Thục dắt xe đạp còn tôi Ä‘i bá»™. Hai đứa Ä‘i và o cá»a chÃnh cá»§a công viên rồi má»›i quẹo tay phải vòng lên phÃa trên. Lối Ä‘i đầy sá»i và cát vụn, bước chân cá»§a hai đứa là m vang nhẹ má»™t thứ âm thanh rì rà o giống như những cÆ¡n gió dưới sông thổi đùa qua các khóm lá.
Thục nói :
- Tá»± nhiên cái Ä‘i. Äừng có đùa dai, Ä‘au tim ta lắm đó. Mi biết không?
Giá»ng con nhá» bạn thân từ năm tiểu há»c đầy há»n trách là m tôi thấy lòng mình chùng lại như sợi dây đà n. Tôi cố nói má»™t cách vui đùa, chứ không biết là m sao khác :
- Tự nhiên sao được. Hai đứa ở gần nhau lâu quá. Chơi với nhau đến phát ngấy thì phải có lúc chia tay.
- Coi váºy chứ xa nhau nhá»› lắm mi Æ¡i.
- Nhớ ráng chịu.
- Nhá»› mi má»—i chiá»u tao ra ngồi ở bá» sông tao khóc.
- Khóc nước mắt của con cá sấu hả?
- Tao khóc ngáºp sông, ngáºp Cồn Phụng, trà n lên bá», ngáºp lụt luôn cả cái đất Mỹ Tho nhá» bé nà y.
- Như thế trôi mất anh chà ng lÃnh biển cá»§a mi rồi sao?
Thục cưá»i mấy tiếng giòn như kẹo gương. Con nhá» chắc là đang đỠmặt. Mấy hôm không biết từ đâu đưa tá»›i má»™t anh chà ng lÃnh biển cứ lóng ngóng trước cổng trưá»ng chá» giá» tan há»c. Rồi má»™t buổi chiá»u anh chà ng nhè ngay nhá» Thục há»i thăm. Chả biết há»i thăm gì mà chà ng lẽo đẽo theo Thục má»™t khúc đưá»ng là m ai cÅ©ng đồn um lên là nhá» Thục có bồ là lÃnh biển. Thục chối phăng, cải chÃnh loạn cà o cà o nhưng chả nhá» nà o chịu tin. Tôi biết Thục bị ná»—i oan... ông Äịa. Nhưng anh chà ng lÃnh biển kể cÅ©ng bô trai. Bá»™ đồ xanh hÆ¡i bạc má»™t chút, cặp kÃnh cáºn gá»ng Ä‘en trên gương mặt sáng sá»§a thông minh. Con nhá» chắc ngượng lắm khi tôi nhắc chuyện nà y.
Thục cưá»i :
- Là lÃnh biển phải trôi theo biển chứ.
- Tình nhỉ?
Thục bá»—ng chỉ tay xuống những chiếc tà u xám Ä‘en Ä‘ang Ä‘áºu trong căn cứ Hải Quân, nói :
- Một hôm, tao gặp chà ng ở trong đó đi ra. Chắc anh chà ng đóng ở đây.
- Rồi sao?
- Sao gì? Tao ở bên nà y đưá»ng. Chà ng ở bên kia đưá»ng. Và đưá»ng ai nấy Ä‘i chứ sao.
- Ãt ra cÅ©ng nháºn ngưá»i quen chứ. Äã từng... quen nhau trước cổng trưá»ng mà .
- Thôi, cụt cái lưỡi chua lè nhá»n hoắt cá»§a mi Ä‘i. Hãy nói tá»›i chuyện chia tay ngà y mai. Bá»™ mi không biết buồn hả con nhá» ma trÆ¡i?
Tôi khịt mũi :
- Buồn chứ.
- Sao cái mặt mi tỉnh bÆ¡ ra váºy?
- Chứ không lẽ khóc ở trong công viên? Ngưá»i ta tưởng hai con nhá» khùng nà o vừa trốn ra khá»i nhà thương Ä‘iên.
Thục lưá»m tôi :
- Ai biểu mi khóc, nhưng Ãt ra cÅ©ng nói vá»›i ngưá»i ta câu nà o Ä‘áºm đà tình thân ái trước khi chia tay chứ. Mi không sợ ta giáºn mi à ?
- Cho giáºn tá»›i Tết. Ngà y mai ta Ä‘i rồi. Ngưá»i Ä‘i thảnh thÆ¡i. Kẻ ở lại má»›i đầy má»™t bụng tÆ¡ lòng.
- Tại sao hôm nay mi biến thà nh má»™t cục nước đá váºy nhỉ?
Tôi cưá»i cưá»i. Quả tháºt tôi không biết trả lá»i con nhá» bạn ra sao. Giữa niên há»c bất ngá» mẹ tôi cho hay là tôi có thể lên Sà igòn há»c ở ngôi trưá»ng lá»›n nhất, nổi tiếng nhất cá»§a thà nh phố. Dì Phương, em ruá»™t mẹ tôi có chồng là m lá»›n, uy tÃn. Có thể gởi tôi và o đó giữa niên há»c. Tôi sẽ ở trong má»™t ngôi nhà sang trá»ng. Má»™t biệt thá»± nằm trên đưá»ng Tú Xương. Ngôi nhà ngà y xưa, tôi có lên chÆ¡i má»™t hai lần. Bây giá» không nhá»› rõ lắm nhưng hình như ở đó có vưá»n cây, có đất rá»™ng thênh thang vá»›i bãi cá» xanh xén tỉa đẹp. Mẹ tôi bảo tôi phải chá»n lá»±a giữa hai trưá»ng hợp, hai hoà n cảnh. Hoặc là ở đây cho tá»›i khi không còn đủ phương tiện Ä‘i há»c nữa rồi sẽ ở nhà lấy chồng. Hoặc sẽ được ở trong má»™t hoà n cảnh khác mà tương lai sẽ được đảm bảo hÆ¡n. DÄ© nhiên, vá»›i lòng thương con cá»§a má»™t ngưá»i mẹ, dù ngưá»i mẹ ấy bây giỠđã có má»™t ông chồng khác, đã có những đứa con khác, tôi cÅ©ng biết mẹ tôi muốn cho tôi lên ở vá»›i dì Phương.
Tháºt ra, ở đây cÅ©ng không có gì quyến luyến đến độ không bá» Ä‘i được. Ngoại trừ không khà êm Ä‘á»m cá»§a tỉnh lỵ, ngôi trưá»ng, những đứa bạn dá»… thương và nhiá»u ká»· niệm vụn vặt cá»§a thá»i thÆ¡ ấu. Ngôi nhà nà y không phải cá»§a mẹ tôi mà là cá»§a dượng Tư, ba ghẻ cûa tôi. Ngôi nhà gạch, lợp ngói, ở trong má»™t xóm công chức, ngõ và o hai bên trồng những cây dừa trái Ä‘á», những con mương đầy nước, cây cầu gá»— bắc qua má»™t cái ao lá»›n nuôi cá, trồng rất nhiá»u sen mà ngà y xưa tôi đã té xuống dưới đó má»™t lần. Dượng Tư không khó khăn lắm, nhưng cÅ©ng không phải là má»™t ngưá»i dá»… dãi. Và tôi, tôi cÅ©ng phải biết rằng đến má»™t lúc nà o đó, tôi không còn sống nhá» và o tiá»n cûa ông nữa. Sau nhiá»u đêm dà i ngẫm nghÄ©, suy tÃnh, chá»n lá»±a, tá»± quyết định lấy con đưá»ng mình Ä‘i, nghÄ©a là tá»± định Ä‘oạt lấy tương lai cuá»™c Ä‘á»i mình, tôi đã chá»n con đưá»ng sống xa mẹ tôi, rá»i bá» ngôi nhà nà y để lên Sà igòn ở vá»›i dì Phương là em ruá»™t cá»§a mẹ. Má»™t ngưá»i dì ruá»™t chắc hẳn phải hÆ¡n má»™t ông bố dượng... HÆ¡n nữa, dì Phương đã đỠnghị vá»›i mẹ tôi như váºy. Khi tôi nói ra Ä‘iá»u chá»n lá»±a cá»§a mình, tôi thấy mẹ tôi khóc. Những giá»t nước mắt cá»§a bà là m tôi má»§i lòng. Lúc đó, tôi cÅ©ng muốn ôm chầm lấy mẹ tôi để hai mẹ con cùng khóc cho thá»a lòng, nhưng tôi đã gượng được. Nếu không thể vượt qua những Ä‘iá»u nhá» bé đó là m sao tôi chịu đựng nổi bao nhiêu chông gai trên con đưá»ng Ä‘i sau nà y? Vì thế tôi đã khuyên mẹ tôi đừng khóc. Äôi mắt tôi ráo hoảnh, gương mặt tôi bình thản dá»ng dưng đến độ là m cho mẹ tôi phải ngạc nhiên.
