Hai năm liền, cứ đến tháng 7 tháng 8, nàng lại cùng hai con đến Biarritz ở với cha mẹ. Nàng hoàn toàn nói tiếng Pháp ngay khi vừa đặt chân tới đây cho đến lúc trở về. Lucy thì rất bực mình vì cô không thể nói được lời nào. Dominic yêu Biarritz vì cậu có thể say mê trượt sóng. Còn Lisette yêu nó vì nàng có thể tưởng tượng ra đang ở bãi biển quê nhà, ngay tại Valmy.
Gia đình Kenedy ở Toà Bạch ốc, và trong những lần sang Pháp, Lisetet đều cảm thấy tự hào về hai quốc gia, nước Pháp và nước Mỹ. Sau chuyến viếng thăm của tổng thống tại Paris năm 1961, nước Pháp đã đưa Jacqueline Kenedy vào trái tim mình.
- Bà ấy thật tuyệt vời - Ông Bá tước nói với nàng trong 1 lần đi dạo - Tóc nâu sậm, rất đẹp và thanh nhã. Bà ấy giống con lắm.
Nàng chỉ cười, bảo cha đâu phải thế. Thật tình, nàng rất ngưỡng mộ Jacqueline Kenedy và khi trở lại Mỹ, nàng thường xuyên tham gia những hoạt động để nâng cao ngân quỹ cùa Đảng dân chủ.
Năm 1963, ông Bá tước gởi thư về báo rằng sẽ không đến Biarritz hè năm đó. Ông đã khổ sở vì sức khoẻ suy giảm hẳn trong suốt mùa đông. Vả lại bà Héloise đang có ý định đóng cửa dãy phòng ở Paris để về Valmy với ông. Ông hy vọng con gái và các cháu sẽ đến đo mùa hè này.
- Không - Greg trả lời cương quyết khi đọc xong lá thư - Dù có thế nào đi nữa.
Nàng không nói gì, nhưng lại càng cảm thấy hoang mang. Đã 9 năm rồi kể từ ngày ghê gớm đó trongcă nhà nghỉ mát ở Carmel. Nàng không còn gặp lại hay thư từ gì với Luke nữa. Và Greg không phải là người hay thù oán, trái lại chàng rất vị tha và thuơng người. Nhưng dường như chàng có vẻ tránh né mỗi khi nhắc đến Valmy và nàng đoán rằng vì chàng liên tưởng đến Luke, vì sự thân mật của Luke với Valmy, với những chuyến viếng thăm đều đặn hai tuần 1 lần.
- Nếu chúng ta không đi Biarritz, con có thể đến Hawaii cùng gia đình Morgans được không ? - Lucy hỏi trong lúc bôi màu xanh tím lên mi mắt và ngắm nghía kết quả với sự thích thú.
Lisette điềm tĩnh trả lời.
- Mẹ nghĩ rằng được đấy.
Nàng nhìn Lucy bôi thêm nhiều phấn đánh mắt và biết rằng chẳng nên ngăn cản Lucy làm gì.
- Dominic sẽ đi lang thang ở Âu châu. Anh ấy sẽ đi du lịch qua Bỉ rồi Đức và ghé qua Ý. Anh ấy nói có thể sang cả Phi châu không chừng.
- Mẹ nghĩ Dominic sẽ sang Pháp và Tây Ban Nha.
Việc đánh phấn, tô mắt đậm nét và chải lông mi đã hoàn tất sự trang điểm của Lucy.
- Anh ấy đổi ý rồi mẹ ơi. Anh ấy muốn thực tập tiếng Đức, được ngắm úi Aple và thưởng thức 1 món Chianti ở đồi Tuscan - Cô ngắm nghía công trình nghệ thuật của mình trong gương và nhìn mẹ, lông mày cô hơi nhíu lại - Sao trông mẹ trầm ngâm vậy mẹ ? Mẹ đang ganh với Dominic về La Mã với Venise và Florence à ?
Lisette mỉm cười nhìn cô.
