Cả phòng há»c yên lặng.
Bên ngoà i mưa vẫn rÆ¡i, những hạt mưa nhá» và dầy Ä‘an trong không gian lạnh. Năm mươi mấy cô há»c trò ngồi cắm cúi viết. Äây là giá» Luáºn. Chỉ có tiếng mà i má»±c, tiếng láºt giấy và những lá»i xì xà o nho nhá».
Con gái mưá»i sáu, mưá»i bảy mà ngoan thế nà y tháºt khó thấy. Những cô bé...Tiêu Y Vân vừa nghÄ© đến ba chữ đó đã thấy ngượng. Há» là những cô bé? Thế ta là gì? Má»™t cô giáo vừa tốt nghiệp ở đại há»c, chân ướt chân ráo ra Ä‘á»i. Khoảng cách cao lắm là năm đến sáu tuổi. Chỉ được thế đứng trên bục gá»— mà đã trở thà nh ngưá»i lá»›n thá»±c thụ rồi sao?
Vâng, chỉ má»›i ngà y qua, ta chỉ là má»™t nữ sinh bé bá»ng, thế hôm nay... Vân phì cưá»i. Má»™t cô giáo! Dù chỉ là má»™t cô giáo dạy thế và i giá». Trình độ lá»›p mưá»i má»™t khá cao. Nếu lÅ© há»c trò có nghịch thì Vân cÅ©ng đà nh chịu. Bốn năm tuổi chưa đủ để tạo uy kẻ cả. Nhưng may quá, lÅ© chúng vẫn ngoan, ngoan má»™t cách dá»… thương lạ lùng. Không rắc rối, đùa cợt, nghịch ngợm như nà ng ngà y cÅ©. Vân cưá»i xòa khi nghÄ© đến hình ảnh xa xưa, liếc nhanh qua những mái tóc ngắn, mắt chợt dừng trước má»™t cô bé tay chống cằm ngẩn ngưá»i ra trước bảng Ä‘en - Du BÃch Hà n.
Du BÃch Hà n cắn bút. Äá» luáºn khiến nà ng bỡ ngỡ. Äăm đăm nhìn lên bảng, cầm chắc số zero trong tay.
Không phải là Hà n không nghÄ© ra được Ä‘iá»u phải viết, hà ng trăm, hà ng ngà n tư tưởng như những con ngá»±a Ä‘ua tung gió trong đầu, có Ä‘iá»u, chúng chạy má»™t cách lá»™n xá»™n, chứ không Ä‘i theo má»™t hướng nhất định khiến Hà n không biết phải bắt đầu thế nà o. "Cô giáo sư trẻ dá»… thương có lẽ Ä‘ang nghÄ© là ta bÃ", Hà n tá»± nhá»§
- Các em đừng nghÄ© là tôi muốn là m khổ mấy em, tháºt ra luáºn văn chẳng qua chỉ là má»™t môn há»c táºp cho chúng ta những thói quen phát biểu, suy tư vá» những gì ta nghÄ©. Vì váºy, đỠtà i hôm nay là má»™t đỠtà i rất rá»™ng các em cứ tá»± ý bà y tá», tôi muốn hiểu các em tháºt nhiá»u.
Trên bảng Ä‘en vá»›i má»™t chữ "Tôi" duy nhất như má»™t ám ảnh. Tôi? Tôi? Du BÃch Hà n cắn lấy môi. Tôi? Nhá» nhắn? Cát bụi? Má»™t cái gì vÄ© đại? Không? Tại sao cái không bao giá» muốn tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà y mà vẫn cứ tồn tại? Tại sao? Tại sao? Tôi từ đâu đến và rồi sẽ đến đâu? Tôi..Tôi...Tôi... Cái tôi sao lúc nà o cÅ©ng là cái trái ngược vá»›i má»i ngưá»i. Phải viết thế nà o đây? Phải là m sao cho ngưá»i ta hiểu? Ngà y từ lúc còn ở tiểu há»c, Hà n đã sợ nhất những bà i luáºn có tá»±a Ä‘á»: Cha tôi, mẹ tôi, gia đình tôi... Ngay cả những cái như: Ước muốn cá»§a tôi, tương lai, hy vá»ng.. Tất cả những cái gì đó liên quan đến "cái tôi" là Hà n sợ hãi.
Thế mà ... bây giá», không ngá»... Chữ "Tôi" tháºt to trên bảng như má»™t thứ đùa dai.