Buổi tối, công viên đông nghẹt ngưá»i ra hóng gió. Những cặp tình nhân âu yếm ôm nhau trên băng đá khuất trong bóng tối. Những đám thanh niên nói cưá»i tá»± nhiên, há» là m ồn à o má»™t góc công viên và có lẽ là m cho tôi và nhá» Thục ngượng nhất khi có ý định và o đây. Công viên có má»™t cây Ä‘a già cằn cá»—i. Ngưá»i ta nói nó đã sống đến hÆ¡n má»™t trăm năm. Nhá»› má»™t và i lần hồi năm tiểu há»c, tôi, nhá» Thục và và i đứa bạn nữa và o đây, ném cặp trên bãi cá», rồi má»—i đứa nắm má»™t chiếc rá»… dà i lòng thòng từ trên ngá»n xuống... Ä‘u dây. Tôi nhá»› những tổ chim trên cà nh lá ráºm rạp và o mùa hè, những chiếc lá chết bay vá»n trên mặt sông mùa thu. Cái vòm cây xanh biếc đó đã thay lá trong má»™t buổi sáng mùa xuân, hay chỉ còn trÆ¡ lại những cà nh khô mốc và o mùa đông, khi những cÆ¡n gió tháng chạp là nh lạnh gợn trên mặt sông thà nh những con sóng và thoát bay len lá»i và o những đưá»ng phố ban mai thưa vắng bóng ngưá»i.
TÃŒnh lỵ nà y cá»§a tôi, cá»§a má»™t mùa thÆ¡ ấu tôi nâng niu cất giữ trong chiếc há»™p quá khứ nạm và ng. Nếu tôi có rá»i bá» tỉnh lỵ, tôi phải mang theo chiếc há»™p, hoặc là tôi ném nó xuống dòng sông hiá»n hòa bát ngát nà y.
Tôi bá»—ng nhá»› tá»›i má»™t câu thÆ¡ đã Ä‘á»c được cá»§a ai đó rất lâu, vẫn là m tôi bùi ngùi :
“Con sông chẻ Ä‘á»i ra những dòng thương nhá»›...â€
Con sông nà y cá»§a tôi cÅ©ng thế. Nó cÅ©ng chẻ Ä‘á»i ra những vùng để thương nhá»›. Má»™t nhánh chạy dá»c theo bỠđá xanh ôm lấy tỉnh lỵ thà nh ná»a vòng tròn. Má»™t nhánh thẳng vá» Phú Vang, quê ngoại cá»§a tôi. Má»™t nhánh ngược vỠđâu xa lắm tôi không biết. Má»™t nhánh ôm lấy cái cồn nhỠđầy cây lá xanh rá»n, mà má»—i ngà y tôi có thể trông thấy những ngược xuôi trên những chiếc đò máy ì ạch vượt con sông bát ngát từ bên kia sang hay từ bên nà y vá».
Công viên nằm sát bá» sông. PhÃa trên là căn cứ Hải Quân vá»›i những chiếc tà u xám Ä‘en Ä‘áºu trong bóng tối. Má»™t nhà hà ng sang trá»ng trên mặt sông sáng choang ánh Ä‘iện. PhÃa dưới, chạy dá»c theo bá» sông đá xanh là những quán ăn, quán kem, giải khát. Äối diện vá»›i những thứ đó là những quán cà phê, rạp chiếu bóng, tiệm chụp hình. Má»™t thá»i, tỉnh lỵ nà y cÅ©ng ồn à o vá»›i những ngưá»i ngoại quốc đổ xô vỠđây, những quán cà phê, quán kem giải khát biến dạng thà nh những cái bar ồn à o lòe loẹt. Bây giá» không khà tỉnh lỵ trở nên bình thưá»ng như những ngà y xưa. Ngưá»i ta có thể yêu bóng trăng và ng má»™t đêm rằm nà o đó trải xuống mặt sông. Trăng nước đẹp mÆ¡ hồ huyá»n ảo vá»›i những chiếc đò máy Ä‘áºu im lìm thà nh dãy, những ngôi nhà sà n in bóng xuống mặt nước, rừng cây phÃa bá» xa xa như trong cảnh thần tiên. Váºy mà tôi bá» hết để ra Ä‘i sao? Không. Chắc chắn là tôi sẽ phải mang theo trong trà nhá»› mình ngần ấy thứ.
Thục dá»±ng chiếc xe đạp cá»§a nó trước má»™t băng đá trống và bắt tôi ngồi xuống bên cạnh. Hai đứa nhìn ra mặt sông, phóng tầm mắt qua má»™t vùng tối Ä‘en. Tôi nghe thấy tiếng gió vù vù và tiếng sóng vá»— ì ầm và o bỠđá. Tóc hai đứa bay tung vá» phÃa sau. Thục mặc chiếc áo pull sợi trắng, ngắn tay, cổ tròn, chiếc quần tây mà u sẫm. Còn tôi mặc áo dà i. Tôi phải giữ cho hai vạt áo cá»§a mình đừng bay tung lên. Thục nhìn tôi cưá»i, hà m răng nó Ä‘á»u, trắng muốt. Con nhá» xinh xắn tươi ngon như má»™t trái táo xanh. Còn tôi? Chắc tôi má» nhạt bên cạnh Thục? Tôi có cảm tưởng mình bị nhòa lấp và o cùng vá»›i bóng đêm. Hết má»™t thá»i thÆ¡ ấu ở tiểu há»c, nối tiếp những tháng năm dà i ở báºc trung há»c, tôi vẫn mang mặc cảm là má»™t đứa con gái nhà nghèo, xấu xÃ, trÆ¡ trá»i, không cha, sống vá»›i ngưá»i dượng ghẻ. Mặc cảm ấy là m tôi chÆ¡i rất Ãt bạn. Nhưng được cái may mắn là những ngưá»i bạn cá»§a tôi chÆ¡i Ä‘á»u hiểu và thương tôi. Chúng thân thiết vá»›i tôi vì nhiá»u thứ. Nhất là nhá» Thục nà y, nó thân vá»›i tôi đến ná»—i tụi bạn trong lá»›p gá»i đùa chúng tôi là “vợ chồngâ€.
Từ tiểu há»c lên trung há»c hai đứa Ä‘á»u tìm hết cách để được ngồi chung má»™t lá»›p, má»™t bà n, bên cạnh nhau.
Thục nói :
- Ngồi ở đây một chút để không bao giỠngồi với nhau nữa.
Tôi tưởng con nhá» khóc cùng vá»›i câu nói. Tôi bá»—ng hóa ra ngưá»i an á»§i Thục, thay vì nhỠấy phải an á»§i tôi trước khi tôi Ä‘i xa :
- Sao không? Tao còn vá» nữa mà . Và thiếu gì dịp để mình và o công viên, ngồi lại trên băng đá nà y như bây giá», như ngà y xưa.
Thục kêu than :
- Thá»i gian lạ lùng lắm mi Æ¡i. Ngà y mai là má»™t ngà y không thể nà o biết được.
Tôi cưá»i :
- Biết chứ. Ngà y mai là má»™t ngà y tao lên xe, rá»i thà nh phố, má»™t mình.
- Tao đưa mi đi.
- Thôi, hãy ở nhà ngủ cho ngon.
- Mi Ä‘i giá» nà o mà bắt ngưá»i ta ở nhà ngá»§?
- Chuyến xe sớm nhất.
- Vá»™i gì mà đi sá»›m váºy? Mỹ Tho Sà igòn chưa đầy má»™t trăm cây số mi Æ¡i. Hãy Ä‘i chuyến xe chiá»u. Hai giá» sau mi dư sức tá»›i Sà igòn.
- Tao muốn Ä‘i sá»›m. Rá»i thà nh phố lúc mặt trá»i chưa lên để khá»i nghÄ© ngợi lung tung.
- ÄÆ°á»£c. Äi sá»›m tao cÅ©ng đưa. Nhưng chuyến mấy giá»?
- Năm giá».
- Trá»i ạ! Sá»›m quá, mi biết không?
- Nhưng như váºy thÃch hÆ¡n. Ở lại tá»›i trưa hay chiá»u là m gì? Äằng nà o rồi cÅ©ng phải Ä‘i. Thà đi sá»›m.
Thục bỗng cầm lấy tay tôi. Chắc con nhỠđang xúc động. Nhưng tôi là m thinh. Thục nói :
- Sáng mai chá» Thục nhé, mình sẽ tá»›i đưa Phiến Ä‘i. Äừng bắt ngưá»i ta ở nhà ngá»§. Là m sao mà ngá»§ được, đêm nay?