- Con đoán đúng ấy - Nàng nói dối Lucy nhưng thật ra nàng đang nghĩ đến lúc Dominic đặt chân lên quê hương của Dieter. Nàng nhớ lại những gì anh đã kể cho nàng về thời thơ ấu, với những cuộc đi dạo ở vườn Tiergarten, món nước Sacher. Đã có thờ gian, ngày nào nàng cũng nhớ đến Berlin vì những bài tường thuật về chuyến viếng thăm của tổng thống Kenedy tại đó. Ông đã đứng trên bức tường thành chia đôi thủ đô và tuyên bố : "Tôi là người Berlin". Lisette cảm thấy mình sắp khóc. Có lẽ Dieter sẽ không căm phẫn trước sự hiện diện của John F. Kenedy tại Berlin đâu, và còn tán thưởng câu nói của ông ta nữa là khác.
Lucy xoay người quanh chiếc ghế đẩu ở bàn trang điểm, đôi mắt màu mận giống hệt Greg, cô tỏ vẻ quan tâm đến Lisette.
- Tại sao hè này mẹ không đi chơi hở mẹ ? Nếu không mẹ sẹ cô đơn lắm đấy. Ba sẽ đi London để nhờ 1 nhà giải phẫu thần kinh mới điều trị, ba mới được biết đến ông này. Dominic sẽ đi Âu châu, còn con ở Hawaii, chỉ còn mình mẹ ở San Francisco thôi, mẹ sẽ làm gì cho đến khi tất cả về ?
- Mẹ sẽ rất bận rộn - Lisette quả quyết - Mẹ sẽ tham gia vào các công việc từ thiện và Ban phát triển ngân quỹ Đảng dân chủ mà mẹ không nhớ đã đếm được bao nhiêu. Rồi còn bao nhiêu buổi nói chuyện với các hội phụ nữ về nghệ thuật và văn chương Pháp cùng các lớp dạy văn cho trẻ em nghèo. Sổ tay của mẹ đầy ắp chương trình hơn bình thường, không chừng mẹ chẳng còn thì giờ để nhớ đến con nữa đấy.
Lucy cười, cầm ví đứng lên.
- Nhưng tụi con sẽ nhớ đến mẹ. Con sẽ về lúc 10 giờ. Mẹ con mình sẽ gặp lại nhau. Chào mẹ.
- Ừ, con đi đi - Nụ cười nàng nhạt dần khi con gái ra khỏi phòng. Nàng nhìn bóng mình trong gương, nơi bàn trang điểm của Lucy. Nàng sẽ tiếp tục bận rộn như thường lệ trong nỗi cô đơn. Ở Mỹ đã bao năm nay, nàng vẫn không có người bạn nào thật sự của mình. Những người bạn cùng ăn cơm trưa và chơi bài bridge hay cùng đi hí viện và dự triển lãm tranh đều là bạn Greg. Chẳng còn ai khác để chuyện trò và bộc lộ thật sự bản thân mình - 1 phụ nữ bất hạnh trong 1 cuộc hôn nhân với người đàn ông mà nàng đã yêu tha thiết không thể rời xa
Nàng đậy nắp thỏi son của Lucy, dẹp lại những món đồ cô để bừa bãi. Mùa hè này sẽ rất dài. Một bác sĩ giải phẫu đã lạc quan khẳng định rằng ông có thể phục hồi chức năng cho đôi chân bị bại của Greg nhưng phải ở London ít nhất 3 tháng. Có lẽ nàng cũng sẽ phải đi đến nơi nào đó, nhưng đi đâu bây giờ ? Nơi duy nhất nàng thật sự muốn đi là London cùng với Greg, nhưng chàng đã nói là chàng sẽ đi 1 mình.
- Nhớ viết thư cho mẹ mỗi ngày nhé, con yêu của mẹ, dù chỉ vài dòng trên bưu thiếp - Lisette nói khi nàng đưa Dominic đến cổng sân bay - Mẹ muốn biết con đang ở đâu và sẽ dõi theo hành trình của con ở châu Âu trên bản đồ như thể mẹ là 1 viên tướng Pháp vậy.