- Thế nà y là kể như tiêu rồi.
Hà n cúi đầu, ánh mắt thu gá»n trên trang giấy trắng chưa có lấy má»™t chữ. Những ô vuông đầy đặn cần nhét đầy má»±c. 50 mái đầu chung quanh Ä‘ang cắm cúi viết. Tại sao há» Ä‘á»u là m được, còn ta lại không?
Hà n lắc đầu, thở ra... "Tôi" là má»™t đứa kỳ cục, má»™t thứ cô đơn, buồn tá»§i, tôi chỉ là má»™t đám mây, má»™t ánh sao, má»™t cÆ¡n gió, má»™t là n khói, má»™t chiếc lá đã lìa cà nh, má»™t cá»ng cá»... Nhưng tôi cÅ©ng không là gì hết. Tôi là ngưá»i, má»™t ngưá»i con gái 17 tuổi. 17 năm trước, như má»™t thứ tình cá», tôi đã sinh ra... Có lẽ như váºy.. Hà n lắc đầu lại thở ra... Cuá»™c Ä‘á»i là những thai đố dà i và "cái tôi" có lẽ là má»™t câu đố gút mắt nhất, có nhiá»u dấu há»i nhất...Phải không? Thế nà y thì tiêu rồi!
Bóng Ä‘en chá»n vá»n trước mắt. Hà n giáºt mình ngẩng đầu lên. Cô giáo trẻ tuổi có đôi mắt tháºt nhạy đứng trước mặt vá»›i chiếc sổ Ä‘iểm danh trên tay:
- Em tên Du BÃch hà n?
Khuôn mặt tái dần, khuôn mặt đáng tôi cá»§a má»™t cô bé nhiá»u tình cảm. Äôi mắt to Ä‘en mở rá»™ng:
- Dạ
Hà n đứng lên, chỠđợi lá»i Ä‘ay nghiến trách mắng.
Sao? Thái độ ta hung dữ lắm à ? Sao lại khiến con bé lại phải khiếp đến độ như thế. Nụ cưá»i hiện lên môi Vân, nụ cưá»i trấn an hiá»n hòa.
- Sao em không là m luáºn Ä‘i? Viết không ra à ?
Mắt cô há»c trò chá»›p nhẹ, những âm thanh là nhà trong cổ:
- Không phải em viết không ra, nhưng em không hiểu phải trình bà y con ngưá»i mình thế nà o cho đúng lẽ.
Câu nói như má»™t sá»± suy tư vững chãi. Cô giáo Vân bà ng hoà ng. Má»™t tia sáng lóe nhanh qua óc. Ai bảo tuổi 17 là tuổi chưa trưởng thà nh? Những tư tưởng chÃn mùi trong bá»™ óc nhá». Vân cố lấy lại bình thản, 22 tuổi dạy ngưá»i quá sá»›m, ta chưa đủ khả năng.
Má»™t lúc, Vân đặt tay lên vai cô há»c trò:
- Em ngồi xuống Ä‘i, em nói thế là em đã trình bà y cho tôi biết con ngưá»i em rồi đấy, em có thể không ná»™p bà i, tôi vẫn không cho Ä‘iểm xấu em đâu.
Hà n liếc nhanh cô giáo trẻ:
- Cô muốn nói.. Em chỉ có khối óc trống rỗng?
Vân tròn mắt:
- Em nghĩ thế?
- Dạ không. Hà n cưá»i, nụ cưá»i dá»… thương - Em không thấy đầu trống rá»—ng, em biết khối óc em như mảnh giấy đầy ô vuông nà y, em sẽ cố gắng viết đầy. Thưa cô, cô cứ yên tâm, em sẽ ná»™p bà i đầy đủ cho cô.
Cô nữ sinh ngồi xuống, lặng lẽ cầm bút lên và bắt đầu viết. Vân trở vá» phÃa bục gá»—, nà ng không trở lại ghế mà bước đến bên cá»a sổ. Mưa phùn vẫn rÆ¡i Ä‘á»u, cảnh váºt lá» má». Báºy tháºt, nếu biết thế ta đã không chá»n ban Văn Chương, phải chá»n Triết. Cuá»™c Ä‘á»i là cả má»™t bức tranh phức tạp. Ta có khả năng dạy há»c không? Má»›i ngà y đầu đã lãnh há»™i được má»™t bà i há»c khai hóa cá»§a cô há»c trò. Du BÃch Hà n! Du BÃch Hà n! Vân lẩm bẩm, nà ng liếc nhẹ vá» phÃa cô há»c sinh, con bé Ä‘ang say sưa viết. Viết gì mà say sưa thế?