Hai đứa chÆ¡i thân đến độ mà y tao loạn, nhưng thỉnh thoảng trong những trưá»ng hợp cảm động lại xưng tên vá»›i nhau, là m ra vẻ long trá»ng. Tôi thấy tức cưá»i, nhưng là m sao cưá»i được khi gương mặt nhỠấy như méo xệch, có lẽ nó sắp khóc tháºt.
Tôi nói :
- Ừ thì đưa. Nhưng ra bến xe đừng có khóc nhé, hai đứa mà khóc ồ ồ ngoà i bến xe thì thiên hạ cưá»i chết đấy.
Thục chống chế :
- GiỠđó có ai đâu mà sợ?
- Vẫn có đông ngưá»i Ä‘i như thưá»ng.
- Rồi. Không khóc.
Tôi cưá»i vá»›i Thục :
- Tao sẽ cố gắng không khóc nhưng sợ mi khóc ẩu buộc tao phải khóc theo. Kỳ lắm.
- Lên trên đó biên thư vá» liá»n nghe. Kể chuyện trên đó cho tao nghe. Nhất là khi và o trưá»ng, có bạn má»›i.
- Sẽ biên thư tức khắc.
- Sợ mi quên quá à .
- Nhá»›.
- Nếu quên thì ráng bứt đứt một sợi tóc để nhớ nhé...
Tôi cưá»i. Mấy đứa chÆ¡i vá»›i nhau, con gái thưá»ng chỉ lăng xăng được cái miệng, lại chúa nghi ngá» kẻ khác nên thỉnh thoảng vẫn bắt đứa kia thá» bằng cách bứt đứt má»™t sợi tóc thá» cûa mình là m bằng chứng cho bạn tin. Kể ra, má»—i đứa cÅ©ng đã bứt đứt cá»§a mình Ãt ra và i sợi tóc. Thục sinh cùng năm vá»›i tôi nhưng khác ngà y tháng. TÃnh ra Thục nhá» hÆ¡n tôi và i tháng. Nhưng nó không gầy như tôi. Nước da Thục trắng hồng, khổ ngưá»i vừa vặn, mắt to Ä‘en, tóc dà i óng ả. Con nhá» hình như được tụi nó bầu là m hoa khôi trưá»ng Lê Ngá»c Hân năm nay. Con trai Nguyá»…n Äình Chiểu nhiá»u đứa lóng ngóng chá» Thục trước cổng trưá»ng. Kể luôn và i ngưá»i lÃnh biển ở đây nhưng không biết nhá» Thục có “dÃnh†vá»›i má»™t ông nà o chưa. ChÆ¡i thân vá»›i nó mà tôi vẫn không biết rõ. Còn những chuyện để trêu chá»c nhau thì không thiếu gì, như chuyện anh chà ng lÃnh biển bữa nà o, chẳng hạn. Những chuyện ấy cứ xếp dà i theo những ngà y tháng quanh Thục. Còn Thục có bồ chưa thì chỉ có trá»i má»›i biết được. Con nhá» bình thưá»ng chuyện gì cÅ©ng lăng xăng như ruá»™t để ngoà i da, nhưng chuyện “tâm tình†xem bá»™ cất kỹ lắm. Thục có má»™t ông anh há» (liên hệ gia tá»™c đà ng hoà ng) nghe nói đã há»c Y khoa Sà igòn. Ông anh nà y tên gì tôi quên mất, nhưng nhá»› có lần gặp ở nhà Thục. Con nhá» không có anh trai, chỉ có hai đứa em trai kế và má»™t đứa em gái út. Bố mẹ Thục còn trẻ, rất cởi mở. Gia đình Thục khá giả. Con nhá» tháºt may mắn được sống trong má»™t gia đình đầy đû bố mẹ, được thương yêu chiá»u chuá»™ng dù là con gái lá»›n. Trái ngược vá»›i tôi, chỉ có má»™t mình.
Nhiá»u khi tá»›i nhà Thục chÆ¡i, hai đứa ở trong phòng riêng, nằm bên nhau tôi hay so sánh chỉ tay cûa Thục vá»›i chỉ tay cá»§a tôi. Con nhá» có những chỉ tay tháºt thanh thản, còn tôi, bà n tay toà n những đưá»ng rối rắm, khúc mắc. Tôi cÅ©ng tá»± so sánh mình vá»›i Thục. Nước da tôi không trắng như nước da cá»§a Thục. Mắt tôi cÅ©ng to Ä‘en nhưng buồn quá, không sáng long lanh như mắt Thục. Tóc tôi cÅ©ng dà i, Ä‘en mượt như tóc Thục, nhưng thỉnh thoảng sau má»™t đêm ngá»§ dáºy tôi nhìn thấy những sợi tóc bị đứt rÆ¡i dÃnh trên gối. Tôi cứ cầm mãi những sợi tóc đó ngắm nghÃa, tiếc nuối vu vÆ¡. Tôi gầy hÆ¡n Thục và cao hÆ¡n nhỠấy má»™t chút xÃu nên đôi lúc hai đứa mặc lẫn áo cá»§a nhau được tháºt là vui. Thục có nhiá»u quần áo. Äá»§ thứ, đủ kiểu. Quần áo cá»§a nhá» Thục cả má»™t tá»§ tháºt đầy thấy mê. Còn tôi chỉ vá»n vẹn và i ba chiếc áo dà i thay đổi. Nhiá»u khi tụi nó tổ chức Ä‘i chÆ¡i Ä‘i sinh nháºt, há»™i hè, tôi thiếu Ä‘iá»u phải trốn vì ngượng khi phải mặc mãi mấy chiếc áo cÅ©. Thục có căn phòng riêng, tá»§ áo, bà n há»c, tá»§ sách, máy hát, bà n trang Ä‘iểm và những con búp bê xinh xắn bà y ở những nÆ¡i nà o Thục thấy thÃch. Còn tôi phải ngá»§ chung vá»›i mấy đứa em. Bà n há»c là bà n ăn cÆ¡m. Tá»§ áo là má»™t cái rương cÅ©... Tôi có phải là đứa con gái bất hạnh không? Nhiá»u khi tôi nghÄ© tá»›i ba tôi. Ông là ai? Mẹ tôi chưa từng nói gì vá» ba tôi cả. Nhưng tôi vẫn có cảm tưởng là ông vẫn còn sống và ở đâu đó gần vá»›i tôi lắm, hay Ãt ra cÅ©ng không xa như má»™t cái chết chẳng hạn.
- Lên trên đó chắc Phiến sung sướng hơn. Phải không?
Tôi dá»ng dưng :
- Không rõ lắm.
- Dì Phương chắc là thương Phiến lắm má»›i đỠnghị như váºy?
- Có khi vì một nguyên do nà o khác, biết đâu.
- Còn nguyên do nà o nữa ngoà i tình thương? Chưa chi Phiến đã bi quan rồi. Ãt ra, trên đó, Phiến biết chắc tương lai cá»§a mình.
- Má»i chuyện Ä‘á»u có sá»± xếp đặt cá»§a định mệnh. Mi tin định mệnh không Thục?
- Không hẳn. Những lúc gặp bế tắc, tao cho là tại “cái sốâ€...
- Bây giá» ta Ä‘ang tin và o định mệnh. Cứ nhắm mắt như ngưá»i ngá»§ trong rừng. Khi mở mắt ra, định mệnh sẽ ở trước mặt.
Thục cưá»i giòn :
- Một ông hoà ng tỠchăng?
- Ta không mơ ước chuyện đó đâu, nhỠạ.
Thục lại dắt xe. Hai đứa Ä‘i dá»c theo bá» sông. Có lúc tôi nghe như da mặt mình có những bụi nước li ti bám và o là nh lạnh. Có lẽ gió mang tá»›i. Ãnh đèn từ trên cao tá»a xuống má»™t khoảng sông, mặt nước đục lá». Những bóng cây chao đổ, thả dà i, Hai chiếc bóng cá»§a tôi và Thục cứ lướt tá»›i cháºm chạp theo từng bước chân Ä‘i. Nếu Thục không tá»›i kéo tôi Ä‘i, có lẽ giá» nà y trong ngôi nhà cháºt hẹp đó, tôi Ä‘ang tìm má»™t góc nà o để ngồi khóc má»™t mình, không để ai thấy. Hoặc tôi Ä‘ang sắp xếp lại va ly, những cuốn sách, những đồ dùng lặt vặt. Hay là tôi ra ngoà i bá» mương ngồi nghe mùi đất ẩm xông lên, mang theo mùi hương hoa nhà i thÆ¡m ngát cùng vá»›i mùi cá»§a những chiếc lá mục chung quanh. Ngà y mai tôi má»™t mình lên xe vá» thà nh phố khác, sẽ sống má»™t hoà n cảnh khác, má»™t Ä‘á»i sống khác. Tôi có cảm tưởng chỉ ngà y mai thôi, má»i thứ sẽ thay đổi hết. Và cảm tưởng nà y là m lòng tôi bâng khuâng chen lẫn vá»›i má»™t chút cuống quýt, bà ng hoà ng. Ngay bây giá», tôi muốn có má»™t giấc ngá»§ bình yên, để sáng mai trở dáºy, lên đưá»ng.
