2.
Đó là một quán bar tồi tàn đến đau lòng, ánh đèn vàng vọt, trông nó càng tồi tàn hơn. Tôi ngồi ở quầy, giống như một vầng trăng đơn côi tỏa sáng. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi ở quầy, có phần căng thẳng, thỉnh thoảng lại ngó nhìn chung quanh, chừng như đang chờ ai. Tôi không biết nơi đây gọi là quán bar. Tôi vừa từ Thượng Hải đến cái thành phố nhỏ ở miền nam này. Hồi ấy Thượng Hải chưa có bar, cả thành phố chỉ có vài quán cà phê vỉa hè, trong các khách sạn có thể có quầy bar, nhưng chưa bao giờ tôi vào đấy.
Lúc này, ngoài kia trời đang mưa to, thùng loa đang phát ra những âm thanh nào tôi không còn nhớ nữa. Không hiểu tại sao tôi lại trông thấy anh đang đi đi lại lại, trên khuôn mặt là nụ cười vô cớ, mặc quần nhung kẻ in hoa, quần rộng thùng thình như cái váy, nhưng rõ ràng là quần. Anh một mình đi lại, tay trái là ly rượu Whisky, tay phải cứ đung đưa, bước chân anh di động về phía tôi ngồi. Tôi không trông rõ mặt anh. Anh cứ nhìn xuống chân mình, anh đi đôi giày thể thao màu xanh nhạt, đế giày rất mỏng, điều này khiến bước chân anh không vững chắc. Anh mặc cái áo pull trắng, ngắn tay. Mái tóc dài của anh bóng mượt, thẳng, ngọn tóc cứ lay động ngang vai. Mặt anh trắng bệch, tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng tôi biết khuôn mặt anh đang nở nụ cười, tôi không rõ có phải anh đang nhìn tôi không.
Tôi tiếp tục ăn kem. Lát sau, bên phải tôi xuất hiện một bàn tay con trai đang cầm ly rượu, bàn tay to, đầu ngón tay mạnh khỏe, thoáng nhìn có thể biết anh có thói quen cắn móng tay. Ngọn tóc anh rủ xuống trước mặt tôi, tôi ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ trên tóc anh. Tôi ngước lên nhìn anh.
Tôi thề rằng, đấy là khuôn mặt thiên sứ.
Ánh mắt ngây thơ trần trụi của anh đã mê hoặc tôi. Từ đấy, tôi không có cách nào rời ánh mắt mình khỏi khuôn mặt thiên sứ kia. Thậm chí tôi cho rằng, sống cho đến ngày hôm nay vì tôi tin ở khuôn mặt kia. Anh có khuôn mặt quanh năm đẫm nước mưa. Tôi yêu cặp mắt đen của anh, tôi yêu cặp mắt đen của tôi.
Nụ cười của anh thật kỳ lạ. Về sau tôi mới biết, lúc bấy giờ anh đang hút thuốc.
Cái cảm giác đơn thuần đến dần. Anh bắt đầu ở bên tôi nói mãi không thôi về các thương hiệu kem (lúc bấy giờ tôi đang ăn kem hương thảo không biết thương hiệu gì). Anh bảo với tôi, anh thích ăn chocolate. Mẹ anh ta bảo, đứa trẻ nào thích ăn ngọt là đứa trẻ cực khổ. Vì thích ăn ngọt, anh đoán đến năm ba mươi tuổi, anh sẽ phát phì, bốn mươi tuổi sẽ hói đầu.
Tôi cảm thấy cái anh chàng Trại Ninh đang tự nói về mình, chừng như rất thích tôi. Trên người anh rất nhiều màu sắc, màu nào cũng làm tôi vui. Qua cách nói chuyện thiếu liên tục của anh, tôi biết anh là tay chơi guitar, anh muốn có một ban nhạc của chính mình, anh mong có một quán bar có sân khấu.
Với vẻ khâm phục, tôi hỏi anh ở Trung Quốc nơi nào có những quán bar như thế? Anh bảo anh không biết, nhưng có thể tìm thấy. Tôi yêu cặp mắt đen của anh, cặp mắt ngây thơ làm đau lòng người, cặp mắt to long lanh đầy nước. Ngay lúc bấy giờ tôi mơ hồ dự cảm tuổi xuân sống gấp chết trẻ để lại một thi thể đẹp sẽ là số phận của anh. Dự cảm ấy lập tức bất ngờ đem đến cho tôi một niềm vui chưa từng có trong đời.
Tôi nói, anh kể chuyện của anh cho em nghe với nào.
Anh nói, em muốn hiểu thế nào là cuộc sống không? Anh kể chuyện của anh xong, em phải theo anh về nhà nhé?
Nhìn mắt anh tôi hiểu anh định nói gì. Đấy là người con trai đầu tiên cầu xin tình yêu của tôi. Có trời mới biết tại sao tôi đồng ý ngay với yêu cầu của anh. Điều tôi mong đợi rất mơ hồ và giàu chất thơ, ảo tưởng của tôi ẩn nấp trong bóng tối.
Anh nói, anh rất thích người con gái nào đến từ những gia đình tan nát, ăn nhiều chocolate, thích trời mưa, anh vẫn đợi chờ người con gái ấy. Đấy là câu chuyện của anh.
Tôi kêu lên: Trời ơi! Người đến từ một gia đình tan nát, ăn nhiều chocolate, thích trời mưa là em rồi!