Äá»™t ngá»™t, Vân thấy mình tháºt vô duyên, chá»n má»™t đỠtà i quá trừu tượng. Tôi? Tôi là cái gì? Má»™t trang giấy có ô vuông đầy đặn rồi sẽ nhét đầy chữ? Thế còn ta? Còn gì được không? Hay cÅ©ng vẫn thế? 22 tuổi còn quá trẻ! HÆ¡n được những cô bé nà y má»™t tà xÃu thôi. Vân cưá»i vá»›i chÃnh mình, vá»›i cả đám mưa phùn nhẹ bay.
Tiếng chuông ra chÆ¡i reo vang, Vân trở lại vá»›i thá»±c tế. Äám há»c trò ùn ùn kéo lên ná»™p bà i, phòng há»c không còn sá»± yên lặng cá»§a giá» há»c, tuổi trẻ vá»›i những tiếng cưá»i rá»™n rã chim quyên. Vân ôm chồng táºp, liếc nhanh vá» bé Hà n, cô há»c trò Ä‘ang đứng tá»±a bá» tưá»ng, nhìn nà ng vá»›i nụ cưá»i e ngại. Nụ cưá»i lan trong tim Vân má»™t thứ tình êm Ä‘á»m. Ôm chồng vở, Vân bước ra khá»i lá»›p. BÃch Hà n, cô há»c trò ngá»™ nghÄ©nh. Vân thấy bắt đầu thÃch cô bé, không phải cái ưa thÃch cá»§a má»™t cô giáo vá»›i má»™t há»c trò, mà là má»™t bà chị cả vá»›i đứa em ngoan. Chị cả? Ta lá»›n hÆ¡n Hà n bao nhiêu mà bà y trò thế? Y Hà cÅ©ng chỉ lá»›n hÆ¡n ta chỉ có 6 tuổi..
Thôi kể như chị em váºy.
Trở lại văn phòng, Vân không chỠđược lôi ngay quyển luáºn cá»§a Hà n ra, nà ng muốn biết ngay con bé đã viết gì trong ấy.
"Tôi.
Trước khi đủ trà khôn để phản đối sá»± hiện diện cá»§a mình trên cõi Ä‘á»i nà y, thì tôi đã có mặt. Có lẽ đó là ná»—i bi đát cá»§a Ä‘á»i tôi, cÅ©ng có lẽ là sá»± may mắn cá»§a Ä‘á»i sống. Vì tháºt ra, sá»± hiện diện cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i là má»™t hà i kịch hay bi kịch, câu há»i cÅ© kỹ đó mãi đến giá» vẫn chưa ai tìm ra được giải đáp. Riêng tôi, tương lai sẽ ra sao? Chỉ có định mệnh quyết định.
Tương lai! Vá»›i tôi đó chỉ là những dấu há»i tháºt lá»›n. Còn quá khứ! Vá»›i tôi lại là những dấu chấm than dà i, tôi có thể xác định cuá»™c Ä‘á»i mình bằng gì? Có lẽ chỉ nên dà nh cho định mệnh.
Năm lên 2, cha qua Ä‘á»i. Năm lên 4, mẹ tái giá, tôi theo chân mẹ đến nhà cha nuôi. Lại thêm má»™t cáºu em trai, má»™t đứa em gái.
Năm lên 8, mẹ lại theo cha ruá»™t. 10 tuổi, cha nuôi lại có mẹ nuôi, hai cô em gái nữa và má»™t cáºu em trai. Như váºy có nghÄ©a là gia đình tôi có tất cả hai em trai, ba em gái. Má»™t gia đình "toà n vẹn", "đầy đủ", má»™t "gia đình lá»›n".
Tôi có bổn pháºn phải là m cho vui lòng cha mẹ và chăm sóc bầy em.
Do đó, tôi là đứa phải suy nghÄ© nhiá»u và suy tư xa hÆ¡n bao nhiêu đứa cùng lứa. Dấu há»i lá»›n lúc nà o cÅ©ng hiện diện trong tôi. Rousseau nói đúng: Ta tư duy, ta hiện diện. Chỉ có những lúc báºn rá»™n vá»›i tư tưởng, tôi má»›i cảm thấy sá»± có mặt cá»§a mình trên cõi Ä‘á»i nà y. Có Ä‘iá»u sá»± hiện diện kia có ý nghÄ©a không? Äó lại là chuyện khác.