- Tiá»…n Phiến bằng má»™t ly nước dừa quay vá»›i Ä‘áºu xanh nhé. Mình Ä‘i tá»›i quán kem đằng kia Ä‘i.
Tôi lẳng lặng Ä‘i theo Thục ra khá»i cổng công viên. Hai đứa băng ngang con đưá»ng. Tôi bá»—ng bồi hồi như thấy được những con sông Ä‘ang lặng lẽ chìm khuất phÃa sau lưng.
Chá»n chiếc bà n trong góc quán, hai đứa ngồi nhìn qua cánh cá»a chắn bằng lưới mắt cáo để thấy mặt nước lóng lánh ánh đèn bên dưới. Ngưá»i hầu bà n Ä‘em hai ly nước tá»›i đặt trước mặt hai đứa.
Thục ngáºm và o ống hút, tá»§m tỉm cưá»i :
- Uống đi mi, để nhớ.
- Có khi nà o uống để quên không?
- Có chứ. Nếu Sà igòn biến mi thà nh con ngưá»i bá»™i bạc.
- Ta sẵn sà ng ca bà i “sang ngang†ướt át cho mi nghe.
Hai đứa vừa ngáºm ống hút hút nước dừa, vừa cưá»i. Quán kem nà y quen thuá»™c vá»›i bá»n há»c trò chúng tôi. Kem ở đây luôn luôn có nước cốt dừa, những thìa kem lạnh, béo ngáºy nước cốt dừa và thÆ¡m mùi trái cây, chắc chắn sẽ là m tôi nhá»› chết được. Nhạc trong quán Ä‘ang phát ra những lá»i buồn nhắc nhở ká»· niệm. Tuy váºy, không là m tôi buồn bằng khi nhìn và o đôi mắt Thục. Mặc dù hai đứa vẫn cưá»i nói huyên thuyên, nhưng mắt đứa nà o cÅ©ng long lanh chá»±c khóc. Tại sao không? Khi hai đứa đã có nhiá»u những năm tháng để sống vá»›i nhau hÆ¡n cả ai khác trong gia đình. Tôi quyết định bất ngá» tháºt, đúng như Thục nói. Bây giá» ngồi đây nhìn xuống mặt sông, phÃa bên kia là những ngôi nhà sà n in bóng rồi má»™t đêm nà o đó trăng thả ánh và ng xuống đầy mặt nước. Ôi chao là thương nhá»›. Có lẽ tôi cÅ©ng Ä‘ang hối tiếc và se lòng má»™t chút khi nghÄ© rằng từ ngà y mai tôi đã rá»i khá»i nÆ¡i đây.
- Mai mốt có phim mới nhớ đi xem giùm tao, Thục nhé? - Tôi nheo mắt nói.
- Tao sẽ mua hai vé, dà nh cho mi một chỗ ngồi.
- Chắc không? Hay có anh chà ng nà o ngồi thế và o đó?
- Tao chung tình lắm mi ạ. Mi đi rồi ta nhớ mi bắt ốm tương tư.
- Nhặt lá me trước cổng trưá»ng biên thư cho ta nhé.
- Sẽ gởi cho mi má»™t mùa lá me bay và ng mặt đưá»ng.
- Cho gá»i lá»i chà o những ngưá»i quen cá»§a mi trước cổng trưá»ng má»—i tối. Khi nà o “có gì†nhá»› biên thư cho ta biết vá»›i.
Thục trầm mgâm :
- Năm nay, mùa hè, ai Ä‘i vá»›i ta và o vưá»n thăm mùa trái cây?
- Khối đứa đi với mi, Thục ạ.
- Nhưng là m sao có đứa nà o thay thế được mi?
- Ta sẽ cố gắng vỠtrong mùa hè. Cố gắng vỠkịp mùa trái cây.
- Chá» hoà i không thấy mi vá», ta sẽ ra bến xe má»—i chiá»u ngồi khóc.
Hai đứa lại cưá»i khúc khÃch như chỉ là chuyện đùa má»—i ngà y. Uống hết ly nước dừa to lá»›n, tôi no như ná»—i buồn đầy trà n trong trái tim nhá» bé cá»§a mình. Thục trả tiá»n rồi bắt tôi ngồi lên phÃa sau cho nó chở. Hai đứa Ä‘i lòng vòng quanh thà nh phố, qua cầu, chạy thẳng xuống má»™t con đưá»ng đầy bóng tối. Thục lại quay xe vá». Ngang trưá»ng há»c cá»§a hai đứa. Lê Ngá»c Hân nằm đó, im lìm dưới những tán me già . Khu nhà phÃa sau trưá»ng má»—i buổi trưa bay sá»±c nức mùi thức ăn là m đứa nà o cÅ©ng đói bụng, hÃt mÅ©i lia lịa. Dãy lá»›p nà o có “maâ€, cầu thang nà o lạnh tanh má»—i buổi sáng sá»›m. Nhà để xe, ông gác dan già quen thuá»™c tóc muối tiêu ngồi ngá»§ gục giữa hai cánh cổng. Những gương mặt bạn bè, tình thân thiết giữa các cô thầy giáo và lá»›p há»c. Những mùa há»™i diá»…n, những đêm thức khuya là m bÃch báo, những kỳ thi gian nan. Tất cả, ngà y mai tôi sẽ bá» lại hết sau má»™t chuyến xe lên đưá»ng.
Thục đưa tôi vỠtới nhà . Nó không và o. Hai đứa chia tay bên hai đầu cầu. Thục dặn :
- Sáng mai nhá»› chá» tao tá»›i rồi hãy Ä‘i nhé. Có biên thư cho tao thì biên sẵn Ä‘i, má»™t bức thư tháºt dà i nhé.
Tôi cưá»i :
- Là m như mi là ngưá»i yêu cá»§a ta không bằng. Hở ra má»™t bước là biên thư. Miá»…n.
Thục yên lặng quay Ä‘i. Tôi thấy nhỠấy lên xe đạp Ä‘i vá»›i cái bóng thấp thoáng giữa hai dãy rà o dâm bụt bông đỠvà dưới những tà u lá dừa Ä‘ong đưa. Tôi lá»§i thá»§i và o nhà , bất chợt ngá»i thấy mùi hoa sen trong đêm thoang thoảng.
Tôi thức dáºy rất sá»›m, loay hoay mãi vá»›i cái va ly nhá» và trăm thứ lặt vặt ngổn ngang. Tại sao tôi tham lam thế? Tôi chỉ muốn Ä‘em theo hết từ đôi guốc đứt quai cho tá»›i chiếc gối nằm đẫm nước mắt má»—i đêm.
Mẹ tôi thấy váºy nói :
- Con chỉ mang theo quần áo, sách vở há»c, những đồ dùng tháºt cần thiết thôi. Còn thì phải bá» lại. Lên đó, dì Phương sẽ mua sắm cho con những thứ khác. Mang theo là m gì cho cháºt chá»™i và nặng ná»?
Tôi cưá»i buồn :
- Con còn muốn mang theo cả đôi guốc đứt. Nó là m cho con bùi ngùi khi nghĩ rằng con phải bỠlại những gì đã gần gũi quen thuộc quá với con.
- Rõ lẩn thẩn. - Mẹ tôi chép miệng nói.
Bà đâu có hiểu tâm trạng cá»§a tôi bây giá», đứa con gái lần đầu tiên rá»i gia đình vá» má»™t nÆ¡i ở lạ. Những váºt gì cho dù là tầm thưá»ng nhất trong ngôi nhà nà y cÅ©ng đầy vẻ quen thuá»™c trìu mến mà tôi cần có. Nếu tôi có thể hái theo những cái hoa sen dưới ao kia, tôi cÅ©ng sẽ không ngại ngùng gì mà chẳng mang Ä‘i.
Mẹ tôi nấu nước pha cho tôi ly cà phê sữa. Bà nướng lại bánh mì và bắt tôi ăn. Vừa ăn tôi vừa nghe bà nói chuyện vá» dì Phương. Căn dặn tôi đủ Ä‘iá»u khi lên trên đó. Tôi nghe mà tưởng chừng mình sắp khóc đến nÆ¡i. Miếng bánh mì Ä‘ang nhai bá»—ng nghẹn ngang cổ. Có nghe những lá»i dặn dò cá»§a mẹ trong buổi sáng hôm nay tôi má»›i biết bà thương tôi nhiá»u lắm. Giữa mẹ tôi và tôi, cho đến lúc nà y má»›i thể hiện được hết tình mẹ con cốt nhục. Bà nói nhiá»u, nhưng tai tôi lùng bùng và mắt nhòa Ä‘i. Tôi cắn môi ngăn những giá»t nước mắt sắp trà o ra. Thế là từ đây tôi như con chim nhá» bay ra Ä‘á»i má»™t thân má»™t mình, xa khá»i sá»± chăm chút cá»§a mẹ tôi rồi sao?
