
- Chém nó rồi vô Khám Lớn chỠlãnh án chung thân cũng mát dạ!
Hai Vĩnh ngỡ Bảy Rô cháy túi đâm khùng, ngủ một đêm thế nà o anh ta cũng sáng suốt hơn nên không nói gì thêm.
Cả hai vỠđến Rạch Äỉa thì đã quá ná»a đêm.
***
Sáng sá»›m, Bảy Rô đã chá» sẵn tại cầu Rạch Äỉa. Anh biết Ba Tần sáng nà o cÅ©ng đón xe ngá»±a ra bến đò uống cà phê. Anh thá»§ con dao nhá»- loại dao con chó rất bén, lưỡi dà i sáu phân, xếp vô mở ra dá»… dà ng nhanh chóng. Anh Ä‘i Ä‘i lại lại, ruá»™t nóng như lá»a đốt. Má»™t lúc lâu Ba Tân xuất hiện. Thấy Bảy Rô, Ba Tần ngạc nhiên:
- Bữa nay không đánh xe sao anh Bảy?
Bảy Rô hầm hầm:
- Tiá»n tao mà y đánh láºn vét hết, tao đâu còn tinh thần đánh xe...
Ba Tần cưá»i vui vẻ:
- Nói gì lạ váºy anh Bảy? Tôi đánh láºn hồi nà o? Äâu phải má»™t mình tôi vá»›i anh? Sòng bạc cả chục ngưá»i...
Bảy Rô nạt ngang:
- Tao biết mà y đánh láºn! Mà y phải trả lại tao...
Ba Tần cưá»i lá»›n:
- Là m gì có chuyện ăn rồi trả lại! Anh chÆ¡i bá»i cÅ©ng đã lâu, sao không biết luáºt giang hồ?
- Mà y nhất định không trả hả? Ừ một tiếng nghe coi?
Ba Tần vừa ừ má»™t tiếng, Bảy Rô mở con dao cái “rẹtâ€, lao tá»›i như ánh chá»›p. Ba Tần lách ngang nhưng con dao đã đâm lút cán và o giữa ngá»±c. Hắn chỉ kịp rú lên hai tiếng “chết tôi†rồi gục xuống. Bảy Rô rút dao ra, máu ngáºp tá»›i cán. Từ vết thương, máu bắn ra ướt áo pyjama mà u há»™t gà . Nhìn Ba Tần lăn lá»™n dưới đất, Bảy Rô Ä‘iếng hồn. CÆ¡n giáºn tan biến từ bao giá», nhưá»ng lại cho ná»—i lo sợ: lẽ ra mình chỉ nên để thẹo nó thôi. Bây giá» lỡ tay như thế nà y, Ba Tần mà chết thì mình cÅ©ng lãnh án chung thân khổ sai! Là m sao đây? Chỉ còn nước “dÄ© đà o vi thượngâ€. Miệng nói chân chạy. Thì giá» cấp bách, Bảy Rô không kịp vá» nhà cho vợ hay. Anh chạy như bị cá»p rượt sau lưng. Tiếng ngưá»i la ó phÃa sau cà ng khiến anh phi nhanh. Chừng hai chân đã má»i, Bảy Rô vẫn tiếp tục rảo bước. Dần dần đầu óc anh tỉnh táo lại. Anh thấy rõ cuá»™c Ä‘á»i mình “quẹo cua tháºt gắtâ€. Äang là má»™t ngưá»i tá»± do, anh trở thà nh má»™t kẻ sống ngoà i vòng pháp luáºt. “Nay mai, khi là ng lÃnh được trát truy nã tên Nguyá»…n Văn Rô, tá»± Bảy Rô, nghỠđánh xe thổ má»™, ngụ tại ấp Rạch Äỉa vá» tá»™i cố sát tên Lê Văn Tần, tá»± Ba Tần, mình sẽ trốn chui trốn nhá»§i nÆ¡i nà o đây? Có nên đến nhà là ng nạp mình lãnh án hay tìm và o Hố Bần là m lục lâm thảo khấu?â€. Ra tá»›i bến đò, Bảy Rô lưỡng lá»± má»™t lúc rồi rẽ trái, Ä‘i cặp bá» Kinh Tẻ hướng vá» phÃa cầu Rạch Ong. Anh có má»™t ngưá»i quen ở xóm khuân vác sát nách hãng đóng tà u cá»§a Nháºt, hãng Nichinăn, Bảy Rô tÃnh tạm tá túc nÆ¡i đây nghe ngóng tình hình.
Ngưá»i quen cá»§a Bảy Rô tên ChÆ¡n, nghèo nhất vùng, nhưng cÅ©ng là tay ngang bướng nhất vùng. Thuế thân má»—i năm bốn đồng rưỡi, nếu quyết tâm thì ChÆ¡n cÅ©ng có thể đóng như má»i ngưá»i. Anh chỉ cần nhịn ăn mưá»i ngà y công là có đủ năm đồng. Nhưng ChÆ¡n nghÄ© rằng đóng thuế thân là nhục vị “ta là con ngưá»i, không là con trâu, còn bò mà phải đóng thuế cho Tâyâ€. Thế nên quanh năm suốt tháng, anh không có má»™t tá» giấy láºn lưng, chỉ loanh quanh trong vùng chá»› không dám léo hánh Ä‘i xa. Ai mướn gì là m nấy, túng quá mượn xuồng bà con vô Hố Bần xắn đất Ä‘em bán cho nhà già u lấp hà o hố, xây ná»n nhà . Thá»i ấy đạo quân nghèo rá»›t mồng tÆ¡i “gặm đất cục mà sống Ä‘á»i†cÅ©ng khá đông. Không bao lâu vùng Kinh Cây Khô trở thà nh nê địa, đất lùi tá»›i đâu, nước trà n tá»›i đó; bần, mắm thi nhau má»c ráºm rịt; do đó mà có tên Hố Bần. NhỠđịa thế hiểm trở, là ng lÃnh Ãt khi lui tá»›i, Hố Bần trở nên giang sÆ¡n cá»§a những kẻ sống ngoà i vòng pháp luáºt.
Äến tá túc vá»›i thằng ChÆ¡n, Bảy Rô biết sá»›m muá»™n gì mình cÅ©ng Ä‘i và o con đưá»ng cùng, nhưng giữa Hố Bần và Khám Lá»›n, anh biết phải chá»n nÆ¡i nà o.
Chú thÃch:
(1) Pôlitique (tiếng Pháp) chÃnh trị
|