Bà i luáºn kỳ cục được kết thúc bằng hà ng chục cái dấu há»i. Trừng mắt nhìn những chiếc dấu cong queo, Vân thẫn thá». Äá»c mấy lượt, Vân má»›i lá» má» hiểu được gia cảnh cá»§a Hà n, Vân ngạc nhiên trước nhiá»u sá»± khó hiểu lạ lùng cá»§a Ä‘á»i sống. Sá»± u ám và tuyệt vá»ng cá»§a má»™t ná»—i buồn vô cá»› cháºp chá»n.
Äá»i sống có trá»n vẹn và hạnh phúc không?
Ngồi yên lặng suy tư, mãi đến lúc có ngưá»i chạm vai, Vân má»›i chợt tỉnh.
- Cô Vân.
Vân ngẩng đầu lên, bà Vương - Vị giáo sư đã giá»›i thiệu, Vân đứng dáºy.
- Äi dạy lần đầu, thấy thế nà o?
- CÅ©ng qua. Vân cưá»i - Chỉ có má»™t chút bối rối.
- Ai cÅ©ng váºy cả, nhưng lá»›p cô vừa dạy nổi danh là ngoan nhất trưá»ng đấy, đừng ngại gì hết, lúc trước bà Lý cứ luôn mồm ca mãi.
Vân há»i:
- Bà Lý khá»e chứ?
Nữ giáo sư Lý Nhã Quyên là giáo sư quốc văn cÅ© cá»§a lá»›p Vân vừa dạy, vì lý do sinh đẻ, đã xin trưá»ng nghỉ phép má»™t tháng, và Vân má»›i có lý do chen chân và o đây.
- Vâng, bà ấy cÅ©ng khá»e. Bà Vương nhÃu mà y - Có Ä‘iá»u lại thêm má»™t đứa con gái, khiến bà ta phải khóc sưng cả mắt.
Vân ngạc nhiên:
- Sinh con gái có gì đâu lại phải khóc?
- Chồng bà Lý muốn con trai. Ông nội, bà nội lũ trẻ cũng thế, bà Lý không mong sao được? Rốt cuộc lại cũng con gái, ăn là m sao? nói là m sao với bên chồng chứ?
Vân kêu lên:
- Trá»i Æ¡i, bây giá» là thế ká»· 20 mà ? Sinh trai hay gái, ngưá»i mẹ là m sao biết trước được? Äâu phải thá»i thượng cổ đâu mà vẫn còn chuyện trá»ng nam khinh nữ?
- Em còn nhá» quá chưa biết. Bà Vương cưá»i nói - Mặc dù là đang ở thế ká»· 20, dù là dân trà thức, nhưng vấn đỠtrá»ng nam khinh nữ vẫn là vấn đỠquan niệm tổ tiên lưu truyá»n, nó đã má»c rá»… trong đầu dân ta, không là m sao nhổ bỠđược. Vì váºy, chuyện chị Lý sinh con gái cÅ©ng đồng nghÄ©a vá»›i tá»™i lá»—i, có lúc chị ấy đã nghÄ© đến chuyện Ä‘em con cho ngưá»i khác...
Tiêu Y vân ngỡ ngà ng. Không phải thái độ khó xá» cá»§a bà Lý mà là hoà n cảnh cá»§a đứa bé sÆ¡ sinh. Má»™t mầm sống không được mẹ cha hân hoan đón nháºn.. Biết đâu rồi 16, 17 năm sau, lại có má»™t giáo sư đưa ra má»™t đỠluáºn tổng quát "Tôi" cho con bé.
"Tôi"
"Trước khi có đủ trà khôn để khước từ sá»± hiện diện cá»§a mình trong Ä‘á»i, thì tôi đã có mặt trên xã há»™i..."
Hướng mắt vá» khung trá»i đầy mưa bụi ngoà i cá»a, hồn Vân như phiêu lãng tháºt xa, nà ng quên hết sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i chung quanh. Äá»i sống như má»™t vết thương kỳ lạ. Giá» dạy đầu tiên vá»›i bao nhiêu gặp gỡ lạ lùng mà 20 năm qua chưa há» gặp.
Mưa bụi vẫn bay, cây đa to bên ngoà i có những chồi non đang nhú dần trên nhánh lá. Sống là gì? Vân ngỡ ngà ng rơi và o trầm tư.