Dượng Tư còn ngá»§, các đứa em cá»§a tôi cÅ©ng váºy. Ngôi nhà nà y sáng hôm nay tá»± nhiên vắng lặng lạ thưá»ng. Chỉ có hai mẹ con tôi ngồi ở chiếc bà n ăn cÆ¡m dưới ngá»n đèn xanh mướt. Bên ngoà i có tiếng gió thổi luồn qua vưá»n cây, trá»i là nh lạnh. Tôi đã sá»a soạn xong, chỉ còn chá» Thục tá»›i đưa tôi ra bến xe. Tôi nhìn quanh căn phòng lần cuối, như muốn thu hết và o trà nhá»› những đồ váºt sắp sá»a bá» lại. Tôi thu cả hình ảnh cá»§a mẹ tôi và o tim óc.
- Bạn con bao giỠtới?
- Dạ, chắc nó cũng sắp tới.
- Mới đầu mẹ định đưa con ra bến xe.
- Con đi một mình cũng được mà mẹ. NhỠbạn sẽ đưa con đi.
Mẹ tôi chép miệng :
- Ừ, như thế cÅ©ng được. ÄÆ°a con Ä‘i mẹ cÅ©ng chẳng biết nói gì hÆ¡n. Khi nà o có được nghỉ thì xin phép dì Phương vá» chÆ¡i vá»›i mẹ. Mấy đứa nhá» chắc nhá»› con.
Tôi cắn môi cho khá»i báºt khóc. May quá, lúc đó Thục lại tá»›i. Tôi nghe tiếng xe cá»§a nó dắt rè rè trong sân vá»™i chạy ra mở cá»a. Thục giúi và o tay tôi má»™t gói giấy có thắt nÆ¡ hồng cẩn tháºn. Nó nói :
- Qùa cho Phiến đó. Hãy bỠvà o va ly. Khi nà o vỠđến trên đó hãy mở ra nhé.
Thục và o nhà chà o mẹ tôi. Trong lúc đó tôi bá» món quà cûa Thục và o valy. Không còn chá»— nà o cho cái gói giấy nữa nhưng rồi, cuối cùng, tôi vẫn tìm được cho nó má»™t góc trong bao nhiêu thứ vụn vặt riêng tư. không biết nhá» Thục gá»i cho tôi cái gì? Con nhá» hay có những món quà bất ngá» như thế. Từ xưa tá»›i giá» Thục vẫn hay gá»i cho tôi những món quà nho nhá», như cây viết tôi Ä‘ang có chẳng hạn, đó là má»™t cây viết máy có khắc tên Thục. Nó là m quà cho tôi hôm sinh nháºt năm mưá»i bảy tuổi.
Thục há»i :
- Äi bây giá» chưa mi?
Tôi nhìn mẹ tôi. Bà nói :
- Thôi con đi đi.
- Con phải chà o Dượng Tư.
Mẹ tôi nhìn và o trong buồng, lắc đầu :
- Thôi để mẹ nói lại.
Tôi tới giở mùng mà nhìn lại từng đứa em cùng mẹ khác cha với mình, trong số đó có một đứa em gái tôi thương nhất. Nó còn ngủ say. Tôi cúi xuống nhè nhẹ hôn lên má nó và tự nhiên thấy ngượng với mình.
Tôi chà o mẹ tôi lần nữa, rồi cúi xách chiếc va ly nhá» Ä‘i theo Thục. Mẹ tôi đưa tôi ra cá»a. Bà đứng lại trong sân. Cuối cùng bà chỉ dặn má»™t câu được lặp Ä‘i lặp lại nhiá»u lần :
- Lên trên đó nhớ biên thư vỠcho mẹ nghe.
Tôi dạ nhá», Ä‘i nhanh theo Thục. Tôi không dám nhìn lại phÃa sau. Ở đó, hình ảnh cá»§a mẹ tôi má» nhạt trong bóng tối. Ngôi nhà tôi đã từng sống - Dù tạm bợ, trong những ngà y thÆ¡ ấu. Cây trứng gà đang mùa trái, ao sen thÆ¡m ngát, khoảng sân tôi đã trồng nhiá»u hoa mưá»i giá». Tôi cắn môi cố bảo vá»›i mình: đừng khóc Phiến ạ, mi khóc là mi chùn bước. Tôi đưa tay đỡ má»™t tà u lá chuối non khi bước qua cầu. Tà u lá sÅ©ng nước là m bà n tay tôi lạnh giá. Sương đêm còn Ä‘á»ng nhiá»u trên lá cây. Không khà lạnh gây gây mùi cá».
Thục ngồi lên xe. Tôi ngồi phÃa sau nó, va ly ôm nghiêng má»™t bên. Nó quay lại dặn :
- Khi nà o má»i tay thì nói mình ngừng xe, đổi va ly sang tay khác.
Tôi nói :
- Không má»i đâu. Mi chạy Ä‘i.
- Mi đem theo những gì mà xem chừng cái va ly nặng trịch thế kia?
Tôi cưá»i buồn :
- Gần hết.
- Chỉ khéo lo. Lên trên đó mi sẽ có đầy đủ những gì mi muốn.
Ai cÅ©ng nói vá»›i tôi như thế. Nhưng biết đâu được. Những món đồ yêu dấu đầy ká»· niệm cá»§a tôi là m sao tôi bá» lại được... Thục đạp xe ra đưá»ng. Tôi đã bá» xa con ngõ và o nhà vá»›i những cây dừa trái Ä‘á», hai dãy rà o dâm bụt bông đỠthắm buông rÅ© xuống thà nh những quả chuông dá»… thương. Hồ chứa nước cá»§a tỉnh lỵ nằm phÃa bên tay mặt tôi. Cái hồ rá»™ng lá»›n, nước xanh rá»n và o buổi trưa, bây giá» hãy còn chìm trong bóng tối. PhÃa sau tôi là phi trưá»ng, má»™t và i khi tôi thấy những chiếc trá»±c thăng Ä‘áºu trong đó. Và hướng trước mặt tôi là bến xe. Con đưá»ng không được tráng nhá»±a và những viên đá xanh nhá»n hoắt là m tôi ghê gai và là m chiếc xe đạp cûa Thục nhảy chồm chồm mấy lần suýt ngã. Con đưá»ng mãi tá»›i đầu ngã ba má»›i có đèn. Nhưng tôi nhắm mắt cÅ©ng nhá»› từng cục đá, từng gốc cây, từng ngôi nhà quen đã bá» lại.
Thục nói :
- Sáng nay trá»i lạnh ghê.
Tôi cưá»i khúc khÃch :
- Váºy mi có quyá»n... viết nháºt ký nói ta đưa nhá» Phiến Ä‘i trong má»™t buổi sáng còn đầy hÆ¡i sương.
Thục thêm và o :
- Sương thu và gió lạnh?
- Bao giá» viết nháºt ký nhá»› xé ra má»™t tá» gá»i lên cho tao xem, mi nhé.
- Ở đó mà thèm xem. Thiếu gì ngưá»i tán hươu tán vượn là m mi quên ta.
Tôi cưá»i :
- Ma lem ai mà thèm tán. Tao sẽ cô đơn suốt Ä‘á»i để gá»i là chung thá»§y vá»›i mi đó Thục ạ!
- Nghe tin mi... có bồ, chắc tao nhảy xuống sông tá»± tá». Hay qua Cồn Phụng ăn chén cÆ¡m chay, uống nước sông giải oan lá»i thá».
- Ã, à nhá»› qua thăm hà ng gá»i cuốn bên đó giùm tao.
- Bây giá» có nhá» nà o rá»§ qua đó chụp hình ta nhá»› mi chết thôi. Nụ cưá»i cá»§a mi đó, chiếc răng khểnh đâu bẻ đưa đây cho ta là m ká»· niệm.
Hai đứa cưá»i vang. Chỉ khi tá»›i ngá»n đèn đầu đưá»ng tiếng cưá»i má»›i im được. Cứ váºy Ä‘i Thục. Hãy nói vá»›i nhau những chuyện vui, chá»c cho nhau cưá»i. Bây giá» mà nói chuyện buồn và hai cái mặt đưa đám buổi sáng thì chỉ có nước... khóc mà thôi.
Thục nói :
- Mi đi chuyến sau để hai đứa còn đứng với nhau thêm một chút nữa chứ?
Tôi gáºt đầu.