Dominic cười hôn má Lisette.
- Vâng - con sẽ viết - Cậu nhìn nàng trìu mến - Mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé.
Cậu sải bước đi nhanh qua cổng, cao lớn với đôi vai rộng, dáng đi được kết hợp giữa vẻ mạnh mẽ của 1 nhà thể thao với nét lịch thiệp đã thu hút những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái nhìn thao phiá sau.
Ngày Greg đi London, ra đến tận cổng sân bay, chàng vẫn không có 1 lời từ giã. Phi trường là nơi chàng cảm thấy ngượng ngập về sự bại liệt của mình. Chàng hy vọng rằng đây là lần cuối cùng phải ngồi trên xe lăn. Có lẽ khi trở về chàng đã có thể đi lại vững vàng trên đôi chân của mình. Muir là bác sĩ giải phẫu thần kinh ở LOndon sẽ điều trị cho chàng. Ông đã đạt những thành công rực rỡ với nhiều ca tương tự như trường hợp của Greg. Những đường gân khoẻ mạnh được thay thế cho những gân khác đã hư, và chân tay lại cử động bình thường. Kết quả chẩn đoán của chàng đều khả quan. Không có lý do gì để nghi ngờ sự thành công 100% trong lần giải phẫu này.
- Anh đã chuyển tiền vào ngân quỹ của em trong thời gian anh đi vắng - Chàng nói với Lisette khi người tài xế mang túi xách ra xe - Nếu em cần thêm thì báo với ngân hàng, họ sẽ chuyển cho.
Nàng không muốn bàn về vấn đề tiền bạc. Nàng chỉ muốn nói về cuộc giải phẫu đang chờ đón chàng, về khả năng lành bệnh của chàng. Nàng muốn ôm chàng hôn tạm biệt và nói rằng rất yêu chàng. Nhưng thay vì thế nàng lại nói :
- Cám ơn anh. Nếu em đi Ý chơi, có lẽ em sẽ ghé qua London vài ngày trong chuyến trở về.
- Không ! - Greg tối sầm lại. Sự căng thẳng của 3 tháng điều trị đả đủ hành hạ chàng, không cần phải có thêm sự hiện diện của Lisette vô tâm. Chàng sẵn sàng thoả thuận nếu Lisette đề nghị ly dị, 1 khi chàng đã lành bệnh. Không còn gì để níu kéo nữa, bổn phận của nàng đến đó là xong. Chàng nói cộc lốc - Đừng lo lắng về anh. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Anh sẽ gọi điện thạoi từ bệnh viện cho em. Tạm biệt nhé, Lisette.
- Tạm biệt - Nàng buồn bã nói. Cũng may là chàng đã quay đi nhanh để không kịp thấy những giọt lệ long lanh trong đôi mắt nàng.
Tấm bưu thiếp đầu tiên của Dominic gởi về nhà là từ Brussels.
"Con đang ngồi trong 1 quán cà phê tại Grand Place, mẹ không thể nào đoán được ai đang ngồi với con đâu. Chính là Melainie ! Cô ấy đang đi nghỉ hè với 1 bà dì. Từ đây họ sẽ đi Cologne, qua sông Rhone và đến tận Heidlberg. Các sách du lịch đều nói rằng nếu người ta ngồi đủ lâu trong 1 quán cà phê tại Grand Place, thì sẽ thấy cả thế giới đi qua, nhưng ai có thể tin được con sẽ gặp được Melanie sau bao năm xa cách ! Chuyện không thể tin được là cô ấy không hề thay đổi tí gì ! Khi đang ngồi uống bia, con bỗng nghe 1 giọng Ănglê than phiền rằng 1 con chim bồ câu đã làm tóc cô rối tung lên, và khi con quay lại thì không ngờ đó chính là Melanie ! Thôi con phải đi đây. Yêu mẹ nhiều. D"
Lisette đọc đi đọc lại tấm bưu thiếp. Melanie. Nàng tự hỏi cô bé có còn xinh đẹp và sôi nổi như ngày nào không. Thật là lạ khi sau bao nhiêu năm Annabel cố gắng chia cắt tình bạn thời thơ ấu giữa Dominic và Melanie, giờ đây nó lại được hồi sinh sau cuộc gặp gỡ tình cờ tại 1 quảng trường nước Bỉ. Đúng là định mệnh, nàng ngạc nhiên khẳng định, và không nghĩ đến chuyện đó nữa cho đến khi nhận được 2 bưu thiếp khác của Dominic gửi từ Khôngblenz và Mannheim.