Thục nói :
- Và o quán ăn phở.
- Ä‚n sáng rồi. Mẹ bắt ăn. Nhưng mi má»i chẳng lẽ ta từ chối. Nhưng ăn há»§ tiếu Mỹ Tho Ä‘i, kẻo lên đó thèm bắt nhá»›.
Hai đứa và o má»™t ngôi quán bên cạnh bến xe. Còn sá»›m nên quán chỉ lưa thưa và i ngưá»i đà n ông đạp xÃch lô ngồi nhấm nháp cà phê, tán gẫu, vẻ nhà n hạ thong thả.
Thục dá»±ng xe ngoà i cá»a. Tôi xách va ly theo nó Ä‘i và o trong. Chúng tôi thÃch ngồi chiếc bà n trong góc quán. Ở đây đặc biệt chỉ có há»§ tiếu Mỹ Tho. Thỉnh thoảng bá»n tôi vẫn rá»§ nhau ra đây ăn. Cả bá»n bao quanh má»™t chiếc bà n tròn lá»›n, những cái miệng Ä‘ua nhau nói, những bà n tay già nh giá»±t mấy dÄ©a giá sống, rau cần, ngò tây... con gái há»p lại vá»›i nhau đúng là cái chợ, nhưng tách riêng rẽ từng đứa má»™t thì ngáºm im như tảng băng trôi. Giã từ Lê Ngá»c Hân, những đứa bạn nhỠáo dà i trắng, guốc gá»— kéo lê trên đưá»ng, những quán ăn thưá»ng lui tá»›i, nÆ¡i nà o có gì ngon, lạ, những chá»§ nháºt lang thang trong vưá»n hoặc xuôi đò sang Cồn Phụng. Những giá» nghỉ bất thưá»ng cá»§a má»™t ông giáo sư nà o đó, cả bá»n kéo nhau và o vưá»n ông Khánh, má»™t sở thú bá» túi, nhìn những con thú nuôi trong chuồng, nhìn hoa kiểng, cây trái. Những buổi tối Ä‘i ăn chè vá» ngang má»™t cây vú sữa trÄ©u cà nh, cả bá»n tìm cách hái trá»™m chia nhau ăn, nói cưá»i rá»™n rã. Há»c trò tỉnh lỵ đó. Thá»i con gái cá»§a tôi đã vang những bước chân nÆ¡i đây, những mùa mưa Ä‘i qua, những chiá»u nắng muá»™n. Ão trắng qua đưá»ng thắp sáng những khu phố đìu hiu, quạnh quẽ. Bạn bè cá»§a tôi ở Lê Ngá»c Hân chắc sẽ nhá»› tôi từng ngà y và tôi cÅ©ng từng ngà y nhá»› vá» nÆ¡i đó.
Thục bỗng nói :
- Mi Ä‘i, nhóm mình chắc cầm đèn đỠmá»i môn. Cho rã là vừa.
- Äừng quan trá»ng hóa má»™t ngưá»i như váºy, nhỠạ.
- Không ai ăn nói khôn khéo, có duyên như mi để bắt tụi Nguyá»…n Äình Chiểu mua báo xuân cá»§a tụi mình nữa.
- NhỠPhúc.
- Thiếu mi là thiếu tất cả. Mi là linh hồn cá»§a lá»›p, cá»§a trưá»ng mình.
- Trá»i ạ, sáng nay mi thổi bay ta lên cao như cái bong bóng mà u váºy?
- Tháºt đó. Nhiá»u cái mất mát chứ không phải chỉ má»™t chá»— ngồi bá» trống.
- Sẽ có nhỠkhác thế và o. Rồi thà nh bạn thà nh nhóm. Biết đâu nhỠkhác dễ thương hơn ta.
- Không và không bao giỠcó nhỠnà o dù dễ thương đến đâu thay thế được mi, Phiến ơi.
- Là m ta cảm động quá đi Thục ạ.
Hai đứa cắm cúi ăn để khá»i phải nghÄ© ngợi lung tung. Tôi không đói nên chỉ ăn qua loa rồi gác đũa. Thục nhìn tôi, há»i uống gì, tôi nói chanh muối là m nó có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nó cÅ©ng gá»i hai ly chanh muối cho tôi và nó. Ngồi nhăn nhăn cái vá» chanh nâu nâu vá»›i vị đắng nÆ¡i đầu lưỡi (tôi nghÄ© thầm rằng mình cÅ©ng sắp sá»a bá» Ä‘i những ngà y tháng êm Ä‘á»m máºt ngá»t Ä‘ang có để lao và o chuá»—i ngà y cay đắng sắp tá»›i). Ở thà nh phố đó tôi sẽ là con bé lÆ¡ ngÆ¡, quê mùa chưa biết gì. Trong ngôi nhà đó tôi hoà n toà n xa lạ ngỡ ngà ng. Phải mất bao nhiêu ngà y để là m quen? Rồi những đứa bạn má»›i cá»§a tôi ở trưá»ng. Những giáo viên lạ, những con đưá»ng Ä‘i, vá» cả chá»— ngồi, khung cá»a lá»›p? Tôi luống cuống nghÄ© tá»›i chuyện má»›i mẻ ấy. Quả tháºt, Ä‘á»i sống từ hôm nay đối vá»›i tôi đã trở thà nh má»›i mẻ xa lạ.
- NghÄ© gì mà thừ ngưá»i váºy Phiến?
- Ta Ä‘ang nghÄ© không biết trưá»ng má»›i có đẹp bằng trưá»ng mình không?
- Chắc chắn là đẹp hơn rồi.
- Nhưng có dá»… thương được như trưá»ng mình không?
- Rồi mi cÅ©ng sẽ thương nó như đã thương Lê Ngá»c Hân.
- Không. Nếu có thương thì tình thương đó sẽ khác. Hai tình thương ở hai ngăn tim.
- Anh Thưá»ng bảo trưá»ng đó đẹp lắm. Con gái ở đó nổi tiếng.
Bây giá» tôi má»›i nhá»› ông anh há» cá»§a Thục. Ông ta tên Thưá»ng, cái tên... thưá»ng như thế mà tôi lại không nhá»› được.
Tôi nheo mắt há»i :
- Ông anh cá»§a mi sắp ra trưá»ng chưa?
- Hai năm nữa. Hiện giỠông ấy đã Ä‘i thá»±c táºp ở các bệnh viện. Coi chừng hôm nà o mi cảm gió phải và o nhà thương sẽ gặp ổng.
- Ông ấy mà thà nh bác sĩ kể cũng lạ lùng như chuyện thần tiên.
- Mi chê ông Thưá»ng à ?
- Không phải chê nhưng cái nghỠthầy thuốc có vẻ không hợp với ổng.
- Chứ mi bắt ổng là m nghỠgì?
- Cũng có một chữ sĩ đằng sau nhưng không phải là bác sĩ.
- Ca sĩ à ?
- Không. Thi sÄ© hay văn sÄ©. Ông Thưá»ng trông ngẩn ngÆ¡ con cá và ng quá. Tao gặp ông ta má»™t lần... Nà y Thục, ổng bốn mắt phải không?
- Mi nhá»› tà i quá. Nhá»› rõ váºy còn là m bá»™ há»i. Thôi nhá» Æ¡i. Có gì ta giúp cho.
- XÃ m.
- Ta đã có ý định biên thư cho ông Thưá»ng nhá» săn sóc cho mi đó. Chắc là mi sẽ cảm thấy bÆ¡ vÆ¡ nÆ¡i xứ ngưá»i?
- Nhưng không đến nỗi cần tới ông anh hỠcủa mi giám hộ đâu.
- Mặc kệ. Ta vẫn cứ nhá». Khi nà o được thư mi là ta sẽ biên thư cho ông ấy ngay. Hứa hẹn má»™t ngà y đẹp trá»i anh chị gặp nhau mà không hiểu... tại sao. Yên chÃ, đừng có ngạc nhiên quá lắm.
Tôi không nói gì thêm chỉ cúi nhìn chiếc đồng hồ cũ kỹ mẹ tôi cho. Sáu giỠkém hai mươi. Tôi nói với Thục :
- Äi thôi, muá»™n rồi. Ta sợ phải nhìn thấy trá»i sáng.
Thục đồng ý, nó gá»i ngưá»i tÃnh tiá»n rồi đứng lên vá»›i tôi. Hai đứa ra chá»— chiếc xe Ä‘ang sá»a soạn chạy. Má»™t và i ngưá»i ngồi trên đó. Thục dá»±ng xe đạp chạy và o mua cho tôi mấy gói kẹo chuối, nó bắt tôi phải cầm lấy. Ngượng ghê, nó cứ là m như chị tôi không bằng. Nó còn mua vé xe cho tôi nữa. Chiếc xe xanh. Ngưá»i lÆ¡ xe chỉ chá»— cho tôi ngồi nhưng tôi cứ đứng im má»™t chá»— nói chuyện vá»›i Thục. Má»™t lúc, xe đủ ngưá»i, sắp chạy tôi phải lên ngồi. Bây giá» chỉ còn mình Thục đứng dưới đất, ngoà i cá»a xe. Ãnh đèn soi nghiêng gương mặt nó đẫm nước mắt. Tôi biết, Thục khóc, tôi phải vá» cúi xuống soát lại mấy bao kẹo Thục cho để khá»i phải khóc theo. Nhưng nước mắt tôi cÅ©ng ứa ra. Xe chạy. Thục hấp tấp dặn vá»›i theo vá»›i giá»ng má»m nước mắt :
- Nhá»› biên thư vá» liá»n nghe nhá».
Tôi gáºt đầu đáp lá»i Thục. Chiếc xe lao ra khá»i bến. Tôi không dám nhìn lại phÃa Thục nên không biết nó lá»§i thá»§i đạp xe vá» hay chưa?
Tôi sợ ngưá»i khác nhìn thấy mình khóc nên vá»™i lấy kÃnh râm ra mang và o. Trá»i rá»±ng sáng, hà ng cây bên đưá»ng rõ dần vá»›i những bông hoa Ä‘á». Những ngôi nhà còn thiếp ngá»§ trong sương. Xe qua cầu, rá»i ranh giá»›i tỉnh lỵ. Tôi nghe những cÆ¡n gió mạnh thổi lá»™ng và o xe, đùa mái tóc tôi qua bên ngưá»i lÃnh ngồi hút thuốc bên cạnh. Tôi hÆ¡i nghiêng đầu dá»±a và o cá»a xe hình dung ra mẹ tôi ở nhà , rồi dượng Tư và những đứa em. Sau đó là hình bóng Thục Ä‘ang lặng lẽ má»™t mình đạp xe trở vá» nhà bằng con đưá»ng cÅ©, giỠđã không còn tôi.
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i lÃnh là m tôi giáºt mình :
- Tại sao cô khóc?
Tôi lắc đầu, cưá»i nhẹ rồi quay vá»™i Ä‘i vì sợ phải trả lá»i. Xe ra quốc lá»™, nó chạy tháºt nhanh. Tôi thấy lá» má» những cánh đồng, những hà ng cây, những ngôi nhà lá» má» hiện ra rồi mất hút.
Bến xe Sà igòn hiện ra trong mắt tôi dưới mà u nắng chói chang. Chiếc xe và o chá»— Ä‘áºu. Tôi xuống theo má»i ngưá»i. Má»™t cÆ¡n chóng mặt nhá» là m tôi lao Ä‘ao chấp chá»›i mất mấy phút má»›i khá»i. Má»™t ngưá»i đà n ông đạp xÃch lô tiến tá»›i ra dấu há»i. Tôi không biết từ bến xe vỠđưá»ng Tú Xương có xa lắm không. Ngưá»i đạp xÃch lô có đạp nổi không. Dù sao, Ä‘i xÃch lô đạp tôi cÅ©ng quen hÆ¡n là các loại xe khác. Mỹ Tho chỉ toà n xÃch lô đạp, gần như không có má»™t chiếc taxi nà o. Ở đó Ä‘i xÃch lô đạp tháºt thú, vì đưá»ng gần, lại được bóng me hai bên che mát chứ không bị nắng chói chang như ở đây.
Ngưá»i lÃnh lúc nãy cÅ©ng há»i tôi :
- Cô đi vỠđâu?
Tiện dịp, tôi cưá»i, há»i luôn :
- Äây vỠđưá»ng Tú Xương xa hay gần, ông?
- Xa. Cô phải đi taxi mới được.
Rồi ngưá»i ấy cưá»i, há»i thêm :
- Cô mới lên lần đầu à ?
Tôi xấu hổ không dám trả lá»i. Gần mưá»i chÃn tuổi, ra vẻ ngưá»i lá»›n mà không biết Sà igòn là chốn nà o, quả tháºt tôi quê hết sức. Nhưng ký ức trong tôi vá» má»™t hai lần theo mẹ lên chÆ¡i nhà dì Phương cÅ©ng không giúp tôi nhá»› gì hÆ¡n ngoà i hình dáng ngôi nhà , mà có thể bây giỠđã đổi khác hết. Còn Sà igòn đối vá»›i tôi là má»™t thà nh phố quá rá»™ng lá»›n. Những con đưá»ng dà i mút mắt, tôi như bị rÆ¡i và o trong đó vá»›i cảm tưởng mình bé nhá», lạc lõng như ngà y xưa. Mẹ tôi vẫn thưá»ng nói: đưá»ng Ä‘i ở trong miệng mình. Tôi không sợ lắm, nhưng vẫn phải nháºn rằng có chút bối rối khi nghe ngưá»i lÃnh há»i tôi câu đó.
- Tôi đón cho cô một chiếc taxi nhé?
Và ngưá»i lÃnh ấy đón cho tôi má»™t chiếc taxi tháºt. Ông ta nói vá»›i ngưá»i tà i xế lúc tôi leo lên xe ngồi :
- Chạy vỠđưá»ng Tú Xương.
Rồi ngưá»i lÃnh cưá»i thiện cảm, há»i tôi :
- Cô có biết nhà không?
Tôi hấp tấp gáºt đầu và cÅ©ng hấp tấp nói cám Æ¡n ông ta trước khi xe vụt chạy. Tôi ngồi nhìn ra hai bên đưá»ng. Khu bến xe đã ở lại phÃa sau. Bây giá» xe Ä‘ang chạy trên má»™t con đưá»ng rá»™ng lá»›n, má»™t chiá»u. Tôi hÆ¡i chóng mặt vì ngưá»i và xe cá»™ ở đây quá đông. Nhà cá»a thì san sát và tiếng động ồn à o nữa. Cái nắng chói chang, nhưng đồng hồ còn kém mưá»i phút nữa má»›i chÃn giá». Tôi tá»›i Sà igòn và o buổi sáng. Giá» nà y rất nhiá»u ngưá»i còn Ä‘ang ngá»§, nếu há» không báºn việc. Tôi ngồi nhá»› lại vị trà ngôi nhà cá»§a dì Phương, số nhà tôi có biên và o mảnh giấy nhỠđể há» khi mình quên. Nhưng là m sao tôi có thể quên má»™t việc quan trá»ng như váºy.
Ông tà i xế quẹo loanh quanh mấy ngã đưá»ng, tôi cố tìm Ä‘á»c tên đưá»ng nhưng không là m sao Ä‘á»c được vì xe chạy quá nhanh. Má»™t lúc, ông ta nói :
- Äây là đưá»ng Tú Xương. Khi nà o tá»›i nhà cô nói tôi ngừng nhé?
Nghe váºy, tôi lóng ngóng nhìn ra hai bên đưá»ng, má»™t lúc, tôi biết số nhà cá»§a dì Phương ở bên tay phải. Và tôi cÅ©ng nhìn thấy tấm bảng số ấy ở trước mặt mình. Tôi láºt Ä‘áºt nói vá»›i ông tà i xế :
- Cho xuống đây, bác ơi.
Chiếc taxi dừng lại đúng ngay cổng. Tôi bước xuống, đặt chiếc va ly dưới chân, lấy tiá»n trả cho ông tà i xế. Chiếc xe khuất ở đầu đưá»ng tôi má»›i quay nhìn cánh cổng đóng kÃn. Ngôi nhà vẫn như trong trà nhá»› cá»§a tôi, chỉ khác, đám hoa giấy dưá»ng như đã um tùm hÆ¡n, nó leo cả ra ngoà i những song sắt rà o và dưá»ng như không được cắt tỉa ngay ngắn. Tôi ngần ngại má»™t lúc rồi đưa tay ấn nút chuông Ä‘iện. Tôi không phải chỠđợi lâu, ở trong nhà đã có ngưá»i Ä‘i ra phÃa cổng. Có lẽ đấy là ngưá»i giúp việc, chị ta nhìn qua cá»a há»i :
- Cô tìm ai?
Tôi mỉm cưá»i, há»i :
- Dì Phương có nhà không chị? Tôi là cháu của dì ở Mỹ Tho lên.
Chị nói :
- Bà đi vắng rồi. Chỉ có cô Thư và cáºu Huy ở nhà .
Vừa nói chị vừa mở cánh cá»a nhá» bên cạnh cho tôi bước và o. Tôi thoáng trông thấy Thư ra đứng trước thá»m. Thư là con gái lá»›n cá»§a dì Phương, chị cá»§a Huy. Hình như Thư nhá» hÆ¡n tôi má»™t tuổi. Chẳng biết nó còn nhá»› tôi không.