" Melanie sẽ không về nhà với bà dì sau khi họ đến Heidelberg. Cô ta sẽ tiếp tục đi Ý với con. MIền nam nước Đức là 1 xứ thần tiên. Đó là vùng thôn quê đẹp nhất mà con được thấy. Yêu mẹ. D."
Nàng đăm đặm nhìn nét chữ rắn rỏi, tự tin của Dominic và cảm thầy sợ hãi. Melanie còn quá trẻ. Nàng chắc chắn cô bé không xin phép Annbel vì Annabel sẽ không bao giờ chấp thuận. Trừ phi không còn thanh niên nào trên thế giới này hoạ may Annabel mới cho Dominic kết bạn với con gái của cô ta. Vì cái tên Dominic sẽ nhắc lại những ký ức về sự phản bội của Luke. Cô ta cũng thù ghét ý nghĩ về sự liên hệ giữa hai gia đình như Greg vậy.
Nàng viết thư khẩn cho Dominic, cầu nguyện rằng nói sẽ kịp tới Heidlberg trước khi họ đi Ý. Nàng năn nỉ Melanie trở về nhà và đừng nghĩ đến chuyện hai đứa sẽ đi nghỉ hè với nhau. Nàng nói rõ rằng Melanie còn rất trẻ, chuyện cô đột ngột bỏ đi với 1 cậu con trai mà cô chỉ biết sơ và chưa gặp lại sau bao nhiêu năm sẽ làm mẹ cô lo âu. Với những lời lẽ cương quyết nhất, nàng yêu cầu Dominic phải gọi điện thạoi về nhà ngay lập tức.
Nàng không nhận được trả lời và cũng chẳng có điện thoại. Tấm bưu thiếp kế tiếp gởi đến từ Áo. Bà dì đã trở về Anh. Núi Aple thật là hùng tráng. Bơi lội ở hồ trên núi thì lạnh không hề tưởng tượng nổi. Vào đầu tuần sau, họ hy vọng sẽ tới Ý.
Nàng không thể làm gì được nữa. Nàng đã gọi điện thoại cho tổng đài tin tức quốc tế và hỏi người coi tổng đài số điện thoại của Annabel, nhưng không có số điện thoại của cô ta ở đó. Vào cuối tháng 7, có bưu thiếp từ Ý gởi về, từ Pisa và Florence. Họ rất thích Florence. Họ nghĩ là sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây.
Lisette muốn ngất đi và tự hỏi sao không có phản ứng gì tứ phía Annabel cả. Đầu tháng tám, nàng tin chắc rằng cả bà dì lẫn Melanie đều không báo chi Annabel biết ai đang hộ tống con gái cô ấy trong kỳ nghỉ hè kéo dài này.
Nhưng nàng còn nhiều lo lắng khác nữa. Greg đã chịu đựng cuộc giải phẫu 4 lần, và mặc dù đôi chân đã cử động được chút ít, vẫn chưa có gì là chắc chắc, không hiểu chàng có tự đi lại 1 mình được hay không.
Vào tuần cuối cùng của tháng tám, có bưu thiếp của Dominic từ Geneve. Họ đang trên đường về nhà, và cậu qua Anh cùng với Melanie. Cậu sẽ thăm Greg ở London. Đó là 1 mùa hè tuyệt vời. Cậu có 1 tin vui và rất nôn nóng để kể cho nàng nghe.
Lisette run run đặt tấm bưu thiếp xuống lòng tràn ngập 1 linh cảm mạnh mẽ hơn tất cả những gì nàng đã từng biết.