Tôi theo chị ngưá»i là m Ä‘i và o, qua vuông sân rá»™ng. Bước chân cá»§a tôi ném trên sá»i không giấu được ná»—i ngại ngùng bối rối. Thư cÅ©ng nhìn tôi, con nhỠđẹp quá và khác xưa nhiá»u quá. Nó mặc bá»™ đồ ngá»§ mà u hồng có những cái hoa trắng lá»›n, trên tay có cầm cuốn sách.
Chợt Thư reo lên :
- A, chị Phiến. Phải chị Phiến không?
Tôi mỉm cưá»i vá»›i nó, gáºt đầu. Thư nhảy xuống thá»m nắm lấy tay tôi. Nó cưá»i khúc khÃch :
- Trá»i Æ¡i, chị lạ ghê, nhìn mãi má»™t lúc má»›i nháºn ra. Sao chị lên chÆ¡i mà không cho hay trước váºy?
- Tại đi gấp quá không cho hay kịp.
- Chị và o nhà đi. Mẹ Thư Ä‘i vắng trưa má»›i vá». Ở nhà chỉ có mình Thư và thằng Huy.
Chị ngưá»i là m định xách va ly cho tôi nhưng tôi già nh lấy. Thư dắt tôi và o nhà . hai đứa ngồi trong phòng khách. Thư nói :
- Tưởng cÅ©ng má»™t tuần nữa chị má»›i lên chứ? Mẹ Thư có nói chị sẽ lên ở trên nà y. Trá»i Æ¡i, tụi em mừng ghê. Có thêm chị thì vui biết bao nhiêu. Ở nhà chỉ có hai đứa nhiá»u khi buồn ghê gá»›m.
Tôi ngó quanh căn phòng khách sang trá»ng, rá»™ng gấp năm lần ngôi nhà cá»§a dượng Tư. Chị ngưá»i là m mang nước lên. Tôi không khát lắm nhưng vì Thư tôi cÅ©ng uống má»™t ngụm.
Thư há»i :
- Chị Ä‘i chuyến mấy giá» mà lên sá»›m quá váºy?
- Sáu giá».
- Lúc đó Thư còn ngủ khò. Sao không có dì cùng lên?
- Mẹ chị báºn. Bà Ãt khi Ä‘i đâu xa được.
- Phải có dì cùng lên chắc là vui hÆ¡n nữa. Chắc dì có thêm nhiá»u con, Thư chẳng biết gì hết.
Tôi cưá»i gượng :
- Chị có một lũ em đông như bầy chim. Mẹ chị phải quây với chúng suốt ngà y như cái chong chóng.
- Tội nghiệp dì ghê. Chắc dì già lắm nhỉ?
- Có lẽ.
- Lâu quá Thư không gặp dì.
- Bây giỠThư lớn và xinh quá. Chắc mẹ chị có gặp cũng nhìn không ra.
- Chị nhìn ra không?
- Ngá» ngợ, nhưng sau đó thì nháºn ra ngay.
Thư cưá»i giòn, nó láºt cuốn sách nhưng không nhìn và o. Tôi bối rối không biết nói gì thêm hÆ¡n là ngồi nhìn Thư chỠđợi. Má»™t lúc Thư nói :
- Bây giá» chị Phiến và o phòng Thư để va ly ở đó, thay quần áo. Trưa mẹ vá» sẽ tÃnh. Thư mở nhạc cho chị nghe nhé?
Thư dắt tôi vá» phòng nó. Căn phòng tháºt đẹp, đầy đủ tiện nghi gần như không thiếu má»™t thứ gì. Tá»§ áo, tá»§ sách, bà n há»c, bà n phấn. Máy nghe nhạc. Chiếc giưá»ng nệm trải drap trắng tinh. Cái tá»§ gá»n gà ng xinh xắn để ở góc phòng, trên đầu tá»§ lạnh là chiếc máy ti vi cỡ nhá». Thư chỉ cho tôi phòng thay đồ. Nó há»i :
- Chị thÃch ngh nhạc gì nhỉ?
- Nhạc tiá»n chiến.
- Còn nhạc ngoại quốc?
- Nhạc tình cảm êm dịu.
- Chị không ưa nhạc kÃch động à ?
- Không thÃch lắm.
Thư khoe :
- Thư có đủ hết.
Và nó Ä‘i thay và o má»™t băng nhạc tiá»n chiến cho tôi nghe. Cuốn băng nà y thu lại chương trình nhạc chá»§ đỠcá»§a Äà i phát thanh và o những tối thứ năm mà tôi và nhá» Thục vẫn thưá»ng nghe mê đến ná»—i quên há»c bà i. Giá»ng ngưá»i xướng ngôn viên nhẹ, êm, ngá»t ngà o tôi thÃch nhất, bây giá» lại được nghe bằng má»™t máy nghe nhạc tối tân không má»™t tiếng rè dù nhá» như trong radio, lại cà ng trở nên thu hút và là m tôi sung sướng như sống trong má»™t thứ hạnh phúc. Äây là cuá»™n băng thu lại những bà i hát trữ tình, được nhiá»u ngưá»i yêu thÃch cá»§a má»™t tác giả nổi tiếng chuên viết tình ca. Kể ra nhá» Thư cÅ©ng sà nh nghe nhạc, biết chá»n và biết thưởng thức. Nó là m tôi hà i lòng và thoải mái khi nằm thong thả trên chiếc giưá»ng rá»™ng êm ái thÆ¡m nhẹ mùi nước hoa cá»§a nó.
Thư bỗng nói :
- Quên nữa. Phải gá»i nhóc Huy sang cho nó biết chị lên chứ. Mấy hôm nó nhắc chị mà không hiểu nó có nhá»› không nữa. Cái thằng đó là vua đãng trÃ. Ba nói sau nà y nó sẽ là nhà thông thái. Nhóc Huy ức lắm. Chị xem nó giống y như... má»™t nhà hiá»n triết.
Thư cưá»i bá» Ä‘i. Má»™t lúc, có cả Huy và o. Tôi ngồi dáºy bối rối vuốt lại mái tóc khi Thư giá»›i thiệu. Huy lúng túng nói gì đó tôi không nghe rõ. Cáºu bé đỠmặt chà o tôi, lá»› ngá»› má»™t chút rồi lẻn mất. Thư cưá»i giòn nói :
- Nó mắc cỡ. Nó như con gái, chị thấy không?
Tôi nói :
- Nó cÅ©ng lá»›n quá. Gặp ngoà i đưá»ng chắc chị nhìn không ra đâu.
- Coi hiá»n váºy chứ Ä‘i chÆ¡i ghê lắm. Gồ ghá» nhất nhà đấy. Ba Thư la hoà i. Nó có mấy đứa bạn “quái chiêu†dá»… sợ.
- Anh chà ng để tóc dà i quá. Thêm cặp mắt kiếng cáºn to Æ¡i là to. Nước da trắng xanh, trông như là con gái.
- Nhà hiá»n triết Ai Cáºp đấy.
Tôi và Thư cùng cưá»i. Thư nằm xuống bên cạnh tôi. Sá»± thân máºt cá»§a nó là m tôi đỡ ngượng khi nằm trên má»™t chiếc giưá»ng lạ. Nó bá»—ng há»i tôi :
- Chị thÃch phòng Thư không?
Tôi gáºt đầu. Thư nói :
- Coi đầy đủ tiện nghi đấy. Nhưng có lúc Thư chán tất cả. Nhiá»u khi chỉ muốn bá» nhà đi.
Tôi thấy run sợ trước ý nghÄ© cá»§a Thư. Quả thá»±c từ xưa tá»›i giá», sống trong ngôi nhà cá»§a dượng Tư, tuy tá»§i thân ghê gá»›m nhưng chưa bao giá» tôi có ý định bá» nhà đi. Tôi quay nhìn sang đứa em há». Tôi ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u gì đã xui Thư có ý định đó. Thư còn bé quá, sống trong má»™t ngôi nhà sang trá»ng, được má»™t căn phòng riêng tiện nghi như thế nà y, tôi nghÄ© nó phải sung sướng. Ãt ra nó sung sướng hÆ¡n cả Thục.
Có tiếng chuông reo ngoà i cổng. Thư nhá»m dáºy ngó qua cá»a sổ nói :
- Có lẽ mẹ Thư vỠđấy.
Tôi lại cuống quÃt khi nghÄ© chút nữa đây sẽ gặp dì Phương. Quả tháºt tôi đã xa lìa tỉnh lỵ Mỹ Tho êm Ä‘á»m nhá» bé cá»§a tôi rồi. GiỠđây tôi Ä‘ang ở trong má»™t ngôi nhà lạ. Tất cả trước mắt Ä‘á»u xa lạ. Tôi bá»—ng nhá»› đến mẹ tôi và ứa nước mắt. Tôi tháºt sá»± xa mẹ rồi sao?